• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full [Zhihu] CHU NHAN TỪ CỰU (1 Viewer)

  • Phần V END

26.

Dưới ánh nắng mặt trời, ta đặt chiếc túi tiền dưới ánh nắng mặt trời để xem.

Nhị Bính hỏi ta: "Bên trong túi tiền có gì thế? Hoàng thượng tặng nương nương túi tiền khi nào, sao ta lại không biết?”

"Không có gì.", Bên trong không có gì cả.

Lần đầu gặp nhau, bàn tay đầy máu của Thẩm Ngự Chu nắm lấy vạt áo ta, cầu xin ta cứu hắn.

Thẩm Ngự Chu đã tặng ta cái gì?

Ồ, là mười ba năm lo âu.

Lo lắng cho Thẩm Ngự Chu cũng là Thái tử không được an toàn.

Người ám sát hắn xếp hàng đến cửa. Ánh nến ban đêm, cũng không dám tắt.

Lo lắng hắn gặp mưa sinh bệnh, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc.

Lo lắng vết thương của hắn bị nhiễm trùng, suốt đêm đi tìm loại thuốc quý nhất trên núi.

Nhưng cuối cùng, đều hoá thành thanh kiếm đâm vào ta.

27.

Ta chưa từng kể với bất kỳ ai.

Nam nhân si tình với ta hiện giờ, đã từng có ý định giết ta.

Lúc cha hắn phái người đón hắn về cung, hắn đi mà không nói lời từ biệt.

Ngày hôm đó Thẩm Ngự Chu tất bật ngược xuôi, thân là thái tử lại tự mình xuống bếp, rửa tay làm canh.

Cười nhạt, nói muốn báo đáp ân cứu mạng của ta. Trong đồ ăn, đã hạ độc.

Thẩm Ngự Chu đang ở thời kỳ mấu chốt đoạt quyền.

Hắn biết, mình không thể có điểm yếu. Cho nên, ta liền trở thành người bị vứt bỏ.

Lúc đó, ta vẫn còn thích Thẩm Ngự Chu. Nỗi đau trong lòng, còn đau hơn cả nỗi đau thể xác. Ta đã ăn đồ ăn đó. Hệ thống cho ta thuốc giải.

Ta đã thêm một chút Duẫn Hoà Thảo vào thuốc giải, khiến mình quên đi chuyện này.

Mà trong ngày đại hôn của ta, lúc đối mặt với Thẩm Ngự Chu, ta nhớ lại tất cả.

Lúc ấy hắn kinh hoàng đến thế, kinh hoàng vì ta vẫn chưa chết.

Ta còn lắc mình biến hoá, trở thành hoàng hậu mới của phụ hoàng hắn.

Có lẽ dục vọng chiếm hữu bắt đầu từ khoảnh khắc đó.

Ta có thể là chết, hoặc cũng có thể là của hắn. Nhưng tuyệt đối không thể là của người khác.

Nếu hắn nói hắn thích ta, cũng chỉ là đang thích một con vật cưng, một món đồ chơi mà thôi.

Lúc hắn không có quyền lực, ta có thể dễ dàng bị vứt bỏ.

Hắn có quyền lực, lại mang theo trái tim chân thành đến, nói sẽ bên nhau mãi mãi.

Thật là một trò cười.

28.

"Tỷ tỷ đang nghĩ gì vậy?"

Hơi thở nặng nề của Thẩm Ngự Chu phun vào bên tai ta.

Ta hoàn hồn.

"Không có gì. Việc lập hậu, nên đề thượng nhật trình."

"Tả Tự Hiểu!"

Lửa cháy hừng hực trong mắt Thẩm Ngự Chu dần dần tắt đi: "Nàng thật sự không hiểu ý của trẫm sao?"

"Vậy hoàng thượng cứ nói, ý của ngài là gì?"

"Tỷ tỷ, hoàng hậu chỉ có thể là nàng. Nàng cho trẫm thêm một chút thời gian nữa. Rất nhanh thôi."

"Được.", Ta đồng ý.

Xích Hoa đề nghị chuyên lập hậu, vốn dĩ là do ta chỉ đạo.

Thẩm Ngự Chu muốn Hoán Tần chết thay ta. Mà ta, muốn mấy chuyện này đến càng nhanh càng tốt.

Ta bưng bánh ngọt đã làm xong xuất hiện ở cửa Ngự Thiện phòng.

Thẩm Ngự Chu đang nói chuyện với thái giám bên cạnh:

"Tỷ tỷ nhất định phải là hoàng hậu của trẫm. Ngươi đi sắp xếp một chút. Nhớ lấy, chớ có để lộ tin tức. Những người ở Vĩnh Nhạc Cung và Vĩnh An Cung, một người cũng không được giữ lại."

"Hoàng thượng, nha hoàn thân cận bên cạnh Thái hậu nương nương, cũng phải...", Thái giám đang nói, là Nhị Bính.

Giọng nói của Thẩm Ngự Chu không mang theo một chút nhiệt độ nào.

"Một kẻ hạ nhân mà thôi, chết là chết. Biết quá nhiều bí mật, ta giữ nàng đến ngày hôm nay, đã là xem trọng tình cảm cũ, là phúc của nàng. Sau này, nha hoàn của tỷ, trẫm sẽ tự mình chọn lựa những người tốt nhất. Nàng sẽ không trách ta đâu."

Dù đã sớm biết Thẩm Ngự Chu sẽ bất chấp thủ đoạn đến mức này.

Nhưng trong lòng ta vẫn là bị kim châm.

Đế vương vô tình. Thẩm Ngự Chu ơi, ngươi quả thật sinh ra là để làm hoàng đế.

29.

Ngày thứ ba Hoán Tần được phong hậu.

Vĩnh Nhạc cung của ta bốc cháy.

Ta bị hạ dược, đáng ra phải bất tỉnh.

Nhưng ta đã uống thuốc giải trước.

Híp mắt lại thấy bọn bọ khiêng Hoán Tần ăn mặc hồng y vào.

Nàng đã bất tỉnh.

Trong lúc bọn họ đi ra ngoài kiểm tra, ta cởi quần áo của Hoán Tần, đổi với quần áo của mình.

Ta bôi than đen lên trên mặt.

Kinh hoảng thất thố ôm lấy túi nhỏ, hốt hoảng đi ngược dòng người cứu hỏa.

“Đứng lại!”

Thẩm Ngự Chu giữ chặt ta.

Trong bao quần áo bị rơi vãi, đủ loại trang sức vàng bạc.

Đều là thứ Hoán Tần yêu nhất.

Ta run rẩy, không dám ngẩng đầu.

Lần cuối cùng, đến lượt ta giả làm Hoán Tần.

Hắn nhìn về phía ta, trong mắt lạnh lùng:

“Hoán... mẫu hậu, sao lại ở chỗ này?”

“Hoàng thượng tha tội, thiếp, thiếp sợ hãi. Người có thể...”

Mỗi lời nói cử động đều không có uy nghiêm của thái hậu.

“Im miệng!”

Kiếm của hắn chĩa vào ngực ta:

“Ngươi làm gì Hoán Tần của trẫm? Hại con của trẫm còn chưa đủ, còn muốn hại hoàng hậu sao?”

“Thái hậu nương nương vọng tưởng mưu hại hoàng hậu, lòng dạ độc ác, khi quân võng thượng, theo luật giết không tha.”

Diễn thật nhiều.

Lúc kiếm đâm vào ngực, ta không cảm thấy được đau đớn.

Chỉ xa xa nghe thấy câu nói: “Thái hậu đã chết!”

Thẩm Ngự Chu lao vào Vĩnh Nhạc cung, cứu người mà hắn nghĩ là Tả Tự Hiểu.

Ánh lửa bốn phía cháy ngùn ngụt. Giống như trong giấc mơ.

Tất cả đã kết thúc.

30.

“Thừa tuyên đế Thẩm Ngự Chu, là vị minh quân nổi tiếng trong lịch sử. Trong thời gian trị vì, ông đã giảm nhẹ tô thuế, chống giặc ngoại xâm... Đời sau gọi thời kỳ thịnh trị do ông và đệ đệ ông tạo ra, là Tuyên An chi trị.”

"Câu chuyện của ông và hoàng hậu Hoán Thị, còn được lưu truyền hàng nghìn năm. Thẩm Ngự Chu và Hoán Thị kết duyên vợ chồng, lúc hỏa hoạn trong cung không tiếc thân mình cứu nhau.”

"Nhưng cặp đế hậu yêu thương nhau ấy, lại gặp phải tình cảnh đổ vỡ hoàn toàn vào năm thứ ba sau khi kết hôn.
Hoán Thị bị giam lỏng trong lãnh cung, trầm cảm mà chết, hai người đế hậu sau nửa đời người không gặp lại nhau.”

"Là do thời gian đã bào mòn tình cảm, hay là một thế hệ mới thay thế thế hệ cũ, ngày nay chúng ta đều đã không thể nào biết được.”

"Được rồi, bài học của ngày hôm nay đến đây là kết thúc. Cảm ơn tất cả các bạn."

m thanh giáo sư trên bục giảng rơi xuống.

Tôi ngẩn ngơ rất lâu, cuối cùng mới tỉnh lại. Bạn cùng lớp xung quanh đã đi hết. Gió từ bên ngoài cửa sổ thổi vào.

Ta ngẩng đầu, nhìn về phía giáo sư tây trang giày da trên bục giảng.

Hắn vẫy điện thoại với tôi: "Cô ấy hỏi cô tối có rảnh không? Ăn tối cùng nhau, giúp cô ấy chọn váy cưới."

"Không được, tôi còn có tiết học lịch sử tự chọn, đi muộn thì phải viết kiểm điểm một vạn chữ đó ~”

Tôi cố tình kéo dài âm cuối.

Quả nhiên, một giọng nói giận dữ vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.

"Xích Hoa, nếu anh còn dám bắt nạt chị gái tôi, để cô ấy viết kiểm điểm thử xem!"

"Em yêu, chị gái em tinh ranh hơn cả khỉ, ai có thể bắt nạt được cô ấy chứ?"

Nhị Bính tiếp tục mắng mỏ.

Xích Hoa tha kiểm điểm cho tôi.

Tôi cùng Nhị Bính đi thử váy cưới. Người tuỳ tiện mặc váy cưới, đột nhiên trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Kinh diễm trong mắt Xích Hoa không giấu được, Nhị Bính cũng đã rơm rớm nước mắt.

Cùng với người mình thương cuối cùng được thành đôi, thật sự thực hạnh phúc.

Ngày ấy tôi nói:

"Xích Hoa, ngươi phải giúp ta."

"Vì sao?"

"Bởi vì ta có thể giúp ngươi và Nhị Bính thực sự được ở bên nhau mãi mãi."

- Hết -
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom