• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Hoàng phi nhất tiếu khuynh thành 2022 (11 Viewers)

  • Chap-290

Chương 290: Sợ lộ mánh khóe




Lúc này người mà có khả năng nghĩ đến lại từ bỏ cô, người mà cô thiên tân vạn khổ tìm kiếm lại nhận người khác, tất cả các hi vọng của cô đã trở thành con số không, cô rốt cuộc phải chọn ai đây?



Cô còn có quyền để lựa chọn ư?



“Ta cũng không biết nữa, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.” Tiết Tịnh Kỳ cười khổ một tiếng, đây là lần đầu tiên cô không thể khống chế được chuyện gì đó kể từ sau khi cô sống lại.



Đi ra khỏi trắc điện, ở bên ngoài đã là giữa trưa, bầu trời tươi đẹp giống như là chưa từng có tuyết rơi xuống, trong vô cùng xanh thẳm.



Đi qua hành lang thật dài, gió tuyết ở bên ngoài nhẹ nhàng thổi vào, đảo mắt đã thấy bóng dáng của Triết Tông xuất hiện trước mắt của cô.



“Công chúa, thuộc hạ cũng đang định đi tìm người.” Một tay của Triết Tông đang cầm cây kiếm ở trên eo, sắc mặt nghiêm túc đứng đắn.



Nhìn sắc mặt của hắn ta, trong lòng của Tiết Tịnh Kỳ nhất thời cảm thấy không tốt.



Triết Tông cũng không thường xuyên đến tìm cô, vẫn luôn lén lút bảo vệ cho cô, lần này đến đây chắc chắn là có chuyện quan trọng.



“Xảy ra chuyện gì?” Tiết Tịnh Kỳ nghiêm giọng hỏi.



“Lúc nãy vừa mới bắt được một tên thái giám lén lút ở trong phòng bếp hậu viện, không phải là người trong Đông Hoa Viên, tìm ra được một vài thứ trên người của hắn ta, thuộc hạ nghĩ rằng có lẽ là có liên quan đến chuyện Minh Khê bị trúng độc.” Lông mày Triết Tông nhíu chặt lại, vừa mới phát hiện thì lập tức đến đây bẩm báo cho Tiết Tịnh Kỳ.



Bởi vì mấy ngày nay phải bận chuyện chọn thân, tâm tư của Tiết Tịnh Kỳ vẫn luôn ở trên người của Thích Mặc Thanh, mặc dù là có âm thầm điều tra chuyện Minh Khê trúng độc, nhưng mà dù sao cũng không suy nghĩ gì nhiều.



Lần này hung thủ đã chủ động xuất hiện, lại là bởi vì nguyên nhân gì?



“Ở đâu, mang ta đi nhìn xem.” Tiết Tịnh Kỳ phất ống tay áo, vội vàng đi ra phía trước.



“Người đã bị thủ hạ giam giữ trong kho củi, tìm hai người canh giữ.” Triết Tông vội vàng đuổi theo bóng dáng của cô, đi về phía kho củi.



Bên ngoài gió tuyết đầy trời, trong phòng chứa củi cũng không ấm áp là bao, xung quanh đều có gió luồn vào.



Sau khi bước vào cửa, sắc mặt của tên thái giám bị đông lạnh đến mức tái nhợt, cả người run rẩy, trong miệng thì bị bịt chặt vải, tay chân đều bị dây thừng cột lại, cơ thể thì nằm ở trên củi.



Cửa được mở ra lại bị đóng lại.



Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng kiêu ngạo đi đến trước mặt hắn ta, đứng nhìn hắn ta từ trên cao.



Tên thái giám đó chậm rãi mở mắt ra, đôi môi có hơi run rẩy, nhưng mà lại không nghe thấy hắn ta đang muốn nói cái gì.



“Hàn Nguyệt, đi chuyển một cái lò sưởi đến đây.” Sắc mặt Tiết Tịnh Kỳ bình tĩnh nói.



Nhìn thấy hắn ta như thế này, muốn để hắn ta nói ra cái gì đó cũng khó.



Lò sưởi được di chuyển đến rất nhanh, trong căn phòng ước át nhỏ hẹp chứa đầy củi, rất nhanh đã trở nên ấm áp, tên thái giám đó giật giật môi, ngược lại đã ấm áp hơn mấy phần.



“Ngươi không cần phải hỏi ta, ta sẽ không nói cái gì hết.” Sau khi tên thái giám đó có thể mở miệng nói chuyện, lạnh lùng liếc mắt nhìn Tiết Tịnh Kỳ, khinh thường quay đầu lại.



“Ta vẫn chưa hỏi đâu, vậy mà ngươi lại khẳng định là ngươi sẽ không nói cái gì hết?” Dù Tiết Tịnh Kỳ gấp gáp nhưng vẫn ung dung nhìn hắn ta.



“Công chúa, những thứ này là những đồ vật đã được tìm thấy từ trên người của hắn ta, rõ ràng là muốn hạ độc ở đây.” Triết Tông chỉ chỉ các loại bình thuốc ở trên mặt bàn, xanh đỏ tím vàng đều có hết, đủ loại màu sắc.



Nhìn thấy những chứng cứ tội phạm đó, sắc mặt của thái giám lại thay đổi một chút, mồ hôi lạnh không ngừng xuất hiện từ trong da đầu của hắn ta, bộ dạng có chút sợ hãi.



“Chứng cứ đều ở đây hết rồi, ngươi nói cũng được không nói cũng được, cầm tới thái y viện để những thái y ở đó xem một chút, đương nhiên là sẽ rõ chân tướng thôi.” Ánh mắt của Tiết Tịnh Kỳ nhìn những bình thuốc đó, tâm trạng không tồi.



Tên thái giám đó không nói gì, hai mắt không ngừng di chuyển lung tung, dường như là đang suy nghĩ cái gì đó.



“Triết Tông tướng quân, cầm những bình thuốc này đến thái y viện đi, đưa tên thái giám này đến trước mặt hoàng thượng để hoàng thượng xử trí.” Tiết Tịnh Kỳ đoán là cái tên thái giám này cũng là một kẻ liều mạng, căn bản sẽ không sợ hãi lời nói của cô.



Cuối cùng lại bổ sung thêm một câu: “Ta thấy là hình như hắn ta rất quen mặt, giống như là thái giám hầu hạ bên người của vị nương nương nào đó, nói không chừng còn có thể trừ gian thay cho hoàng thượng, lần trước chúng ta đã bắt một tên thái giám muốn phóng hỏa ở yến hội, sau khi thẩm vấn chém đầu cả nhà chu di cửu tộc, bởi vì một mình hắn ta mà hại chết cả toàn gia tộc. Ngươi nói một chút thử xem, không đáng biết bao nhiêu.”



Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu nhìn tên thái giám trước mắt, trong mắt tràn đầy sự đồng cảm.



Cái tên thái giám nghe vậy, có lẽ là nghĩ đến kết cục người nhà mình, trong lòng có hơi dao động nhìn về phía Tiết Tịnh Kỳ.



“Đừng, đừng mà, đừng nói cho hoàng thượng nghe... Chuyện này là do một mình ta làm, ta đồng ý gánh chịu tất cả mọi chuyện.” Giọng nói của thái giám có chút run rẩy, cuối cùng thế mà lại dùng đầu đập vào củi ở bên cạnh.



“Giết ta đi, ta gánh chịu tất cả tội lỗi, giết ta đi..."



Tiết Tịnh Kỳ khinh thường bật cười một tiếng: “Giết ngươi à làm gì có chuyện dễ dàng như thế?”



Tên thái giám đó bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc: “Ngươi muốn như thế nào?”



Trong không khí lạnh lẽo, Tiết Tịnh Kỳ đứng dậy, dáng người phong hoa trác tuyệt, trên gương mặt xinh đẹp lạnh lùng như sương không có bất cứ biểu cảm gì.



“Ta chỉ hỏi ngươi, hung thủ đứng phía sau là ai?” Đôi môi đỏ của Tiết Tịnh Kỳ khẽ nhúc nhích, ánh mắt sắc bén quét nhìn về phía hắn ta.



Hung thủ đứng phía sau tên thái giám đó cười lạnh một tiếng, khó khăn lắc đầu: “Không có hung thủ phía sau, đều là do một mình ta làm.”



“Vậy lần này ngươi đến Đông Hoa Viên là vì cái gì?” Tiết Tịnh Kỳ ép hỏi một lần nữa.



“Đương nhiên là để hoàn thành sứ mệnh của mình.” Thái giám vẫn lắc đầu như cũ.



Đã sớm biết hắn ta sẽ không dễ dàng nói ra hung thủ đứng phía sau là ai, Tiết Tịnh Kỳ cũng không nóng nảy, ung dung đi đến bên cạnh bàn, bỗng nhiên quay người lại nhìn về phía bên cạnh.



“Nếu như ngươi đã không chịu nói vậy thì thôi, ban đầu ta đang muốn tha cho ngươi một cái mạng, bây giờ cũng chỉ có thể làm như vậy.” Tiết Tịnh Kỳ nghiêng mắt nhìn qua, chớp chớp hai mắt.



Tên thái giám đó hơi nghi hoặc một chút, ngẩng đầu lên nhìn, vậy mà nàng ta lại muốn buông tha cho mình?



Là hắn ta đã suy nghĩ nhiều rồi, có lẽ là nàng ta chỉ tùy tiện nói một chút mà thôi, nói tóm lại cho dù có kết cục như thế nào hắn ta cũng sẽ không bán đứng bất cứ người nào.



“Công chúa..." Triết Tông nhìn thấy Tiết Tịnh Kỳ cuối cùng lại muốn thả cho tên thái giám đó đi, mở miệng muốn ngăn cản lại.



Tiết Tịnh Kỳ khoát khoát tay với hắn ta, xoay người lại nói: “Triết Tông tướng quân, thừa dịp tối ngày hôm nay ngươi ném người này đến cửa tẩm điện Dung Tần đi, để Dung Tần bắt được hắn ta, nếu hắn ta đã không đồng ý nói với chúng ta vậy thì cứ để hắn ta nói với Dung Tần đi.”



Dứt lời, có chút mệt mỏi xoa xoa mi tâm đang nhíu chặt lại.



Cho dù là không hiểu tại sao cô lại muốn làm như vậy, nhưng mà đối với lời nói của cô, Triết Tông không có nghi ngờ, ngược lại còn vô cùng phụ tùng.



“Tại sao ngươi lại làm như vậy? Tại sao lại muốn đưa ta đến bên cạnh của Dung Tần, rốt cục là ngươi có ý đồ gì?” Sắc mặt của tên thái giám đó có chút khó coi, vội vàng hỏi, không tự giác cất cao giọng nói.



Dung Tần? Chuyện mà hắn ta đang làm căn bản không có liên quan gì đến Dung Tần, tại sao lại phải dính líu chuyện này cùng với Dung Tần vậy chứ?



Tên thái giám suy nghĩ liên hồi ở trong lòng, căn bản cũng không suy nghĩ ra đáp án.



“Ngươi không cần thiết phải biết.” Tiết Tịnh Kỳ lạnh lùng phẩy tay áo một cái, quay người đi ra khỏi kho củi.



Trong nháy mắt ở trong phòng chứa củi liền quạnh quẽ, Triết Tông không tự giác đuổi theo bước chân của cô, sải bước đến sau lưng cô.



“Công chúa, tại sao người lại đưa tên thái giám đó vào trong cung của Dung Tần, vất vả lắm mới có thể bắt được người muốn mưu hại chúng ta, nói không chừng là khi tìm hiểu được nguồn gốc là có thể tìm ra được hung thủ sát hại phía sau."



Trong gió tuyết, Tiết Tịnh Kỳ dừng bước lại, sau lưng chính là bóng dáng cao lớn của Triết Tông, chắc hẳn là có rất nhiều người cảm thấy buồn bực đối với chuyện mà cô vừa mới làm.



Nhưng mà cách lúc nãy còn tốt hơn là giao tên thái giám đó cho Gia Thành Đế.



“Tên thái giám lúc nãy thật sự muốn động tay động chân ở Đông Hoa Viên, nhưng mà bị bắt kịp thời, trên mặt căn bản cũng không có một tia sợ hãi. Người có bộ dạng như thế này, cho dù có đưa ra thẩm vấn thì ở phía sau chắc chắn có người bày mưu tính kế thay cho hắn ta.” Tiết Tịnh Kỳ thản nhiên nói.



“Ý của người là người phía sau hắn ta có quyền thế rất lớn?” Đôi mày kiếm của Triết Tông nhíu chặt lại, có chút không dám tin.



Tiết Tịnh Kỳ nói: “Đầu tiên, nhìn động tác và thần thái của hắn ta thì biết được đó không phải là thái giám bình thường, chắc có lẽ là thị vệ được nuôi dưỡng ở trong cung với thân phận là thái giám. Tiếp theo, khi đối với cái chết mà hắn ta không cảm thấy sợ hãi, nhưng mà rất quan tâm đến người nhà của mình.



Thêm một chuyện, lúc mà ta nhắc đến Dung Tần thì ánh mắt của hắn ta thay đổi, chắc là biết được mối quan hệ của chủ tử hắn ta và Dung Tần.



Chỉ là một tên thái giám bình thường mà có thể giải quyết mọi việc một cách trật tự như thế, vậy thì người đứng sau phải có quyền lực vô cùng lớn.”



Mọi người đều biết là tên thái giám này không đơn giản.



Trong lòng của Triết Tông vô cùng thắc mắc.



“Cho dù là như vậy, nhưng mà cái tên thái giám này với Dung Tần có mối quan hệ mật thiết nào đó à?”



Nhắc đến Dung Tần thì chuyện dài hơn rồi, Tiết Tịnh Kỳ cũng không đề cập chuyện lúc trước, nó quá mức phức tạp.



“Triết Tông tướng quân, ngươi không phải là người của nước Thích Diệp, ngươi không biết ở trong cung có một đạo lí trở thành cán cân, mỗi người đều có một thứ sợ hãi và mâu thuẫn, cũng có nhiệm vụ và trách nhiệm phải thực hiện bằng mọi giá.” Tiết Tịnh Kỳ nhìn phong cảnh tuyết rơi xinh đẹp ở phía xa xa, lại không nhìn thấy thành cung ở phía xa.



Triết Tông cái hiểu cái không, trong lời nói của Tiết Tịnh Kỳ rốt cuộc vẫn là không có sự giải thích tại sao lại phải đưa tên thái giám này đến cung của Dung Tần.



Một vương phủ to như vậy, không có một nha hoàn hay thị vệ nào dám lắc lư ở trước mặt của Thích Mặc Thanh.



Lúc đi ra khỏi cung, Thích Mặc Thanh cũng đã đuổi hết thị vệ ở bên cạnh của mình đi, một mình chờ đợi một ngày ở trong thư phòng.



Giả Sơn và Nhục Nghê ở bên ngoài gấp đến độ sắp phát hỏa.



Sao tình trạng một năm trước lại xảy ra nữa?



Một năm trước vào cái ngày vương phi qua đời, tinh thần vương gia không còn nữa, sầu não đau buồn, mặc dù cuối cùng cũng đã khá hơn, nhưng mà hiện tại xem ra vẫn còn để lại di chứng.



“Lãnh lâu chủ, rốt cuộc là ngươi cũng đã đến rồi, mau nhanh chóng vào xem..." Giả Sơn dùng một ánh mắt giống như là xin giúp đỡ nhìn về phía Lãnh Tước đang vội vàng đi đến, giống như là gặp được cứu tinh.



Nhưng mà lời vẫn chưa nói hết, cửa thư vòng lại nặng nề bị đẩy ra, bóng dáng lạnh lùng của Thích Mặc Thanh đứng trước mặt hắn ta.



“Chuyện thái thú Tùng Châu tự nhận lỗi về mình và sa thải thái thú là ai đã xử lý?” Giọng nói của Thích Mặc Thanh lạnh lùng như là tu la đến từ địa ngục, làm cho cả người toàn thân trên dưới đều mang theo một loại cảm giác lạnh như băng.



Thái thú Tùng Châu? Giả Sơn nơm nớp lo sợ đứng dậy, cung kính nói: “Chuyện này là do thuộc hạ xử lý, vương gia, lúc trước người đã nói là thái thú Tùng Châu làm việc quá mức tầm thường, nên tìm người thay thế mà?”



Giả Sơn chảy mồ hôi như mưa.



Mỗi khi Thích Mặc Thanh đang tức giận cùng cực không có chỗ nào phát tiết thì sẽ không ngừng di chuyển suy nghĩ đến chính sự.



Bây giờ đã trôi qua khoảng thời gian khó khăn, đã vô cùng bình ổn, thái thú Tùng Châu này là hồi lúc nào, Giả Sơn cũng không nhớ rõ nữa.



“Sau đó lại thay thế người nào, lại quản lý Tùng Châu thành cái dạng này, lần nào trình báo cũng nói là dân tình an cư lạc nghiệp, thái bình yên ổn, nhưng mà Lầu Vô Âm âm thầm điều tra thì bách tính lại khổ không tả nổi, người ăn xin ban đường nhiều không kể xiết.” Thích Mặc Thanh nhếch miệng nở một nụ cười lạnh, đôi mày kiếm cau lại.



Cả người của anh giống như đắm chìm trong bóng đêm, ánh sáng ở bên cạnh đã biến mất không còn tung tích.



Giả Sơn cúi đầu xuống, suy nghĩ một hồi, không biết nên nói cái gì cho phải.



Lúc trước khi mà xử lý chuyện này quả thật là có mang theo chút tình cảm cá nhân, nhưng mà ấn tượng của thái thú Tùng Châu mang đến cho hắn tuyệt đối không phải là một người như vậy.



Trong lúc hắn đang do dự chưa phát giác ra thì sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nam lạnh lùng.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom