• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (33 Viewers)

Dạ Đình Sâm li hôn với cô?
Rõ ràng ngay từ đầu cô đã biết sẽ có một ngày như vậy, thế nhưng vì sao lúc này đây, lồng
ngực cô lại đau đến không thở nổi?
Nhạc Yên Nhi há miệng, mà không biết phải nói gì cho đúng.
- Tôi…
Dạ Đình Sâm nhìn thấu ngay suy nghĩ trong lòng cô, và vẻ mặt hắn lại càng lạnh lùng:
- Không muốn à? Không phải cô muốn quấn lấy tôi đấy chứ? Cô cho rằng tôi sẽ cần người đàn
bà mà Lâm Đông Lục đã bỏ rơi hay sao?
Không phải! Không phải!
Nhạc Yên Nhi ra sức lắc đầu, thế nhưng cô họng cô như bị ai bóp nghẹt, không tài nào thốt lên
nổi một câu.
- Cô kí vào hợp đồng rồi gửi đến công ty tôi là được. Tôi không có thời gian để dây dưa với cô.
Dạ Đình Sâm nói xong thì quay người bỏ đi.
Nhạc Yên Nhi muốn đuổi theo hắn theo bản năng, nhưng lại thấy đất trời chao đảo. Cô giật nảy
mình một cái rồi bật dậy khỏi giường.
Cơn ác mộng khiến cho cả người Nhạc Yên Nhi đầm đìa hôi, áo ngủ mỏng manh cũng bị mồ
hôi thấm đẫm.
Cô hít vào thở ra hai hơi thật mạnh mới có cảm giác mình đã về đến thực tại.
May mà đây chỉ là một giấc mơ thôi…
Tuy không biết đã mấy giờ rồi, thế nhưng nhìn bóng tối đặc quánh ngoài cửa sổ thì chắc là trời
đã về đêm.
Nhạc Yên Nhi mệt mỏi gục đầu xuống, chống tay lên đỡ trán, bàn tay chạm vào mồ hôi lạnh ướt
đầm.
Cô dùng tay áo ngủ lau qua mồ hôi trên trán, thấy cổ họng khô rát khó chịu cực kì, bèn xuống
giường đi rót chén nước uống.
Nhạc Yên Nhi đi ra phòng khách, uống hết một cốc nước to, mới cảm thấy dễ chịu hơn một
chút. Trái tim kinh hãi đập mạnh liên hồi cũng bình tĩnh hơn.
Cô buông cốc xuống, định về phòng ngủ thêm một chút, nhưng chưa được mấy bước thì đã cau
mày.
Sao lại có mùi khói gay mũi ở đâu vậy nhỉ?
Nhạc Yên Nhi ngửi cẩn thận một chút thì khẳng định là mình không ngửi nhầm, đúng là có mùi
cháy khét quanh quẩn ngay chóp mũi, dường như đang ở rất gần cô.
Nhạc Yên Nhi vội vàng bật đèn bàn lên.
Tuy ánh sáng của ngọn đèn bàn chỉ lờ mờ, nhưng cũng đủ để cho Nhạc Yên Nhi nhìn rõ tình
hình trước mắt. Cô sợ đến ngây người.
Bên cửa sổ phòng khách cách cô không xa, tấm rèm đang tỏa ra khói trắng như muốn bốc cháy
lên!
Trời đất, sao tự nhiên lại cháy!
Nhạc Yên Nhi cả kinh lùi lại theo bản năng, chiếc cốc tuột khỏi tay rơi xuống sàn nhà, vỡ thành
mấy mảnh.
Tiếng cốc vỡ kéo suy nghĩ của cô quay lại. Cô không dám chần chừ, bèn chạy nhanh vào phòng
ngủ, vơ vội một chiếc áo khoác rồi xỏ giày, toan rời khỏi căn phòng này ngay lập tức.
Nhưng Nhạc Yên Nhi không ngờ rằng, cô chỉ vào phòng lấy chiếc áo không tới một phút đồng
hồ, mà đốm lửa nhỏ bốc khói mờ mờ ban nãy đã bốc lên thành ngọn lửa cao cả mét, lưỡi lửa đã
nuốt chửng cả tấm rèm cửa sổ.
Ngay sau đó, mấy chai thủy tinh không rõ nguồn gốc đập vỡ kính cửa sổ bay vào phòng, Nhạc
Yên Nhi sợ hãi lùi vội về phía sau. Mấy chai thủy tinh nọ chạm đất vỡ tan, chất lỏng bên trong
tràn ra lênh láng.
Mùi cồn lan tỏa trong không khí.
Chết rồi!
Ý nghĩ này lóe lên trong đầu Nhạc Yên Nhi, thế nhưng đã muộn.
Một ít cồn vấy lên bức rèm, khiến cho ngọn lửa còn chưa quá đáng sợ bùng lên dữ dội rồi lan ra
điên cuồng, thậm chí còn đốt cháy cả bộ sofa bọc vải ở giữa phòng khách!
Châm lửa rồi ném chai cồn, rõ ràng là có kẻ muốn phóng hỏa giết người!
Đáy lòng Nhạc Yên Nhi lạnh ngắt. Cô bịt miệng lao về phía cửa, toan mở cửa chạy ra ngoài,
nhưng lại phát hiện ra dù mình xoay thế nào thì tay nắm cửa vẫn trơ ra đó.
Khóa cửa cũng bị ai đó động tay rồi.
Rốt cuộc là kẻ nào muốn đẩy cô vào chỗ chết?
Những chai cồn vẫn không ngừng bị ném qua cửa sổ. Nhạc Yên Nhi nghe tiếng từng chai thủy
tinh rơi xuống đất vỡ tan, như đang nghe từng hồi chuông giục mình xuống Địa Ngục.
Thế lửa càng lúc càng lớn, cả phòng khách đã chìm trong biển lửa.
Nhạc Yên Nhi đột nhiên nhớ ra điện thoại của mình còn trên tủ đầu giường. Cô quyết định liều
một phen, chạy về phòng ngủ theo hướng ngọn lửa còn chưa to lắm, mặc cho mấy lọn tóc bị
lửa bén vào.
Nhạc Yên Nhi sấp ngửa lao vào phòng ngủ, bổ nhào đến trước tủ đầu giường, cầm lấy chiếc
điện thoại của mình. Không hiểu sao dãy số mà cô muốn gọi nhất lúc này không phải 119, cũng
không phải 120, mà là số của Dạ Đình Sâm.
Nhưng cô cũng biết rằng bây giờ mình không thể gọi được cho số điện thoại ấy nữa.
Cuối cùng Nhạc Yên Nhi vẫn gọi cấp cứu, 119, 110, 120, không bỏ sót một số nào, nhưng thực
ra cô đã không còn ôm bất kì tia hi vọng mong manh nào nữa.
Khu nghỉ dưỡng xa xôi như thế, cho dù cảnh sát nhận điện thoại rồi chạy tới ngay thì cũng mất
rất nhiều thời gian.
Sau khi gọi cấp cứu xong, Nhạc Yên Nhi lại gọi cho Diệp Hiểu Như.
Chuông vang mấy tiếng, Diệp Hiểu Như mới nhấc máy, giọng nói còn pha chút ngái ngủ:
  • Yên Nhi à? Sao thế? Em không khỏe sao?
  • Hiểu Như… cháy….khụ khụ….
Khói đặc xộc vào buồng phổi qua mũi miệng, Nhạc Yên Nhi bị ngạt đến không thở nổi:
- Cái gì? Ở đâu cháy? Phòng em á?
Diệp Hiểu Như tỉnh cả người.
  • Phải…
  • Em chờ chị, chị đến ngay đây!
Nhạc Yên Nhi cúp máy, thế nhưng lại chẳng hề an tâm hơn chút nào.
Khói đặc không ngừng tràn vào, từng hơi thở của cô đều trở nên rất đỗi gian nan.
Cô bỗng nhớ những gì mình học được trong tiết dạy về an toàn ở trường ngày xưa, phần lớn
những người gặp hỏa hoạn đều không chết vì lửa thiêu, mà là chết vì ngạt khói!
Nhạc Yên Nhi cười khổ, có lẽ đây là số mệnh rồi. Bây giờ cô không có chỗ trốn, không đường
thối lui, có khi cô sẽ bỏ mạng ở đây thật cũng nên.
Thế nhưng… cô không cam lòng…
Nhạc Yên Nhi cầm điện thoại, cuối cùng vẫn gọi vào số máy của người kia.
Cho dù biết rằng hắn sẽ không nghe máy, cho dù hắn đã biến mất không thấy bóng dáng tăm
hơi, thế nhưng trong giờ phút này, trong giờ phút tuyệt vọng bất lực nhất, cô lại chỉ nghĩ tới
một mình hắn.
Khói mỗi lúc một dày hơn, không biết tỏa ra từ đâu mà bủa vây bốn phương tám hướng. Cô đã
nằm rạp trên mặt đất, thế nhưng mỗi một hơi hít vào đều nồng nặc mùi khói đặc, ngạt thở đến
ứa cả nước mắt.
Bởi vì đôi mắt đã hoen mờ nhòa lệ, cho nên Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy, cuộc gọi trong di
động của cô không còn bị trả lời bằng câu “Số máy bạn vừa gọi đã tắt máy” như mọi khi nữa.
Số máy của Dạ Đình Sâm, nối máy thành công.
Đại não thiếu oxi khiến cho tầm mắt của Nhạc Yên Nhi mỗi lúc một mờ dần, thân thể cũng bất
giác dựa sát vào chiếc tủ kê bên cạnh.
Cô nghĩ, có lẽ cô sắp chết rồi.
Nghe nói khi con người ta lập lờ giữa lằn ranh sinh tử, thì sẽ nhìn thấy cả cuộc đời mình vụt qua
như hình ảnh trên chiếc đèn kéo quân.
Nhưng mà Nhạc Yên Nhi không nhìn thấy gì cả. Chỉ có khói đặc khôn cùng cay xè khiến cho cô
không thể mở mắt ra được nữa.
Cô từ bỏ việc giãy dụa, rồi nhắm mắt lại như chấp nhận số mệnh.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, một thế kỉ hay mới chỉ là vài phút.
Tiếng vang cực lớn bỗng truyền tới từ bên ngoài.
ẦM ẦM ẦM
Nhạc Yên Nhi chưa ngất lịm đi gắng mở đôi mắt lờ mờ, ý nghĩ duy nhất còn sót lại trong đầu cô
chính là… hình như có tiếng máy bay trực thăng…
Tiếng cửa sổ thủy tinh bị đập nát vang lên bên tai, tiếng máy cưa điện đang cưa chấn song
phòng trộm, cửa sổ của khách sạn bị dỡ hẳn xuống.
Không biết có phải là ảo giác hay không, giữa khói đặc hoen mờ mắt lệ, Nhạc Yên Nhi dường
như trông thấy một bóng hình cao lớn đang đi về phía mình trong ánh lửa ngợp trời
 
  • Chương 180

Tô Phỉ khóc như mưa, nước mắt rơi đẫm áo.

Cô ta vươn tay nắm lấy ống quần của Âu Duyên Tây.

- Không phải đâu Âu thiếu, anh nghe em nói đi mà, em thực sự không muốn hại chết Nhạc Yên Nhi đâu…

- Mấy tên làm việc cho cô đã khai cả rồi, bốn mươi chai cồn.

Cô nói cô không muốn hại chết Nhạc Yên Nhi, mẹ kiếp, chẳng lẽ cô muốn mời cô ấy xem pháo hoa à? Âu Duyên Tây nói được mấy câu thì không nhịn được mà phun ra cả lời thô tục.

Gã quen biết Dạ Đình Sâm đã hơn hai chục năm nay, hai người là bạn nhau từ thuở còn bé tí, nếu bây giờ có hiềm khích gì với nhau vì con đàn bà này thì gã sẽ bóp chết cô ta.

Tô Phỉ khóc òa lên thành tiếng rồi lắc đầu sợ hãi:

- Em chỉ định phá nát mặt cô ta để dạy cho cô ta một bài học thôi mà.

Âu Duyên Tây nhìn Tô Phỉ như thể gã mới gặp cô ta lần đầu tiên.

Gã không thể ngờ rằng cô gái bình thường dịu dàng là thế mà lại có trái tim ác độc thế này.

Âu Duyên Tây nhếch môi cười lạnh:
  • Giỏi lắm, tôi cũng chỉ dạy cho cô một bài học mà thôi, cô yên tâm đi.
  • Âu thiếu, em theo anh lâu như thế, chẳng lẽ anh không niệm tình cũ một chút nào ư?
Tô Phỉ đã chìm trong tuyệt vọng.

- Cô? Cô chẳng qua chỉ là một đôi giày rách mà thôi, ai lại đi niệm tình với một đôi giày rách bao giờ? Gương mặt của Âu Duyên Tây vẫn bảnh bao như xưa, nhưng lời gã nói lại tàn nhẫn đến tột cùng.

Gã là công tử quyền quý giàu sang chân chính, gã luôn luôn đứng trên vị trí cao, làm sao gã có thể động lòng với một ả đàn bà đê tiện như bùn? Suy cho cùng, cô ta chỉ là một món đồ chơi không hơn không kém mà thôi.

- Anh… Tô Phỉ nghe thấy Âu Duyên Tây nói lời khó nghe như thế thì mở to hai mắt, không sao tin nổi.

Tuy ban đầu Tô Phỉ ở bên Âu Duyên Tây là vì tiền của gã, thế nhưng cô ta đã yêu gã và một lòng muốn trở thành “bà Âu”

danh chính ngôn thuận của gã từ lâu rồi.

Bây giờ nhìn thấy Âu Duyên Tây không còn dịu dàng mà chỉ còn lãnh đạm với mình, Tô Phỉ không chỉ thất vọng, mà còn lạnh lòng như thể tình cảm mà mình bỏ ra bị phụ bạc.

Cảm xúc này khiến cô ta quên cả hoảng sợ mà bật thốt lên:

- Chẳng lẽ anh không sợ em nói chuyện của anh và Diệp Thiên Hạ ra sao? Khi Tô Phỉ nhận ra mình vừa nói gì thì hơi hối hận, thế nhưng đã muộn mất rồi.

Nét cười giễu cợt trên mặt Âu Duyên Tây biến mất, ánh nhìn sắc tựa lưỡi dao và lạnh buốt thấu tim khiến cho lòng người run lên hoảng hốt:

- Ai cho cô biết? Việc đã đến nước này, Tô Phỉ chỉ còn nước mặt dày nói tiếp:

- Cần gì ai cho em biết? Lúc trước anh chọn em chẳng phải vì ngoại hình của em rất giống Diệp Thiên Hạ hay sao? Bao nhiêu tờ báo lá cải mà không ai đào ra cái phốt này, chắc cũng là do anh không muốn để cho ai biết đúng không? Chỉ cần anh bảo vệ em khỏi tay Dạ thiếu thì em thề là em sẽ giữ kín bí mật này, để cho nó tiêu tan trong lòng em.

Tô Phỉ nói câu này không phải là liều lĩnh, mà là đã suy nghĩ kĩ rồi mới nói.

Âu Duyên Tây không có tình cảm gì với cô ta, cho nên quan hệ giữa gã và Diệp Thiên Hạ là cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà cô ta có thể bám vào.

Âu Duyên Tây từ từ cúi xuống rồi nhìn thẳng vào mắt Tô Phỉ.

Và câu nói gã thốt ra còn lạnh hơn cả băng giá:

- Cô mà cũng xứng có vẻ ngoài giống Diệp Thiên Hạ sao? Khi những lời này đâm thẳng vào lỗ tai, Tô Phỉ dường như đã đánh mất chỗ dựa cuối cùng.

Tấm lưng đang quỳ thẳng sụp xuống, cô ta bất lực ngã ngồi trên đất.

Tiếng chuông cửa từ bên ngoài vọng vào, người của Âu Duyên Tây đã đến rồi.

Âu Duyên Tây bỏ đi một mạch, không thèm liếc nhìn Tô Phỉ đang ngồi dưới đất như một bãi bùn lấy nửa cái.

… Nhạc Yên Nhi tĩnh dưỡng ở bệnh viện mấy ngày, cảm thấy mình được hưởng đãi ngộ chẳng khác nào vua chúa.

Dù bác sĩ nói cơ thể cô không còn trở ngại gì nữa, thế nhưng Dạ Đình Sâm vẫn kiên quyết bắt cô ở lại bệnh viện thêm mấy hôm.

Chính hắn cũng bỏ hết công việc lại để ở trong bệnh viện cùng cô.

Vì một bàn tay của Nhạc Yên Nhi còn chưa tiện cử động nên Dạ Đình Sâm tự mình đút cô ăn một ngày ba bữa, gọt táo bưng trà rót nước càng không phải chuyện lạ gì.

Trong đầu Nhạc Yên Nhi đột nhiên nảy ra ý nghĩ: “Có một ông chồng cũng được quá đi.”

Nhạc Yên Nhi biết rõ vụ cháy lần này không phải là tai nạn ngoài ý muốn, bởi vì mấy chai cồn kia được ném vào từ bên ngoài mà.

Ắt phải có kẻ muốn lập mưu để hại cô đây.

Hơn nữa, rắp tâm của kẻ đó vô cùng ác độc, mục đích là đẩy cô vào chỗ chết.

Thế nhưng khi Nhạc Yên Nhi hỏi chuyện này thì Dạ Đình Sâm lại không trả lời cô.

Hắn chỉ nói đã xử lý ổn thỏa rồi, cô không cần phải lo lắng gì cả.

Mãi đến tận hôm nay thì vấn đề này mới được giải quyết.

Ăn cơm trưa xong, Nhạc Yên Nhi đang chuẩn bị xem phim với Dạ Đình Sâm thì nghe thấy tiếng ồn vọng vào từ hành lang phòng vip.

Sau đó cửa phòng bị gõ vang.

- Vào đi.

Khi Dạ Đình Sâm nói chuyện với người khác ngoài Nhạc Yên Nhi thì giọng điệu lúc nào cũng lãnh đạm.

Cửa phòng được mở ra.

Nhạc Yên Nhi tò mò quay sang nhìn xem là ai vào thì lại thấy một chiếc xe đẩy tay cực kì tinh xảo.

Trên xe đẩy đặt một giá rượu vang ba tầng, trên giá bày chừng hơn mười chai rượu.

Sau đó lại có thêm một chiếc xe đẩy.

Rồi thêm một chiếc nữa.

Ba chiếc xe được đẩy vào phòng làm cho Nhạc Yên Nhi phải mở to mắt vì kinh ngạc.

Bấy giờ cô mới thấy chính chủ đi vào cuối cùng

- Âu Duyên Tây.

Âu Duyên Tây cười tủm tỉm chào Dạ Đình Sâm trước:

- Em chào anh cả.

Dạ Đình Sâm gật đầu bình thản.

Âu Duyên Tây quá quen với Dạ Đình Sâm rồi nên cũng không để ý đến thái độ hờ hững của hắn, mà quay sang nói với Nhạc Yên Nhi:

- Em chào chị dâu.

Đây là lần đầu tiên Nhạc Yên Nhi được đãi ngộ thế này đấy.

Vừa bị người ta gọi là chị dâu thì cô đã căng thẳng đến mức chẳng biết đặt tay vào đâu nữa.

- Chào… chào cậu… hiền đệ… Đầu óc Nhạc Yên Nhi chập mạch trong khoảnh khắc.

Cô chẳng biết phải xưng hô với Âu Duyên Tây như thế nào, thế là bật ra cách gọi khi quay phim cổ trang trước đây.

- Hì….

Âu Duyên Tây không nhịn được mà phải bật cười:

- Anh cả ơi, anh tinh mắt quá, chị dâu em thú vị ghê.

Chị dâu à chị đừng khách khí thế, chị cứ gọi em là Tây Tử là được, hôm nay em đến để xin lỗi chị đây.

Xin lỗi? Không phải là tới thăm bệnh hả?

- Em nuôi một con chó nhỏ mất nết dám cắn người khác bị thương, làm chị dâu phải sợ hãi, đây là trách nhiệm của em.

Chị dâu yên tâm đi, em đã xử lý cô ta để bồi tội với chị rồi.

Đương nhiên là Nhạc Yên Nhi không bị chó cắn, cho nên cô hiểu ý của Âu Duyên Tây ngay.

Danny và Diệp Thiên Hạ đã nói với cô rằng người ở bên cạnh Tô Phỉ chính là Âu Duyên Tây, vậy thì ắt hẳn “con chó nhỏ”

mà Âu Duyên Tây nhắc đến một cách thờ ơ kia là Tô Phỉ rồi.

Không ngờ Tô Phỉ dốc sức mưu tính, thế mà lại chỉ là một con thú cưng trong mắt Âu Duyên Tây mà thôi.

Hai chữ “xử lý”

của Âu Duyên Tây nhẹ tênh, thế nhưng đằng sau nó chắc chắn chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp.

Nhạc Yên Nhi không muốn hỏi thêm nữa.

Cô nhìn sang ba chiếc xe đẩy tay chất đầy rượu vang.

Dù ở xa không thể xem kĩ được, thế nhưng chỉ liếc mắt một cái là cô nhìn ra những chai rượu này chẳng hề tầm thường, chai nào chai nấy đều phải cỡ Inglenook trở lên.

Đến xin lỗi mà tặng rượu vang, Âu đại thiếu gia này có cái thú đặc biệt thật đấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom