• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (38 Viewers)

Tuy Vãn Vãn còn nhỏ nhưng vô cùng tinh ranh, cô bé trợn mắt lên với mẹ mình, đâu còn vẻ lạnh lùng như vừa nãy nữa.

- Bà Nhạc Yên Nhi này, mẹ nói là sẽ đưa con cùng đi, nhưng cuối cùng mẹ lại ngủ say, con gọi thế nào cũng không dậy! Người lớn không biết giữ lời thì không phải là người lớn tốt.

Cô bé cáu giận nói.

Nhạc Yên Nhi bị con gái nói cho đỏ cả mặt.

Mấy hôm nay cô luôn lo chuyện chuẩn bị cho buổi triển lãm nên mệt gần chết, hôm nay hiếm khi được nhàn rỗi. Cô vốn muốn đi cùng Vãn Vãn, nhưng… không dậy nổi nữa!

- Vãn Vãn, thực ra chiếc giường đã hạ một lời nguyền với mommy,giống như Harry Potter ấy…

- Mommy, mẹ đừng không biết xấu hổ thế được không?

Nhạc Vãn Vãn nghe thấy lý do vụng về này thì liền trợn mắt lên.

Mặt Nhạc Yên Nhi càng đỏ hơn, cô ho khan một tiếng, vì không muốn mất đi sự uy nghiêm trước mặt con được nên cô hắng giọng rồi nói:

- Vãn Vãn, mommy ngủ nướng là lỗi của mommy, nhưng mommy cam đoan sẽ không có lần sau nữa, đi thôi, mommy đưa con đi ăn đại tiệc.

- Cậu đã nói là hôm nay chúng ta đến nhà cậu mà.

- Ớ? Có chuyện này à?

Cô ngẩn ra.

Nhạc Vãn Vãn lập tức muốn phát điên:

- Mommy, hôm qua cậu vừa mới gọi điện bảo thế mà, sao mẹ lại quên nhanh thế chứ!

- Mẹ không quên mà! Mẹ đang kiểm tra con thôi!

Nhạc Yên Nhi nói nhăng nói cuội với vẻ vô cùng nghiêm túc.

Nhạc Vãn Vãn chỉ vào mũi cô:

- Mommy, người ta đều nói sinh con xong sẽ ngốc ba năm, tại sao năm nay con đã năm tuổi rồi mà mẹ còn ngốc thế chứ?

- Con nói cái gì? Lúc nãy mẹ điếc tạm thời nên không nghe thấy gì hết!

Nhạc Yên Nhi lúng túng nói cho qua chuyện, sau đó cô dắt tay con gái ra đón một chiếc taxi.

Phong cảnh ngoài cửa sổ vụt qua, năm năm trôi qua… cô lại đặt chân lên thành phố này một lần nữa.

‘Cậu’ mà lúc này Nhạc Vãn Vãn nói chính là em họ của Nhạc Yên Nhi, Giang Sở Thù.

Thực ra trước khi cô sinh con thì Giang Sở Thù đã tới London, vào lúc cô biết phu nhân Minh Tú chính là người hại chết mẹ cô thì anh ta xuất hiện, nói cho cô biết tất cả chân tướng, đồng thời còn giúp cô ổn định tâm trạng.

Cũng vào lúc đó, cô mới thực sự biết được thân thế của mình.

Hóa ra mẹ cô Nhạc Dĩnh không phải là con gái của một gia đình bình thường mà là tiểu thư của nhà họ Nhạc ở Hương Giang.

Nhà họ Nhạc ở Hương Giang đã có lịch sử hơn trăm năm, vào những năm tháng bão táp phong ba, nhà họ Nhạc và xã hội đen mỗi bên chiếm cứ một phương, nắm trong tay một phần hai lãnh địa của Hương Giang, là gia tộc đứng đầu trong bốn gia tộc ở đó, nói nhà họ Nhạc một tay che trời cũng không ngoa.

Nhạc Dĩnh là một thiên kim tiểu thư được muôn vàn sủng ái.

Năm đó nhà họ Cố vẫn chưa có quy mô như hiện tại, tuy rằng ông Cố - Cố Chính cũng tự xây dựng được một vùng trời riêng cho mình nhưng Cố Văn Sinh hoàn toàn không có thiên phú trong việc kinh doanh.

Cố Văn Sinh và Lâm Viễn Đường cùng đi Hương Giang nghỉ hè, thông qua giới thiệu của Lâm Viễn Đường, ông ta quen được với Nhạc Dĩnh cao quý tao nhã.

Ông ta vừa gặp đã yêu Nhạc Dĩnh nên theo đuổi bà nồng nhiệt.

Từ nhỏ đến lớn Nhạc Dĩnh chưa từng gặp chuyện khó khăn gì, bà vẫn là một thiếu nữ ngây thơ thiện lương, sao có thể chống cự lại kẻ đào hoa có kinh nghiệm tình trường như Cố Văn Sinh.

Gần như không tốn quá nhiều công sức, ông ta đã giành được trái tim của bà.

Hai người đã có một cuộc sống vui vẻ ở Hương Giang, cho đến khi Cố Chính gọi điện tới mắng Cố Văn Sinh vô dụng, sau này có mang tài sản làm từ thiện hết cũng không để lại cho ông ta.

Trong lòng Cố Văn Sinh thấy rất tức giận,ông ta muốn làm một chuyện lớn cho Cố Chính xem.

Lúc đó Dạ Tiêu đột nhiên gặp qua đời vì tai nạn giao thông, phu nhân Minh Tú rơi vào cảnh bơ vơ không ai giúp đỡ, vì muốn có tiền để giúp phu nhân Minh Tú, Lâm Viễn Đường đã bán cho Cố Văn Sinh một tin tức.

Trong két bảo hiểm của nhà họ Nhạc có chứa mạch sống của cả gia tộc.

Lâm Viễn Đường nói sẽ cung cấp cho ông ta tin tức chi tiết nhưng ông ta phải chia ba mươi phần trăm lợi nhuận thu được cho Lâm Viễn Đường.

Nghe thế Cố Văn Sinh liền động lòng.

Nhà họ Nhạc vẫn luôn coi thường Cố Văn Sinh, yêu cầu Nhạc Dĩnh chia tay với ông ta, ông ta dứt khoát làm cho chót, lừa Nhạc Dĩnh lấy tài liệu trong két bảo hiểm của cha bà ra, sau đó ông ta hứa đưa Nhạc Dĩnh về nhà kết hôn.

Nhạc Dĩnh muốn từ chối nhưng bà lại phát hiện mình đã có thai rồi.

Bà không hiểu chuyện kinh doanh, Cố Văn Sinh nói tài liệu đó là báo giá đấu thầu, bà liền tin đó thực sự là báo giá đấu thầu, bà nghĩ trộm ra nhìn một cái cũng không có vấn đề gì lớn, nếu như Cố Văn Sinh làm ăn phát đạt thì ông ta có thể đường đường chính chính tới nhà họ Nhạc cầu hôn.

Bà lấy trộm tài liệu mà Cố Văn Sinh cần ra đồng thời về thành phố A với ông ta, công chúa như bà giờ đây lưu lạc dân gian, lúc này bà mới phát hiện ra tất cả mọi thứ không như những gì mình đã tưởng tượng.

Sau khi về thành phố A, Cố Văn Sinh càng ngày càng bận, không còn đối xử dịu dàng chu đáo với bà như trước đây nữa, đồng thời ông ta sắp xếp cho bà ở trong một căn hộ, dù bà có yêu cầu thế nào cũng không đưa bà về nhà.

Nhạc Dĩnh lén theo dõi ông ta, khi tìm đến nhà họ Cố bà mới phát hiện ra hóa ra Cố Văn Sinh đã kết hôn từ lâu rồi!

Đối với Nhạc Dĩnh, chuyện này chẳng khác gì sét đánh ngang tai.

Lúc này bà mới biết, bà đã bị lừa rồi, tài liệu mà bà ăn trộm kia có lẽ không đơn giản chỉ là báo giá đấu thầu.

Bà không dám về Hương Giang mà chỉ dám lén gửi mail cho chị mình là Nhạc Huệ, từ chị mình, bà biết được tin tức của gia đình.

Hóa ra Hương Giang đã thay đổi cả rồi.

Tài liệu đó vốn chẳng phải là báo giá đấu thầu gì mà là bí mật kinh doanh và tài liệu đen của nhà họ Nhạc bao nhiêu năm nay, Cố Văn Sinh đã bán lại tài liệu đó cho nhà họ Hoắc ở Hương Giang với giá cao.

Khi cha của Nhạc Dĩnh biết chuyện này là do đứa con gái mà mình yêu thương nhất làm, hơn nữa bà còn chạy trốn với người khác thì lên cơn nhồi máu cơ tim, đột tử trong phòng làm việc.

Nhà họ Nhạc như rắn mất đầu, dưới sự chèn ép của nhà họ Hoắc và chính quyền Hương Giang, không trụ nổi tám tháng mà tuyên bố phá sản.

Một gia tộc thịnh vượng suốt trăm năm cuối cùng rơi vào kết cục nhà tan cửa nát.

Rất nhiều người đều đi tìm Nhạc Dĩnh, có người xuất phát từ tình thân như Nhạc Huệ, cũng có người muốn bầm thây bà thành vạn mảnh, bấy giờ Nhạc Dĩnh mới phát hiện ra bản thân mình đã thành một con chó không nhà để về.

Cũng vào lúc này phu nhân Minh Tú mới biết chuyện Lâm Viễn Đường vì muốn giúp bà mà hại Nhạc Dĩnh, hại cả nhà họ Nhạc, nhưng khi đó bà đã không thể quay đầu lại nữa rồi.

Dù gì thành phố A cũng là thiên hạ của LN, phu nhân Minh Tú dùng thân phận phó chủ tịch của LN điều động tất cả thế lực của mình giúp Nhạc Dĩnh che giấu thân phận.

Nhạc Dĩnh không còn mặt mũi nào để về nhà, cũng không còn liên lạc với Nhạc Huệ nữa, bà sống một cuộc sống tạm bợ ở thành phố A, bà còn tưởng do mình may mắn nên người trong gia tộc không tìm thấy mình.

Thực ra đều là do phu nhân Minh Tú thu xếp mà thôi.

Phu nhân Minh Tú tự biết chuyện này rất thất đức nên không dám đến gặp Nhạc Dĩnh dù chỉ một lần.

Nhạc Dĩnh đã vô tình chen chân vào gia đình người khác, bà liền tự nuôi dưỡng Nhạc Yên Nhi một mình, cho đến sau khi biết mình mắc bệnh ung thư, không thể chăm sóc Nhạc Yên Nhi được nữa bà mới đưa Nhạc Yên Nhi về nhà họ Cố.

Qua thời gian dài, rất nhiều người đã không còn nhớ sự huy hoàng của nhà họ Nhạc, những người đã từng đào sâu ba thước đất để phải tìm Nhạc Dĩnh cũng từ từ bỏ cuộc.

Ngoại trừ Nhạc Huệ.

Nhạc Huệ đã kết hôn từ lâu, bà gả vào nhà họ Giang với thân phận là cô cả nhà họ Nhạc, thân là phu nhân của nhà họ Giang, bà không thể dễ dàng rời khỏi nhà nhưng trước giờ bà chưa từng từ bỏ việc tìm em gái của mình.

Vào năm mười tám tuổi, Giang Sở Thù hy vọng được đến đại lục để phát triển sự nghiệp trong giới giải trí, cả nhà họ Giang đều phản đối, chỉ có mình Nhạc Huệ ủng hộ, nhưng bà hy vọng con trai của mình có thể giúp bà tìm thấy Nhạc Dĩnh và con gái của bà ấy.

Giang Sở Thù đồng ý.
Phần trước
Phần sau
 
  • Chương 667

- Nhưng tối nay anh vẫn phải về!

- Quản gia Thẩm xin nghỉ phép rồi, cả biệt thự chỉ còn mình anh, anh còn đang là bệnh nhân, không có ai chăm sóc, em nhẫn tâm để anh một mình sao?

Dạ Đình Sâm chỉ vào băng gạc trên trán mình, trên đấy còn có cả vết máu.

Lời nói của hắn đâm ngay vào nơi mềm mại nhất trong tim cô, khiến cô cảm thấy vô cùng khó xử.

Không biết là hắn cố ý làm ra vẻ yếu đuối đáng thương hay là do mắt cô có vấn đề, bất kể là nhìn ngang nhìn dọc, nhìn trái nhìn phải, trông Dạ Đình Sâm vẫn rất đáng thương.

Mình hắn cô đơn lẻ loi, bị thương cũng không ai chăm sóc, trong cả căn biệt thư lớn như thế chỉ có một mình.

Chỉ nghĩ thôi…

Đã cảm thấy đau lòng rồi!

Nhạc Yên Nhi mềm lòng, cô bất đắc dĩ nói:

- Được rồi được rồi, vậy tối nay anh ngủ trên sofa một đêm đi, ngày mải rồi nói sau.

- Ừ.

Dạ Đình Sâm nghe thế liền mỉm cười.

Sâu trong nụ cười của hắn ẩn chứa sự giảo hoạt như hồ ly.

Nhạc Yên Nhi xoay ngươi đi thu dọn chăn chiếu, nhưng Nhạc Vãn Vãn trốn trong phòng lại nhìn thấy hết bản chất nụ cười của hắn.

Daddy hờ gian xảo quá!

Cô bé nheo mắt lại đi qua đó:

- Daddy chỉ lắp camera ở phòng khách, nhà bếp, nhà ăn, ban công thôi thì sao biết được trong phòng mommy có một bộ quần áo ngủ cho nam? Daddy đã làm những gì rồi hả?

- Lắp hết rồi.

Dạ Đình Sâm hơ hừng đáp.

Nhạc Vãn Vãn nhìn hắn với ánh mắt kinh hãi, đồ cáo già này dám vi phạm lời hứa!

- Daddy lắp camera ở phòng ngủ của mommy à? Đồ… đồ lưu manh, háo sắc, sao daddy có thể làm thế hả?

Nhạc Vãn Vãn tức giận vô cùng.

Dạ Đình Sâm nghe cô bé hỏi thì hạ mình gật đầu, dường như việc hắn gật đầu đã là nể mặt lắm rồi vậy.

Rũ bỏ dáng vẻ đáng thương lúc nãy, hắn nghiễm nhiên bày ra tư thế của hoàng đế, ánh mắt đầy tính xâm lược quét qua từng ngóc ngách của căn nhà, hắn phải quan sát thật kỹ nơi mà cô vợ yêu thương của hắn sống rồi sau đó… từ từ chiếm cứ!

Đối mặt với ánh mắt của hắn, Nhạc Vãn Vãn không nhịn được nhíu chặt mày, cô bé hung dữ nói:

- Con cảnh cáo ba, ba đừng có ý nghĩ lươn lẹo gì, con có cách để ba vào nhà thì cũng có cách tống ba ra ngoài! Hơn nữa bây giờ ba là kẻ biến thái rình trộm nhà người khác, con có thể kiện ba đấy!

- Như thế thì mommy của con cũng sẽ biết là con cho ba vào đây lắp camera theo dõi.

- Ba…

Nhạc Vãn Vãn tức giận nói:

- Ba đang uy hiếp con à?

- Con mà ngoan ngoãn thì ba sẽ hiền lành thôi, thế nào?

Hắn híp mắt hỏi, tuy rằng đang cười nhưng sâu trong mắt hắn toàn là sự uy hiếp.

Trong nháy mắt Nhạc Vãn Vãn không thể cân bằng tâm trạng được.

Chắc điều này gọi là mất cả chì lẫn chài đây mà!

Cô bé tưởng rằng mình đã nhặt được một túi tiền di động, một lao công, tài xế miễn phí, không ngờ lại rước về một con sói xám!

Không những xâm chiếm nhà cô bé mà còn định độc chiếm mẹ của cô bé luôn, bây giờ cô bé không còn chút nhấn quyền nào, cuộc sống thật là bi thương mà!

Vừa nghĩ tới đây, cô bé liền không nhịn được mà nhỏ giọng khóc:

- Daddy, còn là con gái bảo bối của ba mà! Sao ba có thể nghiêm khắc với con như thế chứ? Mommy của con là tâm can của ba, chẳng lẽ con không phải à?

Cô bé nói khóc là khóc, đôi mắt to tròn phủ kín màn sương, cộng thêm gương mặt xinh đẹp như được khắc ra, trông cô bé không khác gì một thiên sứ.

Trong ánh mắt chờ mong của cô bé, daddy cô bé quả quyết đáp lại bằng hai chữ.

- Không phải.

Hả?

Cái quái gì thế!

Không ngờ Dạ Đình Sâm có thể phủ nhận quả quyết như thế, đây có phải là cha ruột không thế!

- …

Nhạc Vãn Vãn nghẹn họng không nói được gì, cô bé trợn to mắt ngơ ngác nhìn hắn.

- Ba là người làm ăn, hiểu cách phân phối lợi ích, mommy của con là sản phẩm chính, con là hàng tặng kèm, con nói xem ba nên đối xử với con như thế nào?

Hàng tặng kèm…

Làm gì có người làm cha nào nói con mình là hàng tặng kèm chứ, cô bé buồn quá đi thôi!

Nhưng từ này…dùng chuẩn quá!

- Thực ra daddy cũng đâu có tệ bạc với con, chỉ là ba đối tốt với mommy của con quá nên mới có cách biệt thế thôi.

Dạ Đình Sâm hờ hững nói.

- … Thật thế ạ? Ba có chắc là mình đối xử với con không tệ chứ? Con còn hoài nghi mình có phải là con ông hàng xóm không đấy!

Nhạc Vãn Vãn tức giận nói.

- Con cũng biết chú Tinh Tinh của con là chuyên gia đóng kịch rồi đấy, ba con đã miễn dịch rồi, thế nên chiêu này của con không có tác dụng gì đâu!

Dạ Đình Sâm giương mắt lên, nhìn cô bé với ánh mắt sắc bén.

Nhạc Vãn Vãn kinh ngạc, không ngờ chiêu lợi dụng tình cảm này đã bị Minh Tinh Tinh dùng nát cả rồi.

Đúng vào lúc này, Nhạc Yên Nhi đi ra:

- Hai cha con đang nói chuyện gì thế?

- Mommy, tối nay con với mẹ…

Nhạc Vãn Vãn còn chưa nói hết thì Dạ Đình Sâm đã mở miệng trước.

- Anh và con bé hứa với nhau ba chuyện, tối nay không ai được vào phòng em hết.

Hẳn mỉm cười giảo hoạt như hồ ly.

- Thì vốn là thế mà, không thì hai người định thế nào? Vãn Vãn con mau đi tắm đi, sau đó đến lượt anh, quần áo của con mẹ để ở đây rồi, chúc mọi người ngủ ngon, em phải về phòng sửa ảnh, hai người đừng có làm phiền em!

Nhạc Yên Nhi dặn đi dặn lại mấy lần liền rồi mới về phòng mình,bật máy tính lên bắt đầu công việc một cách thuần thục.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đợi khi cô xong việc lần nữa đã là mười một giờ, chắc lúc này Vãn Vãn đã ngủ rồi.

Cô vươn người một cái rồi mở cửa phòng ra, thấy đèn phòng khách đã được tắt hết, trước tiên cô vào phòng của Nhạc Vãn Vãn, sau khi chắc chắn cô bé đã ngủ cô lại quay ra phòng khách để xem Dạ Đình Sâm thế nào.

Dáng người Dạ Đình Sâm to lớn, không biết có nằm vừa trên ghế sofa không.

Quả nhiên ghế quá ngắn, hắn gối đầu lên tay vịn, cơ thể hơi co lại, trong bóng đêm gương mặt anh tuấn của hắn tỏa ra hơi thở mê người.

Hai tay của hắn đặt dưới đầu, cơ thể tạo thành một đường cong hoàn mỹ, tuy trông biếng nhác nhưng không áp nổi khí chất tôn quý trời sinh của hắn.

Cho dù phải ngủ trên ghế sofa thì hắn vẫn cao quý hơn người.

Nhạc Yên Nhi dém lại chăn cho hắn rồi mới về phòng mình tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Cô gội đầu rồi quấn khăn trắng đi ra ngoài, vừa lau đầu vừa đóng cửa, hoàn toàn không phát giác ra bên cạnh mình có người, vì thế lúc nhìn thấy Dạ Đình Sâm cô giật nảy mình, suýt chút nữa là hét lên.

Đợi đến khi nhìn rõ đấy là ai cô vội vàng vỗ ngực.

- Không… không phải anh đã ngủ rồi à? Sao lại ở trong phòng em?

- Em làm ồn khiến anh tỉnh giấc, nên làm thế nào bây giờ?

Dạ Đình Sâm mang theo hơi thở quyến rũ của mình tiến lại gần cô, bờ môi gợi cảm của hắn hơi hé ra, thốt lên những lời đầy dụ hoặc.

Nhạc Yên Nhi đỏ bừng cả mặt, cô trợn mắt lên:

- Đừng đùa nữa, còn không mau đi ngủ đi.

- Bà xã ở ngay trước mặt anh, em nghĩ rằng anh sẽ chia phòng ngủ à?

Hắn thản nhiên cười nói, lại gần từng bước, ép cô vào góc tường không còn đường lùi.

Hơi thở nóng rực của hắn phả vào làn da cũng nóng như lửa của cô, dường như chúng tạo ra phản ứng hóa học khiến cả hai đều nóng ran lên.

Sức nóng ấy… gần như đốt cháy cô.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom