• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Hoàng phi nhất tiếu khuynh thành 2022 (13 Viewers)

  • Chap-273-274

Chương 273: Sơ ý bị thương




Quả nhiên Doãn Tiêu La vào cung chẳng kiêng nể gì, hùng hổ tới tìm mình như vậy là vì chuyện hoà thân.



Mặc dù cô không biết vì sao Ôn Vương lại cầu thân mình ở ngự thư phòng, nhưng cô biết cho dù mục đích của hắn là gì thì cuối cùng người tới tìm mình vẫn sẽ là Doãn Tiêu La.



Có lẽ hắn làm vậy chỉ để khơi mào cuộc chiến giữa Doãn Tiêu La và cô, để Hoàng thượng nhìn thấy và trị tội Doãn Tiêu La?



Người như Ôn Vương không phải không thể làm ra chuyện này, sự nghi ngờ trong lòng Tiết Tịnh Kỳ càng nhiều hơn, dù thế nào cô cũng không thể làm theo ý hắn.



“Ôn Vương phi, Ôn Vương là phu quân của ngươi, ngươi nên là người rõ nhất vì sao hắn làm vậy chứ, thời gian này ta luôn ở trong cung, sao có thể biết chuyện bên ngoài? Hơn nữa chuyện hoà thân là do Hoàng thượng quyết định, ta chỉ là một công chúa nhỏ bé thì có thể nói cái gì?” Mấy nghi vấn của Tiết Tịnh Kỳ đều có lý, nếu muốn nói về vấn đề này nên đi tìm Ôn Vương mới phải.



Nhưng Doãn Tiêu La không nghĩ như vậy, dù là bây giờ hay trước kia, trong lòng trong mắt nàng ta chỉ có một mình Ôn Vương, cho dù Ôn Vương làm gì thì hắn cũng không sai.



“Kẻ điên này, ngươi đã âm thầm giở trò gì với Ôn Vương rồi mà ngoài mặt lại giả bộ như không biết, xem ra Ôn Vương đúng là đã rung động sai người.” Doãn Tiêu La tức giận đỏ bừng mặt, chỉ vào Hoà Sắt mà mắng.



Tiết Tịnh Kỳ khinh thường cười nhạo: “Ôn Vương phi, mời ngươi trở về, ta còn có chuyện khác, không tiễn.”



Quả nhiên yêu vào khiến con người ta mất lý trí, Doãn Tiêu La dũng cảm nhưng lại không có mưu kế, bây giờ ở trước mặt cô, dù có làm loạn thế nào cũng không thể chiếm được thế thượng phong.



Nói xong Tiết Tịnh Kỳ xoay người định đi, nếu để cô đi một cách tiêu sái thì mọi chuyện xảy ra hôm nay đều không phải lỗi của cô.



Nếu chuyện này lọt vào tai Hoàng thượng thì danh tiếng hiền lương thục đức mà nàng giữ gìn thường ngày sẽ mất sạch, ngay cả Đoàn quý phi cũng sẽ không bảo vệ nàng nữa.



Không có sự bảo vệ của hai người thì sao Ôn Vương có thể chú ý tới nàng hơn? Sao nàng có thể sánh vai được với Ôn Vương nữa?



“Ngươi đứng lại cho ta, có phải ngươi định đi hẹn hò với tình lang không? Công chúa Hoà Sắt, ngươi đúng là to gan, dám nuôi tình lang trong cung? Ngươi nói cho rõ đi, người bên trong là ai?” Doãn Tiêu La bước lên hai bước, giọng nói hơi trầm khàn, nghe có vẻ cực kỳ khiêu khích.



Nhưng bước chân Tiết Tịnh Kỳ hơi khựng lại, chân cô như bị rót chì không nhấc lên được.



Sắc mặt cô xanh mét khó coi, may là cô quay lưng lại với Doãn Tiêu La, nếu không chắc chắn sắc mặt cô sẽ bán đứng cô.



A Lạc Lan ở bên cạnh cũng không nghe nổi nữa, một nữ nhân đột nhiên xuất hiện lại vô cớ vu oán giá hoạ. Dù lời ả nói là đúng hay sai thì chuyện này cũng không được nói linh tinh.



“Ngươi đừng nói lung tung, tiểu… công chúa sẽ không làm chuyện đó, ngược lại là ngươi đây, không giữ được chân tướng công mình lại đi nói người khác, ta thấy ngươi sớm muộn gì cũng sẽ bị hưu.” A Lạc Lan chỉ vào Doãn Tiêu La rồi tức giận mắng.



Thoáng chốc, tia lửa bốc lên trong không khí, Tiết Tịnh Kỳ thấy sắc mặt Doãn Tiêu La hét xanh lại tím mà hãi hùng khiếp vía, sợ nàng ta sẽ làm chuyện gì khiến mọi người sợ hãi.



“Ngươi, ngươi nói gì? Có bản lĩnh thì nói lại xem?” Doãn Tiêu La mặt đỏ tai hồng chỉ vào A Lạc Lan, giống như quan công hát tuồng.



Thì ra điều nàng ta sợ nhất, lo lắng nhất là bị Ôn Vương hưu.



Cũng đúng, ban đầu ả không từ thủ đoạn để được làm Ôn Vương phi, sợ bị hưu cũng là điều hết sức bình thường, nếu là người khác có lẽ sẽ không tranh vào vũng nước đục như nàng ta.



Thấy nàng ta tức giận, A Lạc Lan cho rằng đã chọc đúng chỗ đau của nàng ta, không nói hai lời bèn hất tay nàng ta ra, khiêu khích: “Ta nói gì ngươi nghe không hiểu à? Hay là ngươi cố ý? Nếu là cố ý thì đúng là không còn gì để nói nữa.”



Doãn Tiêu La chưa bao giờ bị người khác ngang nhiên sỉ nhục như vậy, ngoài trừ lần khi Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn sống, từ lúc đó nàng ta thề sẽ không để ai xúc phạm mình nữa.



Bây giờ một nha hoàn đột nhiên nhảy ra dám chỉ tay vào mũi nàng mắng mỏ, sao nàng nhịn được cục tức này?



“Ngươi chỉ là một cung nữ mà lại dám mắng ta? Ngươi chán sống rồi à?” Doãn Tiêu La nói xong thì vung tay tát lên mặt A Lạc Lan.



Tiếng tát giòn tan lọt vào tai Tiết Tịnh Kỳ, sắc mặt cô đột nhiên thay đổi, trong mắt chỉ có cái tát đầy tức giận của Doãn Tiêu La.



Trên mặt Tiết Tịnh Kỳ dần lộ vẻ nhẫn nhịn cơn giận đã lâu, cô bước lên tách hai ngươi ra, giữ lấy tay Doãn Tiêu La rồi đánh trả lại ả hai cái tát.



Tiếng tát liên tiếp vang lên khá chói tai những người bên cạnh, nhất là Doãn Tiêu La, ả đang thắng lơi nhưng không hề biết mình lại bị ăn hai phát tát, điều này đã hoàn toàn khơi dậy cơn tức giận trong lòng ả.



“Đám tiện nhân các ngươi lại dám đánh ta? Ta thấy các ngươi đều muốn chết rồi.” Doãn Tiêu La che hai má đau rát của mình, ánh mắt loé lên, từ nhỏ đến giờ ả chưa từng chịu tủi nhục đến thế, bị người khác đánh liên tiếp hai phát tát, ả không thể nuốt trôi cục tức này.



Tiết Tịnh Kỳ kéo A Lạc Lan đi, ai ngờ cô vừa quay lại, Doãn Tiêu La đã di chuyển rất nhanh, túm lấy áo A Lạc Lan đẩy nàng ấy vào cột đá bên cạnh.



Từ nhỏ ả đã học võ công nên lúc này đang chiếm thế thượng phong, dù từ phương diện nào, Tiết Tịnh Kỳ cũng không phải đối thủ của ả.



Tiết Tịnh Kỳ chợt qua lại, còn chưa kịp nói gì thì Doãn Tiêu La đã rút kiếm từ bên hông ra, lưu loát vung về phía cô.



Lưỡi kiếm lướt qua bụng dưới của Tiết Tịnh Kỳ, nếu không phải cô lùi về sau thì nó đã đâm thẳng vào bụng cô rồi.



Cơn đau khiến Tiết Tịnh Kỳ nhất thời quên mất hô hấp, hai chân cũng trở nên mềm nhũn, cuối cùng ngã xuống đất.



Cô không biết nền tuyết lạnh như thế nào, trong lúc mơ hồ, hai mắt cô vẫn chưa nhắm lại, cô nhìn thấy Doãn Tiêu La đang đứng ngược sáng.



Cảnh tượng như vậy hình như đã từng nhìn thấy ở đâu đó, ả ta đắc ý hài lòng lau thanh trường kiếm trên tay, nhìn cô đang nằm trên mặt đất từ trên cao xuống.



Một năm trước ả cũng từng bước đẩy cô vào bước đường tuyệt vọng như thế này, từng bước hãm hại cô rồi phóng hoả hành hung.



Trong túp lều một năm trước đó, dường như có một bóng người đi về phái cô, cực kỳ giống Doãn Tiêu La bây giờ.



Hai bóng dáng trong đầu Tiết Tịnh Kỳ chậm rãi chồng lên nhau, không có tiếng động.



Lẽ nào cô sẽ chết một lần nữa?



Lẽ nào cô lại dẫm vào vết xe đổ của một năm trước, mặc người chém giết?



Nỗi đau và giày vò của một năm trước cô đã chịu đủ rồi, cô phải xa người mình yêu, nỗi đau tương tư phải nhân đôi, nếu không có Doãn Tiêu La thì sao cô lại thành ra thế này?



Không, cô không thể.



Cô phải tự tay trả thù.



“Vương gia, Vương gia, công chúa tỉnh rồi.” Trong giọng Hàn Nguyệt ẩn chứa sự vui mừng, tiếng bước chân nhẹ nhàng chạy ra ngoài cửa.



Sau đó là tiếng bước chân trầm ổn, vững vàng bước vào, phía sau là hai thái y đi cùng.



Trong lúc mơ màng không nhìn rõ mọi vật, cô chỉ biết có một bàn tay đang bắt mạch cho mình.



“Thế nào?” Một giọng nói bình tĩnh mà kìm nén hỏi.



“Thưa Vương gia, bệnh của công chúa không thành vấn đề, chỉ cần uống thuốc nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hồi phục.” Vị thái y lớn tuổi thận trọng trả lời.



Người đó không tin được, hỏi lại: “Ngươi chắc chắn chỉ cần nghỉ ngơi nửa tháng là có thể hồi phục sao? Bụng dưới nàng bị chém một dao, bệnh tình này không lớn không nhỏ, thái y có chẩn đoán rõ ràng chưa?”



Mặc dù không có ý trách móc nhưng hai thái y vẫn đổ mồ hôi hột, không biết phải trả lời thế nào.



Điều khiến họ càng khó hiểu hơn không phải chuyện này, mà là sau khi Minh Vương nghe tin đã lập tức chạy tới Đông Hoa Viên?



“Thưa Vương gia, lão thần đã hành nghề y mấy chục năm, chẩn đoán bệnh trạng này không dưới mấy chục lần, lão thần đảm bảo với Vương gia, công chúa chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì đáng ngại.” Thái y buồn bực không vui, lại khom người đáp.



Tảng đá lớn trong lòng Thích Mặc Thanh vẫn chưa rơi xuống nhưng chàng cũng không biết phải nói gì.



“Các ngươi lui xuống đi.” Thích Mặc Thanh tức giận không kìm được mà xua tay.



Cho đến khi tất cả tiếng bước chân biến mất, chàng vẫn đứng yên không nhúc nhích, nhìn Tiết Tịnh Kỳ đang nằm trên giường mặt cắt không còn giọt máu, trái tim chàng như bị bóp chặt.



Chàng không dám tin cô sẽ lại xảy ra chuyện gì dưới mí mắt mình, nếu lần này cô thật sự xảy ra chuyện thì chàng sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân.



“Chàng đứng đó làm gì?” Tiết Tịnh Kỳ hơi mở mắt ra, thấy chàng đang đứng trước giường mình nên muốn chàng ngồi xuống.



“Đừng nói chuyện, sẽ phí sức, có còn đau không?” Thích Mặc Thanh lập tức đi đến bên cô, nhẹ nhàng đặt tay cô vào trong chăn.



Khi nhìn thấy vết thương của cô, chàng đã rất sợ hãi.



Chàng từng giết người, từng thấy máu nhưng mắt không chớp, chân không run, đến khi thấy cô chảy máu, dòng máu đỏ tươi như muốn chảy hết máu toàn thân.



Chàng không thể bình tĩnh nổi khi thấy cô chảy máu.



Tiết Tịnh Kỳ lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt trong veo sáng ngời như sao trời, khuôn mặt gầy gò như đã trải qua đau khổ mấy đời.



“Doãn Tiêu La đâu?” Tiết Tịnh Kỳ thấp giọng hỏi.



Nhắc đến cái tên Doãn Tiêu La, Thích Mặc Thanh chỉ cảm thấy lửa giận kiếp này đều chuyển sang ả ta, đều do ả ta mà thành.



Chàng lạnh giọng, vẻ mặt cứng ngắc: “Khi ta đến thì ả đã đi mất, có lẽ là về phủ rồi. Nhưng ta đã cho người bẩm báo chuyện này lên Hoàng thượng, ả ta không thoát được liên quan.”



Tiết Tịnh Kỳ đưa tay chạm vào bụng dưới được quấn đầy băng gạc, không sờ thấy vết thương của mình, không ngờ cô là bác sĩ mà cũng có ngày cần người khác chữa bệnh cho.



“Chàng bảo Hoàng thượng đừng gọi nàng ta vào vội, ta vẫn dùng tới nàng.” Trong mắt Tiết Tịnh Kỳ có vẻ khẩn cầu nhàn nhạt.



Thích Mặc Thanh không mềm lòng được: “Nàng dùng ả vào việc gì? Ta sẽ không cho ả ta cơ hội sống tiếp.”



Bao nhiêu năm nay, người hiểu rõ chàng nhất là Tiết Tịnh Kỳ, nếu người chàng quan tâm bị thương, chàng nhất định sẽ không cho người đó sống tốt.



Nhưng bây giờ không được, mãi cô mới tìm ra dấu vết, không thể để nó biến mất vô ích.



“Vương gia, ta cần tới nàng ta có việc, ta muốn điều tra một chuyện cũ. Mong Vương gia giúp đỡ, đừng để tin ta còn sống truyền tới Ôn Vương phủ, chỉ cần cho người truyền tin sai sự thật cho Doãn Tiêu La, nói rằng ta đã chết sau khi nhận một đao từ nàng rồi.” Tiết Tịnh Kỳ nói những điều này hơi vất vả, tốn sức, cô vừa nói vừa dừng.



Chuyện cũ? Chẳng lẽ là chuyện trước kia của Tiết Tịnh Kỳ?



Lẽ nào cô đã tìm ra được manh mối gì, và vấn đề nằm ở Doãn Tiêu La?



Thích Mặc Thanh suy đi nghĩ lại, dù sao chàng cũng sẽ không cho Doãn Tiêu La được sống yên ổn, dù sao người đã ở trong tay chàng, có mọc cánh cũng khó thoát.



“Nếu đã vậy thì ta đồng ý giúp nàng chuyện này, nhưng từ giờ trở đi nàng phải uống thuốc, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, nếu nửa tháng sau không khá hơn thì ta sẽ cho nàng biết tay.” Vẻ mặt Thích Mặc Thanh nghiêm nghị, giọng nói ngang ngược khiến Tiết Tịnh Kỳ dở khóc dở cười.



Trước nay chàng luôn nói với cô bằng giọng điệu này, hơn một năm không được nghe khiến lòng cô hơi hoài niệm.



“Vương gia, ta còn có chuyện muốn nói.” Tiết Tịnh Kỳ vẫn còn rất nhiều câu hỏi chưa hỏi, nhưng Thích Mặc Thanh lại cau mày, ngắt lời cô.



“Nghỉ ngơi cho khoẻ, không được hỏi nữa, chuyện bên ngoài đã có ta lo.” Ánh mắt Thích Mặc Thanh chỉ còn lại sự lạnh lùng.


Chương 274: Dấu vết để lại



Trong bầu không khí có chút ấm áp, Tiết Tịnh Kỳ nằm trên giường mắt lớn trừng mắt nhỏ với Thích Mặc Thanh. Hai người nhìn thẳng vào đối phương, không nói một lời.

Mỗi lần định nói chuyện, lại bị ánh mắt của anh ngăn lại, đôi mắt lạnh lùng kia quét qua, cô chỉ có thể hậm hức nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tiết Tịnh Kỳ tỉnh lại lần nữa, cung nữ bên ngoài đã bưng thuốc tới, Thích Mặc Thanh đang ngồi thổi chén thuốc.

"Há mồm." Thích Mặc Thanh nhìn Tiết Tịnh Kỳ đã tỉnh lại lạnh lùng nói.

Xem ra chàng không định nhìn cô một cái rồi rời đi, mà còn muốn cho cô uống thuốc.

"Vương gia, cứ để ta tự mình làm đi." Tiết Tịnh Kỳ làm bộ muốn nhận lấy chén thuốc trong tay chàng, lại bị chàng trừng mắt một cái, không tự giác há miệng ra.

Chàng múc từng muỗm từng muỗng đưa vào trong miệng cô, rõ ràng vị thuốc rất đắng, lúc này lại trở nên ngọt ngào, mỗi khi thìa chạm đến môi, mặt của cô không tự chủ được mà nóng lên.

"Uống hết đi, sau này ta không có ở đây cũng phải ngoan ngoãn uống thuốc." Thích Mặc Thanh cầm lấy khăn tay ở bên cạnh đến lau miệng cho cô, bất tri bất giác vươn tay lên vuốt nhẹ gương mặt của cô.

Cảm giác nổng hổi truyền tới từ lòng bàn tay chàng, lúc này Tiết Tịnh Kỳ mới biết chàng đang làm gì, vội vàng tránh khỏi sự đụng chạm của chàng.

"Vương gia, vì sao chàng lại đối xử tốt với ta như vậy?" Tiết Tịnh Kỳ né tránh lòng bàn tay của chàng, thấy sắc mặt chàng khó coi đặt tay xuống, thì vội vàng nói sang chuyện khác.

Lúc này, sắc mặt của Thích Mặc Thanh tối đen lại, Tiết Tịnh Kỳ cũng không biết mình hỏi sai điều gì mà chọc khiến chàng tức giận như vậy, còn chưa kịp hỏi vì sao, chàng đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô.

"Cho tới bây giờ nàng còn chưa hiểu vì sao ta đối xử với nàng như vậy sao? Do nàng giả bộ không biết, hay là cố ý hỏi thế?" Giọng điệu của Thích Mặc Thanh có chút lạnh lùng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.

Thấy chàng nói vậy, trái tim Tiết Tịnh Kỳ bỗng như bị bóp chặt, trố mắt nhìn chàng, không phải chàng đã biết thân phận của mình rồi chứ?

Tiết Tịnh Kỳ có chút trốn tránh: "Vương gia, chàng nói gì vậy? Ta không hiểu, ta có hơi mệt, chàng vẫn nên về trước đi."

Dứt lời, cô liền quay người đưa lưng về phía Thích Mặc Thanh, bề ngoài bình tĩnh như ao tù nước đọng, nhưng thật ra trong lòng đã sớm nổi gió bão.

Một lúc lâu, sau lưng không có động tĩnh gì, thậm chí cô cho là có phải Thích Mặc Thanh đã lặng lẽ rời đi rồi không.

"Được, nàng vẫn còn đang bệnh, việc này tạm thời không đề cập tới, chờ nàng khỏi rồi, chúng ta sẽ nói rõ ràng." Thích Mặc Thanh nghiến răng tức giận, chàng chỉ có thể đợi, đợi đến một ngày nàng nguyện ý nói rõ thân phận mình với chàng.

Dứt lời, tiếng bước chân nặng nề rời đi, cửa bị mở ra, rồi đóng lại, rõ ràng âm thanh rất nhẹ nhàng, thế mà rơi vào tai cô lại trở nên khó nghe.

Trong lòng Tiết Tịnh Kỳ lo lắng khiến tim đập thình thịch, cô rất muốn giả bộ như cái gì cũng không biết, thế nhưng mà cô không thể. Thích Mặc Thanh đã nói rõ ràng rồi, chờ sau khi cô khỏi bệnh, chàng muốn có thể nói rõ ràng hết cả.

Chuyện chàng muốn nói không gì ngoài thân phận của cô rồi.

Cái gì nên tới thì sớm muộn cũng phải tới, mục đích của cô không phải chính là vậy sao? Nếu như chàng nhận ra mình, chẳng phải đại biểu cho việc chàng vẫn chưa có quên mình.

Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải tất cả đều vui vẻ hay sao?

Sắc trời bên ngoài tối dần, bất tri bất giác từ buổi sáng tiến cung, lúc này đã chạng vạng tối, Hàn Nguyệt thấy chàng đi ra, lập tức phủ thêm một tấm áo choàng cho chàng.

"Vương gia, may mà người tới kịp, nếu không chắc chắn công chúa đã xảy ra nguy hiểm rồi, lần này do nô tỳ thất trách, nếu như nô tỳ một tấc cũng không rời công chúa thì sẽ không cho Ôn vương phi có cơ hội ra tay. Xin vương gia trách phạt." Hàn Nguyệt bịch một tiếng quỳ xuống đất, trên mặt đầy vẻ hối hận.

Thích Mặc Thanh buộc lại áo choàng, ánh mắt nhìn lửa đèn phía xa, nhắm mắt lại: "Ngày mai đi lãnh phạt đi." Ngừng một chút, lại nói: "Những chuyện khác ta có thể không truy xét, chỉ có chuyện này không được. Ngươi cũng biết, nàng quan trọng với ta thế nào."

Còn quan trọng hơn so với bất cứ kẻ nào hay chuyện gì, thậm chí là cả tính mạng của chàng.

Sao Hàn Nguyệt lại không biết, nếu không mình cũng sẽ không trăm cay nghìn đắng được sắp xếp tiến cung hầu hạ.

"Vâng, nô tỳ ghi nhớ."

"Người ban nãy thế nào? Nhìn qua cũng là dáng vẻ vừa khỏi bệnh nặng." Lúc Thích Mặc Thanh tiến vào Đông Hoa Viên, đã không thấy tăm hơi của Doãn Tiêu La đâu, chỉ có một người đàn ông với cơ thể yếu đuối, nhìn qua trông rất ốm yếu đang ôm lấy Tiết Tịnh Kỳ.

Hàn Nguyệt ngẫm nghĩ, người chàng vừa nói chắc là Minh Khê.

"Vương gia, người vừa cứu công chúa chính là người mà công chúa muốn dùng Thiên Sơn tuyết liên để cứu, cũng là người cùng tới với Triết Công tướng quân." Hàn Nguyệt trả lời.

Mặc dù mấy ngày nay không điều tra tin tức nhưng lai lịch của Minh Khê thì vẫn biết một hai, người có thể khiến công chúa để ý, chắc chắn không phải người tầm thường.

Thích Mặc Thanh gật đầu, nếu là người đi cùng Triết Tông thì ngoài việ là người của nước Thịnh Chu, thì chính là thị vệ bên người đi theo Tiết Tịnh Kỳ tiến cung.

Nếu như là người của Triết Tông tướng quân, cô nhất định sẽ không để ý như vậy, trừ phi là theo cô cùng đến hoàng cung.

Chẳng lẽ, trước đó bọn họ đã quen biết?

Chuyện xảy ra một năm qua rất rất nhiều, chàng không biết một năm đó cô đã trải qua thế nào, nhưng chàng biết, cô nhất định đã chịu không ít khổ sở.

"Không sao, ngươi đi vào chăm sóc nàng đi, có chuyện gì lập tức báo cho ta biết." Thích Mặc Thanh nói xong thì rời khỏi Đông Hoa Viên.

Điều tiếc nuối nhất chính là rõ ràng biết Tiết Tịnh Kỳ ở trong hoàng cung này không tránh được nguy hiểm, nhưng chàng không có biện pháp gì, chỉ có thể giữ cô lại ở cái nơi ăn thịt người không nhả xương này.

Ngay cả khi cô bị người ta hãm hại, chàng cũng không có biện pháp.

Lúc xuất cung, đèn đuốc bên ngoài đã mịt mờ mờ một khoảng, ánh lửa đốt lên chiếu xạ khắp thành, lúc sáng lúc tối.

Đây rõ ràng là một khung cảnh đẹp đẽ ấm áp, nhưng rơi vào trong mắt anh lại chỉ là một mảnh lờ mờ khó coi.

Đúng là lúc tâm trạng không tốt, nhưng cái gì cũng thấy gai mắt.

"Giả Sơn, ngươi tìm Lãnh Tước qua đây." Vừa bước vào cửa, Thích Mặc Thanh liền quay người nói với Giả Sơn đứng sau lưng.

Vì sao lại đột nhiên tìm Lãnh Tước?

Giả Sơn có chút khó hiểu, nhưng vẫn bẩm báo chi tiết: "Vương gia, Lãnh lâu chủ đã dẫn kiều thê ra ngoài ngao du bốn biển, cũng không biết giờ hắn đang ở nơi nào."

Từ sau khi cưới vợ xong, cả ngày Lãnh Tước không màng chính sự, cứ như có được thê tử là có cả thế giới.

Thật lâu trước đó hắn đã dẫn Ngọc Thuần đi tìm kiếm danh dược, ra ngoài ngao du bốn bể, không biết ném kinh thành đến chỗ nào trong lòng rồi.

Thích Mặc Thanh ngẫm nghĩ, bây giờ bản thân đang phải đối mặt với một cửa ải lớn, rõ ràng biết Tiết Tịnh Kỳ ở trước mặt mình nhưng lại không thể nhận nhau, hắn thì hay rồi, chẳng quan tâm gì cả, còn mang theo kiều thê đi chơi.

Càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.

"Hắn ra ngoài bao lâu rồi?" Thích Mặc Thanh đi vào, vừa đi vừa hỏi.

"Chừng ba tháng." Giả Sơn tính toán thời gian một chút rồi nói.

Ba tháng, Lãnh Tước từng nói với chàng về lộ trình mà hắn muốn ra ngoài du lịch, bây giờ đã ba tháng, đoán chừng đã chạy tới Hoắc Thành, núi Ninh Vân, chỗ của Hoài Danh các chủ rồi

Dựa theo lộ trình tính ra thì hẳn không sai, Thích Mặc Thanh tiến vào thư phòng, thị nữ lập tức châm đèn lên.

"Lập tức dùng bồ câu đưa tin tới Hoắc Thành, núi Ninh Vân của Hoài Danh các chủ, bảo Lãnh Tước trong vòng ba ngày phải lập tức trở về kinh thành." Thích Mặc Thanh ngồi lên chính vị, trong lòng cực kỳ rối bời, trong đầu đều là vết thương của Tiết Tịnh Kỳ.

Xem ra thật sự có chuyện, cho nên mới vội vã bảo Lãnh Tước trở về như vậy, chẳng lẽ có người xảy ra chuyện gì?

Giả Sơn đáp lời, đang định lui ra thì lại nghe Thích Mặc Thanh nói: "Chờ đã, hộ tâm đan mà lần trước Lãnh Tước ra ngoài du ngoạn để lại có còn không"

Mặc dù hộ tâm đan là Lãnh Tước để lại không thể làm cho người ta cải tử hồi sinh, nhưng cũng có thể cứu mạng người trong trừng hợp nguy nan, là một loại dược hoàn trăm năm khó chế được, cũng chỉ có ba viên.

Lúc trước đối phó với Thái tử, Thích Mặc Thanh bị người ta âm thầm bắn tên tẩm độc, làm thời khắc hấp hối, dùng một viên, trăm cay nghìn đắng cũng giữ được tính mạng.

Còn có một lần lúc chàng ra ngoài làm việc, bị trúng độc bọ cạp, cả người phát tím, miệng sùi bọt mép, cho dù là đại phu trên giang hồ hay là thái y đều hết cách xoay chuyển, vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc như vậy, Thích Mặc Thanh không tiếc dùng một viên hộ tâm đan bảo vệ tính mạng của mình.

Bây giờ lại nhắc tới hộ tâm đan này, không biết rốt cuộc là người nào có bệnh nặng mà phải dùng tới dược hoàn thần kỳ như vậy.

"Vương gia, trước đây không lâu, Lãnh lâu chủ có để lại tổng cộng ba viên hộ tâm đan, bây giờ còn một viên cuối cùng, vương gia, người trúng độc gì sao?" Giả Sơn có chút khiếp sợ, chỉ sợ Thích Mặc Thanh sẽ gật đầu.

Thích Mặc Thanh lắc đầu: "Không phải ta, là Hòa Sắt công chúa bị người ta ám hại, ngày mai người đi lấy hộ tâm đan, khi nào tiến cung ta sẽ mang cho nàng."

Về mặt thân phận của Hòa Sắt công chúa, bọn họ cũng có nghe Thích Mặc Thanh nhắc đến, chẳng qua chỉ cảm thấy thân phận của Hòa Sắt công chúa đặc biệt, như thế nào lại bị bệnh nặng đến thế?

Giả Sơn hoài nghi đứng nguyên tại chỗ, chậm chạp không có hành động.

"Thất thần làm gì? Còn không mau đi đi?" Thích Mặc Thanh bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn hắn một cái, truy vấn.

Giả Sơn do dự một chút, cuối cùng không nhịn được đành nói: "Vương gia, hộ tâm đan này là bảo bối cứu mạng của Lãnh lâu chủ, nếu như Hòa Sắt công chúa không quá nghiêm trọng..."

"Làm càn, ta bảo ngươi đi thì cứ đi đi, đừng có hỏi vì sao." Thích Mặc Thanh lập tức ngắt lời hắn, không cho phép hắn nói tiếp.

Sắc mặt chàng có chút tức giận, mày kiếm nhíu lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Giả Sơn.

Từ trước tới nay Giả Sơn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của Thích Mặc Thanh, hắn một lòng muốn tốt cho Thích Mặc Thanh, ngoại trừ chủ tử của mình, hắn chưa từng vì ai mà tính toán lo liệu.

Bây giờ, là hắn sai rồi sao?

Mặc dù không biết vì cái gì, nhưng trước giờ hắn không làm trái ý của Thích Mặc Thanh.

"Vâng, thuộc hạ đi làm ngay." Giả Sơn gật đầu, quay người đi ra ngoài.

Gió tuyết bên ngoài có chút lớn, hắn ngẩng đầu nhìn sắc trời, sau khi đóng cửa lại mới thở dài một hơi.

Qua một ngã rẽ trên hành lang trong phủ, lúc sắp đi tới hiệu thuốc, thấy Nhục Nghê từ xa đi tới, trong tay còn bưng một món đồ giống như dùng để nấu canh.

"Nhục Nghê, ngươi lại hầm canh gì cho Vương gia thế?" Giả Sơn nhìn đồ trong tay Nhục Nghê, cái khay nhìn rất độc đáo, nghĩ là canh nấu bên trong cũng không tệ.

"Đây là lê tuyết hấp đường phèn, đun nhỏ lửa, ngươi đang định đi đâu thế?" Nhục Nghê thấy Giả Sơn vội vã đi ra khỏi thư phòng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì.

Nhục Nghê và hắn trước giờ đều là thị vệ bên người của vương gia, Giả Sơn suy nghĩ một chút vẫn là nói ra: "Ngươi có biết Hòa Sắt công chúa trong cung không?"

Nhục Nghê gật đầu.

"Vương gia vừa mới bảo ta đi lấy hộ tâm đan, ngày mai tiến cung sẽ đưa cho Hòa Sắt công chúa." Giả Sơn cũng biết Nhục Nghê biết đến sự tồn tại của Hòa Sắt công chúa, liền cực kỳ yên tâm nói cho nàng ta.

"Hộ tâm đan? Chẳng phải là dược hoàn cứu mạng mà Lãnh lâu chủ chuẩn bị cho vương gia trước khi đi sao, chỉ còn một viên cuối cùng, vì sao muốn đưa cho Hòa Sắt công chúa?" Nhục Nghê nhíu mày, có chút khó tin.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom