• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Tổng Tài Mỹ Nhân Yêu Cận Vệ - Diệp Lăng Thiên (7 Viewers)

  • Chương 623-632

CHƯƠNG 623: CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ KẾT THÚC (6)

“Diệp Lăng Thiên, anh là đồ khốn.” Hứa Hiểu Tinh thấy Lý Vũ Hân đi vào sân bay thì tức giận mắng, sau đó lấy điện thoại bắt đầu gọi cho Diệp Lăng Thiên, với tính cách của cô thì chắc chắn muốn mắng Diệp Lăng Thiên một trận.

“Cô đừng gọi nữa, tôi ở đây.” Lúc Hứa Hiểu Tinh bấm gọi thì nghe thấy giọng của Diệp Lăng Thiên vang lên ở bên cạnh, sau đó cô thấy Diệp Lăng Thiên đi ra từ cây cột sau lưng mình ba mét.

“Sao lại ở đó? Anh vẫn luôn ở đó sao?” Hứa Hiểu Tinh kinh ngạc hỏi.

Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh Hứa Hiểu Tinh gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi vẫn luôn ở đó.”

“Anh đúng là xấu xa, vì sao anh không ra gặp cô ấy? Vì sao anh lại trốn tránh không gặp? Anh có biết Vũ Hân đã đợi anh bao lâu rồi không? Anh có biết cô ấy thất vọng thế nào không?” Hứa Hiểu Tinh không nhịn được mắng.

Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, dựa vào lan can nói: “Đôi khi không gặp sẽ tốt hơn.”

“Anh giả vờ cái gì? Diệp Lăng Thiên, anh có biết không? Lần này cô ấy đi thì hai người càng không còn cơ hội nào. Anh mau vào đó đi, hiện tại anh vào đó vẫn còn kịp, có lẽ cô ấy chưa qua cửa an ninh.” Hứa Hiểu Tinh đẩy Diệp Lăng Thiên.

“Tôi và cô ấy vốn không còn cơ hội, trước kia chúng tôi không thể ở bên nhau, hiện tại càng thêm không thể ở bên nhau. Tôi cũng không muốn nhắc lại chuyện tình cảm gì nữa. Không gặp nhau cũng tốt, cho dù gặp mặt cũng không có kết quả gì, hai bên càng thêm khó chịu và xấu hổ. Tôi không biết nên nói gì, tôi nghĩ cô ấy cũng giống như vậy. Vậy thì cũng tốt, tôi thấy cô ấy không sao thì cũng yên tâm. Sau này cô đừng nói với cô ấy chuyện hôm nay tôi đã đến, để cô ấy cho rằng hôm nay tôi không đến đây.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói.

“Vì sao? Không phải anh và Lý Yến đã ly hôn rồi sao? Nếu anh đã ly hôn thì vì sao không gặp cô ấy? Nếu đã như vậy thì vì sao anh lại ly hôn Lý Yến? Chẳng lẽ không phải anh muốn ở bên cạnh cô ấy nên mới ly hôn sao?” Hứa Hiểu Tinh hoàn toàn không hiểu Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân xảy ra chuyện gì.

“Tôi không biết vì sao mình muốn ly hôn giống như không biết vì sao mình muốn kết hôn, tôi cũng không biết vì sao hôm nay tôi muốn đến đây. Cô đừng hỏi tôi mấy vấn đề này, tôi chính mình cũng hoàn toàn không biết vì cái gì hết thảy sẽ biến thành như bây giờ. Bỏ đi, hết thảy đều an tĩnh, tôi cảm thấy hiện tại cũng tốt. Cô ấy đến đó sẽ gọi cho cô, đến lúc đó cô nói với tôi một tiếng xác nhận cô ấy an toàn là được. Được rồi, cô đi chưa? Tôi về đây.” Diệp Lăng Thiên dập tắt tàn thuốc, chuẩn bị rời đi.

“Vũ Hân?” Đúng lúc này Diệp Lăng Thiên bỗng nghe thấy Hứa Hiểu Tinh gọi tên Lý Vũ Hân thì đột nhiên quay đầu lại, sau đó anh thấy Lý Vũ Hân đứng ở bên cạnh cửa ngơ ngác nhìn mình. Diệp Lăng Thiên lập tức sững sờ, anh hao tâm tốn sức không muốn gặp mặt Lý Vũ Hân, nhưng cuối cùng vẫn gặp Lý Vũ Hân, anh cũng quên vứt tàn thuốc trong tay.

“Sao cậu lại ra ngoài? Có phải không đi nữa đúng không?” Hứa Hiểu Tinh vội vàng hỏi.

“Miệng cậu thật là xui xẻo, giống như lời cậu nói, sân bay Mao Dương bão lớn nên chuyến bay bị hủy bỏ, ngày mai mới bay.” Lý Vũ Hân nhàn nhạt nói, sau đó xoay mặt nhìn Diệp Lăng Thiên.

“Anh đã đến rồi?” Lý Vũ Hân mở miệng hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Ừm.” Diệp Lăng Thiên không nói thêm gì, chỉ gật đầu.

“Anh ấy đã sớm đến đây, vẫn luôn tránh ở phía sau nhìn cậu, khi cậu đi vào bên trong thì mới ra ngoài.” Hứa Hiểu Tinh không nhịn được nói.

Diệp Lăng Thiên nhíu mày, liếc Hứa Hiểu Tinh một cái.

“Anh trừng cái gì mà trừng, sao vậy? Chuyện anh làm còn sợ tôi nói sao?” Hứa Hiểu Tinh không sợ Diệp Lăng Thiên, nói một câu phản bác lại Diệp Lăng Thiên, Diệp Lăng Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ cười khổ, anh quên lời nói của mình vốn không có giá trị ở trước mặt Hứa Hiểu Tinh.

“Hai người cứ trò chuyện đi, tớ đi mua mấy chai nước giải khát.” Hứa Hiểu Tinh nói xong, sau đó xoay người đi xuống lầu.

“Vì sao anh muốn trốn tránh, không dám gặp em hay là không muốn gặp em?” Một lúc sau Lý Vũ Hân mới hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Cả hai, anh không biết gặp em sẽ nói gì, giữ em lại hay là không giữ, cho nên anh không gặp.” Diệp Lăng Thiên nói thật, từ trước đến nay tính cách của anh là thẳng thắn.

“Nếu đã như vậy thì vì sao anh còn muốn đến đây? Anh không tới thì không phải càng tốt sao?”

Diệp Lăng Thiên hút điếu thuốc, nhàn nhạt nói: “Anh không nhịn được, anh không định đến, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được đến đây, không vì điều gì khác, cho dù lén nhìn em một chút là được.”

“Em rất bất ngờ, anh lại đồng ý ly hôn với Lý Yến lại còn nhanh như vậy, Diệp Lăng Thiên, vậy là không có trách nhiệm, không giống với tác phong của anh.” Lý Vũ Hân không hỏi lại vấn đề đó.

“Sao em biết anh đã ly hôn?” Diệp Lăng Thiên lại tò mò, phải biết là anh và Lý Yến vừa ly hôn, sao mọi người trên thế giới đều biết vậy.

“Lý Yến gửi ảnh chụp giấy chứng nhận ly hôn cho em. Hơn nữa chiều hôm qua cô ấy tìm em nói mọi chuyện giữa hai người, cô ấy cũng nói sẽ ly hôn với anh.” Lý Vũ Hân cũng dựa vào lan can.

Diệp Lăng Thiên gật đầu, nếu là như vậy thì anh cũng không bất ngờ. Diệp Lăng Thiên xoay người dựa lưng vào lan can, sau đó hút điếu thuốc nói: “Anh cũng không biết vì sao mình muốn ly hôn, hơn nữa rất buồn cười, ngày hôm qua tổ chức đám cưới hoành tráng, kết quả một giấc ngủ dậy lại ly hôn. Anh cũng không muốn ly hôn, nhưng cuối cùng vẫn ly hôn. Cho dù nói như thế nào thì đây là chuyện xấu hổ nhất trong đời anh.”

“Anh cảm thấy có lỗi với Lý Yến đúng không?”

“Coi như là vậy, không chỉ cảm thấy có lỗi với Lý Yến cũng cảm thấy có lỗi với ba mẹ của cô ấy, có lỗi với những người bạn và người thân của mình, mọi người thấy anh kết hôn thì rất vui vẻ, chân thành chúc phúc, bận rộn trước sau vì đám cưới, kết quả chưa được một ngày đã ly hôn. Đến bây giờ anh cũng chưa nói với bất cứ ai, bao gồm Diệp Sương, con bé vẫn chưa biết anh và Lý Yến đã ly hôn”

“Lý Yến yêu anh, rất yêu anh.” Lý Vũ Hân chậm rãi nói.

“Đúng vậy, anh biết chuyện này, nhưng cô ấy kiên trì muốn ly hôn, anh có thể nhìn ra được cuộc hôn nhân này là sự tra tấn với cô ấy, mỗi ngày đều như vậy. Chỉ có ly hôn thì cô ấy mới có thể giải thoát. Đối với cô ấy thì ly hôn là một chuyện tốt. Sau khi bọn anh ly hôn thì có thể thấy được cô ấy rất thoải mái.” Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa nói.

“Còn anh thì sao? Ly hôn là chuyện tốt hay là chuyện xấu?” Lý Vũ Hân hỏi tiếp.

“Không biết, cho dù nói như thế nào thì ly hôn không phải là chuyện tốt, tuy rằng cuộc hôn nhân này còn chưa bắt đầu. Đây là cuộc hôn nhân còn chưa bắt đầu đã phải kết hôn. Được rồi, không nói chuyện này nữa, em thì sao? Em ở đó thế nào?” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt hỏi.
CHƯƠNG 624: CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ KẾT THÚC (7)

“Có lẽ anh phải biết rõ tình hình của em chứ.” Lý Vũ Hân bỗng nhiên nói, Lý Vũ Hân trả lời dưới sự kinh ngạc của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại tiếp tục nói: “Chẳng lẽ Trịnh Long không báo cáo định kỳ tình hình của em với anh sao?”

Diệp Lăng Thiên bỗng nghe thấy tên Trịnh Long trong miệng Lý Vũ Hân thì vô cùng kinh ngạc, nửa ngày sau mới chậm rãi nói: “Em đã biết rồi sao?”

“Anh cần gì phải làm như thế? Lúc đó chúng ta đã chia tay, hơn nữa vứt bỏ anh, vì sao anh lại tốn nhiều công sức vì em như vậy? Có đáng không?” Lý Vũ Hân hỏi.

Diệp Lăng Thiên hút thuốc, sau đó khẽ cười nói: “Trên thế giới này làm gì có nhiều chuyện có đáng hay không? Em là phụ nữ một thân một mình chạy đến nơi khỉ ho cò gáy, lỡ em xảy ra chuyện gì thì không ai biết cả. Hơn nữa cuộc sống nông thôn không đơn giản như em nghĩ đâu, từ nhỏ em ngậm thìa vàng lớn lên, em chưa chắc có thể thích ứng được cuộc sống ở đó, núi cao sông dài, dù sao anh cũng phải sắp xếp người chăm sóc em một chút. Anh cho rằng Trịnh Long có thể làm rất tốt, không ngờ em vẫn phát hiện ra anh ta.”

“Không phải em phát hiện ra anh ta, mà là em phát hiện ra anh.”

“Anh?” Diệp Lăng Thiên có chút kỳ lạ.

“Đúng vậy, nhưng em phát hiện tàn thuốc trong tay anh” Lý Vũ Hân dừng một chút, sau đó tiếp tục nói: “Có phải buổi tối ba ngày trước anh đã đến chỗ của em đúng không? Anh đứng ngoài cửa số đúng không.”

Diệp Lăng Thiên không thể nào phủ nhận những lời Lý Vũ Hân hỏi nên gật đầu nói: “Đúng vậy.”

“Anh nói cho em biết anh đến đó làm gì, anh sắp kết hôn, vì sao trước khi anh kết hôn lại muốn chạy đường xa đến nhìn em một cái mà thôi.” Ánh mắt của Lý Vũ Hân sắc bén hỏi Diệp Lăng Thiên.

Đối với câu hỏi của Lý Vũ Hân thì Diệp Lăng Thiên lựa chọn im lặng, một lúc sau mới nói nói:” Có một số việc đã có đáp án trong lòng em, em biết lý do, nếu không thì em cũng sẽ không bỗng nhiên vội vàng trở về đúng không?”

“Anh đấy, em không biết nên nói anh tốt hay là không tốt. Nếu anh sắp kết hôn thì vì sao lại muốn đi gặp em? Anh có nghĩ trong lòng Lý Yến nghĩ thế nào về chuyện này không? Nếu anh muốn đi gặp em thì vì sao lại muốn kết hôn với Lý Yến chứ? Còn có Hiểu Tình, trước kia anh đối xử với Hiểu Tình cũng vậy, anh không yêu cô ấy không muốn ở bên cạnh cô ấy nhưng lại không nói, vẫn luôn đối xử tốt với cô ấy, cho cô ấy hy vọng. Diệp Lăng Thiên, anh có biết không? Đây là khuyết điểm lớn nhất trong tính cách của anh. Anh luôn do dự trong lúc giải quyết chuyện tình cảm, không muốn tổn thương người khác, luôn muốn phải đối xử tốt với người khác, nhưng anh có biết không? Anh càng làm như vậy thì càng tổn thương người khác.”

“Em cũng vậy, Hiểu Tình cũng thế, hiện tại Lý Yến cũng vậy. Chuyện đến mức này có liên quan rất lớn đến tính cách của anh đó, anh có biết không?” Lý Vũ Hân có chút kích động nói, sau đó nói tiếp:” Lúc đó em và anh đã chia tay, em muốn đến M Thành, nếu chúng ta đã chia tay, vì sao anh còn quan tâm em chứ? Vì sao anh tốn nhiều công sức như vậy, tự mình chạy đến M Thành sắp xếp Trịnh Long chăm sóc em? Nếu không có chuyện này thì có lẽ em vẫn sống bình yên ở M Thành, tuyệt đối sẽ không buồn rầu như hôm nay, cũng sẽ không gây ra trò cười trong đám cưới của anh. Nếu trong lòng anh không quên được em, vì sao anh lại uống rượu với Lý Yến? Hai người không uống rượu thì sẽ không xảy ra quan hệ, không xảy ra quan hệ cũng sẽ không có chuyện mang thai. Nếu trong lòng anh còn yêu em, vì sao lại muốn kết hôn với Lý Yến? Cho dù cô ấy thật sự mang thai thì cô ấy cũng không nghĩ giữ đứa nhỏ này, vì sao anh còn kiên quyết như thế? Nếu anh quyết định kết hôn với cô ấy thì anh phải một lòng một dạ với cô ấy, kết quả, kết quả anh lại chạy tới M Thành nhìn em, còn bị em phát hiện. Kết quả sự xuất hiện của anh làm cho em không thể nào bình tĩnh được, em vốn không quên được anh, khi em biết anh vẫn luôn ở bên cạnh mình, làm sao em có thể tiếp tục sống ở đó chứ? Em cố gắng vội vàng trở về gặp anh, kết quả, kết quả đi đến đám cưới của anh và Lý Yến.”

“Còn có nếu anh và Lý Yến đã kết hôn, vì sao anh đồng ý ly hôn? Cho dù là nguyên nhân gì thì anh không nên đồng ý ly hôn.

Nếu hôm nay anh quyết định không gặp em, vì sao lại cố tình muốn lén đến sân bay chứ? Nếu anh không đến sân bay, làm sao hiện tại chúng ta có thể gặp nhau chứ. Anh có biết nếu chúng ta không gặp nhau thì em cũng đã hoàn toàn nguội lạnh với anh, cũng sẽ không trở thành dáng vẻ này, nửa chết nửa sống hay không? Diệp Lăng Thiên, anh làm chuyện gì cũng có thể dứt khoát kiên quyết, nhưng vì sao anh lại luôn do dự trong chuyện tình cảm? Anh có biết mình làm như vậy không chỉ tổn thương người khác mà còn tổn thương bản thân hay không?”

Diệp Lăng Thiên không phản bác lại lời Lý Vũ Hân nói, không có gì để nói, anh không thể phủ nhận những gì Lý Vũ Hân nói, anh cẩn thận suy nghĩ mỗi câu nói của Lý Vũ Hân thì dường như những lời Lý Vũ Hân nói rất đúng, sở dĩ anh có ngày hôm nay là vì mình quá do dự trong chuyện tình cảm, nếu anh có thể dứt khoát tất cả mọi chuyện hơn một chút cũng sẽ không xảy ra cục diện hiện tại. Nếu anh quyết đoán hơn thì có lẽ lúc trước mình và Lý Vũ Hân đã kết hôn. Nếu anh có thể kiên quyết hơn một chút thì sẽ không có chuyện mình và Lý Yến ly hôn.

Diệp Lăng Thiên suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên cười cười, hút thuốc nói: “Em nói rất đúng, cả đời này của anh không qua được cửa ải tình cảm, anh là một kẻ thất bại hoàn toàn trong chuyện tình cảm.”

“Hiện tại anh định làm gì?” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên, một lúc sau mới hỏi.

“Cái gì?”

“Anh và Lý Yến đã ly hôn, vậy tiếp theo anh định làm gì?” Lý Vũ Hân hỏi.

“Còn có thể làm gì chứ? Trời cũng không sập xuống, nên làm chuyện gì thì cứ làm chuyện đó, hai công ty gần một nghìn nhân viên, anh không nghĩ cho bản thân cũng phải nghĩ đến cuộc sống của bọn họ, anh tiếp tục phát triển công ty.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.

“Hiện tại công ty phát triển thế nào? Không có vấn đề gì chứ?” Lý Vũ Hân nghĩ đến chuyện này nên hỏi. Nhưng Lý Vũ Hân không đợi Diệp Lăng Thiên trả lời đã nói thêm: “Được rồi, em vẫn không yên tâm, dù sao hôm nay em cũng không đi được, anh lái xe đưa em đến công ty, em xem qua một chút có vấn đề gì hay không, nếu có thì em sẽ cố gắng giải quyết cho anh. Người của anh làm việc có vẻ rất cẩn thận, nhưng vẫn có động tay động chân. Làm không tốt xảy ra chuyện lớn gì thì anh cũng không biết.”


CHƯƠNG 625: CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ KẾT THÚC (8)

Diệp Lăng Thiên rất ngạc nhiên với việc thái độ của Lý Vũ Hân bỗng dưng thay đổi, anh cũng có chút không tiếp nhận nỗi.

“Sao vậy? Không muốn? Không muốn thì thôi, cứ xem như em chưa nói gì.” Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên không vui nói.

“Không có, không có. Ừ, lát nữa thì qua đi.” Diệp Lăng Thiên gật đầu.

“Ồ, hai người nói chuyện không tệ nha.” Lúc này, Hứa Hiểu Tinh đi tới, cười hì hì nói.

“Thức uống đâu? Không phải cậu đi mua thức uống à? Sao lại về không rồi.” Lý Vũ Hân nhìn Hứa Hiểu Tinh tay không trở về.

“Dùng cái đầu heo của cậu suy nghĩ xem, ở đây là sân bay, ngoại trừ trong sảnh chờ có bán đồ thì bên ngoài sao có thể có đồ uống mà bán? Hơn nữa còn là đồ uống mà sân bay hạn chế. Tớ chỉ tìm cớ đi thôi, tạo chút không gian cho hai người, cậu còn xem là thật à. Nói xong rồi chứ? Nói xong rồi thì đi thôi, lát nữa tớ còn phải về trường học, còn không đi thì tớ trễ mất.” Hứa Hiểu Tinh lườm Lý Vũ Hân.

Bị cô ấy nói vậy, Diệp Lăng Thiên và Lý Vũ Hân đều có chút ngại ngùng.

“Vậy cậu đến trường trước đi, lát nữa tớ cùng anh ấy về công ty một chuyến, giúp anh ấy xử lý chút việc.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.

“Cậu không đi nữa à?” Hứa Hiểu Tinh vô cùng vui mừng.

“Đi, ngày mai đi.” Lý Vũ Hân trả lời rất chắc chắn.

“Cậu thật sự là đầu gỗ, bỏ đi, lười quan tâm hai người, kệ hai người, tớ đi trước đây, còn không đi thì thật sự sẽ bị trừ lương rồi.” Hứa Hiểu Tinh nói xong thì liền rời đi.

“Đi thôi, chúng ta cũng đi thôi, xe anh dừng ở đâu?” Lý Vũ Hân hỏi Diệp Lăng Thiên.

“Bãi đỗ xe.”

Hai người đi tới bãi đỗ xe, sau đó Diệp Lăng Thiên lái xe, Lý Vũ Hân ngồi trên ghế phụ, anh lái xe về phía đường cao tốc sân bay.

“Anh và Lý Yến có còn cơ hội tái hợp không? Em nói là phục hôn ấy.” Lý Vũ Hân ngồi trên xe, bỗng hỏi Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhất thời không trả lời câu hỏi này của cô, rất lâu sau mới lắc đầu nói: “Không biết, chủ yếu phải xem cô ấy, anh cảm thấy với tính cách của cô ấy thì không có khả năng sẽ phục hôn với anh, cuộc hôn nhân này đã đem lại cho cô ấy quá nhiều ám ảnh tâm lý.”

“Nếu hai người có thể quay lại, đó là kết quả tốt nhất. Lý Yến cũng tầm tuổi em, cũng ba mươi rồi, bây giờ lại đội cái mũ lỡ một lần đò, muốn tái hôn sẽ rất khó, hơn nữa, cô ấy yêu anh như vậy, em nghĩ, có lẽ sẽ rất khó nhìn trúng một ai khác. Dù là thế nào, Diệp Lăng Thiên, em cảm thấy anh có trách nhiệm với cô ấy.”

“Ừ.” Diệp Lăng Thiên chỉ ừ một tiếng, không nói gì nữa.

“Lăng Thiên, chúng ta làm bạn đi, bạn bè đơn thuần, em cảm thấy chúng ta làm bạn thì đôi bên ở cùng nhau sẽ thoải mải vui vẻ hơn nhiều, anh không cảm thấy vậy sao?” Lý Vũ Hân bỗng nói.

Diệp Lăng Thiên rất bình tĩnh, bình tĩnh lái xe, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Được.”

Quả thực, dù là anh hay Lý Vũ Hân, hay anh và Lý Yến, thậm chí là giữa anh và Hứa Hiểu Tinh, cũng chỉ có thể làm bạn, lại làm người yêu dường như không có khả năng lắm. Dù sao thì có một vài chuyện, một khi đã trải qua quá nhiều thì rất khó quay trở lại quá khứ đơn thuần ban đầu.

“Anh gọi Trịnh Long về đi, một mình em cũng có thể chăm sóc tốt cho bản thân, không cần người khác chăm sóc, cũng không cần người khác bảo vệ.” Lý Vũ Hân cuối cùng nói.

“Vậy em sẽ vẫn quay về chứ?”

“Về, đường nhiên phải về.” Lý Vũ Hân trả lời rất kiên quyết.

“Vậy anh ta vẫn phải ở đó.”

“Diệp Lăng Thiên, anh có ý gì? Em cũng đã nói rồi, một mình em cũng có thể chăm sóc tốt cho mình, cũng có thể bảo vệ tốt cho mình, em đã ở đó lâu như vậy rồi, cũng không gặp chuyện gì mình không làm được. Em không cần người khác chăm sóc và bảo vệ.” Lý Vũ Hân có chút tức giận.

“Vậy nếu nửa đêm trong nhà em có chuột thì làm sao?” Diệp Lăng Thiên khẽ miêu tả.

“Anh…” Nghe thấy câu nói có chút trêu đùa này của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân lại tức giận.

“Không cần nghiêm túc như vậy, nếu em thật sự định quay về, vậy thì để Trịnh Long ở đó, dù là chăm sóc em cũng tốt, bảo vệ em cũng được, hay chỉ là để những người bạn như chúng anh yên tâm cũng vậy, đều tốt. Em làm việc của em, anh ta làm việc của anh ta, anh ta sẽ không gây trở ngại cho em. Ít nhất có anh ta ở đó, còn có một người có thể cùng em nói chuyện, vẫn tốt hơn một mình em ở đó cả ngày ngay cả người nói chuyện cũng không có, đúng không? Hơn nữa, anh đã đồng ý với ba em, anh phải chăm sóc tốt cho em, anh không thể nuốt lời. Nếu em không để Trịnh Long ở đó, vậy anh chỉ có thể đóng cửa công ty, tự mình đến đó. Em biết mà, anh nói ra được thì làm được, anh cũng không còn cách nào. Tóm lại, anh không thể để một mình em ở đó.” Diệp Lăng Thiên nói rất nhẹ nhàng, nhưng lại cực kỳ kiên quyết, không cho phép người khác cự tuyệt.

“Ngoài ra, qua một khoảng thời gian nữa, anh sẽ gửi cho Trịnh Long sáu tỷ, anh sẽ kêu anh ta phụ trách lại xây một tòa trường học mới cho trường các em, sáu tỷ không đủ anh sẽ thêm. Đợi trường mới xây xong rồi, điều kiện của học sinh và giáo viên đều tốt hơn, anh nghĩ, sẽ có giáo viên bằng lòng đến đó dạy học, đến lúc đó, em quay về đi. Công ty không thể không có em. Em muốn giải sầu thì cũng giải đủ rồi, em cũng không thể ở đó cả đời. Hơn nữa, em cũng nói rồi, hai chúng ta bây giờ chỉ là bạn bè bình thường, bây giờ là vậy, tương lai cũng vậy, em lại đến đó trốn anh quên anh thì cũng không còn bất kỳ ý nghĩa gì nữa. Cần gì lại đi chịu khổ? Giá trị cuộc đời của em không phải chỉ là đi dạy mấy chục đứa trẻ biết chữ mà thôi.” Diệp Lăng Thiên châm điếu thuốc, chậm rãi nói.

Diệp Lăng Thiên nói xong, Lý Vũ Hân không nói nữa.

“Trường học anh lấy danh nghĩa em đóng góp, cũng xem như cho cuộc sống khổ cực của em một lời giải thích, cũng cho các thôn dân và học sinh của em ở nơi đó một món quà. Đến lúc đó, anh sẽ tự mình đi một chuyến, tìm sở giáo dục và chính phủ nơi đó thương lượng chuyện này. Ngoài ra, anh sẽ nghĩ cách tu sửa đường xá vào thôn, anh nghe Trịnh Long nói, em ở đó khoảng thời gian này, thôn dân nơi đó rất quan tâm em, có ân tất báo, đây cũng xem như anh báo đáp sự quan tâm của họ đối với em. Có đường rồi, cuộc sống sau này của người dân sẽ thuận tiện hơn nhiều, muốn thoát nghèo cũng sẽ dễ dàng hơn.”

“Có trường học cơ sở vật chất đầy đủ, sẽ có giáo viên tốt đến dạy, giáo dục cho đám trẻ cũng sẽ không còn lạc hậu, sau này mỗi năm đều sẽ tặng đồ dùng học tập và sách giáo khoa. Anh sắp xếp như vậy, em hẳn cũng không cảm thấy có lỗi với đám trẻ, trong lòng cũng sẽ không có gì ăn năn. Học kỳ này vẫn còn hơn hai tháng, em dạy xong hai tháng này rồi anh sẽ phái tài xế đến đón em về. Trịnh Long sẽ tiếp tục ở lại bên đó cho tới khi trường học mới được xây xong, sau khi giáo viên mới đến mới rời đi.

Sau khi em về, nghĩ cách cải tổ lại hai công ty, lập công ty tập đoàn, nếu không với tình hình bây giờ, quản lý vẫn là cảm thấy cực kỳ hỗn loạn.

“Đến lúc đó, em tiếp tục đảm nhiệm tổng giảm đốc, nói thật lòng, công ty thế này một mình anh không thể xoay chuyển được, có lúc cũng là có lòng mà không có sức. Nếu em không về, công ty em anh một tay gầy dựng sớm muộn gì cũng có ngày hủy trong tay anh. Cây to đón gió, càng làm to thì sẽ càng có nguy hiểm, không có người chuyên nghiệp quản lý là tuyệt đối không được, đạo lý này em hiểu. Đối với em và anh cũng không cần có gì kiêng dè, em từng nói chúng ta là bạn, vậy chúng ta chính là bạn, anh sẽ không làm chuyện gì khiến em khó xử, những chuyện này giữa chúng ta hẳn rất rõ ràng, cũng hẳn có khế ước im lặng.”

Diệp Lăng Thiên vứt đầu thuốc trong tay ra ngoài cửa sổ, chậm rãi nói với Lý Vũ Hân. Những tính toán này không phải do anh nhất thời nghĩ ra, mà là đã suy nghĩ rất lâu rồi. Những chủ ý này thực ra là anh đã suy nghĩ xong từ trước khi kết hôn với Lý Yến. Lúc đó là muốn gửi tiền cho Trịnh Long trước, kêu anh ta bắt đầu xây dựng trường, đợi tới khi học kỳ này kết thúc, anh sẽ đi đón Lý Vũ Hân về.
CHƯƠNG 626: CHƯA BẮT ĐẦU ĐÃ KẾT THÚC (9)

Lý Vũ Hân vẫn chọn cách im lặng, cực kỳ lâu sau mới gật đầu, coi như chấp nhận. Giống như Diệp Lăng Thiên nói vậy, chuyện đã tới nước này, nguyên nhân và mục đích lúc trước cô khăng khăng muốn đi hỗ trợ giảng dạy thật ra bây giờ đã không tồn tại nữa, cho dù cô kiên trì sống ở đó thì thật ra cũng không có ý nghĩa gì nhiều, ý nghĩa duy nhất cũng chính là vì giáo dục những đứa trẻ nông thôn đó, chỉ là mọi chuyện Diệp Lăng Thiên đều đã sắp xếp. Hơn nữa thật ra hai công ty cũng là tâm huyết của Lý Vũ Hân, cũng là con của cô, cô cũng không yên lòng, nếu không thì cũng sẽ không nghĩ tới việc trở lại công ty xem xét một chút vào lúc này.

Diệp Lăng Thiên đưa Lý Vũ Hân trở lại công ty, sau khi trở lại công ty rất nhiều người nhìn thấy Lý Vũ Hân thì đều vô cùng kinh ngạc, hầu hết các công nhân viên kỳ cựu của Công ty Thực phẩm đều rất quen thuộc với Lý Vũ Hân, sau khi ngạc nhiên thì đều cung kính gọi Lý Vũ Hân là Lý tổng, Lý Vũ Hân cũng còn nhớ rõ tên của những người này, cùng mọi người chào hỏi từng người một. Thông qua điều này Diệp Lăng Thiên cũng có thể nhận ra Lý Vũ Hân rất có tình cảm đối với công ty này.

“Lý tổng?” Vừa đi vào văn phòng của Diệp Lăng Thiên, Tiểu Lâm nhìn thấy Lý Vũ Hân đi vào thì vô cùng ngạc nhiên. Sau đó vui mừng nói: “Lý tổng, cuối cùng cô cũng trở về rồi.”

“Lý tổng quay về kiểm tra tình hình công ty một chút, bên kia Lý tổng còn có chút việc, khả năng còn phải hai tháng nữa mới có thể trở về. Tiểu Lâm, cô đi thông báo một chút, bảo người phụ trách hai công ty giao tất cả sổ sách và kế hoạch phát triển lên đây, buổi sáng bảo người phụ trách Công ty Thực phẩm đến phòng làm việc của tôi, buổi chiều bảo người phụ trách Công ty Bảo vệ đến phòng làm việc của tôi!” Diệp Lăng Thiên dặn dò Tiểu Lâm.

Tiểu Lâm gật đầu, sau đó lập tức đi làm.

“Doanh số hoạt động của hai công ty trong hai tháng qua thế nào?” Lý Vũ Hân hỏi thẳng Diệp Lăng Thiên, sau đó Lý Vũ Hân trực tiếp ngồi xuống vị trí của Diệp Lăng Thiên, cầm lấy bản báo cáo Diệp Lăng Thiên đã đặt trên bàn và bắt đầu nghiêm túc xem. Diệp Lăng Thiên lấy một cái gạt tàn thuốc trên bàn mình và bước đến ghế sô pha bên cạnh ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, sau đó nói: “Phía Công ty Thực phẩm thì doanh thu của tháng ba tăng lên 8%, tháng tư tăng lên 8%, về cơ bản là bình thường. Phía bên Công ty Bảo vệ vì liên quan tới nghiệp vụ cho nên tăng trưởng không ổn định, ba tháng nghiệp vụ mới tăng thêm được sáu mươi ba tỷ, do vừa qua tết không lâu cho nên một số nghiệp vụ chưa triển khai.

Tháng tư nghiệp vụ tăng thêm được hơn một trăm hai mươi tỷ đồng. Hiện nay hai công ty có xu thế phát triển không tệ. Về phía Công ty Thực phẩm, chi nhánh thành phố Y đã hoàn toàn đi vào trạng thái kinh doanh bình thường, hơn nữa hiện tại kết quả đạt được rất tốt.

Bàn về kết quả kinh doanh của một cửa hàng mà nói thì kết quả tốt hơn nhiều so với cửa hàng kinh doanh của địa phương ở Đông Hải, lợi nhuận cũng cao hơn một chút. Điều này liên quan tới rất nhiều khía cạnh, gần dây khá bận rộn, không có nhiều thời gian dành cho nó.

Làm xong bên này, giai đoạn tiếp theo sẽ bỏ ra sáu mươi tỷ dự trù cho Chi nhánh thành phố Y, để Chi nhánh thành phố Y mở thêm ba chi nhánh nữa, quy mô đầu tư mỗi điểm khống chế khoảng trên dưới hai mươi mốt tỷ, đây cũng là mức đầu tư hợp lý và hiệu quả nhất mà khi đó em đã bàn bạc. Chi nhánh Việt Châu vừa thành lập, cửa hàng mới vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị. Vài ngày nữa anh còn phải đi Việt Châu một chuyến, xem xét tình hình bên kia để có thể vận hành chi nhánh trong thời gian sớm nhất.”

Diệp Lăng Thiên vừa hút thuốc vừa chậm rãi nói, sau đó lại nói tiếp: “Dựa theo kế hoạch cá nhân của anh, trước những ngày cuối năm, chi nhánh thành phố Y nhất định phải bảo đảm năm cửa hàng đồng thời kinh doanh, phía bên chi nhánh Việt Châu cũng phải bảo đảm có ba cửa hàng.

Cộng thêm tám cửa hàng ở chính thành phố A nữa, năm nay quy mô tất cả cửa hàng của chúng ta sẽ đạt tới mười sáu. Tổng doanh thu năm nay sẽ đạt tới sáu trăm chín mươi tỷ, lợi nhuận sẽ đạt tới ba trăm tỷ, kế hoạch cụ thể cho năm tới còn chưa làm, nhưng tối thiểu có thể đạt tới một ngàn hai trăm tỷ. So sánh hai cửa hàng thì Công ty Thực phẩm phát triển thuận lợi hơn nhiều so với Công ty Bảo vệ. Hiện tại nếu xét về triển vọng thì Công ty Thực phẩm lớn hơn nhiều so với Công ty Bảo vệ.”

“Chi nhánh Việt Châu lâu như vậy mà vẫn chưa cân nhắc xử lý tốt chuyện cửa hàng sao?” Lý Vũ Hân nhíu mày.

“Thiếu nhân viên, mở rộng quá nhanh, tài chính và nhân viên đều là vấn đề, anh cũng không muốn đi quá nhanh, từ từ sẽ đến.

Dựa theo ý tưởng của em, đi ngân hàng vay chín mươi tỷ, anh suy nghĩ thấy vẫn không cần thiết. Cho nên trì hoãn gần một tháng. Vấn đề cũng không phải lớn, tháng sau cửa hàng bên kia hẳn là gần như đã sẵn sàng.” Diệp Lăng Thiên tiếp tục hút thuốc và nói.

“Quan điểm của anh vẫn có vấn đề, tư tưởng tiểu nông điển hình.” Lý Vũ Hân trực tiếp mắng mỏ, sau đó nói: “Làm ăn ai mà không phải đi vay ngân hàng? Ngân hàng mở hoạt động kinh doanh cho vay ra là vì cái gì? Chính là để hỗ trợ tài chính cho doanh nghiệp, nếu không thì tại sao ngân hàng lại thực hiện hoạt động kinh doanh này? Tư tưởng của anh giống như là một người nông dân mua thức ăn trên đường, một đồng một cân cải trắng, hôm nay bán hai mươi cân, bán xong thì về nhà, ngày mai lại đến.

Tư tưởng kiểu này như anh là suy nghĩ kinh doanh của một doanh nghiệp hiện đại hóa sao? Thời gian quan trọng hơn nhiều so với chút tiền lãi này. Điều chúng ta muốn là sắp xếp càng sớm càng tốt, anh biết không? Có thể vay thì cố hết sức vay, tiền của công ty mình giữ lại để dự phòng cho bất cứ tình huống nào, sau đó tạo thành một vòng quay tỷ lệ hợp lý giữa lãi suất ngân hàng, tiền vay vốn, lợi nhuận và chi phí của chính chúng ta.

Chỉ cần không vượt quá tỷ lệ này thì sẽ không tồn tại bất kỳ sự mạo hiểm nào, điều này lúc em rời đi không phải đã viết chi tiết tỉ mỉ trong kế hoạch phương án sao? Anh không xem?” Lý Vũ Hân vô cùng bất mãn đối với cách làm của Diệp Lăng Thiên.

“Vậy mới nói anh không phải là người quản lý đạt tiêu chuẩn, những lí lẽ em nói anh đều hiểu, nhưng bản chất anh không thích cầu cạnh người khác, chứ đừng nói là vay tiền. Chuyện mình có thể giải quyết anh không thích đi tìm người khác. Chờ một tháng có thể có tiền thì anh sẽ không lựa chọn đi ngân hàng vay. Đây cũng là lí do anh hi vọng em quay về.

Các vị trí khác có thể tuyển người, đi đến thị trường nhân tài để tìm kiếm những người có tài năng của công ty săn đầu người, nhưng vị trí Tổng giám đốc này không thể giao cho người khác, em không ở thì cũng chỉ có mỗi mình anh, rất nhiều chuyện cũng chỉ có thể tự bản thân anh làm. Để anh làm vị trí này thì chỉ có thể dựa theo tính cách của anh mà làm. Em cũng đừng nói nhiều như vậy, em nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện hỗ trợ giảng dạy đi, sau đó đi làm lại. Những thứ này, nói thật anh xem cũng mệt mỏi.” Diệp Lăng Thiên khẽ cười, sau đó nói.

Những gì cô nói đều là những lời từ tận đáy lòng, ở phương diện này mình có những vấn đề gì trong lòng anh biết rõ ràng, nhưng biết cũng không có nghĩa là anh có thể thay đổi. Hơn nữa cả ngày nhìn các loại bảng biểu báo cáo, giao tiếp xã hội khắp nơi các loại, cuộc sống như thế này quả thật anh thấy quá đủ rồi. Bản chất anh cũng không phải là người như vậy, đây cũng là một nguyên nhân anh cấp thiết hi vọng Lý Vũ Hân trở về.

CHƯƠNG 627: KHÔNG CÓ EM KHÔNG ĐƯỢC (1)
“Lăng Thiên, em xem qua một chút thấy trên này có rất nhiều thứ anh đều có vấn đề. Với lại em thấy trên bàn chất đống nhiều tài liệu như vậy, còn có kế hoạch phát triển mới do chi nhánh thành phố Y trình lên và đơn xin tài trợ dự án đều đã ròng rã một tuần, em rất muốn hỏi anh, trong khoảng thời gian gần đây đi làm cái gì vậy? Diệp Lăng Thiên, tình trạng làm việc của anh như vậy không được, nếu mà vẫn cứ để anh tiếp tục như thế thì công ty phá sản là cái chắc. Điều này đủ để chứng minh anh không có trách nhiệm với công ty, anh biết không? Đơn xin tài trợ dự án và kế hoạch phát triển mới quan trọng đến như vậy mà anh cũng có thể bày ở đây một tuần liền không để ý tới chứ đừng nói là những bản báo cáo tài chính hay cái gì đó khác.” Lý Vũ Hân vô cùng tức giận, đối với thái độ vô trách nhiệm của Diệp Lăng Thiên cô vô cùng phẫn nộ.
“Cái này không thể trách anh được, trước kia là công việc của hai người chúng ta, hiện tại toàn bộ là một mình anh làm. Với lại gần đây rất nhiều việc, quả thật là anh cũng có một thời gian rất dài không đến làm việc.” Diệp Lăng Thiên cũng không thèm để ý, thản nhiên nói.
“Xem ra việc sáp nhập công ty lại thành Tập đoàn công ty phải đưa vào danh sách quan trọng. Theo phương thức quản lý riêng rẽ của hai công ty hiện nay, khối lượng công việc sẽ lớn hơn rất nhiều, với lại rất nhiều thứ không thể tách bạch rõ ràng, rất phiền phức. Nào, trước tiên để em xem qua mấy thứ này của anh, anh có thể bảo Vương Lực và Trần Quân đến chỗ em báo cáo công việc, từng người một đến, có chuyện gì em trực tiếp nghe họ báo cáo thì đáng tin hơn nhiều so với nghe anh nói.” Lý Vũ Hân đả kích Diệp Lăng Thiên không thương tiếc. Diệp Lăng Thiên cũng không thèm để ý, chỉ là hơi mỉm cười. Sau đó đứng dậy đi ra ngoài nói với Tiểu Lâm: “Cô rót cho Lý tổng ly cà phê, ngoài ra cô sắp xếp cơm trưa cho tôi một chút. Tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì cô gọi điện thoại cho tôi.”
Diệp Lăng Thiên vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Trần Tuấn Lương, sau đó với Trần Tuấn Lương cùng nhau kiểm tra xem xét tất cả các dự án của Công ty Bảo vệ, ròng rã hai mươi bảy dự án, Diệp Lăng Thiên và Trần Tuấn Lương bỏ ra một buổi sáng và thêm nửa buổi chiều để xem xét kiểm tra một lượt. Chủ yếu là Diệp Lăng Thiên anh đã cực kỳ lâu không xuống cơ sở để gặp những nhân viên tuyến đầu này. Từ sau khi Lý Vũ Hân đi, anh cả ngày ngồi trong phòng làm việc, có công việc bận bịu không xong, hoàn toàn không có một chút xíu thời gian nào để anh có thể đi ra ngoài và xem xét một chút như trước đây.
Đến khoảng hơn năm giờ chiều Diệp Lăng Thiên mới trở lại công ty, lúc này công ty đã sắp tan sở. Khi đi vào phòng làm việc của mình đúng lúc nhìn thấy Vương Lực cầm một đống tài liệu từ trong phòng làm việc của mình đi ra.
“Thế nào? Vừa mới đi ra sao?” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi Vương Lực.
“Ừm, báo cáo công tác, báo cáo ròng rã hơn ba giờ. Tôi còn tốt, trước đó nghe Trần Quân nói anh ta báo cáo công tác ròng rã hơn bốn giờ, cơm trưa cũng là ăn trong văn phòng anh.” Vương Lực cười nói.
Trần Quân chính là Phó tổng giám đốc Công ty Thực phẩm, cũng là một nhân tài quản lý lúc Lý Vũ Hân còn ở công ty đã tiêu tốn đào từ công ty khác tới, đối với nhân tài cao cấp này Diệp Lăng Thiên cũng rất hài lòng. Nếu không có Trần Quân thì Diệp Lăng Thiên đang bận rộn ngã gục, phải biết là chi nhánh ở thành phố Y đã được thành lập và cửa hàng bắt đầu hoạt động bình thường, Trần Quân đã ở lại thành phố Y hơn một tháng. Sau đó khi chuẩn bị chi nhánh Việt Châu lại là anh ta tự mình trấn thủ Việt Châu, vừa mới trở về vài ngày trước.
“Thế nào? Không mắng chửi cậu chứ?” Diệp Lăng Thiên mỉm cười vỗ bả vai Vương Lực hỏi.
“Mắng thì không mắng, nhưng Lý tổng vẫn chỉ ra nhiều thiếu sót trong công việc của tôi, đúng là tôi vẫn còn nhiều thiếu sót trong công việc. Trình độ của Lý tổng so với chúng ta thì vẫn cao hơn rất nhiều bậc. Anh Diệp, nói một câu thật lòng, anh vẫn nên nghĩ cách giữ Lý tổng lại đi. Mặc dù đối với cá nhân anh hay là gia đình mà nói, Lý tổng ở lại công ty khả năng không phải chuyện tốt, nhưng riêng với công ty mà nói thì công ty thật sự cần một lãnh đạo giống như Lý tổng vậy. Đương nhiên tôi chắc chắn không phải nói anh không làm được, tôi nói là… anh cũng biết, anh và Lý tổng không phải cũng một khía cạnh, anh là định hải thần châm của Công ty. Nhưng làm công việc quản lý cụ thể thì vẫn cần Lý tổng. Vừa rồi tôi cũng đã đề nghị với Lý tổng, tôi đề nghị cô ấy ở lại.” Vương Lực thấm sâu trong người, thấu hiểu rất rõ nói.
“Được rồi, đừng có nịnh bợ, tôi biết mình có bao nhiêu trọng lượng. Được thôi, cô ấy ở lại hay không thì phụ thuộc bản thân cô ấy, tôi sẽ cố gắng hết sức thuyết phục cô ấy. Tan sở, đi làm việc thôi.” Diệp Lăng Thiên cười một tiếng.
“Muốn tan tầm đoán chừng là không được, tôi còn phải tăng ca để làm xong một vài thứ mà Lý tổng cần để giao cho cô ấy xem một chút.” Vương Lực mỉm cười sau đó đi ra.
Diệp Lăng Thiên nhìn một chút rồi đẩy cửa ra đi vào. Sau khi đi vào, Lý Vũ Hân vẫn ngồi trước bàn làm việc tiếp tục xem tài liệu, không biết từ lúc nào tài liệu trên bàn công tác của Diệp Lăng Thiên đã chất thành núi. Trong thùng rác ở bên cạnh có mấy hộp cơm dùng một lần được ném vào, hiển nhiên là cô đã ăn cơm trưa ở đây.
“Được rồi, tan việc, đi thôi” Diệp Lăng Thiên đi qua nói với Lý Vũ Hân.
“Anh đến vừa đúng lúc, như thế này, bắt đầu từ tháng sau đóng cửa cửa hàng này.” Lý Vũ Hân nhìn thấy Diệp Lăng Thiên vào thì nói thẳng.
“Đóng cửa? Cửa hàng nào? Tại sao?” Diệp Lăng Thiên nghe thấy lời nói của Lý Vũ Hân thì rất là ngạc nhiên.
“Cửa hàng này trên đường Triều Tịch, đánh giá về doanh số của cửa hàng này từ mấy tháng gần đây thì mỗi tháng đều giảm dần, rõ ràng là có vấn đề.”
“Anh biết cửa hàng em đang nói đến, doanh thu ngày càng giảm, tình trạng này anh cũng biết đến. Mặc dù doanh số kinh doanh không tốt lắm nhưng cửa hàng này cũng không lỗ vốn, hơn nữa vẫn có một khoản lãi nhất định. Mặt khác, sở dĩ công việc kinh doanh của cửa hàng này trở nên kém là có nguyên nhân, thứ nhất là khu vực gần đó đang được xây dựng một bãi hậu cần lớn, việc thi công xây dựng đã dẫn đến mất đi một lượng khách nhất định, nguyên nhân khác chính là khu vực gần đó mở mấy quán ăn uống bình dân, một quán lẩu và hai quán đồ ăn nhanh. Điều này dẫn đến doanh thu giảm bớt. Việc này không liên quan nhiều đến năng lực của Cửa hàng trưởng. Mặt khác, cho dù nói như thế nào thì chung quy cửa hàng này vẫn đang có lãi, đã đang có lãi thì không cần thiết phải đóng cửa.” Diệp Lăng Thiên vô cùng khó hiểu.
“Còn có một nguyên nhân, ở gần đó buổi tối hình thành phố ăn vặt đồ nướng, hơn nữa ngày càng có nhiều người bán hàng rong gia nhập con phố này, đây mới là nguyên nhân cơ bản. Tuy rằng cũng là đồ ăn vặt thịt nướng, không gian của chúng ta tốt hơn so với họ nhưng giá tiền lại đắt hơn họ nhiều, cộng thêm việc thi công xây dựng gần đó và sự phân luồng của một số nhà hàng mới mở cùng loại, nếu còn tiếp tục thì cửa hàng này chắc chắn sẽ thua lỗ. Hơn nữa chúng ta đã đưa quá nhiều nhân viên và nguồn lực vào cửa hàng này, cực kì không có lời. Một số cửa hàng khác đều có tình trạng không đủ nhân viên, đã như vậy tốt hơn là nên phân bổ nhân viên trong cửa hàng này sang các cửa hàng khác. Cửa hàng này chúng ta có thể sang tay. Nhìn chung, đóng cửa so với tiếp tục kinh doanh thì sẽ có lời hơn nhiều. Ít nhất là tránh được khoản lỗ sắp xảy ra. Có một sự thật rất rõ ràng, đó chính là ở khu vực Đông Hải chúng ta đang phải đối mặt với áp lực cạnh tranh ngày càng nhiều hơn, đây là sự thật không thể chối cãi. Cho nên tại khu vực Đông Hải chúng ta không nên tăng cường đầu tư vào, duy trì quy mô hiện có là được rồi. Trọng tâm đầu tư tiếp theo nên đặt ở hai chi nhánh thành phố Y và Việt Châu.” Lý Vũ Hân rất lý trí phân tích tình hình với Diệp Lăng Thiên.

CHƯƠNG 628: KHÔNG CÓ EM KHÔNG ĐƯỢC (2)
“Những tình huống này sao em biết rõ ràng như vậy?” Diệp Lăng Thiên cau mày hỏi, phải biết là Lý Vũ Hân đến văn phòng mới chỉ có mấy giờ mà thôi, sao cô có thể biết cặn kẽ hơn cả Diệp Lăng Thiên?
“Vừa rồi em đã gọi điện thoại cho Cửa hàng trưởng của cửa hàng này đến đây để hỏi trực tiếp. Đợi chút nữa lái xe đưa em đi cửa hàng ở gần đây xem một chút để tìm hiểu cặn kẽ tình hình. Nếu như tình hình thật đúng như cửa hàng trưởng này nói thì để Phòng thị trường đi xung quanh đây để khảo sát thị trường, gửi bản đánh giá thị trường hoàn chỉnh lên. Nếu kết quả đánh giá thị trường cuối cùng chứng minh rằng chi tiêu của chúng ta cho cửa hàng này không mang lại lợi nhuận cao thì em đề nghị nên đóng cửa cửa hàng ngay lập tức và sử dụng các nguồn lực ở đây cho các cửa hàng khác.” Lý Vũ Hân nói rất trực tiếp.
Diệp Lăng Thiên khẽ gật đầu, nói: “Được rồi, sau khi ăn cơm thì chạy qua đó một lượt.”
“Lăng Thiên, em cảm thấy đối với tình hình cụ thể của công ty anh không biết cặn kẽ, không phải lúc ấy em đã nói rồi sao? Anh nên tổ chức một cuộc họp trực tuyến cho tất cả cấp bậc Cửa hàng trưởng trở lên mỗi tháng một lần, bao gồm cả Đông Hải và phía bên thành phố Y, sau này cũng sẽ bao gồm cả Cửa hàng trưởng của tất cả các chi nhánh. Cửa hàng trưởng là nhân viên quản lý tuyến đầu, trao đổi trực tiếp với họ chúng ta mới có thể hiểu rõ tình hình thực tế nhất, bao gồm nhu cầu của từng cửa hàng và từng khách hàng, đây là yêu cầu cơ bản nhất của dịch vụ ăn uống chúng ta làm. Em đã xem biên bản cuộc họp của công ty. Sau khi em rời đi, tổng cộng anh mới chỉ có mở một cuộc họp toàn thể, được tổ chức vài ngày sau khi em rời đi. Hơn nữa lúc đó chi nhánh thành phố Y còn chưa lắp đặt thiết bị TV và điện thoại. Nói cách khác, yêu cầu mỗi tháng họp thường kì các Cửa hàng trưởng anh chưa từng tổ chức một lần nào. Như vậy thì sao anh có thể hiểu rõ ràng chi tiết tình hình cụ thể của từng cửa hàng?” Lý Vũ Hân nói vừa nói vừa không nhịn được quở trách Diệp Lăng Thiên.
“Em thực sự không yên tâm chút nào khi giao công ty cho anh, hơn nữa là càng ngày càng lo lắng hơn.” Lý Vũ Hân lại nói tiếp một câu, có thể thấy được cô rất tức giận.
“Như vậy đi, Vũ Hân, ngày mai anh sẽ bảo Tiểu Lâm sắp xếp một sinh viên đại học của công ty thay em qua bên kia hỗ trợ giảng dạy mấy tháng, em thì không nên đi, em cũng nhìn thấy một đống việc lộn xộn của công ty rồi đấy, em không ở anh thật sự không đối phó được, nếu như công ty xảy ra vấn đề gì thì đó chính là không thể cứu vãn được. Em thấy thế nào?” Diệp Lăng Thiên sau khí cười một tiếng, suy nghĩ một chút rồi nói.
“Thay em?” Lý Vũ Hân hơi ngạc nhiên sau khi nghe những Diệp Lăng Thiên nói.
“Đúng, tìm một sinh viên đi thay em hỗ trợ giảng dạy mấy tháng. Phía bên Phòng giáo dục anh sẽ đi chào hỏi, nếu như có thể thì mai hoặc là hôm nào đó, anh sẽ sắp xếp lái xe đưa cô ta đi M Thành, phía bên kia anh bảo Trịnh Long đón. Đúng lúc anh cũng muốn bố trí Trịnh Long đi chuẩn bị cho công việc xây dựng trường học mới.
Em xem, công việc trên cái bàn này anh thấy cho dù tối này em tăng ca cũng chưa chắc có thể làm xong đúng không? Chắc là em biết rõ, anh không phải người quản lý tài giỏi thấu đáo, giống như Vương Lực vừa nói, anh có thể làm một vị Chủ tịch tốt nhưng anh không làm nổi Tổng giám đốc.
Anh có thể làm người quản lý cao nhất trên danh nghĩa, nhưng anh lại không thể trở thành một người quản lý cao nhất một cách cụ thể. Việc này quyết định như vậy đi. Em vẫn còn ở chỗ Hứa Hiểu Tinh kia sao?” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ sau đó hỏi.
“Đúng.” Lý Vũ Hân gật đầu.
“Căn hộ em thuê trước đây đâu?”
“Trả rồi, trước khi đi đã trả lại rồi.”
“Như vậy đi, em cứ ở chỗ Hứa Hiểu Tinh trước đã, cuối tuần này anh với em đi xem phòng. Tiền nhà sẽ ứng trước cho em từ chi tiêu tài chính của công ty, sau đó sẽ trừ vào lương và hoa hồng của em.
Mặt khác, lúc em rời đi là từ chức đi. Ngày mai tới công ty một lần nữa ký kết hợp đồng lao động mới, tiền lương gì đó chúng ta cũng bàn lại một lần nữa. Đây là chìa khoá xe của em, trong khoảng thời gian em không ở đây vẫn luôn đỗ ở dưới lầu công ty, không ai lái nó, lúc anh kết hôn không dùng xe, có lái mấy ngày, anh vừa gọi tài xế lái tới, bây giờ đỗ ở dưới lầu, ngày mai em tự lái xe đi làm.
Ngoài ra phải nhanh chóng chuẩn bị số điện thoại di động, tốt nhất là có thể tiếp tục sử dụng số cũ, dù sao rất nhiều khách hàng chỉ biết số điện thoại di động trước đây của em. Trước hết em hãy hoàn thành mọi việc ở hai công ty, sau đó tìm thời gian để triệu tập lại cuộc họp chung toàn bộ nhân viên, cả hai công ty đều mở.
Cứ như vậy đi. Được rồi, đến giờ tan sở, sau này còn nhiều thời gian, phải làm thêm giờ cũng không vào một ngày hôm nay. Lát nữa anh gọi Trần Quân, Vương Lực, Tiểu Lâm và một số lãnh đạo cấp cao khác của hai công ty đến đi ăn cùng nhau, coi như là để mọi người biết em trở về, trao đổi tình cảm, anh làm chủ.” Diệp Lăng Thiên một mạch sắp xếp rất nhiều việc, hoàn toàn không có ý để Lý Vũ Hân nói không.
Lý Vũ Hân nhíu mày, thật lâu không nói gì, cuối cùng mới nói: “Cho dù dựa theo sự sắp xếp của anh như vậy thì em cũng phải tự mình đến đó một chuyến. Em còn có rất nhiều thứ ở bên kia, đến đó lấy về. Mặt khác, em phải đích thân đến nói lời tạm biệt với bọn trẻ.”
“Được thôi, em có thể tự mình sắp xếp thời gian, đến lúc đó công ty sẽ cử tài xế lái xe đi với em. Tan tầm đi, anh bảo Tiểu Lâm đi liên lạc với mấy người họ, buổi tối cùng nhau ăn cơm.” Diệp Lăng Thiên gật đầu, sau đó tự mình đi vào phòng làm việc của Tiểu Lâm, bắt đầu phân công công việc cho Tiểu Lâm.
“Đi thôi, anh bảo Tiểu Lâm đi sắp xếp chỗ ăn cơm, đi thôi!” Khi Diệp Lăng Thiên đi vào phòng làm việc của mình lần nữa, phát hiện Lý Vũ Hân vẫn còn ngồi trước bàn làm việc kia thì cau mày thúc giục.
“Được rồi, chờ một chút, xong ngay bây giờ.” Lý Vũ Hân một bên đáp lời Diệp Lăng Thiên, sau đó vẫn xem tài liệu trong tay, một lúc sau mới để tài liệu xuống, sau đó xoa xoa thái dương, nhấp một ngụm cà phê, đứng lên vươn vai mệt mỏi, sau đó đi ra khỏi phòng làm việc.
“Em vừa mới nghĩ đến. Theo tình hình hiện tại của công ty, bắt buộc phải thành lập Tập đoàn công ty, cũng nhất thiết phải thành lập Tập đoàn công ty, nếu không thì sẽ rất phiền phức trong quản lý. Giống như bây giờ, năng suất là hoàn toàn không nâng lên được. Em thấy điều quan trọng nhất đối với công ty hiện tại là thành lập Tập đoàn công ty càng sớm càng tốt và tiến hành tổ chức lại công ty. Vấn đề này lần trước em không cân nhắc đến, thật ra lần trước công ty nên được tổ chức lại một lần thì sẽ không có nhiều rắc rối như vậy, chỉ là lần trước điều kiện thành lập Tập đoàn công ty vẫn còn chưa chín muồi.” Lý Vũ Hân vừa cùng Diệp Lăng Thiên xuống lầu vừa chậm rãi nói.
“Vậy thì nhanh chóng đưa Tập đoàn công ty lên đi, cần thứ gì?”
“Dựa theo quy định nhất định phải có một công ty mẹ và vốn đăng kí của công ty mẹ phải trên một trăm năm mươi tỷ đồng, đây cũng không phải vấn đề lớn, lấy Công ty Thực phẩm hay là lấy Công ty Bảo vệ làm công ty mẹ cũng đều có thể đạt được tiêu chuẩn một trăm năm mươi tỷ đồng. Mặt khác nhất định phải có năm công ty con.
Cái này em nghĩ nếu như lấy Công ty Thực phẩm làm công ty mẹ, sau đó thay đổi Công ty Bảo vệ một chút, trực thuộc Công ty Thực phẩm, cộng với ba chi nhánh ở Thành phố Y, Đông Hải và Việt Châu cũng chỉ có bốn, em suy nghĩ cân nhắc, chúng ta trực tiếp thành lập một chi nhánh ở thành phố S hoặc thành phố H thì sẽ gom đủ năm chi nhánh, dù sao Công ty Thực phẩm của chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ mở rộng phát triển qua hai thành phố này, để thành lập Tập đoàn công ty thì thành lập sớm hơn một bước cũng không sao.
Tổng vốn đăng ký của tất cả các công ty mẹ và công ty con phải đạt tới ba trăm tỷ đồng, điều này cũng không thành vấn đề. Tất nhiên là trước đó chúng ta sẽ phải thành lập Phòng Pháp chế, tuyển một vài chuyên viên am hiểu pháp luật và lĩnh vực kinh doanh để chuyên môn làm việc này. Phương diện này cần rất nhiều thủ tục, sẽ vô cùng rắc rối, hơn nữa phía trên xét duyệt cũng rất phiền phức. Anh phải chuẩn bị tâm lý, khả năng cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể làm xong, hiện tại bắt đầu làm chuyện này, trước cuối năm có thể chuẩn bị xong mọi thứ đã rất tốt rồi, cho nên chúng ta thực sự phải nắm chắc thời gian, nhanh chóng tiến hành.” Lý Vũ Hân chậm rãi phân tích với Diệp Lăng Thiên.
CHƯƠNG 629: KHÔNG CÓ EM KHÔNG ĐƯỢC (3)

“Những chuyện này của bên chính phủ chắc dễ làm, anh ở bên chính phủ ngược lại vẫn có chút quan hệ, chắc có thể đủ dùng, chào hỏi, mảng thẩm duyệt này của bên chính phủ chắc sẽ nhanh hơn nhiều.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi nói.

“Anh là nói ba vợ của anh sao?” Lý Vũ Hân hỏi thẳng.

Sau khi hỏi xong, Lý Vũ Hân mới cảm thấy có hơi hối hận, có hơi ngại ngùng nhìn Diệp Lăng Thiên. Sau khi nói xong cô mới nhớ, Diệp Lăng Thiên và Lý Yến đều đã ly hôn rồi, còn gọi là ba vợ hình như không quá đúng.

Diệp Lăng Thiên ngẩn ra, bị lời của Lý Vũ Hân làm cho đơ rồi, sau đó mới nói: “Không chỉ là vậy, dù sao chuyện bên chính phủ anh đi, tốc độ chắc sẽ nhanh hơn tốc độ bình thường một chút.”

“Vậy được, chỉ cần tốc độ xét duyệt của bên chính phủ có thể đủ nhanh, chuyện bên này sẽ dễ làm hơn nhiều. Ngày mai em sẽ bảo Tiểu Lâm đăng thông tin tuyển dụng, em cũng sẽ đích thân đi tìm vài công ty đại lý, mời công ty đại lý tới giúp và toàn quyền phụ trách chuyện công ty thành lập tập đoàn.” Lý Vũ Hân gật đầu nói.

Hai người vừa đi xuống dưới lầu thì điện thoại của Diệp Lăng Thiên vang lên, Diệp Lăng Thiên nhìn số điện thoại, do dự một lát rồi vẫn nghe.

“Diệp Lăng Thiên, đã tan làm chưa?” Diệp Lăng Thiên nghe được là giọng nói của Lý Đông Sinh.

“Vừa tan làm, có chuyện gì không ạ? Ba!” Diệp Lăng Thiên nhỏ giọng hỏi.

“Đừng gọi tôi là ba, tôi không nhận nổi. Cậu bây giờ lập tức tới nhà của tôi.” Giọng điệu của Lý Đông Sinh không mấy thân thiện, nói xong thì cúp máy.

Diệp Lăng Thiên cất điện thoại đi, nhìn Lý Vũ Hân, nói: “Xin lỗi, anh khả năng không thể đi ăn cơm với các em được, anh bên này có chút việc phải đi một chuyến.”

“Ừm, anh đi làm đi, có chuyện thì anh đi làm đi. Bữa cơm này thật ra cũng không nhất thiết phải ăn mới được.” Lý Vũ Hân gật đầu, cô thật ra đã nghe thấy rồi, cuộc gọi này là Lý Đông Sinh gọi tới.

“Cơm chắc chắn phải ăn, địa điểm Tiểu Lâm đều sắp xếp rồi. Vốn dĩ nói bữa cơm này anh nấu, như thế này đi, anh gọi điện cho Tiểu Lâm, bữa cơm này công ty đãi đi, tới lúc đó em ký tên là được rồi. Các em cứ ăn uống, em cũng mấy tháng không có gặp bọn họ rồi, ăn bữa cơm cho mọi người quen thuộc hơn. Anh đi trước đây, em lái xe chậm một chút.” Diệp Lăng Thiên nói xong thì xoay người ngồi vào trong xe của mình, sau đó lái xe trực tiếp chạy tới nhà Lý Yến.

Ngồi ở trong xe, anh đều đã nghĩ rõ ràng rồi, lần này tới, chắc chắn phải đối mặt với mưa gió bão bùng là điều đương nhiên.

Còn đối mặt với chuyện này như nào, trong lòng Diệp Lăng Thiên chưa có tính, đối với cuộc hôn nhân với Lý Yến này, anh tới bây giờ trong đầu đều là khoảng trống. Khi kết hôn, không có quá nhiều cảm giác, bây giờ ly hôn rồi, vẫn là không có cảm giác gì. Anh hình như cảm thấy, mặc kệ là kết hôn hay ly hôn, cuộc sống của anh vẫn như vậy. Anh cảm thấy mình hoàn toàn là kết hôn trong mơ hồ, sau đó lại ly hôn trong mơ hồ.

Diệp Lăng Thiên đỗ xe ở dưới lầu nhà Lý Yến, sau đó lên tầng, tới cửa nhà Lý Yến thì gõ cửa.

Lý Yến mở cửa, Diệp Lăng Thiên nhìn thấy sắc mặt của Lý Yến rất không tốt.

Lý Yến thấy Diệp Lăng Thiên xuất hiện ở cửa, khẽ nói: “Xin lỗi, lần này lại liên lụy tới anh rồi.”

“Không sao, tóm lại là phải đối diện, hôn nhân cũng không phải là một mình em kết hôn, cũng không phải là một mình em ly hôn, nếu có trách nhiệm thì hai chúng ta cũng đều là một người một nửa. Mặc kệ như thế nào, đều phải chấp nhận.” Diệp Lăng Thiên nhàn nhạt nói, sau đó trực tiếp đi vào.

Khi đi vào, hai vợ chồng Lý Đông Sinh đều ngồi ở trên sô pha, Lý Đông Sinh mặt mày đen tới nỗi không thể đen hơn được nữa, mẹ của Lý Yến thì hốc mắt đỏ hoe ngồi đó. Trên bàn trà trước mặt sô pha để một cuốn sổ ly hôn.

“Diệp Lăng Thiên, vừa rồi tôi đã hỏi nó rồi, nó không nói, bây giờ tôi hỏi cậu, đây rốt cuộc là chuyện gì?” Lý Đông Sinh vỗ vào cuốn sổ ly hôn trên mặt bàn, giận dữ chất vấn Diệp Lăng Thiên.

Diệp Lăng Thiên nhìn thấy tình hình này, bỗng cũng không biết nên nói cái gì mới tốt. Nói tới cùng, bản thân anh cũng nói không rõ mình tại sao muốn ly hôn.

“Ba, con đã nói rồi, ly hôn là con kiên trì muốn ly hôn, không có liên quan tới anh ấy. Ba có giận gì thì nhằm vào con, ba hôm nay đánh con cũng được, mắng con cũng được, con tuyệt đối sẽ không nói hai lời, là con có lỗi với ba mẹ, khiến ba mẹ nhọc lòng vì con rồi.”

“Mày im miệng cho ba, mày cũng không cần gọi ba là ba nữa, ba không có đứa con gái là mày nữa. Ba bây giờ không có hỏi mày, Diệp Lăng Thiên, tôi bây giờ hỏi cậu, nó lên cơn thần kinh muốn ly hôn, tôi không muốn hỏi nó, tôi chỉ muốn hỏi cậu, cậu tại sao lại đồng ý ly hôn? Cậu với nó cùng bị điên rồi sao?” Lý Đông Sinh chỉ vào Diệp Lăng Thiên hỏi.

Diệp Lăng Thiên lần nữa trầm mặc, đầu óc của anh rất loạn, căn bản không biết nên trả lời vấn đề này như nào.

“Cậu cũng không nói phải không? Vậy tôi hỏi cậu, có phải là con gái tôi lớn lên không xinh đẹp, hay là công việc không tốt, thu nhập không được, điều kiện gia đình không tốt, cậu không nhìn trúng nó, phải không?” Lý Đông Sinh hỏi thẳng.

“Không phải, con trước giờ chưa từng nghĩ như vậy, kết hợp với Lý Yến, con luôn cảm thấy là con trèo cao rồi.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu phủ nhận.

“Vậy thì tính cách của nó không tốt, không màng tới gia đình, làm ra chuyện thương thiên hại lý hoặc làm trái luân thường đạo lý gì, có phải không?”

“Cũng không có, tuy con với Lý Yến kết hôn trước trước sau sau cũng không có mấy ngày, nhưng cô ấy đều luôn làm rất tốt, rất quan tâm con, cũng rất quan tâm em gái con.’ Diệp Lăng Thiên lại lắc đầu.

“Vậy cậu nói cho tôi biết cậu tại sao muốn ly hôn? Đúng rồi, có phải là vì con gái của Lý Tiên Nguyên đó hay không? Có phải là vì con gái của Lý Tiên Nguyên quay về rồi, cậu vội vàng muốn ly hôn với nó sau đó quay lại với con gái của Lý Tiên Nguyên có phải không?” Lý Đông Sinh cuối cùng hỏi lần nữa.

“Không phải, ba, con tuy cùng Lý Vũ Hân ở bên nhau trong thời gian rất dài, nhưng con và cô ấy đã chia tay rồi, con là chia tay rõ ràng với cô ấy mới cùng Lý Yến ở bên nhau, hơn nữa, con cũng chưa từng có làm chuyện gì có lỗi với Lý Yến. Trong lòng con cũng chưa từng nghĩ như vậy. Cho dù bây giờ Lý Vũ Hân quay về rồi, con và cô ấy vẫn chỉ là quan hệ công sự trong công ty, quan hệ riêng nhiều nhất chỉ duy trì ở mức tình bạn, chưa từng có bất kỳ quan hệ đi quá giới hạn nào, trong lòng con cũng chưa từng có bất kỳ suy nghĩ gì khác. Diệp Lăng Thiên con cũng tuyệt đối không phải là người như vậy.” Diệp Lăng Thiên lắc đầu, nói năng rất đanh thép.

“Được rồi, ba, đừng tiếp tục ở đây tra hỏi như tội phạm nữa, thủ phạm chính là con, anh ấy chỉ là tòng phạm bị con bắt ép mà thôi. Con nói thật với ba mẹ, con tại sao muốn ly hôn. Thứ nhất, con căn bản không có mang thai, ba mẹ biết không? Con là lừa anh ấy, con lừa anh ấy nói con mang thai rồi, sau đó muốn bắt anh ấy kết hôn với con, con là đang lừa cưới. Con đã lừa anh ấy, cũng đã lừa tất cả mọi người. Thứ hai, từ đầu chí cuối anh ấy căn bản không yêu con, là con luôn mặt dày bám lấy anh ấy. Bởi vì con yêu anh ấy, con muốn ở bên anh ấy, cũng là con chính tay chia rẽ tình yêu giữa anh ấy với Lý Vũ Hân. Nhưng, sau khi kết hôn, con mới phát hiện, tình yêu hôn nhân mà con tốn hết tâm cơ để có được này không phải là cái con muốn. Bởi vì con không vui vẻ, trong lòng con không bình yên, bản thân con không vượt qua được ải này của trong lòng con, con mỗi ngày đều sống trong dằn vặt. Hơn nữa, nhìn thấy anh ấy cả ngày mặt mày ủ dột, gượng cười vui vẻ với con, trong lòng con so với chết còn khó chịu hơn, cuộc hôn nhân này đối với con mà nói chính là sự dày vò, còn tồn tại một khắc thì nhiều thêm một phần đau khổ.” Lý Yến cuối cùng cũng không nhịn được mà bạo phát, bắt đầu nói.
CHƯƠNG 630: KHÔNG CÓ EM KHÔNG ĐƯỢC (4)

“Những lời con nói ở hiện trường hôn lễ đều là thật, đều là lời trong lòng con, căn bản không phải là chứng tổng hợp thai kỳ gì gì đó mà anh ấy nói, con căn bản không mang thai thì lấy đâu ra chứng tổng hợp thai kỳ chứ? Anh ấy đấy là thay con nói dối, thay con chùi mông. Vì không để con mất mặt, không để ba mẹ mất mặt. Ở trong chuyện ly hôn này, ba mẹ căn bản không nên trách anh ấy, anh ấy thật ra mới là người chịu tổn thương sâu nhất. Anh ấy cho dù biết con không có mang thai, cũng biết là con luôn đang tính kế anh ấy, bắt ép anh ấy chia tay với Lý Vũ Hân, sau đó sau chuyện kết hôn với con, cũng vẫn không có trách con.

Tối qua khi con nói chuyện ly hôn với anh ấy, anh ấy đều luôn không đồng ý, anh ấy kiên quyết không đồng ý. Mãi tới sáng nay, con uy hiếp anh ấy, nếu như anh ấy hôm nay không cùng con đi ly hôn thì con nhảy lầu và anh ấy bị ép tới bất lực, mới cùng con tới Ủy ban Nhân dân ly hôn. Cho nên, trong chuyện này, ba mẹ đừng trách anh ấy, tất cả mọi lỗi lầm đều là lỗi của một mình con. Ba mẹ muốn trách thì trách con. Là con có lỗi với ba mẹ, có lỗi với Lăng Thiên, cũng có lỗi với Lý Vũ Hân, con mới là người có tội. Ba mẹ, xin lỗi!” Lý Yến nói rồi, bỗng quỳ xuống đất như vậy, quỳ ở trước mặt ba mẹ của mình.

“Ba, mẹ, tất cả mọi lỗi lầm đều là lỗi của một mình con. Con đã lừa anh ấy, đã lừa tình cảm của anh ấy, cũng chính tay hủy đi tình yêu giữa anh ấy với người con gái mà anh ấy yêu, con không thể tiếp tục bắt ép anh ấy cứ phải sống cả đời, chịu dày vò của cả đời với người con gái mà anh ấy không yêu là con được. Hơn nữa, bản thân con cũng không thể vượt qua ải trong lòng mình này, chỉ cần cuộc hôn nhân này còn tồn tại thì con không thể quên bản thân là một kẻ lừa gạt, con không thể quên con đã dùng thủ đoạn gì để có được cuộc hôn nhân này. Hơn nữa, mãi tới sau khi kết hôn con mới phát hiện, kết hôn với một người đàn ông không yêu mình không phải là một chuyện hạnh phúc. Cuộc hôn nhân này đối với con mà nói, giống như một nhát dao, mỗi giờ mỗi khắc đều đang cứa vào trái tim của con. Con hy vọng ba mẹ có thể tha thứ cho con, tha thứ lần tùy hứng cuối cùng này của con, có được không?” Lý Yến khóc rồi nói.

Diệp Lăng Thiên ngây ngốc đứng ở đó, anh không có ngờ Lý Yến vậy mà sẽ đem tất cả mọi trách nhiệm đổ hết lên người cô, hơn nữa đem bản thân cô nói tới tệ hại như vậy. Diệp Lăng Thiên biết dụng ý của Lý Yến, chủ yếu là Lý Yến muốn giúp anh giải vây, đem tất cả mọi trách nhiệm đều quy hết lên người cô, như thế vợ chồng Lý Đông Sinh sẽ không trách Diệp Lăng Thiên anh rồi, dù sao dựa theo như này mà nói, là con gái của bọn họ có lỗi với Diệp Lăng Thiên, mà Diệp Lăng Thiên quả thật cũng đã làm rất tốt rồi. Còn có một nguyên nhân, Lý Yến nói như vậy chính là vì để ba mẹ của cô có thể dễ dàng chấp nhận chuyện ly hôn này hơn.

Diệp Lăng Thiên thật ra trong lòng biết, ở trong chuyện ly hôn này, không thể chối cãi, Lý Yến phải chiếm phần lớn trách nhiệm, nhưng Diệp Lăng Thiên anh cũng có trách nhiệm không thể đùn đẩy.

Lý Yến vừa nói xong, vợ chồng của Lý Đông đều ngây ra, nhất là Lý Đông Sinh, gần như dùng một loại ánh mắt không quen biết đứa con gái của mình ở trước mặt này mà nhìn Lý Yến.

“Mày nói cái gì? Mày nói mày không có thai? Mày nói tất cả chuyện này thật ra đều là mày vì để lừa Diệp Lăng Thiên kết hôn với mày mà bịa ra sao?” Lý Đông Sinh đã tức tới mức ngón tay phát run rồi.

“Phải, tất cả chuyện này đều là mưu kế của con. Con với anh ấy phát sinh quan hệ là vào tết năm nay, con mượn cớ chạy tới nhà anh ấy cùng anh ấy đón tết, để anh ấy uống rượu với con, sau đó, uống rượu xong thì anh ấy đã uống say rồi, sau đó con…

con cùng anh ấy phát sinh quan hệ, từ đầu tới cuối anh ấy đều không biết, lúc đó anh ấy với Lý Vũ Hân vẫn đang ở bên nhau.

Sau đó con đã nói chuyện con với anh ấy phát sinh quan hệ với Lý Vũ Hân, sau đó Lý Vũ Hân đã chia tay với anh ấy. Sau đó nữa thì con nói với anh ấy con đã mang thai rồi, muốn anh ấy chịu trách nhiệm, muốn anh ấy lấy con.” Lý Yến nhìn ba của mình kiên định nói.

“Đừng nói nữa.” Lý Đông Sinh hoàn toàn không nghe tiếp được nữa, sau đó chỉ vào Lý Yến mà mắng: “Tao sao lại sinh ra một đứa con gái hạ lưu không biết xấu hổ như mày chứ, cút, mày cút cho tao, từ nay về sau mày cũng đừng bước chân vào cửa của cái nhà này nữa, mày chết ở bên ngoài cũng được hay là như nào cũng được, đều không có bất kỳ quan hệ với tao. Nghe rõ đây, sau này, nếu như ai còn mở cửa cho nó thì tôi cứt đứt quan hệ với người đó. Bắt đầu từ bây giờ, mày thu dọn đồ đạc của mày, cút ra khỏi cái nhà này, cút.”

Lý Đông Sinh tức tới nỗi đã có hơi đứng không vững nữa rồi, ngồi phịch trên sô pha, gần như là dùng giọng nói rít gào mà gằn lên với Lý Yến. Trong ánh mắt của ông ta có giận dữ, nhiều hơn là sự thất vọng, ông ta chưa từng nghĩ con gái mà Lý Đông Sinh ông ta sinh ra sẽ làm ra loại chuyện hạ lưu bỉ ổi không biết xấu hổ như vậy.

“Không, không phải là như vậy, ba mẹ nghe con nói, sự việc không phải là như cô ấy nói.” Diệp Lăng Thiên nhíu mày vội vàng nói, anh muốn làm rõ tất cả chuyện này, anh biết, nếu như anh không làm rõ tất cả chuyện này, quan hệ giữa Lý Yến và Lý Đông Sinh khả năng thật sự hoàn toàn đứt rồi.

“Cậu không cần nói đỡ cho nó nữa, xin lỗi, Diệp Lăng Thiên, xin lỗi, tôi không ngờ con gái của tôi là loại như này. Nếu như là như này mà nói, nó chọn ly hôn vẫn là có chút lương tâm, ít nhất sẽ không hại cả đời của cậu. Lăng Thiên, Lý Đông Sinh tôi lại nợ cậu lần nữa. Cuộc hôn nhân này ly hôn là đúng, ly hôn là đúng.” Lý Đông Sinh cười lạnh, sau đó lại nói với Lý Yến: “Mày xem cái nhà này có cái gì mày muốn mang đi thì mang đi hết đi, từ nay về sau cái nhà này không còn một chút quan hệ gì với mày nữa, nếu như sáng mai tao nhìn thấy mày còn ở trong cái nhà này thì tao đánh gãy chân của mày. Nhà họ Lý chúng tao không có người đê tiện như này.”

Lý Đông Sinh sau khi nói xong thì trực tiếp đứng dậy, đi tới phòng sách, sau đó dùng sách đóng cửa lại.

“Con sao có thể làm ra loại chuyện này chứ? Con sao có thể làm ra loại chuyện này chứ?” Mẹ của Lý Yến nhắc đi nhắc lại câu nói này.

“Mẹ, xin lỗi, con cũng không biết con tại sao lại làm ra loại chuyện này nữa, xin lỗi ba mẹ, khiến mẹ chịu khổ với con rồi. Mẹ, con đi trước đây.” Lý Yến từ trên đất đứng dậy, sau đó chuẩn bị về phòng.

“Con đi đâu? Những lời ba con nói chỉ là lời nói trong lúc tức giận con cũng đừng xem là thật, nơi này là nhà của con, con không ở nhà thì con muốn đi đâu?” Mẹ của Lý Yến đứng dậy hỏi.

“Tính cách của ba mẹ còn không biết sao? Con nếu như tiếp tục ở lại đây, trước tiên không nói liệu có khiến ba tức chết không, đơn giản chỉ nói tới sáng mai, ba nhìn thấy con chắc chắn sẽ đánh gãy chân của con. Tối nay con đi tìm một khách sạn ở trước, ngày mai con thu dọn ký túc của đơn vị một chút, khoảng thời gian này con sống ở ký túc của đơn vị trước, đợi tới khi nào ba bớt giận rồi thì con lại trở về nhận lỗi với ba. Khoảng thời gian này mẹ phải chăm sóc tốt bản thân, cũng phải chăm sóc tốt cho ba, trong nhà có chuyện gì nhớ gọi điện cho con. Mẹ, con đi thu dọn đồ đạc.” Lý Yến nói rồi thì đi vào phòng ngủ của mình.

“Mẹ, mẹ nghe con nói, sự việc…” Diệp Lăng Thiên luôn nhíu mày, muốn nói lại tất cả những chuyện đã xảy ra với mẹ của Lý Yến.

“Diệp Lăng Thiên, anh vào đây, giúp em xách hành lý.” Diệp Lăng Thiên còn chưa bắt đầu nói gì thì Lý Yến lại từ trong phòng đi ra gọi Diệp Lăng Thiên.

“Vào đây.” Lý Yến nhìn thấy Diệp Lăng Thiên không nhúc nhích, gọi lần nữa.

Diệp Lăng Thiên không có cách nào, chỉ đành đi theo Lý Yến vào trong phòng ngủ của cô trước.



CHƯƠNG 631: KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ EM (5)
“Tại sao lại phải nói như vậy? Tại sao lại phải tự bôi xấu chính mình?” Diệp Lăng Thiên đi đến bên cạnh Lý Yến, nhỏ giọng hỏi Lý Yến.
“Em không nói như vậy thì sao bọn họ có thể hiểu được chuyện hai chúng ta ly hôn với nhau, hơn nữa anh có thể nói ra lý do mà chúng ta ly hôn không hả? Thôi không nói nữa, mẹ em đang ở đây, xuống lầu nói cho anh biết sau, tuyệt đối đừng nói cái gì với bọn họ, vất vả lắm em mới có thể nghĩ biện pháp, anh đừng làm hỏng.” Lý Yến dặn dò Diệp Lăng Thiên, sau đó bắt đầu phối hợp thu dọn đồ đạc.
“Em thật sự chuẩn bị dọn ra ngoài ở hả?” Diệp Lăng Thiên nhìn thấy Lý Yến thu dọn hết vali này tới vali khác, nhíu mày hỏi.
“Không phải thì sao chứ, nếu như mà em ở nhà thì ba sẽ thật sự đánh gãy chân của em mất, cơn giận của ông ấy ít nhất phải nửa năm mới có thể tiêu tan được, ít nhất em phải ở bên ngoài nửa năm, thời gian nửa năm này đừng nghĩ là em có thể về nhà. Giao cho anh một nhiệm vụ, tối ngày hôm nay em tùy tiện tìm một khách sạn ở lại, những đống vali này đều bỏ lại vào trong xe của anh, ngày mai anh thuê một căn phòng ở bên ngoài giúp cho em, ngày mai em có một vụ án khó khăn cần phải giải quyết, cần phải tham gia buổi hội thảo nghiên cứu tình tiết vụ án, còn phải đi cùng với mấy lãnh đạo do cục cảnh sát phái tới, bây giờ không có thời gian, vấn đề nhà ở cũng chỉ có thể dựa vào anh.” Lý Yến vừa lấy đồ vừa nhỏ giọng nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không phải là em đã nói em ở ký túc xá của đơn vị hả?”
“Cái đó là em lừa gạt mẹ em thôi, nếu như mà em nói em ở bên ngoài thì chắc chắn bà ấy sẽ không yên lòng đâu, ký túc xá của đơn vị thì có đó, nhưng mà khi phân chia cho đơn vị thì em đã nói em là người địa phương, em ở nhà không muốn ở ký túc xá, hơn nữa tất cả mọi người đều biết hai ngày trước em vừa mới kết hôn, kết quả vừa mới kết hôn được có một hai ngày, không chỉ chưa đi tuần trăng mật mà còn chạy đến đơn vị ở ký túc xá tập thể, người trong đơn vị suy nghĩ em như thế nào đây? Con người của em không chịu được cảnh người ta chỉ trỏ sau lưng mình, cho nên còn không bằng thuê một căn phòng ở bên ngoài ở cho thoải mái hơn.” Lý Yến vừa lấy quần áo vừa nói.
“Nếu không thì em ở nhà anh đi, em cũng không xa lạ gì, với lại tới giờ Diệp Sương cũng không biết chuyện anh và em ly hôn với nhau, em cứ đến ở nhà đi, còn phải chờ anh giải thích với em ấy tại sao chúng ta lại ly hôn với nhau.” Diệp Lăng Thiên suy nghĩ rồi lại nói.
“Ừm, ý kiến của anh cũng không tệ, vậy có phải là buổi tối chúng ta cần phải ngủ chung không hả? Nếu như không ngủ cùng một chỗ thì có lẽ Diệp Sương sẽ còn hỏi nữa, có phải là trong lòng của anh đang tính toán chuyện này không thế? Mặc dù là đã ly hôn nhưng mà vẫn có vợ, mỗi tối có thể ôm vợ đi ngủ, chuyện tốt bao nhiêu có đúng không hả?” Lý Yến cười hỏi Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên bị Lý Yến nói như vậy, cuối cùng cũng chỉ có thể cười khổ: “Anh cũng không có nghĩ như vậy.”
“Em biết là anh không nghĩ như vậy, nhưng mà chuyện này là chuyện không thể, nếu đã như vậy thì chúng ta cần gì phải ly hôn với nhau, chứ cái đó so với việc không ly hôn có gì khác nhau đâu? Được rồi, đừng có suy nghĩ nhiều như vậy nữa, thuê giúp em một căn phòng đi. Thôi được rồi, trước tiên anh xách vali này xuống dưới dùm em, để em dọn những vật khác nữa, để em nói tạm biệt với mẹ em một tiếng rồi đi xuống ngay.” Lý Yến kéo cái vali loại rồi nói với Diệp Lăng Thiên.
Diệp Lăng Thiên do dự một chút, cuối cùng vẫn kéo vali của Lý Yến đi xuống lầu.
Đặt vali của Lý Yến vào trong cốp sau xe, sau đó đứng trước xe hút thuốc chờ Lý Yến.
Sự phát triển của mọi việc càng ngày càng vượt xa khỏi dự đoán của Diệp Lăng Thiên, cũng càng ngày càng phức tạp hơn, nhưng mà Diệp Lăng Thiên suy nghĩ cẩn thận lại hình như là mọi chuyện cũng trở nên đơn giản hơn rồi, rốt cuộc là như thế nào anh cũng nói không rõ được. Dù sao thì gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, cho đến giờ cũng không có một chuyện nào đang phát triển theo dự đoán của anh.
Diệp Lăng Thiên hút hai điếu thuốc, sau khi hút xong đã nhìn thấy Lý Yến mang theo một cái ba lô, trong tay còn cầm thêm một cái vali đi xuống lầu.
Diệp Lăng Thiên bước qua nhận cái vali ở trong tay của Lý Yến sau đó bỏ vào trong cốp sau, leo lên xe với Lý Yến, chạy xe ra bên ngoài.
“Ăn cơm chưa?” Diệp Lăng Thiên hỏi Lý Yến.
“Anh cảm thấy là với tình hình ngày hôm nay ở nhà em giống như là có thể ăn cơm được hả?” Lý Yến hỏi ngược lại.
“Anh cũng chưa ăn, vừa mới tan làm liền bị ba em gọi một cuộc điện thoại kêu tới, đi thôi, trước tiên tìm một chỗ ăn cơm đi.”
Diệp Lăng Thiên cười nói.
Diệp Lăng Thiên và Lý Yến cũng không tìm một nơi tốt, cứ tùy tiện tìm một quán ăn ở ven đường gọi vài món. Đây là yêu cầu của Lý Yến, cho đến bây giờ cô ta cũng không thích đến nhà hàng ăn cơm.
Diệp Lăng Thiên dừng xe ở bên ngoài quán ăn, sau đó hai người vào quán ăn ăn cơm, ông chủ với người ở trong quán ăn đều kinh ngạc nhìn hai người bọn họ. Rõ ràng là một người có thể lái một chiếc xe tốt như thế vậy mà lại vào quán cơm ăn một bữa cơm không tới ba mươi nghìn, đúng là không thể tưởng tượng được.
“Lý Yến, thật ra em cũng không cần phải tự bôi xấu bản thân mình như vậy đâu, chuyện ly hôn vốn dĩ anh cũng có trách nhiệm.”
Diệp Lăng Thiên vẫn lên tiếng nói, Lý Yến bởi vì muốn giải vây cho mình mà làm trong lòng anh cảm thấy vô cùng băn khoăn.
“Vậy anh muốn nói như thế nào với ba em đây? Ông ấy hỏi anh nhiều lý do như vậy, sao anh lại không nói đi? Thật ra anh và em đều biết tại sao anh lại đồng ý ly hôn, anh đồng ý ly hôn thật ra cũng là bởi vì do em ép anh, bởi vì anh có thể hiểu em, hiểu đoạn hôn nhân này sẽ mang đến đau khổ cho em, hiểu đoạn hôn nhân của chúng ta nếu như cứ tiếp tục duy trì như vậy thì hai người chúng ta đều không có cách nào sống một cuộc sống bình yên, chứ đừng nói chi là vui vẻ và hạnh phúc.
Ly hôn rồi, thật ra hai chúng ta cảm thấy được giải thoát, không phải hả? Giống như là bây giờ vậy đó, ăn cơm như là bạn bè với nhau, muốn nói cái gì thì nói, cái đó tốt biết bao nhiêu, anh có thể nói những lý do này với ba mẹ của em được không?
Anh và em đều hiểu rõ, đứng trên góc độ của anh, mặc kệ anh nói ra lý do gì đều sẽ không thích hợp, vấn đề này anh không cần phải trả lời, cho nên cứ đổ hết trách nhiệm lên người em là được rồi. Dù sao thì bọn họ cũng là ba mẹ của em, em là con gái của bọn họ, bọn họ có hận em cũng được, có oán trách em cũng được, sớm muộn gì cũng sẽ tốt thôi.
Hơn nữa nói như vậy bọn họ có thể dễ hiểu chuyện chúng ta ly hôn với nhau, cũng sẽ không cứ bắt lấy chuyện này mà không chịu thả. Anh cũng biết tính cách của ba em rồi mà, nếu như ngày hôm nay không cho ông ấy một lý do ông ấy có thể chấp nhận được, tuyệt đối sẽ ép hai chúng ta phục hôn mới được. Bây giờ tốt biết bao nhiêu, ông ấy không chấp nhận thì cũng phải chấp nhận thôi, ông ấy cũng không thể buộc anh phải cưới đứa con gái vô liêm sỉ của ông ấy. Hơn nữa, em cũng không tính là đang bôi xấu mình, chuyện này vốn dĩ chính là một chuyện như thế mà, những gì em nói đều là sự thật.” Lúc Lý Yến nói tới đây cảm xúc bỗng nhiên lại có chút ảo não, hiển nhiên chuyện không mang thai vẫn luôn là bóng ma trong lòng cô ta.
CHƯƠNG 632: KHÔNG THỂ KHÔNG CÓ EM (6)

“Lý Yến, thật ra thì em không cần phải khắc ghi mọi chuyện trong lòng đâu, anh đã nói rồi, đây cũng chỉ là một chuyện nằm ngoài ý muốn mà thôi, em cũng không biết mà có đúng không?

Anh cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, anh cảm thấy chúng ta vẫn nên kết hôn lại đi, chúng ta sống một cuộc sống yên ả, em cứ quên hết chuyện trước kia, coi như là chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chỉ cần chúng ta kết hôn lại với nhau thì tất cả vấn đề hiện tại đều có thể giải quyết rồi, ba mẹ của em cũng sẽ không phải đau lòng như thế, người một nhà cũng sẽ không cần phải làm đến tình trạng như hiện tại.” Diệp Lăng Thiên do dự rất lâu rồi sau đó mới nói.

“Con người của anh ấy, con người của anh mãi mãi cũng chỉ biết suy nghĩ cho người khác, anh không thể suy nghĩ vì mình một chút được hả? Tại sao anh lại không chịu suy nghĩ cho bản thân mình, anh suy nghĩ đến người phụ nữ mà anh yêu, suy nghĩ đến nếu anh thật sự kết hôn lại với em thì anh phải sống với một người phụ nữ mà anh không yêu hết cả cuộc đời sao?

Anh lại không chịu nghe, như vậy đi, em đã nói rồi, cho dù nhà chúng em cãi nhau đến cỡ nào đi nữa thì cũng chỉ là nhất thời mà thôi, bọn họ mãi mãi là ba mẹ của em, em mãi mãi là con gái của bọn họ, mặc kệ trong lòng của bọn họ thất vọng đối với em như thế nào, tức giận cũng chỉ là nhất thời, không có khả năng mãi mãi không cho em trở về nhà. Chuyện kết hôn lại anh đừng có nhắc tới nữa, em đã phí sức lực lớn như thế mới có thể ly hôn, em có sự kiên định của bản thân.” Lý Yến đánh gãy lời của Diệp Lăng Thiên.

Nhìn thái độ kiên quyết của Lý Yến, Diệp Lăng Thiên cũng không nói cái gì nữa, anh biết cho dù mình có nói một nghìn lần thì cũng không có tác dụng gì.

“Đúng rồi, em có một chuyện quên nói với anh.” Đang ăn, Lý Yến chợt nhớ đến chuyện gì đó.

“Chuyện gì vậy?” Diệp Lăng Thiên bị Lý Yến dọa một cái giật cả mình.

“Ngày hôm qua lúc em đi gặp Lý Vũ Hân, Lý Vũ Hân kêu em nói với anh là ngày hôm nay cô ấy sẽ đi, còn kêu em nói với anh cái gì đó mà em quên hết cả rồi. Thật là, quá nhiều chuyện, bây giờ mới nhớ đến, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Lý Vũ Hân đi. À không, cô ấy không có điện thoại, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Tinh đi, nói không chừng là cô ấy vẫn còn chưa đi đâu, anh đi gặp cô ấy vẫn còn kịp.” Lý Yến nhớ tới Lý Vũ Hân rồi đột nhiên lại nhớ đến chuyện này, sốt ruột nói.

“Cô ấy không đi, ngày hôm nay đã đến công ty đi làm rồi.” Diệp Lăng Thiên thờ ơ nói.

“Hả? À, như thế này à, vậy thật tốt, cô ấy không đi có đúng không? Vậy thì tốt lắm rồi, nhìn thấy hai người có thể tốt hơn, trong lòng của em cũng không có cảm giác tội lỗi nữa.” Lý Yến nghe thấy Diệp Lăng Thiên nói như vậy, trong lòng cũng trở nên nhẹ nhõm, cũng có một loại cảm giác chua chua.

“Em đừng suy nghĩ sai lệch nữa, cô ấy chỉ trở về công ty đi làm mà thôi, về phương diện này cô ấy là một nhân tài rất chuyên nghiệp, anh là người ngoài nghề, công ty cũng là do một tay cô ấy phát triển, công ty không có khả năng không có cô ấy, anh căn bản không xử lý được. Anh với cô ấy cũng chỉ là mối quan hệ đồng nghiệp và bạn bè bình thường mà thôi, hiện tại cũng vậy sau này cũng vậy, sẽ không còn mối quan hệ nào khác. Cô ấy đã nói với anh như thế, anh cũng nghĩ như vậy.” Diệp Lăng Thiên để đũa xuống, lạnh nhạt nói.

“Anh giải thích chuyện này với em làm cái gì, chúng ta đã ly hôn rồi, hơn nữa em thật lòng hy vọng hai người có thể làm hòa với nhau, nếu như chúng ta đều đã ly hôn tại sao anh lại không ở bên cạnh cô ấy? Hai người cần gì phải kéo đến như thế chứ, tra tấn mình và cũng là tra tấn mọi người.” Lý Yến không hiểu.

“Vậy tại sao em cứ nhất định phải ly hôn với anh?” Diệp Lăng Thiên hỏi ngược lại Lý Yến.

Lý Yến lập tức không biết trả lời như thế nào.

“Thật ra thì đây cũng chính là một đạo lý, trải qua nhiều chuyện như vậy mặc kệ là em hay là cô ấy trong lòng đều có một khối u, nếu như muốn ở cùng bên nhau thì chắc không có khả năng, hơn nữa tính cách của anh với cô ấy không hợp nhau, nếu không thì bọn anh cũng sẽ không chia tay, hiện tại lựa chọn của anh và cô ấy cũng giống như lựa chọn của em, chỉ là quan hệ bạn bè có thể đơn thuần ngồi ở đây ăn cơm với nhau, muốn nói cái gì thì nói cái đó, muốn trò chuyện cái gì thì trò chuyện cái đó, rất tốt.

Có đôi khi làm bạn bè còn tốt hơn là việc làm người yêu, trước kia bởi vì mấy chuyện tình yêu mà đã trói buộc mình để mình phải xoay vòng tròn trong nhi nữ tình trường, làm như thế nào cũng không leo lên được, sẽ chỉ làm cho mình sống mệt mỏi khổ cực hơn. Hiện tại bỗng nhiên lập tức đã thoát ra rồi, mới phát hiện hóa ra cuộc sống hiện tại mới chính là thứ mà anh mong muốn.” Diệp Lăng Thiên nghiêm túc nói.

“Sao vậy? Anh thật sự dự định cả một đời này làm lưu manh luôn hả?”

“Cũng không tính như vậy, anh là người đã kết hôn, trên thông tin cùng với hồ sơ đều đã có ghi chép rõ ràng, anh không thể là lưu manh cả một đời, cùng lắm thì chỉ nói anh là người đã từng ly dị mà thôi.” Diệp Lăng Thiên cười cười, rất hiếm khi nói đùa, anh có thể nói đùa nói rõ lúc này tâm trạng của anh đã thật sự buông lỏng.

Sau khi hai người cơm nước xong xuôi, Diệp Lăng Thiên lái xe trực tiếp đưa Lý Yến đến một khách sạn cách đơn vị của cô rất gần, như thế này cũng thuận tiện cho việc ngày mai Lý Yến đi làm.

“Được rồi, không cần phải xuống xe với em đâu, chỉ là ở khách sạn mà thôi, tự em có thể làm được. Anh về đi, nhớ là ngày mai giải quyết chuyện thuê nhà giúp em đó, sau đó còn làm phiền anh bỏ vali vào trong chỗ ở cho em, ngày mai có lẽ là em phải tan làm rất trễ, sau khi tan làm thì em gọi điện thoại cho anh, đến lúc đó anh dẫn em đến nơi. Em cũng không có yêu cầu gì với chỗ ở, có điện có nước có giường là được rồi, đương nhiên không thể cách đơn vị của em quá gần mà cũng không thể quá xa, xa quá thì em đi làm không tiện, nhưng mà gần thì sợ gặp người quen, đến lúc đó lại có mấy lời gièm pha, tiền thuê nhà gì đó anh cũng trả trước giúp em đi, đến lúc đó em sẽ trả lại cho anh. Dù sao thì anh cũng là người có tiền, không quan tâm mấy đồng tiền lẻ chứ.” Sau khi Lý Yến bước xuống xe thì cười nói với Diệp Lăng Thiên.

“Em ở trong khách sạn chú ý an toàn đó, buổi tối đừng tùy ý đi ra ngoài, càng không nên tùy tiện mở cửa cho người khác.” Diệp Lăng Thiên nhắc nhở Lý Yến.

“Biết rồi, em là cảnh sát mà, anh đừng quên em làm cái gì, anh cảm thấy có người nào không có mắt mà lại dám đụng vào họng súng cơ chứ. Được rồi, anh đi đi, em đi lên đây. À đúng rồi, nếu như Diệp Sương hỏi tại sao em lại không về nhà anh cứ ăn ngay nói thật với em ấy đi, có muốn giấu thì cũng không giấu được bao lâu đâu, giấu ngày hôm nay cũng không giấu được ngày mai, vẫn nên nói thẳng thắn, lý do thì anh cứ nói lý do mà ngày hôm nay em đã nói với ba mẹ ấy, cứ để em ấy hận em đi. Thật ra thì trong lòng của em biết ấn tượng của em ở trong lòng Diệp Sương vẫn luôn không phải là quá tốt, cứ để cho em ấy xem em như là một kẻ ác, như thế này còn tốt hơn nhiều. Được rồi tạm biệt, em vào đây.” Cuối cùng, Lý Yến lại nói với Diệp Lăng Thiên, sau khi nói xong thì trực tiếp quay người đi vào trong khách sạn.

Nhìn Lý Yến bước vào trong khách sạn mà không thèm quay đầu lại, Diệp Lăng Thiên ngồi trong xe thở dài một hơi, trông vô cùng thoải mái và kiên cường. Lý Yến được xem như là một người phụ nữ thoải mái kiên cường nhất mà anh đã từng gặp, loại chuyện này nếu như đổi lại bất cứ người phụ nữ nào khác cũng không thể kiên cường như cô ta, im lặng chấp nhận hết tất cả, hơn nữa còn vô cùng lạc quan không hề oán trách người khác một tiếng nào, cũng không oán trách cuộc đời. Chỉ chấp nhận toàn bộ, im lặng chấp nhận.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom