• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (26 Viewers)

Một số vật phẩm quý đã đấu giá xong, Nhạc Yên Nhi được mở mang tầm mắt một phen, tuy
nhiên cô vẫn không quên mục đích tới đây là gì.
Không bao lâu sau, nhân viên cẩn thận mang lên một hộp trang sức, đặt lên sân khấu, người
chủ trì mở hộp ra, ai nấy đều bị ánh sáng lấp lánh bên trong làm cho lóa mắt.
Nhạc Yên Nhi vừa thấy món đồ này, lập tức ngồi thẳng dậy.
Người chủ trì thấy ánh mắt hoảng hốt vì vẻ đẹp của mọi người thì nở một nụ cười đắc ý, giới
thiệu một cách tỉ mỉ:
- Đây là sợi dây chuyền được quyên tặng nặc danh, nó có tên Biển Sao, được tạo thành từ một
ngàn mảnh kim cương, mỗi một mảnh kim cương đều được cắt thủ công rất tỉ mỉ để đạt được
trạng thái tám tâm tám cạnh, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng có thể cảm nhận được một biển
sao lấp lánh.
Vài người phụ nữ vừa thấy sợi dây chuyền này thì đôi mắt lập tức sáng lên, làm nũng với người
bên cạnh:
- Cái này đẹp quá, em muốn chiếc vòng này.
Đám đàn ông thì không có cảm xúc gì, chẳng qua chỉ thấy đây là một chiếc vòng cổ kim cương
cũng khá được thôi, có thể đấu giá lên được bao nhiêu tiền đâu, họ lập tức đồng ý:
- Không thành vấn đề, anh sẽ lấy được nó cho em.
Khi thấy sợi dây chuyền này, Bạch Nhược Mai và Lâm Động Lục cũng sửng sốt.
Sau khi quyên góp, Bạch Nhược Mai cũng quên chuyện này, bây giờ thấy nó cô ta mới nhớ
chiếc vòng là do mình đưa ra.
Lâm Đông Lục vốn dĩ không chú ý tới chiếc dây chuyền này, khi ấy Bạch Nhược Mai nói với anh
về chuyện quyên tặng, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng dạo gần đây anh luôn nghĩ về
Nhạc Yên Nhi, vậy nên thấy sợi dây chuyền này là anh lập tức nhớ tới chuyện Nhạc Yên Nhi nói
với anh đây là dây chuyền của cô ấy.
Phải, hôm nay Nhạc Yên Nhi cũng tới dinh thự Baker, chắc hẳn là vì sợi dây chuyền này.
Bạch Nhược Mai nhanh chóng nhận ra Lâm Đông Lục đang thất thần, cô ta sợ Lâm Đông Lục
nhớ ra chuyện gì đó nên vội dịu dàng lên tiếng:
- Đông Lục, đây là sợi dây chúng ta quyên tặng, anh có nhớ không?
Lâm Đông Lục gật đầu, trong mắt sáng lên cảm xúc khó lường nhưng không hề lộ ra ngoài:
- Lúc ấy em bảo mua nó ở châu Âu nhỉ? Em có nhớ mua ở nơi nào không?
Bạch Nhược Mai thoáng bối rối, nhưng cô ta lập tức giả vờ bình tĩnh.
- Ừm... Chuyện lâu rồi em cũng không nhớ rõ lắm, hình như là ở Pháp thì phải.
Chẳng biết nhớ tới điều gì, Lâm Đông Lục đứng phắt dậy.
Bạch Nhược Mai giật mình kêu lên:
  • Đông Lục?
  • Anh tới nhà vệ sinh.
Lâm Đông Lục nói xong, không thèm nhìn Bạch Nhược Mai mà ra ngoài luôn.
Bạch Nhược Mai quá sợ hãi, cô ta vô thức đứng lên, định đuổi theo, thế nhưng cảm thấy hành
động của mình quá kỳ cục, chỉ đành ngồi xuống.
Khi Nhạc Yên Nhi vừa thấy sợi dây chuyền, cô đã không còn nghe thấy thanh âm xung quanh
nữa, ánh mắt cô dán chặt trên sợi dây, khóe mắt đỏ lên.
Có lẽ trong mắt người khác thì đây chỉ là một sợi dây chuyền xinh đẹp, thế nhưng với cô mà nói,
nó là di vật chứa đựng hy vọng và mong đợi của người mẹ đã mất.
Cô nhất định phải lấy lại được nó.
Bàn tay đặt trên bàn của Nhạc Yên Nhi vô thức nắm chặt, có chút run rẩy, Dạ Đình Sâm nhìn
xuống, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, hắn duỗi bàn tay to lớn của mình ra, nhẹ nhàng phủ lấy tay
cô.
- Đừng lo, tôi sẽ giúp cô lấy nó về.
Giọng nói của hắn rất êm tai, có sức mạnh trấn an tinh thần:
- Bằng bất cứ giá nào.
Lượt đấu giá mau chóng bắt đầu, mặc dù sợi dây chuyền rất đẹp nhưng nó cũng chỉ là chiếc
vòng cổ kim cương bình thường, không thể sử dụng được vào việc gì, cho nên giá khởi điểm
không cao, chỉ có hai mươi vạn, mỗi lần sẽ nâng giá năm vạn.
Lúc đầu rất náo nhiệt, màn hình lớn trên sân khấu thể hiện rằng luôn có người đang cạnh tranh,
chỉ vài phút mà giá đã lên tới một trăm vạn.
Dạ Đình Sâm không tham gia, dường như đang đợi gì đó.
Nhạc Yên Nhi nhìn tốc độ nhảy số trên màn hình, lòng bàn tay ra mồ hôi.
Những người giàu có này ra giá quả thực không thèm chớp mắt, giống như mấy số không dài
dằng dặc phía sau không phải nhân dân tệ ấy.
Chờ tới khi màn hình nhảy lên hai trăm vạn, Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng ra tay.
Hắn không cạnh tranh mà lập tức ra giá bùng nổ luôn, quả quyết ấn bốn trăm vạn.
Người chủ trì cũng giật mình:
- Vị khách số mười sáu ra giá bốn... bốn trăm vạn?! Trời ơi, thật sự là một vị khách vô cùng hào
phóng, không biết có ai trả giá cao hơn vị khách này không ạ?
Đám người bên dưới lại bắt đầu ồn ào bàn tán.
  • Đây là ai, ra giá gấp đôi luôn?
  • Không được rồi, ngoan, anh mua cho em sợi dây khác, chúng ta chắc chắn không tranh nổi
đâu.
- Một cái vòng cổ thôi, đến mức đó sao.
Thế nhưng cũng có người bị hành động này khơi dậy lòng háo thắng, hừ lạnh:
- Sao nào, chỉ hắn có tiền chắc, tôi theo.
Trên màn hình lớn, con số biểu thị giá đã yên lặng mấy giây rồi nhanh chóng thay đổi, nhưng
mỗi lần tăng năm vạn mà thôi.
Chờ tới khi giá lên tới năm trăm vạn, Dạ Đình Sâm mới từ từ vươn tay, nhấn mười triệu trên màn
hình.
Lần này hội trường thực sự nổ tung.
  • Trời ạ, mười triệu? Mắt mình không nhìn nhầm chứ hả?
  • Đây là ai vậy, có phải bị dở hơi không, nhất định phải tăng giá đến thế à?
  • Một sợi dây chuyền giá mười triệu, sợi dây này có điều huyền bí gì sao?
Người chủ trì cũng kinh ngạc hai giây mới lắp bắp lên tiếng:
- Vị khách số mười sáu, ra giá… ra giá mười triệu, đây là vật phẩm được ra giá cao nhất của ngày
hôm nay, quả là một con số kinh người, không biết có vị khách nào còn muốn ra giá không ạ?
Mặc dù hỏi như vậy nhưng người chủ trì đã thấy phong cách ra giá của Dạ Đình Sâm, y cảm
thấy không còn ai có thể theo được nữa, vậy nên y cầm búa đấu giá lên, nói:
- Mười triệu lần thứ nhất.
Nhưng lúc này, màn hình lại thay đổi.
Số bốn mươi tư ra giá: Hai mươi triệu!
Không khí trong hội đấu giá đã lên tới cao trào!
Sự hào phóng của số mười sáu vốn đã khiến đám người khiếp sợ, thế nhưng sự khiếp sợ ấy đã
bị đánh đổ.
Một lần tăng thêm mười triệu!
Nhạc Yên Nhi đã đứng phắt dậy, cô không tin nổi mà nhìn màn hình.
Tại sao lại như thế? Là ai đang cạnh tranh với Dạ Đình Sâm?
Nếu như cạnh tranh đơn thuần thì thôi, nhưng kiểu bắt chước Dạ Đình Sâm thế này chính là
cạnh tranh ác ý.
Mục đích của người kia là Biển Sao hay là Dạ Đình Sâm?
Dạ Đình Sâm cũng khẽ nhíu mày, hắn vươn tay, chuẩn bị nhập giá.
Nhạc Yên Nhi thấy thế, vội vàng nắm lấy tay hắn:
  • Dạ Đình Sâm, không phải anh lại định gấp đôi đấy à?
  • Phải.
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
- Không cần tăng giá nữa, Dạ Đình Sâm, thật đấy, hai mươi triệu đã vượt xa giá trị của sợi dây
chuyền rồi, không cần đâu.
Biển Sao đương nhiên quan trọng với cô, nói ra lời như vậy cô cũng rất đau lòng, nhưng cô tự
nhận những gì mình làm cho Dạ Đình Sâm không thể nhiều tới mức này, nếu như Dạ Đình Sâm
cố gắng vì cô như vậy, cô không biết phải trả lại thế nào.
Dạ Đình Sâm khẽ cầm lấy tay cô, nhìn cô, lên tiếng:
- Không phải giá trị của dây chuyền.
Là giá trị của em.
Nửa câu sau, Dạ Đình Sâm không nói ra, hắn tranh thủ lúc Nhạc Yên Nhi đang hốt hoảng, nhẹ
nhàng nhấn một con số.
Số tiền trên màn hình lại thay đổi.
Số mười sáu ra giá: Ba mươi triệu.
 
  • Chương 141

Nghe thấy câu hỏi của Dạ Đình Sâm, Nhạc Yên Nhi hiểu rằng hắn tức giận như vậy là vì cô đã tới gặp Lâm Đông Lục một mình.

Cô vội giải thích:

- Là vì anh ta đột nhiên thu hồi dây chuyền rồi nói cho tôi biết tối nay sẽ không đấu giá nó nữa, bảo tôi tới gặp mặt nói chuyện, vậy nên tôi mới đi.

Chẳng ngờ khi cô vừa dứt lời, Dạ Đình Sâm dường như đã cực kỳ giận dữ, hắn đấm vào cánh cửa sau lưng cô làm cánh cửa phát ra một tiếng "rầm" rất lớn, Nhạc Yên Nhi sợ đến run lẩy bẩy.

Hình như cô càng giải thích hắn càng giận hơn? Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn Dạ Đình Sâm:

- Rốt cuộc thì anh làm sao...

Dạ Đình Sâm nhìn cô, lạnh nhạt:

- Nhạc Yên Nhi, rốt cuộc cô không tin tưởng tôi đến mức nào? Nhạc Yên Nhi lập tức phủ nhận:
  • Tôi tin anh mà.
  • Tôi đã nói với cô rằng tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này, vì sao cô không nói với tôi là Lâm
Đông Lục liên hệ với cô? Vì sao cô lại một mình đi gặp anh ta? Vì sao khi nãy không chịu đi cùng tôi? Những câu hỏi liên tiếp làm Nhạc Yên Nhi yên lặng.

Cô há miệng, muốn phản bác điều gì đó nhưng mãi mà không thể tìm được một lời giải thích hợp lý, cuối cùng, cô chỉ đành yên lặng.

Mình có tin hắn không? Mặc dù mình vừa phủ nhận rất quả quyết, thế nhưng thật ra trong lòng mình không tin hắn.

Họ mới quen biết nhau trong một tháng ngắn ngủi, liên hệ giữa họ chỉ là một tờ hợp đồng, vị trí của họ chưa bao giờ ngang hàng, cho tới bây giờ, những gì cô hiểu về Dạ Đình Sâm thực sự ít đến đáng thương.

Dù quản gian Thẩm gọi cô là thiếu phu nhân, dù Trần Lạc gọi cô là phu nhân chủ tịch, dù cô đang ở trong biệt thực Hoàng Đình giá trị đắt đỏ, nhưng trong lòng cô hiểu, tất cả những điều này đều có thời hạn.

Ngay cả thời hạn mà cuộc hôn nhân này kết thúc cô cũng hoàn toàn không chắc chắn, vậy cô tin tưởng hắn bằng cách nào đây? Làm sao cô dám dựa dẫm hoàn toàn vào hắn, dám ký thác sợi dây chuyền còn quý hơn sinh mạng lên hắn đây? Nhạc Yên Nhi rũ mắt, tránh né ánh nhìn của Dạ Đình Sâm.

Bầu không khí yên lặng bao trùm trong phòng nghỉ.

Một lúc lâu sau, cô mới tìm lại được giọng nói của mình, chậm rãi lên tiếng:

- Xin lỗi anh, lần này là lỗi của tôi, vì sợi dây chuyền này quá quan trọng với tôi, dù cho phải sử dụng cách nào tôi cũng muốn lấy nó về.

Lần này không báo trước với anh là tôi sai, lần sau tôi sẽ cố gắng tránh trường hợp như vậy.

Lời này không dễ nghe, nhưng là lời từ đáy lòng cô.

Vì sợi dây chuyền này có ý nghĩa đặc biệt, dựa trên mối quan hệ hợp tác lỏng lẻo của họ, cô không thể hoàn toàn tin tưởng hắn.

Điều cô có thể làm là cố gắng tôn trọng người hợp tác với mình khi tình huống tương tự xảy ra trong tương lai mà thôi.

- Cố gắng? Dạ Đình Sâm mỉa mai hỏi lại, giọng lạnh như băng.

Trong đôi mắt phượng đen là lạnh lẽo như đất băng trời tuyết, hắn phải cực kỳ nhẫn nhịn mới có thể đè ép dã thú trong lòng, không trút giận với người đứng trước mặt.

Cô vốn dĩ vẫn không hề tin hắn.

Cô nói xin lỗi là để trấn an hắn, là để giữ gìn mối quan hệ hợp tác giữa hai người họ, thế nhưng trong lòng cô thì hắn vẫn chỉ là người ngoài, không phải lựa chọn đầu tiên của cô khi xảy ra chuyện.

Hiểu được điều đó, tim Dạ Đình Sâm lạnh buốt, với cô, tất cả những cố gắng và nỗ lực trong thời gian qua của hắn dường như hoàn toàn không đáng giá nhắc tới.

- Nếu cô đã có thể đàm phán với Lâm Đông Lục bằng bản lĩnh của mình để lấy lại dây chuyền, vậy hợp tác giữa chúng ta có ý nghĩa gì nữa đâu, người chồng là tôi đây, với cô mà nói cũng chỉ là một thứ đồ trang trí thôi à? Dạ Đình Sâm gằn từng chữ, giọng nói lạnh buốt lộ ra thất vọng vô hạn.

Lần đầu tiên hắn cảm thấy mình quá yếu ớt, người hắn muốn bảo vệ lại không hề tin tưởng hắn, hắn đang cảm nhận được sự thất bại trước nay chưa từng có.

Đồng thời, hắn cũng nhận ra trong lòng Nhạc Yên Nhi không có mình.

Nghe Dạ Đình Sâm nặng lời như vậy, Nhạc Yên Nhi hoảng hốt, cô bối rối ngẩng đầu, khi đối mặt với đôi mắt lạnh thấu xương của hắn, cô giật mình.

Lời này có ý gì, mình không hiểu lắm, hắn muốn li hôn ư? Vì sao vừa nghĩ đến đây, mình lại cảm thấy khó chịu vô cùng? Nhạc Yên Nhi lúng túng lên tiếng:

- Không phải, Dạ Đình Sâm, tôi chưa bao giờ nghĩ như thế, tôi không thể dùng sức của riêng mình để lấy lại Biển Sao, tôi vẫn cần anh.

Dạ Đình Sâm không lay chuyển, lạnh nhạt nói:

- Nhưng cô chưa bao giờ thực sự tin tưởng tôi.

Lần này, Nhạc Yên Nhi đã khiến hắn hoàn toàn thất vọng.

Hắn đã sớm nói mình không cần cô xin lỗi, cũng không cần cô cảm ơn, thứ hắn muốn là sự tin tưởng của cô.

Nhưng cô không thể cho hắn điều đó.

Giống như lúc này đây, dù cho Nhạc Yên Nhi nói xin lỗi thế nào đi nữa cũng không thể thay đổi sự thật là cô đã lừa hắn để đi gặp Lâm Đông Lục.

Chỉ cần Dạ Đình Sâm nhớ tới lúc đuổi theo tới nhà kho, nhìn thấy cảnh tượng kia là tim hắn đã quặn thắt, hắn không dám tưởng tượng nếu mình đến muộn một bước thôi, Nhạc Yên Nhi liệu có xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay không.

Chỉ vừa nghĩ thế thôi, Dạ Đình Sâm đã không thể kìm nén cơn giận nữa.

Nhạc Yên Nhi cũng thấy mình thật oan uổng, cô không hiểu vì sao mình xin lỗi Dạ Đình Sâm rồi mà hắn vẫn không chịu bỏ qua, cứ liên tục xoáy vào chủ đề này không thôi, cô cũng giận đến độ nói không lựa lời:

- Nếu như tôi tin anh, vậy anh có tin tôi hay không? Anh điều tra hết mọi thứ về tôi nhưng chuyện trong gia tộc anh, anh chẳng nói với tôi dù chỉ một chữ.

Anh thật sự coi tôi là một đối tượng hợp tác đáng tin cậy à? Hay tôi chỉ là một thứ đạo cụ để anh tùy tiện lợi dụng mà thôi? Sắc mặt Dạ Đình Sâm khó coi đến đỉnh điểm.

Hắn quý trọng cô, yêu cô, bảo vệ cô, vậy mà trong mắt cô, tất cả những thứ đó đều không đáng nhìn.

Nhưng thói quen lâu năm khiến hắn không mở miệng giải thích dù chỉ một từ, hắn chỉ nheo mắt, bàn tay lạnh như không có độ ấm chạm vào mặt cô, nắm lấy cằm cô, ép cô phải ngửa mặt lên đối diện với mình.

- Có phải do tôi tốt với cô quá nên cô cho là cô có tư cách để chống đối tôi đúng không? Nghe thế, vẻ lạnh lùng trên mặt Nhạc Yên Nhi cũng tuyệt không kém so với Dạ Đình Sâm, đôi mắt hạnh trừng hắn, tức giận vô cùng.

- Chống đối? Anh cảm thấy đây là phản kháng à? Anh tiêu chuẩn kép quá rồi đấy, anh giấu giếm tôi thì được còn tôi không thể che giấu anh sao? Tôi chỉ hỏi có hai câu mà anh đã nói là tôi chống đối.

Chẳng lẽ vì anh có tiền có thế nên anh làm gì cũng đúng à? Lẽ ra tôi không cần phải giải thích với anh làm gì, anh lừa tôi, tôi lừa anh, thế là công bằng! Nhạc Yên Nhi nói, đồng thời cô cũng cảm thấy lực tay trên cằm mình tăng mạnh, đau đến độ cô nhíu mày nhưng cô quật cường không kêu lên mà chỉ đẩy người trước mặt ra:

- Anh thả tôi ra, tránh xa tôi ra, bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom