• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (30 Viewers)

Âu Duyên Tây đưa Diệp Thiên hạ ra khỏi Dạ Liêu
Nhân, tới bãi đỗ xe.
Gã ấn chìa khóa xe trong tay, mở cửa một chiếc xe
thể thao màu đỏ bắt mắt rồi định ngồi vào ghế lái.
Diệp Thiên Hạ vội vàng nói:
- Anh muốn lái xe à, chẳng phải anh vừa uống rượu
sao?
Đôi mắt phượng của Âu Duyên Tây nhìn sang cô, gã
không vội lên xe nữa mà hỏi:
  • Vậy em biết lái xe không?
  • Biết, nhưng mà chưa lái nhiều.
Vừa tốt nghiệp trung học cô đã thi bằng lái, nhưng
chẳng bao lâu sau gia đình xảy ra chuyện, cô chẳng
còn tâm tình nào tập lái nữa.
Âu Duyên Tây nhướng mày, ném chìa khóa xe vào
ngực Diệp Thiên Hạ:
- Em lái đi.
Diệp Thiên Hạ choáng váng, quả thực không hiểu
nổi phong cách của thiếu gia lần đầu gặp mặt này,
nói gió là gió nói mưa là mưa.
- Thật là tôi chưa lái bao giờ đâu.
Khuôn mặt tuấn tú của Âu Duyên Tây gần lại, Diệp
Thiên Hạ nhìn thấy bóng dáng mình trong đôi mắt
dài của gã, cô nghe thấy tiếng tim mình đập rộn
ràng.
- Em lái, tôi giao mạng mình cho em đấy.
Có lẽ cô rung động ngay từ khoảnh khắc này.
Mãi cho tới về sau, dù nhiều năm đã trôi qua, dù
Diệp Thiên Hạ đã hiểu ra tính cách của Âu Duyên
Tây vốn là như vậy, gã yêu kích thích, mê ồn ào, thế
nhưng cô vẫn cảm thấy Âu Duyên Tây của đêm hôm
đó đã khiến mình rung động.
Đêm ấy, Âu Duyên Tây đưa Diệp Thiên Hạ tới một
trong những căn nhà của gã, hai người cũng quan hệ
với nhau.
Thật ra là do Diệp Thiên Hạ chủ động, cô nghĩ so
với việc ngủ cùng một người như tổng giám đốc
Ngô thì thà rằng mình cho Âu Duyên Tây đêm đầu
còn hơn, chí ít gã là người khiến cô rung động đầu
tiên trong suốt mười tám năm cuộc đời.
Nhưng sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Thiên hạ thấy
xấp tiền trên đầu giường, nụ cười ngượng ngùng trên
mặt cô lập tức cứng lại.
Hiện thực không phải như lòng người thiếu nữ mơ
mộng, nó là một chậu nước lạnh băng dội xuống,
lạnh tới tận đáy lòng.
Trong lòng gã, cô chỉ là kẻ bán thân, bán một lần mà
thôi.
Chuông điện thoại vang lên, kéo cô từ hồi ức về hiện
thực.
Lúc này, Diệp Thiên Hạ mới nhận ra điếu thuốc
chưa hút một hơi nào nhưng đã cháy hết, cô liền gẩy
tàn, rút điện thoại ra.
Thấy cái tên trên màn hình, khuôn mặt cô trở nên
dịu dàng hẳn:
- Thiên Thiên à.
Bây giờ ở Mỹ đang là buổi sáng, hẳn là Thiên Thiên
vừa ngủ dậy, đang chuẩn bị đi học.
  • Chào buổi sáng, con ăn sáng chưa?
  • Ăn rồi ạ, dì Amy cho con ăn trứng chiên.
  • Thiên Thiên giỏi lắm, đi học ngoan nhé.
  • Mama ơi.
Thiên Thiên do dự rồi rụt rè hỏi:
- Con về nước thăm mama được không?
Diệp Thiên Hạ đau lòng, cô chỉ có thể miễn cưỡng
mỉm cười:
- Mama bận lắm, chờ mama quay xong bộ phim này
sẽ dẫn con đi nghỉ được không?
Dường như đã nghe rất nhiều những lời như vậy,
Thiên Thiên chỉ rầu rĩ đồng ý.
Dù đau lòng nhưng Diệp Thiên Hạ cũng chẳng biết
làm sao, cô không thể để con về nước. Sợ con đi học
muộn, chỉ đành nói:
- Vậy con đi học cho ngoan, mama sẽ làm việc thật
tốt, được không?
  • Được ạ, bye bye mama nhé.
  • Bye bye, mama yêu con.
Sau khi cúp máy, Diệp Thiên Hạ càm thấy một nỗi
uất ức khác nhưng cô không muốn nghĩ nhiều nữa
mà hất tóc bước vào phòng tắm.
Cùng lúc đó, nước F vẫn đang là ban ngày.
Trong bệnh viện tư nhân cao cấp nhất.
Nghiêm lão canh giữ bên ngoài cửa phòng VIP, điện
thoại vang lên, ông rút máy ra nhìn dãy số, sắc mặt
lập tức trở nên vô cùng nghiêm túc.
  • Chào phu nhân.
  • Tôi muốn biết chuyện gì đã xảy ra.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ trung niên lạnh
lẽo uy nghiêm có vài phần giống Dạ Đình Sâm.
Biết không nói dối được, Nghiêm lão thở dài.
- Nhị thiếu dụ thiếu gia vào vùng nước xoáy, du
thuyền va phải đá ngầm, trong lúc thuyền chấn động
thiếu gia bị thương ở đầu nên hôn mê.
Nghiêm lão cố gắng giảm nhẹ sự việc, thậm chí
không nhắc một chữ nào tới Nhạc Yên Nhi, ông sợ
phu nhân nghĩ nhiều.
Dạ phu nhân nghe xong, hừ lạnh:
- Càng ngày càng ồn ào không chịu nổi, vì sao
không báo cáo với tôi ngay?
- Trước khi hôn mê, thiếu gia đã ra lệnh không cần
báo sang nước Anh vì sợ phu nhân lo lắng ạ.
Nghe vậy, Dạ phu nhân yên lặng.
Không phải sợ mình lo lắng mà là sợ mình biết
những chuyện kia thôi.
Nhưng bà không tiếp tục gây áp lực nữa mà đổi chủ
đề:
  • Sức khỏe thiếu gia thế nào rồi?
  • Các chuyên gia của nước F ngày đêm chữa trị, tình
hình của thiếu gia đã ổn định, chỉ còn chờ ngài ấy
tỉnh lại nữa thôi ạ.
Dạ phu nhân buồn bã, con của bà chưa bao giờ thân
cận với bà, ngay lúc này cũng không mong người
làm mẹ này hỏi han.
- Tôi muốn gặp đứa nhỏ kia.
Nghiêm lão sững người, có cảm giác xấu:
  • Ý phu nhân là...
  • Tên là Nhạc Yên Nhi nhỉ.
Dạ phu nhân thản nhiên nói, giọng nói có vẻ lạnh
lùng. Nghiêm lão biết thiếu gia luôn muốn che giấu
Dạ phu nhân, thế nhưng sợ là không nói dối được
rồi, chắc chắn phu nhân đã điều tra xong rồi mới gọi
tới.
Nhưng giọng của Dạ phu nhân có vẻ không giận dữ:
- Sâm đã chọn cô gái đó, vậy thì từ chối nhà họ Cố
đi, dù sao cô gái đó cũng là người nhà họ. Những
hợp đồng bàn với nhà họ Cố khi trước có thể
nhượng bộ ba phần, coi như đền bù tổn thất cho họ.
Nghiêm lão kính cẩn đáp:
- Vâng.
Dập máy, Dạ phu nhân mệt mỏi bóp trán, bà nhìn về
phía cửa sổ, ánh mắt mông lung như đã rơi vào dòng
hồi ức.
Một tách hồng trà xuất hiện trên bàn cắt ngang suy
nghĩ của bà, một giọng nói trầm ấm vang lên:
- Không phải là bà đang đền bù tổn thất cho nhà họ
Cố mà là đền bù cho con của người kia thôi.
Tâm tư bị nói ra, Dạ phu nhân càng uể oải, thậm chí
cảm thấy buồn bã.
- Phải, nếu không phải vì tư lợi của chúng ta năm ấy,
đứa bé kia sẽ không có thân thế bi thảm như vậy.
Nhưng tôi chẳng ngờ đã bao năm như vậy trôi qua,
con trai tôi lại lấy con gái người ấy. Cậu nói xem
đây có phải báo ứng không?
Bên người Dạ phu nhân là một người đàn ông trung
niên với gương mặt châu Âu và dáng vẻ cao quý của
quý tộc Anh, mỗi một cử động đều rất ưu nhã.
Đây là Beyer, thư ký riêng của bà, đã làm việc với
bà nhiều năm.
- Chuyện đã qua lâu rồi, bà không cần suy nghĩ
nhiều quá, đã qua thì cứ để nó qua đi, điều chúng ta
phải làm là sống cho hiện tại.
Giọng nói của Beyer nhã nhặn, có sức mạnh giúp
người ta thư giãn.
- Phải, đã là chuyện năm xưa rồi, những tổn thương
đứa bé kia phải chịu đã không thể thay đổi thì còn
nhắc chuyện đền bù làm gì, muộn quá rồi.
Dạ phu nhân thở dài thườn thượt, bà bưng tách trà
trên bàn lên, nhấp một ngụm.
Beyer đứng bên cạnh, ánh mắt nhìn bà không rời.
 
  • Chương 169

Hôm sau.

Như thường lệ, Bạch Nhược Mai dậy sớm nấu bữa sáng, sau đó lấy báo giải trí của ngày hôm nay ra khỏi hộp thư.

Cô ta đắc ý nghĩ việc mình tới thăm đoàn phim ngày hôm qua nếu không được lên trang nhất cũng sẽ phải là trang hai.

Nhưng vừa mở báo ra, nụ cười của cô ta đã cứng lại.

Khi Lâm Đông Lục bước xuống cầu thang, anh ta nhìn thấy cảnh tượng thế này.

Bạch Nhược Mai ngồi trước bàn ăn, không hề nhìn bữa sáng phong phú trên bàn mà nghiêm túc xem tờ báo trong tay, tóc dài xõa xuống che khuất khuôn mặt khiến anh không thấy rõ biểu cảm.

Lâm Đông Lục cố gắng ra vẻ dịu dàng quan tâm như mọi ngày:

- Nhược Mai, em vất vả rồi, lại dậy sớm chuẩn bị bữa sáng nữa.

Nghe thấy giọng Lâm Đông Lục, Bạch Nhược Mai ngẩng đầu lên.

Trên mặt cô ta không còn vẻ dịu dàng nhu nhược thường ngày, ngược lại có vài phần lạnh lẽo.

- Đông Lục.

Bạch Nhược Mai lên tiếng, giọng rất nhẹ:

- Hôm qua anh đã đi đâu? Bất ngờ nghe được câu hỏi như vậy, Lâm Đông Lục chột dạ nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng bình tĩnh, anh ta cười xòa, ngồi xuống phía đối diện.

- Hôm qua anh tới công ty, chẳng phải em cũng biết sao? Bạch Nhược Mai nhếch môi cười nhưng ánh mắt lại mang nhiều ẩn ý.

- Hôm qua em đã muốn hỏi anh rồi, vì sao anh tới công ty mà lại về muộn hơn cả em? Lâm Đông Lục bị hỏi trúng tim đen nên hơi khó chịu nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại:

- Công ty có nhiều việc rất bận, em cũng biết mà.

Thấy Lâm Đông Lục đến lúc này rồi mà vẫn lừa mình, dây cung cuối cùng trong lòng Bạch Nhược Mai cũng đứt.

Nụ cười không còn nữa, cô ta ném tờ báo trong tay xuống.

- Trước đây em không hề biết rằng Nhạc Yên Nhi cũng là đồng nghiệp trong công ty anh đấy! Đột nhiên nghe được tên Nhạc Yên Nhi từ miệng Bạch Nhược Mai, tim Lâm Đông Lục ngừng một nhịp, cảm giác xấu bắt đầu dâng lên.

Anh vội vàng cầm báo lên, hầu như không cần giở, ngay trang đầu đã có đáp án.

[Buổi thăm trường quay bí ẩn! Chuyện không thể nói giữa vị hôn phu của Bạch Nhược Mai và Nhạc Yên Nhi!] Bên dưới là hai tấm ảnh HD đặt cạnh nhau.

Hai tấm hình lần lượt là ảnh Nhạc Yên Nhi và Lâm Đông Lục một trước một sau ra khỏi phòng đạo cụ, trên ảnh còn có thời gian chụp cách nhau chưa tới năm phút, họ cùng đi ra từ một căn phòng.

Tin tức này còn miêu tả kỹ càng buổi họp báo của White Lover hôm qua, người được đạo diễn hết lời tán thưởng là Nhạc Yên Nhi lại không hề xuất hiện, mọi người vốn tưởng cô bị thương phải nghỉ ngơi, chẳng ngờ ngay cả khi bị thương Nhạc Yên Nhi vẫn hẹn hò với Lâm Đông Lục, sợ rằng quan hệ giữa hai người này không tầm thường.

Khiến người ta ngạc nhiên hơn là hôm qua Bạch Nhược Mai cũng tới đoàn phim, vậy mà Lâm Đông Lục không coi vị hôn thê của mình ra gì, vẫn lén gặp riêng nữ diễn viên khác, chẳng biết liệu hôn nhân giữa hai người họ có bị ảnh hưởng gì không.

Phía sau là một bức ảnh mà phóng viên đã chụp lại phòng đạo cụ sau khi hai người đã đi khỏi.

Trong phòng bày các loại đạo cụ, vô cùng lộn xộn và chật chội, chỉ có chỗ đặt chân mà thôi.

Một đôi trai xinh gái đẹp trong không gian tối tăm mập mờ đã làm những việc gì, chúng ta không thể biết được.

Toàn bộ bài báo đều là những suy đoán ác ý mang tính định hướng người đọc, chỉ thiếu nước nói Nhạc Yên Nhi chính là người thứ ba chen vào giữa Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai.

Liếc nhanh đến hết tin, Lâm Đông Lục ngẩng đầu nói với Bạch Nhược Mai:

- Nhược Mai, đây không phải sự thật, em phải tin anh.

Bạch Nhược Mai vô cùng oán hận nhưng bàn tay đang siết chặt dưới bàn, nỗi đau vì móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay đã nhắc nhở cô ta đừng sơ xuất.

Cô ta rũ mắt, buồn bã lắc đầu:

- Không phải em không tin anh, nhưng Đông Lục, chứng cứ trước mặt thế này rồi anh bảo em phải tin thế nào? Anh bảo người nhà em phải tin thế nào? Anh bảo người nhà họ Lâm phải tin thế nào? Câu nói này của Bạch Nhược Mai đã nhắc Lâm Đông Lục nhớ tới nguyên nhân mình đính hôn với cô ta.

Bạch Nhược Mai không chỉ là một ngôi sao, cô ta còn là tiểu thư của Tập đoàn Bách Thế, dù không phải con gái duy nhất nhưng hai nhà bọn họ đủ tầm để làm thông gia với nhau.

Cũng vì thế nên nhà họ Lâm mới dốc sức thúc đẩy hôn sự giữa hai người.

Đầu óc bị Nhạc Yên Nhi làm mê hoặc của Lâm Đông Lục lập tức tỉnh táo trở lại.

Mình không thể mất đi Bạch Nhược Mai, ít nhất là bây giờ, khi mình vẫn chưa ngồi vững chiếc ghế thừa kế của nhà họ Lâm.

Tuyệt đối không thể! Trong nháy mắt, Lâm Đông Lục đã nhanh chóng đưa ra phán đoán lợi ích.

Lúc ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh ta trở nên cực kỳ chân thành.

  • Nhược Mai, người anh yêu là em, anh chẳng có quan hệ gì với Nhạc Yên Nhi cả.
  • Vậy vì sao anh phải đến gặp cô ta?
Lâm Đông Lục tỏ vẻ rất căm phẫn:

- Em biết mà, lúc trước Nhạc Yên Nhi dây dưa với anh, sau khi cô ta kết hôn với Dạ Đình Sâm, anh cho rằng cô ta sẽ bớt đi, thế nhưng chẳng ngờ hôm qua cô ta uy hiếp anh, nói nếu như anh không tới gặp, cô ta sẽ công bố những tin tức bất lợi của em cho giới truyền thông.

Anh biết em rất yêu công việc này, làm sao anh có thể dễ dàng tha thứ việc cô ta bôi xấu thanh danh của em được? Ánh mắt Bạch Nhược Mai lóe lên trong tích tắc.

  • Vậy kết quả cô ta nói gì?
  • Người đàn bà như cô ta thì em còn lạ gì, cũng như một năm trước cô ta dây dưa với chúng ta
thôi, hôm qua cô ta lừa anh tới, nói là mong anh cho cô ta thêm một cơ hội.

Lâm Đông Lục nói dối mà không hề để lộ dấu hiệu nào trên mặt, còn làm bộ rất tức giận.

Đáng tiếc, Lâm Đông Lục chỉ là kẻ nghiệp dư, Bạch Nhược Mai mới là diễn viên chuyên nghiệp, chút chột dạ của anh không thể thoát khỏi con mắt của cô ta.

Bạch Nhược Mai nhìn, lòng cười lạnh mỉa mai nhưng biểu lộ khuôn mặt lại hoàn toàn tương phản.

Cô ta không nói gì cả mà chỉ yên lặng nghe Lâm Đông Lục giải thích, sau đó mắt cô ta đỏ lên, nước mắt lã chã rơi xuống.

Lâm Đông Lục hoảng rồi, anh ta bật khỏi ghế, đi về phía bên kia bàn ăn, kéo Bạch Nhược Mai vào lòng, xót xa nói:

- Nhược Mai… Nhược Mai đừng khóc, nếu em không tin thì anh còn giải thích được, chứ em vừa khóc là trái tim anh đã tan nát rồi.

Bạch Nhược Mai lắc đầu, nước mắt lại rơi nhiều hơn:
  • Đông Lục, sao em luôn có cảm giác mình sắp mất anh rồi.
  • Sao lại thế được, em đừng nghĩ nhiều.
Bạch Nhược Mai run giọng, mang theo vẻ bất lực và đáng thương:

- Em cảm thấy mình không hiểu nổi anh nữa, anh không nói gì với em cả, em cũng chỉ như người ngoài mà thôi.

Lâm Đông Lục đỡ vai cô ta, nhìn thẳng vào mắt cô ta nghiêm túc nói:

- Vậy từ nay về sau, anh sẽ nói mọi thứ với em, được không?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom