• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (30 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1944: Ngoại truyện 26

82566.png
1582089045864.png
82566_2.png
1582089059071.png

Bạch Khởi đang ở lại canh giữ Hàm Dương, sau khi nghe thấy việc này thì muốn cầm binh tiến đánh Trường Bình, nhưng Thái Úc Lũy lại khuy3ên hắn, lúc này không nên động sát tâm, tốt nhất vẫn nên ở lại Hàm Dương để tu dưỡng, tôi luyện tâm tính...


Từ khi nghe Thái Úc Lũy nói, mặc dù Tần Vương Doanh Tắc không còn sốt ruột để Bạch K1hởi xuất chính, nhưng thỉnh thoảng cũng phái thái y đến xem trạng thái tinh thần của Bạch Khởi...



Trong ba năm qua, Bạch Khởi vẫn luôn nghe theo Thái Úc Lũy mà thành thật ở lại Hàm Dương, đúng là không hề phát sinh tình huống như ở bãi săn Ly Sơn nữa.

Theo cảm nhận của Thái Úc Lũy, hành động “ám sát Bạch Khởi” chắc chắn sẽ trở thành một thất bại của liên minh thích khách!

Một ngày nào đó, Tần Vương Doanh Tắc bất ngờ đến thăm vào lúc đêm khuya và nói có nhiệm vụ muốn giao cho Bạch Khởi, đồng thời còn nói người có thể nhận trách nhiệm này ngoại trừ Bạch Khởi ra thì không còn ai khác! Mặc dù trước đó Thái Úc Lũy đã liên tục dặn Bạch Khởi, nhất định phải lấy lý do sức khỏe mà né nhiệm vụ này...

Nhưng khi Bạch Khởi tiến Tần Vương đi xong, hắn lại nói mình đã nhận trọng trách này.

Thái Úc Lũy lập tức sầm mặt xuống, Bạch Khởi thấy vậy vội vàng giải thích: “Úc Lũy huynh đừng nóng, vương thượng cũng không bắt ta cầm binh đánh trận, mà là đi Ba Thục để gom góp lương thảo.” “Đi Ba Thục gom góp lương thảo? Tần Vương có phải hơi mơ tưởng quá không? Mặc dù Ba Thục giàu có, lương thảo dồi dào, nhưng đường sá của Ba Thục đi khó như lên trời, hơn nữa lại còn phải chuyển lương thảo từ trong đó ra đây?” Thái Úc Lũy hỏi với vẻ không tin.

Bạch Khởi cũng cảm thấy Thái Úc Lũy nói có lý, nhưng trong ba năm qua Tần Vương không hề nhắc tới việc để Bạch Khởi cầm binh đánh trận, bây giờ chỉ sai hắn đi Ba Thục vận lương, Bạch Khởi sao có thể từ chối không đi? Vì thế phải đi thử mới biết có được hay không.

Hơn nữa hắn cũng đã nhận lời với Tần Vương nên không thể đổi ý, Thái Úc Lũy bất đắc dĩ đành đi cùng với Bạch Khởi đến Ba Thục...

Lúc đi vào thì khá ổn, tuy là đường núi nhưng vẫn có thể cưỡi ngựa được.

Nhưng đường núi chật hẹp, một bên là vách núi cheo leo, không thể dùng xe ngựa để chở lương, vì chỉ cần không cẩn thận sẽ ngã xuống vực sâu, vừa hỏng xe vừa chết người.

Bạch Khởi và Thái Úc Lũy suy nghĩ vài biện pháp đều không thành công, cuối cùng vẫn nghe theo đề nghị của một ông già sống trong núi, đó chính là dùng xe cút kít để chuyển từng chút từng chút lương thực ra khỏi đoạn đường khó khăn nhất, sau đó tập trung vào một chỗ rồi lại dùng xe ngựa cỡ lớn chuyển đến quân doanh của quân Tần đang sắp cạn lương thực.

Biện pháp này mặc dù giống con kiến dọn nhà, nhưng cũng có thể hóa giải tình trạng cạn lương thực nguy cấp của quân Tần.

Kế hoạch tuy tốt, nhưng lúc thật sự áp dụng lại có độ khó khá lớn...

Đầu tiên con đường núi chỗ có chỗ không, có một số vị trí nguy hiểm còn không có đường để đi, nếu muốn đi qua nhất định phải làm thang trời.

Tiếp đó dọc theo con đường này phải cần những người đàn ông đã sống lâu ngày trong núi, vừa phong phú kinh nghiệm lại có thân thể cường tráng, mà những người này lại chỉ có thể tìm được trong dân chúng.

May mà quận trưởng ở chỗ này rất có uy tín, công nhân xây thang trời và những người phụ trách vận lương đã nhanh chóng được tập hợp để chờ lệnh.

Sau khi tất cả chuẩn bị sẵn sàng, Bạch Khởi và Thái Úc Lũy lập tức dẫn theo đội ngũ vận lương nối đuôi nhau xuất phát.

Lúc đầu khi lên núi vẫn khá thuận lợi, mặc dù đường núi khó đi nhưng được cái thời tiết tốt vì luôn là ngày nắng.

Nhưng bắt đầu từ ngày thứ ba thì thời tiết trở nên xấu đi, trời đổ mưa to.

Mặc dù phía trên lương thực đều được phủ giấy dầu chống thấm nước, nhưng con đường xuống núi lại khó đi hơn gấp nhiều lần do trời mưa...

Vài lần đều có người suýt nữa ngã cả người lấn xe xuống vách núi.

Cuối cùng Bạch Khởi đành phải ra lệnh hạ trại ở đây, chờ ngày mai ngớt mưa mới tiếp tục lên đường.

Bạch Khởi đi đến bên cạnh Thái Úc Lũy, khi thấy toàn thân y ướt đẫm thì hơi áy náy nói: “Làm Úc Lũy huynh phải chịu khổ rồi...” Thái Úc Lũy nghe xong lại cười lắc đầu: “Tại sao lại nói mấy lời khách sáo này, chỉ cần huynh không cầm binh đi giết địch, thì những khổ cực này có đáng gì?” Bạch Khởi ngẩng đầu nhìn trời rồi hỏi: “Không biết đến bao giờ mưa mới tạnh?” Thái Úc Lũy bấm ngón tay tính toán: “Bạch huynh đừng lo, đến giờ Mão ngày mai cơn mưa này nhất định sẽ ngừng.” Mặc dù Bạch Khởi biết bản lĩnh của Thái Úc Lũy cao cường, nhưng không ngờ y còn biết tính trước tương lai, thế là hắn hăng hái hỏi: “Vậy xin hỏi Úc Lũy huynh, nhóm lương thảo này có thể chuyển đến đúng thời hạn không?” Thái Úc Lũy khẽ mỉm cười: “Ý trời không thể để lộ...” Bạch Khởi biết Thái Úc Lũy đang trêu đùa mình, bèn cười lắc đầu và bảo: “Nếu đã như vậy, ta sẽ rửa mắt mong chờ, để xem sáng mai cơn mưa này có tạnh không.” Có thể do thật sự mệt mỏi, sau khi hạ trại xong thì đến cả Thái Úc Lũy cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hơn nữa ở đây là nơi núi sâu đường hẹp, vì thế không cần đề phòng quân địch tấn công, cho nên mọi người đã mệt mỏi cả ngày đều yên tâm đi nghỉ.

Không ngờ ngay sáng hôm sau, Thái Úc Lũy lại bị những tiếng ồn ào đánh thức...

Y đi ra khỏi lều để xem xét thì phát hiện thì ra là một người lính canh bỗng nhiên bị mất tích vào đêm hôm qua.

Theo lý thuyết thì chuyện này không thể xảy ra được, thứ nhất là con đường ở đây rất hiểm trở, vách đá bên cạnh cứ như một tấm chắn của thiên nhiên, mà người mất tích lại là lính gác phụ trách tuần tra, nếu thật sự có kẻ địch tấn công, tại sao hai đầu đều không sao mà lại chỉ có người lính ở giữa mất tích? Lúc này Bạch Khởi đang đứng cạnh vách đá với khuôn mặt tái xanh, Thái Úc Lũy đi đến bên cạnh và nói: “Huynh đang nghi người lính gác đó ngã xuống vực à?”
 
Advertisement
Last edited:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom