• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (43 Viewers)

Nhạc Yên Nhi bất đắc dĩ đặt di động xuống rồi đi rửa hoa quả, sau đó cô mở mail.

Những ngày này cô bận bịu đến quay cuồng, chẳng có thời gian để dọn dẹp máy vi tính nữa.

Trong hộp thư có rất nhiều mail của Dư San San, cô ấy ở nước ngoài, không tiện gọi điện thoại nên quyết định gửi mail. Dư San San gửi rất nhiều ảnh chụp và cảm xúc qua mail cho Nhạc Yên Nhi.

Dư San San bây giờ không làm ở ban xã hội nữa mà mới được điều chuyển sang ban du lịch, lần này cô ra ngoài chơi cũng là do có cơ hội chi trả từ phía tòa soạn, cô chỉ cần chụp ảnh đẹp, viết tùy bút lữ hành là được.

Trước đây, Nhạc Yên Nhi còn đang thắc mắc vì sao bạn mình có thể bỏ ra nhiều tiền một lúc như vậy, bây giờ thì cô đã hiểu.

Dư San San đang ở đảo Bali, thánh địa của tuần trăng mật, nơi nào ở đây cũng có một truyền thuyết khiến người ta mơ ước.

Qua từng dòng thư, cô có thể nhận ra bạn mình đang rất vui vẻ.

Thấy tinh thần của bạn mỗi lúc một tốt, tâm trạng Nhạc Yên Nhi cũng khá hơn, ít nhất thì không phải chuyện gì cũng bết bát.

Đúng lúc này, Nghiêm lão gõ cửa, nói:

- Thiếu phu nhân, tối nay thiếu gia và cô Đỗ không về ăn cơm, cô có muốn ăn gì không, tôi sẽ bảo nhà bếp làm.

Trước kia, từng bữa cơm của Nhạc Yên Nhi đều do Dạ Đình Sâm làm, điều đó khiến cô cảm thấy hắn không phải chủ tịch cao quý của LN mà chỉ đơn giản là chồng mình thôi.

Nhưng bây giờ hắn đang ở bên một người phụ nữ khác.

Cô mở cửa ra ngoài, hỏi:

- Có phải Dạ Đình Sâm cũng nấu cơm cho Đỗ Hồng Tuyết không?

- Chưa bao giờ.

Nghiêm lão khẽ cười.

Mắt Nhạc Yên Nhi sáng lên, cô vội vàng hỏi tiếp:

- Vì sao? Chẳng lẽ Đỗ Hồng Tuyết chưa bao giờ yêu cầu à?

- Cô Đỗ có đề cập tới vài lần nhưng thiếu gian bận rộn quá, hơn nữa sau khi mất trí nhớ, cậu ấy cũng quên mất việc nấu cơm rồi

Nhạc Yên Nhi ngẩn ra, cô bỗng nhớ tới sau khi Lâm Đông Lục mất trí nhớ, anh cũng quên chuyện mình biết nấu cơm.

Vậy nếu để hắn nhớ lại chuyện bản thân biết nấu cơm, hơn nữa còn rất thành thạo, vậy có phải chuyện đó sẽ chứng minh được hắn yêu mình tới cỡ nào không? Có thể khiến hắn cân nhắc về quan hệ của họ thêm lần nữa không?

Một chủ tịch cao quý lại rửa tay nấu cơm vì một người phụ nữ, điều này còn không phải minh chứng tốt nhất sao?

Cô bỗng hưng phấn, kích động nói:

- Vậy ông có biết bao giờ Dạ Đình Sâm về không?

- Chuyện này tôi cũng không rõ nữa.

- Được rồi, tối nay ông cứ nấu thế nào cũng được, đồ lạnh thì đừng nấu nhé, không tốt cho cơ thể.

- Vâng, thiếu phu nhân.

Thời gian dần trôi, Nhạc Yên Nhi ăn cơm xong đã là bảy giờ, sau đó cô ngồi trên salon, chờ Dạ Đình Sâm về.

Chín giờ, người giúp việc đã ra về hết, căn nhà chìm vào yên lặng.

Nhạc Yên Nhi chăm chú nhìn đồng hồ treo tường.

Ngọn đèn tối mờ trong phóng khách chiếu sáng trên khuôn mặt trắng bệch của Nhạc Yên Nhi khiến cô càng có vẻ gầy yếu.

Nghiêm lão không nhịn được, nói:

- Thiếu phu nhân, chẳng biết mấy giờ thiếu gia mới về, cô đi ngủ trước đi.

Nhạc Yên Nhi nghe vậy thì mới rời mắt, cô cảm thấy mắt mình đã mỏi lắm rồi.

Cô vuốt vuốt mắt, đáp:

- Nghiêm lão, ông cứ đi nghỉ trước đi, tôi chờ thêm lúc nữa, dù sao bình thường phải mười một giờ tôi mới ngủ, giờ còn sớm mà.

- Thiếu phu nhân, nếu cô cứ thế này thì khi thiếu gia nhớ lại, cậu ấy sẽ đau lòng chết mất.

Câu nói này như gai sắc đâm vào trái tim Nhạc Yên Nhi, cô cười cay đắng:

- Đó là khi anh ấy nhớ ra tôi thôi, bây giờ anh ấy quên tôi rồi, sẽ không đau lòng đâu. Nghiêm lão, tôi không sao thật mà, tôi biết là ông không thức đêm được, ông cứ đi ngủ trước đi.

Nghiêm lão đã lớn tuổi, không thể thức đêm, cứ đến giờ này là ông sẽ buồn ngủ.

Biết mình không khuyên được, ông đành quay người rời đi, sau đó gọi cho Trần Lạc hỏi xem bao giờ Dạ Đình Sâm về.

Trần Lạc cũng không biết.

Nhạc Yên Nhi chờ tới mười một giờ thì thấy tiếng động ồn ào ngoài cửa, cô tưởng là Dạ Đình Sâm nên vội chạy từ salon ra, còn chưa kịp đi giày.

- Anh về rồi!

Cửa mở ra, người vào không phải Dạ Đình Sâm mà là Đỗ Hồng Tuyết.

Tâm tình của Nhạc Yên Nhi lập tức trở nên tồi tệ.

Cô thu lại nụ cười, cuối cùng bình tĩnh nói:

- Là cô à.

Đỗ Hồng Tuyết kiêu ngạo giơ chìa khóa lên, cười đắc ý:

- Đình Sâm đang làm việc, anh ấy không muốn tôi chờ vất vả nên để người ta đưa tôi về trước. Ôi, đây là chìa khóa anh ấy đánh thêm cho tôi này!

- À.

Nhạc Yên Nhi chỉ hờ hững đáp lại sự khiêu khích của Đỗ Hồng Tuyết như vậy.

Thật ra thì cô rất để ý, nhưng để ý thì sao?

Cô càng tỏ ra đau khổ trước mặt Đỗ Hồng Tuyết thì cô ta sẽ càng phách lối vui mừng. Còn lâu cô mới làm thế!

Cô tiếp tục ngồi lại salon, tìm một tư thế thoải mái nằm xuống.

Đỗ Hồng Tuyết không thấy phản ứng mà mình mong chờ thì khá thất vọng, cô ta lại càng căm hận Nhạc Yên Nhi hơn.

- Tôi cứ nghĩ diễn viên chuyên nghiệp mới có diễn xuất như vậy, ai ngờ cô cũng không tồi! Chẳng biết vẻ thanh thuần vô tội này của cô lừa được bao nhiêu đàn ông rồi?

- Nếu tôi nhớ không nhầm thì từ ngày cô vào nghề tới giờ, hình tượng còn thanh thuần vô tội hơn tôi mấy lần, cô lừa được bao nhiêu đàn ông rồi?

Nhạc Yên Nhi đáp trả.

Đỗ Hồng Tuyết không tức giận mà chỉ ngồi xuống phía đối diện Nhạc Yên Nhi, hai chân vắt chéo.

- Nhạc Yên Nhi, tôi biết cô mồm mép lợi hại, tôi không nói lại cô được. Nhưng chuyện Dạ Đình Sâm không yêu cô là sự thật, cô có càn quấy cũng vô dụng.

- Đó là chuyện của tôi, liên quan gì đến cô?

Cô trợn mắt nhìn người kia, hờ hững hỏi.

Đỗ Hồng Tuyết cười:

- Chiều nay cô quấn lấy anh ấy là để tìm cách cho anh ấy nhớ lại thật à? Nhưng anh ấy đã nói cho tôi biết rồi, cô xem anh ấy thẳng thắn với tôi biết bao nhiêu! Tôi nói cho cô biết, bác sĩ nói trong đầu anh ấy có một cục máu rất lớn, đã chèn vào dây thần kinh, tỷ lệ nhớ lại sẽ rất nhỏ, nếu không cô nghĩ làm sao tôi có thể để cô ở lại đây được? Đừng mơ mộng nữa, anh ấy không nhớ lại đâu!

- Ồ, thế thì sao?

Nhạc Yên Nhi bình tĩnh hỏi, cô không biểu hiện ra bất kỳ đau khổ gì trước sự châm chọc khiêu khích của Đỗ Hồng Tuyết, dường như những chuyện này không hề liên quan tới cô vậy.

Kiên nhẫn của Đỗ Hồng Tuyết không còn.

Cô ta nhăn mày, giận dữ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Nhạc Yên Nhi, nói:

- Đừng có thấy người ta nể mặt thì được đà, nếu bây giờ cô đi thì còn vớt vát được vài thứ, đừng để tôi mất kiên nhẫn, cô sẽ chẳng còn gì đâu!

- Đỗ Hồng Tuyết, cô có thể xem xét lại thái độ của mình được không? Giờ cô là kẻ thứ ba đấy. Cô bỏ cả sự nghiệp diễn xuất rồi, không sợ tôi vạch trần cô à? Vì Dạ Đình Sâm, cô bỏ được không?

Nhạc Yên Nhi cười khanh khách.
 
  • Chương 540

- Cậu ấy là em chồng tôi, thích hội họa nên tôi muốn mua tặng một bộ dụng cụ vẽ tranh cho cậu ấy.

- Thì ra là em trai à! Nói sớm có phải tốt rồi không!

Đường Phàm không ngốc, chỉ nói một câu đã chặn miệng Anjoye.

Anjoye nháy mắt xù lông.

Anh ta là Nhị thiếu gia ai nghe cũng sợ của LN, tên này dám châm chọc anh ta sao, lá gan đúng là không nhỏ!

Không được, đợi lát nữa phải tìm người đánh tên này một trận mới thỏa!

- Ê này, anh có biết nói tiếng người hay không thế. Tôi không phải em trai của cô ấy, tôi còn lớn tuổi hơn cô ấy đấy, là anh cô ấy đấy nhé!

- Anh thì anh, tôi là bạn trai của Yên Nhi… Ôi, ngại quá, nói nhầm mất rồi, tôi là bạn nam giới của cô ấy!

Nụ cười trên mặt Đường Phàm không thể chê trách được.

- Anh…

Lúc nào cũng ngang ngược như Anjoye lần đầu gặp người mặt dày hơn cả mình, bị nghẹn họng không đáp lại nổi.

Nhạc Yên Nhi thấy hai người căng thẳng nên vội giải hòa:

- Hai người sao thế, có xem nữa không? Hai người muốn nói chuyện riêng thì tôi không quấy rầy nữa nhé, để cả hai tự nhiên.

- Chị đừng đi, xem cùng em đã!

Anjoye kéo cổ tay cô, sau đó còn quay sang lườm Đường Phàm một cái rồi mới đi về phía giá bày đồ vẽ.

Dù hiện tại không thể vẽ trong thời gian dài nhưng đây là ý tốt của Nhạc Yên Nhi nên anh ta vẫn sẽ nhận.

Chọn lựa một hồi đến khi xem đồng hồ đã thấy sáu giờ hơn rồi.

Dù đang cùng Anjoye ngắm tranh, chọn dụng cụ vẽ nhưng thật ra trái tim cô lại không đặt ở đây.

Dạ Đình Sâm không hỏi địa chỉ của cô, cũng không gọi đến xác nhận lại mà chỉ gửi đi một tin nhắn bảo bảy giờ tới đón.

Nhưng hắn không biết cô ở đâu thì đón kiểu gì?

Hay là…

Gửi nhầm rồi?

Nhạc Yên Nhi càng nghĩ càng thấy có khả năng nên không để ý tin nhắn kia nữa, sợ mình càng mong đợi sẽ càng thất vọng.

Lúc ra khỏi phòng triển lãm cùng Anjoye, đang định lên xe thì một chiếc Rolls Royce quen thuộc đã dừng trước mặt cô, cửa xe vừa hay cũng mở ra.

Là… Dạ Đình Sâm.

Hắn đến thật rồi.

Nhạc Yên Nhi ngây ngẩn, trong thoáng chốc cô không biết phải làm gì nữa.

Hắn ngồi trên xe, đưa một tay ra, đôi môi mỏng nói rằng:

- Lên đây.

Cô nhìn bàn tay kia, cảm thấy thật sự khó tin thế nên không dám đưa tay mình ra.

Nếu hắn lại tùy tiện ném cô cho người khác thì sao, hôm qua Julia còn là người cô biết, nếu là một kẻ xa lạ cướp tiền cướp sắc thì phải làm thế nào?

Từ lúc nào mà cô đã bắt đầu mất niềm tin với Dạ Đình Sâm thế này?

- Anh muốn gì?

- Yên tâm, không bán cô đâu mà sợ, lên xe đi.

Câu nói đầy vẻ bá đạo, thậm chí mang theo ý không để người khác chối từ.

Nhạc Yên Nhi theo bản năng quay sang nhìn Anjoye, cô muốn có chỗ dựa, có người chỉ dẫn.

Anh ta cười bảo:

- Đi cùng anh ta đi, anh ta dám làm gì chị em băm chết anh ta rồi ném cho chó ăn ngay.

Nghe thế cô mới dám yên tâm.

Dạ Đình Sâm thấy cô còn hỏi ý kiến Anjoye thì không tránh được khó chịu.

Giờ cô còn tin tưởng Anjoye hơn hắn rồi sao?

Hắn không khỏi nhớ tới chiến thư từ Anjoye trưa nay.

- Anh không cần Nhạc Yên Nhi thì tôi cần! Cậu đây cho anh biết từ giờ tôi sẽ quang minh chính đại theo đuổi vợ anh, cẩn thận chiếc mũ trên đầu mình đấy! Anh còn dám động đến Nhạc Yên Nhi thì tôi cho anh xanh từ đầu đến chân!

Anjoye đã bắt đầu theo đuổi Nhạc Yên Nhi.

Hắn cau mày, không thể chịu được việc cô có người đàn ông khác, bàn tay to lớn nắm chặt tay cô, kéo thẳng vào trong xe.

Nhạc Yên Nhi bị giật mình nên ngã nhào vào người hắn, chóp mũi đã ngửi được mùi hương thanh mát đặc biệt của hắn.

Cô còn chưa kịp hồi thần đã nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Dạ Đình Sâm vang lên:

- Đừng sợ, tôi sẽ không làm cô tổn thương, chỉ đưa cô đi dự tiệc thôi mà.

Nghe thế cô cảm thấy rất nghi ngờ.

Tiệc?

Sao cô không nghe ai nói?

- Tiệc gì?

Cô ngồi thẳng dậy, nghi hoặc hỏi lại.

- Châu Báu Âu Thị và LN gia hạn hợp đồng thành công nên mở một buổi dạ tiệc, mời tôi đưa phu nhân đi cùng.

Hắn thản nhiên đáp.

Cô nghe xong mím môi hỏi lại:

- Đây là yêu cầu của Châu Báu Âu Thị?

- …

Câu hỏi của cô không có đáp án vì Dạ Đình Sâm đã thu hồi đường nhìn rồi quay ra phía cửa sổ.

Trái tim Nhạc Yên Nhi lạnh dần, cuối cùng cô thở dài một hơi.

Giờ hắn đã quên hẳn cô, sao còn nghĩ cho cô được chứ, nếu không phải đối tác yêu cầu căn bản Dạ Đình Sâm sẽ không nhớ ra còn có người vợ như cô.

Nhưng cô lại không nghĩ rằng với quan hệ giữa Dạ Đình Sâm và Âu Duyên Tây mà hắn không muốn thì bên kia vốn không dám yêu cầu gì hết.

- Thế… Đỗ Hồng Tuyết thì sao?

- Nếu cô đồng ý ly hôn thì người đi cùng tôi lúc này phải là cô ấy.

Dạ Đình Sâm không quay đầu nhưng giọng nói vẫn lạnh ghê người.

Nhạc Yên Nhi nghe xong cũng không biết mình có cảm giác gì nữa, bởi những lời gây tổn thương thế này cô đã nghe không chỉ một lần.

Không sao hết!

Tim cô rất khỏe, chịu được tổn thương! Dù sao có thể đứng cạnh hắn là được, cần gì để ý nguyên nhân chứ.

Cuối cùng chiếc xe dừng trước hàng quần áo quen thuộc, là cửa hàng lần trước họ đến, Nhạc Yên Nhi vừa xuống xe đã thấy mặt trước cửa hàng treo đèn màu rực rỡ, vô cùng đẹp mắt.

Đứng ở đây khiến cô cảm thấy như đã trải qua một đời vậy.

Lần trước tới đây cô còn nhớ Dạ Đình Sâm kén cá chọn canh kinh khủng, xong còn bởi cô và Dư San San say rượu mà phạt cô nữa.

Trừng phạt bằng một nụ hôn!

Chuyện cũ vẫn rõ ràng trước mắt, nhưng cô lại cảm thấy là cảnh còn người mất.

Cô bất giác nở nụ cười, tươi cười vừa ngọt ngào lại vừa cay đắng.

Dạ Đình Sâm thấy thế, trong đôi mắt đen lướt qua cảm xúc khó tả.

- Đang nghĩ gì?

Rõ ràng là một câu hỏi rất lạnh nhạt nhưng chính hắn cũng không biết một câu này đã cất chứa vô vàn thương tiếc cùng yêu chiều.

Nhạc Yên Nhi đang nhớ lại kỷ niệm cũ nên không chú ý tới ngữ khí của hắn, cô cười nói:

- Nhớ lại vài chuyện cũ thôi, trong tiệc của Dior hồi đó anh cũng dẫn em tới đây mua đồ. Em không muốn nói nhiều vì chắc chắn anh không nhớ, xong lại bảo em phiền hà cho xem. Đi nào, mua xong sớm còn đến bữa tiệc kia sớm.

Cô giơ tay định nắm tay hắn nhưng mãi mà không thấy hắn phản ứng gì nên mới nhớ ra tình huống hiện tại, cô ngại ngùng cười bảo:

- Ngại quá, quên mất giờ anh không còn yêu em nữa rồi. Đi nào, vào trong thôi.

Cô thản nhiên rút tay về nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn kia không che giấu được bi thương, thế mà cô vẫn cố gắng cười rất tươi, như thể không có gì xảy ra hết.

Nhìn theo bóng cô, bàn tay buông bên hông Dạ Đình Sâm chậm rãi siết chặt lại.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom