• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (24 Viewers)

Chuyện đáng sợ hơn cả việc gặp được tiểu thịt tươi hot nhất hiện nay ngay tại công ty mình là
gì?
Là tiểu thị tươi này còn biết bạn, còn gọi đúng tên bạn.
Nhạc Yên Nhi cứng lưỡi, lắp bắp:
- Anh... anh... anh... anh biết tôi?
Giang Sở Thù cười rộ lên, hai lúm đồng tiền cũng lộ ra:
- Tôi... tôi... tôi... tôi biết cô.
Rõ ràng là đang trêu chọc Nhạc Yên Nhi.
Cô cảm thấy hành vi của mình thật mất mặt, Nhạc Yên Nhi hắng giọng, ổn định cảm xúc.
- Ừm... Ý tôi là không biết vì sao anh Giang đây lại biết tôi?
Giang Sở Thù híp mắt cười:
- Vì cô rất nổi tiếng.
Là do tai mình có vấn đề hay đầu óc Giang Sở Thù có vấn đề?
Thành tích tốt nhất của cô cũng chỉ là diễn vai phụ số một trong White Lover, như thế cũng gọi
là nổi tiếng à?
Nhạc Yên Nhi bị suy nghĩ kỳ lạ của Giang Sở Thù làm cho giật mình, thế nhưng anh ta nói rất tự
nhiên, hoàn toàn không phải nịnh nọt, nghe như đây là một sự thật bình thường vậy.
- Anh Giang, anh đừng đùa...
Nhạc Yên Nhi đỡ trán.
Giang Sở Thù cười ha ha, có vẻ rất vui:
- Cô thú vị thật đấy, hoàn toàn khác xa tưởng tượng của tôi.
Anh ta lấy giấy bút trong túi ra, viết vội một dãy số rồi đưa cho cô:
- Đây là số của tôi, tôi đã nói bồi thường cô là sẽ bồi thường, nhớ gọi tôi nhé.
Nói xong, anh ta còn nháy mắt với cô rồi mới vẫy tay bỏ đi.
Nhạc Yên Nhi cầm số của Giang Sở Thù, vẫn chưa kịp phản ứng lại, không biết hôm nay vận
may của mình tốt đến đâu nữa.
Câu hỏi này đã có đáp án ở chỗ Danny.
- Giang Sở Thù à? Cô gặp cậu ta ở công ty rồi?
Danny hỏi.
- Phải, khi nãy lúc tôi vừa tới thì anh ta ngoài, gặp ở sảnh tầng một.
Nhạc Yên Nhi nói sơ qua, không nhắc tới chuyện người kia đụng vào khiến cô làm rơi điện
thoại.
Danny "Ồ" lên, giải thích:
- Cậu ta có bộ phim mới sắp quay nhưng chưa tìm được nữ chính, muốn đến công ty chúng ta
xem xét liệu trong các diễn viên nữ có ai phù hợp không.
Nhạc Yên Nhi chưa hiểu lắm:
- Anh ta không phải đạo diễn cũng chẳng phải nhà sản xuất, vậy sao phải đi chọn nữ chính? Với
lại chuyện như thế gọi điện là được mà, anh ta còn phải tự đi à?
Ngôi sao lớn bây giờ bình dân vậy sao?
- Trong bộ phim này, cậu ta không chỉ là nam chính mà còn là một trong các nhà đầu tư, nghe
nói là bỏ ra mấy triệu đấy, coi trọng là đương nhiên. Khi nãy cậu ta đã lấy tất cả tư liệu của diễn
viên nữ trong công ty đi rồi, bảo là để về xem xét.
Nhạc Yên Nhi bỗng giật mình:
  • Tất cả? Gồm cả tôi luôn à?
  • Nói nhảm, cô không phải diễn viên của công ty à?
Danny liếc mắt, kỳ quái hỏi:
  • Sao thế? Có vẻ cô không tình nguyện, cơ hội tốt thế mà không cần à?
  • Cần thì cần, nhưng tôi cứ thấy có gì đó là lạ. Anh biết không, khi nãy gặp ấy, anh ta còn gọi
đúng tên tôi nữa.
Danny khinh bỉ:
- Giang Sở Thù mới mười sáu đã thi đỗ Đại học Harvard, thiên tài thiếu niên đấy, tham gia giới
giải trí là do cậu ta thích thôi. Những người như vậy trí nhớ luôn tốt hơn người thường nhiều,
nhớ tên cô có phải việc to tát gì đâu.
Thấy Nhạc Yên Nhi vẫn bất an, Danny cười nhạo:
- Không phải cô nghĩ cậu ta coi trọng cô chứ hả? Hay là cậu ta yêu thầm cô nhiều năm, muốn
thông qua cách này để tiếp cận cô?
Nhạc Yên Nhi vội xua tay:
- Không không không, tôi không tự luyến thế đâu.
Dù trong lòng còn lo lắng nhưng do không có chứng cứ xác thực cô chỉ đành im lặng.
Danny lại hỏi:
- Hôm nay casting thế nào?
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
  • Đoán là không có kết quả, chỉ làm nền thôi, họ có dự tính sẵn rồi.
  • Cô nói xem nào, tài nguyên của Dạ thiếu tốt thế thì cô không cần, ngày ngày chạy đi thử vai,
mà còn chẳng phải nhân vật hay ho gì, chỉ toàn vai phụ.
Danny tiếc rèn sắt không thành thép, nhưng anh biết không ép được cô nên chỉ thở dài, bắt đầu
sắp xếp công việc tiếp theo.
Cùng lúc đó, tại khách sạn thành phố A.
Trong một căn phòng, Dư San San đang bị tổng biên tập kéo ra góc dặn dò.
- Hôm nay toàn khách hàng lớn, cô phải nhịn đấy, đừng có giở tính trẻ con ra, biết chưa?
Dư San San không kiên nhẫn đáp:
- Biết biết.
Trong lòng cô oán thầm, giọng điệu này của tổng biên tập y chang tú bà, người không biết còn
tưởng tổng biên tập đang kiếm khách cho mình.
Một phóng viên siêu cấp tốt như mình, vừa được thăng lên chủ biên, chưa kịp vui mừng hai
hôm đã bị lôi đi tiếp rượu, bây giờ ngành nghề của các cô gái tiếp rượu phủ rộng khắp thật.
Tự giễu vậy thôi, Dư San San vẫn nghiêm túc lại, nở một nụ cười chuyên nghiệp, đẩy cửa đi vào.
Một bàn đầy người, rồng rắn lẫn lộn, nam nữ đều có.
Trên mặt bàn có rượu vang đỏ, vỏ chai cũng thành từng chồng, điều đó chứng minh bọn họ
đều có tửu lượng cao, thế nhưng thức ăn thì không ai động tới.
Như Dư San San đoán, những người này rót rượu rất đáng sợ, họ không hề nể tình vì cô là con
gái, ngược lại còn rót nhiều hơn đàn ông vài chén.
Cũng may tửu lượng của cô không phải loại vừa, sau ba giờ, cô đã uống cho mười mấy người
nằm gục.
Trong nhà vệ sinh, Dư San San ôm bồn cầu tới hơn mười phút, suýt nữa nôn hết dạ dày ra.
Nhưng những người bên cạnh cô còn tệ hơn, đã không phân biệt được vệ sinh nam hay nữ, tất
cả đều vọt vào nhà vệ sinh nữ ôm bồn cầu, không ngừng nôn mửa tới nửa giờ!
- Mẹ nó, sao cô uống kinh thế... Hức...
Người đàn ông kia vừa nôn vừa mắng.
Dư San San lau miệng, gắt:
- Hừ, mấy người mà cũng là đàn ông! Quá kém!
Nói xong, cô rửa mặt một lần, thậm chí còn có thể thẳng lưng đứng trang điểm.
Đáng tiếc ngầu không quá ba giây, sau khi ra khỏi toilet, cô cảm thấy choáng váng, chân mềm
nhũn, loạng choạng ngã xuống.
Nhưng đau đớn trong dự đoán không tới.
May mắn có một người ra khỏi toilet nam đã nhanh tay đỡ lấy cô.
Dư San San chóng mặt, nói lớn:
- Cảm... cảm ơn...
Giọng nói trầm của người đàn ông kia vang lên bên tai cô:
- Tìm mãi không thấy, vậy mà cô lại tự đâm vào.
Dư San San ngẩn ra, chẳng hiểu sao cô cảm thấy giọng nói này rất quen.
Ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt người đó, cô hóa đá.
Đây chẳng phải trai bao mà cô ngủ cùng hôm trước đó sao?
Anh ta có ý gì? Anh ta đang tìm mình sao?
Mua bán xong xuôi mà còn tìm mình làm gì? Cô có cảm giác bất an.
Nhưng chưa kịp hỏi, vừa đứng dậy, mùi rượu đã lại xộc lên khiến ý thức cô mơ hồ, hai mắt tối
thui, ngất đi.
Bạch Kính Thần chẳng ngờ người phụ nữ này lại ngất xỉu, ngẩn ra rồi cười:
- Thú vị đấy.
 
  • Chương 247

Sau khi kết thúc một ngày thử vai, trong đoàn phim "Hoàng triều vãn ca" nổ ra một cuộc tranh cãi dữ dội.

- Tôi rất thích Nhạc Yên Nhi, tôi muốn cô ấy diễn Bùi Ánh Tuyết.

Tác giả nguyên tác "Hoàng triều vãn ca" Doanh Doanh Nhất Áp tên thật là Trần Doanh, tuy cô không lớn tuổi nhưng khi đàm phán với đoàn phim lại tỏa ra khí thế mạnh mẽ vô cùng.

Bởi vì Trần Doanh thực sự rất nổi tiếng trên mạng Internet, dù cô chỉ là một tác giả văn học mạng nhưng weibo có tới mấy trăm vạn fan, tác phẩm nào cô viết ra cũng là dự án lớn mà những vật phẩm và truyện tranh ăn theo đều cực kì ăn khách.

Trần Doanh là một con gà đẻ trứng vàng đích thực, cho nên không có công ty nào muốn đắc tội với cô.

Bởi thế mà tiếng nói của cô vẫn rất có trọng lượng trong đoàn phim chế tác lớn thế này.

Tuy phó đạo diễn Bành Bột rất bất mãn nhưng vẫn phải kiên nhẫn giải thích với Trần Doanh:

- Không phải là tôi không muốn chọn cô ấy, tôi biết cô ấy thử vai rất tốt mà.

Thế nhưng cô ấy chẳng có tiếng tăm gì cả, chọn cô ấy rồi cũng chẳng ai quan tâm, thế thì có giúp gì được cho bộ phim của chúng ta đâu? Sắc mặt Trần Doanh rất khó coi:

- Cho nên mấy người tìm cái cô Hoắc Vi Vi gì đó đến hả? Chẳng phải diễn xuất chính là sự giúp ích lớn nhất của một diễn viên đối với một bộ phim sao? Biến thành danh tiếng từ bao giờ thế?

- Doanh Doanh ơi, là thế này, Hoắc Vi Vi ôm tiền vào đoàn phim của chúng ta đấy.

Cô ấy vừa xinh đẹp lại vừa nổi tiếng, với lại hôm nay thử vai cô cũng thấy rồi, biểu hiện của cô ấy cũng không tồi đúng không? Lúc trước chẳng phải cô chê thời gian quay phim ngắn quá hay sao? Bây giờ Hoắc Vi Vi ôm tới mấy chục triệu, thế là chúng ta có thể kéo dài quá trình quay để phim được hay hơn rồi, cô nói xem đây có phải là chuyện tốt không nào? Bành Bột không dám trở mặt với Trần Doanh nên chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ.

Trần Doanh không phải là kẻ ngốc, cô hiểu rõ thời đại này là thời đại của đồng tiền.

Cô cũng biết Hoắc Vi Vi là lựa chọn tốt nhất, dù diễn xuất của cô ta không xuất chúng nhưng cũng coi như là tạm ổn, cô ta lại còn ôm tiền đến đổ vào đoàn phim, đúng là một chuyện tốt cầu còn không được.

Thế nhưng nghĩ đến việc Nhạc Yên Nhi thể hiện xuất sắc như thế mà mình lại không cho người ta cơ hội, thì cô lại bứt rứt không thôi.

Trần Doanh suy nghĩ một chút rồi hỏi:
  • Có còn nhân vật nào khác cho cô ấy không?
  • Cô thích cô ấy đến thế hả?
  • Tôi cảm thấy cô ấy diễn rất có hồn, là một hạt giống tốt đấy.
Bành Bột cầm danh sách diễn viên lên nhìn từ trên xuống dưới một lượt:

- Phần lớn các vai đều đã quyết định cả rồi, vai nữ chính Diệp Tâm Quán đang đàm phán với ảnh hậu họ Phạm, chắc chắn là không thể giao cho cô ấy được… chỉ còn một vài vai cung nữ góp cho đủ số, chắc là cô ấy cũng không thèm… A, còn một vai nữa!
  • Vai nào đấy?
  • Nha hoàn của Diệp Tâm Quán, Tô Mộc.
  • Tô Mộc à…
Trần Doanh trầm ngâm.

Bởi đây là một bộ phim tôn nữ chính, cho nên nha hoàn của nữ chính đương nhiên cũng có không ít đất diễn.

Diệp Tâm Quán có bốn nha hoàn là Tô Mộc, Phục Linh, Đậu Khấu, Liên Kiều, trong đó thì Tô Mộc là nha hoàn được Diệp Tâm Quán tín nhiệm nhất và cũng là người đặc biệt nhất.

Bởi vì trên mặt Tô Mộc có sẹo.

Vết sẹo kia kéo dài từ khóe mắt trái xuống tận bên má, làm cho khuôn mặt cô xấu xí hẳn đi.

Nhưng thực ra vì năm xưa Tô Mộc cứu Diệp Tâm Quán nên mới có vết sẹo này.

Sau này Tô Mộc tỉ mỉ cẩn thận, một lòng vì chủ, được Diệp Tâm Quán đưa vào trong cung.

Sau khi vào cung, Tô Mộc vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Tâm Quán, cơ hội lên hình chỉ nhiều hơn chứ không hề ít hơn so với Bùi Ánh Tuyết.

Diệp Tâm Quán chìm nổi trong hậu cung bao phen, Tô Mộc vì chủ nhân mà nhiều lần vào sinh ra tử, cuối cùng bất ngờ nảy sinh tình cảm thầm kín với Vinh thân vương tật nguyền.

Đáng tiếc rằng khi Vinh thân vương xin hoàng đế ban Tô Mộc cho mình làm phi lại đúng lúc Diệp Tâm Quán sa sút thất sủng.

Để được hầu bên chủ nhân, Tô Mộc đã từ chối lời cầu hôn của Vinh thân vương, rồi còn quyết tâm chém đứt tơ tình, khiến cho Vinh thân vương chịu tổn thương sâu sắc.

Sau đó sức khỏe của Vinh thân vương càng ngày càng yếu, còn Tô Mộc và Diệp Tâm Quán lại gặp dữ hóa lành, như diều gặp gió.

Cuối cùng Diệp Tâm Quán trở thành hoàng hậu một nước, con trai cô sinh ra được lập làm thái tử, lên đến vị trí đứng đầu trong toàn bộ hậu cung.

Tô Mộc nhiều lần cứu chủ có công, được Diệp Tâm Quán coi trọng, trở thành cô cô tổng quản vinh quang vô hạn.

Thế nhưng ở vào thời điểm huy hoàng nhất của cuộc đời mình, Tô Mộc lại tự xin xuất cung để đến giữ lăng cho Vinh thân vương đã mất vì bệnh tật.

Nhân vật này sinh động sâu sắc, có nghĩa có tình, không hề thua kém Bùi Ánh Tuyết dịu dàng nhu nhược.

Thế nhưng vết sẹo đáng sợ trên mặt Tô Mộc đã định trước người diễn cô không thể nổi tiếng chỉ trong một đêm, rất nhiều diễn viên không hề nghĩ đến việc nhận nhân vật này.

Hơn nữa Tô Mộc có tính cách trưởng thành lão luyện, diễn viên trẻ thì không khống chế được, còn diễn viên giàu kinh nghiệm thì chê.

Bởi vậy mà vai diễn mới còn thừa lại tới tận bây giờ.

Bành Bột càng nghĩ lại càng cảm thấy nhân vật này rất hay:

- Thế nào? Đất diễn của Tô Mộc có thể sánh ngang với Bùi Ánh Tuyết, lại còn có nhiều điểm đáng xem nữa chứ.

Trần Doanh hơi động lòng, song vẫn còn do dự:

- Để cô ấy diễn Tô Mộc, không biết là cô ấy có đồng ý hay không.

Lúc trước có mấy diễn viên đã đồng ý đến thử vai rồi, thế nhưng sau khi đọc kịch bản thấy nhân vật có sẹo thì đều lấy cớ từ chối.

Một bộ phim quay mất rất nhiều thời gian, nếu nhân vật không giúp ích gì được cho sự nghiệp của diễn viên thì người ta đi quay chẳng phải là lãng phí thì giờ hay sao? Trần Doanh cũng không dám chắc Nhạc Yên Nhi có nhận nhân vật này hay không, bởi vì vai diễn mà cô đi thử là Bùi Ánh Tuyết cao quý trong sáng kia mà, hai vai này chênh lệch nhau nhiều quá.

Bành Bột lại chẳng hề để ý:

- Cô ấy không muốn thì thôi, chẳng lẽ chúng ta lại phải đi xin cô ấy diễn cho hay sao? Nói cho cùng thì cô ấy cũng chỉ là một diễn viên nhỏ biết diễn một tí mà thôi, chúng tôi cho cô ấy cơ hội này là vì nể mặt cô đấy chứ.

Nếu cô ấy không biết điều như vậy thì chúng ta cũng chẳng cần coi trọng cô ấy làm gì.

Chung quy, Trần Doanh chẳng có quan hệ thân thiết gì với Nhạc Yên Nhi, cô chỉ tán thưởng diễn viên kia một chút mà thôi.

Cho nên cô cũng không cố chấp nữa mà gật đầu rồi bảo:

- Vậy ông cho người báo cho cô ấy đi.

Hôm sau Nhạc Yên Nhi nhận được điện thoại, đối phương nói trước rằng cô không nhận được vai diễn Bùi Ánh Tuyết.

Nhạc Yên Nhi hơi thất vọng nhưng không thể hiện ra mà chỉ nói với giọng khách khí:

- Được rồi, tôi biết rồi, cảm ơn anh đã thông báo cho tôi.

Nếu không có việc gì khác thì tôi cúp máy đây.

Bên kia cuống quá, vội la lên:

- Ấy ấy đừng cúp vội, tôi còn chưa nói xong mà.

Nhạc Yên Nhi thấy hơi kì lạ.

Bình thường chẳng phải bọn họ chỉ thông báo qua loa cho diễn viên không đạt rồi còn đi gọi cho người khác hay sao? Sao lại có chuyện gì nữa vậy? Nhân viên đoàn phim nói:

- Tuy cô trượt vai Bùi Ánh Tuyết, nhưng chúng tôi còn có một nhân vật nữa có vẻ hợp với cô.

Cô thử suy nghĩ xem có muốn đến thử vai không.

  • Nhân vật nào vậy?
  • Nha hoàn của Diệp Tâm Quán, Tô Mộc.
Nhạc Yên Nhi hơi khựng lại, không ngờ lại là nhân vật này.

Có lẽ những người khác chỉ xem kịch bản thử vai nên không biết đến những nhân vật khác, thế nhưng Nhạc Yên Nhi đọc nguyên tác, cho nên cô biết rõ tính cách và vận mệnh của cô gái tên Tô Mộc này.

Tô Mộc cũng là một vai diễn mà Nhạc Yên Nhi cực kì yêu thích.

- Cô có thể tìm hiểu trước về nhân vật một chút, nếu chắc chắn là đến thử vai thì gọi lại cho tôi…

- Tôi sẽ đến.

Nhạc Yên Nhi nói mà không cần nghĩ ngợi.

Nhân viên đoàn phim có vẻ đã quá quen với thái độ này rồi.

Anh ta nói tiếp:

- Cô đừng quyết vội, cứ tìm hiểu nhân vật đi, muốn diễn rồi hẵng nói.

Trước kia anh ta đã thông báo cho rất nhiều người tới thử vai này, ban đầu ai cũng đồng ý ngay, nhưng khi biết nhân vật có sẹo thì chạy mất dép.

- Yên tâm đi, tôi đã đọc nguyên tác rồi.

Tôi biết trên mặt Tô Mộc có sẹo mà.

Nhạc Yên Nhi mỉm cười xóa tan nghi ngờ của anh ta:

- Tôi sẽ đến.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom