• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (28 Viewers)

Khóe miệng Nhạc Yên Nhi dính cháo, Dạ Đình Sâm dùng tay lau rồi cho vào miệng.

Cô uống sữa, hắn sẽ rút giấy ăn, chờ cô uống xong rồi đưa giấy qua.

Rửa hoa quả xong, cô chọn táo thì hắn uống nước táo, cô chọn lê thì hắn uống nước lê, dường như hạnh phúc cũng giống nhau.

Dù giữa hai người đã trải qua bao hiểu lầm, nhưng chỉ cần bên nhau thì cảm giác ấm áp vẫn vậy.

Phu nhân Minh Tú thấy lòng mình ấm áp.

Bà ra về, Nhạc Yên Nhi tiễn bà.

- Mẹ đi đường cẩn thận ạ.

Cô dặn dò.

Phu nhân Minh Tú gật đầu, bà bước tới, khẽ ôm Nhạc Yên Nhi, dịu dàng nói:

- Yên Nhi, mẹ giao con mẹ cho con, về sau con đánh chửi sao cũng được, nếu nó dám bắt nạt con thì cứ nói với mẹ, mẹ chặt chân chó của nó.

Đoạn trước bà còn đang địu dàng, vậy mà tới đoạn sau thì phong cách đột ngột thay đổi, cực kỳ uy nghiêm.

Nhạc Yên Nhi bật cười:

- Yên tâm ạ, lần này không chờ tới mẹ, nếu anh ấy còn bắt nạt con thì con đánh gãy chân anh ấy trước.

- Vậy mới giống người nhà họ Dạ chứ! Mẹ đi đây, con giữ gìn sức khỏe đấy.

Phó chủ tịch nhìn cô rồi mới quay đi, bà cảm thấy bất an, dường như chuyện năm xưa sắp không giấu giếm được nữa rồi.

Nhạc Yên Nhi quay về phòng bệnh, thấy Dạ Đình Sâm đang đọc thời báo kinh tế.

Cô bước tới, cướp báo trong tay hắn, tức giận nói:

- Anh còn đang dưỡng bệnh đấy biết không? Bị thương nặng thế, sắp mất cả mạng rồi mà còn đọc mấy thứ báo chí đau đầu này nữa!

Dạ Đình Sâm mặc cho cô mang báo đi mà không hề giận.

- Em không cho anh đọc báo thì phải để anh có việc gì làm chứ?

Nhạc Yên Nhi chớp mắt:

- Vậy anh muốn làm gì?

- Trước đây em muốn học tiếng Pháp còn gì, đợt này anh rảnh rỗi, tự dạy em.

Dạ Đình Sâm nói, giọng hắn mang theo vẻ cưng chiều khó nhận ra, ngay cả bản thân hắn cũng không biết cứ nói chuyện với Nhạc Yên Nhi là mắt hắn sẽ có ý cười.

Chuyện cô học tiếng Pháp đã là chuyện rất lâu, bây giờ nghĩ lại, cảm thấy như đã qua mấy đời rồi.

Cô nghi ngờ nhìn hắn:

- Tốt vậy cơ à? Em không quen đâu.

- Anh chỉ muốn ở bên em thôi.

Hắn khẽ vuốt tóc cô, hệt như đang đùa con mèo nhỏ vậy.

- Chủ tịch Dạ, bây giờ anh xun xoe cũng muộn rồi!

Cô liếc một cái nhưng vẫn gật đầu.

- Đúng là muộn, nhưng may mà anh còn biết.

Cô mím môi không nói gì, ngoan ngoãn dựa vào bên giường. Cô nhớ sau lưng hắn có vết thương, thế nhưng hắn chỉ nói "Không sao", sau đó mạnh mẽ kéo cô vào lòng.

Tiếng Pháp rất êm tai, cũng khiến lòng người rung động.

Trước kia, Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy tiếng Pháp rất khó, nhưng chẳng biết vì sao, sau khi nghe hắn nói, cô cảm thấy mình có thể nhớ được hết.

Quả nhiên là học sinh có học được hay không là phải xem giáo viên đẹp trai hay không đã!

Nhạc Yên Nhi chợt nhớ tới thời đại học, việc chọn lớp rất tự do, chẳng biết vì sao cô lại dở hơi chọn học lịch sử châu Âu, lần nào đi học cũng phải nghe một thầy giáo già gần sáu mươi giảng bài, ông cứ nói đều đều về việc năm nào tháng nào ở quốc gia nào của châu Âu đã có chuyện gì xảy ra.

Về sau, do vài nguyên nhân mà giáo viên thay đổi, người đứng lớp là một anh đẹp trai hai bảy, hai tám tuổi, giảng bài thú vị, tính cách hài hước. Vậy là tất cả mọi người đều thi nhau tới lớp, người mê thầy thì đứng xếp hàng ra tới tận cổng trường.

Sau khi học kỳ kết thúc, ai nấy đều có được điểm cao của môn học tự chọn này.

Cô nghĩ nếu Dạ Đình Sâm là giáo viên thì có phải lớp sẽ không còn chỗ trống, hắn sẽ được những cô bé kia yêu thích vô cùng không.

- Nghĩ gì thế?

Dạ Đình Sâm hỏi.

- Nghĩ tới thời đại học, em có một giáo viên siêu đẹp trai, vậy nên lớp thầy ấy lúc nào cũng kín chỗ. Thử nghĩ xem nếu đổi lại là anh thì liệu có vậy không.

- Không biết.

Dạ Đình Sâm dứt khoát nói.

Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên, tên này luôn rất tự tin với vẻ đẹp của mình cơ mà? Sao đột nhiên lại nói lời ủ rũ thế?

- Anh thấy mình không đủ đẹp trai, không thể gây chấn động được như thế à?

Cô đang chuẩn bị an ủi thì hắn lại nhàn nhã lật một trang sách, nói:

- Nếu anh làm giáo viên thì làm gì có chuyện chỉ kín hết chỗ, ít nhất là kín cả hành lang.

Nhạc Yên Nhi không phản bác được.

- Anh nói không biết là vì nếu anh làm giáo viên thì lớp của anh chỉ nhằm vào em thôi.

Hắn lạnh nhạt nói rồi giơ tay gõ đầu cô:

- Không được mất tập trung, học hành tử tế thì giáo viên sẽ thưởng.

- Thưởng gì?

- Lúc đó rồi biết.

Một tiết ngữ pháp trôi qua rất nhanh do Nhạc Yên Nhi nghĩ hắn vừa tỉnh lại, sức khỏe còn yếu nên cần nghỉ ngơi trong thời gian dài.

Cô cất sách vở đi rồi cúi xuống đắp chăn cho hắn:

- Muộn rồi, anh mau nghỉ đi, tới giờ ăn trưa em gọi anh.

Chẳng ngờ, một giây sau, Dạ Đình Sâm đã dùng một tay ôm lấy eo cô, tay kia thì giữ gáy cô, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Bờ môi hắn khô khốc nhưng vẫn nóng hổi, đầu lưỡi xâm lược lướt qua, chỉ hận không thể bộc lộ được hết những mong nhớ bao ngày.

Đầu lưỡi mềm mại của Nhạc Yên Nhi không trốn tránh được, cô chỉ có thể ngây thơ đáp trả hắn.

Thời gian qua hắn nhịn rất vất vả.

Nụ hôn này mãnh liệt như lửa.

Đã lâu rồi họ không hôn.

Nhạc Yên Nhi quên đáp lại, quên nhắm mắt. Trước ánh nhìn mông lung của cô, một gương mặt dần được phóng to, đẹp trai muốn chết.

Một nụ hôn này khiến Dạ Đình Sâm cảm thấy nóng rực toàn thân, hắn sợ mình không khống chế được nên vội dừng lại.

Nếu hắn không bị thương, nếu cô không có bầu, hắn rất muốn...

- Nhắm mắt vào, đừng có nhìn anh.

Bị đôi mắt trong veo kia nhìn, trái tim hắn đập rộn lên, cảm xúc lúc này càng khó khống chế. Nếu cô còn nhìn nữa, hắn sợ mình sẽ không nhịn nổi.

- À.

Nhạc Yên Nhi tỉnh ra, cô nhắm mắt lại, vẫn đắm chìm trong nụ hôn vừa rồi.

Lại hôn một lần nữa, dường như cô đã không phân biệt nổi phương hướng nữa rồi.

Nhạc Yên Nhi mơ màng bước ra ngoài, suýt thì đụng vào cửa.

Dạ Đình Sâm chỉ khẽ cười.
 
  • Chương 615

Cơm nước xong xuôi, Nhạc Yên Nhi ôm salad đặc biệt của mình, ăn rất vui vẻ.

Cô ăn xong rồi, Dạ Đình Sâm bắt đầu lau miệng giúp cô, sau đó hắn chỉnh sửa lại khăn trải bàn, thu dọn bàn sạch sẽ.

Hắn không nói nhiều nhưng cẩn thận và tỉ mỉ, khi nhìn Nhạc Yên Nhi, đôi mắt đen rất dịu dàng, đôi môi khẽ mỉm cười cưng chiều.

Dư San San bỗng nghĩ tới một câu.

Trên thế giới không có người đàn ông lạnh lùng, chỉ là sự ấm áp của hắn không dành cho bạn.

Câu nói này hoàn toàn phù hợp với Dạ Đình Sâm.

- Chồng ơi, hôm nay em không ngủ trưa được không?

Nhạc Yên Nhi thò mặt vào phòng bếp, khẽ hỏi.

Người đàn ông trong bếp đang dùng đôi bàn tay nhấn chuột là ký xong vài hợp đồng làm ăn để rửa bát, bộ dáng nghiêm túc chăm chú, mặt nghiêng đẹp vô cùng.

Hắn đẹp trai, chỉ cần nhìn thôi là thấy vui rồi, hơn nữa hắn còn có giọng trầm, chỉ nói thôi cũng đủ khiến lỗ tai người ta mang thai.

- Được, hôm nay đặc biệt nên có thể không ngủ.

Dạ Đình Sâm từ bi nói,

- Ừ, anh tốt nhất đấy!

Nhạc Yên Nhi vui vẻ hoan hô rồi chạy đi tìm Dư San San để xem phim Hàn.

Bạch Kính Thần chưa bao giờ thấy bộ dáng này của Dạ Đình Sâm, trước kia đã tới chơi nhưng lúc ấy ở đây còn có người nấu cơm, chuyện rửa bát cũng không tới lượt Dạ Đình Sâm làm.

Chẳng ngờ vài tháng không gặp, hắn lại có thể làm việc vặt thuận tay như thế.

- Bình thường ở nhà anh sẽ làm những việc này à?

- Ừ.

- Nhạc Yên Nhi thì sao?

Bạch Kính Thần thắc mắc.

- Việc của cô ấy rất bận, vất vả lắm.

Dạ Đình Sâm thản nhiên đáp.

Bạch Kình Thần không tin:

- Việc của chị ấy là gì?

Hình như lâu lắm rồi có đóng phim nữa đâu.

- Chịu trách nhiệm được anh hầu hạ.

Bạch Kính Thần không phản bác được câu nói này.

Người anh em, cam bái hạ phong!

Dạ Đình Sâm làm xong mọi việc rồi đi ra phòng khách, hắn ngồi cạnh Nhạc Yên Nhi, đặt chân cô lên đầu gối mình theo thói quen rồi giúp cô xoa bóp.

Thai nhi mỗi lúc một nặng sẽ khiến bắp chân bị đau nhức, thế nhưng còn lâu Nhạc Yên Nhi mới tới lúc ấy.

Dù tăng cân nhưng cô không béo, chỉ có bụng lớn hơn một chút thôi.

Vậy nên cô vẫn chịu được, tuy nhiên hắn vẫn xoa bóp chân cho cô mỗi ngày.

- Hai người kia toàn là mùi yêu đương chua loét!

Dư San San không nhìn nổi nữa, cô vội tránh ra xa.

Bạch Kính Thần cười rồi kéo cô lại gần, nói:

- Chúng ta cũng chua cho họ thấy.

- Anh tránh sang một bên đi.

Ánh mắt giết người của cô nhìn sang.

Nhạc Yên Nhi và Dư San San vừa xem phim vừa trò chuyện, tay họ còn cầm đồ ăn vặt nữa, chỉ có hai người đàn ông hai bên đang nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu thứ phim cẩu huyết này có gì hay.

Phim này đang diễn tới đoạn nữ chính mắc bệnh nan y, nam nữ chính lại chưa kết hôn nên nam chính không có quyền ký tên đồng ý phẫu thuật, chỉ có thể nôn nóng chờ đợi người nhà của nữ chính ngoài phòng bệnh.

Nhạc Yên Nhi rưng rưng.

Dạ Đình Sâm thì nhíu mày, dường như nghĩ ra gì đó, hắn đột nhiên ôm chầm lấy cô, nói:

- Ngày mai chúng ta đi đăng ký.

- Gì cơ?

Nhạc Yên Nhi sặc nước bọt, quay sang nhìn hắn.

Dạ Đình Sâm nhướng mày:

- Sao, không đồng ý à?

- Không, chỉ là hơi bất ngờ thôi.

Cô cười hì hì:

- Lần này phải bí mật, đừng để phóng viên thấy, không hay đâu.

Hắn hôn lên trán cô:

- Được.

Thực sự không chịu nổi cảnh hai người kia quăng thức ăn cho chó khoe ân ái, Dư San San liền mang theo tùy tùng rời đi.

- Đau mắt đau mắt, nhìn hai người ở cạnh nhau là ngọt đến độ uống cafe không cần thêm đường. Về viết bản thảo đây, bye bye!

Nhạc Yên Nhi cười hì hì ra tiễn họ, tới cửa, cô còn nói thầm với Bạch Kính Thần:

- Cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn cần cố gắng.

Bạch Kính Thần gật đầu.

Đúng lúc này, điện thoại của Dạ Đình Sâm rung lên.

"Nội bộ chính phủ đã nhận ra, kiểm sát trưởng ra tay."

"Nếu cần, không để lại một ai."

Dạ Đình Sâm trả lời.

Sáng hôm sau.

Nhạc Yên Nhi chuẩn bị xong xuôi, chờ Dạ Đình Sâm lái xe tới Cục Dân chính.

Dù không phải lần đầu nhưng tâm trạng cô còn kích động hơn nhiều, dù sao lần trước cô cũng chỉ mơ hồ đi theo, không hề có tự giác mình sắp thành vợ người ta, nhưng lần này, trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cảm thấy mình rất lo lắng.

Dạ Đình Sâm lái xe ra khỏi gara, cô còn chưa lên xe, điện thoại hắn đã vang lên, hệt như đã canh giờ để gọi.

Hắn nhìn màn hình, sắc mặt nghiêm trọng.

- Chờ một chút, anh giải quyết vài chuyện đã.

Hắn nói xong thì đi xa khỏi chỗ Nhạc Yên Nhi.

Vừa nghe máy, một giọng đàn ông vang lên.

- Ngài Dạ, đã lâu không gặp, thiếu gia nhà tôi hôm nay rảnh nên muốn gặp ngài.

Gặp hắn? Hôm nay?

Đôi mắt hắn lạnh lùng, cười lạnh:

- Tôi với thiếu gia nhà các người hình như chẳng có chuyện gì cần gặp nhau cả.

Giọng hắn trầm khàn mang theo hơi thở tử vong.

Người kia lại cười lơ đễnh.

- Nhị thiếu gia vì muốn trả vị trí chủ tịch cho ngài nên bị phu nhân Rose trừng phạt, đang hấp hối rồi. Thiếu gia thấy vậy thì thương nên mang cậu ấy về chăm sóc, chẳng lẽ ngài không muốn gặp cậu ấy?

Anjoye!

Đôi mắt đen nheo lại, cặp môi mỏng mím chặt, quanh thân hắn là hơi thở đáng sợ.

Anjoye rơi vào tay người kia!

- Địa chỉ.

Hắn lạnh lùng nói.

- Hoa Dương công quán, xin chờ ngài.

Cúp máy, bầu không khí lạnh buốt.

Hắn lại trở về bên cạnh Nhạc Yên Nhi, khuôn mặt đã dịu dàng, dường như mọi hung ác của mình, hắn sẽ không để cô thấy.

Trước mặt cô, hắn chỉ muốn làm người tốt.

- Sao thế? Công ty có chuyện à?

Cô lo lắng hỏi.

- Ừ, đúng là có vài chuyện quan trọng, anh phải đi giải quyết nên chiều nay mới đi đăng ký được.

Dạ Đình Sâm áy náy.

- Đăng ký thì lúc nào cũng được, việc công ty quan trọng hơn, bây giờ anh không còn là chủ tịch nữa, làm việc phải chú ý, mau đi đi, em ở nhà chờ.

Nhạc Yên Nhi cười ngọt ngào, bàn tay cô xua xua, bảo hắn mau lên xe.

Dạ Đình Sâm nhìn cô, ánh nhìn có chút khó hiểu.

Xe nổ máy, ánh mắt hắn dán chặt vào gương chiếu hậu, Nhạc Yên Nhi đang đứng trước cửa vẫy tay.

Hắn hít sâu, cuối cùng vẫn nhấn chân ga.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom