• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (29 Viewers)

- Mấy người nói đủ chưa?!

Minh Tinh Tinh ngồi cạnh Nhạc Yên Nhi không chịu nổi nữa, vì họ ngồi trong góc, cậu bé còn cúi đầu nên họ mới không thấy màu mắt nó, chỉ thấy khuôn mặt nó đậm chất Á nên cũng nghĩ nó là người Trung Quốc bình thường thôi.

Nhưng lúc cậu nhóc quát một câu bằng tiếng Pháp kia sắc mặt mấy cô gái đều trở lên trắng bệch.

Cậu bé ngẩng đầu, đôi mắt xanh lam sâu không thấy đáy, cảm xúc căm ghét của trẻ nhỏ đều thể hiện hết cả ra, nó hung hăng lườm đám người kia:

- Mấy người không phải bạn học của chị Vị Ương hả? Các người trong ngoài khác biệt thế chị ấy có biết không? Tôi cho mấy người biết, không chỉ chị Vị Ương sẽ dạy cho các người một bài học mà cả anh Sâm cũng sẽ không tha cho các người. Các người dám bắt nạt vợ anh ấy, chắc chắn các người sẽ phải trả giá đắt!

- Cậu… cậu là ai…

Một cô bé run giọng hỏi.

Minh Tinh Tinh nở nụ cười xấu xa, lộ ra hai cái răng nanh như răng của ác ma, lần này đổi thành nói tiếng Đức:

- Tên tôi là Minh Tinh Tinh, là anh Tinh của các người! Nói được tiếng Pháp thì hay lắm à? Nói được tiếng Đức cũng hay lắm à? Các người còn nói được tiếng gì nữa, thử nói cho tôi xem!

Người nọ nghe được tên cậu bé xong mắt trợn ngược lên, rõ ràng là cực kỳ sợ hãi.

Cái tên Minh Tinh Tinh rất lạ nhưng họ Minh lại không hề lạ!

Trong giới thượng lưu ở nước Anh không có nhiều dòng họ châu Á, họ Minh chính là một trong số đó.

Các cô từ nhỏ đã được dạy dỗ phải ghi nhớ tất cả các dòng họ quý tộc, vừa nghe đến tên Minh Tinh Tinh họ đã nhớ ngay đến phó chủ tịch của LN, phu nhân Minh Tú, bà ấy cũng mang họ Minh!

Đã thế thằng bé một câu lại chị Vị Ương, một câu thì anh Sâm, vừa nghe là biết nó có quan hệ không phải tầm thường với LN rồi.

Những gì các cô nói chẳng lẽ thằng bé đều nghe hết rồi sao?

Lúc này mà còn mạnh miệng cãi cùn thì đúng là lũ ngu, các cô vội vàng dùng tiếng Trung xin lỗi rối rít, bộ dáng thảm thương vô cùng.

Minh Tinh Tinh giờ cũng dùng tiếng Trung nói chuyện:

- Chị xinh đẹp ơi, họ nói xấu chị bị em nghe thấy, chị nói nên trừng phạt họ thế nào đây?!

Nhạc Yên Nhi vuốt đầu cậu bé xong mỉm cười bảo:

- Nếu đã nói chuyện không hợp tốt nhất là mấy người cứ tự đi làm việc của mình đi, tôi cũng không phiền các cô làm bạn nữa, thay tôi cảm ơn Vị Ương là được.

Lời này nói với mấy cô bé vừa rồi.

Minh Tinh Tinh nghe thế lập tức sốt ruột nhảy dựng lên, cậu bé tỏ vẻ rất không cam tâm:

- Chị ơi, họ mắng chửi chị đó, sao có thể bị bắt nạt mà không trả thù được chứ!

Thế nhưng mấy cô gái kia nghe thấy Nhạc Yên Nhi nói xong thì như được ân xá, vội vàng chạy biến mất rồi.

Minh Tinh Tinh tức muốn chết, lăn lộn mãi trên ghế salon.

Thấy cậu bé kích động thế Nhạc Yên Nhi lại rất vui vẻ, cô kéo nó vào lòng mình, cười nói:

- Dù sao chị cũng có nghe hiểu họ nói gì đâu. Mắng chị mấy câu cũng chẳng làm hại gì đến chị cả, sợ gì chứ.

- Nhưng mà… ba dạy em nếu có người bắt nạt mình phải trả thù mạnh tay vào, thế họ mới không dám ra tay lần nữa. Chị phải nói với anh Sâm, để họ được một bài học, xem xem sau này còn dám nói lung tung nữa không!

Cô nghe thế chỉ cười xòa, không biết phải trả lời cậu bé thế nào nữa.

Có người bắt nạt mình phải mạnh tay trả đũa không sai nhưng căn bản là mình phải có thực lực khiến đối phương tâm phục khẩu phục mới được.

Cô thì không có gì hết, dù Dạ Đình Sâm giúp cô trả đũa nhưng cũng không chặn miệng đám người đó được, họ sẽ vẫn lén lút mắng chửi cô, thậm chí càng nói càng khó nghe hơn thôi.

Cô chẳng có gì hơn người, dựa vào đâu mà có thể trở thành phu nhân của chủ tịch tập đoàn quốc tế LN chứ?

Chỗ này đều là người giàu sang cao quý, thân thế đều vô cùng hiển hách, chỉ có mình cô… Nếu không dựa vào Dạ Đình Sâm thì nơi như vậy cô chẳng có cơ hội mà bước vào được.

Lần này đến nước Anh cô đã nhận rõ điểm này, càng hiểu về LN và nhà họ Dạ cô càng rõ ràng chệnh lệch giữa mình và Dạ Đình Sâm, giống như vực sâu không tài nào bước qua nổi vậy.

Cô căn bản còn không dám ra cửa một mình, không dám đi siêu thị một mình, thậm chí đi xem phim ngoài việc nhìn màn ảnh cũng chỉ có thể nghe Dạ Đình Sâm phiên dịch cho, dù không muốn nhưng cô cũng không biết làm thế nào.

Dù sao cô và hắn sẽ ở bên nhau cả đời, thế thì nước Anh là nơi… nhất định phải tới.

Vừa rồi mấy người kia mắng chửi mình nhưng cô nghe không hiểu nên có thể tự lừa mình như không có chuyện gì xảy ra hết.

Sau này, mấy chuyện như thế có khi lại càng nhiều ấy chứ.

Thấy cô kiên cường như thế Minh Tinh Tinh cũng rất thương xót, rõ ràng cô đang cười nhưng nó lại thấy giống khóc hơn.

Là… khóc thầm trong lòng, nó không nhìn thấy được nhưng lại cảm nhận được sao?

Nó bỗng cảm thấy bản thân thật kém cỏi, anh Sâm đã giao cho nó bảo vệ chị gái xinh đẹp mà nó còn làm không tốt, một người đàn ông không bảo vệ được phụ nữ thì còn là đàn ông gì chứ!

Nó hít vào một hơi thật sâu, hùng dũng tiến tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, vỗ ngực bảo:

- Chị, chị cứ yên tâm, có Tinh Tinh sẽ không ai dám bắt nạt chị đâu!

Cô gật đầu cười:

- Ừ, đêm nay chị nghe Tinh Tinh hết!

Thời gian không ngừng trôi qua, thằng bé căn bản là có một cái dạ dày không đáy, ăn tối được hai tiếng xong là đã tiêu hóa hết sạch, giờ bụng đang sôi ầm ầm.

Nhạc Yên Nhi dở khóc dở cười với nó:

- Em giỏi ăn thật đó, để chị đi lấy đồ cho em nhé.

- Không cần đâu chị, Tinh Tinh không đói!

Thằng nhóc nắm chặt tay cô, chỉ sợ cô vừa đi sẽ lại bị đám người kia nhân cơ hội bắt nạt tiếp.

Cô sao lại không hiểu ý của nó, chỉ cười nói:

- Không sao đâu, em đi cùng chị là được, sẽ không có ai làm gì chúng ta hết.

- Không, Tinh Tinh sẽ tự đi ạ!

Thằng nhóc cũng không nhịn được nữa, cuối cùng nâng mông lên, sau đó nhảy từ trên ghế salon xuống rồi hớn hở chạy đi lấy đồ ăn.

Nhạc Yên Nhi nhấp một ngụm champagne, ngồi đợi thằng bé quay lại.

Nhưng mấy phút trôi qua vẫn không thấy bóng nó đâu.

Cô không kìm được lo lắng, Minh Tinh Tinh bé như thế, lẫn vào giữa đám người thì sẽ rất khó tìm ra.

Đúng lúc này bên khu đồ ăn bỗng nhốn nháo cả lên, cô ngồi xa thế mà vẫn nghe được tiếng khóc của Minh Tinh Tinh, tim cô giật thót một cái, vội vàng sang xem.

Cô chen vào trong đám người thì thấy Minh Tinh Tinh đang nắm chặt váy của một vị phu nhân, thằng bé ngồi bệt dưới đất khóc váng lên, nước mắt không ngừng chảy ra từ đôi mắt xanh lam khiến ai cũng đau lòng.

Bộ dáng thằng bé còn rất chật vật, khay ăn màu bạc vứt bên cạnh, trên sàn rơi không ít bánh ngọt, áo vest đen của nó còn dính đầy bơ, trông như thể bị người ta ném bánh vào người vậy.

Nhạc Yên Nhi cuống hết cả lên, Minh Tinh Tinh dù gì cũng là cậu chủ nhỏ của nhà họ Minh, ai lại dám đối xử với nó thế này?
 
  • Chương 417

Bọn cô vừa vào trong tiệm váy cưới đã có nhân viên nhiệt tình ra đón.

- Cô Dạ, cô muốn chọn váy cưới sao?

Quản lý cửa hàng niềm nở hỏi thăm.

Bà vừa nhìn qua là đã bị sự xinh đẹp phóng khoáng của Dạ Vị Ương thu hút, ở cô bé tỏa ra khí chất tự tin hiếm thấy, nên bà mới nghĩ là cô bé định kết hôn.

- Không phải, là chị dâu của tôi.

Dứt lời cô bé kéo Nhạc Yên Nhi lên phía trước.

Người quản lý rất ngạc nhiên, thế mới hiểu cô gái ăn mặc đơn giản này lại là phu nhân của chủ tịch tập đoàn LN nổi tiếng.

Vì tò mò nên bà không nhịn được nhìn lâu một chút.

Bề ngoài của Nhạc Yên Nhi rất đẹp đẽ xinh xắn, nhìn qua không thu hút lắm, càng không sánh bằng Dạ Vị Ương khiến người ta phải lóa mắt ngay từ đầu nhưng càng nhìn Nhạc Yên Nhi sẽ càng thấy thích bởi cô vô cùng ưa nhìn, dễ khiến người ta thoải mái, nhất là lúc cô cười rộ lên, đuôi mắt hơi cong và răng nanh lộ ra, ánh mắt cũng sáng rực lên trông đẹp vô cùng.

Cô ăn mặc rất đơn giản nhưng lại tràn ngập hơi thở thanh xuân, sức sống tươi trẻ lan tràn khắp xung quanh.

Khí chất của cô cũng rất dịu dàng thanh thoát.

Cô gái thế này lạc vào đám đông cũng không nổi bật nhưng chỉ cần có người nhìn thấy cô sẽ không nhịn được dõi theo mãi thôi.

Bà quản lý giấu hết sự kinh ngạc trong lòng, không ngờ hôm nay mình tiếp được khách lớn thế này nên vội cho nhân viên mời hết các vị khách khác về sớm, cả tiệm váy cưới lớn thế giờ còn đúng ba người khách.

- Xin hỏi bà Dạ đây có thích kiểu dáng nào hoặc có yêu cầu nào đặc biệt không ạ?

Quản lý cười hỏi.

- Có chứ, chắc chắn phải có rồi!

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói gì Dạ Vị Ương đã dành trước, cô bé nhấp một ngụm nước miếng, nhớ tới chuyện Dạ Đình Sâm dặn trước khi đi nên vội lôi một tờ giấy trong túi xách ra, đọc một mạch.

- Trong hôn lễ chiếc váy chính là váy dài thì không cần nói, nhưng không được hở ngực, không lộ lưng, cũng không được để lộ xương quai xanh, không được có ren mỏng lộ da thịt. Bữa tiệc cưới thì may váy ngắn không được trên gối, các yêu cầu khác giống hệt váy cưới chính.

Cô đọc một lượt tờ giấy trên tay, đây chính là những lời Dạ Đình Sâm lặp lại những ba lần trên điện thoại đấy, một chữ cô cũng không dám quên.

Nhạc Yên Nhi nghe xong chỉ dở khóc dở cười lắc đầu, bỗng lại nhớ tới lần trước tham dự bữa tiệc của Dior, lúc Dạ Đình Sâm chọn váy cho cô cũng đòi nọ hỏi kia, này không được nọ không xong, soi mói đến mức cô phát điên.

Dạ Vị Ương nhìn bà quản lý đã hóa đá bên cạnh, cũng rất đồng cảm:

- Bà nhớ hết chưa?

- Cô Dạ Vị Ương… Nếu váy cưới mà đúng như thế, thì… còn là váy cưới nữa không?

Quản lý tỏ ra cực kỳ khó xử.

Dạ Vị Ương nghe thế gật đầu đồng cảm:

- Tôi rất thông cảm với bà, tôi cũng biết làm thế chắc không còn là váy cưới nữa rồi. Nhưng đây không phải yêu cầu của tôi mà là của ông anh tôi, nếu làm sai ý anh ấy chắc chúng ta sẽ bị ông ý xử lý hết mất. Váy cưới chính sẽ đặt may rồi gửi đến địa chỉ này, còn lại thì chọn luôn trong tiệm đi.

Cô đọc địa chỉ biệt thự của Dạ Đình Sâm, cũng tiện cho Nhạc Yên Nhi thấy váy cưới của mình sớm một chút.

Với thân phận của họ khi kết hôn ít nhất cũng phải mặc bốn năm bộ lễ phục.

Quản lý sao dám làm mất lòng Dạ Đình Sâm, vội vàng ghi nhớ tất cả các yêu cầu của hắn rồi cho người đi chuẩn bị.

Minh Tinh Tinh chạy qua chạy lại giữa một đống váy cưới, vui như tết, vừa chạy vừa hô:

- Ôi! Chị xinh đẹp mà cưới là có rất nhiều đồ ăn ngon rồi, vui quá đi!

Trong cái đầu bé xíu của nó chỉ nghĩ đến ăn mà thôi.

Dạ Vị Ương giờ mới nhớ đến thằng nhóc này, chỉ nó rồi bảo:

- Tìm bộ đồ hoa đồng cho thằng nhóc này nữa, đồ con gái ấy.

- Sao cơ?

Thằng bé sửng sốt đến lắp bắp, hỏi lại ngay:

- Em là con trai mà, sao lại phải mặc đồ con gái chứ?

- Vì hoa đồng chị tìm đủ rồi, thiếu một bé gái nữa thôi, em có ý kiến gì hả?

- Không được! Em không chịu, lâu lắm rồi em không mặc đồ con gái!

Thằng nhóc tức muốn lật bàn rồi.

Minh Tinh Tinh lúc nhỏ vẫn hay mặc quần áo con gái, giờ nó không muốn tiếp tục mặc nữa.

Dạ Vị Ương cười gian, nhìn nó chằm chằm rồi bảo:

- Em cũng từng giả con gái rồi còn gì, giờ mà không nghe chị là ăn đòn nát mông đấy nhé!

Minh Tinh Tinh đời này không sợ trời chẳng sợ đất, chỉ sợ đúng hai người.

Một là Dạ Đình Sâm, máu lạnh vô tình, trước mặt hắn nó có làm gì cũng bị bóc mẽ hết.

Một người khác chính là Dạ Vị Ương, dù là phụ nữ nhưng còn kinh hơn đàn ông, đã thế còn giỏi nhất là đánh nhau, xong còn hay chơi xấu cù cho nó cười đến không dừng được.

Dưới áp lực của cường quyền nó ấm ức nhìn Nhạc Yên Nhi, vừa mới định khóc lóc làm nũng đã bị Dạ Vị Ương lườm cho một cái:

- Không được khóc, nuốt lại!

- …Vâng.

Dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu, Minh Tinh Tinh bĩu môi rút hết nước mắt về.

Quản lý nhanh chóng mang váy cưới tới, đều là loại cực kỳ đơn giản và kín đáo. Nhạc Yên Nhi vào phòng thay đồ thử, lúc ra ngoài có cảm giác đường cũng đi không nổi nữa.

Thân dưới váy bó sát nên mỗi bước đi phải rất cẩn thận, đúng kiểu người mẫu mới chịu nổi.

Mỗi bước còn phải thật ngắn, dù đi đứng khó khăn nhưng không thể phủ nhận bộ váy đuôi cá này khiến mắt người nhìn phải sáng rực lên.

Vì là loại váy bó sát thân thể nên phô bày được hết dáng người tiêu chuẩn của cô, nhìn qua như một nữ sinh bình thường mà giờ đây thoắt cái đã biến thành một mỹ nhân nóng bỏng.

Mắt Dạ Vị Ương sáng rực lên, cô bé bước lên thả mớ tóc đen của cô xuống, không ngớt lời khen:

- Quá đẹp, dáng chị đúng là không chê được. Đợi đến hôn lễ em sẽ chuẩn bị trang sức cho, đảm bảo sẽ làm chị đẹp hơn gấp trăm lần!

- Đẹp thì có đẹp nhưng đi lại khó quá.

Cô thử bước vài bước, thế thôi mà làm tất cả mọi người phải chăm chú nhìn theo.

Chính cô thấy không thoải mái nhưng người ngoài lại có cảm giác cực kỳ hấp dẫn.

Vì làn váy hạn chế mỗi bước chân nên vừa hay tạo thành dáng đi catwalk, dưới chân váy còn lộ ra mắt cá chân trắng nõn, dưới cùng là đôi giày cao gót cao 10 cm, mũi giày kín đáo che hết bàn chân nhỏ xinh.

Mỗi bước đi của cô như đều tỏa ra ánh sáng, so với người mẫu chuyên nghiệp còn đẹp hơn.

Quản lý đứng nhìn bên cạnh lập tức phải nghĩ lại, khi nãy bà nghĩ cô không thu hút người ta ở cái nhìn đầu tiên đều vì vẻ đẹp của cô không hề phô bày ra, đúng là người đều dựa vào quần áo hết!

Nhạc Yên Nhi đi giày cao gót không quen, đang lắc lư nghiêng ngả lại nghe Dạ Vị Ương bảo:

- Bộ này được rồi, giờ theo kích cỡ của chị dâu tôi tìm thêm bộ nữa đi.

- Vâng, mời cô Nhạc đi theo chúng tôi thay đồ ạ!

***
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom