• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (38 Viewers)

Nhạc Yên Nhi nghe thế cúi đầu nhìn xuống, đúng là thấy tờ mười đô rơi dưới đất nên vội nhặt lên nhét vào túi.

Trong chớp mắt khi cô cúi xuống vẻ mặt tội nghiệp của bé trai lập tức bị thay thành vẻ hung ác, nó trừng mắt lườm Trần Lạc một cái sắc lẻm.

Trần Lạc sợ tới mức lập tức câm miệng, sắc mặt vô cùng hoảng hốt.

Nhạc Yên Nhi đứng lên liền ôm bé trai vào xe, Trần Lạc thấy thế mới không nhịn được, run run hỏi:

- Phu nhân, đứa trẻ này… ở đâu ra thế…

- Nhặt được trước cửa siêu thị đấy, tôi cũng không biết nó ở đâu ra nữa, cứ đi ăn trước đã, đợi lát nữa đưa nó tới đồn cảnh sát xem sao.

Nhạc Yên Nhi cũng rất lo lắng vì sự xuất hiện đột ngột này.

Nhưng nhặt cũng nhặt rồi, đứa trẻ nhỏ thế này không thể không quan tâm được, nhỡ lát nữa bé gặp phải người xấu thì sao.

- Theo tôi không cần đến đồn cảnh sát đâu, cứ tìm chủ tịch đi, ngài ấy sẽ có cách giải quyết ngay.

Trần Lạc vừa nói vừa liếc kính chiếu hậu, bé trai đằng sau làm gì còn vẻ sợ hãi đáng thương nữa, đối diện ánh mắt cậu nó cũng nhếch môi cười, thi gan với nhau.

Dường như cậu còn thấy trên trán nó nhú lên hai cái sừng ác ma nữa.

Mắt đối mắt như vậy khiến Trần Lạc run lên, suýt nữa còn chệch cả tay lái.

Đúng là, sao ông trời con này lại đến đây chứ!

Nhạc Yên Nhi không để ý đấu tranh ngầm của hai người, nghe thấy Trần Lạc gợi ý cô cũng gật gù theo.

Nếu mang một đứa nhỏ đến đồn cảnh sát cô cũng không yên tâm được, dù sao nước Anh cũng là địa bàn của Dạ Đình Sâm, cứ giao cho hắn là được, có tin gì hắn cũng sẽ báo cô ngay.

Họ đến một nhà hàng cơm Tây, lúc Trần Lạc vừa định bước vào cùng không ngờ thằng nhóc kia lại nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, sợ sệt bảo:

- Chị, chị ơi, em không muốn ăn cùng chú này đâu, chú ấy… chú ấy trông hung dữ quá đi!

Trần Lạc sửng sốt một lát mới nở một nụ cười cứng đờ rồi hỏi:

- Thế này… đã đủ hòa nhã chưa?

- Ôi! Đáng sợ quá!

Thằng nhóc hoảng đến nỗi quay người rúc vào lòng Nhạc Yên Nhi, hai bàn tay nhỏ xíu đặt đúng trên vị trí mông cô.

Trần Lạc híp mắt nhìn.

Lưu manh! Đồ trẻ dê! Đồ mặt dày!

Nhạc Yên Nhi chỉ đành bảo cậu ta:

- Hay anh tìm bàn khác ngồi nhé, ăn xong chúng ta sẽ đi gặp Dạ Đình Sâm.

- Vâng, phu nhân nhớ cẩn thận.

Cậu không kìm được nhắc cô một câu.

Bé trai ngây thơ chớp mắt, Nhạc Yên Nhi thì không hề để tâm lời cậu nói.

Đợi Trần Lạc đi rồi cô mới nắm tay cậu bé, cười nói:

- Đi thôi, em thích ăn gì nào?

- Tùy chị ạ, em chỉ cần ăn no là được.

Nhóc con ngoan ngoãn đáp.

Nhạc Yên Nhi có cảm giác đứa trẻ này ngoan đến mức khiến người khác đau lòng, không kìm được lại càng thích cậu bé hơn.

Lúc vào bàn cậu nhóc ăn như hổ đói, thế mà trên miệng không hề dính bẩn, trên khăn ăn trước ngực cũng không, Nhạc Yên Nhi nhìn nhóc này ăn thậm chí có cảm giác rất tao nhã nữa.

Cô không nhịn được tò mò với xuất thân của nó, không hiểu gia đình thế nào mới dạy được đứa con như vậy, đã thế còn để nó đi lạc nữa.

- Tên em là gì thế?

Bé trai nuốt hết thức ăn trong miệng mới trả lời cô:

- Tên em là Minh Tinh Tinh, chị có thể gọi em là Tinh Tinh.

Khụ —

May là cô không uống nước không thì đã phun hết cả ra rồi.

Minh… Minh Tinh Tinh á?

Nhà nào lại đặt tên con thế này? Đây coi như người lớn gửi gắm hy vọng vào đứa trẻ sao? Hy vọng nó lớn lên thành ngôi sao à?

- Chị, sao trông mặt chị lạ thế?

Nhóc Tinh Tinh nghi hoặc nhìn Nhạc Yên Nhi.

Cô khẽ hắng giọng, điều chỉnh cảm xúc xong mới hỏi tiếp:

- Em mấy tuổi rồi, nhà ở đâu, sao ba em lại không cần em thế?

- Em năm tuổi, nhà ở đâu thì em quên rồi. Ba em lâu lắm không về nhà rồi, em không có tiền, ở nhà có một dì giúp việc nhưng dì ấy bảo ba lâu lắm không trả lương cho dì nên không tới chăm em nữa, đã mấy ngày em không được ăn gì. Hôm nay em tìm mãi mới được mấy đồng, thế mà lại rơi mất…

Thằng nhóc càng nói nước mắt to như hạt đậu lại càng rơi nhiều, có giọt rơi thẳng vào tô canh trước mặt, trái tim Nhạc Yên Nhi cũng mềm nhũn theo.

Cô vội vàng lau nước mắt cho nó, lại không kìm được nên hỏi tiếp:

- Thế sao ba em lâu thế còn không về?

- Sau khi mẹ mất ba cũng ít khi về nhà… Có phải ba không cần em nữa không?

Nó mở to đôi mắt như ngọc lưu ly, nhìn Nhạc Yên Nhi không chớp, bộ dáng vừa đáng thương lại vừa đáng yêu.

Nhạc Yên Nhi nghe xong cũng thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải người nhà bỏ rơi cậu bé mà do tự nó đi lạc không tìm được đường về thôi.

- Yên tâm, sao ba em lại không cần em chứ? Đợi lát ăn xong chị sẽ đưa em về nhé, mà sao em lại nói được tiếng Trung thế?

- Vì… vì ba em biết tiếng Trung á, em vừa gặp chị đã thấy quen lắm ý! Chị xinh thật đó, ba em bảo các chị gái xinh đẹp đều phải có một người yêu đẹp trai, có đúng không chị?

Trẻ con chóng nhớ mau quên, hai tay nhỏ mập mạp xoa xoa má, hỏi một câu không hề liên quan.

Nhạc Yên Nhi bị cậu nhóc chọc cười, gõ nhẹ lên trán nó một cái rồi nói:

- Nhóc con như em sao lại biết nhiều thế hả?

- Chị có người yêu không? Nếu không có đợi em lớn sẽ làm người yêu chị được không?!

Tinh Tinh mở to mắt, nói chuyện rất hào hứng.

Ở bàn bên, Trần Lạc nghe cuộc đối thoại này không khỏi lắc đầu thở dài.

Thằng nhóc này gan to thật đấy, đến người phụ nữ của chủ tịch mà cũng dám đùa giỡn, đợi lát gặp chủ tịch cậu nhất định phải báo cáo đầy đủ, để xem mông nó có nở hoa không cho biết!

- Em còn biết cả người yêu nữa à? Em hiểu người yêu là gì không?

Nhạc Yên Nhi cực kỳ tò mò.

Thằng nhóc đối diện vô cùng nghiêm túc vỗ bộ ngực bé xíu của mình, hùng hồn bảo:

- Đương nhiên biết chứ ạ, người yêu chính là người bao chị ăn bao chị uống, vừa nuôi chị vừa yêu thương chị, lại còn ở bên chị cả đời nữa!

- Ai dạy em thế hả? Như em nói chắc chẳng ai chịu nổi đâu!

Cô không nhịn được cười trêu.

Tròng mắt tròn xoe của đứa nhóc xoay loạn lên:

- Em nói sai à? Hồi trước ba dạy em thế mà, dù… làm người yêu có vất vả một tí nhưng có chị xinh đẹp làm bạn gái thì em chấp nhận hết! Chị là cô gái đẹp nhất em gặp đấy, so với cô giáo ở lớp em còn đẹp hơn!

- Bé tí mà biết nhiều ghê! Thôi em ăn nhanh đi xong chị còn dẫn em về nhà nữa!

- Dạ, em biết rồi chị.

Tinh Tinh gật đầu, ngoan ngoãn cúi đầu ăn cơm.

Nhưng vào lúc cúi xuống trong mắt thằng bé lại lóe lên ánh sáng gian trá.
 
  • Chương 408

Mắt Andy lóe lên, đúng là lúc nãy cô ta không hề nghĩ đến hậu quả.

Cô ta vẫn chưa biết trả lời thế nào lại nghe thấy giọng Nhạc Yên Nhi vang lên, lạnh tựa băng giá:

- Cô đối xử với Tinh Tinh thế nào tôi sẽ làm đúng thế với cô, muốn trả thù thế nào cứ tìm tôi, nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, tôi ở không thiếu đàn ông để dựa vào, cô chắc mình có thể làm gì được tôi không?

Giọng cô đi sâu vào lòng người, khiến Andy run rẩy không ngừng.

- Nghe nói năm ngoái cô mới cùng bạn trai bảy năm kết hôn phải không Andy? Đang định có con à? Nếu con cô mà bị người ta hắt nước nóng thế cô sẽ có cảm giác gì?

- Tôi…

Lời này khiến họng Andy nghẹn lại, một câu cũng đáp không nổi nữa, cô ta theo bản năng quay sang nhìn Minh Tinh Tinh vẫn sợ run bên cạnh, đôi mắt xanh lam đã đỏ bừng cả lên, khiến người khác có cảm giác tội lỗi vô cùng sâu sắc.

Cô ta… vừa làm gì thế?

Lúc này Andy mới thật sự thấy hối hận.

- Tôi… tôi không nên làm thế với trẻ con… Xin lỗi…

Ở nước ngoài rất coi trọng việc bảo vệ trẻ em, nếu chuyện cô ta hắt nước sôi vào một đứa trẻ bị mọi người biết chắc chắn cô ta sẽ phải ra tòa!

- Nhưng tôi không định tha thứ cho cô.

Nhạc Yên Nhi vẫn rất lạnh lùng, cô thẳng tay đổ chén nước kia lên người Andy.

Cô vừa buông cô ta ra Andy đã ngã sấp xuống, đau đến mức không đứng dậy nổi, cô ta nhìn Nhạc Yên Nhi, sắc mặt vô cùng kinh khủng:

- Tao lầm rồi, mày còn dám…

- Người Trung Quốc có câu ăn miếng trả miếng, sao cô đánh tôi mà tôi còn phải vui vẻ nhận chứ? Tôi cho cô biết, tôi không khởi kiện là đã tử tế với cô rồi, đừng tưởng dễ bắt nạt tôi! Còn chuyện tôi đeo bám nhiều hay ít đàn ông, rồi chuyện quan hệ của tôi và Tinh Tinh đều không quan hệ tới các cô, sau này nếu còn để tôi nghe thấy các cô bàn tán lung tung nữa tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua, chúng ta lên tòa gặp đi!

Nhạc Yên Nhi gằn rõ từng chữ, ánh mắt lạnh băng quét những người có mặt một vòng, cả đám đó không một ai dám đáp lại.

Vì chột dạ và đuối lý.

Nhạc Yên Nhi nói xong bước tới trước mặt Minh Tinh Tinh, giờ thằng bé mới hoàn hồn, thấy vũng nước trên đất mới tin chuyện vừa rồi đều đã xảy ra thật, là chị xinh đẹp giúp nó chắn một chén nước nóng kia.

- Chị ơi chị có sao không, có đau lắm không?

Tinh Tinh khóc váng lên, khóc như đứt ruột đứt gan khiến trái tim ai cũng thắt lại.

- Chị không sao đâu, mình về nhà nhé.

Nhạc Yên Nhi nhẹ nhàng lắc đầu.

Vết thương sau lưng đã không còn đau đớn, chỉ có trái tim là đau đến khó thở, giờ cô chỉ muốn rời khỏi chỗ này thật nhanh.

Minh Tinh Tinh gật đầu lia lịa, một tay nó nắm chặt tay Nhạc Yên Nhi, một tay lau nước mắt, nghiêm túc bảo:

- Tinh Tinh đưa chị về nhà, tránh xa khỏi cái chỗ này, nhưng các người cứ chờ đó, anh Sâm chắc chắn sẽ không bỏ qua cho các người đâu, nhất là cô!

Trong đôi mắt to của thằng bé toát ra oán hận sâu nặng, cứ thế nhìn chằm chằm Andy đang lăn lộn trên đất khiến cô ta run lên.

Trong lòng cô ta bỗng thấy hơi sợ hãi, lẽ nào… Nhạc Yên Nhi sẽ cho người tới trả thù sao?

Trong khi tất cả những người có mặt vẫn không biết gì thì có người ở phòng giám sát đã nhìn thấy hết sự việc.

Một người đàn ông da trắng khoảng năm sáu mươi tuổi đang nghiêm túc nhìn màn tranh đấu của Nhạc Yên Nhi và Andy.

Người phụ trách khóa học đứng cạnh sắp rơi hết cả mồ hôi, cuống quýt biện giải:

- Ông Spiel, vốn học viên của chúng tôi đều không phải thế này đâu, mọi người đều rất nghiêm túc học hành…

Spiel như thể không nghe thấy gì, ánh mắt vẫn chăm chú theo dõi Nhạc Yên Nhi, chờ cô bước ra ngoài ông mới thu hồi tầm mắt.

- Cô bé châu Á này là ai?

Người phụ trách giật nảy mình, trong lòng oán thầm Nhạc Yên Nhi và Andy lại đi gây chuyện trong lúc quan trọng thế này, đúng là làm gã mất hết mặt mũi rồi.

Nhưng gã không dám lờ đi, dùng tiếng Trung trúc trắc nói ra một cái tên:

- Cô ấy là Nhạc Yên Nhi.

Với người nước ngoài thì từ “Nhi” này thật sự rất khó phát âm, nhưng Spiel còn nghiêm túc lặp lại lần nữa.

- Nhạc – Yên – Nhi –

Người phụ trách đoán thầm lẽ nào Spiel muốn phạt Nhạc Yên Nhi? Vừa rồi cô đánh Andy không nhẹ tay chút nào.

Thế này thì chết, dù không biết chống lưng của cô là ai nhưng người có thể tham gia khóa đào tạo này đều không phải kẻ tầm thường.

Gã vội giải thích thay cô:

- Ông muốn phạt cô ấy sao? Cô gái châu Á này thật ra…

Spiel nghe gã nói chỉ cười bảo:

- Phạt ư? Không không, tôi đang nghĩ chỗ tôi có mấy vai diễn đang casting, có thể để cô ấy thử xem thế nào…

Mắt người phụ trách đã trợn cả lên, đánh người mà còn đánh ra cơ hội casting à?

Nhưng không đợi gã hoàn hồn Spiel đã xoay người ra ngoài.



Minh Tinh Tinh kéo Nhạc Yên Nhi ra thẳng bên ngoài, vì hôm nay về sớm nên người Dạ Đình Sâm phái tới đón họ vẫn chưa tới.

Minh Tinh Tinh gọi taxi tới bệnh viện gần nhất.

Bác sĩ kê đơn xong để y tá bôi thuốc giúp Nhạc Yên Nhi. Bôi xong cô còn phải nằm sấp trên giường chờ một lát.

Minh Tinh Tinh thấy tấm lưng trắng trẻo của cô giờ phủ toàn vết bỏng rộp đỏ hồng lại không nhịn được rơi nước mắt.

- Chị ơi, bà cô xấu xí kia sao lại bắt nạt chị thế?

Một đứa trẻ như nó vốn không hiểu nổi cạnh tranh phức tạp giữa của đám người lớn.

Cô dịu dàng cười nói:

- Vì họ nghĩ thân phận ra sao chỉ nên sống đúng thế thôi, cô bé lọ lem nên sống như cô bé lọ lem, không thể biến thành công chúa được. Nếu có người vượt ngoài nhận thức của họ sẽ khiến họ cảm thấy không cam tâm, sẽ dùng mọi cách giẫm đạp lên người đó.

- Vì… vì sao ạ?

Minh Tinh Tinh vẫn không rõ.

- Vì mọi người đều là người bình thường, đột nhiên có người hơn hẳn mình xuất hiện họ sẽ tò mò, nếu không biết rõ sẽ càng nghĩ ngợi linh tinh nhiều hơn. Tinh Tinh, sau này em nếu có lúc không chắc chắn điều gì cũng đừng bàn tán về ai, có khi lời nói là thứ vũ khí kinh khủng nhất, miệng là khởi nguyên của tội ác. Bởi miệng mỗi người lại mỗi khác, ai cũng không chắc ngày sau mình có bị lời ác độc của ai hãm hại hay không.

Nhạc Yên Nhi bình thản nói một đoạn dài, nhớ tới Andy điên cuồng mắng chửi cả nhà cô đê tiện, sỉ nhục cô là kẻ thứ ba cô đã nghĩ tới mẹ mình.

Xưa kia mẹ của cô cũng bị dư luận đánh gục như thế, từ một người kiêu ngạo cuối cùng biến thành chật vật đến mức ai cũng chửi mắng được.

Có khi lời nói quả thật… so với đao kiếm còn làm người khác tổn thương nhiều hơn.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom