• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (42 Viewers)

Dạ Đình Sâm không đưa Nhạc Yên Nhi về nhà mà đưa cô tới bệnh viện.

Cô và Dư San San không giống nhau, dù sao cô cũng đang có bầu, chỉ bị xô đẩy một chút cũng có thể tạo thành hậu quả đáng sợ, tất nhiên hắn không thể coi thường.

Kiểm tra toàn bộ xong xuôi, xác định Nhạc Yên Nhi và đứa bé đều không sao, hắn mới đưa cô về biệt thự Hoàng Đình.

Hôm nay vốn đang rất tức giận, nhưng Nhạc Yên Nhi cũng sợ hắn nổi nóng, cô cẩn thận từng chút một, chớp đôi mắt to nhìn hắn, điều này khiến hắn mềm lòng.

Hắn không nỡ mắng cô.

Cô đã mệt mỏi cả một ngày, Dạ Đình Sâm dỗ cô đi ngủ xong mới đứng lên, đi sang thư phòng.

Hắn nghe điện thoại của Trần Lạc.

- Chủ tịch, những người kia đã được đưa tới cục cảnh sát, người hành hung đã được bảo lãnh ra ngoài.

- Ai?

- Nhà họ Bạch.

Trần Lạc đáp.

Nhà họ Bạch vẫn chưa hết hy vọng à?

Ánh mắt hắn tối xuống rồi lên tiếng:

- Đã làm người của tôi bị thương thì phải chịu một cái giá cực đắt, làm cho bà Bạch gặp chút chuyện ngoài ý muốn là được rồi.

- Thuộc hạ đã hiểu.

Trần Lạc đáp.

Sau khi kết thúc đề tài này, mất một khoảng yên lặng ngắn ngủi, Trần Lạc mới mở miệng hỏi thăm:

- Chủ tịch, tôi đã thu mua hơn mười công ty ở châu Âu, bây giờ tài chính đã bắt đầu lưu thông, tiến độ dần ổn định, lâu dần nhất định các vị quản lý sẽ phát hiện ra thôi.

- Tôi biết, tiếp tục đi.

- Nhưng sự trừng phạt của gia tộc...

Trần Lạc muốn nói thêm nhưng bị hắn cắt ngang:

- Tôi bảo cậu tiếp tục thì cậu tiếp tục, tôi không muốn nghe đáp án khác.

- Vâng.

Trần Lạc bất đắc dĩ gật đầu, lời đáp rất trầm trọng.

Sau khi cúp máy, cậu cảm thấy rất nặng nề.

Chủ tịch đang lấy hạt dẻ trong lò lửa, gia tộc Capet hùng mạnh hay gia tộc xã hội đen William đều là những thế lực đáng sợ, giao thiệp với họ chẳng khác nào đi trên dây, rất nguy hiểm.

Tiến là địa ngục, lùi cũng là địa ngục.

Nhưng chủ tịch vẫn làm, còn không hề do dự.

Vì cô Nhạc, chủ tịch thật sự liều mạng.

Mấy ngày tiếp theo đều trôi qua rất bình thản, vì đã xảy ra sự việc lúc trước, Dạ Đình Sâm không dám để Nhạc Yên Nhi ra ngoài một mình, dù cô đi đâu hắn cũng sẽ đi cùng.

Dù Nhạc Yên Nhi phàn nàn mình không có tự do nhưng thật ra cô vẫn cảm thấy rất ngọt ngào.

Cô cảm thấy cuộc sống thế này cũng có thể coi là thời gian tĩnh lặng.

Một tuần sau, cô nhận được một tấm thiệp mời.

Đây là buổi giao lưu của nhà thiết kế thời trang Albert, ông mong cô có mặt trong buổi giao lưu này với tư cách người mẫu.

Nhạc Yên Nhi mất một lúc để nhớ ra mình từng mặc thiết kế của Albert để tham gia tiệc trăm năm của Dior, lúc ấy nhà thiết kế này đã lấy ra tác phẩm tâm đắc nhất, việc này cũng giúp cô rất nhiều.

Nếu là lúc trước, chắc chắn cô sẽ đồng ý, dù gì Albert cũng là nhà thiết kế nổi tiếng quốc tế, còn là bạn của Dạ Đình Sâm, có thể làm người mẫu của ông, cô cảm thấy rất vinh dự.

Thêm vào việc bị đóng băng, đã lâu rồi cô không có hoạt động nào, ở nhà mãi cũng chán.

Tuy nhiên, bụng cô lúc này đã lộ, dù nhìn kỹ mới thấy nhưng đã không còn là dáng dấp phù hợp để làm người mẫu.

Nếu vì cô mà ảnh hưởng tới thiết kế của Albert thì quả là được không bù nổi mất.

Cho nên cô cắn răng từ chối yêu cầu này.

Để tỏ lòng tôn trọng, cô cũng tự gọi cho Albert để nói rõ về tình hình của mình.

Albert vô cùng tiếc nuối nhưng vẫn mời hai vợ chồng tới buổi tiệc lần này.

Nhạc Yên Nhi đồng ý.

Vừa cúp máy, cô đã rất đắc ý nhìn sang Dạ Đình Sâm:

- Trước kia, em toàn lấy thân phận "phu nhân Dạ Đình Sâm" để theo anh tham gia hoạt động, lần này đến lượt anh lấy thân phận "chồng Nhạc Yên Nhi" đi với em, Albert mời em đấy nhé.

Hắn cưng chiều mỉm cười:

- Ừ, anh rất vinh hạnh.

Thật ra, mối giao tình giữa Albert và Dạ Đình Sâm đã có từ rất lâu, Albert đã sớm gọi cho hắn trước nhưng Dạ Đình Sâm mong trên thiếp sẽ ghi tên Nhạc Yên Nhi để cô được vui mà thôi.

Những việc này không cần để cô biết.

Nhưng ngẫm lại, Nhạc Yên Nhi cảm thấy rất lo lắng.

- Dạ Đình Sâm, anh có thấy em béo không? Mặt to không? Eo thô không? Có xấu không? Albert thấy em béo thế này liệu có hối hận không?

Dạ Đình Sâm chăm chú nhìn cô vợ cứ đang uốn éo trước gương.

- Không béo, vẫn đẹp lắm.

Sự thật cũng là như thế, sau khi có thai, cô luôn gặp phải khó khăn trắc trở, không có cơ hội béo lên. Chỉ thời gian gần đây, khi mọi chuyện kết thúc, cô mới có thể tĩnh dưỡng.

Dạ Đình Sâm còn đang lo cô không đủ béo.

Nhạc Yên Nhi liếc mắt, không tin:

- Dẻo miệng!

Hắn nhướng mày, đi tới kéo cô vào lòng, đôi môi mỏng bất ngờ hôn lên, nói:

- Không tin à? Để anh chứng minh cho em xem, em vẫn có sức hấp dẫn rất mạnh với anh đấy.

Vừa chạm vào cô, hắn đã cảm thấy nóng rực, đôi mắt phượng tối đi, hắn bế bổng cô lên, đi thẳng về phía giường.

Nhạc Yên Nhi bị hôn tới ý loạn tình mê, nhưng vì đứa bé trọng bụng, cô vẫn cố gắng tỉnh táo lại.

- Không được... Đứa bé...

- Không sao, bác sĩ nói là được.

Nhạc Yên Nhi còn định nói gì đó nhưng miệng lại bị hôn lần nữa.

Một tuần sau.

Một buổi giao lưu giữa các hãng thời trang.

Đây là lần đầu tiên nhà thiết kế nổi tiếng Albert tổ chức buổi giao lưu trong nước, trước đây địa điểm thường là ở Milan hoặc Paris.

Vì đây là một cơ hội hiếm có nên tấm vé mời lại càng khó kiếm, thiệp mời có hạn, rất nhiều người đều tìm quan hệ với hy vọng có thể tham gia.

Trong những người được mời lần này có Dạ Đình Sâm và Nhạc Yên Nhi, hai người vừa mới lâm vào phong ba ly hôn, ngoài ra là Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai, cặp đôi với bê bối bạo lực gia đình chấn động giới thượng lưu. Hơn nữa, giữa họ còn có mối quan hệ khó nói thành lời, quả thực nghĩ thôi đã thấy đặc sắc.

Vậy nên các phóng viên cũng tranh đấu quyết liệt để có cơ hội tới đây đưa tin.

Nhưng dù gì đi nữa, danh tiếng của lần giao lưu này đã vượt xa những gì Albert mong muốn, tâm trạng ông cũng rất tốt.

Trước khi bắt đầu, Albert mời Nhạc Yên Nhi thử đồ, dù cô không thể làm người mẫu nhưng Albert vẫn mong cô có thể mặc thiết kế của mình để xem buổi biểu diễn.

Nhạc Yên Nhi kéo Dư San San cùng đi.

Tổng biên tập của Dư San San xét thấy cô có cách để trà trộn vào buổi giao lưu này, vậy nên lập tức thả người.
 
  • Chương 632

Nhạc Yên Nhi cũng không ngờ hắn sẽ trả lời như thế.

Dạ Đình Sâm ôm cô đi qua mặt Julia, không hề quay đầu, một ánh mắt cũng không liếc cô ta, cứ thế đi thẳng một mạch.

- Arthur đâu rồi?

Cô nghĩ tới đứa trẻ kia, vẫn không thể nào cứng rắn nổi.

- Em đi rồi William sẽ thả nó ra thôi.

Ra đến cửa, vết máu vẫn còn rất rõ, kéo dài đến tận ngoài cửa sắt.

- Vừa rồi... có chuyện gì thế?

Cô vừa nói vừa run, không biết tại sao trong lòng cứ bồn chồn mãi không yên.

- Không có chuyện gì đâu.

Hắn thờ ơ đáp lời, sau đó để cô ngồi ghế phụ, còn mình sang bên ghế lái, điều khiển xe chạy đi.

Xe tiến thẳng về phía trước, biệt thự đằng sau càng lúc càng nhỏ, cuối cùng không còn thấy gì nữa...

Hắn một tay lái xe, một tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Nhạc Yên Nhi, cứ như lo cô sẽ biến mất bất cứ lúc nào ấy.

- Một tiếng nữa là đến nhà, em nghỉ trước đi không mệt đấy.

- Vâng.

Cô nhỏ giọng đáp, lúc này cô đang cảm thấy cực kỳ thỏa mãn, còn những chuyện khác... cứ để sau này tính đi.

Cô kéo tay hắn đặt lên bụng mình, rồi nói:

- Sắp năm tháng rồi, bụng em cũng lớn hơn nhiều, giờ còn máy thai nữa, nhưng không rõ ràng lắm, đến tối con mới hay đá em.

- Em vất vả rồi.

Dạ Đình Sâm nói với vẻ đau lòng.

- Không vất vả gì, đây là con của chúng ta, em phải bảo vệ con bé thật tốt!

Nhạc Yên Nhi tươi cười rạng rỡ, sau đó cúi xuống nói:

- Mẹ đã bảo ba sẽ tới cứu chúng ta mà. Con xem đi, ba con đã tới thật rồi này!

Cô dịu dàng nói với đứa trẻ trong bụng một lát thì đầu óc cũng dần nặng trĩu, rồi cứ thế chìm vào giấc ngủ say lúc nào không rõ.

Dù thế cô vẫn nói mớ:

- Bé con... con lớn nhanh lên nhé, như thế ba người chúng ta sẽ càng hạnh phúc... Vui vẻ ở bên nhau...

- Chắc chắn rồi.

Dạ Đình Sâm khẳng định chắc nịch.

Một tiếng sau thì về tới nhà họ Dạ, mấy hôm nay Nhạc Yên Nhi đều ăn không ngon ngủ không yên, giờ có Dạ Đình Sâm bên cạnh nên cô mới được ngủ một giấc thoải mái nhất, khóe miệng cũng treo mãi nụ cười dịu dàng, giống như đang mơ một giấc mơ đẹp đến mức không muốn tỉnh lại.

Hắn dịu dàng ôm cô lên, động tác thật cẩn thận, chỉ sợ làm cô tỉnh lại.

Ôm cô thẳng về phòng ngủ, hắn đắp chăn cho cô tử tế rồi mới ra ngoài.

Bởi vẫn còn có việc cần hắn giải quyết.

Sắc mặt hắn nghiêm túc hơn bao giờ hết, mắt phượng lóe lên ánh sáng kỳ lạ.

Bấm số điện thoại của Mike, nối được máy câu đầu tiên của hắn là lời chất vấn ác liệt:

- Rốt cuộc là đã có chuyện gì hả?

- Tôi không cho người trông chừng Nhị thiếu gia, cũng không ngăn cản cậu ấy hành động.

Mike im lặng giây lát, biết không thể giấu giếm được nữa nên mới trình bày thật ngắn gọn.

- Tại sao?!

- Nếu không xử lý cậu ấy thì chuyện ở công ty sẽ bị lộ, để quả bom hẹn giờ này lại chắc chắn sẽ khiến LN gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào, chẳng thà dứt khoát một lần cho xong.

Mike tàn nhẫn nói ra suy tính của mình.

Nghe xong Dạ Đình Sâm hơi thở của Dạ Đình Sâm cũng trở lên hỗn loạn, lại nghĩ tới chuyện năm đó...

Sự thật về cái chết của cha hắn, đều phiền đến Mike rồi, quyết đoán lại tàn nhẫn, tất cả đều xuất phát từ lợi ích của tập đoàn!

- Thế nên ông quyết định hy sinh Anjoye sao, ông có biết cậu ấy vì ai mà chết không?

- Vì ai cũng không quan trọng, quan trọng là...

- Cậu ấy vì tôi mà chết!

Dạ Đình Sâm ngắt lời ông ta, hắn gằn từng chữ, giọng nói như từ địa ngục trồi lên, mang theo hơi thở chết chóc.

Đầu kia rơi vào trầm mặc.

Lâu sau Mike mới mở miệng:

- Tôi chỉ có thể làm thế.

- Sau này nếu mọi chuyện lộ ra có phải ông định hy sinh tôi như đã làm với cha tôi năm đó để bảo vệ LN không?

Lời vừa ra khỏi miệng đến chính hắn cũng kinh ngạc vì sự run rẩy hiếm có trong giọng mình.

Hắn vốn không sợ chết, nhưng giờ đây hắn lại bắt đầu thấy sợ hãi...

Nếu hắn chết Nhạc Yên Nhi sẽ ra sao, một mình cô nuôi con như mẹ hắn năm đó ư?

Không!

Hắn không thể để cô trở thành phó chủ tịch thứ hai được!

- Nếu ngày đó đến tôi cũng chỉ còn cách ấy! Tôi sẽ giáo dục con cậu trở thành người thừa kế tiếp theo!

Mike cũng gằn lên từng chữ.

- Ông đừng mơ!

Dạ Đình Sâm chỉ đáp lại bằng ba từ.

Đừng có mơ!

Không ai được nhằm vào vợ con hắn, Anjoye nói rất đúng, người phụ nữ của mình phải do chính mình mang đến hạnh phúc, sao có thể giao cho người khác làm thay chứ?

Hắn sẽ không chết, sẽ không đi tới bước kia, sẽ bảo vệ hai mẹ con họ thật tốt, để họ cả đời hạnh phúc!

- Tôi sẽ không để chuyện đến mức đó, chờ chuyện này chấm dứt tôi sẽ tìm ông tính sổ, chuyện của cha tôi, em tôi... Tất cả món nợ này tôi sẽ tính rõ với ông.

- Vậy cũng phải chờ cậu đủ khả năng đã!

- Sẽ có ngày đó, nhanh thôi.

Hắn nói xong mấy câu này thì lạnh lùng dập ngay máy, khuôn mặt anh tuấn tản ra khí chất đáng sợ, đôi mắt cũng lạnh ghê người, môi mỏng đã mím chặt cả lại.

Cả người hắn tràn ngập khí thế như từ địa ngục trở về...

Một giấc này Nhạc Yên Nhi có cảm giác đã ngủ rất lâu, lúc cô tỉnh lại đã là bốn giờ chiều.

Cô thế mà lại ngủ một mạch từ sáng tới chiều luôn! Trời ạ!

Cô nhanh nhẹn bật dậy, thấy khung cảnh quen thuộc mới dám yên tâm tất cả không phải một giấc mơ.

May quá, thì ra không phải mơ!

Cô lật chăn xuống giường, thấy nhà họ Dạ tại Anh cũng hệt như biệt thự ở thành phố A, tất cả sàn đều được trải thảm dày, khắp tường là ảnh bé con xinh đẹp, trong ảnh là một bé gái, cô đoán là ảnh của Dạ Vị Ương.

Ra khỏi phòng là gặp Nghiêm lão khiến cô thấy quen thuộc và thoải mái hẳn.

- Nghiêm lão.

- Thiếu phu nhân dậy rồi à? Thiếu gia đang ở dưới nhà nấu cơm, thiếu phu nhân xuống nhanh đi, chắc đồ ăn được rồi đó.

Ông thấy Nhạc Yên Nhi cũng vui vẻ chào hỏi.

Thiếu gia nhà ông từ thành phố A về là lại trở thành chiếc máy làm việc, không cần biết bản thân có chịu nổi hay không mà cứ liên tục tăng tiến độ công việc, thậm chí còn làm ác hơn lúc trước.

Mấy hôm rồi hắn chưa từng nở nụ cười, nhưng Nhạc Yên Nhi vừa về là khóe miệng hắn đã thường trực nụ cười ngọt ngào, xua cũng chẳng hết không khí ngọt như mật quanh hắn.

Trái tim luôn treo cao của ông cũng buông xuống theo.

Nghe thế trong lòng Nhạc Yên Nhi thấy vô cùng hạnh phúc, cô chậm rãi xuống lầu, vừa xuống đã thấy một bóng người đang bận rộn trong phòng bếp.

Người đàn ông cô yêu đang vì cô mà làm cơm tối, cảm giác này thật sự quá tuyệt vời, mong rằng... đừng như phù dung sớm nở tối tàn!

Cô âm thầm cầu nguyện!

Cô bước nhẹ đến sau lưng hắn, muốn ôm chặt lấy hắn, nhưng còn chưa tới gần thì hắn đã xoay lại, nắm chặt lấy đôi tay định vươn ra của cô rồi kéo cô vào lòng mình.

- Muốn ôm anh đâu cần lén lút thế, cứ trực tiếp bước tới là được rồi. Với lại anh không thích ôm từ phía sau, anh thích phía trước, lần sau muốn ôm nhớ gọi anh, để anh tới ôm em.

Dạ Đình Sâm nói bằng giọng cưng chiều hết mực, cằm hắn đặt trên đỉnh đầu cô, mùi thơm tự nhiên trên người cô khiến hắn bình tâm hơn hẳn.

Những ngày này trong lòng hắn vẫn luôn trống rỗng, cho tới khi được ôm cô vào lòng hắn mới có cảm giác mình vẫn còn sống.

Phần trước
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom