• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (28 Viewers)

- Anh… anh không khách khí với em ư?

Nhạc Yên Nhi vô thức nuốt nước miếng, cô nhìn hắn bằng ánh mắt sợ hãi.

Đôi mắt phượng của Dạ Đình Sâm dần dần sâu hơn, cơ thể to lớn đổ ập xuống, đè Nhạc Yên Nhi xuống ghế sofa, giam chặt cô trong vòng tay mình.

Hắn nói:

- Em nghĩ sao?

Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô, khiến cho lòng cô hơi bối rối, bàn tay nhỏ bé không ngừng đẩy lồng ngực của hắn, cô hoảng hốt nói:

- Anh đừng phá nữa, mau dậy ăn sáng thôi!

- Anh muốn ăn em hơn, làm sao bây giờ?

Ánh mắt của Dạ Đình Sâm nóng rực, nói bằng giọng vô cùng nghiêm túc.

Nhạc Yên Nhi nghẹn họng, không nói được gì…

Cuối cùng, cô cắn môi, giận dỗi đập nhẹ vào lồng ngực hắn rồi trợn mắt quát:

- Không đứng đắn!

Nhưng không ngờ cô vừa đánh xong thì sắc mặt của hắn lại tái nhợt đi, trên trán túa đầy mồ hôi, điều nay khiến Nhạc Yên Nhi vô cùng hoảng hốt.

Cô vội vàng rụt tay lại, khẩn trương hỏi:

- Anh sao rồi? Không sao chứ?

- Đau.

Hắn nhíu mày trả lời.

- Để em xem nào!

Cô vội vàng cởi áo của hắn ra kiểm tra, phát hiện ra chỗ bị mình đánh còn chẳng đỏ lên tí nào mới tức tối ngước mắt lên, muốn hỏi hắn tại sao lại lừa mình, nhưng vừa ngẩng đầu lên đã sa vào bầu trời đêm thăm thẳm, mắt của hắn sáng lấp lánh như những vì sao, đối mắt đẹp đẽ của hắn ngay lập tức mê hoặc lòng người.

Tất cả mọi lời nói đều nghẹn lại, không thể thốt ra.

Hắn nắm lấy tay cô áp lên ngực mình rồi bảo:

- Nếu như tỏ ra yếu đuối có thể khiến em quan tâm thì anh nguyện vĩnh viễn làm kẻ yếu trước mặt em.

- Yên Nhi, em có yêu anh không?

Đột nhiên hắn hỏi.

Cô gật đầu thật mạnh, không hề do dự.

- Yêu.

Sao có thể không yêu chứ?

Người đàn ông này là chỗ dựa duy nhất của cô!

- Có câu nói này của em là đủ rồi, cho dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ không buông tay em.

Dạ Đình Sâm thẳng thắn tuyên bố, giống như một vị quân vương đang chiếu cáo thiên hạ vậy.

Nhạc Yên Nhi ôm hắn thật chặt, nghe những lời này trong lòng cô thấy vô cùng thoải mái.

Bữa sáng này với cô quá đỗi ngọt ngào, sau cô cũng chỉ thuận miệng hỏi xem hắn xử lý chuyện Đỗ Hồng Tuyết thế nào.

Dạ Đình Sâm bảo để cô ta tiếp tục ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng vài hôm, đợi sức khỏe hồi phục thì cho người đưa về thành phố A, Nhạc Yên Nhi nghe được đáp án này mới thấy yên tâm, người như Dạ Đình Sâm một khi đã quyết định chuyện gì thì sẽ không dễ thay đổi, nếu hắn đã chọn cô thì cô sẽ tin tưởng hắn hoàn toàn.

Hơn nữa, chỉ sợ can thiệp quá nhiều sẽ khiến cô đánh mất chính mình, cô chỉ cần tin tưởng vào ông chồng này là đủ.

Họ vừa ăn sáng xong không ngờ lại thấy Trần Lạc hớt hải chạy tới, đang định nói gì đó nhưng vừa thấy Nhạc Yên Nhi cậu ta đã ngậm chặt miệng.

Cô biết họ có chuyện cần nói nên chủ động tránh đi.

- Sao thế?

Dạ Đình Sâm hờ hững hỏi.

- Không đưa cô Đỗ về thành phố A được.

Vẻ mặt của Trần Lạc rất nghiêm túc, cậu ta nhíu chặt mày lại, nói.

Dạ Đình Sâm nghe thế thì cau mày, ánh mắt thản nhiên bỗng chốc thay đổi, lạnh lùng nhìn Trần Lạc.

Cậu ta cười khổ, ngập ngừng chốc lát mới nói:

- Cô ta… đột nhiên bị tổng giám đốc Lâm của công ty bất động sản Quảng Thịnh đưa đi rồi.

- Lâm Đông Lục?

Dạ Đình Sâm lẩm bẩm cái tên này, ánh mắt cũng trở nên u ám:

- Anh ta có nói lý do không?

- Không, nhưng anh ta hẹn tám giờ tối nay gặp nhau ở nhà hàng Forren.

- Tôi biết rồi, chuyện này đừng nói với Yên Nhi, tất cả mọi việc tôi sẽ giải quyết.

- Vâng.

Trần Lạc vừa đi thì ánh mắt của Dạ Đình Sâm đã phủ ngập trong sương giá, xem ra có một số việc cuối cùng cũng không thể giấu được nữa.

Cùng lúc này, trong một căn phòng khác.

- Cô tưởng tôi sẽ tin những lời cô nói ư?

Lâm Đông Lục cúi đầu đọc tạp chí, không buồn ngước mắt lên nhìn người phụ nữ trước mặt này một cái.

Đỗ Hồng Tuyết không hề lúng túng mà chỉ cười hỏi:

- Nếu như tổng giám đốc Lâm không tin thì sao lại bảo Hank chuyển lời buối tối tám giờ gặp Dạ Đình Sâm chứ?

Lâm Đông Lục nghe thế mới ngước lên, đôi mắt màu hổ phách ánh lên sự tàn nhẫn:

- Cô nghe trộm tôi nói chuyện hả?

Khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, Đỗ Hồng Tuyết lại thấy hơi sợ.

Cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh, cười trêu:

- Anh Lâm đừng quên hiện giờ chúng ta có quan hệ hợp tác, thái độ của anh thế này làm tôi sợ lắm đấy.

- Sợ ư?

Người đàn ông đó lặp lại một lần, anh bước xuống khỏi giường bệnh, đôi mắt tàn nhẫn của anh nhìn chằm chằm vào Đỗ Hồng Tuyết.

Tiến gần… từng bước!

Cô ta thấy anh đi tới thì nhíu chặt mày lại, lùi dần về sau cho đến khi cột sống dính vào tường mới ngạc nhiên phát hiện ra cả người mình chảy đầy mồ hôi lạnh.

- Anh… anh muốn làm gì?

Cô ta nói với giọng hoảng sợ vì từ trước đến nay chưa từng thấy Lâm Đông Lục thế này bao giờ.

Ngay sau đó, cổ cô ta bị Lâm Đông Lục bóp chặt, đẩy vào tường, cảm giác khó thở đột ngột ập tới khiến cho cô ta không ngừng giãy giụa.

- Anh… buông… buông tôi ra!

- Sở dĩ cô nói những chuyện này với tôi là vì cô muốn có được Dạ Đình Sâm và muốn làm tổn thương Yên Nhi, nhưng tôi thì không! Chúng ta vĩnh viễn không bao giờ hợp tác với nhau, nếu như cô dám làm hại đến Yên Nhi thì tôi sẽ cho cô chết không chỗ chôn!

Anh gằn từng chữ một, trong lời nói ẩn chứa hơi thở hung ác.

Người đàn ông này…hoàn toàn có thể giết người!

- Tôi… tôi biết rồi, anh mau buông tay ra…

Đỗ Hồng Tuyết nào dám chần chừ, vội vàng đồng ý, lúc này Lâm Đông Lục mới thả lỏng tay.

Cô ta chật vật trượt xuống theo tường, ra sức hít thở.

Qua hồi lâu, khi đã bình phục lại cô ta mới lên tiếng:

- Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không làm hại Nhạc Yên Nhi đâu, tôi muốn được ở bên Dạ Đình Sâm, anh muốn ở bên Nhạc Yên Nhi, chúng ta không hề xung đột với nhau mà!

- Cút!

Lâm Đông Lục không nói mấy lời dư thừa mà chỉ lạnh giọng quát một tiếng.

Đỗ Hồng Tuyết vội vàng gật đầu rồi xoay người chạy biến mất.

Sau khi cô ta đi Hank mới bước vào, nhìn vẻ mặt âm trầm đáng sợ của Lâm Đông Lục bỗng trái tim anh ta run lên, vẻ mặt đáng sợ thế này đã rất lâu rồi không xuất hiện trên gương mặt ấy.

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao tự nhiên em lại mang người phụ nữ đó về đây, lại còn muốn đi gặp Dạ Đình Sâm nữa chứ?

Ánh mắt của Lâm Đông Lục đột nhiên trở nên xa xăm, dường như nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt đó lại lạnh đi.

- Lúc nhỏ, ở căn nhà đó, mẹ không thích em, sau đó ba đưa em đi, để một cô chăm sóc em ba năm. Chuyện này anh còn nhớ không?

Hank nghe tới đây thì sắc mặt thay đổi, trong mắt lóe lên cảm xúc phức tạp.

Anh ta nuốt một ngụm nước miếng, gật đầu xác nhận quả là có chuyện như thế thật:

- Sao đột nhiên em lại nói tới chuyện này?

- Anh có biết, cô đó là ai không?

Lâm Đông Lục buồn bã nhìn anh ta.

Hank cố tỏ ra bình thản, trên mặt không có bất cứ sự khác thường nào, anh ta vờ bình tĩnh hỏi:

- Là ai?
 
  • Chương 458

Francis cố bỏ qua cảm giác đó, anh ta giả vờ bình tĩnh, cười nói:

- Chủ tịch Dạ không cần cuống, tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị nho nhỏ với anh mà thôi. Những thứ này tôi không để dành, nếu anh xé là tôi cũng hết, thế đã đủ thể hiện thành ý của tôi rồi chứ?

- Nếu thực sự có thành ý thì không nên chụp lại chúng mới phải!

Dạ Đình Sâm nghiêm mặt, hắn đã nổi giận khi thấy những tấm hình này.

Đáng chết, sao tên này lại cả gan động vào người phụ nữ của hắn?

Francis cười, tất nhiên bản thân anh ta cũng biết mình làm hơi quá.

Trên thực tế, khi vừa xông vào phòng thay đồ và trông thấy Nhạc Yên Nhi, anh ta đã biết cô là vợ Dạ Đình Sâm.

Hôm qua, Francis nghe bạn nói Dạ Vị Ương sẽ dẫn chị dâu tới chơi, vậy nên Francis vốn đang tránh né Laura đã đột ngột xuất hiện ở phòng thể hình này, anh ta còn trang bị thêm camera siêu nhỏ để thử vận may xem mình có gặp được Nhạc Yên Nhi hay không.

Chẳng ngờ số anh ta khá may, khi đang tránh Laura lại gặp được Nhạc Yên Nhi thật.

- Tôi muốn từ hôn với cô gái mập kia, nhưng tôi chỉ là kẻ thấp cổ bé họng trong gia tộc, vậy nên mong chủ tịch Dạ giúp đỡ.

Francis nói lên mục đích của mình.

- Anh đường đường là một bá tước còn chẳng giải quyết được, vậy tôi có thể sao? Huống hồ đây còn là việc riêng nhà anh nữa!

- Nhà tôi đang có một mối hợp tác với LN, nếu tôi có thể đoạt được nó thì mọi thứ đều dễ bàn, nếu không được thì tôi chỉ có thể ngoan ngoãn kết hôn. Ảnh chụp anh có thể hủy nhưng ở đây có rất nhiều người, rất nhiều miệng, chỉ sợ bịt miệng họ sẽ khá phiền đấy.

- Anh đang uy hiếp tôi?

Dạ Đình Sâm nhướng mày, ánh mắt hắn lạnh buốt nhìn Francis.

Francis không tỏ vẻ yếu thế, anh ta cười nói:

- Không dám không dám, chỉ lo rằng lời đồn sẽ khiến tình cảm hai người sứt mẻ thôi, chủ tịch Dạ đây gia đại nghiệp đại đâu có sợ, đi đến đâu cũng không ai dám nói huyên thuyên, nhưng bà Dạ thì khác, thân phận của cô ấy không chịu nổi loại nghi kỵ như vậy!

Lời này khiến Dạ Đình Sâm nhớ tới bữa tiệc lần trước, việc hắn không ở bên cạnh Nhạc Yên Nhi khiến cho những người kia không e dè khiêu khích và bàn tán thế nào.

Hắn không e ngại bất cứ điều gì, nhưng Nhạc Yên Nhi thì khác.

Dạ Đình Sâm siết chặt nắm đấm, gân xanh hằn lên.

Đôi mắt lạnh nhìn sâu vào Francis, từng lời từng lời thoát ra khỏi đôi môi mỏng màu hoa hồng:

- Nếu tôi giúp anh thì sao?

- Tôi sẽ lập tức mang cô bạn gái tin đồn đi, tuyệt đối không gây phiền cho hai người, hơn nữa việc hợp tác kia là đôi bên cùng có lợi, chủ tịch Dạ chỉ lãi không lỗ, hơn nữa có thêm người bạn như tôi chẳng phải tốt sao? Nếu ra ngoài mà anh không chăm sóc được vợ thì còn có tôi nè!

- Vợ tôi, tôi chăm sóc, không cần anh lo!

Dạ Đình Sâm bình tĩnh nói, trong giọng nói là vẻ khó chịu.

Hắn không thích bất kỳ người đàn ông nào quá quan tâm tới Nhạc Yên Nhi, điều này khiến hắn cảm thấy bất an!

Francis tất nhiên nhận ra sự lạnh lẽo trong câu nói này, anh ta sờ mũi, hiểu ý cười:

- Hiểu rồi! Vậy chúng ta cứ quyết thế đi, cảm ơn chủ tịch Dạ đã giúp!

Thấy Dạ Đình Sâm gật đầu, Francis vui vẻ quay đi nhưng lại bị người phía sau gọi giật lại.

Francis mừng vui khấp khởi đi qua, nói:

- Chủ tịch Dạ còn gì dặn dò à?

- Khi nãy anh động vào vợ tôi bằng tay nào?

- Tay nào? Không nhớ rõ, chắc là cả hai! Sao thế?

Francis không nhận ra sự uy hiếp trong ánh mắt Dạ Đình Sâm, anh ta thẳng thắn trả lời.

- Cảm ơn.

- Không có...

Chữ cuối cùng còn chưa kịp nói ra, Francis đã bị Dạ Đình Sâm bẻ ngoặt tay ra sau, tiếng gãy xương vang lên, anh ta đau đớn cuộn tròn người.

Một nắm đấm thụi vào bụng khiến Francis đau trợn cả mắt.

- Tôi... tôi quả thật quá ngây thơ, làm sao vẫn không chịu rút ra bài học cơ chứ?

Francis đau đớn ngã xuống đất.

Dạ Đình Sâm chẳng hề nhìn lại, hắn đi thẳng ra ngoài.

Lúc này, Dạ Vị Ương đang giới thiệu Nhạc Yên Nhi với bạn cô bé, Laura không còn ở đây nữa, những người còn lại đều cười vui vẻ, tự giới thiệu bản thân.

Cô biết họ chỉ nể mình là bà Dạ, nếu không dù có mặt đối mặt, họ cũng chẳng thèm để mắt tới cô.

- Em dạy chị chơi golf nhé, hai chân dạng ra, giữ cân bằng cơ thể rồi dùng ngón út, ngón áp út và ngón giữa của tay trái giữ chặt gậy đánh bóng, sau đó đung đưa thân thể, dùng sức đánh.

Dạ Vị Ương vung gậy rồi nói:

- Cứ thế, biết chưa?

Cô bé đưa gậy cho Nhạc Yên Nhi, cô lắc đầu mãi:

- Thôi thôi, chị sợ mình không học nổi.

- Đừng ngại, em có phải người ngoài đâu.

- Không cần đâu, mọi người chơi đi, chị sẽ nghỉ ngơi.

Nhạc Yên Nhi cười, từ chối.

Trước kia cô có tới sân golf một lần, ngay cả tư thế nắm gậy và thế đứng tiêu chuẩn cô cũng làm sai, trên phương diện vận động, ngoại trừ biết chạy bộ thì cô chẳng còn sở trường nào khác.

Dạ Vị Ương khuyên mấy lần đều vô ích thì nói:

- Vậy chị nghỉ ở đây chờ anh em tới, em đi với bạn đây. Nếu họ dám nói lung tung thì chào luôn bằng bạt tai ấy. Họ không có tư cách dạy bảo người nhà họ Dạ chúng ta, chị là người của anh em, anh em cưng chiều chị hết mực, đâu phải ai muốn bắt nạt cũng được.

Lời này vang vọng trong đầu Nhạc Yên Nhi khiến cô run rẩy.

Dạ Đình Sâm yêu chiều cô như vậy, không nỡ để cô bị ấm ức dù chỉ một chút nào, cô đâu thể ở đây để bị bắt nạt.

Câu nói này khiến cô trở nên dũng cảm hơn, những khuôn mặt xa lạ và dối trá kia đã không còn đáng sợ nữa.

- Này, sao cô không ra chơi với Dạ Vị Ương?

- Không biết chơi nên không chơi, đỡ mất hứng.

Nhạc Yên Nhi lễ phép cười nói.

- Vậy cô muốn chơi gì, ở đây có nhiều trò tốt cho sức khỏe lắm.

Một cô gái vui vẻ nói.

Có người phụ họa ngay:

- Tập Yoga đi, tôi vừa học được một tư thế mời, bà Dạ đi cùng đi!

Người nói là Lynda, cô gái này rất xinh đẹp.

- Tôi không học Yoga, mọi người cứ đi đi, tôi ngồi đây là được rồi.

- Vậy cô biết cái gì, chúng tôi đều có thể tập cùng cô.

Một cô gái khác tên Anna nói, giọng tỏ vẻ xem thường.

Nơi này đều là con nhà quý tộc và các nhân vật có máu mặt, ai nấy đều được nhận sự giáo dục cao cấp.

Cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi với ánh mắt chọc tức. Người đâu mà chẳng biết gì cả, hệt như con cóc lọt vào bầy thiên nga, nếu không vì nể mặt Dạ Đình Sâm thì làm gì có ai tới nịnh nọt Nhạc Yên Nhi chứ?

Anna không muốn tới đây, thế nhưng Dạ Vị Ương đã ngỏ lời, cô ta không dám đắc tội.

Nhạc Yên Nhi chẳng có bản lĩnh gì, vậy thì dựa vào đâu mà cô ta lại có được một người đàn ông tốt như vậy?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom