• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (45 Viewers)

Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường, luôn an phận thủ thường, sống qua ngày dưới sự bảo hộ của pháp luật, nhưng Dạ Đình Sâm... là tồn tại trên cả luật pháp, người như thế đáng sợ tới mức nào cơ chứ?

Tin tức này thật sự rất chấn động, khiến cô suýt nữa đã không chịu nổi.

Nhưng Arthur vẫn chưa nói xong.

- Không sai, chính là anh Dạ. Mấy năm đó anh ấy đã trở thành kẻ thù của anh trai em, trở thành tội phạm khó giải quyết nhất của cả nhà Capet. Sau đó em mới biết thì ra trong tổ chức của William anh ấy có địa vị gần với thủ lĩnh nhất, William ngoài sáng còn anh ấy trong tối, hai người phối hợp rất hoàn mỹ.

- Anh ấy... tại sao phải làm như vậy? Anh ấy đã là người thừa kế của LN, vì sao còn dính tới mafia, rõ ràng đó là con đường không lối thoát mà!

Nhạc Yên Nhi có rất nhiều nghi ngờ, cô muốn bình tâm lại nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã không thể kiểm soát.

- Có lẽ vì lúc đó cha anh ấy mới qua đời. Địa vị của anh ấy không thể đảm bảo, phó chủ tịch lại không cho anh ấy trở về, anh Dạ ở trong tổ chức đó rất nhiều năm. Nhưng về sau anh ấy rời khỏi đó, LN và William cũng không còn liên hệ gì, thế nên bọn em chỉ yên lặng quan sát thôi, nhưng không ngờ năm nay họ lại đột ngột liên lạc với nhau, hơn nữa còn bắt tay làm một vụ rất lớn, nếu cứ thế này, em chắc chắn phải... tự mình ra tay giải quyết anh Dạ, không cần biết là phải dùng cách gì!

Đây mới là nguyên nhân mà cậu tới tìm Nhạc Yên Nhi, cậu luôn tôn trọng Dạ Đình Sâm, cũng coi hắn như anh mình, với lại... còn có nguyên nhân vì Minh Tinh Tinh nữa.

Nếu thật sự đến mức chính cậu phải ra tay với Dạ Đình Sâm thì chắc chắn Minh Tinh Tinh sẽ hận cậu tới chết.

Nhóc đó là người bạn duy nhất của cậu, cậu không hề muốn làm nó tổn thương.

Thế nên cậu mới nghĩ ra cách này, không cần biết bản thân sẽ gặp phiền phức thế nào!

- Vì sao bọn họ lại làm ăn tiếp với nhau...

- Lúc ấy cha của Tinh Tinh đang âm thầm bày kế hoạch ở thành phố A, có lẽ đó là lý do anh Dạ cùng William hợp tác với nhau.

Cậu nói rất uyển chuyển nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hiểu ngay.

Nguyên nhân ít nhiều có liên quan tới cô.

Vì bảo vệ cô, vì bắt được kẻ đứng sau mọi chuyện nên hắn bí quá hóa liều mới bắt tay với William.

Thế nên... đều là lỗi của cô phải không?!

- Chị hiểu ý em rồi, chị sẽ liệu mà làm.

Cô đứng dậy, bụng hơi nặng làm cô phải dùng tay đỡ lên.

Cơ thể kia mỏng manh đến độ chỉ cần một cơn gió cũng đủ để thổi bay đi, nhưng ánh mắt cô...

Lại sáng rực lên, không có thứ gì trên đời so sánh được.

Biết sự thật không khiến cô hoảng loạn, cũng không làm ầm ĩ lên mà cô đủ lý trí để biết phải làm gì.

Arthur đứng dậy, chân thành cúi đầu trước cô:

- Chuyện đã qua em xin lỗi chị.

- Gặp lại sau.

Cô nói xong xoay người rời đi, nhưng cậu lại gọi cô.

- Chiếc vòng em đưa có thể giúp chị thoải mái ra vào nhà Capet. Gia tộc em sẽ bảo vệ chị, William không dám làm gì chị đâu.

- Không cần, chồng chị sẽ bảo vệ được chị, chị tin anh ấy. Em có thể liên hệ với Norman giúp chị không? Chị muốn nói chuyện riêng với anh ta.

Cô quay đầu hỏi.

- Vâng, anh em sẽ đến tìm chị.

- Càng sớm càng tốt.

Cô đã quyết tâm, chuyện xấu nhất cũng đã tính trước, sau đó cô đi ra ngoài.

...

Lúc Dạ Đình Sâm về đến nhà đã là chạng vạng, mùa đông trời tối rất sớm nên biệt thự đã bật đèn từ lâu.

Hắn đẩy cửa vào, người nằm trên ghế salon nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng, cô lập tức bước lại gần hắn, sau đó đứng dựa cửa nhìn người đàn ông này cởi áo khoác, rút carvat rồi thay dép trong nhà.

Mỗi động tác đều vô cùng quyến rũ, khiến cô luyến tiếc không muốn rời mắt.

- Anh về rồi!

Cô cười, giọng cũng ngọt như mật, giống như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.

Hắn đã nhận được điện thoại của Arthur, cũng biết chuyện bọn họ nói với nhau hôm nay.

Cứ tưởng về nhà sẽ thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng không ngờ lại được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ khiến hắn rất ấm lòng.

Dẫu đã biết thì sao, cô vẫn là người phụ nữ của hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu, đều là Dạ Đình Sâm mà cô yêu nhất cõi đời này!

- Chờ anh à?

Hắn vui vẻ hỏi.

- Em đói...

Cô nói nhỏ, trông rất đáng thương.

Dạ Đình Sâm nghe thế nhướng mày cười, bước tới ôm lấy cô đi vào bếp, thả cô xuống hắn lập tức vén tay áo lên rồi cầm dao thái, hỏi:

- Muốn ăn gì nào?

- Muốn ăn mì thịt bò, tự nhiên em rất muốn, rất muốn ăn món đó!

Cô vừa cười vừa đáp.

- Ừ, để anh làm cho.

Dạ Đình Sâm cười khẽ, sau đó hắn lấy bột mì, làm theo sức ăn của cả hai, bận bịu một hồi lâu.

Phòng bếp an tĩnh một lát, cuối cùng Dạ Đình Sâm mở miệng:

- Hôm nay Arthur tìm em à?

- Vâng nói nhiều chuyện lắm. Lúc trước anh bắt tay với William vì em phải không?

Chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng cô, giờ hắn đã hỏi thì cô cũng không giấu làm gì, ánh mắt cô sáng ngời, chăm chú nhìn hắn.

- Cũng không hoàn toàn. Lúc đó anh điều tra ra cái chết của cha anh rất kỳ quái nên mới quyết định hợp tác với William. Thế nên... em đừng tự trách, đó đều là quyết định của cá nhân anh.

- Vì thế... không cần biết tương lai thế nào, anh vẫn sẽ tiếp tục phải không?

Cô hiểu Dạ Đình Sâm, hắn không phải kẻ nửa chừng, nếu đã quyết thì sẽ không bao giờ quay lại.

- Ừ, bất kể tương lai ra sao anh cũng sẽ không thay đổi.

Tay đang nhào bột tạm dừng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn không quay đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, vì... không dám nhìn, sợ thấy một đôi mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt sẽ bào mòn quyết tâm của hắn.

Cô hít sâu, nén lại nước mắt sau đó khẽ cười bảo:

- Thế thì tốt, không cần biết anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, bất kể thế nào cũng phải sống, anh hiểu không?

- Được, anh hứa với em!

Dạ Đình Sâm im lặng một lát mới nói ra mấy chữ này.

Chuyện đã tới nước này hắn không biết mình có trở thành vật hy sinh của gia tộc hay không, hắn đã thiết kế một chiếc lưới, tự vây chụp lấy mình, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là để mọi người bình an ra đi.

Người thân của hắn, người mà hắn yêu!

Nếu hắn chết sẽ có người xuất hiện để yêu thương cô, chậm rãi xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.

Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm, ngắm thật kỹ góc nghiêng của hắn, quyết tâm sẽ luôn bên cạnh hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu.

Định nghĩa đó thật ra rất mơ hồ, dù hắn là ma đầu tội ác tày trời nhưng yêu chính là yêu, chẳng có gì phải suy tính hết.

Thời gian này Nhạc Yên Nhi trải qua rất vui vẻ, luôn có cảm giác mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, thế mà họ vẫn ở bên nhau, cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu.

Mỗi ngày đều rất quý giá, thế nên họ vô cùng trân trọng những ngày này.
Phần trước
Phần sau
 
  • Chương 659

Mấy trận sau này vô cùng dễ dàng đối với họ, giành giải nhất liên tục.

Sau khi kết thúc, trên cổ Vãn Vãn đeo đầy huy chương, sáng lấp lánh, đi thôi cũng thấy nặng cổ.

Bởi vì cô bạn nhỏ Đing Đang rất muốn có huy chương, nhưng trận đầu tiên cô bé ra sức chạy đến chỗ ba mình xong thì giằng lấy thỏi chocolate ăn ngon lành, quên mất cả thi đấu.

Tiếp theo... Mãi ăn nên không làm gì cả.

Cô bé còn không biết cảm giác được đeo huy chương nó ra làm sao nữa!

Nhạc Yên Nhi bị ánh mắt đáng thương của cô bé làm cho mềm lòng, thầm nghĩ dẫu sao Vãn Vãn cũng có nhiều huy chương như thế, lại thêm con bé ra chiều ghét bỏ vì nghĩ trường học keo kiệt, chỉ tặng loại rởm sơn màu vàng có 10 đồng một chiếc.

- Vãn Vãn, cho Đing Đang một cái huy chương có được không con?

- Cho đi ạ, dù sao con cũng không thèm.

Cô bé tháo một chiếc ra đưa qua.

Nhạc Yên Nhi nhét vào trong tay Đing Đang, cô bé nhìn mà hai mắt sáng rực lên, dè dặt vuốt ve vài cái rồi đeo lên cổ. Sau đó luôn miệng nói cảm ơn, nói xong thì cứ nhìn chằm chằm mớ huy chương trên cổ Nhạc Vãn Vãn rồi tiếp:

- Cái huy chương này nặng thế, Vãn Vãn đeo nhiều như thế chắc vất vả lắm nhỉ?

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì bật cười, thầm nghĩ cô bé Đing Đang này đúng là đáng yêu, nói chuyện ngây thơ ngơ ngác, lại không kiêng ăn, cái gì cũng nhét vào mồm được nên trông mũm mĩm đáng yêu, tay núc ních sờ thích hết cỡ.

Trông có vẻ ngây thơ đáng yêu, nhưng thật sự rất thông mình, nói chuyện rất dễ thương.

- Nhạc Vãn Vãn, con có muốn cho Đing Đang thêm không?

- Cầm lấy đi này!

Nhạc Vãn Vãn lại tháo một cái ra đưa cho Đing Đang, nhưng Đing Đang vẫn chưa chịu thôi.

- Hình như Vãn Vãn không thích huy chương, đeo vất vả như thế khiến Đing Đang xót lắm.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì lại phì cười.

Cô bé mũm mĩm này sao lại đáng yêu thế cơ chứ?

Cô đang định hỏi ý của bạn nhỏ Vãn Vãn tiếp, vì biết rõ con gái mình không thích mớ huy chương này, nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì Dạ Đình Sâm đứng bên cạnh đã tháo hết huy chương trên cổ Vãn Vãn đưa qua:

- Ban nãy Vãn Vãn nói là cho hết đấy.

- Thật ư? Vãn Vãn ngoan thế!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ nói, sau đó đeo hết lên cổ của Đing Đang.

Bạn nhỏ Nhạc Vãn Vãn hết nói nổi:

- Con bảo thế bao giờ?

- Mẹ con mấy khi được vui như thế.

Dạ Đình Sâm cũng không quay đầu lại, tầm mắt dán chặt trên người Nhạc Yên Nhi, thấy cô mỉm cười thì trong lòng cũng ấm áp hẳn.

- ... Nhưng đó là huy chương của con mà!

Vãn Vãn ôm ngực ra chiều bực bội.

- Thế con muốn đền thế nào?

Hắn liếc cô bé rồi hỏi.

- Đền á?

Cô bé đảo mắt, ban nãy thi đấu liên tục nên mọi người đều thấy nóng bức đổ đầy mồ hôi, thi thoảng lại có người cầm kem đi ngang qua.

Cô bé cười nói:

- Đi mua kem cho con xem như đền bù đi.

Nhạc Yên Nhi thì đang nói chuyện với ba mẹ Đing Đang.

- Vãn Vãn nhà anh chị giỏi thật đấy, nghe Đing Đang bảo Vãn Vãn thông minh lắm, cái gì cũng biết. Mẹ Vãn Vãn này, chị đúng là có phước!

- Cảm ơn anh chị, cũng chỉ có Đing Đang mới chịu nổi tính của con bé.

- Đúng rồi, người hôm nay đến là anh nhà chị đúng không. Lúc trước hợp phụ huynh không thấy anh ấy, nghe Đing Đang nói lúc trước hai anh chị ly hôn, bây giờ mới làm hòa đúng không? Em thấy anh nhà chị tốt lắm đấy chứ, cứ nhìn chị luôn kìa, giống với cặp đôi yêu đương nồng nhiệt hơn vợ chồng lâu năm nhiều! Bé Vãn Vãn tính cách giống ba, mặt mày thì giống mẹ, thế này chẳng tốt à, sao lại đi ly hôn làm gì!

Nhạc Yên Nhi nghe thế thì trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cô cũng không biết phải giải thích thế nào, chỉ có thể gật đầu:

- Lúc trước có cãi nhau, nay cũng làm lành rồi ạ.

- Mẹ Vãn Vãn này, lúc trước em không rảnh nên không thường mang cơm cho bé, con bé toàn ăn của Vãn Vãn. Chị cũng chăm sóc nó nhiều, ngày nào cũng mang hoa quả với bánh quy cho con bé, Đing Đang nhà em ăn quen giờ còn chê em nấu không ngon. Em thấy hai đứa bé thân với nhau, sau này còn học cùng, nói không chừng có thể học chung vài năm nữa. Hôm nay chúng ta quen nhau cũng xem như có duyên. Cuối tuần anh chị có rảnh không? Sang nhà em cùng nhau ăn cơm nhé?

- Ơ? Thế không được tốt lắm, khách khí làm gì, em cũng có làm gì đâu, lâu lâu mang ít bánh trái thôi mà!

- Mẹ Vãn Vãn đừng có khách khí, cứ nghe mẹ Đing Đang đi! Mẹ Đing Đang bàn chuyện này mấy hôm rồi, chị mà không đến thì mẹ Đing Đang lại dỗi tôi, bảo tôi không biết quan tâm vợ con!

Cha của Đing Đang là một người đàn ông chừng 30 tuổi, trông có vẻ thành thật.

- Anh chỉ giỏi nói bừa!

Mẹ Đing Đang nguýt chồng, sau đó lại nhìn Nhạc Yên Nhi.

Trong lúc Nhạc Yên Nhi do dự không biết làm sao thì chợt có một túi đồ được đặt lên bàn, bên trong chứa đầy kem que đủ loại.

Người đàn ông cầm túi kem vô cùng bình tĩnh, chia cho mỗi người một que:

- Ăn thử đi, ngon lắm.

Vãn Vãn cầm một que đưa cho Đing Đang, khiến cô bé kia hận không thể lấy thân báo đáp.

- Sao anh mua nhiều thế?

Nhạc Yên Nhi giật mình hỏi.

- Trước kia chưa ăn bao giờ, khi nãy thấy cũng ngon nên mua đủ vị luôn, cái này ngon lắm, anh thử rồi, đặc biệt lấy cho em một que đấy.

Hắn nói rất bình tĩnh, đẩy kem đến trước mặt cô.

Mẹ Đing Đang giật mình hỏi:

- Ba Vãn Vãn... Anh chưa từng ăn kem que à?

Dạ Đình Sâm gật đầu.

Hắn gật đầu tỉnh rụi, dù sao thì thân phận của anh cũng rất cao quý, lại có bệnh dạ dày, nên không ăn mấy thứ này bao giờ.

Dù cho muốn ăn thì cũng là kem haagendazs, đã bao giờ ăn mấy thứ bình dân này đâu?

Nhạc Yên Nhi thấy vẻ mặt của hai vợ chồng nhà kia thì biết ngay là họ đã hiểu sai ý, nên vội đuổi Dạ Đình Sâm đi:

- Anh đi hỏi xem còn ai muốn ăn không, dạ dày của anh không tốt, ăn xong que này thì không được ăn nữa.

Dạ Đình Sâm không ngờ cô vẫn nhớ dạ dày của hắn không tốt, lại còn quan tâm hắn, trong lòng lập tức cảm động không thôi.

Giờ kem que có ngon hơn nữa thì hắn cũng sẽ không ăn thêm cây nào.

- Được rồi, em nói chuyện đi, lát nữa anh đến tìm em.

Dạ Đình Sâm cười khẽ, chói mù mắt không biết bao nhiêu người.

Tuy rằng hai người vẫn chưa xé rách bức màn trong suốt cuối cùng, nhưng đã có thể chung chạ hòa bình thế này cũng là nhờ công của Vãn Vãn.

Nhưng trên người bọn họ lại có phần không khí vô cùng thân quen, tình cảm ấm áp bình dị, cho dù là gặp dịp thì chơi nhưng nay cũng có động lòng thật sự.

Hắn xoay người rời đi, mẹ Đing Đang lập tức nói ngay:

- Mẹ Vãn Vãn này, có phải anh nhà chị bị... không... Em nói chuyện hơi khó nghe, chị đừng trách em, nhưng mà...

Cô ta chỉ vào đầu mình, ý hỏi có phải Dạ Đình Sâm bị gì hay không.

Nhạc Yên Nhi không khỏi dở khóc dở cười, bèn giải thích:

- Nhà anh ấy quản nghiêm, lại còn bị dạ dày, từ bé ít ăn đồ lạnh, khiến anh chị chê cười rồi. Bình thường cuối tuần em đều rảnh, chị cho em thời gian với địa điểm cụ thể đi.

- Giữa trưa thứ bảy được không, buổi tối chồng em làm đêm.

- Được, khi ấy em nhất định sẽ đến.

Hai người trao đổi số điện thoại, sau đó cô định đi tìm Dạ Đình Sâm, phát hiện mấy người trong lớp ai cũng cầm một que kem, ai cũng khen hắn đẹp trai, nhìn mặt mày đã biết thuộc hàng bất phàm, làm sếp lớn, khen cô có phúc các kiểu.

Ngay cả bà mẹ trẻ ăn nói khó nghe trong phòng thay đồ khi nãy cũng gục ngã trước diện mạo của Dạ Đình Sâm, khen tới tấp chẳng khác gì đang khoe chồng mình.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom