• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Từ Anti thành bạn trai (1 Viewer)

  • Chương 3:

Nhân lúc rảnh rỗi ngồi đợi Tô Diệp, Lục Dương đăng nhập vào tải khoản để thăm động anti của mình, tin tức về sinh nhật Tô Diệp vô tình đập vào mắt anh. Đại thần vội đăng xuất tài khoản ra, dùng tài khoản khác của mình đăng một bài vào "ổ fan" Diệp Diệp:

"Sinh nhật Diệp Diệp sắp tới rồi, mọi người có ý kiến gì không? Làm cái gì đó thật đặc biệt đi, tiền bạc không thành vấn đề!!!"

Hàng trăm bình luận góp ý trong bài viết của anh, đại thần vui vẻ ngồi đọc, sau đó chọn ra một ý được nhiều like nhất: <Cho tất cả xe buýt trong thành phố này treo hình sinh nhật Diệp Diệp đi.>

Đại thần bình luận: <Được rồi, quyết định vậy đi. Anh đây không thiếu tiền!!! Vì Diệp Diệp bao nhiêu anh đây cũng chi!"

Antifan: "Fan não tàn!!!"

Lục Dương một tay đập bùm bụp vào xe một tay dùng tốc độ thần thánh ấn ấn vào điện thoại, miệng cũng không quên mắng: "Động fan của ông, ai cho anti mày vào, muốn chết hả? Hả? Ông report chết mày!!!!"

--------
Tô Diệp đang ngồi ăn sáng cùng chị quản lý thì thấy Lục Dương cầm bát mì khói bốc nghi ngút đi ngang qua. Cô hỏi:
"Anh sao vậy? Ba ngày nay tôi thấy anh ăn mì gói suốt..."

"Kệ ông. Ông thích ăn đấy, làm gì được ông!"

--------

Do Tô Diệp có hẹn với tất cả đồng nghiệp vào hôm sinh nhật nên trước ngày hôm đó, đại thần và chị quản lý cùng tổ chức sinh nhật cho Tô Diệp.

Ăn uống một hồi, chị quản lý không biết lôi ở đâu ra một chai rượu, la hét đòi uống. Tô Diệp cười khổ: "Được, nhưng uống ít thôi, mai em còn phải ra ngoài..."

Kết quả, sau 10 ly, chị quản lý gục mất. Còn đại thần đã gục xuống từ ly đầu tiên. Tô Diệp uống nốt chỗ rượu còn lại rồi nhìn hai người họ đang ngáy khì khì.

Loay hoay mãi mới đưa được chị quản lý về phòng, Tô Diệp đi tìm chăn định xuống phòng khách đắp cho Lục Dương. Anh ta là đàn ông con trai ngủ ở sô pha một đêm chắc không sao. Vừa xuống tới cầu thang, Tô Diệp suýt nữa la lên.

Lục Dương đứng trên bàn nhìn cô chằm chằm.

Tô Diệp lắp bắp: "Anh... tỉnh rồi hả?"

Lục Dương nhíu mày lại, đi lại gần cô, vẫn nhìn cô không chớp mắt. Tô Diệp vô thức lui ra sau mấy bước, "Này, đại thần... anh... tính làm..."

"Huhu. Nữ thần ơi! Nữ thần của anh! Cuối cùng cũng gặp được em!"

Chữ cuối cùng còn chưa ra khỏi miệng đã bị giọng của Lục Dương cắt ngang. Anh ôm lấy chân cô khóc rống lên, đầu dụi dụi vào.

"Nữ thần! Thiên sứ! Tiên nữ!"

Tô Diệp: "..."

"Anh thích em lắm."

"Đêm nào cũng mơ thấy em."

Chân Tô Diệp bị anh ôm cứng ngắc, muốn tiến không được, muốn lùi cũng không xong. Đang không biết phải làm thế nào, đột nhiên Lục Dương đứng dậy, chỉ tay vào mặt cô.

"Cô không phải là nữ thần của tôi. Cô là yêu nữ. Tôi đi tìm nữ thần của tôi đây."

Tô Diệp: "Anh tính đi đâu, giờ anh say rồi, tôi đưa anh về phòng."

Lục Dương gạt tay cô ra: "Yêu nữ, cô muốn chia cắt chúng tôi à?"

Nói xong anh chạy thẳng vào nhà vệ sinh khóa trái cửa lại. Tô Diệp áp tai vào trong nghe thử, lại nghe thấy tiếng anh ta khóc nức nở, cô vội chạy đi tìm chìa khóa dự phòng. Lúc mở cửa ra Tô Diệp thấy anh đang ôm bồn cầu khóc lớn.

"Huhu, nữ thần, con yêu nữ đó định chia cắt anh và em."

"Em yên tâm, anh sẽ không bỏ rơi em đâu..."

Khóc đã rồi, Lục Dương lại úp mặt vào đó gào lên: "Nữ thần, anh muốn hôn hôn em."

Tô Diệp xanh mặt nhanh tay lôi anh ra khỏi đó, Lục Dương gạt tay cô ra, chui trở lại gục đầu vào đó.

"Tôi muốn uống nước."

Tô Diệp vội la lên: "Nữ thần của anh bên ngoài kìa, cô ấy rót nước cho anh rồi."

Lục Dương nghe vậy, ngẩng đầu lên, tay buông bồn cầu chạy ra ngoài. Tô Diệp vội khóa luôn cửa nhà vệ sinh lại đề phòng anh ta lại vào đó.

Vừa quay lại Lục Dương đã trèo lên bàn, nửa thân trên đã không mặc gì, tay lại loay hoay mở khóa quần.

"Anh làm gì vậy?"

Lục Dương cười ha ha: "Làm gì hả? Anh muốn trao thân cho nữ thần."

Tô Diệp chụp tay anh lại, ngăn động tác đó của anh. Cả hai giằng co một lúc, anh cởi, tôi cản, anh cởi, tôi cản. Bộ dạng Lục Dương trông vô cùng thê thảm, lúc Tô Diệp định bỏ mặc anh ta muốn làm gì thì làm, Lục Dương ngồi xuống.

"Sao không cho tôi cởi? Sao không cho tôi cởi?"

Lục Dương lại bật dậy, túm cổ áo Tô Diệp: "Hay cô chê tôi nhỏ?"

"Phải không? Phải không?"

Mặt Tô Diệp đỏ bừng lên.

Lục Dương chợt buông tay, ảo não cầm lấy cái dai cắt bánh sinh nhật lúc nãy lên, kề vào.

Giọng nói ủ rũ: "Nữ thần chê nó nhỏ, tôi cần nó để làm gì, chi bằng cắt bỏ đi..."

Tô Diệp: "..."

--------
Sáng hôm sau, ánh mặt trời chiếu thẳng vào mặt Lục Dương, anh lấy tay che lại. Nằm ườn ra đó một lúc lâu, anh mới lồm cồm bò dậy, mắt lờ đờ nhìn đồng hồ.

10 giờ.

Lại vô thức nhìn thân thể mình dưới chăn. Chỉ mặc độc một cái quần con. Mặt Lục Dương xanh tím, không nghĩ ngợi gì nữa, chạy thẳng xuống lầu.

Vừa nhìn thấy Tô Diệp, mắt Lục Dương đã bắn ra lửa.

"Tô Diệp!"

Tô Diệp vừa quay đầu lại đã thấy cảnh không nên nhìn, vội đưa mắt sang nơi khác nhưng chủ nhân nó hình như không phát hiện vẫn ra sức chửi mắng.

Lục Dương: "Tôi biết con yêu nữ cô thèm khát thân thể này của tôi lâu rồi. Thật không ngờ nhân lúc tôi say rượu lại làm ra cái chuyện.... xấu xa này!!!"

Tô Diệp: "..."

Lục Dương: "Bị tôi nói đúng rồi nên không nói lại được chứ gì. Cô là đồ xấu xa."

Tô Diệp cúi đầu nhìn xuống đất, chửi mắng thì thôi đi, sao lại đi qua đi lại trước mặt cô chứ.

"Tối hôm qua anh tự cởi mà."

Lục Dương hỏi lại: "Cô nói gì?"

Tô Diệp đáp: "Tối qua..."

Tối hôm qua vất vả lắm Tô Diệp mới lấy lại cái dao trên tay Lục Dương xuống. Dụ dỗ mãi anh ta mới ngoan ngoãn ngồi xuống.

Tô Diệp nuốt nước miếng nghĩ thầm, chẳng may có chuyện gì xảy ra với 'người anh em' của Lục Dương, anh ta chắc giết cô mất.

Chắc là do quậy phá mệt mỏi nên Lục Dương lúc này cực kỳ nghe lời, để mặc Tô Diệp dắt lên phòng. Tô Diệp đắp chăn cho anh ta xong xuôi, vừa ra tới cửa lại nghe anh hét lớn:

"Nữ thần! Cô chê tôi nhỏ hả? Tôi đi đóng phim giường chiếu cho cô xem, coi cô còn khinh thường tôi không!!!!"

Tô Diệp vội khóa trái cửa lại, mặc cho anh ta quậy phá ầm ĩ, dù sao đó cũng là phòng của anh ta.

Chỉ là cô không biết, khi cánh cửa đóng lại, Lục Dương vô thức gọi tên một người.

"Nữ thần! Diệp... Diệp..."

....

Sau khi nghe Tô Diệp kể lại chuyện tối qua, mặt Lục Dương chuyển từ đỏ sang xanh rồi qua trắng bệch, đầy đủ màu sắc.

Anh lắp bắp: "Cô... thật hả? Tôi... tôi..."

Tô Diệp xấu hổ nói: "Khụ, anh lên lầu mặc quần áo lại đi rồi chúng ta nói tiếp."

Lục Dương lúc này mới phát giác ra mình chỉ mặc có mỗi quần con.

"Cô... Tô Diệp! Con yêu nữ này! Tôi ghét cô!"

"Mẹ nó, cô nhìn cho đã rồi bây giờ mới nói!"

Nói xong chạy biến lên lầu.

Ở trong phòng, Lục Dương nằm lăn qua lăn lại trên giường, rên hừ hừ.

"Mất mặt!"
"Mất mặt quá!"
"Mất mặt quá!"

Lăn lộn một hồi, Lục Dương bật dậy, chắp hai tay lại, nói:

"Xin lỗi người anh em, hôm qua vì gái mà suýt chút nữa tao đã tổn thương mày rồi. Tha thứ cho tao đi!"

"Nếu mày tha thứ cho tao thì mau lớn thêm chút nữa đi."

...
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom