• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (22 Viewers)

Đạo diễn lo Giang Sở Thù sẽ sửa nát kịch bản nhưng chuyện đó không xảy ra. Sau khi cắt cảnh hôn kia đi thì Giang Sở Thù không còn bất mãn gì về kịch bản nữa, mà hoàn thành phần quay sau đó một cách cực kì chuyên nghiệp. Hơn nữa vì diễn xuất của anh ta cực kì tốt nên hầu hết các cảnh đều chỉ cần quay một lần là qua, tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Khi hợp tác với Giang Sở Thù thì Nhạc Yên Nhi cũng nhận ra anh ta nổi tiếng không chỉ vì vẻ bề ngoài đẹp mã.
Giang Sở Thù có một loại lĩnh ngộ đặc biệt đối với vai diễn, loại lĩnh ngộ này không chỉ giúp một mình anh ta nhập vai, mà còn kéo theo cả người diễn cùng anh ta thể hiện tốt hơn.
Sau vài ngày diễn chung thì Nhạc Yên Nhi học được rất nhiều điều từ người này.
Khi "Hoàng triều vãn ca" quay đến giai đoạn giữa thì phần diễn của Nhạc Yên Nhi đã sắp kết thúc.
Hôm nay cô diễn phân cảnh thể hiện rõ nét nhất tính cách của Tô Mộc: dứt tình với Vinh thân vương.
Tuy nói là cảnh dứt tình nhưng thực chất là kịch một vai, chỉ có một mình Nhạc Yên Nhi diễn mà thôi.
Bởi vì cảnh diễn này Tô Mộc ở trong ngục, cần có vẻ ngoài cực kì tiều tụy. Để xây dựng hình tượng mất nước suy yếu mà cả ngày Nhạc Yên Nhi không động đến một giọt nước nào.
Cốc Nguyên Minh hô “Action!”, cảnh diễn chính thức bắt đầu.
Tô Mộc ngồi trong nhà lao ẩm ướt, dựa dầu vào tường, ánh mắt rời rạc, không biết là đang suy nghĩ những gì.
Có tiếng sột soạt vang lên bên ngoài, rồi ai đó khẽ gọi:
- Tô Mộc, Tô Mộc.
Tô Mộc ngước mắt nhìn lên thì thấy đó là Phục Linh, một trong bốn đại cung nữ bên cạnh Diệp Tâm Quán.
Cô giật mình sợ hãi, vội chạy tới trước cửa ngục rồi la lên:
- Đây là nơi nào mà muội dám tới? Muội sợ chủ tử chưa đủ việc để lo à? Mau về đi! Đừng để cho người khác thấy!
Cô bị hạ ngục là vì cứu Diệp Tâm Quán, thế nhưng đã đến nước này rồi mà vẫn còn lo lắng cho an nguy của Diệp Tâm Quán không thôi.
Hai mắt Phục Linh đỏ lên, cô nói:
  • Tỷ đừng lo lắng, chủ tử bảo muội tới đây đấy, bọn muội sắp xếp hết rồi, muội có thể ở lại đây một khắc thời gian, chỉ cần ra ngoài trước khi họ thay ca là được.
  • Có phải chủ tử dặn dò gì không?
Suy nghĩ đầu tiên của Tô Mộc chính là cô còn có thể làm điều gì vì Diệp Tâm Quán nữa.
Phục Linh lắc đầu:
- Không phải vì chủ tử, mà là vì tỷ đó.
Tô Mộc khó hiểu:
  • Vì ta ư?
  • Vinh thân vương phái người đến nói rằng ngày mai ngài ấy sẽ đi xin hoàng thượng ban chỉ tứ hôn. Chỉ cần hôm nay tỷ liều chết không nhận, chống đỡ qua cuộc thẩm vấn của quý phi nương nương, thì ngày mai có thể thoát hiểm rồi!
Tô Mộc nghe thấy lời Phục Linh nói thì hơi ngẩn ra, nước mắt dâng lên ầng ậng, thế nhưng sau đó cô lại lắc đầu thong thả mà kiên quyết.
  • Không cần.
  • Không cần gì cơ?
  • Muội về bảo Vinh thân vương không cần tốn sức cứu ta. Lần này Quý phi chuẩn bị kĩ càng rồi mới ra tay, nhân chứng vật chứng đủ cả, ả đã quyết phải diệt cung An Khánh của chúng ta rồi. Nếu ngày mai ta may mắn thoát khỏi nguy hiểm thì các muội biết phải làm sao đây? Vu cổ là chuyện lớn, nếu không điều tra ra thủ phạm thì họ sẽ không bỏ qua đâu…
Phục Linh nghe ra sự quyết tuyệt trong lời nói của Tô Mộc thì không nhịn được giật mình kinh hãi:
  • Tỷ không định nhận tội đấy chứ? Tỷ tuyệt đối không được nghĩ quẩn như vậy!
  • Bây giờ chủ tử đang mang thai, quý phi lại sinh sự như thế, nếu người động thai khí thì biết làm sao? Chẳng bằng hi sinh mình ta, xem như trong cung An Khánh nuôi một kẻ phản bội. Ta sẽ nhận tội để chuyện này lắng xuống, tranh thủ cho chủ tử một chút thời gian, sinh xong rồi lại tính sau.
Tô Mộc bị hạ ngục vì vụ án vu cổ trong cung An Khánh, nếu cô không nhận thì chuyện này ắt còn phải điều tra thêm. Đám người kia náo loạn như vậy thì Diệp Tâm Quán yên tâm dưỡng thai làm sao được?
Tô Mộc vào ngục hai ngày nay đã nghĩ xong rồi, mạng quèn của cô chẳng đáng là bao, lấy nó để báo đáp ơn cứu mạng của Diệp Tâm Quán là được.
Phục Linh nghe ra Tô Mộc đã quyết chết phen này, bèn vội kêu lên:
- Tô Mộc, tỷ đừng làm bừa, đây là tội đại bất kính, sẽ chết chắc đó!
Tô Mộc cười hờ hững:
- Thì cũng có sao đâu.
Phục Linh sốt ruột đến mức không biết phải làm sao cho đúng. Nếu Tô Mộc nhận tội thật thì các cô làm bao nhiêu việc cũng trở thành vô ích cả.
- Tô Mộc, tỷ đừng làm càn, tỷ hãy nghĩ cho Vinh thân vương một chút đi. Ngài ấy làm nhiều việc cho tỷ như thế, chẳng lẽ tỷ thật sự muốn bỏ ngài ấy lại hay sao?
Vinh thân vương…
Trong ánh mắt Tô Mộc lóe lên vẻ dao động.
Cô nghĩ tới cuộc sống một mái nhà, một mảnh ruộng, một đôi người, chẳng màng phân tranh cung cấm, chỉ bình yên an nhàn ở bên nhau đến khi về già. Cuộc sống ấy tốt đẹp biết bao.
Nhưng mà cô không thể.
Cô nợ tiểu thư cái ơn cứu mạng, nợ Diệp phủ công ơn dưỡng dục mười năm, cô không thể chỉ lo cho chính mình rồi mặc tiểu thư đi vào chỗ chết.
Nếu đời này cô nhất định phải phụ một người…
Tô Mộc tháo miếng ngọc bội trên thắt lưng đưa cho Phục Linh.
Sau đó cô cúi mình nhặt một mảnh đá, cắt đứt một lọn tóc của mình rồi đặt lên ngọc bội.
Phục Linh ngạc nhiên lắm, trong lòng cô dấy lên dự cảm không lành.
- Tô Mộc, tỷ làm gì vậy?
Tô Mộc nói từng chữ gian nan, thong thả mà kiên định:
- Giúp ta giao vật này cho vương gia, ngài ấy sẽ hiểu thôi.
Quân tựa như bàn thạch, thiếp tựa thân cỏ lau, cỏ lau triền miên quấn, bàn thạch chẳng đổi dời.
Tiếc thay giờ đây cỏ lau đã đứt rồi, mà bàn thạch vẫn trơ trơ ra đó, hết thảy nghĩa tình xin chờ đến kiếp sau báo đáp đi thôi…
- Tô Mộc! Tỷ đừng ngốc thế, hạnh phúc trong tầm tay rồi mà tỷ lại từ bỏ hay sao…
Phục Linh vẫn còn muốn nói thêm, nhưng cai ngục ở ngoài đã ngắt lời cô:
- Người bên trong kia, hết giờ rồi!
Phục Linh không còn thời gian khuyên nhủ nữa. Cô nhìn vẻ mặt kiên quyết của Tô Mộc, cuối cùng đành quay lưng rời đi.
Nhà lao trong cung cấm lại rơi vào im lặng.
Tô Mộc dựa vào tường ngồi xuống, ngẩng đầu lên, nước mắt cố nén hồi lâu lã chã rơi xuống.
Nếu kiếp này có duyên mà không có phận, thì ân nghĩa của ngài, ta chỉ có thể xin chờ đến kiếp sau kết cỏ ngậm vành báo đáp ngài thôi…
- CUT!
Cốc Nguyên Minh hô một tiếng, trợ lý trường quay giúp Nhạc Yên Nhi ra khỏi nhà lao. Cốc Nguyên Minh quay sang hỏi Giang Sở Thù đang nhìn máy quay với mình:
- Sở Thù, cậu thấy thế nào?
Giang Sở Thù thờ ơ “ừm” một tiếng, không nói gì thêm.
Cốc Nguyên Minh căng thẳng:
- Cậu cảm thấy chưa ổn hả?
Giang Sở Thù liếc sang:
- Không ổn? Không ổn ở đâu? Ông thấy lời thoại không ổn hay là diễn xuất không ổn? Ông bới cảnh ban nãy có ra vấn đề không mà bảo là không ổn?
Cốc Nguyên Minh bị mắng như hắt nước vào mặt mà không dám cãi lại nửa câu, chỉ cao giọng hô:
- Cảnh này OK! Qua!
Ôi, chẳng phải vì thấy cậu ngồi ngay cạnh nên mới hỏi cậu một câu vì tôn trọng hay sao, thiếu gia này khó hầu quá đi thôi.
Hoắc Vi Vi cầm một cốc tuyết lê đường phèn đi về phía Giang Sở Thù.
- Anh Sở Thù ơi, tí nữa anh vào diễn rồi, uống cốc tuyết lê cho trơn họng nhé.
Vừa thấy Hoắc Vi Vi thì Giang Sở Thù đã hơi bất nhẫn, song không biết anh ta nghĩ tới điều gì mà tự nhiên lại đổi ý, cầm lấy cái cốc trong tay cô ta.
Hoắc Vi Vi vui lắm, bụng nghĩ phương pháp của Liễu Thanh đúng là không tồi. Chỉ cần một cốc tuyết lê đường phèn là đã có thể làm dịu mối quan hệ của cô ta và Giang Sở Thù rồi.
Không ngờ sau khi Giang Sở Thù nhận cốc thì không uống lấy nửa ngụm, mà đứng lên rồi đi thẳng về phía Nhạc Yên Nhi.
 
  • Chương 363

Chẳng mấy chốc đã tới cuộc họp lúc chín giờ.

Dạ Đình Sâm dẫn đầu đoàn người đi vào phòng họp, vừa thấy hắn xuất hiện, cả phòng họp như nổ tung, rất nhiều thành viên kỳ cựu của hội đồng quản trị, đủ tư cách nói chuyện với Dạ Đình Sâm đều không kìm được truy vấn liên tục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng Dạ Đình Sâm không để ý đến một ai, mọi người thấy hắn cứ thế đi thẳng, vốn tưởng rằng hắn sẽ ngồi vào chỗ của chủ tịch giống như trước kia, nhưng không ngờ hắn không ngồi xuống ghế chủ tọa mà lại ngồi xuống ghế phụ ở kế bên.

Tất cả xôn xao, chỉ biết ngơ ngác nhìn nhau, sau đó đều trợn tròn mắt.

Nhưng không ai dám mở miệng nói chuyện mà chỉ nhìn Dạ Đình Sâm với vẻ khó hiểu.

Cửa phòng họp lại được đẩy ra, lần này người đi vào là Anjoye.

Anh ta cười hì hì đi vào trong, chủ động chào hỏi các thành viên khác của hội đồng với vẻ ngả ngớn nông cạn, dưới ánh nhìn của mọi người, anh ta nghênh ngang ngồi xuống ghế chủ tịch.

Toàn trường xôn xao…

Louis là người đầu tiên đứng lên phản đối:

- Sao cậu không hiểu quy tắc thế hả, đây là chỗ mà cậu có thể ngồi à? Mau đứng dậy cho tôi!

Mike là người thông minh cơ trí, nhanh chóng phát hiện ra sự kỳ lạ giữa hai anh em nhà họ Dạ nên gõ nhẹ xuống bàn, Louis lập tức không nói gì nữa, cả phòng họp lại rơi vào một bầu không khí quái dị.

Mike cau mày nhìn Dạ Đình Sâm, hỏi:

- Rốt cuộc là có chuyện gì?

- Các vị, nhìn thế này chắc các vị đã hiểu rồi.

Anjoye vứt văn kiện trong tay ra, đống giấy tờ cứ thế trượt theo mặt bàn bóng loáng, dừng lại trước mặt Mike.

Ông vừa mở ra xem liền nhìn thấy mấy chữ thật nhức mắt.

‘Hợp Đồng Chuyển Nhượng Cổ Phần’, ‘Cam Kết Tự Nguyện Từ Bỏ Quyền Thừa Kế’, sắc mặt của ông thay đổi ngay tức khắc, với tư cách là cổ đông lâu năm của LN, tất nhiên ông biết ý nghĩa của mấy chữ này.

- Dạ Đình Sâm, cậu giải thích rõ ràng cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì?

Mike nhìn Dạ Đình Sâm với ánh mắt nghiêm túc, thay đổi người thừa kế không phải là chuyện nhỏ, sao có thể để cho hai anh em tự xử lý được, chuyện này phải được cả hội đồng quản trị bàn bạc và quyết định, chỉ cần có một người phản đối thì không thể thay đổi.

Trong những người tới tham dự cuộc họp ngày hôm nay lại còn có cả Rose, một mỹ nhân da trắng vô cùng xinh đẹp, đồng thời cũng là mẹ của Anjoye, bà hai của nhà họ Dạ.

Nghe thấy mọi người tranh cãi, trên khuôn mặt của phu nhân Rose lộ ra vẻ hung ác, bà ta đập tay xuống bàn:

- Mike, chẳng lẽ ông không nhìn thấy nội dung của những giấy tờ đó sao? Tất cả đều là do Dạ Đình Sâm tự nguyện…

- Tổng giám đốc Rose, đây là nơi nào? Có chỗ cho cô nói chuyện sao?

Mẹ của Dạ Đình Sâm - phu nhân Minh Tú dùng khí thế mạnh mẽ trấn áp tất cả mọi người, bà chỉ liếc mắt qua một cái, Rose lập tức xẹp xuống.

Không có gì phải nghi ngờ, phu nhân Minh Tú là người phụ nữ mà Rose hận nhất, dù bị bà cướp mất tất cả nhưng bà ta lại chẳng làm gì được.

Phu nhân Rose vừa tức vừa hận, bà ta giậm mạnh giày cao gót xuống nền nhà nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể thầm phẫn nộ mà thôi.

Mike hoàn toàn không hề quan tâm đến cuộc tranh cãi của hai vị phu nhân, ánh mắt sáng quắc của ông nhìn thẳng vào Dạ Đình Sâm, bên trong tràn đầy ý tứ sâu xa.

Cuối cùng, dưới ánh nhìn mong đợi của mọi người, Dạ Đình Sâm chậm rãi đứng dậy:

- Đúng thế, tất cả mọi thứ cứ làm theo hợp đồng đi.

Louis đập tay xuống bàn rồi đứng bật dậy.

- Cậu đang đùa gì thế hả, cậu không dễ gì vượt qua sát hạch của chúng tôi, sao có thể nói bỏ là bỏ được! Một khi cậu từ bỏ, mặc kệ kết quả của buổi họp này ra sao, cậu cũng không thể thay đổi. Hơn nữa, nếu từ bỏ thì cậu không còn là người thừa kế chính thức nữa, thậm chí còn phải chịu trừng phạt đấy!

- Tôi hiểu, ông Louis, tất cả mọi chuyện cứ theo đúng quy trình mà làm.

Thái độ của Dạ Đình Sâm rất nhẹ nhàng, tùy ý cứ như không phải quyết định thảy đổi người thừa kế của một tập đoàn xuyên quốc gia mà chỉ như nói chuyện trưa nay ăn món gì vậy.

Theo quy trình ư?

Vậy tiếp đây phải triệu tập đại hội cổ đông, quyết định xem hợp đồng này có hiệu lực hay không.

Nhưng cho dù kết quả cuối cùng ra sao, Dạ Đình Sâm cũng đã làm trái với ý của gia tộc, tự ý hành sự, chắc chắn hắn không tránh được bị trừng phạt.

Những thành viên của hội đồng có mặt ở đây đều là người có kiến thức rộng rãi nhưng từ trước tới giờ họ chưa từng chứng kiến tình cảnh thế này nên nhất thời không biết nên làm thế nào.

Sắc mặt của Mike trầm xuống, ông quay đầu nhìn phu nhân Minh Tú, hỏi bà:

- Vậy ý của phó chủ tịch thế nào, bà cũng đồng ý cho người thừa kế mà mình bồi dưỡng ra làm loạn thế này sao?

- Nó có khả năng tự quyết định mọi chuyện, tôi sẽ không can thiệp vào, tất cả mọi chuyện xin nghe theo sắp xếp của hội đồng.

Phu nhân Minh Tú không nhìn Dạ Đình Sâm lấy một cái mà chỉ tỏ ra như lúc bình thường giải quyết việc công, dường như không hề quan tâm đến đứa con trai này.

Phu nhân Rose luôn thấp thỏm bất an cuối cùng cũng yên tâm.

Lúc mới đầu bà ta còn lo phu nhân Minh Tú sẽ ra tay cản trở, vì chỉ cần một người phản đối thì không thể tiến hành bãi miễn người thừa kế được.

Nhưng thái độ hiện giờ của phu nhân Minh Tú cho thấy bà ta không muốn can thiệp vào quyết định của con trai mình, cũng sẽ không bỏ phiếu chống.

Bà ta hiểu người như phu nhân Minh Tú một khi đã làm việc công thì sẽ không bận tâm đến bất cứ tình cảm riêng tư nào, đôi mắt xanh thẳm của bà ta hiện lên ánh sáng đắc ý, giờ bà ta lại thấy có chút thương hại cho Dạ Đình Sâm rồi.

- Nếu như mọi người đã chuẩn bị xong, vậy chúng ta sẽ bắt đầu đại hội cổ đông, mọi người đều đã hiểu quy tắc rồi, hiện giờ chủ tịch tập đoàn LN ngài Dạ Đình Sâm muốn từ bỏ quyền thừa kế, đồng thời chuyển nhượng bốn mươi phần trăm cổ phần của mình sang tên ông Anjoye, hiện tại bắt đầu bỏ phiếu.

Tiếng nói vừa dứt thì cả hội nghị đột nhiên rơi vào yên lặng dằng dặc.

Những thành viên hội đồng này căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng không dám bỏ phiếu một cách tùy tiện.

Đặc biệt là những người có chức vị cao, phải bỏ phiếu trước thì lại càng thấp thỏm bất an.

Nếu như họ bỏ phiếu đồng ý, phía sau lại có người bỏ phiếu phản đối, vậy Dạ Đình Sâm có trả thù bọn họ hay không?

Nếu như họ bỏ phiếu phản đối nhưng những người phía sau lại đồng ý hết thì sao Anjoye có thể dễ dàng bỏ qua cho họ?

Đây đúng là quyết sách khó khăn nhất trong đời họ.

Nhưng cũng may là với tư cách người nắm giữ nhiều cổ phần nhất chỉ sau Dạ Đình Sâm, phu nhân Minh Tú sẽ là người đầu tiên bỏ phiếu.

Tất cả mọi người đồng loạt quay sang nhìn bà chằm chằm.

Phu nhân Minh Tú là mẹ ruột của Dạ Đình Sâm, bất luận bà quyết định thế nào thì bọn họ cũng theo bà.

Dưới sự chú ý của tất cả mọi người, phu nhân Minh Tú vẫn tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bà chỉ liếc qua Dạ Đình Sâm một cái rồi lãnh đạm nói:

- Tôi đồng ý.

Dạ Đình Sâm nghe thế cũng chỉ hờ hững ngước mắt lên, ánh mắt tối đen của hắn nhìn chăm chú vào bà một thoáng rồi lại bình tĩnh quay đi chỗ khác.

Đến phu nhân Minh Tú cũng quyết định rồi, những người khác còn do dự gì nữa, họ lũ lượt bỏ phiếu theo.

- Tôi đồng ý.

- Tôi đồng ý.

- Tôi cũng đồng ý.



Cuối cùng, tất cả mười tám người bao gồm mười sáu thành viên của hội đồng quản trị, phó chủ tịch hội đồng phu nhân Minh Tú và tổng giám đốc phu nhân Rose đều bỏ phiếu tán thành.

Sắc mặt Mike rất khó chịu, ông nhìn Dạ Đình Sâm một cái thật sâu, tuy rằng trong mắt có vẻ không tán thành nhưng vẫn đành phải nói:

- Được, nếu như đã thông qua bỏ phiếu, vậy tôi tuyên bố, kể từ ngày hôm nay, chủ tịch của LN là…
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom