• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (32 Viewers)

Nhưng dường như Dạ Đình Sâm không hề nghe thấy, hắn cũng chẳng quay lại nhìn cô, bóng lưng kia lạnh lùng như núi cao không thể vượt qua, nó mãi mãi cản trước mặt cô.

Trái tim Nhạc Yên Nhi lạnh buốt.

- Dạ Đình Sâm, em không cần anh cứu em, van anh hãy rời khỏi đây đi! Dùng tính mạng người khác để đổi lại an toàn của em thì em không cần! Dạ Đình Sâm, em van anh đấy!

Nhạc Yên Nhi thấy hắn thờ ơ thì đành nén nước mắt đau khổ lại, cô chỉ biết đặt hy vọng cuối cùng vào Anjoye:

- Anjoye Dạ, Annie thực sự quan tâm đến cậu, chẳng lẽ cậu muốn làm tổn thương con bé à? Tại sao cậu lại có thể như vậy chứ?

Ánh mắt anh ta thoáng lộ vẻ phức tạp nhưng cuối cùng tất cả biến thành một nụ cười lạnh.

- Chỉ là đứa mồ côi thôi, quơ một cái là có cả đám, chỉ cần tôi cho ăn, cho ở, vậy là nó sẽ một lòng một dạ thôi. Hơn nữa, nó còn có bệnh tim bẩm sinh, chẳng sống được mấy năm nữa đâu, so với việc để nó chịu đủ tra tấn thì giải quyết luôn bây giờ có phải hơn không, tránh được ốm đau hành hạ. Đây là một công đôi việc! Nhạc Yên Nhi, chị lương thiện như vậy thì không phù hợp làm người nhà họ Dạ đâu nhé.

Câu cuối cùng có ẩn ý khác, dù nói với Nhạc Yên Nhi nhưng ánh mắt tàn nhẫn của Anjoye rõ ràng nhìn sang Dạ Đình Sâm.

Chẳng qua hắn không hề đổi sắc, thậm chí chẳng muốn nhìn Anjoye dù chỉ một lần.

Anh ta nhìn nắm đấm của Dạ Đình Sâm, nó đã sớm siết rất chặt, những gân xanh đã nổi đầy, điều này cho thấy lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu.

Anh ta cực ghét loại người có cảm xúc cũng không lộ ra mặt như Dạ Đình Sâm, hắn sống giả dối như vậy, thế thì mình sẽ để hắn chân thực hơn.

Lúc cần sợ hãi thì phải biểu lộ sợ hãi, lúc đau đớn phải biểu lộ đau đớn, khuôn mặt cứng đờ kia, Anjoye không thích chút nào.

Thấy Nhạc Yên Nhi không lay chuyển được Dạ Đình Sâm, Anjoye phất tay để người đưa cô đi.

Tim Nhạc Yên Nhi thắt lại, nhưng cô cũng chỉ có thể bị người ta cưỡng ép đưa đi.

Cô bị nhét vào xe, mới được vài phút thì bỗng một tiếng súng vang lên.

Nhạc Yên Nhi trợn mắt, cô kinh hoàng nhìn về phía tiếng súng vang lên.

Lẽ nào có người bắn súng...

Nhắm vào ai?

Trái tim cô như ngừng đập.

Chẳng biết đợi bao lâu, suy nghĩ của Nhạc Yên Nhi đã hỗn loạn như tơ vò, cuối cùng, cô cũng không biết bản thân đang nghĩ gì nữa.

Bỗng nhiên, Nhạc Yên Nhi thấy Dạ Đình Sâm ra ngoài, hắn đang tiến từng bước về phía cô.

Trần Lạc đỡ hắn lên xe rồi ngồi vào ghế lái xong lập tức khởi động xe.

Nhạc Yên Nhi nhìn khuôn mặt tái nhợt của Dạ Đình Sâm cùng với đôi môi mỏng bạc tình đang mím chặt, cô bật khóc.

Cô cắn chặt môi không cho mình hỏi chuyện gì vừa xảy ra.

Sợ đáp án sẽ khiến mình không chịu nổi.

Thấy nước mắt của Nhạc Yên Nhi, Dạ Đình Sâm bất đắc dĩ, trong mắt đều là đau lòng.

Hắn lau nước mắt cho cô, dịu dàng hỏi:

- Mấy ngày vừa rồi em có chịu thiệt không, Anjoye có làm em bị thương không?

Nhạc Yên Nhi cố gắng kiềm chế nước mắt, cô lắc đầu. Những giọt nước mặt của cô làm cho trái tim người đàn ông tan chảy.

Dạ Đình Sâm chịu thua cô, cô cười hắn cũng yêu, cô khóc hắn cũng yêu, quan trọng là hắn không hề thấy mệt mỏi, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng.

Hiểu được nỗi lo của Nhạc Yên Nhi, hắn không lòng vòng mà nói luôn:

- Yên tâm đi, cô bé kia không có việc gì đâu.

Đôi mắt Nhạc Yên Nhi sáng rực lên, cô kinh ngạc nhìn hắn.

Annie không sao mà Anjoye lại có thể tốt bụng thả họ đi như vậy ư?

- Vậy tiếng súng khi nãy...

- Em chỉ cần biết Annie không sao là được rồi, còn lo đến tiếng súng làm cái gì nữa?

Dạ Đình Sâm cười, nụ cười có chút bất lực.

Đây không phải thứ cảm xúc nên xuất hiện ở Dạ Đình Sâm.

Lúc này, Nhạc Yên Nhi mới nhận ra sự bất thường của hắn, bàn tay hắn lạnh buốt!

Cô tóm chặt tay Dạ Đình Sâm, thấy trong tay hắn toàn mồ hôi lạnh, tư thế cũng quái dị, một tay bịt kín lấy bụng dưới bên trái chưa hề buông ra.

Cô run rẩy vươn tay, trong đầu nảy ra một ý nghĩ.

Khi tay Nhạc Yên Nhi vừa chạm vào tay trái của hắn, Dạ Đình Sâm đột nhiên túm lấy cổ tay cô, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên:

- Đừng nhìn, em sẽ sợ đấy.

Một câu quan tâm này làm nước mắt Nhạc Yên Nhi trào ra.

Đã đến lúc nào rồi mà hắn còn quan tâm mình có sợ hay không?

- Chuyện này... Chuyện này là sao? Anjoye làm gì anh thế?

Nhạc Yên Nhi siết chặt tay phải của Dạ Đình Sâm, dường như cô sợ một giây sau hắn sẽ biến mất.

Dạ Đình Sâm chỉ cười, đang định nói chuyện nhưng cơn đau ập đến, hắn không thể nhịn được nữa, đổ nhào về phía cô, hôn mê.

Cùng lúc đó, trong biệt thự.

Anjoye ngơ ngác ngồi trên sàn, bàn tay dính đầy máu tươi vẫn đang nắm chặt súng.

Cảnh tượng khi nãy giống như cuốn phim lặp đi lặp lại trong đầu anh ta.

Dạ Đình Sâm nói:

- Thật ra cậu không cần phiền như vậy, trăm phương ngàn kế tổn thương người bên cạnh tôi, mục đích đơn giản chỉ có một là hạ được tôi thôi mà. Giờ tôi có thể để cậu như ý! Chỉ cần tôi chết, mọi việc đều sẽ kết thúc.

Nói xong, Anjoye trơ mắt nhìn Dạ Đình Sâm tự nhắm súng vào ngực mình, chậm rãi bóp cò.

- Anjoye, để mọi việc kết thúc ở đây đi.

Giọng Dạ Đình Sâm vẫn bình thản như trước, hệt như đang nói một lời tạm biệt.

Giây phút này, não Anjoye trống rỗng, chỉ còn lại duy nhất một âm thanh đang kêu gào: ‘Không thể để anh ấy chết!’

Vì sao? Đã tranh đấu nhiều năm như vậy rồi, làm sao hắn có thể chết cho xong chuyện được?

Anjoye không hề suy nghĩ mà dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, muốn giành lấy khẩu súng trong tay Dạ Đình Sâm, thế nhưng đã chậm.

Anh ta chỉ khiến súng chệch đường bắn, còn cò súng đã bóp rồi.

Viên đạn kia không bắn vào ngực nhưng lại rời xuống bụng Dạ Đình Sâm, dù bị thương nhưng cuối cùng cũng không chết.

Khi mọi thứ đã xong, Anjoye sửng sốt, chẳng ngờ Dạ Đình Sâm chưa bao giờ gục ngã lại có thể tự nguyện hy sinh vì một người phụ nữ. Cuối cùng là tại sao?

- Tại sao, anh có thể nói cho em biết là tại sao không? Em khổ cực bao năm mà vẫn không đánh bại được anh, vì sao anh lại dễ dàng nhận thua chỉ vì một người phụ nữ như thế? Dạ Đình Sâm, có phải anh diễn kịch trước mặt Nhạc Yên Nhi nhiều quá nên bây giờ cũng nghĩ mình là kẻ lương thiện không? Bao năm qua vì củng cố địa vị, số sinh linh anh hại chết đâu có ít, bây giờ anh lại đau lòng vì một đứa con gái à? em cho anh biết, em không tin đâu!

Anjoye như nổi điên, không thể chấp nhận được sự thật này.

Ngọn núi anh ta không thể vượt qua bây giờ đã sụp đổ chỉ vì một người phụ nữ.

Anjoye cảm thấy thất bại, bất lực, thậm chí là tuyệt vọng.

Dạ Đình Sâm bị thương, dù mặt trắng bệch nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như thường.
 
  • Chương 389

Cả một buổi chiều Dạ Đình Sâm đều nghe theo Nhạc Yên Nhi, cô muốn đến đâu là đến đó, đi đâu là đi đó.

Hai người cùng đi mua sắm, xong lại cùng đi siêu thị, cuối cùng còn vào rạp xem phim.

Tại nơi đất khách quê người nếu có gì tốt thì chính là bọn họ không cần lo bị paparazzi bắt gặp.

Không chỉ Nhạc Yên Nhi không sợ bị chụp ảnh mà cả Dạ Đình Sâm cũng thế, trong mắt một đám người Anh kiêu căng thì hắn cũng chỉ là một người đàn ông châu Á đẹp trai hơn bình thường mà thôi, cùng lắm họ chỉ quay đầu lại nhìn một cái nhưng không hề có ai rút điện thoại ra chụp ảnh cả.

So với ngày xưa cứ ra khỏi cửa là phải cẩn thận thì hai người lúc này đều vô cùng thoải mái.

Rạp phim hiện giờ đang chiếu bộ phim có lượng doanh thu phòng vé cao nhất, tiếng Anh của Nhạc Yên Nhi không quá kém nhưng để xem hiểu hết phụ đề vẫn hơi khó khăn. May là cô còn có ông chồng tài năng bên cạnh, trên phim nói một câu là hắn phiên dịch lại một câu, đặc biệt là khi phiên dịch lời thoại nồng cháy yêu thương của nam chính còn làm tim cô đập rộn hết cả lên.

Cứ xem kiểu này cũng có cái hay riêng của nó.

Đây là lần đầu hai vợ chồng cùng đi xem phim, dù ở tận nước ngoài nhưng cảm giác lại rất thú vị.

Dạ Đình Sâm vừa phiên dịch xong một câu lại theo bản năng liếc qua Nhạc Yên Nhi một cái, thế mới phát hiện cô đang nhìn mình chăm chú, hắn nghi hoặc hỏi:

- Sao thế, trên mặt tôi có gì à?

- Anh có cảm giác thế này không, ấy là không nhìn phụ đề mà chỉ nghe âm thanh ấy sẽ giống như mình căn bản không nghe thấy gì rõ ràng.

Nhạc Yên Nhi bĩu môi nhìn hắn, có lẽ bởi trong rạp không thể nói chuyện nên tiếng Dạ Đình Sâm rất nhỏ, trong bóng tối cô cũng không nghe rõ ràng từng lời của hắn được.

Nhất là lúc hắn đọc lời thoại tình cảm cô chỉ muốn phóng đại tiếng của hắn lên gấp nhiều lần, còn hận không thể ghi âm rồi phát lại thêm vài lần nữa mới thỏa.

Dạ Đình Sâm thấy vẻ ủ rũ của Nhạc Yên Nhi liền biết đưa cô đi xem phim mà cô nghe không hiểu đúng là không phải, bất đắc dĩ cúi đầu thì thầm vào tai cô rằng:

- Vừa rồi nam chính tỏ tình với nữ chính, nói anh yêu em.

Nhạc Yên Nhi nghe được thanh âm trầm khàn quyến rũ sát bên tai, như lông vũ nhẹ nhàng quét qua người cô một vòng, quả thực có cảm giác lỗ tai cũng muốn mang thai luôn rồi.

Trái tim nhỏ bé cũng không kìm được đập như nổi trống.

Nhưng trong lúc cô ngượng ngùng đợi hành động tiếp theo thì Dạ Đình Sâm lại tiếp tục phiên dịch một cách cực kỳ chuyên nghiệp.

- …

Lúc này hắn không phải nên nói vài câu âu yếm ngọt ngào với cô à?

Không khí tốt thế mà bị hoang phí mất rồi!

Trái tim nho nhỏ của Nhạc Yên Nhi cũng bị Dạ Đình Sâm làm cho bất ổn, mỗi lần hắn đọc xong lời thoại cô đều hết sức mong chờ hắn sẽ nói tiếp một câu tràn ngập yêu thương gì đó.

Nhưng khiến cô tuyệt vọng là đến tận lúc danh sách tên diễn viên chạy qua màn hình, cả đống chữ tiếng Anh khiến người nhìn đau đầu lướt qua hết rồi hắn vẫn không nói ra một từ êm tai nào.

Cái chỉ số EQ thế này…

Đúng là muốn chết mà!

Hết phim, đèn trên trần được bật lên xong Dạ Đình Sâm mới nhận ra mặt Nhạc Yên Nhi đã đỏ bừng bừng, giống như cherry chín mọng khiến hắn sốt ruột sờ trán cô. May là cô không bị sốt nhưng không hiểu sao hai má cứ đỏ như muốn nhỏ máu vậy.

- Sao thế?

Hắn ân cần hỏi cô.

Nhạc Yên Nhi giờ đang bức bối muốn chết, cô cứ miên man suy nghĩ đến hết cả phim mà Dạ Đình Sâm lại cứ như đầu gỗ chẳng hiểu tâm tư người khác gì cả.

Nhưng cô cũng không biết phải đáp thế nào, chẳng lẽ lại bảo với hắn đừng súc tích thế, em cũng muốn nghe anh thổ lộ à?

Lời xấu hổ thế cô không thể thốt ra khỏi miệng nổi ấy!

Cô trừng mắt, nhỏ giọng oán giận:

- Đều là lỗi của anh hết!

Dạ Đình Sâm nghe thế cứ ngơ ra chẳng hiểu gì:

- Tôi làm gì mà khiến em đỏ mặt thế này?

Nhạc Yên Nhi nhìn vẻ mặt ngơ ngẩn của hắn, hiếm khi thấy hắn ngốc manh thế này nên không biết mình nên giận hay cười mới phải.

Có phải cô yêu cầu cao quá với tảng băng này rồi không?

Rốt cuộc Nhạc Yên Nhi vẫn nắm tay hắn, lườm yêu một cái:

- Không nói nữa, cũng muộn rồi, mình đi ăn tối đi!

Hai người ra khỏi rạp liền vào một nhà hàng Pháp, trang hoàng rất trữ tình.

Không khí trong nhà hàng rất tuyệt, thậm chí có cả người đánh piano, âm điệu du dương vang lên khiến người ta đắm chìm trong đó.

Sắc hồng trên má Nhạc Yên Nhi đã tan hết, vả lại lúc ăn Dạ Đình Sâm không thích nói chuyện nên bữa cơm này rất an tĩnh.

Ăn xong Dạ Đình Sâm đứng dậy, cô tưởng hắn đi thanh toán nên cứ ngồi nguyên chờ hắn về.

Đúng lúc này một nhân viên phục vụ đi tới trước mặt cô, trong tay còn ôm một bó hoa hồng đỏ rất lớn, từng đóa hoa đều cực kỳ xinh đẹp lộng lẫy.

Nhạc Yên Nhi kinh ngạc nhìn anh ta, không đưa tay ra nhận hoa.

Nhân viên phục vụ mỉm cười chỉ sang chỗ nhạc công.

Cô… thế mới thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

Dạ Đình Sâm đứng cạnh cây đàn, ánh mắt thâm tình nhìn chăm chú vào cô. Ánh đèn khiến hắn như được phủ một lớp ánh sáng nhu hòa, cả người đều toát lên sự cao quý khôn cùng.

Nhạc Yên Nhi còn chưa nhìn đã mắt đã cảm thấy trong tay nặng trĩu, thì ra bó hồng kia đã được để vào lòng cô rồi.

- Khúc nhạc tiếp theo này tôi muốn tặng cho vợ mình.

Chỉ có một câu mở đầu đơn giản.

Không nồng nàn, không hay ho, càng không có ý đưa đẩy, hắn cứ thế ngồi xuống, ngón tay thon dài đặt lên phím đàn, một loạt âm điệu thanh thoát phát ra.

Là bản “Do You” của nghệ sĩ piano nổi tiếng thế giới Memphis.

Bản nhạc này được ngài Memphis sáng tác bốn mươi năm trước khi cầu hôn vợ mình, giai điệu ấm áp đi vào lòng người vẫn được ca tụng là khúc nhạc cầu hôn của thế kỷ.

Nhạc Yên Nhi càng nghe lại càng muốn khóc, từng giọt nước mắt rơi trên hoa hồng đỏ rực như thể khiến hạnh phúc cũng nhuốm màu hoa.

Kết thúc khúc nhạc cả nhà hàng rung lên bởi tiếng vỗ tay vang dội, không ít người đẹp tóc vàng còn gửi hôn gió tới người biểu diễn.

Dạ Đình Sâm chỉ thản nhiên nhìn lướt một vòng sau đó lập tức bước xuống bục, vẫy tay với Nhạc Yên Nhi.

Cô vội bước tới, chỉ thấy hắn rút một chiếc hộp nhung trong túi quần ra.

Cô kinh ngạc ngây người, đây là định cầu hôn đấy à?

Trước mặt nhiều người như vậy luôn?

Thể hiện đến mức này ư!

Trái tim cô nhảy lên liên tục, mỗi bước đi đều có cảm giác đang run rẩy, bởi chưa hề nghĩ đến hạnh phúc bất ngờ thế này nên mới xao xuyến đến thế.

Cô… cô sẽ không bao giờ bảo Dạ Đình Sâm là đồ đầu gỗ nữa, EQ của hắn cao vô cùng luôn ấy chứ!

- Đây… đây là gì thế?!

Nhạc Yên Nhi chậm chạp bước lại gần hắn, cả khuôn mặt đỏ ửng lên, đã biết còn làm như không.

Dạ Đình Sâm nghiêm túc đẩy chiếc hộp vào tay cô rồi nói:

- Mở ra xem đi.

Tự cô mở ra á?

Thế này… không đúng lắm thì phải?

Chẳng lẽ không phải hắn nên quỳ một gối rồi hỏi cô có đồng ý không, xong chờ cô gật đầu mới đeo nhẫn cho cô à?

- Thế này… thế này không đúng lắm thì phải, không phải anh nên mở nó ra mới đúng à?

Nhạc Yên Nhi nói mà ngượng chín mặt, lại còn nhìn trộm người xung quanh nên mới thấy họ đều đồng loạt nhìn chằm chằm cả hai. Bỗng cô thấy rất hối hận, lẽ ra trước khi ra khỏi cửa nên đổi một bộ quần áo lộng lẫy hơn mới đúng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom