• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (28 Viewers)

- Này!

Cô giật mình rồi đột nhiên nhào vào lòng Dạ Đình Sâm.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn hắn:

- Anh làm gì thế?

- Nếu cô mệt thì nghỉ ngơi đi, đừng có tựa vào lòng người đàn ông khác không phải chồng cô.

Đôi mắt hắn nhìn cô chắm chú khiến cô nghi ngờ chẳng biết hắn thực sự mất trí nhớ hay vẫn còn nhớ mọi chuyện.

- Anh... anh nhớ ra em rồi?

- Tôi chỉ không muốn bị cắm sừng thôi.

Hắn cố nén quan tâm, giả bộ lạnh lùng nói. Thế nhưng bàn tay hắn đã ôm cô rất chặt, để cô có thể tựa thoải mái hơn.

Nhạc Yên Nhi chẳng biết nên vui hay buồn, cảm giác của cô lúc này đúng là không thể nói thành lời.

- Anh về đi, vợ tôi giờ không tiện gặp người ngoài.

Dạ Đình Sâm lạnh nhạt nói, lúc này hắn chỉ hận không viết được lên mặt mấy chữ "Nhạc Yên Nhi là của tôi!"

- Nhưng mà... cô Nhạc...

Đường Phàm nhìn Nhạc Yên Nhi, chờ một câu trả lời của cô.

Nhạc Yên Nhi muốn nhân cơ hội này kích thích Dạ Đình Sâm, vì sao hắn cắm sừng mình thì được mà mình lại không cắm sừng hắn được? Chỉ cho quan phủ đốt lửa, không cho dân chúng thắp đèn à?

Nhưng cô nhịn được, cô không nỡ làm thế với Dạ Đình Sâm.

Dù sao hắn cũng là người cô yêu.

Nhạc Yên Nhi áy náy nhìn Đường Phàm:

- Xin lỗi, hôm nay tôi không khỏe, có lẽ phải về trước rồi. Lát nữa San San tới, làm phiền anh nhắn với cô ấy một câu nhé.

Thấy Nhạc Yên Nhi đã đồng ý, Đường Phàm cũng đành thôi:

- Không sao, vậy cô chú ý an toàn, đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số của tôi, nếu có chuyện gì thì cô cứ gọi.

- Được, cảm ơn anh, Đường Phàm.

Nhạc Yên Nhi cảm kích nói rồi trân trọng cầm lấy tấm danh thiếp.

Dạ Đình Sâm thấy vậy, cuối cùng hắn đã hiểu ghen tuông đến điên cuồng là gì. Từ nhỏ tới nay, hắn vốn muốn gì được nấy, dù không có được cũng sẽ cố gắng nghĩ cách giành được, đây là lần đầu tiên hắn rơi vào tình huống này.

Dạ Đình Sâm nghĩ mình sắp nhịn thành nội thương rồi.

Hắn cố kìm nén cay đắng trong lòng, để cho hai người kia không còn cơ hội nào khác, hắn lập tức bế Nhạc Yên Nhi lên xe.

- Muốn ăn gì, tôi đưa cô đi.

Vừa lên xe, hắn đã hỏi vậy.

Nhạc Yên Nhi thấy hắn không đặt mình xuống ghế sau mà là ghế phụ thì cảm thấy ấm áp hơn nhiều, ít nhất có rất nhiều chi tiết vẫn như xưa.

- Không muốn ăn, muốn về nhà, hơi mệt rồi.

Bị giày vò như vậy, cô đâu còn tâm trạng ăn uống, bây giờ cô chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi thôi.

- Tùy cô.

Hắn thờ ơ đáp rồi nổ máy.

- Dạ Đình Sâm, nếu em tìm được một người đàn ông khác, anh sẽ có lý do ly hôn, vứt bỏ gánh nặng là em, sao anh lại ngăn cản?

Dạ Đình Sâm không đáp.

Nhạc Yên Nhi mệt mỏi nhắm mắt, nhiệt độ trong xe rất ấm áp, Dạ Đình Sâm lái xe cũng cẩn thận, vì vậy cô cảm thấy buồn ngủ.

Cô chẳng chờ câu trả lòi của hắn mà tự nói tiếp:

- Hôm nay, thấy anh ở nhà hàng, em rất vui, rất vui. Nhưng anh nói em đi gặp mặt, anh biết lúc ấy em khó chịu thế nào không? Em không muốn ăn cơm với anh ấy, em chỉ muốn chọc giận anh thôi, nhưng thái độ của anh vẫn cứ lạnh băng. Trước kia anh rất dịu dàng với em mà.

Dạ Đình Sâm, khi nào anh mới quay về như cũ? Có phải em đã thành gánh nặng của anh rồi không? Em quấn quýt khiến anh mệt mỏi lắm à?

Cô nỉ non, giọng ngày càng nhỏ, ý thức cũng dần mơ hồ.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì đau lòng, hắn nhìn khuôn mặt say ngủ của cô, cảm thấy đau đến tận xương tủy.

Hắn không khống chế được nữa, vươn tay ra, nắm lấy tay cô.

Bàn tay nhỏ hơi lạnh nhưng rất mềm mại.

- Đồ ngốc, từ trước tới nay, em chưa bao giờ là gánh nặng của anh. Em là tình yêu đích thực của anh. Không diệt trừ được kẻ trong bóng tối kia, em sẽ vĩnh viễn nằm trong vòng nguy hiểm, hắn biết tầm quan trọng của em với anh, sẽ dùng em để uy hiếp anh, anh không thể dùng tương lai để đánh cược.

Dạ Đình Sâm nói, giọng nói ấm áp mà đau thương.

Điện thoại của hắn bỗng reo vang.

Cùng lúc đó, ở làn xe bên cạnh, có một chiếc xe đỗ song song với xe Dạ Đình Sâm.

Người đàn ông ngồi trong xe đeo kính gọng đen, đi giày tây, hệt như nhân viên văn phòng.

Là William.

Hai người cách nhau một khoảng rất gần, nhưng không ai nhìn ai cả.

Dạ Đình Sâm dùng tai nghe bluetooth để nghe điện thoại.

William cười khẽ:

- Cậu phách lối thật đấy, dám bế người đi ngay trước mặt bao người, bây giờ tôi là người hợp tác chứ không phải kẻ địch của cậu, đừng có chơi tôi như vậy.

- Ngay cả chuyện nhỏ cũng không làm được thì cậu còn là sói đen tôi biết sao?

- Ha ha!

Nghe thấy tên gọi đã lâu này, William cười phá lên:

- Vẫn còn nhớ cơ đấy, cứ tưởng cậu quên rồi.

- Khi ấy cậu khiến cho tôi thương tích đầy người, sao tôi dám quên.

Rất nhiều năm trước, cũng chính là đêm hắn quen Mạnh Y Bạch, toàn bộ vết thương trên người hắn đều là do William đánh, tất cả đều sượt qua tim, qua động mạch, nếu hắn không có ý chí kiên cường chịu đựng tới khi đến bệnh viện, có lẽ bây giờ đã không còn Dạ Đình Sâm tồn tại trên đời.

Lúc đó, hắn cũng phải cảm ơn một người, chính là Mạnh Y Bạch.

Có lẽ vì cô đến bên hắn khi hắn bị thương nặng, vậy nên sau khi hắn tỉnh lại, hắn không hề bài xích cô. Đây là lần đầu tiên với Dạ Đình Sâm.

Vết thương do đạn bắn kia là cái giá hắn phải trả để rời khỏi đó, đương nhiên William cũng không khá hơn hắn là bao.

Họng William là do Dạ Đình Sâm làm bỏng.

Dù thù oán trước kia rất nhiều nhưng bây giờ họ đang hợp tác với nhau, đều đang đứng trên một con thuyền, nếu ai từ bỏ thì sẽ phải dùng mạng đền.

Quy định này là quy định không bao giờ thay đổi của tổ chức.

William nhớ lại chuyện nhiều năm trước, giọng nói cũng thổn thức:

- Nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ phục ai, chỉ riêng có cậu là tôi phục, vì cậu điên! Cậu không chỉ độc ác với người khác mà độc ác với cả bản thân mình, điểm này tôi kém cậu.

- Cậu gọi điện chỉ để khen tôi à?

Dạ Đình Sâm thản nhiên nói, hắn hoàn toàn bình thản trước những lời khen của William, một kẻ vốn dĩ rất keo kiệt trong chuyện khen ngợi.

William cũng không cười nữa mà nghiêm túc nói:

- Tôi đã sắp xếp xong xuôi, nếu cậu muốn đưa cô ấy đi thì lúc nào cũng được.

Đưa cô ấy đi.

Lúc nào cũng được.

Cô ấy sẽ rời khỏi mình sao?

Tim Dạ Đình Sâm bỗng nhiên chệch nhịp, hắn nhìn Nhạc Yên Nhi theo bản năng, khuôn mặt khi ngủ của cô đẹp nhường ấy, ngắm bao lâu cũng không chán.

Sẽ đưa cô ấy đi? Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc sao?

- Phải triệt để tiêu diệt được tên kia, đó không phải chuyện một sớm một chiều. Cậu nghĩ kỹ đi, có lẽ phải nhiều năm sau cậu mới có thể gặp lại cô ấy đấy.
 
  • Chương 551

Sau khi Dạ Đình Sâm bỏ đi cả biệt thự cũng như trở nên vắng vẻ.

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp có cảm giác mất mát đã nghe thấy phu nhân Minh Tú bảo:

- Cũng muộn rồi, chúng ta ăn cơm đi đã.

Cô vội vã gật đầu, nhớ đến việc bà từ xa trở về chỉ vì giúp mình, cô thật sự rất áy náy:

- Mẹ, trưa nay để con làm vài món ăn, mẹ nếm thử tay nghề của con nhé.

Bà nghĩ một lát rồi đáp:

- Thế còn làm xong cơm rồi mẹ con mình đến thẳng LN đi.

Lời này vừa đúng ý Nhạc Yên Nhi.

Lúc họ đến LN còn chưa đến giờ nghỉ, Dạ Đình Sâm vẫn đang bận bịu công việc, đợi khoảng mười lăm phút sau hắn mới lững thững bước ra từ phòng họp.

Chưa kịp chào hỏi cô đã thấy hắn lạnh lùng hỏi:

- Bà muốn gì nữa đây phu nhân Minh Tú?

Bà làm như không hề nghe thấy, hiền lành bảo:

- Lại ăn trưa đi, đây đều là Yên Nhi làm đấy, nhìn thôi cũng thấy ngon rồi, đừng đứng ngây ra thế, tới ăn nhanh đi.

Nhạc Yên Nhi làm…

Những lời này như ma chú chậm rãi nở rộ dưới đáy lòng.

Cô còn biết làm một bữa cơm đầy đủ thế này, vậy mà hắn lại không hề biết.

Ánh mắt lạnh nhạt của hắn lướt qua khuôn mặt tràn ngập chờ mong của cô, trái tim… đau đớn không chịu nổi.

Rốt cuộc hắn cũng không từ chối nữa mà lãnh đạm ngồi xuống ghế.

Trái tim Nhạc Yên Nhi nhảy lên kịch liệt, cứ nghĩ lần này Dạ Đình Sâm cũng sẽ đuổi cô đi, xem ra hắn nể mặt phu nhân Minh Tú nên mới ngồi xuống, nhưng thế thôi cũng đủ làm cô vui lắm rồi.

Cô đẩy thức ăn về phía hắn, rồi nói:

- Dạ dày của anh không tốt, uống ít canh cho ấm bụng trước đi rồi hãy ăn, các món em làm đều theo sở thích của anh đấy.

- Ăn đi.

Nhạc Yên Nhi nói rất dài nhưng hắn chỉ đáp lại ngắn gọn như thế, cũng không từ chối đôi đũa cô đưa sang, sau đó còn gắp một miếng trứng rán lên ăn thử.

- Thế nào?

Hồi hộp nhìn hắn, hai mắt của cô như phát sáng, má cũng đỏ bừng cả lên, nhìn cực kỳ đáng yêu.

Dạ Đình Sâm thả lỏng cơ mặt, khóe mắt tràn ra dịu dàng khó thấy, thản nhiên đáp:

- Cũng không tệ.

Nghe thế còn suýt chút nữa vui đến nhảy cẫng lên, vội bảo:

- Thế anh ăn nhiều vào nhé, thấy cái gì không được cứ bảo em, về em sẽ sửa.

Phu nhân Minh Tú còn lo con trai mình sẽ nói năng khó nghe nhưng thấy hắn ngồi xuống cũng yên tâm phần nào.

Bà thấy nụ cười xán lạn trên mặt con dâu cũng cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái. Cô bé này chỉ cười lên thôi cũng khiến người khác thấy vui theo, hệt như mẹ cô vậy.

Cái nhìn này che giấu dịu dàng thật sâu, thật sâu.

Bữa cơm này Nhạc Yên Nhi ăn rất vui vẻ, miệng nhỏ như cánh cửa tự động, cứ líu ríu mãi không ngừng, còn kể lại một loạt những chuyện hay ho thời gian qua. Nói đến mức ánh mắt sáng lấp lánh, nhìn thôi là đủ biết cô đang vui đến thế nào.

Cô cũng không ăn được mấy vì phần lớn thời gian đều chỉ nhìn Dạ Đình Sâm ăn cơm, mà hắn cũng hiếm khi không nói năng gì, cứ để mặc cô nhìn như vậy.

Cô gắp thức ăn cho hắn mà hắn cũng chẳng nói gì, cô gắp bao nhiêu hắn ăn bấy nhiêu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, bữa cơm này cuối cùng cũng phải kết thúc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhạc Yên Nhi thay đổi nhanh như thời tiết, nụ cười dần tắt, chỉ còn lại cảm giác mất mát, vì cô không rõ mình còn có thể cùng Dạ Đình Sâm vui vẻ ăn cơm thế này được mấy lần nữa.

Hắn lấy khăn lau miệng xong mới mở miệng nói:

- Cơm đã ăn rồi, về sau mong cô đừng quấy rầy tôi và Y Bạch nữa.

- Về sau em có thể đến đây ăn cơm hàng ngày được không?

Cô hỏi đầy mong chờ.

- Cô không thấy yêu cầu của mình rất quá đáng à?

Hắn nhẹ nhàng liếc mắt một cái, mang theo hơi lạnh nhàn nhạt.

Nhạc Yên Nhi nghĩ lại cũng thấy đúng, dù sao giờ hắn chỉ thích Mạnh Y Bạch, cô yêu cầu thế này đúng là không hay cho lắm.

Nhưng mà…

- Quá đáng gì chứ? Tôi thấy chẳng có gì quá đáng cả, buổi tối cậu cũng ngoan ngoãn về nhà ngủ cho tôi, nếu không đừng trách tôi xử lý con đàn bà trơ trẽn kia!

Phu nhân Minh Tú vỗ bàn cái bộp, thái độ cực kỳ kiên quyết.

Dạ Đình Sâm nghe thế mày cũng cau chặt lại:

- Phu nhân Minh Tú, ai cũng có một giới hạn chịu đựng thôi.

- Không sai, ai cũng có giới hạn chịu đựng thôi, Yên Nhi có thể nuông chiều cậu nhưng tôi thì không! Chủ tịch Dạ ngoại tình trong lúc chưa ly hôn không chỉ ảnh hưởng đến danh dự cá nhân cậu mà còn gây tiếng xấu cho cả tập đoàn LN. Tôi sẽ báo chuyện này cho hội đồng quản trị để họ ra mặt giải quyết.

- Thì ra chuyện cá nhân của tôi còn có thể ảnh hưởng tới cả tập đoàn sao? Lần đầu tiên tôi nghe thấy chuyện thế này đấy.

- Đúng thế, lần trước đám phóng viên phỏng vấn chưa được xử lý kỹ, còn một ít thông tin bị tuồn ra ngoài, tạo thành ảnh hưởng rất lớn, mấy hợp đồng lớn của tôi đều bị cậu làm hỏng! Cậu nếu dám làm tổn thương vợ mình thì đừng trách người mẹ này độc ác, nếu người ngoài mà biết chủ tịch Dạ ngoại tình thì không rõ con đàn bà cậu yêu quý làm sao đối mặt với giới truyền thông đây?

- Bà đang uy hiếp tôi sao?

Giọng Dạ Đình Sâm đã trở nên lạnh đến ghê người, ánh mắt cũng tràn ra ánh sáng đáng sợ.

Mắt phượng nhướng lên, nhìn chằm chằm phu nhân Minh Tú.

Bà thản nhiên cười nói:

- Cậu đã bất nhân thì đừng trách tôi bất nghĩa.

- Đây là mục đích của cô sao Nhạc Yên Nhi? Chỉ tiếc nhất định tôi phải ly hôn. Việc này không cần báo với hội đồng quản trị, tự tôi có chừng mực, sẽ không để truyền thông nắm được bằng chứng gì có thể uy hiếp danh dự của tập đoàn. Giờ nguyên nhân không phải ở người ngoài mà do tự vợ chồng chúng ta có vấn đề, tôi là chồng nhưng đã không còn yêu vợ mình nữa thì tại sao lại bắt tôi phải khổ sở chịu đựng chứ?

Hắn quay sang nhìn Nhạc Yên Nhi, giọng nói lạnh lẽo như ngâm trong băng đá.

Trái tim cô lộp bộp rung lên.

Hắn nói mình phải khổ sở chịu đựng sao?

Lúc cô còn đang chưa biết nói thế nào thì phu nhân Minh Tú đã trả lời thay:

- Tôi không cần biết cậu khó chịu hay không, nhưng tôi không thể thấy con dâu mình ấm ức được! Tôi thành toàn cho cậu thì ai tới thành toàn cho Yên Nhi đây? Tôi sẽ không đồng ý cho hai người ly hôn, cậu có muốn ra tòa tôi cũng theo đến cùng. Yên Nhi không biết nói chuyện, cũng không có ai giúp đỡ nên các người mới hùa nhau bắt nạt con bé, giờ tôi đã đến thì sẽ thay nó làm chủ. Hôm nay cậu dám đi cùng con đàn bà kia thì đừng trách ngày mai tôi cho ả lên trang nhất!

Phu nhân Minh Tú nói năng cực kỳ ngang ngược, sao còn bộ dáng nghiêm cẩn ngày thường nữa, để bảo vệ con dâu quả thực bà đã không coi đứa con trai ruột của mình ra gì nữa rồi.

Dạ Đình Sâm thấy rất khó hiểu.

Rốt cuộc hắn là con bà hay Nhạc Yên Nhi mới là con ruột của bà đây?

Hắn không phải một lòng muốn chống lại mẹ mình, nếu thật sự mất trí nhớ chắc chắn hắn sẽ rất ương ngạnh nhưng thật ra không phải thế.

Hắn chỉ khẽ mím môi, sắc mặt trầm xuống nhưng không nói gì thêm, xem như đã thỏa hiệp.

Cuối cùng hắn chỉ thờ ơ bảo:

- Đi thong thả, tôi không tiễn.

Nhạc Yên Nhi nhìn Dạ Đình Sâm bỏ đi xong không kìm được hướng ánh mắt sùng bái về phía phu nhân Minh Tú.

Trời ạ!

Mẹ chồng cô đúng thật là khí phách ngời ngời!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom