• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (32 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-1888

Chương 1888: Gió mát thổi tai




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
79182.png





Xem ảnh 2
79182_2.png
Tôi lại không biết gì về lại lịch của vị Truy Xuyên Vương này, bởi vì thời Hán có quá nhiều chư hầu vương, ngoại trừ mấy người khá nổi tiếng ra thì phần lớn số còn lại không ai biết



Nhưng nếu quý nhân này là cháu của Truy Xuyên Vương vậy chắc chắn hẳn họ Lưu.



Đinh Nhất thấy tôi mãi mà không nói gì bèn vội vàng hỏi: “Thế nào? Có chỗ nào không thoải mái à?”



Tôi lắc đầu đáp: “Không sao, tôi đang nhớ lại một chút tin tức lấy được từ trí nhớ tàn hồn, chủ nhân của ngôi mộ này rất có thể là một vị Truy Xuyên Vương thời Tây Hán.” “Truy Xuyên Vương? Chư hầu vương Tây Hán?” Đinh Nhất hỏi



Tôi gật đầu: “Ừ, những chư hầu vương thời nhà Hán3đúng là hay sinh ra lắm trò kỳ quái nhất, bọn họ đều được thừa kế tước vị cùng tài sản của cha mình nên muốn trường sinh bất lão, mãi mãi hưởng phú quý, điều đó cũng không hề lạ...” Đinh Nhất hơi khinh thường tiếp lời: “Cái gì mà trường sinh bất lão, đều là nằm mơ giữa ban ngày!” Ai ngờ khi tôi đang định nói cảm nghĩ của mình về trường sinh bất lão, đột nhiên tôi cảm giác bên tai trái có một cơn gió lạnh thổi qua, giống như có ai đó đang thổi hơi vào mình vậy



Tôi lập tức bị cơn gió này làm cho giật mình, ban đầu tôi còn tưởng là ảo giác vì lúc đó Đinh Nhất đang ngồi bên phải tôi, còn bên trái lại là1gian phòng trống rỗng, vài mét xung quanh chẳng có thứ gì, vậy ở đâu ra cơn gió lạnh thổi vào tai chứ?



Nhưng rất nhanh tôi đã biết đó không phải ảo giác, bởi vì khi tôi tập trung toàn bộ sự chú ý vào bên trái, bỗng cảm giác như có người đứng sau cây cột đồng màu xanh mà chúng tôi đang dựa vào



Nghĩ đến đây tôi bỗng thấy nóng ruột, sau đó lập tức dùng mắt ra hiệu cho Đinh Nhất, thông báo phía sau chúng tôi có thể có người..



Đinh Nhất thấy thế nắm chặt ngay con dao bạc nhỏ rồi từ từ tìm kiếm phía sau tôi



Sau khi kiểm tra một lúc, dường như Đinh Nhất cũng phát hiện có gì đó, thế là anh ta bèn chậm rãi đứng lên và9ra hiệu tôi im lặng, tiếp đấy anh ta cầm theo con dao, đi ra phía sau cây cột trụ đồng



Ai ngờ Đinh Nhất vừa bước một chân vào phía sau cột trụ đồng xanh, ngay lập tức tôi lại có cảm giác bị người ta thổi một hơi vào tai phải! Cảm giác ở chỗ như thế này mà bị người ta thổi vào tai thật chẳng tốt đẹp gì, cả người tôi lúc đó nổi hết cả da gà



Vậy mà Đinh Nhất đi một vòng quanh cột đồng về mà không phát hiện được gì, nhưng cảm giác vừa rồi quá chân thật, tuyệt đối không chỉ là ảo giác của tôi mà thôi.



Đinh Nhất suy nghĩ rồi bảo: “Nơi này không nên ở lâu, chúng ta đi lên trước xem...” Tôi thấy cũng đúng,3mặc kệ thứ gì thổi hơi vào tai tôi thì nhất định nó cũng không có lòng tốt, có khi nó chính là vật đã đưa đèn pin cho tôi trong đường hầm lúc trước ấy chứ



Sau đó tôi và Đinh Nhất vòng qua đỉnh đồng và tiếp tục đi sâu vào trong diện, nhưng vừa đi được vài bước bỗng nhiên tôi loáng thoáng nghe được tiếng thở dài bên tai..



Tôi sững lại, vội hỏi Đinh Nhất: “Anh nghe thấy gì không?” Đinh Nhất nghe tôi hỏi thể bên nhướng mày hỏi lại: “Nghe được gì cơ?” Hiển nhiên Đinh Nhất không nghe thấy tiếng thở dài đó, chẳng lẽ đây là ảo giác của tôi? Không đúng, chắc chắn vừa rồi tôi đã nghe được tiếng thở dài của một người phụ nữ, có lẽ3là oan hồn nào đó trong đỉnh đồng quấy phá



Nghĩ đến đây tôi lắc đầu trả lời: “Không có gì, có khi tôi nghe nhầm! Mau rời khỏi đây đã.”



Vòng qua đỉnh đồng đi về phía trước một đoạn, có một số vật bồi táng xuất hiện trước mắt chúng tôi, đây cũng là những dụng cụ của chủ nhân ngôi mộ khi còn sống



Mặc dù tôi không hứng thú với đồ cổ, nhưng cũng biết lấy bừa một vật ra ngoài đều là vô giá, đương nhiên cầm bất kỳ thứ nào đi bán cũng đủ để ăn một viên đạn..



Mặc dù tôi không tính mang thứ gì ra ngoài, nhưng nhìn một chút cũng đâu có phạm pháp phải không? Thật ra tôi cũng tò mò trong mấy chiếc hộp được sơn rất đẹp này có chứa cái quái gì? Kết quả tối vừa mở ra là lập tức hết cả tò mò



Chỉ thấy bên trong có một đống đồ vật đen sì sì, nhìn thoáng qua như mấy cục cứt phơi khô vậy



Đinh Nhất thấy vẻ mặt tôi trông rất buồn nôn bèn cười và bảo: “Ở đây làm gì có không khí lưu thông, những đồ vật đặt trong mấy chiếc hộp sơn đó nếu không phải kim loại thì chỉ sợ đã nát thành một đống bỏ đi từ lâu rồi!” Tôi nghe xong lập tức hết cả hứng thú, vội bỏ đi ý nghĩ tiếp tục xem đổ vật..



Thế là tôi bước nhanh để đuổi kịp Đinh Nhất đang đi phía trước



Ai ngờ đúng lúc này đột nhiên có tiếng “Lạch cạch” phát ra từ trong mấy hộp sơn tôi vừa động vào.



Lần này đến cả Đinh Nhất cũng nghe rõ, anh ta vội cảnh giác nhìn chằm chằm vào đống đồ vật được sơn để bồi táng và chuẩn bị sẵn sàng để đối phó với con quái vật nào đó sẽ nhảy ra từ bên trong



Nhưng hai chúng tôi nhìn không chớp mắt một lúc lâu mà đóng hộp sơn kia lại không phát ra tiếng động nào nữa.



Tôi hơi lúng túng: “Chắc do vừa rồi tôi không đóng kín nắp hộp sơn...” Đinh Nhất suy nghĩ rồi bảo: “Mộ cổ này tuyệt đối không đơn giản, chúng ta dừng mất thêm thời gian nữa, phải nhanh chóng tìm được chú họ sau đó rời khỏi đây.”



Tôi gật đầu: “Đúng thế, phải tranh thủ thời gian tìm chú họ mới được...” Nói xong tôi vội ôm quyền với không khí rồi nói: “Tổ tiên trong mộ, hôm nay chúng tôi vô ý quấy rầy, chúng tôi cũng sẽ không động đến đổ gì trong mộ mà chỉ mong bình yên mang một ông chú lớn tuổi ra khỏi chỗ này



Tôi thay mặt ông ấy tạ lỗi với các vị về sự quấy rầy trước đó! Đợi chúng tôi bình yên rời đi nhất định sẽ lấp lại cửa hàng lúc xuống dưới này, cam đoan sẽ không để người khác phát hiện!”



Đinh Nhất thầy tôi cứ đứng lải nhải bèn đẩy một cái rồi bảo: “Đi nhanh thôi, nếu bọn họ thật sự nghe theo mấy lời này của cậu, chủ họ cũng không cần cầu cứu chúng ta!”



Tối cười hì hì đáp: “Chẳng phải người ta vẫn thường hay nói không ai đánh người đang cười sao? Thể hiện một chút lễ nghĩa luôn tốt mà.” Đinh Nhật bất đắc dĩ cười với tôi: “Được được, cậu vui vẻ là được.” Tiếp tục đi về phía trước mười mấy mét là đến chỗ cuối cùng của gian điện này..



Cùng lúc đó, có một cửa đá khổng lồ chắn trước mặt hai chúng tôi



Đoạn đường này coi như cũng yên bình, không hề gặp mấy loại như cơ quan cạm bẫy để phòng trộm, nhưng cánh cửa đá trước mặt này lại không đơn giản như thế.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom