• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Người tìm xác Full 2024 2 (32 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • chap-1218

Chương 1218




*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.





Xem ảnh 1
67170.png
Tôi cười rất sung sướng: “Tôi với cô bé đó đúng là có chút hiểu lầm, nhưng không phải do tôi làm gì dẫn đến hiểu lầm, mà tất cả đều do những gì cô ấy đã trải qua khi còn nhỏ...” Đinh Nhất tò mò hỏi: “Ồ? Là sao?”



Tôi bèn kể cho Đinh Nhất nghe những gì mà Ngô An Ni đã trải qua, anh ta nghe xong thở dài. “Ba cái thứ người nhà này... Thà không có còn hơn.”



Tôi vội vàng uốn nắn quan niệm sai lầm của anh ta: “Cũng không thể nói như vậy được, đâu phải tất cả người nhà trên đời này đều như thế? Nhưng mà người xưa vẫn thường có câu, bán anh em xa không bằng mua2láng giềng gån...” “Ừ, tức là kể cả người nhà máu mủ ruột già, nếu không có chút tình cảm nào thì còn chẳng thân thiết bằng bạn bè... Ý của nó là như thế hả?” Đinh Nhất vừa giải nghĩa vừa hỏi lại.



“Đúng, chính là ý này! Nhưng anh với tôi không tồn tại mấy chuyện rắc rối đó!” Tôi nói với vẻ đắc ý.



Nghĩ lại người nhà của tôi, ngoài chú họ ra thì chỉ còn lại vợ chồng Chiêu Tài, còn những người họ hàng xa tít tắp khi bố mẹ tôi còn sống, chắc bọn họ cũng đã quên luôn sự tồn tại của anh em chúng tôi sau khi bố mẹ tôi qua đời rồi.



Điều duy nhất đáng để ăn mừng là6lúc trước khi bố mẹ tôi xảy ra chuyện tôi và chiều Tài đều đã lớn, không thì còn phải trải qua bao nhiêu thời gian khổ sở nữa chứ? Thế cho nên tôi không khó tưởng tượng được lúc còn nhỏ, Ngô An Ni đã phải trải qua những ngày tháng như thế nào...



Buổi tối sau khi về nhà, tôi và Đinh Nhất vừa ăn cơm vừa nói chuyện về gia đình Ngô An Ni, tuy đây là chuyện riêng của cô ấy, nhưng tôi không thể nhịn được mà nói với Đinh Nhất, vì cái loại “nói nhiều” như tôi không thể giữ được bí mật gì trước anh ta cả.



Đang ăn, tôi đột nhiên nhớ đến một vấn đề vô cùng quan trọng mà3tôi không để ý đến, hoặc do Ngô An Ni “cố tình” quên đi... Rốt cuộc thì mẹ của Ngô An Ni và em trai cô ấy bị bệnh di truyền gì của gia tộc? Và phải chăng cô ấy cũng mang trong mình gen của loại bệnh này? Đinh Nhất thấy tôi bỗng nhiên không nói gì thì nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”



Tôi lắc đầu, trả lời: “Không có gì! Tôi chỉ đang nghĩ là mình đã quên hỏi An Ni, hiện giờ cô ấy có bị mắc căn bệnh di truyền kia hay không...” Đinh Nhất đặt đôi đũa trong tay xuống rồi bảo: “Điều này cũng khó mà nói, từ thời gian phát bệnh của ba người thân cô ấy thì thấy, thời gian9phát bệnh của phụ nữ chậm hơn, nhưng em trai cô ấy lại chết khi còn nhỏ.”



Tôi hơi khẩn trương hỏi: “Ý của anh là, theo tuổi tác lớn dần, Ngô An Ni sẽ càng ngày càng nguy hiểm?” Đinh Nhất lắc đầu: “Tôi chỉ đoán vậy thôi, dù sao cậu và tôi không phải bác sĩ, cũng không biết bệnh của gia tộc theo lời Ngô An Ni nói là bệnh gì, nên rất khó phán đoán hiện giờ cô ấy có khỏe mạnh hay không.” Tôi gật đầu: “Những gì cô ấy đã trải qua làm cho tính tình của cô ấy rất cứng rắn, cho nên dù thật sự có bệnh, chắc cô ấy cũng không muốn nói cho người khác biết... Được rồi,4cứ đi một bước tính một bước vậy, chúng ta có thể giúp được chút nào hay chút đấy.”



Đinh Nhất hơi nhíu mày: “Cậu... Thực sự thích cô ấy à?” Tôi cười gian hỏi anh ta: “Anh thấy thế nào?” “Ít nhất nhìn từ bên ngoài, cậu quan tâm đến cô ấy hơn những cô gái khác..” Đinh Nhất nói với vẻ sâu xa. Tôi thở dài: “Thật ra cô ấy cho tôi cảm giác rất đặc biệt, tuy tôi chưa từng trải qua cái gọi là tình yêu khắc cốt ghi tâm, nhưng tôi đã xem nhiều phim và truyện, cảm giác của tôi với cô ấy cũng không phải là cảm giác yêu giống như trong tưởng tượng của tôi... Tóm lại, tôi cũng không rõ đó là cảm giác gì, giống như trúng bùa yêu vậy.”



Đinh Nhất đứng dậy dọn bát đũa, anh ta nhìn tôi bằng vẻ mặt “Cậu xong rồi”, rồi nói với tôi: “Sư phụ tôi đoán mệnh cho người khác luôn rất chuẩn, giờ cậu đã biết thân thể của cô ấy, tôi khuyên cậu sau này nên cách xa cô ấy đi! Đừng vì hạnh phúc trước mắt mà không để ý đến kiếp số sau này.”



Tôi bị anh ta nói mà sững sờ, ngơ ngác ngồi im tại chỗ... Đinh Nhất nói rất đúng, anh ta hoàn toàn suy nghĩ cho tôi trên góc độ lý trí. Mệnh cách của tôi mới là “sao tai họa” mà Ngô An Ni vẫn hay nói, mặc dù không biết lúc nào cô ấy sẽ phát bệnh giống mẹ và em trai, nhưng trước mắt, cô ấy vẫn đang có cuộc sống khá ổn, cô ấy được thoát khỏi sự trói buộc của gia đình, bắt đầu có cuộc sống mới. Nhỡ đâu vì sự xuất hiện của tôi mà thay đổi tất cả? Vậy có phải tôi làm hại cô ấy không? Cô ấy đã phải trải qua một tuổi thơ bất hạnh rồi, chẳng lẽ cô ấy không thể có cuộc sống của một người bình thường hay sao?



Nhưng tôi lại không thể cho cô ấy cuộc sống của người bình thường, dù tôi rất không muốn thừa nhận mệnh cách của mình là cái gì mà “Thiên Sát Cô Tinh”, thế nhưng những năm qua, người thân lần lượt qua đời khiến cho tôi không thể nào lại tiếp nhận nỗi đau này thêm nữa... Ngay đến cả Chiêu Tài và lão Triệu cũng do tôi can thiệp mới miễn cưỡng giữ lại được tính mạng. Nếu như gặp phải tình huống như thế, tôi có năng lực đi cứu cô ấy hay không?



Thật ra, những vấn đề này trước kia không phải là vấn đề đối với tôi, bởi vì trong lòng tôi, ngoài Chiêu Tài và lão Triệu cần bảo vệ, tôi sẽ chẳng quan tâm đến người nào khác.



Nhưng giờ sai ở chỗ tôi đã động lòng... Con người sợ nhất là động lòng, bởi vì chỉ cần có ý nghĩ muốn ở cùng với người đó, thì cho dù có trăm nghìn lý do chính xác đặt ở trước mặt, vẫn không thể thuyết phục tối loại bỏ ý nghĩ kia. Nếu là lúc trước, chỉ cần tôi không gặp lại cô ấy là được, nhưng bây giờ tôi lại cảm thấy lo lắng, lo rằng những người thân xấu xa kia sẽ đến quấy rầy cô ấy, lo thân thể cô ấy cũng sẽ giống mẹ cô ấy mà càng ngày càng xấu đi... Loại cảm giác này thật con mẹ nó quá thôn!



Cả đêm không ngủ, sáng sớm hôm sau tôi đã bị đánh thức bởi điện thoại của Bạch Kiện: “Đại ca, anh xem thử giờ mới mấy giờ? Anh không biết người em này vì tình đau khổ mất ngủ tới tận nửa đêm à?”



Tiếng cười của Bạch Kiện truyền tới từ trong điện thoại: “Tôi vừa trực ca tối xong, muốn tìm cậu ăn bữa sáng... Còn nữa, giờ này sớm đâu mà sớm, người bình thường đã rời giường ăn sáng, đi học đi làm hết cả rồi đấy.”



Tôi nghe thế liền hét vào điện thoại: “Ông đây không phải người bình thường có được không?” Trong tiệm ăn sáng bên ngoài khu nhà, tôi nhấc đôi mắt gấu mèo nhìn Bạch Kiện đầy căm tức, tôi nói: “Ăn hai cái bánh quẩy và một bát sữa đậu nành mà phải dậy sớm thế này à? Anh cố tình phải không?” Bạch Kiện cười gian: “Anh không có nhiều thời gian, cho nên muốn ngồi ăn sáng với cậu, gia tăng chút tình cảm...”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom