• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (31 Viewers)

Lâm Đông Lục chân thành nhìn Nhạc Yên Nhi rồi nói những lời từ đáy lòng:

- Thấy em hạnh phúc thế này, anh cũng mừng. Đứng trên tư cách bạn bè nhé.

Anh còn cố tình thêm câu sau vào.

Nhạc Yên Nhi gật đầu, cô không hề chú ý đến câu được Lâm Đông Lục thêm vào mà chỉ thắc mắc:

- Chuyện anh chữa bệnh không cần phải giấu nữa à? Tôi nghe thấy anh vừa mới nói với Dạ Đình Sâm...

- Chỉ cần hắn không biết anh tới đây để chữa bệnh gì là được.

Lâm Đông Lục cười, nghịch ngợm chỉ vào đầu mình.

Dáng vẻ sáng ngời như ánh mặt trời kia khiến Nhạc Yên Nhi sinh ra ảo giác rằng Lâm Đông Lục vẫn là Lâm Đông Lục của ngày xưa, những năm này anh không hề thay đổi, hình như sau khi trải qua rất nhiều chuyện, anh đã quay trở về vạch xuất phát.

Nhạc Yên Nhi thấy anh đã thoải mái được như vậy thì cũng mừng rỡ, nói:

- Anh có thể thoải mái thế này thì tốt quá rồi, giờ ở cạnh anh có ai chăm nom không?

- Có Hank ở cùng anh rồi, em không cần lo. Những chuyện này anh không nói với Nhược Mai nên cô ấy vẫn đang tĩnh dưỡng ở thành phố A.

Câu nói này đã hoàn toàn triệt tiêu những lo nghĩ trong lòng Nhạc Yên Nhi.

Cô gật đầu:

- Ừm, vậy anh tự lo nhé, Bạch Nhược Mai thực sự yêu anh, anh phải an ủi cô ấy cho tốt, gọi điện nhiều vào đấy.

- Yên tâm đi. Thấy em với Dạ Đình Sâm hòa thuận như thế, vậy bao giờ định có con hả?

Lâm Đông Lục giả vờ bình tĩnh nhưng đau đớn trong tim thì chỉ mình anh hiểu được.

Con...

Nhạc Yên Nhi vô thức đặt tay lên bụng. Cô cảm thấy nếu nơi này có một sinh mệnh, đó quả thật là chuyện thần kỳ.

Cô cũng muốn có một đứa con, một đứa bé của riêng cô và Dạ Đình Sâm, thế nhưng dường như thời cơ tốt nhất còn chưa tới.

Khi còn trong nước, hết chuyện này tới chuyện khác dồn dập kéo đến, thậm chí cô còn bị đưa tới Anh một cách quá bất ngờ, bây giờ thì Dạ Đình Sâm vẫn bị thương, mọi việc đều chưa chuẩn bị kỹ càng, rõ ràng không phải là lúc để có con.

Nếu bây giờ mà có con thì quả là vô trách nhiệm với nó.

- Để sau đi!

Nhạc Yên Nhi tiếc nuối nhưng vẫn mỉm cười ấm áp:

- Con thì chắc chắn sẽ có, nhưng không phải bây giờ.

- Vậy nếu em có con thì anh làm cha nuôi của bé được không?

Lúc hỏi ra câu này, giọng anh run nhè nhẹ, vừa cẩn thận, vừa trông mong.

Yêu một người là như thế, yêu ai yêu cả đường đi, yêu hết thảy mọi thứ thuộc về cô ấy.

Cô nghe vậy thì gật đầu ngay:

- Được, vậy về sau anh phải bảo vệ cho con tôi nhé!

- Ừ, anh sẽ chữa bệnh thật cẩn thận!

Yên Nhi, anh sẽ cố gắng sống, sẽ không buông bỏ bất kỳ một hy vọng nào.

Vì em.

Lâm Đông Lục không nói thêm gì về chuyện này nữa. Hai người tâm sự một lát anh mới đứng lên, chuẩn bị về.

Dạ Đình Sâm thấy anh, khuôn mặt hắn quả thực muốn bao nhiêu đặc sắc thì có bấy nhiêu.

Nhạc Yên Nhi tiễn Lâm Đông Lục ra cửa, nhìn theo anh bước lên xe của Hank, cuối cùng cô cũng bình tâm lại.

Dạ Đình Sâm đứng trước cửa sổ trong phòng khách, thấy cảnh này, sắc mặt hắn tối sầm đến đáng sợ.

Nghiêm lão đứng sau lưng hắn lúng túng sờ mũi, ngầm hiểu thiếu gia nhà mình đang ghen lồng lộn lên rồi.

- Khụ khụ... Thiếu gia này, phó chủ tịch hỏi ngài sẽ xử lý việc của Nhị thiếu thế nào, chuyện này trì hoãn đã khá lâu rồi. Có thể mời gia tộc ra mặt để cho cậu ấy một bài học, dù sao suýt nữa ngài đã nguy hiểm tới tính mạng.

Nghiêm lão thầm thở dài, rõ ràng phó chủ tịch quan tâm tới con trai nên mới cực kỳ tức giận với hành vi của Nhị thiếu, vậy mà bà vẫn cứ dùng giọng điệu bàn công việc để hỏi.

Như không hề nghe thấy, Dạ Đình Sâm chỉ cúi đầu như đang nghĩ ngợi.

- Thiếu gia, ngài nghe thấy không ạ? Phía Nhị thiếu...

Nghiêm lão đợi một lúc nhưng không nhận được câu trả lời, ông hỏi lại.

- Yên lặng theo dõi động tĩnh.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng nói, có vẻ khó chịu.

Nghiêm lão biết nếu còn hỏi nữa thì hắn sẽ nổi giận, nhưng phía phó chủ tịch đang chờ câu trả lời, ông chỉ đành kiên trì hỏi tiếp:

- Thiếu gia, đã yên lặng theo dõi động tĩnh nhiều ngày rồi, Nhị thiếu bị thương nặng, nghe người trong trang trại rượu nói cậu ấy bị một trận bệnh nặng, bây giờ còn chưa khỏe.

Đúng lúc này, Nhạc Yên Nhi vào tới nơi, nghe thấy Nghiêm lão nói vậy, cô cảm thấy đau lòng, vội vàng hỏi:

- Ông bảo Anjoye làm sao cơ?

Bây giờ Nghiêm lão có muốn phủ nhận cũng đã muộn, chỉ đành trả lời thật:

- Nghe nói cậu ấy bị bệnh, đến giờ vẫn nằm liệt giường.

Nhạc yên Nhi trợn tròn mắt:

- Gì cơ? Sao lại nặng vậy? Không được, tôi phải qua thăm cậu ấy xem thế nào!

Từ khi biết được tình cảnh ngày đó qua lời kể của Trần Lạc, cũng biết Anjoye là người cứu Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi cũng hiểu không phải Anjoye muốn có tất thảy mọi thứ của Dạ Đình Sâm, thậm chí anh ta còn coi trọng tính mạng hắn hơn tính mạng bản thân mình.

Bình thường, Anjoye luôn rất nhiều lời, thế nhưng bản chất anh ta cũng giống Dạ Đình Sâm vậy, không bao giờ thực sự để lộ những suy nghĩ trong lòng ra.

Dựa vào chuyện Anjoye cứu Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi biết anh ta không hề hư hỏng như những gì bộc lộ ra ngoài.

Nhưng với tính cách như vậy đã khiến xung quanh không có một ai quan tâm tới anh ta, nếu bệnh nặng, chỉ sợ rằng anh ta phải một mình chống chọi.

Nhạc Yên Nhi lập tức muốn lao ra ngoài, thế nhưng cô bị ai đó nắm chặt tay lại.

Cô ngoái lại, thấy mặt Dạ Đình Sâm tái nhợt thì hỏi:

- Sao thế?

- Em có thể quan tâm tôi nhiều hơn được không?

Giọng nói lạnh và trầm thoát ra khỏi bờ môi mỏng của hắn.

Ghen à?

Nhạc Yên Nhi tức giận lườm hắn:

- Anh khỏe rồi còn gì? Cơ thể hồi phục nhanh lắm, sắp chạy nhảy được rồi đấy, trong nhà còn có người giúp việc này, bác sĩ này, anh còn cần em quan tâm nữa à?

Dạ Đình Sâm chỉ vào vết thương do đạn bắn:

- Chỗ này đau, vết thương chưa lành.

- Bình thường có nghe thấy anh kêu đau đâu, sao hôm nay lại đau?

Nhạc Yên Nhi thắc mắc. Tuy nhiên, cô rất để bụng tới vết thương của hắn nên vội vàng kéo áo hắn lên nhìn, nhận ra đúng là băng gạc có dính máu, có lẽ khi nãy ngồi xuống lại đứng lên đã ảnh hưởng tới vết thương.

- Nếu biết kêu đau em mới quan tâm tôi nhiều hơn một chút thì tôi đã kêu từ lâu rồi. Vết thương này chắc khó lành lắm, lúc nào tôi cũng sẽ đau, nên em hẳn phải quan tâm tới chồng mình chứ không phải người đàn ông khác đâu.

Hắn nói những lời này có vẻ thật trẻ con, nhưng Nhạc Yên Nhi không phản bác được, cô chỉ có thể nhìn hắn, dở khóc dở cười.

Biết đau nhức như vậy chẳng là gì với Dạ Đình Sâm, nhưng hắn đã nói thế rồi, cô cũng không mặc kệ được.

Cô kéo tay hắn vào phòng, vừa thay thuốc vừa hỏi thăm:

- Còn chỗ nào khó chịu nữa không?

Dạ Đình Sâm không ngại ngần chọc chọc vào ngực mình:

- Chỗ này, khó chịu.
 
  • Chương 396

Nhạc Yên Nhi và Minh Tinh Tinh đi dạo về đang muốn xem Dạ Đình Sâm giờ đang làm gì, không ngờ vừa lên gác đã thấy hắn đứng trước cửa phòng chờ cô.

Thấy cô về đôi mắt phượng lóe lên, hắn bảo:

- Chuẩn bị nước tắm hết rồi, chúng ta cùng giúp Tinh Tinh tắm thôi.

- Chúng ta…

Nhạc Yên Nhi còn chưa kịp nói hết Minh Tinh Tinh đã chớp mắt nhìn hắn:

- Anh Sâm cũng muốn tắm cùng à?

Thằng nhóc hơi hoảng, theo bản năng chui vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Dạ Đình Sâm vẫn rất thản nhiên, trong mắt thậm chí còn có ý cười, giống như hắn chưa từng tức giận, nhìn thằng bé cũng rất ôn hòa.

- Ừ.

Nhưng chính sự dịu dàng này lại làm Minh Tinh Tinh run hết cả người.

Nhạc Yên Nhi không hề phát hiện ra điều gì bất thường, ngược lại còn tưởng Dạ Đình Sâm đã thay đổi thái độ với Minh Tinh Tinh nên rất vui vẻ.

Cô cúi xuống bảo thằng bé:

- Tinh Tinh cùng anh ấy tắm trước nhé, chị đi lấy ít đồ đã.

- Không... Không được đâu…

Đầu nó lắc như trống bỏi.

- Ngoan nào, anh sẽ giúp em tắm đến trắng trẻo thơm mềm mới thôi.

Khối băng Dạ Đình Sâm thế mà còn nở nụ cười, đáng tiếc trong mắt Minh Tinh Tinh thì nụ cười này đúng kiểu trong ngoài không đồng nhất, giống như sói già gian ác ấy, chắc chắn không có gì hay ho.

Nói xong cũng không để ý thằng nhóc sợ hãi thế nào, cứ giơ tay kéo nó lại gần.

Rồi hắn ngẩng lên nói với Nhạc Yên Nhi:

- Em làm gì cứ làm đi, chỗ này để tôi lo được rồi.

- Thế anh nhớ nhẹ tay nhé, da thịt trẻ con mềm lắm đấy, đừng dùng nhiều sức quá.

- Ừ, được rồi.

Hắn nói xong lập tức bước vào phòng, đợi Nhạc Yên Nhi đi xa mắt phượng bỗng lại lạnh thấu xương, nhìn chằm chằm khuôn mặt tròn xoe của Minh Tinh Tinh:

- Chơi vui lắm phải không?

- Anh Sâm… chúng ta từ từ nói chuyện nha anh?

Minh Tinh Tinh đã không còn ai dựa vào, trước mặt Dạ Đình Sâm nó chỉ có thể cúi đầu ủ rũ.

Nhưng dù cúi đầu mà ánh mắt vẫn cứ liếc ngang liếc dọc như thể lại đang âm mưu gì đó.

- Tối nay em ngoan ngoãn tự ngủ, sáng sớm mai biết điều tự về nhà thì chúng ta có thể từ từ nói chuyện.

Dạ Đình Sâm đáp rất lạnh nhạt.

Minh Tinh Tinh gật đầu ngay lập tức, nắm tay bé tí còn chỉ lên ngọn đèn trần mà thề:

- Em hứa với anh đêm nay sẽ tự ngủ một mình, sáng mai cũng về luôn nếu không em sẽ không lấy được một chị gái xinh đẹp!

Dạ Đình Sâm vẫn biết thằng nhãi này lúc nào cũng mong ngóng lấy được chị gái xinh đẹp làm vợ, giờ nghe nó thề thế nên cũng tin là thật.

Hắn gật đầu vẻ hài lòng, dẫn Minh Tinh Tinh vào phòng tắm xong nói thẳng luôn:

- Muốn anh ôm vào hay tự em vào nào?

- Tự em!

Trước mặt Dạ Đình Sâm thằng bé không dám giở mánh khóe gì hết, ngoan đến mức như thể đổi một người khác rồi vậy.

Dù bồn tắm rất cao, tự trèo lên cũng khá mất sức nhưng nó cũng không dám hó hé gì để làm phiền tới Dạ Đình Sâm.

Minh Tinh Tinh lột hết quần áo, đứng trước bồn tắm, tay chân béo mập dồn hết sức leo lên.

Nhạc Yên Nhi vừa vào phòng tắm đã thấy cảnh này.

Không ngờ bỏ hết quần áo đi Minh Tinh Tinh lại “nhiều thịt” đến thế.

Lúc mặc đồ thằng nhóc có khuôn mặt tròn xoe, chỉ như trẻ con đều mũm mĩm thế thôi chứ không ai nói cậu nhóc béo được.

Không tin được là chỉ cần cởi đồ một cái là bao nhiêu ngấn thịt đều lộ hết cả ra, lại thêm mái tóc hơi xoăn và đôi mắt xanh lam nên càng đáng yêu, trông hệt như một con búp bê Barbie, khiến người khác chỉ muốn ôm lấy rồi hôn một cái thật vang.

Minh Tinh Tinh vừa thấy Nhạc Yên Nhi mắt đã sáng lên, gọi nghe rất thảm:

- Chị ơi…

Nó muốn mách tội Dạ Đình Sâm, nhưng lại không dám nên chỉ có thể ấm ức chớp đôi mắt ngập nước.

Cô nhận được tín hiệu cầu cứu lập tức quay sang bảo chồng:

- Để em giúp thằng bé tắm, anh ra ngoài nghỉ đi.

Dạ Đình Sâm dù không vui nhưng cũng chỉ đành đi ra.

Nhạc Yên Nhi tắm cho Minh Tinh Tinh, thấy đùi trong thằng bé hơi đỏ nên mới hỏi:

- Em bị sao thế?

- Nhiều thịt quá nên cọ rách.

Nó thành thực đáp.

Nhiều thịt, cọ rách…

Đây là béo đến mức nào thế hả!

Cô dở khóc dở cười với thằng bé:

- Xem ra Dạ Đình Sâm nói không sai, em đúng là béo quá rồi!

- Hở, không phải phụ nữ đều thích đàn ông béo một chút à? Thế mới có cảm giác an toàn mà!

Thằng nhóc nghiêng đầu hỏi.

Cô gõ trán nó, bảo:

- Nhóc con này, mới bé tí mà nói gì thế hả?! Sao nào, chẳng lẽ có nhiều bạn nữ thích em lắm à?

- Vâng ạ, các bạn nữ ở nhà trẻ đều thích em, thích muốn chết ấy chứ, ngày nào các bạn cũng đuổi theo em, muốn ngồi cùng em, cả cô giáo cũng thế đó!

Minh Tinh Tinh kiêu căng hếch cằm.

- Sức hút lớn thế cơ á?

Nhạc Yên Nhi thật sự ngạc nhiên.

- Nhưng tiếc là cô giáo đó rõ ràng thích em nên mới hay đến nhà em chơi, thế mà cuối cùng lại quay sang mê ba em, đúng là không ra sao!

Thằng bé hậm hực bĩu môi làm Nhạc Yên Nhi buồn cười muốn chết.

Lúc tắm xong cô lập tức ôm nó ra, lau khô người rồi thay áo ngủ mới cho nó, cuối cùng mới dẫn nó đi ngủ.

Nhưng đúng lúc này Dạ Đình Sâm lại hắng giọng một cái, ánh mắt lạnh như dao băng liếc Minh Tinh Tinh một cái, ý tứ trong mắt rất rõ ràng: Em có thể cút đi rồi!

Thế nhưng Minh Tinh Tinh vẫn giả vờ không thấy, cánh tay béo mập cứ ôm chặt cổ Nhạc Yên Nhi không buông, đặt cái cằm ngấn mỡ trên vai cô, vừa hay đối mặt với Dạ Đình Sâm.

Nó còn khiêu khích bằng cách trước mặt hắn quay sang hôn chụt lên mặt Nhạc Yên Nhi.

- Chị tốt với Tinh Tinh thật đó, sau này Tinh Tinh lớn muốn cưới chị làm vợ.

- Chị với anh em đã kết hôn rồi.

Nhạc Yên Nhi cười bảo.

- Không sao, mọi người đều bảo anh ấy không thích con gái mà chỉ thích con trai thôi, chắc cũng chẳng thích chị đâu, chị ở với anh ấy chắc chắn không hạnh phúc được! Chị chờ em lớn nhé, nhanh thôi… Em sẽ lớn thật nhanh, xong chị gả cho em nhé, em sẽ nuôi chị cả đời!

Thằng nhóc vừa nói vừa cố ý liếc Dạ Đình Sâm, bộ dáng đắc ý như thể đang gọi hắn: đến đây đi! Đến đánh em đi!

Còn bắt nó thề à, hừ, nó bảo không lấy được chị xinh đẹp thì sẽ cưới em gái xinh đẹp, lo gì!

Quan trọng là anh Sâm cũng chẳng trị được nó.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom