• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (7 Viewers)

  • Chương 907: Đã nhập ma

Trong chiếc xe sang trọng, sát ý tràn ngập.

Lúc này, Lý Nam cũng không có ý định nương tay.

Ông ấy đã lạc mất Vu Kiệt rất nhiều năm, vốn cảm thấy may mắn khi tìm được anh, nhưng không ngờ lại để anh phải chịu nhiều khổ cực như vậy.

Tuy rằng việc này có một phần liên quan đến nhà họ Lý, nhưng ngoài nhà họ Lý thì Giang Hồ Truyền Thừa và Gia Tộc Truyền Thừa cũng có trách nhiệm rất lớn.

Những người này khinh thường Vu Kiệt, không để nhà họ Lý vào mắt.

Thậm chí bất chấp cả Quốc Phái, không coi Song Thánh ra gì.

Bọn họ là những kẻ hám lợi, bạo ngược, vô tình.

Bọn họ không biết quý trọng sinh mệnh, khinh thường thế tục.

Dường như trong mắt đám võ giả kia, người thế tục chỉ là con sâu cái kiến mà thôi.

Hơn hai trăm người dân thôn Trường Mao chính là một minh chứng rõ ràng.

Người sở dĩ được gọi là người chính vì so với động vật, con người có tình cảm.

Nếu như xem mạng người như cỏ rác thì có khác gì súc vật đâu chứ.

“Vâng, tôi sẽ đi xử lý người nhà họ Thường”.

Lão Ưng gật đầu đáp.

Anh ta đã tra ra một vài chứng cứ phạm tội của nhà họ Thường, nhất là những thứ đã tìm được tại nơi ở của bọn họ…

Nếu anh ta công bố những thứ này ra ngoài e là sẽ làm dư luận dậy sóng.

Chẳng mấy chốc, xe cũng đã đến bệnh viện.

Lý Nam bước xuống trước, được Lão Ưng dẫn đường đi đến phòng bệnh của Vu Kiệt.

Trong hành lang có người của ba thế lực tề tụ.

Tổ chức Đệ Nhất, tổ Báo và nhà họ Yến.

Lúc này có thêm người của Mật Điệp Tư.

Có thể nói bệnh viện đã được bao vây không có kẽ hở.

“Ông Lý!”

Mọi người lần lượt lên tiếng chào.

Lý Nam khẽ gật đầu, bước vào, ánh mắt hướng về phía Vu Kiệt trước tiên.

Lúc này anh đang nằm trên giường bệnh trắng toát.

Đồng tử Lý Nam thoáng chốc co lại.

Ông ta nhìn thấy trên người anh được quấn đầy băng gạc, trông vô cùng nặng nề.

Có thể thấy anh bị thương rất nhiều nơi trên cơ thể.

“Sao rồi?”

Lý Nam dò hỏi.

Một bác sĩ bên cạnh vội bước lên trước nói: “Hiện tại vẫn đang hôn mê, theo như đặc điểm sinh lý thì đã không còn gì nguy hiểm nữa”.

Phía sau ông ta còn có mấy vị bác sĩ nữa, bọn họ đều đang rất căng thẳng.

Vừa nghe nói có nhân vật lớn muốn tới, những người này liền vội vàng chạy đến đây.

Phải biết, những người trong bệnh viện đều là nhân vật lớn mà các bác sĩ không thể trêu vào.

Bây giờ, bọn họ lại tỏ vẻ tôn trọng người đàn ông trung niên vừa đến này, thấy vậy, các bác sĩ càng chắc chắn, thân phận của ông ấy vô cùng tôn quý.

Không ngờ một Lạc Thành nho nhỏ lại có thể tiếp đón nhiều nhân vật lớn như vậy, quả thật hiếm thấy.

“Kiệt!”

Lý Nam hé môi, bước đến trước giường Vu Kiệt.

Ông ấy gọi tên Vu Kiệt, nhưng người nằm trên giường lại không hề nhúc nhích.

Ông ấy đã từng nhìn thấy Vu Kiệt rơi vào nguy hiểm rất nhiều lần.

Từ lần đầu tiên cho đến hiện tại, ông ấy không biết sẽ còn bao nhiêu lần như thế nữa.

Tuy nhiên, bất kể thế nào, Vu Kiệt vẫn sống sót.

“Các người là người của Quốc Phái?”

Lúc này, Lý Nam mới chú ý đến bốn cường giả phong Thánh bên cạnh, bèn lên tiếng hỏi.

Bốn người kia khẽ gật đầu, một trong số đó tiến lên và nói:

“Y Thánh đang trên đường đến, đợi ông ấy đến nhất định sẽ chữa là vết thương cho tôn thái tử nhà họ Lý!”

“Tuy nhiên, ông ấy có nhắc đến một viên đá, chúng tôi đã tìm nhưng không thấy, không biết ông Lý có từng thấy nó không?”

Người này không bỏ qua một chút manh mối nào, lên tiếng hỏi.

Lý Nam nhíu mày đáp: “Không biết!”

Ông ấy vốn không biết viên đá nào cả, liền quay sang nhìn mấy người Lão Ưng.

“Chúng tôi không tìm thấy bất kỳ viên đá nào ở hiện trường, có thể đó chỉ là suy đoán của Y Thánh, đợi bọn họ đến hẳn sẽ có câu trả lời”.

Mạc Vãn Phong giải thích.

Lý Nam khẽ gật đầu và nói: “Các người đi ra ngoài trước đi, tôi muốn ở cùng con mình”.

Tất cả mọi người liền gật đầu, cảm thấy có chút thương tiếc.

Đây là tình yêu mà một người bố dành cho con của mình.

Trong phòng chỉ còn lại Lý Nam và Vu Kiệt.

Lý Nam cứ im lặng nhìn anh rất lâu… rất lâu…

Lúc này, trong bệnh viện vô cùng yên tĩnh.

Nhưng Lạc Thành thì lại không được yên tĩnh như vậy.

Lý Nam đã đến, người của Quốc Phái cũng đã đến.

Gần như tất cả mọi người đều tụ tập ở Lạc Thành.

Còn có rất nhiều người của Gia Tộc Truyền Thừa và Giang Hồ Truyền Thừa ẩn mình ở đây.

Bọn họ tựa như dã thú ẩn trong bóng đêm, chuẩn bị ra tay ngay thời điểm mấu chốt.

Trái lại, tân chưởng môn của phái Nga Mi – Mộ Doãn Thiện lại chuẩn bị rời khỏi đây.

Bà ta đứng trên tầng cao nhất của một tòa nhà, nhìn sang bệnh viện ở phía đối diện, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười.

“Thù giết sư phụ hiện tại không thể báo, nhưng vẫn còn lần sau!”

“Vu Kiệt! Tao muốn biết mày có bao nhiêu cái mạng để sống!”

“Phái Nga Mi sẽ vĩnh viễn không rơi đài! Tao sẽ khiến cho tất cả đệ tử trong môn phái tìm kiếm càng nhiều nguồn tài nguyên hơn nữa, xây dựng một Nga Mi lớn mạnh!”

“Đến lúc đó, tao sẽ khiến mày chết thảm hại hơn!”

Sắc mặt Mộ Doãn Thiệt càng lúc càng dữ tợn, hung hăng nói.

Bà ta có thể cảm nhận được có rất nhiều luồng hơi thở mạnh mẽ đang tồn tại xung quanh đây.

Đám người này đều muốn đến để lấy mạng Vu Kiệt.

Bà ta cười càng thêm rạng rỡ, xoay người liền đi khỏi.

Tiếp đó, Mộ Doãn Thiện bước lên một chiếc ôtô đỗ sẵn trước tòa nhà.

“Bác tài, đến sân bay!”

Mộ Doãn Thiện thản nhiên nói.

Tài xế taxi cười nói: “Cô à, cô đến thật đúng lúc, nếu sớm một chút e là không thể vào sân bay được!”

“Không vào được ư? Vì sao?”

Mộ Doãn Thiện tỏ vẻ hứng thú hỏi, tâm trạng của bà ta hiện đang rất tốt.

“Ai mà biết có nhân vật lớn nào đến Lạc Thành chứ, vậy mà bày ra thế trận lớn như vậy, ngay cả sân bay cũng bị phong tỏa”.

Tài xế bùi ngùi nói.

“Vậy à? Sao bây giờ lại có thể vào được?”

“Bây giờ à? Nghe nói những nhân vật lớn kia đều đã đến bệnh viện, nên sân bay hoạt động trở lại!”

“Ồ, vậy à!”

Mộ Doãn Thiện lạnh lùng cười, hướng mắt về phía bệnh viện, vẻ mặt rét lạnh.

“Bọn họ đi bệnh viện… có lẽ là để gặp người sắp qua đời!”

“Chắc là vậy, nghe nói bệnh viện cũng bị phong tỏa, nói tóm lại, hiện tại Lạc Thành không giống như lúc trước!”

Tài xế đáp.

Ông ta cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra,

Những chuyện này đều do hành khách nói lại.

Tuy nhiên, Mộ Doãn Thiện lại rất vui vẻ, bà ta hận không thể đặt một đầu đạn hạt nhân trong bệnh viện.

“Có đôi khi, khác thường một chút mới khiến xã hội này phát triển, nếu không phá vỡ cái cũ thì sao có thể nghênh đón một thế giới mới?”

Mộ Doãn Thiện nói một cách đầy hàm ý.

Tài xế liếc nhìn bà ta thông qua kính chiếu hậu, cảm thấy có hơi khó hiểu, rốt cuộc người phụ nữ này đang nói điều gì.

Ánh mắt Mộ Doãn Thiện càng thêm sắc bén, trong đầu bà ta đã có một vài kế hoạch.

Vì vậy, bà ta lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập vào một phần mềm và bất đầu phát một đoạn tin.

Chẳng mấy chốc bà ta đã tìm ra mấy tấm hình cần dùng, đây là những hình ảnh mà Mộ Doãn Thiện phải mạo hiểm tính mạng mới chụp được.

Trong ảnh, dáng vẻ của Vu Kiệt vô cùng đáng sợ, tàn bạo và máu lạnh.

Anh dùng một cước đá vỡ đầu kẻ địch, khiến cho máu tươi văng tung tóe.

Anh dùng một tay xé nát tay đối phương, kéo theo cả gân mạch.

Anh xem đầu người là quả bóng để chơi đùa.

Những khoảnh khắc đặc tả cảnh tượng giết người của anh đều bị chụp lại.

Vu Kiệt cười, nụ cười của anh trong ảnh càng thêm quái đản.

Ánh mắt anh sâu thẳm, tựa như đến từ nơi vực sâu.

Khí thế toàn thân khiến người ta có cảm giác không rét mà run, cứ như gặp phải một tên ác ma.

Ngay sau khi đăng ảnh, Mộ Doãn Thiện gõ thêm một hàng chữ:

Vu Kiệt – thiên tài đệ nhất võ giới đã nhập ma.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom