• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (33 Viewers)

Dạ Đình Sâm ép lửa dục ngùn ngụt xuống mà bế Nhạc Yên Nhi về phòng, thế nhưng vừa mới
định nói chuyện thì lại phát hiện ra người trong lòng mình đã ngủ mất rồi.
Ngủ mà còn khẽ cọ quần áo hắn y như một con mèo nhỏ.
Dạ Đình Sâm vừa bực vừa buồn cười, yêu tinh nhỏ này, quyến rũ người ta xong rồi mặc kệ, nói
ngủ cái là ngủ luôn.
Thế nhưng đượm đầy ánh mắt hắn lại là sự cưng chiều mà đến chính hắn cũng chẳng hề phát
hiện.
Dạ Đình Sâm hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn kìm mình lại, nhẹ nhàng đặt Nhạc Yên Nhi lên
giường rồi đắp chăn cho cô.
Nhạc Yên Nhi ngủ say chẳng phát hiện ra, chỉ chép miệng một cái như đang hoài niệm điều gì.
- Tiểu yêu tinh.
Hắn khẽ gọi một tiếng, giọng nói hơi khàn chứa đựng sự khắc chế khó khăn.
Thế rồi hắn cúi người hôn lên vầng trán mịn màng của người con gái trên giường.
- Ngủ ngon.
Dạ Đình Sâm về phòng, chỉ một lát sau trong phòng tắm đã truyền ra tiếng nước chảy.
Đêm còn dài lắm.

Hôm sau Nhạc Yên Nhi ngủ nướng một giấc hiếm hoi. Cô hoàn toàn không nhớ đêm hôm qua
mình đã làm chuyện tày đình gì, chỉ nhớ mang máng rằng mình ngồi uống rượu vang với Dạ
Đình Sâm trong phòng khách, và chẳng có ấn tượng gì về những việc sau đó cả, thậm chí không
biết vì sao mà mình về được phòng luôn.
Cho nên Nhạc Yên Nhi không có gánh nặng tâm lý gì hết. Cô còn nghĩ bụng, rượu ngon đúng là
không tầm thường, uống say đến thế mà hôm sau không bị đau đầu, đã thế lại còn cảm thấy
giấc ngủ đêm qua ngon đến khác thường nữa chứ.
Cô duỗi lưng một cái rồi rề rà trở dậy thay quần áo.
Dạ Đình Sâm đã ăn xong bữa sáng, đang ngồi cạnh bàn đọc báo kinh tế. Thấy cô xuống lầu thì
ánh mắt hắn ngưng lại.
Nhạc Yên Nhi coi như chẳng có chuyện gì.
- Chào buổi sáng.
Ánh mắt của Dạ Đình Sâm bỗng pha chút cảm xúc phức tạp. Hắn hỏi:
  • Ngủ ngon không?
  • Ngon lắm.
  • Em có nhớ chuyện tối qua không thế?
  • Tối qua?
Nhạc Yên Nhi hơi ngạc nhiên:
- Tối qua không phải hai chúng ta cùng uống rượu vang à? Hình như tôi hơi say, sau đó đi ngủ
thì phải?
Thế mà quên sạch.
Dạ Đình Sâm không rõ mình đang thở phào hay là đang nuối tiếc. Hắn nghĩ thầm, rượu vang là
thứ hay ho đó, nên chuẩn bị thêm một ít thì hơn.
- Tôi không làm gì đấy chứ? Tôi ít khi say lắm, cho nên cũng không biết lúc mình say thì sẽ thế
nào.
Rượu quả hôm qua ngon quá, độ tinh khiết cũng rất cao.
- Không làm gì.
Dạ Đình Sâm hơi ngưng một lát, ánh mắt lạnh xuống:
- Nhưng sau này đừng uống rượu ở bên ngoài.
Nếu để người khác nhìn thấy bộ dạng của cô hôm qua thì chỉ e là hắn sẽ muốn giết người thật
mất thôi.
Nhạc Yên Nhi lơ đãng “ừm” một tiếng rồi vươn tay lấy bánh mì nướng trên bàn.
Dạ Đình Sâm yên lặng đưa mứt hoa quả sang.
Quản gia Thẩm nhìn động tác ăn ý của hai người thì trong đáy mắt lấp lánh niềm vui của một
người cha hiền.
Thật là giống một đôi vợ chồng mới cưới thương yêu nhau quá đi thôi.
Ăn xong bữa sáng thì thấy mợ Trần đi tới, sắc mặt có vẻ khó coi. Bà nói:
- Thiếu gia, cây lan quân tử trong thư phòng sắp héo rũ rồi.
Nhạc Yên Nhi hỏi:
  • Sao lại héo được?
  • Thưa thiếu phu nhân, tôi cũng không biết nữa. Tôi tưới nước bón phân cho cả hai chậu cây,
thế nhưng chậu lan trong phòng ngủ của cô vẫn tươi tốt, còn chậu này thì lại càng ngày càng
héo.
Giọng nói của mợ Trần thấp hẳn xuống, xem ra là sợ Dạ Đình Sâm không vui.
Thế nhưng giọng điệu của Dạ Đình Sâm vẫn lãnh đạm, chẳng có cảm xúc gì:
- Thế thì ném đi.
Nhạc Yên Nhi bỗng cười lên rồi nói như vừa phát hiện ra điều gì:
- Dạ Đình Sâm à, hoa để trong phòng tôi thì tươi mà để ở thư phòng anh thì héo, có khi là vì
ngày nào anh cũng lạnh lùng làm cho nó bị cóng chết đấy, ha ha…
Mợ Trần lớn tuổi không hiểu câu này là nói đùa, lại thêm vốn đã sợ thiếu gia lạnh lùng như núi
băng sẵn, vừa nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói thế thì đã bị dọa cho hết cả hồn.
  • Không phải đâu thiếu phu nhân ơi, là do tôi trồng cây không tốt mà.
  • Không sao đâu, mợ đừng căng thẳng, Dạ Đình Sâm không trách mợ đâu.
Mợ Trần nghe thế nhưng vẫn nghĩ là do mình làm không tốt, bèn câu nệ đứng đó không đi.
Dạ Đình Sâm không thích có người quấy rối khi hắn ở bên Nhạc Yên Nhi, bèn nói một câu bình
thản:
- Bà đi làm việc đi.
Quản gia Thẩm không nhìn nổi nữa, bèn bước lên nói với mợ Trần:
- Đi thôi, tôi với bà mang hoa đi xử lý thôi.
Nhạc Yên Nhi chớp mắt một cái, cô bỗng nảy ra một ý:
- Dạ Đình Sâm này, chúng ta đi mua chậu hoa đi.
Dạ Đình Sâm nhìn cô, dùng ánh mắt ra hiệu cô có thể nói tiếp.
- Hôm nay hoa trong phòng anh chết còn gì, hơn nữa biệt thự này rộng mà ít cây xanh quá,
chẳng có sinh khí gì cả. Vừa hay chúng ta đều có thời gian, mình đi dạo chợ hoa đi.
Đôi mắt nai to tròn chớp chớp. Bị đôi mắt ấy nhìn thì Dạ Đình Sâm chỉ muốn đồng ý hết thảy
mọi yêu cầu của cô theo bản năng thôi.
- Ừ.
Thiếu gia và thiếu phu nhân muốn đi hẹn hò, tuy rằng địa điểm hơi bị kì quái, thế nhưng quản
gia Thẩm vẫn giơ hai tay tán thành.
Có điều khi ông đề nghị Dạ Đình Sâm mang mấy bảo vệ theo thì lại bị hắn từ chối thẳng.
Đùa à, ngày mai Nhạc Yên Nhi phải về đoàn phim rồi, hắn không nhân cơ hội này mà ở bên cô,
còn mang mấy cái bóng đèn đi làm gì? Hắn có bị thần kinh đâu.
Hai người đi thẳng xuống gara ngầm.
Tuy Nhạc Yên Nhi đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng vẫn hoa cả mắt vì một dãy siêu xe.
Đi hết từ đầu đến đuôi, vẻ khiếp sợ vẫn còn nguyên trên mặt Nhạc Yên Nhi từ khi nhìn thấy
chiếc Lamborghini đến lúc nhìn thấy con Bugatti Veyron bản giới hạn ở phía cuối. Cô thấy tố
chất tâm lý của mình tăng lên đáng kể.
- Anh có nhiều siêu xe như thế, sao lúc đi làm chỉ lái cái Lincoln limousine khiêm tốn vậy?
Không sai, chính là khiêm tốn.
So sánh với đám siêu xe trong gara này thì chiếc Lincoln limousine quả thật quá ư là khiêm tốn
luôn.
Dạ Đình Sâm suy nghĩ một lát xem nên giải thích như thế nào rồi mới nói:
- Trước đây em có sưu tầm mô hình không?
Nhạc Yên Nhi gật đầu.
- Tôi sưu tầm đám xe này cũng tương tự thế, chứ không phải vì muốn lái, xe đi không đầm.
Dạ Đình Sâm nói nhẹ như không.
Nhạc Yên Nhi
-…
So sánh thế mà cũng được à?
Số tiền mà người bình thường sưu tầm mô hình cả đời cũng không đủ để mua một cái bánh xe
của anh đâu biết không?
Dạ Đình Sâm không thèm để ý đến Nhạc Yên Nhi đang đứng đơ như phỗng trong gió mà chỉ
hỏi thản nhiên:
- Em thích à? Thế thì lái cái Bugatti đi.
Nhạc Yên Nhi vội nói:
- Đừng đừng đừng, cả nước chỉ có ba chiếc xe này thôi đấy. Anh lái nó đến chợ hoa không phải
là ghi “Tôi giàu lắm đó, mau tới bán thách cho tôi” lên trán hay sao!
Nhạc Yên Nhi đi dạo một vòng rồi cuối cùng chỉ đành không cam lòng mà thừa nhận, chiếc
Cherokee mà quản gia cho cô lái đi làm đã là một trong những chiếc rẻ nhất cái gara này rồi.
Lúc đó cô còn sợ cái xe đó phô trương quá, cô lầm to!
Cuối cùng hai người đi chiếc Cherokee không làm cho cô bị áp lực tâm lý lắm, Dạ Đình Sâm lái
xe.
Chuyện khiến cho Nhạc Yên Nhi ngạc nhiên là Dạ Đình Sâm lái xe rất giỏi, rất vững, cơ hồ
không hề xóc chút nào.
- Tôi cứ nghĩ đại thiếu gia như các anh, tối ngày có tài xế lái xe cho thì đã quên cách lái xe rồi
cơ. Không ngờ anh lái giỏi như vậy. Không biết anh có xem cái phim kia không, trong đó có tài
xế muốn rèn luyện tay lái của mình, thế là tối nào cũng để một chén nước trên xe rồi lái xe
đường núi, thế mà nước trong chén chẳng sánh ra ngoài chút nào. Tôi cứ tưởng là giả cơ,
nhưng bây giờ anh lái vững thế này làm cho tôi muốn để thử chén nước lên xem.
  • Tôi thử rồi.
  • Hả?
Nhạc Yên Nhi giật mình.
- Lái liên tục năm tiếng, nước trong chén không sánh ra ngoài giọt nào.
 
  • Chương 54

Dạ Đình Sâm người cao chân dài, lại khai hỏa toàn bộ sức uy hiếp của mình, bộc lộ dáng vẻ cự tuyệt người khác ở ngoài ngàn dặm.

Lần này những người bị vẻ ngoài của hắn hấp dẫn không dám tới gần hắn nữa.

Hắn nhanh chóng đi đến bãi đỗ xe, trong cốp quả nhiên có ba vạn tiền mặt.

Dạ Đình Sâm lấy một cọc tiền bỏ vào bì thư rồi quay người đi vào chợ hoa.

Không ngờ đi tới ngã tư vào chợ hoa thì lại bị một chiếc BMW chặn lại.

Hai bên chợ hoa đều là cửa hàng, đường vốn đã hẹp còn đặt đầy hoa, căn bản không còn chỗ để lái xe vào.

Chiếc xe này đỗ ở đây làm người ở ngoài không vào được, người ở trong không ra được, đường tắc chật như nêm cối.

Nhưng chiếc BMW màu bạc kia lại cố ý muốn chen vào.

Trên xe có hai người, một là Cố Tâm Nguyệt, người còn lại là bạn tốt của cô ta, Từ Bảo Lâm.

Cố Tâm Nguyệt ngồi trên xe bấm còi một cách bực bội:

- Phiền quá, đám nhà quê này chẳng có mắt nhìn gì cả, thấy xe tớ đi vào mà không biết đường dẹp tiệm lui ra.

Từ Bảo Lâm nhỏ tiếng an ủi cô ta:

- Tâm Nguyệt, cậu đừng chấp họ, cậu cũng nói họ là đám nhà quê còn gì, có khi chưa bao giờ nhìn thấy xe xịn thế này ấy chứ.

- Hừ, nếu không phải tự nhiên muốn qua đây mua hoa thì tớ đã không đi xe xịn thế rồi.

Đến cái chỗ bẩn thế này, lúc về còn phải rửa xe nữa chứ.

Cửa kính xe bị ai đó gõ vang, Cố Tâm Nguyệt hạ kính xuống thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mũi râu ria:

- Cô này sao thế hả? Không thấy mình chặn hết đường của người khác rồi à? Không được lái xe vào chợ hoa đâu, cô gái à, mau mang xe ra bãi đỗ đi.

Cố Tâm Nguyệt thấy người đàn ông này ăn mặc xuề xòa thì liếc mắt một cái rồi nói:

- Sao? Đường này là ông mở ra chắc? Tôi cứ lái xe vào đấy thì làm sao? Trong đó rõ là bẩn, bẩn hết quần áo tôi thì ông đền được chắc? Mọi người xung quanh vốn đang bàn tán khe khẽ, nghe thấy lời của Cố Tâm Nguyệt thì càng xôn xao hơn.

  • Chẳng biết là người ở đâu mà mất dạy thế.
  • Đúng vậy, còn trẻ mà đã lái xe xịn, lại còn thiếu dạy dỗ nữa, có khi là con giáp thứ mười ba đó.
  • Tôi thấy giống lắm, nhìn cái mặt đã biết là thứ gái chẳng ra gì rồi.
Không ngờ mấy người này lại ác miệng như thế, Cố Tâm Nguyệt đường đường là đại tiểu thư của Cố gia, nào đã chịu thiệt như thế bao giờ đâu? Thế là cô ta đùng đùng nổi giận, tháo phăng dây an toàn, toan xuống xe cãi nhau với người ta.

Từ Bảo Lâm là bạn thân của Cố Tâm Nguyệt, cũng biết tính tình của cô ta, bèn vội vàng ngăn cản:

- Tâm Nguyệt, thân phận của cậu cao như thế, cậu đừng so đo với họ mà.

Cố Tâm Nguyệt đang nổi điên lên thì làm sao còn suy nghĩ được nhiều như thế.

Cô ta gạt phắt tay Từ Bảo Lâm ra, cởi dây an toàn rồi mở cửa, xuống xe.

Cố Tâm Nguyệt đứng giữa đám người, ăn mặc váy áo xa hoa, trông như hạc giữa bầy gà.

Cô nhìn đám người trên đường với ánh nhìn khinh miệt:

- Có phải các người có thù oán gì với người giàu không? Thấy người ta đi xe xịn, mặc áo đẹp thì coi người ta là con giáp thứ mười ba à? Đáng tiếc là tôi có một người cha tốt, tôi không ở cùng đẳng cấp với mấy người các người đâu.

Chưa thấy con cháu nhà giàu dựa hơi bố mẹ mà ngang nhiên như thế bao giờ, quần chúng vây xem bắt đầu nổi giận.

  • Ôi, cô còn trẻ mà sao lại ăn nói như thế?
  • Chẳng phải chỉ có mấy đồng tiền bẩn thôi sao? Coi mình thanh cao lắm chắc?
  • Không lái xe trong chợ hoa là quy tắc, chẳng lẽ người giàu thì không cần tuân thủ quy tắc à?
Cố Tâm Nguyệt ngạo nghễ nói:

- Đúng, tôi không tuân thủ đấy, nếu các người mà chọc tức tôi, tôi sẽ mua cả cái chợ hoa này rồi đuổi hết các người đi! Từ Bảo Lâm ở trên xe quả thực không còn mặt mũi đâu mà nghe tiếp nữa.

Sao cô lại thấy sau khi Cố Tâm Nguyệt đi nước ngoài về thì tính tình lại xấu đi thế nhỉ? Nhiều chủ hàng hoa xung quanh nghe thấy Cố Tâm Nguyệt nói thế thì càng thêm phẫn nộ, bọn họ lập tức buông lời mắng chửi.

Chẳng qua vì Cố Tâm Nguyệt là con gái cho nên mọi người mới cố nén không xông lên đánh cô ta luôn.

Đủ loại lời lẽ khó nghe thô tục vang lên bên tai, Cố Tâm Nguyệt sợ ngây cả người.

Cô không ngờ lại có kẻ dám dùng thái độ đó để đối xử với mình, bèn lấy điện thoại ra muốn gọi cho Cố Văn Sinh.

- Tránh ra.

Bỗng nhiên, một giọng nam trầm thấp từ phía sau truyền tới.

Cố Tâm Nguyệt quay đầu lại theo bản năng, và rồi ngây ngẩn cả người.

Đó là một người đàn ông cực kì đẹp trai! Và… vô cùng lạnh lùng! Người đàn ông ấy có khuôn mặt góc cạnh, thân hình cao lớn, mặc sơ mi thoải mái, cổ áo mở đến xương quai xanh, trong khí tức cấm dục lại pha chút cảm giác khiến người ta rung động.

Anh ta có khí chất cao quý lãnh đạm, có sức uy hiếp đặc trưng của kẻ bề trên, có khí thế bễ nghễ thiên hạ khiến cho ai nhìn cũng phải e sợ.

Anh ta đang nói chuyện với cô, nhưng ánh mắt thì không nhìn cô, dường như hết thảy những người khác ở trong mắt anh ta đều chỉ là cỏ cây nhỏ bé không đáng kể.

Anh ta nhìn về một sạp hoa trong chợ, đôi mi dài hơi cau, trong ánh mắt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Cố Tâm Nguyệt cảm thấy mình hơi khó thở rồi.

Đây chắc chắn là người đàn ông đẹp nhất mà cô từng gặp.

Đặc biệt là khí thế của anh ta, đó là khí thế mà người bình thường không thể có được.

So với mấy tên trai lơ tối ngày xun xoe theo cô, người đàn ông này mới xứng đáng với cô hơn cả! Cố Tâm Nguyệt không nhịn được mà tiến lên một bước, nhớ tới việc người này vừa bảo cô tránh ra, cô đảo mắt rồi nói:

- Được thôi, chỉ cần anh cho tôi số điện thoại thì tôi tránh ngay.

Dạ Đình Sâm lo Nhạc Yên Nhi chờ mình sốt ruột nên đang bất nhẫn, vừa nghe thấy thế thì hắn bèn thu đường nhìn lại, bố thí một ánh mắt cho Cố Tâm Nguyệt.

Ánh mắt ấy lạnh như một mũi dùi băng.

- Cô mà cũng xứng? Khi hắn nhìn cô, vẻ chán ghét trong đáy mắt chẳng hề che giấu, cứ như là đang nhìn một thứ rác rưởi.

Chưa từng có ai dám nói chuyện với cô như thế! Cố Tâm Nguyệt điên tiết đến nghẹn họng.

Sau đó cô ngẫm lại, chắc là người này không biết thân phận của mình nên mới lạnh nhạt với mình như thế thôi.

Người Bắc Kinh biết đến gia tộc của cô, thì làm gì có ai không vội vã đến lấy lòng cô chứ? Cố Tâm Nguyệt nén giận, trong giọng nói bộc lộ sự kiêu ngạo rõ ràng:

- Chắc anh không biết tôi là ai phải không? Bố tôi là chủ tịch tập đoàn Cố thị, tôi là đại tiểu thư của nhà họ Cố, tôi tên là Cố…

- Cô không nghe rõ à? Dạ Đình Sâm ngắt lời cô với giọng lạnh tanh.

Hắn không hề thu bớt sức uy hiếp của mình, mà phóng thích hoàn toàn khí thế trên thương trường ra.

Cố Tâm Nguyệt bỗng cảm thấy người đàn ông trước mắt mình càng thêm cao quý, cảm giác áp lực mãnh liệt khiến cô không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Đứng trước hắn, tự nhiên cô chẳng thốt nổi lên lời.

- Cho cô ba phút, lái xe đi đi.

Giọng nói của hắn bình thản lạnh nhạt thể hiện rõ rằng hắn đã quen ra mệnh lệnh, giọng điệu ấy mang theo sức mạnh khiến cho người ta tuân phục theo bản năng và không hề có ý định phản kháng.

- Vâng.

Cố Tâm Nguyệt đồng ý như một phản xạ bản năng.

Khi cô nhận ra mình vừa nói gì thì giật nảy mình sợ hãi, người đàn ông có khí thế như thế này thì tuyệt đối không phải là người bình thường rồi.

Từ Bảo Lâm đã xuống xe từ lâu, khi cảm nhận được sức ép từ người đàn ông kia thì cô cũng hốt hoảng.

Cô bước qua kéo tay Cố Tâm Nguyệt rồi bảo:

- Tâm Nguyệt, chúng ta đi thôi, mẹ tớ gọi tớ về nhà.

Nhà Từ Bảo Lâm chỉ là công ty nhỏ, không có tiền có thế như Cố gia, tính tình cô cũng nhát gan hơn Cố Tâm Nguyệt.

Cô cảm thấy người đàn ông trước mặt không dễ chọc, bèn kiếm cớ nhanh chóng gọi Cố Tâm Nguyệt đi, chỉ sợ Cố Tâm Nguyệt gặp chuyện gì làm liên lụy đến mình +++++++++++++++++++++ Ngày nào cũng có!!!!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom