• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (31 Viewers)

Nhà Minh Tinh Tinh nằm trong một thôn nhỏ ở ngoại thành London, tại một nông trường rất gần gũi với thiên nhiên.

Cô cảm thấy cậu không giống một người làm ăn mà như một người bình thường, có thể yên ổn ở đây.

Căn nhà không rộng được xây theo phong cách nông thôn châu Âu, trong nhà có một đầu bếp phụ trách cơm nước cho Minh Tinh Tinh.

Ăn trưa xong, Minh Thành mời Nhạc Yên Nhi ra sân sau phơi nắng. Khí hậu mùa đông ở London rất ôn hòa, không quá lạnh.

Minh Thành pha hồng trà Ceylon, rót cho cô một chén, ông ta cười:

- Hồng trà tốt cho dạ dày, ôn hòa thơm ngọt, nếm thử xem.

Cô nếm thử, quả thật rất ngon.

- Cậu không giống với tưởng tượng của cháu lắm.

Cô nói.

- Không giống ở đâu?

- Cậu không giống người làm ăn.

- Sao lại nói như vậy?

Minh Thành tò mò.

- Cháu nghĩ là người làm ăn đều rất khôn khéo, nhưng cách sống của cậu như nghệ thuật gia vậy, rất nhàn nhã.

Cô cười nói.

Minh Thành nghe vậy thì cười rất hiền lành.

Sau đó, ông ta khẽ nói:

- Thật ra lúc còn trẻ thì theo đuổi danh tiếng, bây giờ nghĩ thoáng hơn rồi. Chờ tới độ tuổi này, cháu sẽ hiểu. Nhưng cậu cũng tò mò, trong mắt cháu thì cậu là người tốt hay xấu.

- Người tốt hay xấu?

Nhạc Yên Nhi sửng sốt.

Ban chữ này trước giờ chưa ai định nghĩa được, cô bị hỏi khó nên chẳng biết đáp thế nào.

- Cậu thấy sao?

Cô hỏi lại.

Minh Thành uống một ngụm hồng trà, chén trà chạm vào đĩa, phát ra tiếng vang.

Ông ta nhìn cây cối trong sân, cười nhạt:

- Cậu cảm thấy mình là người xấu nhưng đôi khi lại thấy mình là người tốt. Có lúc điều kiện tiên quyết để làm người tốt là phải làm việc ác, mà đôi khi điều kiện tiên quyết để làm người xấu là làm việc thiện. Cháu có cho rằng những việc mình thấy có lẽ đều là giả không?

- Cậu đang nói gì vậy?

Nhạc Yên Nhi không hiểu nhưng cô cảm thấy câu nói này có ý khác.

Minh Thành biêt cô không hiểu nên cười:

- Cậu đùa thôi, đừng coi là thật. Cháu thấy Dạ Đình Sâm là người tốt hay xấu?

- Hẳn là tốt.

Cô cũng không chắc chắn, cứ cảm thấy bất an trong lòng.

Nói một chuyện nặng nề thế này, cô sắp không chịu được.

- Cứ kiên trì theo suy nghĩ của mình đi. Chiều cậu có việc nên giao Tinh Tinh cho cháu. Cậu bảo với phó chủ tịch rồi, cháu ở lại đây mấy ngày trông nó giúp cậu.

- Ba, nhanh đi đi! Con muốn sống thế giới hai người với chị xinh đẹp!

Minh Tinh Tinh kích động nói.

- Nhớ bỏ đói nó nhiều vào.

Nói xong, Minh Thành rời đi.

- Không phải ba ruột mà! chắc chắn mình là hàng đính kèm rồi!

Minh Tinh Tinh trợn mắt rồi quay sang túm lấy góc áo Nhạc Yên Nhi, vui vẻ nói:

- Chị, chị làm bánh quy tiếp được không, chúng ta mang cho Arthur được chứ?

- Nhớ chủ nhân à?

- Ôi, không phải đâu! Hôm qua em tìm Arthur nhưng quản gia Leon bảo nó gây chuyện nên bị ông nội phạt, mông bị đánh nở hoa, chẳng biết mấy hôm nay có xuống giường nổi không. Dù sao nó cũng là người của Tinh thiếu gia đây, em muốn an ủi chút thôi!

Minh Tinh Tinh cười hì hì.

Rõ ràng là quan tâm Arthur nhưng lại ngại nói.

Nhạc Yên Nhi không nói gì, cô giúp nó làm bánh, một tiếng sau, họ vào nội thành.

Nhac Arthur là một tòa thành với diện tích rất lớn, sau lưng là rừng cây, có cảm giác rất cổ kính.

Họ xuống xe, chỉ đứng trước cửa ra vào là có thể cảm thấy sự trang trọng.

Minh Tinh Tinh đã tới đây nhiều lần, hai người quân nhân thấy nó thì lập tức vào báo cáo rồi mau chóng trở ra.

Nhưng cửa không được mở.

Một lát sau, Arthur bước ra.

Sắc mặt nó tái nhợt, bước chân không vững, có vẻ là bị thương, thế nhưng nó cũng chỉ nhíu mày mà thôi.

Nó đứng trước cửa sắt, nói:

- Nô lệ, sao lại tới đây?

- Anh... anh sao rồi? Có phải lại bị đánh không?

Minh Tinh Tinh lo lắng chết đi được, nó nhào tới, chẳng ngờ vừa chạm vào cửa đã bật ra.

Cửa điện.

Toàn bộ hàng rào đều có lưới điện, Nhạc Yên Nhi nhận ra nơi nơi đều có camerra, trên bầu trời có máy bay điều khiển từ xa quan sát mọi việc bên dưới.

- Đây là việc nhà tôi, không liên quan tới cậu, mau về đi.

Nó thản nhiên nói.

- Chủ nhân, đừng chết! Chủ nhân mà chết thì em phải làm sao, sau này em sẽ không có người bao đồ ăn vặt nữa!

Minh Tinh Tinh gào khóc.

Nhạc Yên Nhi trợn mắt. Cái thằng tham ăn này cuối cùng có biết nói chuyện không?

Cô bịt miệng nó, nói:

- Thằng bé có ý tốt thôi, lo lắng suốt cả đường đi. Đây là bánh quy nó nhờ chị làm vì sợ em không ăn no. Mấy hình động vật là nó tự làm, tốn thời gian lắm.

Cô đưa tới, Arthur nhận lấy.

Nó nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nhìn Minh Tinh Tinh, nói:

- Nhờ chị Nhạc chăm sóc tốt cho nô lệ của em, khi nào khỏe em sẽ tới tìm hai người.

Nói xong, nó quay vào.

Minh Tinh Tinh thấy Arthur đi thì cảm thấy cay mũi, nó nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, hỏi:

- Chị, sao em thấy bóng dáng Arthur vừa cô đơn vừa bất lực thế?

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì nhìn theo, đúng là cô cũng thấy cảm giác bi thương.

Vì sao trẻ con của gia tộc lớn đều không vui vẻ?

Con cô sẽ thế nào?

Cô nắm tay Minh Tinh Tinh, nói:

- Đi thôi, Arthur nói rồi, sẽ tới tìm em.

- Ừ.

Nó không nhìn nữa, vội đuổi theo Nhạc Yên Nhi.

Nhưng vào lúc này, tiếng máy bay trực thăng ầm ầm lớn dần, bóng nó bao phủ trên đỉnh đầu họ.

Một chiếc trực thăng cỡ nhỏ bay qua đầu hai người rồi đỗ xuống sân.

Trời! Tình hình này...

Chẳng mấy chốc, cánh quạt máy bay ngừng lại, cửa máy bay mở ra, một người đàn ông mặc quân trang, đeo kính đen bước xuống. Tay người này tùy ý đặt ở hông, đôi mắt ưng nhìn hai người trước mặt qua cặp kính đen.

- Hai người là khách của Arthur?

Người kia hỏi, ánh mắt rất khó chịu.

Cô gật đầu, xem ra lai lịch người này không nhỏ, còn có quan hệ với Arthur.

- Ồ? Bạn của em trai tôi, vì sao không vào? Vào nhà đi.

Anh ta thản nhiên nói rồi bước về phía cửa.

Lúc này, trong sân đã có vài người xếp thành hàng, họ nhường một con đường ở giữa, cung kính hô:

- Cúi chào!

Cảnh tượng này khiến Minh Tinh Tinh run người, rõ ràng nó chưa bao giờ thấy, Nhạc Yên Nhi cũng ngẩn ra. Người này chỉ là về nhà thôi mà sao phải phô trương thế à?
 
  • Chương 638

Cô chẳng qua chỉ là một người bình thường, luôn an phận thủ thường, sống qua ngày dưới sự bảo hộ của pháp luật, nhưng Dạ Đình Sâm... là tồn tại trên cả luật pháp, người như thế đáng sợ tới mức nào cơ chứ?

Tin tức này thật sự rất chấn động, khiến cô suýt nữa đã không chịu nổi.

Nhưng Arthur vẫn chưa nói xong.

- Không sai, chính là anh Dạ. Mấy năm đó anh ấy đã trở thành kẻ thù của anh trai em, trở thành tội phạm khó giải quyết nhất của cả nhà Capet. Sau đó em mới biết thì ra trong tổ chức của William anh ấy có địa vị gần với thủ lĩnh nhất, William ngoài sáng còn anh ấy trong tối, hai người phối hợp rất hoàn mỹ.

- Anh ấy... tại sao phải làm như vậy? Anh ấy đã là người thừa kế của LN, vì sao còn dính tới mafia, rõ ràng đó là con đường không lối thoát mà!

Nhạc Yên Nhi có rất nhiều nghi ngờ, cô muốn bình tâm lại nhưng lời vừa ra khỏi miệng đã không thể kiểm soát.

- Có lẽ vì lúc đó cha anh ấy mới qua đời. Địa vị của anh ấy không thể đảm bảo, phó chủ tịch lại không cho anh ấy trở về, anh Dạ ở trong tổ chức đó rất nhiều năm. Nhưng về sau anh ấy rời khỏi đó, LN và William cũng không còn liên hệ gì, thế nên bọn em chỉ yên lặng quan sát thôi, nhưng không ngờ năm nay họ lại đột ngột liên lạc với nhau, hơn nữa còn bắt tay làm một vụ rất lớn, nếu cứ thế này, em chắc chắn phải... tự mình ra tay giải quyết anh Dạ, không cần biết là phải dùng cách gì!

Đây mới là nguyên nhân mà cậu tới tìm Nhạc Yên Nhi, cậu luôn tôn trọng Dạ Đình Sâm, cũng coi hắn như anh mình, với lại... còn có nguyên nhân vì Minh Tinh Tinh nữa.

Nếu thật sự đến mức chính cậu phải ra tay với Dạ Đình Sâm thì chắc chắn Minh Tinh Tinh sẽ hận cậu tới chết.

Nhóc đó là người bạn duy nhất của cậu, cậu không hề muốn làm nó tổn thương.

Thế nên cậu mới nghĩ ra cách này, không cần biết bản thân sẽ gặp phiền phức thế nào!

- Vì sao bọn họ lại làm ăn tiếp với nhau...

- Lúc ấy cha của Tinh Tinh đang âm thầm bày kế hoạch ở thành phố A, có lẽ đó là lý do anh Dạ cùng William hợp tác với nhau.

Cậu nói rất uyển chuyển nhưng Nhạc Yên Nhi vẫn hiểu ngay.

Nguyên nhân ít nhiều có liên quan tới cô.

Vì bảo vệ cô, vì bắt được kẻ đứng sau mọi chuyện nên hắn bí quá hóa liều mới bắt tay với William.

Thế nên... đều là lỗi của cô phải không?!

- Chị hiểu ý em rồi, chị sẽ liệu mà làm.

Cô đứng dậy, bụng hơi nặng làm cô phải dùng tay đỡ lên.

Cơ thể kia mỏng manh đến độ chỉ cần một cơn gió cũng đủ để thổi bay đi, nhưng ánh mắt cô...

Lại sáng rực lên, không có thứ gì trên đời so sánh được.

Biết sự thật không khiến cô hoảng loạn, cũng không làm ầm ĩ lên mà cô đủ lý trí để biết phải làm gì.

Arthur đứng dậy, chân thành cúi đầu trước cô:

- Chuyện đã qua em xin lỗi chị.

- Gặp lại sau.

Cô nói xong xoay người rời đi, nhưng cậu lại gọi cô.

- Chiếc vòng em đưa có thể giúp chị thoải mái ra vào nhà Capet. Gia tộc em sẽ bảo vệ chị, William không dám làm gì chị đâu.

- Không cần, chồng chị sẽ bảo vệ được chị, chị tin anh ấy. Em có thể liên hệ với Norman giúp chị không? Chị muốn nói chuyện riêng với anh ta.

Cô quay đầu hỏi.

- Vâng, anh em sẽ đến tìm chị.

- Càng sớm càng tốt.

Cô đã quyết tâm, chuyện xấu nhất cũng đã tính trước, sau đó cô đi ra ngoài.

...

Lúc Dạ Đình Sâm về đến nhà đã là chạng vạng, mùa đông trời tối rất sớm nên biệt thự đã bật đèn từ lâu.

Hắn đẩy cửa vào, người nằm trên ghế salon nghe thấy tiếng động nên tỉnh dậy khỏi cơn mơ màng, cô lập tức bước lại gần hắn, sau đó đứng dựa cửa nhìn người đàn ông này cởi áo khoác, rút carvat rồi thay dép trong nhà.

Mỗi động tác đều vô cùng quyến rũ, khiến cô luyến tiếc không muốn rời mắt.

- Anh về rồi!

Cô cười, giọng cũng ngọt như mật, giống như hôm nay chưa từng có chuyện gì xảy ra hết.

Hắn đã nhận được điện thoại của Arthur, cũng biết chuyện bọn họ nói với nhau hôm nay.

Cứ tưởng về nhà sẽ thấy một khuôn mặt đẫm nước mắt nhưng không ngờ lại được chào đón bằng nụ cười rạng rỡ khiến hắn rất ấm lòng.

Dẫu đã biết thì sao, cô vẫn là người phụ nữ của hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu, đều là Dạ Đình Sâm mà cô yêu nhất cõi đời này!

- Chờ anh à?

Hắn vui vẻ hỏi.

- Em đói...

Cô nói nhỏ, trông rất đáng thương.

Dạ Đình Sâm nghe thế nhướng mày cười, bước tới ôm lấy cô đi vào bếp, thả cô xuống hắn lập tức vén tay áo lên rồi cầm dao thái, hỏi:

- Muốn ăn gì nào?

- Muốn ăn mì thịt bò, tự nhiên em rất muốn, rất muốn ăn món đó!

Cô vừa cười vừa đáp.

- Ừ, để anh làm cho.

Dạ Đình Sâm cười khẽ, sau đó hắn lấy bột mì, làm theo sức ăn của cả hai, bận bịu một hồi lâu.

Phòng bếp an tĩnh một lát, cuối cùng Dạ Đình Sâm mở miệng:

- Hôm nay Arthur tìm em à?

- Vâng nói nhiều chuyện lắm. Lúc trước anh bắt tay với William vì em phải không?

Chuyện này vẫn luôn nghẹn trong lòng cô, giờ hắn đã hỏi thì cô cũng không giấu làm gì, ánh mắt cô sáng ngời, chăm chú nhìn hắn.

- Cũng không hoàn toàn. Lúc đó anh điều tra ra cái chết của cha anh rất kỳ quái nên mới quyết định hợp tác với William. Thế nên... em đừng tự trách, đó đều là quyết định của cá nhân anh.

- Vì thế... không cần biết tương lai thế nào, anh vẫn sẽ tiếp tục phải không?

Cô hiểu Dạ Đình Sâm, hắn không phải kẻ nửa chừng, nếu đã quyết thì sẽ không bao giờ quay lại.

- Ừ, bất kể tương lai ra sao anh cũng sẽ không thay đổi.

Tay đang nhào bột tạm dừng, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

Hắn không quay đầu nhìn Nhạc Yên Nhi, vì... không dám nhìn, sợ thấy một đôi mắt đẫm lệ, từng giọt nước mắt sẽ bào mòn quyết tâm của hắn.

Cô hít sâu, nén lại nước mắt sau đó khẽ cười bảo:

- Thế thì tốt, không cần biết anh làm gì em cũng sẽ ủng hộ anh. Nhưng anh phải hứa với em một chuyện, bất kể thế nào cũng phải sống, anh hiểu không?

- Được, anh hứa với em!

Dạ Đình Sâm im lặng một lát mới nói ra mấy chữ này.

Chuyện đã tới nước này hắn không biết mình có trở thành vật hy sinh của gia tộc hay không, hắn đã thiết kế một chiếc lưới, tự vây chụp lấy mình, việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là để mọi người bình an ra đi.

Người thân của hắn, người mà hắn yêu!

Nếu hắn chết sẽ có người xuất hiện để yêu thương cô, chậm rãi xoa dịu nỗi đau trong lòng cô.

Nhạc Yên Nhi nhìn chằm chằm Dạ Đình Sâm, ngắm thật kỹ góc nghiêng của hắn, quyết tâm sẽ luôn bên cạnh hắn, không cần biết hắn là người tốt hay kẻ xấu.

Định nghĩa đó thật ra rất mơ hồ, dù hắn là ma đầu tội ác tày trời nhưng yêu chính là yêu, chẳng có gì phải suy tính hết.

Thời gian này Nhạc Yên Nhi trải qua rất vui vẻ, luôn có cảm giác mỗi ngày đều là ngày cuối cùng, thế mà họ vẫn ở bên nhau, cảm giác đó thật sự rất kỳ diệu.

Mỗi ngày đều rất quý giá, thế nên họ vô cùng trân trọng những ngày này.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom