• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (27 Viewers)

Trong cuộc hỗn loạn này, có người lên tiếng:

- Anh rể, làm tình hình nhuốm máu thế để làm gì, em cho anh một đề nghị, anh cứ đưa Cố Tâm Nguyệt đến đồn cảnh sát đi.

Là Giang Sở Thù.

Đây là lần đầu tiên anh ta gọi Dạ Đình Sâm là anh rể, Dạ Đình Sâm cũng nhìn sang vì bất ngờ.

Cố Văn Sinh càng sợ hãi hơn:

- Cậu gọi cậu ta là gì? Cậu có quan hệ gì với Nhạc Yên Nhi? Cậu là...

Giang Sở Thù nhếch mép cười khẽ, trong nụ cười lại có sự hung ác:

- Như ông đoán, tôi là người nhà họ Nhạc.

Cố Văn Sinh choáng váng. Ngay cả ông Cố cũng ngây ra.

Đã nhiều năm như vậy rồi, họ Nhạc chẳng hề quan tâm đến Nhạc Yên Nhi, vì sao bỗng dưng có người nhà họ Nhạc xuất hiện? Thậm chí còn là em trai Nhạc Yên Nhi?

Người duy nhất không bị thân phận của Giang Sở Thù ảnh hưởng là Cố Tâm Nguyệt, cô ta đã bị chuyện khác lôi kéo sự chú ý, hoảng sợ hét lên.

Cô ta muốn giết người, như vậy phải ngồi tù!

Cô ta là thiên kim tiểu thư, nếu đã ngồi tù, có án tích thì về sau phải làm thế nào?

- Không, đừng đưa tôi đến đồn cảnh sát, tôi là thiên kim tiểu thư, làm sao có thể ngồi tù? Tôi không muốn! Cha, mẹ, ông, mọi người cầu xin cho con đi, con không thể ngồi tù được!

Cố Tâm Nguyệt gào thét.

Mẹ cô ta đau lòng nhìn con, bà ta muốn để ông Cố tiếp tục cầu xin nhưng chẳng biết vì sao nghe Giang Sở Thù nói vậy, ông Cố và Cố Văn Sinh như nhớ ra điều gì đó mà không lên tiếng nữa.

Giọng Dạ Đình Sâm vang lên như tiếng nói đến từ địa ngục:

- Các người đối xử với Yên Nhi thế nào, tôi hiểu hết! Từ nay trở đi, LN hủy tất cả mọi dự án hợp tác với Cố Thị, đồng thời sẽ bắt đầu thu mua cổ phiếu Cố Thị trên phạm vi toàn quốc.

- Cái gì?

Sắc mặt Cố Văn Sinh tái nhợt, ông ta đã thoát khỏi sự hoảng loạn do Giang Sở Thù mang lại, dù gì thứ ông ta quan tâm nhất cũng chính là công ty.

Nếu nhà họ Dạ thực sự muốn ra tay với Cố Thị thì địa vị của Cố Thị đã rơi vào nguy hiểm.

Ông ta định nói gì đó nhưng lại bị ông Cố kéo tay cản lại. Ông lão quát:

- Mày câm miệng! Tất cả nghe theo lời Dạ Đình Sâm!

- Ba, nhưng mà...

- Ta bảo mày câm miệng!

Ông Cố đã sử dụng toàn bộ uy nghiêm của mình.

- Còn Cố Tâm Nguyệt.

Dạ Đình Sâm nhẹ nhàng nhắc tới cô ta, hắn cười lạnh, trong nụ cười là hơi thở chết chóc:

- Nhạc Yên Nhi bị cô chèn ép bao năm thì cô phải chịu từng đấy năm, sau khi cô ra tù thì không được quay lại nhà họ Cố, cũng không được nhận bất cứ trợ giúp nào của họ. Nếu không, Cố Thị thành ra thế nào, tôi không dám hứa!

Chiêu này quá độc ác.

- Không! Anh không thể đối xử với tôi như thế!

Cố Tâm Nguyệt hét ầm lên như nổi điên:

- Anh cứ cắt lưỡi tôi đi, đừng bắt tôi ngồi tù, đừng để tôi sống cuộc sống như vậy! Tôi chết mất, nếu không có sự trợ giúp của người nhà thì tôi sẽ chết! Cầu xin anh cứ cắt lưỡi tôi đi!

Cô ta thà vĩnh viễn không nói được lời nào còn hơn phải ngồi tù và sống cuộc đời như người bình thường.

Giang Sở Thù hiểu rất rõ những thiên kim tiểu thư hư vinh nhưng vô dụng này, vậy nên anh ta mới đưa ra một sự trừng phạt tàn nhẫn như thế.

Với những người cao cao tại thượng này, tra tấn tinh thần mới là đáng sợ nhất.

Ông Cố nghe cháu gái nói những lời như thế thì rất đau đầu.

Ông nghiêm khắc nói:

- Nhóc, ân tình này ta nhớ kỹ, cứ xử lý theo cách của cháu đi, đưa nó tới đồn cảnh sát!

- Ông, ông điên rồi! Hắn đang hại cháu gái ông! Cháu không muốn ngồi tù, cũng không muốn sống cuộc sống bình thường, ông ơi mau cứu cháu. Nhạc Yên Nhi nghe lời ông nhất, ông cầu xin cô ta đi!

Cố Tâm Nguyệt điên cuồng gào khóc khiến người ta đau lòng.

Nếu Cố Tâm Nguyệt phải sống như thế thì đúng là sống không bằng chết.

Vợ chồng Cố Văn Sinh thương con nhưng không dám mở miệng xin tha, bởi lẽ Dạ Đình Sâm không trả thù, cho nó còn sống đã là may mắn, họ nào dám cầu xin gì khác?

Vợ Cố Văn Sinh núp trong ngực chồng không quay ra nữa.

Cố Tâm Nguyệt thấy người nhà không dám van xin thì trái tim như rơi vào hầm băng.

Ánh mắt cô ta trở nên ác độc, chửi ầm lên:

- Một lũ ăn hại, các người chỉ trơ mắt ra nhìn tôi đi tù à? Ông già chết tiệt kia, lúc nào ông cũng thiên vị Nhạc Yên Nhi, tôi chỉ hận mình không đâm chết nó! Những thứ nó có lẽ ra là của tôi, tôi...

Cố Tâm Nguyệt đang gào thét thì một loạt tiếng giày cao gót nện trên sàn gạch vang lên.

Nặng nề, quy luật.

Giọng nói hờ hững của phó chủ tịch vang lên:

- Ai đang làm ồn ở bệnh viện thế?

- Phó chủ tịch.

Trần Lạc dù gì cũng là nhân viên của LN nên khi thấy bà, anh lập tức chào hỏi.

Giang Sở Thù thấy phu nhân Minh Tú tới thì ánh mắt sáng lên, lùi ra sau nửa bước để ẩn mình vào nơi đám người không thấy được.

Tiếng chào của Trần Lạc với người khác thì bình thường nhưng với Cố Tâm Nguyệt lại cực kỳ có sức hấp dẫn.

Phó chủ tịch.

Đây chẳng phải là mẹ Dạ Đình Sâm sao? Lúc trước chính bà ta định chọn mình làm hôn thê của hắn!

Cố Tâm Nguyệt kích động vô cùng, chẳng biết cô ta lấy sức ở đâu ra mà vùng khỏi hai vệ sĩ, vội vàng chạy tới quỳ trước mặt phu nhân Minh Tú, mừng như điên nói:

- Dì, dì là phó chủ tịch của LN, cũng là mẹ Dạ Đình Sâm phải không?

- Phải, thì sao?

Phó chủ tịch nhìn qua cảnh trước mắt, bà đã hiểu bảy, tám phần sự việc rồi.

Trên đường tới, Beyer đã điều tra mọi việc.

Nếu đúng như điều tra thì đây là con gái Cố Văn Sinh, em gái Nhạc Yên Nhi.

Cô ta cũng là người gây tổn thương cho con dâu bà, khiến cô còn đang nằm trong phòng giải phẫu.

Nghĩ tới đây, ánh mắt phu nhân Minh Tú lạnh đi.

Nhưng Cố Tâm Nguyệt đã kích động đến không còn đầu óc, hoàn toàn không nhận ra thay đổi nhỏ này.

Cô ta hưng phấn nói:

- Vậy dì có nhớ con không? Con là Cố Tâm Nguyệt, khi trước dì với cha con từng thương lượng để con làm vị hôn thê của Dạ Đình Sâm, dì nhớ không?

- Là cô à?

Bà híp mắt nhìn kỹ cô ta, khuôn mặt khóc nhòe nhoẹt son phấn khiến nhan sắc thật sự lộ ra, quả là vô cùng xấu xí. Mắt cô ta đỏ hồng, tràn ngập vui sướng vì thoát chết, thậm chí còn muốn trả thù.

Bà đã gặp vô số người, vừa thấy ánh mắt Cố Tâm Nguyệt là hiểu ngay.

Đơn giản là muốn dựa vào bà để xoay chuyển tình hình thôi.

Bà đỡ cô ta lên, nói:

- Chuyện này là thế nào? Tôi đến biệt thự nhưng không có ai, quản gia nói mọi người đều ở bệnh viện, có ai ốm à?

Phu nhân Minh Tú giả vờ hỏi.
 
  • Chương 498

Thế nhưng, còn chưa được nửa năm, cô gái đó đã nói với ông, khi đi du học nước ngoài, cô ấy đã gặp được người mà mình yêu thương.

Ông đồng ý buông tay, nhưng không ngờ khi thốt lên câu nói ấy, trái tim ông lại đau đớn dữ dội đến thế.

Lúc này… ông mới biết mình yêu cô gái đó biết bao.

Tình yêu này kéo dài nhiều năm, không tăng lên cũng không giảm đi.

- A Tú, tôi đi trước một bước đây.

Điện thoại trượt từ trong tay người đàn ông đó xuống, ông chậm rãi khép hai mắt lại.

Phu nhân Minh Tú vẫn chưa về tới nhà, mới đi được nửa đường thì bà nhận được tin nhắn của Bayer.

Bà nghi hoặc mở tin nhắn ra, không ngờ nội dung tin nhắn lại là bảo bà chăm sóc bản thân cho tốt.

Bà cảm thấy khó hiểu, không cách nào xua đi được nỗi bất an trong lòng.

Không ngờ bà vừa về đến nhà thì đã nhận được điện thoại của bệnh viện.

Bayer… xảy ra chuyện rồi!

Mà ở trong biệt thự, Dạ Đình Sâm cũng nhận được một tin nhắn.

“Bayer chính là Lâm Viễn Đường năm xưa!” Hắn nhìn vào màn hình điện thoại đang phát sáng, mấy chữ đó hiện lên trước mắt hắn như một lời nguyền.

Bayer chính là Lâm Viễn Đường ư?

Bàn tay to lớn của Dạ Đình Sâm từ từ khép lại rồi siết vào thật chặt.

Đêm nay vốn là một đêm không ngủ nhưng không ngờ hết việc này đến việc khác lại ùn ùn kéo đến!

Hắn lập tức gọi điện thoại cho Trần Lạc, lệnh cho cậu ta nhanh chóng điều tra hiện tại Bayer đang ở đâu, phu nhân Minh Tú giờ đang làm gì.

Một lúc sau, Trần Lạc gọi điện lại.

- Bayer bị thương giờ đang ở trong bệnh viện, nguyên nhân vẫn chưa tra rõ, nhưng tôi đã điều tra hệ thống camera, có một người phụ nữ lạ mặt đi từ trong nhà ông ta ra. Phó chủ tịch hiện đang trên đường tới bệnh viện.

- Điều tra người phụ nữ kia cho tôi! Trong vòng nửa tiếng nữa, tôi muốn được gặp bà ta!

Hắn nói xong liền cúp điện thoại, vẻ mặt âm trầm đến mức đáng sợ.

Hắn không để Trần Lạc điều tra thân phận của Bayer là vì ba năm trước khi ông ta xuất hiện, hắn đã điều tra rồi, hoàn toàn không có bất cứ điểm đáng nghi nào cả, cộng thêm việc đúng là ông ta có thể trợ giúp cho phu nhân Minh Tú nên hắn không ngăn cản Bayer ở lại.

Bây giờ điều tra tiếp thì kết quả chắc cũng như thế, người thật sự biết chân tướng chỉ có hai người kia mà thôi.

Nhưng hắn không có thời gian đi chất vấn, vì hắn cần tìm thấy người gửi tin nhắn kia trước để tránh tin này truyền ra ngoài, gây ra hậu quả đáng sợ.

Không đến nửa tiếng, Trần Lạc liền đưa Trương Lan đến biệt thự, trên thực tế cậu ta không tốn nhiều công sức để tìm bà ta, bởi vì Trương Lan cũng đang tìm Dạ Đình Sâm.

Đương nhiên Dạ Đình Sâm chẳng xa lạ gì người phụ nữ trước mặt này, khi hợp tác với Bất động sản Quảng Thịnh, hắn đã từng nhìn thấy bà ta trên bàn hội nghị.

Đây chính là vợ của Lâm Viễn Đường, Trương Lan.

- Tin nhắn là do bà gửi đúng không?

Dạ Đình Sâm lạnh lùng hỏi.

Bà ta không vội trả lời câu hỏi của hắn mà lại nhìn ngắm bốn phía, ung dung ngồi xuống rồi mới lên tiếng đáp:

- Đúng thế, là tôi gửi.

- Tin nhắn này có ý gì?

Hắn gằn từng tiếng một.

Trương Lan nghe thế liền mỉm cười ngước mắt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt của hắn, bà ta nói:

- Chính là ý mà chủ tịch Dạ nhìn thấy, tôi vừa đi từ nhà Bayer về, chính tôi đã làm ông ta bị thương. Thực ra, chúng ta đều bị ông ta lừa gạt, sau khi ông ta giả chết thì biến mất chín năm, thay đổi toàn bộ gương mặt, tất cả là vì để trở lại bên phu nhân Minh Tú một lần nữa mà không khiến người khác nghi ngờ.

Nói tới đây, giọng nói của bà ta như rít ra từ kẽ răng.

Bà hận người đàn ông đó thâm tình, nhưng không giành chút tình cảm nào cho mình.

Bà ta càng hận ông bạc tình, hủy hoại cả cuộc đời mình!

- Có chứng cứ gì không?

Hắn hơi nheo mắt, trong ánh mắt lạnh lùng cơ trí xẹt qua vẻ kỳ lạ.

Bà ta lắc đầu nói:

- Không có chứng cứ, Lâm Viễn Đường làm mọi chuyện rất kín kẽ, ông ta hủy hết toàn bộ tư liệu về bản thân, vì thế bây giờ không thể chứng minh được Bayer chính là Lâm Viễn Đường chết đi rồi sống lại năm xưa!

Bà ta nhíu chặt mày, nếu như có thể chứng minh, bà ta nhất định sẽ công khai chuyện này, để tất cả mọi người đều biết gian tình của đôi nam nữ chó má này.

- Vậy làm sao bà biết ông ta là Lâm Viễn Đường?

Ngữ khí của Dạ Đình Sâm lập tức trở nên nhẹ nhàng, như thể không hề để tâm, tay hắn tùy ý vắt lên chỗ để tay của ghế sofa, ngón tay gõ nhịp trên ghế, tạo ra những âm thanh nhỏ bé, nhưng ở trong phòng khách yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của đối phương này, âm thanh đó lại có vẻ rất nặng nề.

Trương Lan nghe thế thì hung dữ híp mắt lại, gương mặt xinh đẹp tràn ra sự thù hận dữ dội:

- Bởi vì tôi quá quen thuộc với người đàn ông đó, gương mặt của ông ta thay đổi hoàn toàn nhưng đôi mắt không đổi! Hơn nữa trước đó, vì muốn tranh giành Bất động sản Quảng Thịnh nên Lâm Đông Lục đã giam cầm tôi, là ông ta cứu tôi ra, nếu như ông ta không phải là Lâm Viễn Đường thì chắc chắn không thể làm thế! Chủ tịch Dạ, chắc hẳn cậu cũng hận ông ta, chi bằng hai chúng ta hợp tác đi!

- Qủa thật tôi hận ông ta, nhưng bây giờ bà đã không còn là chủ tịch hội đồng quản trị của Quảng Thịnh nữa, bà lấy cái gì để hợp tác với tôi.

Lúc này, Dạ Đình Sâm toát ra vẻ khôn khéo của người làm ăn.

Đôi mắt hơi nheo lại của hắn ngước lên, ánh mắt tịch mịch lạnh thấu xương của hắn chiếu thẳng vào bà ta.

Trương Lan cũng là người đã trải qua mưa to gió lớn nên không hề có chút hoảng hốt nào mà ung dung nhìn lại hắn. Tuy rằng không thể phủ nhận rằng trên người Dạ Đình Sâm có khí thế khiến người ta khâm phục nhưng đây là lúc quan trọng, bà ta không thể nhận thua!

- Tôi nghe nói bây giờ chủ tịch Dạ đang đối phó với Quảng Thịnh, sao phải phiền phức như thế? Chỉ cần tôi ra mặt, Quảng Thịnh tất sẽ là của cậu, đến lúc đó chúng ta hợp tác, nó sẽ trở thành công ty con dưới trướng của cậu, sẽ là một trợ lực lớn cho cậu, bây giờ cậu hủy hoại nó thì chẳng lấy được cái gì đúng không?

- Bà nói có lý đấy.

Dạ Đình Sâm gật đầu, vô cùng tán đồng lời nói của bà ta.

Bà ta không khỏi kiêu ngạo nhếch khóe môi lên, trên gương mặt tràn ngập sự hung ác:

- Tôi và chủ tịch Dạ cùng có một kẻ thù chung, chúng ta chắc chắn sẽ hợp tác rất vui vẻ! Tôi muốn người đàn ông kia phải trả giá!

Thực ra, bà ta rất muốn nói, để cả Minh Tú trả giá, nhưng trước mặt con trai người ta, bà ta vẫn kiêng kỵ nên không mở miệng.

Tuy rằng luôn có lời đồn quan hệ mẹ con của họ bất hòa, nhưng nhỡ đâu lúc này họ lại về phe nhau thì khá là phiền phức, vì thế bà ta chỉ đành nhẫn nhịn, đợi khi lấy lại được quyền lực ở Quảng Thịnh rồi tính tiếp!

- Thật sự là một ý hay!

Khóe miệng của hắn nhếch lên một độ cong khéo léo nhưng lạnh lùng như một tảng băng.

Đôi mắt phượng đen kịt nhìn chăm chú gương mặt của bà ta, hắn nói:

- Nhưng, tôi cứ muốn hủy diệt Quảng Thịnh đấy.

- Tại sao?

Trương Lan kinh ngạc.

Bất động sản Quảng Thịnh có thể đứng vững không ngã nhiều năm như thế không phải không có lý do, tuy rằng bây giờ mọi người đều đang đồn đại nó sắp phá sản đóng cửa nhưng người quen thuộc với nó như Trương Lan hiểu rõ.

Tin đồn này chẳng qua chỉ là chuyện giật gân mà thôi, tuy rằng tình trạng của Quảng Thịnh hiện nay quả thật nghiêm trọng nhưng vẫn chưa đến mức không thể cứu được, hủy diệt nó chắc chắn không phải là kế hoạch trong một thời gian ngắn mà phải chuẩn bị lâu dài.

Muốn đánh sập một xí nghiệp cần có thời gian, chứ không phải đơn giản cứ nói là xong, vì thế hợp tác với bà ta mới là sự lựa chọn hoàn mỹ nhất!

- Chủ tịch Dạ, cậu đang nói đùa phải không, nhưng chuyện này chẳng buồn cười tí nào đâu.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom