• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (31 Viewers)

Dạ Đình Sâm người cao chân dài, lại khai hỏa toàn bộ sức uy hiếp của mình, bộc lộ dáng vẻ cự
tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm. Lần này những người bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn không
dám tới gần hắn nữa.
Hắn nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe, trong cốp quả nhiên có ba vạn tiền mặt.
Dạ Đình Sâm lấy một cọc tiền bỏ vào bì thư rồi quay người đi vào chợ hoa.
Không ngờ đi tới ngã tư vào chợ hoa thì lại bị một chiếc BMW chặn lại.
Hai bên chợ hoa đều là cửa hàng, đường vốn đã hẹp còn đặt đầy hoa, căn bản không còn chỗ
để lái xe vào.
Chiếc xe này đỗ ở đây làm người ở ngoài không vào được, người ở trong không ra được, đường
tắc chật như nêm cối.
Nhưng chiếc BMW màu bạc kia lại cố ý muốn chen vào.
Trên xe có hai người, một là Cố Tâm Nguyệt, người còn lại là bạn tốt của cô ta, Từ Bảo Lâm.
Cố Tâm Nguyệt ngồi trên xe bấm còi một cách bực bội:
- Phiền quá, đám nhà quê này chẳng có mắt nhìn gì cả, thấy xe tớ đi vào mà không biết đường
dẹp tiệm lui ra.
Từ Bảo Lâm nhỏ tiếng an ủi cô ta:
- Tâm Nguyệt, cậu đừng chấp họ, cậu cũng nói họ là đám nhà quê còn gì, có khi chưa bao giờ
nhìn thấy xe xịn thế này ấy chứ.
- Hừ, nếu không phải tự nhiên muốn qua đây mua hoa thì tớ đã không đi xe xịn thế rồi. Đến cái
chỗ bẩn thế này, lúc về còn phải rửa xe nữa chứ.
Cửa kính xe bị ai đó gõ vang, Cố Tâm Nguyệt hạ kính xuống thì nhìn thấy một người đàn ông
trung niên mặt mũi râu ria:
- Cô này sao thế hả? Không thấy mình chặn hết đường của người khác rồi à? Không được lái xe
vào chợ hoa đâu, cô gái à, mau mang xe ra bãi đỗ đi.
Cố Tâm Nguyệt thấy người đàn ông này ăn mặc xuề xòa thì liếc mắt một cái rồi nói:
- Sao? Đường này là ông mở ra chắc? Tôi cứ lái xe vào đấy thì làm sao? Trong đó rõ là bẩn, bẩn
hết quần áo tôi thì ông đền được chắc?
Mọi người xung quanh vốn đang bàn tán khe khẽ, nghe thấy lời của Cố Tâm Nguyệt thì càng
xôn xao hơn.
  • Chẳng biết là người ở đâu mà mất dạy thế.
  • Đúng vậy, còn trẻ mà đã lái xe xịn, lại còn thiếu dạy dỗ nữa, có khi là con giáp thứ mười ba đó.
  • Tôi thấy giống lắm, nhìn cái mặt đã biết là thứ gái chẳng ra gì rồi.
Không ngờ mấy người này lại ác miệng như thế, Cố Tâm Nguyệt đường đường là đại tiểu thư
của Cố gia, nào đã chịu thiệt như thế bao giờ đâu? Thế là cô ta đùng đùng nổi giận, tháo phăng
dây an toàn, toan xuống xe cãi nhau với người ta.
Từ Bảo Lâm là bạn thân của Cố Tâm Nguyệt, cũng biết tính tình của cô ta, bèn vội vàng ngăn
cản:
- Tâm Nguyệt, thân phận của cậu cao như thế, cậu đừng so đo với họ mà.
Cố Tâm Nguyệt đang nổi điên lên thì làm sao còn suy nghĩ được nhiều như thế. Cô ta gạt phắt
tay Từ Bảo Lâm ra, cởi dây an toàn rồi mở cửa, xuống xe.
Cố Tâm Nguyệt đứng giữa đám người, ăn mặc váy áo xa hoa, trông như hạc giữa bầy gà. Cô
nhìn đám người trên đường với ánh nhìn khinh miệt:
- Có phải các người có thù oán gì với người giàu không? Thấy người ta đi xe xịn, mặc áo đẹp thì
coi người ta là con giáp thứ mười ba à? Đáng tiếc là tôi có một người cha tốt, tôi không ở cùng
đẳng cấp với mấy người các người đâu.
Chưa thấy con cháu nhà giàu dựa hơi bố mẹ mà ngang nhiên như thế bao giờ, quần chúng vây
xem bắt đầu nổi giận.
  • Ôi, cô còn trẻ mà sao lại ăn nói như thế?
  • Chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền bẩn thôi sao? Coi mình thanh cao lắm chắc?
  • Không lái xe trong chợ hoa là quy tắc, chẳng lẽ người giàu thì không cần tuân thủ quy tắc à?
Cố Tâm Nguyệt ngạo nghễ nói:
- Đúng, tôi không tuân thủ đấy, nếu các người mà chọc tức tôi, tôi sẽ mua cả cái chợ hoa này rồi
đuổi hết các người đi!
Từ Bảo Lâm ở trên xe quả thực không còn mặt mũi đâu mà nghe tiếp nữa. Sao cô lại thấy sau
khi Cố Tâm Nguyệt đi nước ngoài về thì tính tình lại xấu đi thế nhỉ?
Nhiều chủ hàng hoa xung quanh nghe thấy Cố Tâm Nguyệt nói thế thì càng thêm phẫn nộ, bọn
họ lập tức buông lời mắng chửi.
Chẳng qua vì Cố Tâm Nguyệt là con gái cho nên mọi người mới cố nén không xông lên đánh cô
ta luôn.
Đủ loại lời lẽ khó nghe thô tục vang lên bên tai, Cố Tâm Nguyệt sợ ngây cả người. Cô không
ngờ lại có kẻ dám dùng thái độ đó để đối xử với mình, bèn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cố
Văn Sinh.
- Tránh ra.
Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền tới.
Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại theo bản năng, và rồi ngây ngẩn cả người.
Đó là một người đàn ông cực kì đẹp trai! Và… vô cùng lạnh lùng!
Người đàn ông ấy có khuôn mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, mặc sơ mi thoải mái, cổ áo mở
đến xương quai xanh, trong khí tức cấm dục lại pha chút cảm giác khiến người ta rung động.
Anh ta có khí chất cao quý lãnh đạm, có sức uy hiếp đặc trưng của kẻ bề trên, có khí thế bễ
nghễ thiên hạ khiến cho ai nhìn cũng phải e sợ.
Anh ta đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt thì không nhìn cô, dường như hết thảy những
người khác ở trong mắt anh ta đều chỉ là cỏ cây nhỏ bé không đáng kể. Anh ta nhìn về một sạp
hoa trong chợ, đôi mi dài hơi cau, trong ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
Cố Tâm Nguyệt cảm thấy mình hơi khó thở rồi.
Đây chắc chắn là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp.
Đặc biệt là khí thế của anh ta, đó là khí thế mà người bình thường không thể có được.
So với mấy tên trai lơ tối ngày xun xoe theo cô, người đàn ông này mới xứng đáng với cô hơn
cả!
Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà tiến lên một bước, nhớ tới việc người này vừa bảo cô
tránh ra, cô đảo mắt rồi nói:
- Được thôi, chỉ cần anh cho tôi số điện thoại thì tôi tránh ngay.
Dạ Đình Sâm lo Nhạc Yên Nhi chờ mình sốt ruột nên đang bất nhẫn, vừa nghe thấy thế thì hắn
bèn thu đường nhìn lại, bố thí một ánh mắt cho Cố Tâm Nguyệt. Ánh mắt ấy lạnh như một mũi
dùi băng.
- Cô mà cũng xứng?
Khi hắn nhìn cô, vẻ chán ghét trong đáy mắt chẳng hề che giấu, cứ như là đang nhìn một thứ
rác rưởi.
Chưa từng có ai dám nói chuyện với cô như thế!
Cố Tâm Nguyệt điên tiết đến nghẹn họng. Sau đó cô ngẫm lại, chắc là người này không biết
thân phận của mình nên mới lạnh nhạt với mình như thế thôi.
Người Bắc Kinh biết đến gia tộc của cô, thì làm gì có ai không vội vã đến lấy lòng cô chứ?
Cố Tâm Nguyệt nén giận, trong giọng nói bộc lộ sự kiêu ngạo rõ ràng:
- Chắc anh không biết tôi là ai phải không? Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Cố thị, tôi là đại tiểu thư
của nhà họ Cố, tôi tên là Cố…
- Cô không nghe rõ à?
Dạ Đình Sâm ngắt lời cô với giọng lạnh tanh.
Hắn không hề thu bớt sức uy hiếp của mình, mà phóng thích hoàn toàn khí thế trên thương
trường ra.
Cố Tâm Nguyệt bỗng cảm thấy người đàn ông trước mắt mình càng thêm cao quý, cảm giác áp
lực mãnh liệt khiến cô không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn. Đứng trước hắn, tự nhiên cô chẳng
thốt nổi lên lời.
- Cho cô ba phút, lái xe đi đi.
Giọng nói của hắn bình thản lạnh nhạt thể hiện rõ rằng hắn đã quen ra mệnh lệnh, giọng điệu
ấy mang theo sức mạnh khiến cho người ta tuân phục theo bản năng và không hề có ý định
phản kháng.
- Vâng.
Cố Tâm Nguyệt đồng ý như một phản xạ bản năng.
Khi cô nhận ra mình vừa nói gì thì giật nảy mình sợ hãi, người đàn ông có khí thế như thế này
thì tuyệt đối không phải là người bình thường rồi.
Từ Bảo Lâm đã xuống xe từ lâu, khi cảm nhận được sức ép từ người đàn ông kia thì cô cũng hốt
hoảng.
Cô bước qua kéo tay Cố Tâm Nguyệt rồi bảo:
- Tâm Nguyệt, chúng ta đi thôi, mẹ tớ gọi tớ về nhà.
Nhà Từ Bảo Lâm chỉ là công ty nhỏ, không có tiền có thế như Cố gia, tính tình cô cũng nhát gan
hơn Cố Tâm Nguyệt. Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt không dễ chọc, bèn kiếm cớ nhanh
chóng gọi Cố Tâm Nguyệt đi, chỉ sợ Cố Tâm Nguyệt gặp chuyện gì làm liên lụy đến mình
+++++++++++++++++++++
Ngày nào cũng có!!!!
 
  • Chương 57

Thời gian nghỉ ngơi trôi qua rất nhanh, ngày thứ hai đã có cảnh quay của Nhạc Yên nhi rồi.

Ăn tối xong, Dạ Đình Sâm nói:

- Tôi đưa em về đoàn phim.

Nhạc Yên Nhi suýt thì bị sặc sữa, lắc đầu nói:

- Đừng, anh cứ đi làm đi, để tài xế đưa tôi đi là được rồi.

Dạ Đình Sâm thấy thái độ cô kiên quyết thì cũng không khăng khăng nữa mà để tài xế đưa cô đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, tài xế đưa Nhạc Yên Nhi đến đoàn phim.

Vừa đi vào khu nghỉ dưỡng, còn chưa đến trường quay, Nhạc Yên Nhi đã nói với tài xế:
  • Dừng ở đây là được rồi.
  • Phu nhân, chủ tịch đã dặn dò nhất định phải đưa cô đến tận trường quay rồi.
  • Không sao, ở đây cũng không xa trường quay lắm, tôi tự đi qua đó là được rồi, nếu không bị
người trong đoàn phim nhìn thấy tôi còn phải giải thích nửa ngày luôn đó.

Danh tiếng của cô trong đoàn phim vốn đã không tốt, bây giờ càng không muốn gây thêm rắc rối nữa.

Nói xong, Nhạc Yên Nhi liền lập tức xuống xe.

Cách đó mười mét, trong chiếc xe chuyên dụng, một trợ lý ánh mắt sắc lẻm nhìn thấy bóng dáng Nhạc Yên Nhi, đầu tiên sững sờ, sau đó nói không chắc chắn lắm:

- Chị An, chị nhìn xem kia có phải là Nhạc Yên Nhi không? Người đang trang điểm chính là An Tri Ý.

Nghe thấy lời nói của trợ lý, An Tri Ý lập tức ngồi thẳng dậy, đẩy người trước mặt ra, hạ rèm xe xuống rồi cẩn thận nhìn.

- Đúng là Nhạc Yên Nhi.

Vẻ mặt An Tri Ý tỏ ra khó chịu,

- Hai hôm nay cô ta không ở đoàn phim, hiếm thấy được yên tĩnh một chút, giờ sao lại trở về nhanh thế chứ.

Tròng mắt An Tri Ý xoay chuyển, nghĩ đến gì đó rồi hỏi trợ lý:

- Cô có nhìn rõ chiếc xe lúc nãy đưa cô ta tới là loại xe gì không? Trợ lý suy nghĩ một chút rồi nói:

- Là Audi A6.

Mắt An Tri Ý sáng lên, nhìn chằm chằm vào trợ lý hỏi dồn:

- Thật không, cô nhìn rõ chứ? Trợ lý gật đầu khẳng định:

- Chiếc xe kia vừa nãy đi qua bên cạnh xe của chúng ta thì em liền nhìn thấy, chắc chắn là Audi A6 đó.

Nghe vậy, trên mặt An Tri Ý hiện lên vẻ đắc ý, trào phúng cười nói:

- Ha, tôi còn tưởng Nhạc Yên Nhi bám được vào chỗ dựa nào tài giỏi lắm mới dám chặt đứt con đường của tôi.

Không ngờ cũng chỉ là một tên nhà giàu lái A6, muốn tranh giành với tôi, cô ta cũng xứng sao? Bản thân An Tri Ý có được một chiếc xe tốt thì luôn mong muốn có thể cao giọng nói cho cả thế giới biết, nên cũng cảm thấy tất cả mọi người đều giống như mình, cô ta nghĩ, Nhạc Yên Nhi chỉ có thể có một chiếc xe năm mưoi vạn đương nhiên là chứng minh cô chỉ có một chút tiền rồi.

  • Chị An, vậy chúng ta có cần tiết lộ chuyện này không?
  • Đồ ngu! Chuyện này thì có gì hay ho mà tiết lộ, trong cái vòng luẩn quẩn này có mấy ngôi sao
nữ trong sạch cơ chứ? Muốn chỉnh Nhạc Yên Nhi thì cách tốt nhất là để cho cô ta cầm được đồ vật trong tay rồi lại phải nhổ ra cho tôi! Trợ lý không theo kịp suy nghĩ của An Tri Ý, nên cũng không dám tiếp lời cô ta ngay lập tức.

An Tri Ý nheo mắt suy nghĩ sau đó duỗi tay ra:

- Điện thoại của tôi đâu? Trợ lý nhanh chóng đưa điện thoại ra.

An Tri Ý nhấn gọi đi, trong nháy mắt điện thoại được kết nối thì giọng nói trở nên nhẹ nhàng, ỏn ẻn.

  • Giám đốc Lưu, em là Ý Ý đây, thật là, lâu như thế cũng không liên lạc với em.
  • Em không phải vì chuyện bộ phim White Lover mà trách tôi sao, tôi nào dám gọi cho em nữa.
  • Sao em lại trách ngài được, ngài cũng đã giúp em hết sức rồi, em biết ơn ngài rất nhiều ấy
chứ.

- Em hiểu là tốt rồi, việc này tôi thực sự không có cách nào, em cố gắng diễn cho tốt, một thời gian nữa Hoàn Vũ có phim mới tôi sẽ cho em vai nữ chính.

An Tri Ý biết giám đốc Lưu này miệng toàn lời hay nhưng chỉ có thể tin một nửa, âm thầm cười lạnh trong lòng, cũng không coi câu giới thiệu cô nhận vai nữ chính là thật.

Nhưng giọng điệu lại trở nên tủi thân:

- Giám đốc Lưu, em sợ em không đợi nổi đến bộ phim tiếp theo thì đã bị người khác bắt nạt chết rồi.

Giám đốc Lưu phẫn nộ nói:

- Ai dám bắt nạt em! Đây là phim của Hoàn Vũ thế mà lại dám bắt nạt người của Lưu Uy này, được lắm!

- Còn không phải là Nhạc Yên Nhi đã đoạt mất vai diễn của em đó sao, mỗi ngày đều hung hăng không chịu nổi, em luôn phải nhìn sắc mặt cô ta, cô ta bắt nạt em thì cũng thôi đi, nhưng lại còn phao tin muốn đuổi em ra khỏi đoàn phim! An Tri Ý nói đến đây thì giả vờ khóc lên.

- Cô ta dám! Tôi ngược lại muốn đi xem xem cái cô Nhạc Yên Nhi này rốt cuộc là loại người gì đây! An Tri Ý thấy đã đạt được mục đích liền ngưng khóc rồi trò chuyện với giám đốc Lưu thêm vài câu mới tắt máy.

Trợ lý ở bên cạnh tỏ ra khâm phục:

- Chị An, chị giỏi thật.

An Tri Ý lạnh lẽo cong khóe môi, ném điện thoại vào tay trợ lý rồi sửa sang lại tóc tai chuẩn bị vào phim trường.

- Ban đầu cho rằng cô ta có chỗ dựa rất lớn nên mới nhường cô ta vài phần, không ngờ cô ta không có chỗ dựa nào lại vẫn ngông cuồng như thế, vậy thì đợi bị người xử lý đi.

Cảnh diễn đầu tiên buổi chiều của Nhạc Yên Nhi là đối diễn cùng với Diệp Thiên Hạ.

Bởi vì mâu thuẫn về thân thế không thể giải quyết nên đoạn trước trong phim Ôn Tố Tố và Thẩm An Nhã có rất nhiều xung đột, cảnh quay hôm nay cũng như vậy.

Nhạc Yên Nhi đầu tiên đi trang điểm rồi mới đi thay quần áo.

Lúc Nhạc Yên Nhi và Diệp Hiểu Như đang vừa nói chuyện vừa vươn tay chuẩn bị đẩy cửa thì cánh cửa lại bị kéo ra từ bên trong.

Hai người ngạc nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cô gái lạ mặt từ bên trong vội vã đi ra, không thèm nhìn Nhạc Yên Nhi mà cúi đầu đi sượt qua bên cạnh hai người.

Nhạc Yên Nhi chỉ cho là diễn viên quần chúng nào đó đến mượn phòng thay đồ của diễn viên chính nên cũng không nghĩ nhiều liền tranh thủ thời gian thay quần áo rồi trở về phim trường.

Cảnh quay này là ngoại cảnh, trực tiếp chọn quay trong phòng nghỉ của khách sạn, bên cạnh là ghế nằm và bể bơi.

Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ vào vị trí xong thì chính thức quay.

Thẩm An Nhã mặc quần áo phục vụ, cau mày nhìn Ôn Tố Tố vẻ không kiên nhẫn.

- Cô Ôn, cô đang làm phiền đến công việc của tôi đấy.

Ôn Tố Tố muốn lấy giấy bút ra nhưng bị Thẩm An Nhã xua tay ngăn lại.

- Được rồi, tôi hiểu ngôn ngữ ký hiệu, cô mau tranh thủ thời gian muốn nói cái gì thì nói đi, giám đốc chỉ cho tôi mười phút nghỉ ngơi thôi.

Thẩm An Nhã hiểu ngôn ngữ ký hiệu nhưng trước đây lại luôn mượn cớ không hiểu để tránh né cô, hiển nhiên là không phải vì không hiểu thật mà chỉ là không muốn nói chuyện với cô mà thôi.

Ôn Tố Tố nghĩ tới đây thì ánh mắt hơi mờ đi.

Cánh tay nhỏ bé trắng nõn của cô ra dấu, giống như một điệu nhảy của ngón tay.

Thẩm An Nhã ôm lấy cánh tay cười lạnh:

- Vậy cô nói xem tôi nên làm việc ở đâu? Tòa thị chính? Tập đoàn An thị? Hay là giống cô, mở tiệm sách, không cần bận tâm kiếm tiền, chỉ cần thỏa mãn sở thích của bản thân? Ôn Tố Tố hơi sốt ruột nói: <Không phải như thế, tôi có thể giới thiệu một công việc tốt cho cô, cô không nên làm phục vụ trong khách sạn...>

- Ôn Tố Tố, Thẩm An Nhã sắc mặt lạnh nhạt ngắt lời cô,

- Thật ra tôi không hề nghét cô, tôi biết chuyện năm đó cô cũng là người vô tội, nói ra thì, ngược lại là tôi chiếm mất gia đình của cô suốt 14 năm.

Nhưng tôi đã trả hết lại cho cô rồi, có thể xin cô tôn trọng cảm nhận của tôi không, đừng lặp đi lặp lại mà khoe khoang trước mặt tôi như vậy.

- Cô và An Vĩnh Hạo nếu như hy vọng tôi có thể sống tốt thì đừng xuất hiện trước mặt làm phiền tôi nữa, tôi không cần sự bố thí của mấy người.

Nói xong Thẩm An Nhã không quay đầu lại liền đi ra ngoài.

Ôn Tố Tố không thể nói, không có cách nào ngăn cản cô ta, chỉ đành nhào về phía trước kéo chặt cánh tay Thẩm An Nhã.

Thẩm An Nhã Không kiên nhẫn hất tay.

Dựa theo kịch bản, Nhạc Yên Nhi phải ngã xuống đất rồi bị An Vĩnh Hạo đi qua nhìn thấy, dẫn đến hiểu nhầm với Thẩm An Nhã, vì vậy làm cho Thẩm An Nhã càng ghét Ôn Tố Tố hơn.

Không ngờ lúc Nhạc Yên Nhi chuẩn bị thuận theo sức lực của Diệp Thiên Hạ mà ngã xuống thì đế giày cao gót đột nhiên gãy, hướng mà cô ngã cũng lệch đi, cả người mất khống chế lao sang bên cạnh.

Ùm___ Cả người Nhạc Yên Nhi rơi xuống bể bơi
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom