• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Kết hôn chớp nhoáng tổng tài ly hôn đi (34 Viewers)

Trong hàng loạt tiếng ngợi khen, Tô Phi khẽ mỉm
cười, cô ta không đắm chìm trong đó, cứ như chẳng
đề những lời lấy lòng kia vào mắt.
Nhưng Tô Phi vẫn khách khí nói cảm ơn với nhân
viên đoàn phim, bày ra vẻ dịu dàng.
Nói ra thì cô ta ra vẻ cũng không vừa, ngay cả ảnh
hậu Diệp Thiên Hạ cũng chỉ dẫn theo một trợ lý là
Tiểu Đào và một nhân viên trang điểm do công ty
sắp xếp, vậy mà phía sau cô nữ phụ số hai mới tới
này có tận ba trợ lý.
Trên tay các trợ lý ai nấy đều xách theo đồ đạc đầy
ắp, Tô Phi quả thực như đã dọn cả nhà tới đây,
chẳng biết mang theo bao nhiêu thứ nữa.
Nhạc Yên Nhi đứng một bên, thờ ơ nhìn cảnh này,
cô không đụng vào những thức ăn kia, cũng không
mở miệng nói chuyện với Tô Phi.
Chẳng biết vì sao Nhạc Yên Nhi luôn cảm thấy Tô
Phi mang lại cho người ta một cảm giác rất khó chịu.
Cô muốn kính nhi viễn chi, tránh khỏi người này.
Nhưng Tô Phi không định buông tha cô.
Đôi mắt đẹp của Tô Phi khẽ ngước, quét quanh một
vòng, dường như rất ngạc nhiên và vui mừng khi
thấy Nhạc Yên Nhi cùng Diệp Thiên Hạ, cô kêu lên:
- Chị Yên Nhi, chị Thiên Hạ, ngưỡng mộ đã lâu.
Dù có hơi xấu hổ vì bị điểm danh, Nhạc Yên Nhi
vẫn mỉm cười khéo léo:
- Xin chào.
Tô Phi càng vui mừng, dặn dò trợ lý vài câu để các
cô ấy mang đồ của mình về khách sạn sắp xếp rồi đi
thẳng tới trước mặt Nhạc Yên Nhi, tự tay đưa hai
tách cafe cho họ.
Thiện ý đến tận nơi thế này nếu từ chối thì có vẻ hai
người họ khắt khe với người mới, tự cao tự đại.
Vậy nên Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ nhận cafe,
cầm tách trên tay, nói một tiếng:
- Cảm ơn.
Tô Phi cười nói:
- Chị Yên Nhi, chị Thiên Hạ, hai người đều là những
diễn viên mà em vô cùng hâm mộ, cũng vì có cơ hội
diễn cùng các chị nên em mới nhận lời tham gia bộ
phim này, hy vọng có thể học tập các chị nhiều hơn.
Lời này nói quá giả tạo.
Nói hâm mộ Diệp Thiên Hạ thì Nhạc Yên Nhi còn
tin, nhưng nhắc tới mình thì quá gượng ép rồi.
Mình là một diễn viên hạng ba, chính là loại đi trên
đường không cần đeo khẩu trang, các tác phẩm lớn
chẳng tham gia nổi mấy lần, mà tham gia thì toàn vai
phụ, nếu nhắc được đến tên mình thì đúng là bản
thân mình cũng phải bội phục Tô Phi.
- Khách khí rồi, chị cũng là người mới, tham gia
ngành này chưa nổi vài năm, vẫn phải cùng tiến bộ
với em.
- Những đoạn đối diễn giữa chị Yên Nhi và An Tri
Ý em đều đã xem qua, kỹ năng diễn xuất của chị
Yên Nhi thật sự xuất chúng, tin rằng em có thể học
hỏi rất nhiều, chị Yên Nhi hãy giúp đỡ em nhiều
nhé, dù sao trong phim chúng ta cũng là bạn thân
mà.
Nhạc Yên Nhi không biết Tô Phi đọc kịch bản chưa
mà lại nói lên một câu đầy ẩn ý như vậy.
Trong phim, Ôn Tố Tố và Tiêu Lam quả thực là bạn
thân, nhưng là bạn thân trong ngoặc kép.
Cũng như Tiêu Lam vì thầm yêu An Vĩnh Hạo mà
nhiều lần gây chia rẽ quan hệ của Ôn Tố Tố và
Thẩm An Nhã, thậm chí Ôn Tố Tố chết cũng là do bị
Tiêu Lam lái xe đâm.
Một người như vậy mà là bạn thân của Nhạc Yên
Nhi thật thì cô cũng không dám nhận.
Nhạc Yên Nhi đáp:
- Mọi người trong cùng một đoàn, vốn đều là bạn bè
cả, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm, nhưng dù sao
cũng là trong đoàn phim, phải đặt công việc lên trên
hết.
Tô Phi cảm nhận được sự xa cách của Nhạc Yên Nhi
nhưng không để tâm, lại quay sang cười với Diệp
Thiên Hạ:
- Chị Thiên Hạ, chị là thần tượng của em đấy, vì
xem các tác phẩm của chị nên em mới quyết tâm
tham gia vào giới giải trí.
Những năm gần đây, Diệp Thiên Hạ đã gặp nhiều
fan cuồng, lời khen tặng thế này cũng đã nghe quen,
cô chỉ cười mỉm, nói:
  • Thật vậy sao, mừng là được em yêu thích.
  • Em thích nhất là "Khúc Hát Tình Yêu Lúc Bình
Minh", trong bộ phim đó chị đúng là quá đẹp, lúc ấy
em mới học trung học thôi, cực kỳ hâm mộ đấy ạ.
Nụ cười của Diệp Thiên Hạ trở nên hơi sượng.
Tác phẩm đầu tay "Khúc Hát Tình Yêu Lúc Bình
Minh" được quay khi cô mới mười tám tuổi, mặc dù
giờ đây có rất nhiều người cảm thấy Diệp Thiên Hạ
vào giới giải trí đã lâu nhưng thật ra là vì cô tham
gia sớm thôi, bây giờ cô cũng mới hai mươi lăm
tuổi, là độ tuổi của đa số những ngôi sao nữ mới thời
gian gần đây.
Lại thêm tướng mạo của Diệp Thiên Hạ khá trẻ
trung, nhìn cô chỉ mới trên dưới hai mươi mà thôi.
Mặc dù chưa bao giờ cảm thấy mình già nhưng bỗng
bị cô gái này nhắc đến, còn bị so sánh tuổi tác, Diệp
Thiên Hạ có chút khó chịu.
Tô Phi dường như không biết nhìn sắc mặt của
người khác, vẫn tiếp tục líu lo:
- Khi ấy chị Thiên Hạ cũng tầm tuổi em bây giờ nhỉ?
Hâm mộ chị thật đấy, nếu đến khi bằng tuổi chị bây
giờ mà em cũng đạt được những thành tựu như chị
thì tốt quá.
Diệp Thiên Hạ che giấu cảm xúc rất tốt, mỉm cười
đáp:
- Em bây giờ có cơ hội tốt như vậy, chắc chắn sau
này sẽ phát triển hơn chị nhiều.
- Lại nhắc mới nhớ, em có một người bạn rất hâm
mộ chị Thiên Hạ đấy.
- Bạn à?
Trong mắt Diệp Thiên Hạ là ẩn ý, tựa hồ nhớ ra điều
gì, ngẩng phắt lên nhìn Tô Phi.
Lúc này, Tô Phi bỗng im bặt, không tiếp tục nói nữa
mà nở một nụ cười bí ẩn:
- Ôi chao, vậy mà đã nói chuyện với hai chị lâu như
vậy rồi, đạo diễn chắc đang vội lắm, chúng ta đi
quay trước đã nào.
Nói xong, cô gật đầu với hai người, rời đi trên đôi
giày cao gót lênh khênh.
Nhạc Yên Nhi nhìn bóng lưng Tô Phi, chậm rãi lên
tiếng:
- Cô nhóc này không đơn giản đâu.
Trước mặt hai vị tiền bối mà có thể đối đáp tự nhiên,
dẫn dắt chủ đề, nhất định không phải kẻ ngốc.
Đẳng cấp của Tô Phi chắc chắn cao hơn An Tri Ý.
- Nghe nói mới mười chín?
Diệp Thiên Hạ hỏi, giọng nói cũng nhỏ xuống,
khuôn mặt lộ vẻ trào phúng:
- Ôi, bao nhiêu năm rồi, mắt nhìn người của anh ta
vẫn không hề thay đổi.
Nhạc Yên Nhi không nghe rõ Diệp Thiên Hạ nói gì,
nghi hoặc hỏi lại:
- Chị Thiên Hạ, chị nói gì cơ?
Diệp Thiên Hạ không nói nữa, chỉ bình thản bảo
Nhạc Yên Nhi:
- Không có gì, nhưng kể ra cô ta nói cũng phải,
chúng ta đi quay trước đã, lát nữa đạo diễn lại cuống
lên bây giờ.
Nhạc Yên Nhi gật đầu, hai người cùng đi.
Lần này Diệp Thiên Hạ quên việc hỏi chuyện liên
quan tới Dạ Đình Sâm.
Đạo diễn Lộ đã nhận được bài học từ chuyện của An
Tri Ý, biết rõ ba người đàn bà sẽ thành cái chợ, biết
Nhạc Yên Nhi và Diệp Thiên Hạ có mối quan hệ tốt
với nhau nên cũng hy vọng cô Tô Phi mới tới này có
thể giữ gìn quan hệ với hai người kia, cho nên ngay
khi đoàn phim bắt đầu quay tiếp, đạo diễn liền sắp
xếp cảnh quay có cả ba người.
Nội dung của cảnh này chủ yếu là Ôn Tố Tố và Tiêu
Lam tình cờ gặp Thẩm An Nhã trên đường, Tiêu
Lam lại châm ngòi li gián.
Cân nhắc tới chi phí quay bù cảnh, trong kịch bản
mới sẽ cắt khá nhiều phân đoạn của Tiêu Lam,
nhưng tất cả những cảnh được giữ lại đều có thể bộc
lộ tính cách nhân vật rất rõ ràng.
Nghỉ nửa tháng, đội thiết bị của đoàn phim vẫn rất
cố gắng, chỉ vài phút đã sắp xếp xong vị trí, ánh
sáng và đạo cụ đã hoàn toàn sẵn sàng.
Đạo diễn hài lòng gật đầu, hô lên tiếng đầu tiên kể từ
khi đoàn phim bắt đầu quay tiếp:
- Action!
 
  • Chương 127

Ngồi phía bên kia bàn ăn, Dạ Đình Sâm trông thấy quầng thâm dưới mắt Nhạc Yên Nhi, mở miệng hỏi:

- Tối qua nghỉ ngơi không đủ à? Nhạc Yên Nhi làm như không có việc gì, bĩnh tĩnh ăn bánh mì nướng:

- Không có gì, tôi ngủ mơ thôi.

Chắc không phải là giấc mơ đẹp đẽ gì, mới sáng sớm, Dạ Đình Sâm cũng không gặng hỏi thêm.

Ăn xong bữa sáng, chuông cửa của biệt thự Hoàng Đình vang lên.

Quản gia Thẩm đi ra mở cửa, Nhạc Yên Nhi tưởng là Trần Lạc đến đón Dạ Đình Sâm đi làm, cũng không để ý, cứ bình tĩnh uống hết cốc sữa.

Kết quả không nghĩ tới người nọ không phải đến tìm Dạ Đình Sâm.

Người phụ nữ ăn vận chuyện nghiệp tiến vào biệt thự, chào Dạ Đình Sâm một cái rồi trực tiếp đi đến bên cạnh Nhạc Yên Nhi, chào hỏi cô.

- Xin chào phu nhân chủ tịch.

Nhạc Yên Nhi không ngờ cô ta lại đột nhiên nói chuyện với mình, suýt bị sặc sữa.

- Khụ… khụ, xin chào.

Dạ Đình Sâm không hài lòng nhìn Nhạc Yên Nhi:

- Uống chậm thôi.

Nhạc Yên Nhi nghi ngờ nhìn qua bên kia, hỏi:

- Đây là? Chẳng hiểu sao lại qua chào cô, cũng không có ai giới thiệu gì cho cô biết cả.

- Phu nhân chủ tịch, chào cô, tôi là style Ngô Thiến Thiến, hôm nay sẽ là người phục vụ cho cô.

Nghe thấy câu hỏi của Nhạc Yên Nhi, Ngô Thiến Thiến đáp lại rồi cung kính cúi người.

Nhạc Yên Nhi chợt hiểu ra:
  • Là vì buổi tiệc tối nay à? Nhưng tối mới bắt đầu mà, cần chuẩn bị sớm thế sao?
  • Là như vậy, phu nhân chủ tịch, theo dự tính của chúng tôi về giờ giấc làm việc, nghỉ ngơi cùng
với thói quen sinh hoạt trong thời gian này của cô, tốt nhất là hôm nay cô nên chăm sóc tóc, chăm sóc da cộng thêm một lần spa chuyên sâu để giảm đi mệt mỏi, như vậy cô mới có thể giữ được vẻ mặt rạng rỡ cho buổi tiệc tối nay.

Nhạc Yên Nhi sửng sốt, hoá ra người trong giới thượng lưu muốn đi ra ngoài đều phiền phức thế này sao? Bởi vì phải ra ngoài trang điểm, thay lễ phục, làm tạo hình nên Nhạc Yên Nhi hôm nay không cần makeup, cũng không cần thay quần áo, tuỳ ý ra ngoài với Ngô Thiến Thiến, trực tiếp lên xe đi thẳng tới công quán Thục Nữ.

Suốt cả một buổi sáng cộng thêm buổi chiều, Nhạc Yên Nhi đều ở trong công quán Thục Nữ làm đủ mọi loại chăm sóc, đợi đến lúc nhập tiệc trước hai tiếng đồng hồ, chuyên gia cùng thợ trang điểm mới bắt đầu tạo hình giúp Nhạc Yên Nhi.

Lần này, style chọn cho Nhạc Yên Nhi một chiếc váy liền màu trân châu, trong sáng ưu nhã lại không quá trang trọng cứng nhắc, Nhạc Yên Nhi vừa mặc vào, ánh mắt họ liền sáng lên:

- Chính là bộ váy này.

Còn về phần tóc, mái tóc dài của Nhạc Yên Nhi được vấn lên một nửa, lộ ra cần cổ duyên dáng như thiên nga, có mấy lọn tóc rủ xuống xương quai xanh, trông thanh thoát lại xinh đẹp.

Sau khi việc chính đã hoàn thành, tầm mắt của style và những người có mặt ở đây không cách nào rời khỏi Nhạc Yên Nhi.

Thợ trang điểm xúc động:

- Đẹp quá, tôi thấy mình trang điểm cho cô cũng đều là dư thừa hết.

Nhạc Yên Nhi không khỏi mỉm cười nói:
  • Vẫn là cô trang điểm quá tuyệt chứ, vừa tự nhiên lại vừa xinh đẹp.
  • Tôi từng trang điểm cho rất nhiều ngôi sao, có lẽ cô là người nhã nhặn nhất đấy.
  • Đúng, đúng, hơn nữa lúc tạo hình, đợi lâu đến thế mà không hề phàn nàn lấy một câu.
  • Cả một ngày trời, không hề sốt ruột, với ai cũng đều khách khí.
Mọi người đồng thanh khen Nhạc Yên Nhi.

Cũng có người thầm nghĩ trong lòng: “Nghe nói đây là người phụ nữ của Dạ thiếu, xinh đẹp như vậy, tính tình cũng tốt, chẳng trách nào Dạ thiếu lại thích cô ấy.”

Nói chuyện phiếm với mọi người mấy câu, xe đến đón Nhạc Yên Nhi đi dự tiệc cũng đến rồi.

Dựa trên nguyên tắc vừa không muốn gây chú ý lại không muốn mất thể diện, Nhạc Yên Nhi từ chối đi xe thể thao của Dạ Đình Sâm mà để tài xế lái chiếc Lincoln, dù gì thì chiếc xe này có vẻ hợp để đi dự tiệc hơn.

Buổi bán đấu giá phải đợi đến bảy giờ mới bắt đầu, năm giờ tối sẽ tổ chức một buổi tiệc tối ở hội quán Baker, mục đích là để cho các nhân vật nổi tiếng trong giới thương nghiệp có cơ hội giao lưu, cũng là để chuẩn bị cho màn đấu giá sau đó.

Lúc Nhạc Yên Nhi đến nơi cũng được coi là sớm, những nhân vật nổi tiếng chưa đến nhiều, có vài người đều đi cùng bạn tiệc đến trước cửa hội trường kiểm tra thư mời.

Cô đi trên thảm đỏ, hoà vào dòng người đi vào bên trong, trông thấy những bóng lưng có đôi có cặp kia, không hiểu vì sao đột nhiên lại nhớ tới Dạ Đình Sâm.

Chợt nghĩ, nếu như đi cùng hắn thì tốt biết mấy.

Nhạc Yên Nhi bị ý nghĩ này làm cho hoảng sợ, vội vàng lắc đầu, cố gắng xoá bỏ ý tưởng kỳ quái này.

Rất nhanh liền đến lượt cô kiểm tra thư mời.

- Thưa cô, mời cô xuất trình thư mời, vô cùng cảm ơn.

Bởi vì người đến đây đều là những nhân vật nổi tiếng có máu mặt trong giới thương nghiệp của thành phố A nên nhân viên đều cực kỳ khách khí, lễ phép.

- Được.

Nhạc Yên Nhi đáp lại, tìm bức thư mời trong túi xách nhưng tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy.

Lông mày Nhạc Yên Nhi nhíu lại, quái, rõ ràng cô nhớ là mình đã bỏ vào túi rồi cơ mà.

Nhân viên trông thấy lễ phục cùng với cách trang điểm của cô không giống với người thường, vẫn kiên nhẫn hỏi:

- Có phải cô quên thư mời ở nhà rồi không ạ? Có cần gọi điện về hỏi một chút không? Nhạc Yên Nhi lắc đầu:

- Không phải, tôi nhớ là đã mang theo rồi mà.

Dạ Đình Sâm đưa một món đồ quan trọng như vậy cho cô mà cô lại làm mất, Nhạc Yên Nhi không khỏi sốt ruột, lục từng ngăn túi mà vẫn không tìm thấy thư mời đâu.

Từng phút trôi qua, người chờ đợi phía sau cô càng lúc càng đông.

- Đây là ai thế, sao lại chắn ở cửa lâu như vậy? Chẳng lẽ không có thư mời sao? Một giọng nói dịu dàng mềm mại vang lên sau lưng Nhạc Yên Nhi, vô cùng quen thuộc, Nhạc Yên Nhi quay đầu nhìn, lại là Bạch Nhược Mai.

Bạch Nhược Mai mặc bộ lễ phục đuôi cá màu đen, Lâm Đông Lục đi bên cạnh cũng mặc vest cùng màu, hai người khoác tay nhau đứng trên thảm đỏ, y hệt đôi kim đồng ngọc nữ do trời đất tác thành.

Nhạc Yên Nhi trông thấy hai người này cũng không có cảm xúc gì, nhưng lúc Lâm Đông Lục nhìn Nhạc Yên Nhi, đôi mắt tối sầm, ngay cả tay cầm thư mời cũng bất giác dùng lực.

Thật ra Bạch Nhược Mai đã sớm nhận ra Nhạc Yên Nhi, có điều vẫn giả bộ che miệng hỏi:

- Ai da, là Nhạc Yên Nhi đây mà, cô cũng tham gia buổi bán đấu giá này sao? Cô nhận một bộ phim mới được có mười mấy vạn nhỉ? Đủ để tham gia đấu giá sao? Nhạc Yên Nhi lạnh lùng nhìn cô ta:

- Không cần cô phải bận tâm.

Bạch Nhược Mai nhìn thấy Nhạc Yên Nhi mặc chiếc váy trắng lộng lẫy, gương mặt được trang điểm trang nhã tinh xảo, đến nỗi thu hút tất cả ánh mắt của mọi người trước cửa ra vào, đến Lâm Đông Lục cũng không ngoại lệ, trong lòng cô ta liền không thoải mái.

Bạch Nhược Mai dò xét Nhạc Yên Nhi một lượt, hỏi:

- Vậy sao cô không vào đi còn đứng ở cửa lâu như vậy? Hay là cô không có thư mời? Thực ra tôi có thể hiểu được cô mà, chắc chắn cô nghĩ rằng kiểm tra thư mời sẽ không nghiêm ngặt đến thế, có thể nhân cơ hội trà trộn vào bên trong phải không? Ai ngờ lại bị ngăn lại, chỉ đành vờ như mình có thư mời thôi.

Bạch Nhược Mai nói mấy câu xúi giục khiến ánh mắt nhân viên nhìn Nhạc Yên Nhi thay đổi hẳn, nhân viên kiểm tra vừa nãy còn khách khí mà bây giờ trong mắt đã có mấy phần ngờ vực:

- Thưa cô, cô có thư mời thật sao?
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom