• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (10 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 1142 “Rác rưởi thật sự là cô!”

Một cô gái liếc nhìn Vu Kiệt bằng ánh mắt khinh miệt, cao giọng nói.





Vu Kiệt lắc đầu, nói một cách chân thành: “Không, là cô chưa từng thấy tiền mới đúng! Tao nói có đúng không, cậu Thượng Quan?”





Anh lại lần nữa nhìn về phía Thượng Quan Bắc, lên tiếng dò hỏi.








Thượng Quan Bắc kinh ngạc nhìn Vu Kiệt, không tiếp lời.





“Mày dám mắng tao hả? Mày mới là đồ chưa từng thấy tiền! Cả nhà mày đều chưa từng thấy tiền!”





Người đẹp bước về phía Vu Kiệt, giày cao gót giẫm lên sàn nhà tạo thành từng tiếng vang giận dữ, cô ta chỉ vào mũi anh mà mắng: “Loại người như mày nên chết sớm đi, đồ rác rưởi!”





Cô nàng này có vẻ ngoài rất xinh đẹp, nhưng miệng lại độc địa, tâm tư ác độc.





“Bốp!”





Bỗng nhiên…



VietWriter.vn






Vu Kiệt vung tay tát một cái vào mặt cô gái kia, khiến cô ta ngã lăn ra đất.





Cảnh tượng vô cùng rung động.





Vu Kiệt lại ra tay với một người phụ nữ!





Hơn nữa còn không chút nương tay.





Một bên má cô ta sưng vù lên, khóe miệng cũng chảy ra máu tươi.





Anh nhìn người đẹp vẫn còn đang khiếp sợ nằm trên đất, lạnh lùng nói: “Rác rưởi thật sự là cô!”


"Cậu Thượng Quan mà cô vẫn luôn muốn bám vào cũng thế!"


“Rác rưởi?”





Người đẹp bị đánh đến mức choáng váng, hai mắt toàn là sao.





Nhưng bên tai cô ta vẫn vang vọng mãi những lời này.





Rác rưởi?





Hắn nói mình là rác rưởi?





Còn nói cậu Thượng Quan là rác rưởi?





Người đẹp lộ vẻ không dám tin, ngơ ngác nhìn Vu Kiệt.





Tuy nhiên, cô ta đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vội đứng lên.





Mắng cô ta, đánh cô ta, những việc này đã là quá lắm rồi, vậy mà tên đàn ông này còn dám mắng cậu Thượng Quan, vậy thì quá đáng lắm rồi!





“Tên khốn không có mắt kia! Mày dám ra tay đánh người ở đây hả? Còn dám mắng cậu Thượng Quan nữa chứ! Mày chán sống rồi à?”





Người đẹp khàn giọng gào lên, vô cùng tức giận.





Vu Kiệt hơi nheo mắt, vẻ mặt lạnh tanh, cứ như đang nhìn một người chết vậy.





“Tôi cảnh cáo cô, cái tát vừa rồi chỉ là dạy cô một bài học, nếu còn không biết hối cái thì chớ có trách tôi không khách sáo!”





Trên người Vu Kiệt cũng dần tản ra khí thế uy nghiêm, mạnh mẽ, khiến mọi người cảm thấy bầu không khí thoáng chốc trở nên nặng nề.





Người đẹp hoảng hốt lui về sau mấy bước, trước mắt cô ta dường như có một ngọn núi lớn đang đứng sừng sững.





Cao không thể với!





Đôi đồng tử của cô ta co rúm lại, sau đó vội quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Bắc.





“Cậu Thượng Quan, cậu nhìn đi, hắn khi dễ em kìa!”





Người đẹp bĩu môi, hướng về phía Thượng Quan Bắc tìm kiếm giúp đỡ.



Dáng vẻ của cô ta quả thật rất đáng thương.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom