• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (38 Viewers)

Trong câu nói ngắn ngủi ấy, cô hơi hạ giọng, tốc độ chậm đi, ngữ điệu vững vàng mà kiên định
pha lẫn sự khẩn cầu kín đáo, nghiêm túc đến tột cùng.
- Nay bên cạnh nương nương rực rỡ gấm hoa, mà Tô Mộc chỉ là một bà già đã trở nên vô dụng,
sức khỏe cũng không còn tốt nữa, ở lại bên cạnh nương nương sẽ chỉ làm vướng chân mà thôi.
Nô tì biết nương nương đoái thương tình cũ, thế nhưng thân thể tàn tạ của nô tì đã không còn
phụng dưỡng phượng giá nổi nữa rồi. Nô tì tình nguyện gửi thân sơn dã nốt cuối đời này, mong
nương nương thành toàn cho.
Ở phần sau của bộ phim, để che chở cho Diệp Tâm Quán mà Tô Mộc đã phải chịu không biết
bao nhiêu hình phạt. Sau khi Diệp Tâm Quán trở thành hoàng hậu thì sức khỏe của Tô Mộc đã
kém xa trước kia.
Giờ đây Vinh thân vương bệnh nặng qua đời, cô đã không còn vương vấn gì chốn cung cấm
nữa. Cô cho rằng mình đã nợ Vinh thân vương một mạng, cho nên mới tình nguyện xuất cung
giữ lăng cho y.
Cảnh này không có xung đột gì nhiều, thế nhưng nó lại bộc lộ rất rõ ràng nội tâm nhân vật.
Cốc Nguyên Minh và Trần Doanh liếc nhau, cả hai đều thấy được sự vừa lòng trong mắt đối
phương.
Nhạc Yên Nhi nói xong đoạn thoại ấy thì im lặng hồi lâu, kéo tất cả mọi người cùng vượt qua
vài phút đợi chờ tưởng như dài đằng đẵng.
Mấy phút này là cảnh Diệp Tâm Quán dùng hết lời lẽ để giữ Tô Mộc lại.
Diệp Tâm Quán dùng tình đả động, lấy lí giãi bày, dùng uy bức ép, chỉ với một mục đích duy
nhất là giữ Tô Mộc lại bên mình.
Sau khi trải qua vô số bội phản và hỗn loạn, Diệp Tâm Quán ngồi lên ngai hoàng hậu mới càng
hiểu thế nào là nơi cao tịch mịch, mà Tô Mộc chính là người bầu bạn bên cô từ buổi ban đầu.
Làm sao cô nỡ để cho Tô Mộc rời đi, rồi ở lại đây một mình gặm nhấm nỗi cô độc trong cung
cấm?
Nói Diệp Tâm Quán vì tình cũ cũng được mà trách cô ích kỉ cũng xong, nói cho cùng cô vẫn
không muốn để Tô Mộc ra đi.
Dường như chờ cho Diệp Tâm Quán nói xong, Nhạc Yên Nhi mới ngẩng đầu lên. Cô nhìn về
phía trước, nước mắt đọng trên mi, thế nhưng lệ chỉ ầng ậng ngập đầy khóe mắt chứ không rơi
xuống.
Cô gọi một tiếng:
- Tiểu thư.
Đã mười năm rồi không còn ai gọi hai chữ này như thế nữa. Diệp Tâm Quán nói nhiều đến vậy,
Tô Mộc lại chỉ gọi hai chữ ấy mà thôi.
Thiếu nữ hồn nhiên chưa lên xe hoa năm xưa, nay đã trở thành chí tôn hậu cung hai tay nhuốm
máu.
Thế nhưng hai chữ này thốt lên lại kéo các cô về những năm tháng tươi đẹp trước khi vào cung.
Trong những tháng năm ấy, có một lần cô cản đao cho Diệp Tâm Quán, Diệp Tâm Quán ôm cô
vào lòng khóc không thành tiếng mà nói rằng:
- Về sau em chính là em gái ruột của ta.
Sau đó, lại là một khoảng lặng.
Vẻ mặt của Nhạc Yên Nhi lại thay đổi. Ánh mắt thanh lãnh mà khiêm tốn dường như đang từ từ
sáng lên rạng ngời. Ánh sáng ấy thiêu đốt ánh mắt cô, cũng ép cho những giọt nước mắt đọng
trên khóe mi từ lâu ròng ròng chảy xuống.
Khi nhìn Nhạc Yên Nhi diễn xuất, dù là những người không nhớ kịch bản cũng đoán được, chắc
là Diệp Tâm Quán đã đồng ý rồi.
- Đa tạ… tiểu thư thành toàn.
Trong giọng nói của Nhạc Yên Nhi pha chút nghẹn ngào, nơi đáy mắt chất chứa biết bao cảm
xúc cảm kích, luyến thương, xúc động và giải thoát.
Cô cung kính quỳ xuống, bái một đại lễ với hoàng hậu của mình. Từ trước tới nay Diệp Tâm
Quán chưa bao giờ bắt cô phải hành lễ ấy.
Tiểu thư của cô đã bước đến nơi cao nhất, cô không thể đưa người đi tiếp được nữa rồi.
Cô muốn dùng những ngày tháng còn lại của cuộc đời này để sống vì chính bản thân mình, dẫu
cho quãng đời ấy chỉ còn lại nỗi cô đơn và vô vàn nuối tiếc.
Vô cùng hoàn mỹ!
Cho đến khi Nhạc Yên Nhi đứng lên, cả gian phòng vẫn còn chìm trong im lặng.
Mọi người đều đang nghiền ngẫm diễn xuất của cô, nghĩ càng sâu lại càng thêm kinh ngạc. Ai
nấy đều cảm thấy cô đã diễn ra một Tô Mộc sống sờ sờ.
Bốp, bốp, bốp
Trần Doanh là người vỗ tay đầu tiên.
Nhạc Yên Nhi nhìn Trần Doanh bằng ánh nhìn cảm kích, rồi lại nhìn sang Cốc Nguyên Minh để
chờ lời nhận xét.
Cốc Nguyên Minh ho khẽ một tiếng:
- Cũng không tệ.
Bành Bột biết rõ Nhạc Yên Nhi đã nắm chắc vai diễn này trong tay, nhưng vẫn hỏi thêm một
câu:
  • Thế nhân vật kia…
  • Cô diễn Tô Mộc đi, không vấn đề gì.
Nhạc Yên Nhi vô cùng mừng rỡ. Không ngờ cô lại thực sự giành được vai diễn này, mà còn
giành được bằng chính sức của mình.
Cô vội nói:
- Cảm ơn đạo diễn Cốc!
Mãi tận khi về đến nhà, Nhạc Yên Nhi vẫn còn hưng phấn đến mức hơi hơi hoang mang, không
dám tin thành công này là sự thật
Hôm nay hiếm lắm mới thấy Dạ Đình Sâm không tăng ca mà ở nhà chờ cô. Thấy cô vui vẻ như
vậy, hắn nhướn mày hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế?
Nhạc Yên Nhi lâng lâng vui sướng, đang định tìm người để chia sẻ một chút đây. Nghe vậy, cô
bèn hào hứng kể cho Dạ Đình Sâm nghe về cuộc thử vai hôm nay từ đầu tới cuối.
- Thực ra nếu ngẫm kĩ thì nhân vật Tô Mộc này còn tốt hơn Bùi Ánh Tuyết nhiều, đất diễn nhiều,
tính cách nhân vật cũng được nhiều người yêu thích nữa. Anh nói xem đây có phải là trong họa
có phúc không?
Không ngờ trọng tâm chú ý của Dạ Đình Sâm lại rất kì lạ
  • Em muốn diễn nha hoàn á?
  • Ừa.
Dạ Đình Sâm cau mày:
- Thế chẳng phải là suốt ngày phải quỳ trước mặt người khác à?
Bấy giờ Nhạc Yên Nhi mới hiểu ra hắn để ý cái gì. Cô bật cười:
- Không sao mà, em là diễn viên đấy, đây chỉ là một phần trong công việc thôi. Còn có người
đóng phim phải gọi người xa lạ là cha mẹ kia mà, đây là đạo đức nghề nghiệp đó.
Dạ Đình Sâm vẫn không chịu:
- Đừng diễn vai đó, em thích đóng phim thì để tôi đầu tư cho em riêng một cái, cho em diễn nữ
chính luôn.
- Không được!
Nhạc Yên Nhi nhíu mày:
  • Dạ Đình Sâm, mình đã giao hẹn là anh không can thiệp vào công việc của em rồi cơ mà.
  • Nhưng mà tôi không thể để em quỳ xuống trước mặt người khác được.
  • Anh cứ nghĩ người quỳ xuống là Tô Mộc chứ không phải Nhạc Yên Nhi là được, sau khi thoát
vai thì em không còn là cô nha hoàn kia nữa rồi.
Nhạc Yên Nhi muốn dỗ dành Dạ Đình Sâm một chút.
  • Tôi không chấp nhận để em quỳ trước người khác!
  • Chẳng phải chỉ là một động tác thôi sao? Sau này còn ôm hôn rồi lên giường thì làm thế nào
đây?
Dạ Đình Sâm híp mắt, ánh mắt thoắt trở nên cực kì nguy hiểm:
- Em còn muốn ôm hôn lên giường với người khác nữa à?
Nhạc Yên Nhi biết mình lỡ mồm, hối hận đến mức muốn cắn luôn lưỡi mình đi:
  • Em lấy ví dụ, lấy ví dụ mà.
  • Em đừng có mơ mà đóng kiểu phim đó. Tôi tuyệt đối không cho em đi đóng đâu.
Dạ Đình Sâm nhìn chằm chằm vào Nhạc Yên Nhi rồi nói rất dứt khoát.
Nhạc Yên Nhi hơi bất mãn:
  • Thế tình tiết nó cần thì sao?
  • Sửa!
Nhạc Yên Nhi mím môi:
- Anh hơi bị bá đạo quá rồi đấy, anh xem Cố Duy, Tô Kì kia kìa, mấy đại ảnh hậu đó chẳng phải
cũng đóng mấy phim như vậy sao? Cái này người ta gọi là hiến thân vì nghệ thuật…
Nhạc Yên Nhi còn chưa nói xong thì đã bị Dạ Đình Sâm đè xuống sofa mà hôn.
Đã lâu lắm rồi hắn không hôn cô điên cuồng và hung hăng đến thế, công thành chiếm đất
chẳng hề nương tình, cứ như thể đang trừng phạt cái miệng nhỏ không ngoan của cô vậy.
Một lúc lâu sau, Dạ Đình Sâm mới buông đôi môi của cô ra.
Nhạc Yên Nhi bị hôn cho trống rỗng cả đầu óc, mơ mơ màng màng, chẳng còn thấy vẻ mau
mồm mau miệng ban nãy đâu nữa.
Dạ Đình Sâm nhìn người dưới thân mặt mũi đỏ bừng, ánh mắt say mê, thì khao khát muốn yêu
thương cô bèn dâng lên như thác lũ. Hắn cố nén xuống rồi hôn nhẹ lên môi cô và nói nhỏ:
- Tôi biết em thích đóng phim, tôi sẽ cho em tự do, thế nhưng phải ngoan một chút đấy, được
không?
Ngoan một chút…
Giọng nói trầm thấp đầy từ tính của Dạ Đình Sâm thốt ra ba chữ này, quả thực có ma lực kéo
người ta mê mải.
Nhạc Yên Nhi bị chủ tịch đại nhân ghẹo cho tim đập như trống. Cô đáp vội:
- Vâng vâng vâng, em không diễn cảnh thân mật nữa!
Dạ Đình Sâm mỉm cười rồi lại hôn xuống môi cô.
- Ngoan, thưởng cho em này…
Nè nè nè, rốt cuộc thì đây là ai thưởng cho ai hả?
 
  • Chương 260

- Cô ấy là người đại diện tôi đã chọn, điệu nhảy đầu tiên hẳn là phải của tôi mới đúng.

Dạ Đình Sâm lạnh lùng lên tiếng, con ngươi đen láy nhìn thẳng Anjoye, ánh mắt híp lại đầy nguy hiểm, cả người tỏa ra khí thế khiến người ta sợ hãi.

Anjoye như không hề thấy ánh mắt Dạ Đình Sâm, vẫn ung dung mỉm cười, chậm rãi bước đến gần họ.

- Anh hai nói đúng, là anh tìm ra cô ấy, ký hợp đồng với cô ấy, về tình về lý điệu nhảy đầu tiên của cô ấy hẳn là phải cùng anh rồi.

Em luôn kính trọng anh, đương nhiên sẽ giúp anh đạt được nguyện vọng.

Anjoye vừa nói vừa hướng phía Dạ Đình Sâm đi đến, nhưng vừa dứt lời anh ta đã thay đổi hướng đi, nhanh chóng bước tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, giơ tay túm lấy cô.

- Chị dâu xinh đẹp, hay chị nhảy cùng em điệu đầu tiên nhé! Nhạc Yên Nhi giật mình, theo bản năng muốn tránh ra.

Nhưng Anjoye bỗng nghiêng người một cái, nhỏ giọng nói với cô một câu, lập tức khiến cô khựng lại.

- Chị không muốn biết quan hệ của Dạ Đình Sâm và cô gái kia sao? Không muốn biết trong lòng hắn chị hay cô ta quan trọng hơn sao? Ai quan trọng hơn ư? Cô là vợ chính thức của Dạ Đình Sâm, sao lại đi so sánh với Đỗ Hồng Tuyết? Nhạc Yên Nhi không để ý tới những lời Anjoye nói, nhưng là trong lòng cô cũng có một thanh âm, nó không ngừng chất vấn cô.

Tại sao Dạ Đình Sâm vừa nãy lại buông cô ra để đứng chắn cho Đỗ Hồng Tuyết? Tại sao tư chất của cô ta bình thường như thế lại có thể ký được hợp đồng với Dior? Tại sao Công ty giải trí Hoàn Vũ mua lại hợp đồng của cô ta? Vốn cô không nghĩ ngợi gì nhưng lúc này mọi chuyện cùng xông ra một lượt, giống như sợi chỉ vô hình, đem tất cả móc nối lại với nhau.

Nhưng đầu kia của sợi dây lại là kết quả cô không muốn tin nhất.

Lòng cô không ngừng tự hỏi, cả người dần mất đi độ ấm.

Từ lúc Dạ Đình Sâm buông cô ra, trái tim cô cũng đã lạnh dần.

Cô yên lặng nhìn Dạ Đình Sâm.

Ánh mắt hắn rất phức tạp, đôi mày cau chặt lại, thấp giọng ra lệnh:

- Yên Nhi, lại đây.

Cô không hề phản ứng, chỉ dùng đôi mắt quật cường nhìn lại hắn.

Cô không hiểu vì sao Dạ Đình Sâm phải giúp Đỗ Hồng Tuyết, thậm chí dưới tình huống như vậy.

Lẽ nào hắn không lo cô sẽ gặp nguy hiểm sao? Anjoye thấy không khí giữa hai người càng cười vui vẻ hơn.

Anh ta nói như trách cứ:

- Anh hai, anh đã có người đẹp Đỗ Hồng Tuyết bên cạnh thì đừng nhỏ nhen như vậy chứ, nhường chị dâu cho em đi.

Dù sao anh cũng đâu phân thân được, lúc nãy anh muốn nhảy với Đỗ Hồng Tuyết không phải em cũng nhường rồi sao? Từng chữ Anjoye thốt ra đều tựa như đâm vào lòng người.

Lúc này Dạ Đình Sâm mới hiểu, ngay từ đầu anh ta đã nhắm đến Nhạc Yên Nhi.

Ban đầu anh ta chọn Đỗ Hồng Tuyết chỉ vì muốn hắn chú ý, lo cho an toàn của cô ta đến mức chủ động ra mặt.

Dù sao cô ta cũng là người rất quan trọng.

Nhưng một khi hắn mở miệng muốn cô ta, vậy sau đó Anjoye sẽ tiếp tục mời Nhạc Yên Nhi, lúc này hắn đã mất đi quyền chủ động.

Nhiều người có tiếng trong giới đang nhìn chằm chằm như vậy, chẳng lẽ để bọn họ cho rằng hắn cố ý muốn Anjoye khó xử, đến một bạn nhảy tầm thường cũng không chịu nhường sao? Dạ Đình Sâm im lặng càng làm Anjoye đắc ý, anh ta coi như chủ nhà, bảo:

- Chắc mọi người cũng sốt ruột rồi, không cần đợi nữa, chúng ta khiêu vũ thôi.

Lời vừa nói xong tiếng nhạc đã vang lên, người khác cũng không thể xem trò hay nữa, từng đôi nắm tay nhau vào sàn nhảy.

Anjoye cũng không khách sao, bàn tay to lớn ôm lấy eo Nhạc Yên Nhi, ngược lại là Dạ Đình Sâm và Đỗ Hồng Tuyết bên kia vẫn giữ một khoảng cách nhất định, cơ bản là không có đụng chạm gì.

Anjoye ôm Nhạc Yên Nhi đang định vào sàn nhảy nhưng đột nhiên lúc này Dạ Đình Sâm lại bước nhanh qua đây.

Hắn nắm tay Nhạc Yên Nhi, kéo cô về phía mình, vẻ mặt cực kỳ khó coi:

- Em chờ tôi một lát, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.

Những lời này làm một chút hy vọng cuối cùng với hắn trong lòng cô cũng tan biến mất.

Chờ hắn một lát ư? Chờ hắn cùng người đàn bà khác khiêu vũ sao? Sao hắn có thể mở miệng được? Cô mím môi không nói, Anjoye còn thêm dầu vào lửa:

- Anh hai, giờ hối còn kịp đó, em mà là anh giờ đã ôm chặt lấy vợ mình rồi, dù sao cô diễn viên kia bất kể lúc trước là ai giờ cũng chỉ là người xa lạ thôi, lẽ nào… không đúng sao? Nói với Dạ Đình Sâm nhưng không sót một chữ đều rơi vào lòng Nhạc Yên Nhi.

Đúng vậy, cô là vợ hắn nhưng hắn lại che chở người ngoài trước mặt cô, đây không phải là sỉ nhục cô sao? Cô ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt bình thản dừng trên mặt hắn, muốn nhìn phản ứng của hắn.

Nhưng khiến cô thất vọng chính là hắn chỉ mím môi, nhìn mình vẻ phức tạp.

Cô đọc được trong mắt hắn cảm giác khó xử.

Cô… thế mà lại làm hắn khó xử! Dạ Đình Sâm nhạy cảm phát hiện cảm xúc của Nhạc Yên Nhi, hiểu ra bi thương trong ánh mắt cô, trái tim bỗng run lên.

Khiến cô khổ sở là việc hắn không bao giờ muốn.

Nhưng sự xuất hiện của Đỗ Hồng Tuyết không chỉ đơn giản là vị hôn thê mất tích trở về, điều này chứng tỏ, từ mười năm trước đã có người dày công bày mưu đặt kế.

Có thể giờ đã là lúc người kia thu lưới, thế nên, hắn không thể bỏ qua.

Dạ Đình Sâm híp mắt, đáy mắt cất giấu điên cuồng cuối cùng cũng ổn định lại như cũ.

Hắn lạnh lùng bảo:

- Tôi sẽ cho Trần Lạc đưa em về.

Lúc này Anjoye lại tiến lên chắn giữa Nhạc Yên Nhi và hắn.

- Ngại quá, giờ chị ấy là bạn nhảy của em, không thể nghe theo anh thế được.

Đây là tự anh lựa chọn, anh hai yêu dấu của em ạ.

Anjoye hất tay Dạ Đình Sâm ra, ánh mắt đảo qua giữa hắn và Đỗ Hồng Tuyết sau đó lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, cuối cùng ôm eo Nhạc Yên Nhi tiến vào sàn nhảy.

- Chị Yên Nhi, chúng ta đi thôi.

Cô vẫn chăm chú nhìn Dạ Đình Sâm, hy vọng hắn có thể tiến lên đưa cô đi, hắn biết Anjoye trước đây đã làm gì cô, lẽ nào hắn cứ thế nhìn cô gặp nguy hiểm sao? Nhưng là hắn chỉ đứng im chỗ đó, không nói một lời.

Nhạc Yên Nhi cảm giác trái tim mình đau đến mức không thở nổi.

Cô nhẹ nhàng khép mắt lại, dưới sự dẫn dắt của Anjoye, bắt đầu khiêu vũ.

Điệu nhảy đầu tiên là Waltz, Anjoye đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cô giẫm chân vài lần, không ngờ cô khiêu vũ lại cực kỳ trôi chảy, ngạc nhiên cười hỏi:

- Trước kia có học à? Dù sao cô cũng là sinh viên chính quy của trường điện ảnh, bắt buộc phải học khiêu vũ cơ bản, nhưng mấy chuyện đó cô không có tâm trạng để tán gẫu với Anjoye.

- Sao phải làm thế? Nhạc Yên Nhi dù nhảy cùng Anjoye nhưng ánh mắt vẫn lạnh băng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom