• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (40 Viewers)

- Hiểu lầm cả thôi, anh mà không mang em ra làm lá chắn thì chẳng ai có thể gánh chịu được cơn giận của bà béo đấy cả. Em còn có Dạ Đình Sâm mà, thế nên chắc chắn sẽ không sao!

- Vớ vẩn! Khi nãy giống không sao lắm à?

Nhạc Yên Nhi tức giận.

Francis xin lỗi rối rít, cười hề hề nói:

- Đừng giận đừng giận, bây giờ ổn cả rồi mà. Nếu Laura thực sự làm gì em thì chắc chắn anh sẽ là người đầu tiên lao ra phản đối, làm sao anh nỡ để người đẹp bé nhỏ bị thương được! Hôm nay anh không chỉ đến thăm đâu, còn có quà cảm ơn đây.

Nói xong, Francis vỗ tay, lập tức có người đi tới, lấy một chiếc hộp ra.

Nhạc Yên Nhi nhìn kỹ, đây là một hộp danh thiếp với hoa văn tinh xảo.

Cô do dự nhận lấy, khi mở ra thì thấy bên trong có ba tấm thiếp vàng, bên trên in tên Francis.

- Đây là minh chứng việc anh nợ em ba yêu cầu, bên trên có số cá nhân của anh, luôn mở máy cả ngày, nếu anh không ở Anh thì sẽ là ở Pháp, em có thể tìm anh ở trang viên Selene, chỉ cần là yêu cầu từ em và anh có khả năng thực hiện được, anh đều sẽ đồng ý.

Nhạc Yên Nhi nhìn danh thiếp, đằng sau có họ của Francis, là Louis.

Louis là dòng họ từng thống trị nước Pháp, mà ai cũng gọi Francis là bá tước, có thể thấy thân phận anh ta không tầm thường.

Món quà này quá quý, cô không thể nhận được.

- Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của anh, việc đã đến nước này cũng là không tránh khỏi, dù giận nhưng không đến mức tôi cần thứ gì từ anh, hơn nữa còn có Dạ Đình Sâm bên cạnh tôi nên tôi nghĩ mình không có yêu cầu gì với anh cả.

Nhạc Yên Nhi dùng hai tay trả hộp về, Francis lại không có ý nhận lại.

- Dạ Đình Sâm lợi hại hơn anh, so với hắn thì quả thực anh không bằng, nhưng em cũng nên giữ lại một đường lui cho mình phải không, nhỡ đâu có một ngày hắn không ở bên em thì sao?

Francis cười khẽ, giọng nói trầm êm tai mang theo ma lực tiên đoán khiến Nhạc Yên Nhi run lên.

Nhỡ đâu có một ngày...

Dạ Đình Sâm không ở bên cạnh.

Đã lâu lắm rồi cô không hề nghĩ tới điều này.

Nhạc Yên Nhi thực sự thấy bất an sau khi nghe câu nói này của Francis.

Lần này, cô không từ chối nữa mà giữ chiếc hộp trong tay.

- Vậy được, cảm ơn quà của anh.

- Còn hơn mười ngày nữa là hai người kết hôn rồi, khi đó có lẽ anh không ở đây, anh phải ra biển một chuyến, chỉ mong là về kịp để uống rượu mừng. Anh đã gặp nhiều người phương Đông rồi nhưng em là đẹp nhất đấy. Hy vọng em sẽ không gặp phiền phức gì để phải tới tìm anh.

Francis cười nói.

Nếu thật sự có một ngày Nhạc Yên Nhi tìm đến Francis, vậy chứng tỏ Dạ Đình Sâm đã không còn bên cạnh cô nữa.

Nhạc Yên Nhi gật đầu:

- Tôi cũng hy vọng mình không có cơ hội tìm tới anh.

- Được rồi, không nói nhiều nữa, anh phải đi ngay đây. Đi trước nhé, anh ôm em một cái được không? Với tư cách bạn bè hoặc là kẻ gây phiền phức? Được chứ?

Francis chân thành hỏi rồi từ từ mở cánh tay ra.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô bước lên khẽ ôm anh ta.

Suốt một buổi sáng, Nhạc Yên Nhi không thể tập trung vào học chỉ vì một câu nói vô tâm của Francis, nó khiến cô thấy rất bất an.

Còn hơn mười ngày nữa là tới 31 tháng 8, cũng là hôn lễ của cô và Dạ Đình Sâm.

Mọi thứ đã sẵn sàng.

Thiếp mời, khách khứa, tiệc cưới, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ chờ tới ngày ấy mà thôi.

Cô vuốt ve chiếc nhẫn trên tay, đây là nhẫn cầu hôn của Dạ Đình Sâm. Hắn cầu hôn không có quỳ xuống, chẳng có hoa hồng, hắn chỉ bá đạo đeo nhẫn vào tay cô, thế rồi cô cũng không nỡ tháo xuống.

Chỉ mong có thể hạnh phúc bước vào lễ đường với hắn.

Đến trưa, lúc Dạ Đình Sâm tới đón, Nhạc Yên Nhi miễn cưỡng khống chế tâm tình để hắn không nhận ra.

Về tới nhà, vừa bước vào cửa, cô đã bị giật mình bởi mười mấy bộ áo cưới.

Trước đó không lâu, tiệm áo cưới đã gửi khá nhiều bản phác họa tới, hai người cũng bàn bạc rất nhiều rồi mới chọn ra hai bộ. Sao bây giờ lại nhiều thế này?

- Đây là?

Cô nghi ngờ hỏi.

- Đồ cưới chính. Hoạt động trong hôn lễ khá nhiều, có thời gian dài cũng có thời gian ngắn, em cần phải mặc tất cả là bốn bộ. Chỗ này có mười hai bộ, em chọn những bộ em thích nhất đi.

Dù Dạ Đình Sâm vẫn nói với giọng bình thản như cũ nhưng nụ cười của hắn không hề giấu được, dường như hắn đang thấy Nhạc Yên Nhi mặc váy cưới trước mắt mình vậy.

- Bộ nào cũng đẹp, em không chọn được.

Nhạc Yên Nhi nghĩ thẩm mỹ của mình cũng đã đạt đến tiêu chuẩn, mỗi bộ đồ ở đây đều lộng lẫy tới mức khiến cô hoa mắt.

Cuối cùng, Dạ Đình Sâm không để cô thử hết mà tự chọn ra bộ đẹp nhất.

Nhạc Yên Nhi thay một bộ áo cưới trắng, phía sau là đuôi váy rất dài. Chiếc váy đoan trang tao nhã lại rất quý phái được thiết kế bó sát, nó khéo léo khoe ra cặp chân dài và vòng eo nhỏ khiến người ta vừa nhìn đã liên tưởng tới sự thánh khiết của hôn nhân.

Trắng tinh không một vết ố, thuần khiết như vậy đấy.

Cũng như tình yêu của bọn họ.

Nhạc Yên Nhi không quyết được, vậy nên Dạ Đình Sâm chọn giúp cô. Là một người chồng giỏi giang nên hắn vô cùng quyết đoán và mau chóng chọn được bốn bộ khiến mình hài lòng nhất.

Nhạc Yên Nhi mất một buổi chiều để thay quần áo, mãi cho tới tối, cô vẫn chìm đắm trong bầu không khí vui mừng.

Vào giây phút thử váy cưới, nhìn Dạ Đình Sâm ngồi trên salon, Nhạc Yên Nhi cảm thấy mình như đã bước vào hôn lễ, chuẩn bị nghênh đón hạnh phúc của mình.

Sau khi làm việc xong, Dạ Đình Sâm về phòng nhưng không thấy bóng dáng quen thuộc trên giường còn đèn phòng tắm thì đang sáng.

Hắn mở cửa bước vào, thấy cô nhóc kia đang cười ngốc, thậm chí còn không biết hắn đã đi vào.

Dạ Đình Sâm đến bên bồn tắm, hắn thử sờ nước trong bồn mới thấy nước đã lạnh từ lâu, hắn nhíu mày, vội vàng cầm khăn tắm rồi bế cô nhóc trong bồn lên, tức giận nói:

- Nước lạnh mà em không biết à? Nếu cảm lạnh thì sao hả?

Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới hồi hồn, cô không sợ hãi cơn giận của Dạ Đình Sâm, ngược lại còn vui vẻ cười toe toét.

Cô híp mắt vươn đôi tay như ngó sen lên, vòng qua cổ Dạ Đình Sâm, để mặc cho nước làm ướt quần áo hắn.

- Chồng, anh lo lắng cho em kìa!

- Nói nhảm, anh không lo cho em thì lo cho ai?

Dạ Đình Sâm tức giận gắt lên, mặc dù giọng nói có vẻ nghiêm trọng nhưng hành động lại rất dịu dàng. Hắn cẩn thận lau người cho Nhạc Yên Nhi rồi mới bế cô lên giường:

- Lần sau anh không dám để em tắm một mình nữa mất.

Dạ Đình Sâm đặt cô xuống giường nhưng cánh tay cô vẫn quấn chặt lấy hắn.

Hắn nhíu mày, ngạc nhiên nhìn cô, lo lắng hỏi:

- Sao thế?

- Không, chỉ nghĩ tới sẽ làm đám cưới với anh là em đã rất vui, rất vui rồi. Sau đó, lúc tắm em còn có ảo giác như chúng ta đã bước vào giáo đường, em đi trên thảm đỏ, bước về phía anh. Sau đó, em hạnh phúc đến ngất xỉu!

Nhạc Yên Nhi hớn hở nói.
 
  • Chương 480

Tiếng quát của ông Cố vang vọng khắp hành lang.

Người nhà họ Cố đã tới đủ.

Vợ Cố Văn Sinh vội lao tới vừa đánh vừa cắn hai vệ sĩ kia, thế nhưng đối phương vẫn không buông tay.

May mắn là người vệ sĩ kia dừng tay, không tiếp tục cạy miệng Cố Tâm Nguyệt nữa.

- Mẹ!

Cố Tâm Nguyệt đau đớn gào lên, nước mắt như mưa:

- Cứu con, mau cứu con!

- Các người buông con gái tôi ra, nó làm gì sai mà các người đối xử với nó như vậy?

Bà ta khóc không thành tiếng.

Ông Cố đẩy xe lăn tới trước mặt Dạ Đình Sâm. Sắc mặt ông rất nghiêm túc, ông biết là Cố Tâm Nguyệt đã gây chuyện khiến Dạ Đình Sâm căm phẫn, hơn nữa, bây giờ Nhạc Yên Nhi đang trong bệnh viện có lẽ cũng liên quan tới cô ta.

Nhưng ông vẫn ôm tâm lý may mắn, hỏi:

- Tâm Nguyệt đã làm gì sai để cháu phải trừng phạt nó như vậy? Còn định cắt lưỡi của một cô bé?

Dạ Đình Sâm không nói gì, chỉ ngoắc tay.

Trần Lạc hiểu ý ngay, anh đưa một chiếc máy tính bảng tới, trong đó có camera quán cafe, mọi chuyện đều được ghi lại.

Khi ông Cố nhìn khuôn mặt dữ tợn của Cố Tâm Nguyệt lao tới đâm một nhát vào Nhạc Yên Nhi, con ngươi ông co rút lại.

- Đồ khốn nạn, nó là chị gái mày, sao mày có thể làm thế với nó?

Ông nổi giận.

Cố Tâm Nguyệt nghe vậy thì không cam tâm nói:

- Nó không phải chị gái con, nó chỉ là đứa con hoang không thể ra ánh sáng thôi! Ông, con mới là cháu ông, vì sao ông cứ thiên vị nó? Người có hôn ước với Dạ Đình Sâm là con, vậy mà ông có thể nhìn con chịu ấm ức, còn dung túng Nhạc Yên Nhi, không công bằng! Nó đáng chết, đáng chết!

Nghe thấy những lời cực đoan của con gái mình, vợ Cố Văn Sinh vội nhìn sang phía Dạ Đình Sâm.

Sắc mặt hắn vẫn bình thản thế nhưng bao phủ quanh hắn là khí lạnh.

Khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt mang theo tử vong.

Hắn không nhìn Cố Tâm Nguyệt mà nói:

- Tiếp tục đi.

Vệ sĩ nghe vậy thì chuẩn bị ra tay khiến bà ta hoảng sợ thực sự.

Bà ta vội vàng kéo tay vệ sĩ, khóc ròng:

- Con bé ngốc này, lúc nào rồi mà còn nói thế, mau cầu xin ông, cầu xin chủ tịch Dạ đi con!

- Con không xin, ông không yêu con, chỉ yêu Nhạc yên Nhi, mẹ cứ để con bị cắt lưỡi đi.

- Con ngốc này, sao lại không nghe lời mẹ nói? Mau xin đi, dù sao con cũng là cháu ruột của ông mà!

Cháu ruột.

Mình nhìn nó lớn lên!

Ông Cố đau khổ nhắm mắt, sau khi mở mắt ra, ánh mắt ông lại sáng rực.

Ông lạnh lùng nói:

- Văn Sinh, đi, tát nó thật mạnh vào cho nó tỉnh ra, chưa cho dừng thì không được dừng!

- Ba!

Vợ chồng Cố Văn Sinh đều kêu lên.

Dù sao cũng là con mình, Cố Văn Sinh không nỡ.

- Yên Nhi đã vào đó rồi, còn định để Tâm Nguyệt cũng vào à?

- Nó vốn nên vào đó!

Ông lão nổi giận:

- Có phải mày muốn làm phản, không nghe lời cha nữa không?

Dù ông đã hơn sáu mươi nhưng khí thế vẫn như cũ, áp lực to lớn của ông khiến Cố Văn Sinh không thể từ chối.

Cố Văn Sinh bước tới trước mặt Cố Tâm Nguyệt, nét mặt đau khổ.

Vợ ông ta vội túm tay chồng lại, run rẩy nói:

- Ông muốn đánh con thật à? Ba hồ đồ chẳng lẽ ông cũng thế? Từ khi Tâm Nguyệt còn bé đến giờ, chúng ta đã nỡ đánh nó lần nào đâu?

- Ba... Ba đánh con thật à?

Cố Tâm Nguyệt khóc lóc, đôi mắt đã sưng húp.

Cố Văn Sinh run tay, mãi vẫn không tát được.

Ông Cố nhìn ba người trình diễn cảnh phụ từ tử hiếu thì tức đến đỏ bừng mặt.

Nếu không đánh đòn phủ đầu trừng phạt Cố Tâm Nguyệt thì chắc chắn nó không thể tránh khỏi sự trả thù điên cuồng của Dạ Đình Sâm!

Đám người trẻ tuổi này không biết phân biệt nặng nhẹ gì cả!

- Nếu không nỡ, vậy để tôi làm!

Một giọng nói khác vang lên.

Đám người nhìn về phía giọng nói, hóa ra là Giang Sở Thù.

Người lớn nhà họ Cố không nhận ra anh ta nhưng Cố Tâm Nguyệt thì có, cô ta biết anh nổi tiếng đến đâu nhưng không biết thế lực sau lưng anh, cô ta cho rằng anh ta chỉ là bạn bè trong giới của Nhạc Yên Nhi mà thôi.

Sắc mặt Giang Sở Thù rất tệ, nụ cười mỉm thường trực không còn, ánh mắt lạnh buốt như muốn giết người.

Anh ta lạnh lùng nhìn người nhà họ Cố rồi nhìn về phía Dạ Đình Sâm, khẽ gật đầu như chào hỏi hắn.

Giang Sở Thù đến tham gia hôn lễ nhưng vừa tới nơi đã được thông báo rằng Nhạc Yên Nhi bị thương, giờ đang nằm viện, chưa biết sống chết ra sao.

Anh ta đã phải dùng hết tu dưỡng bản thân để ngăn mình không đánh cho đám người nhà họ Cố này một trận, bây giờ Giang Sở Thù chẳng còn lòng dạ nào duy trì nét mặt bình thản với họ cả.

Cố Văn Sinh không biết anh ta là ai nhưng ông ta đã giật mình bởi ánh mắt kia, sau khi ổn định lại, ông ta bày uy của người bề trên ra, trầm giọng nói:

- Cậu là ai? Việc nhà họ Cố đến lượt người ngoài như cậu nhúng tay vào à?

Giang Sở Thù cười lạnh:

- Chuyện nhà họ Cố? Các người làm người nhà họ Nhạc bị thương mà còn dám nói đây là việc nhà họ Cố à?

Nghe thấy mấy chữ "nhà họ Nhạc", nét mặt Cố Văn Sinh lập tức thay đổi.

Chẳng lẽ đây là...

Giang Sở Thù không thừa thời gian nói nhảm với Cố Văn Sinh, anh ta lạnh băng lên tiếng:

- Ông đánh hay tôi đánh?

Cố Văn Sinh vẫn còn đang hoảng hốt, chẳng biết nghĩ gì, ông ta lùi về sau nửa bước.

Ông Cố thấy thế thì biết chuyện này không thể nhẹ nhàng cho qua, ông vỗ mạnh vào tay vịn, giọng nói sang sảng:

- Ra tay đi, nếu không để ta tự làm!

Cố Văn Sinh biết ông Cố là người rất công bằng, vì xoa dịu Dạ Đình Sâm, chắc chắn ông sẽ mạnh tay.

Đến khi đó đứa con gái mỏng manh này làm sao chịu nổi?

Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có mình ra tay được mà thôi.

Cố Văn Sinh đau lòng nhìn con gái:

- Tâm Nguyệt, lát nữa sẽ hơi đau, con phải nhịn đấy.

- Đừng mà... Ba...

Cô ta lắc đầu, muốn cản cha mình lại.

Vì sao không ai giúp mình?

Cố Văn Sinh giơ tay lên, một cái tát giáng xuống mặt Cố Tâm Nguyệt.

Vì ông Cố chưa bảo ngừng nên Cố Văn Sinh không thể dừng lại được, mặc cho vợ con gào khóc, ông ta chỉ có thể lòng đau như cắt đánh tiếp.

Giang Sở Thù trào phúng nhìn cảnh đó như đang xem hài kịch.

Dạ Đình Sâm chẳng thiết xem vở hài kich này, ánh mắt lạnh lẽo của hắn nhìn về phía ông Cố.

- Ông, để cho cháu buông tha Cố Tâm Nguyệt mà ông sẵn sàng diễn tuồng gạt cháu à?

Ông Cố biết Dạ Đình Sâm thông minh, chắc chắn trò vặt vãnh này không qua mắt được hắn.

Bây giờ chính là lúc nói chuyện.

Ông hít sâu rồi nhìn hắn, gằn từng chữ:

- Ông biết là không thể gạt cháu, món nợ này ông sẽ có câu trả lời cho cháu. Chuyện do cháu gái ông làm sai nhưng nó còn nhỏ, cứ để lão già này gánh đi.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom