• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (14 Viewers)

  • Chương 869: Chiếc máy bay đầu tiên đến

Dùng người mà anh quan tâm nhất để uy hiếp anh, đây là thủ đoạn mà bọn họ đã quen dùng.

Ban đầu, khi ở chùa Hàn Sơn, đám lừa trọc tự xưng là chính nghĩa kia đã dùng Cẩm Tú để ép buộc Vu Kiệt lên núi, buộc thầy Diệp Lâm phải đơn độc đối mặt với kẻ địch.

Hôm nay, bọn họ cũng dùng thủ đoạn tương tự ở đây, lấy mạng của ân nhân Vu Kiệt để buộc anh hiện thân.

Việc mà anh không muốn đối mặt nhất cũng đã xảy ra.

Ngọn đuốc rực cháy dưới cơn mưa giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt vì vụ nổ bom ở khu vực 6, dù có cháy thế nào cũng không tàn.

Nhìn những bó đuốc tẩm xăng dưới chân Ngô Tiểu Phàm, Vu Kiệt siết chặt nắm đắm, ánh mắt tràn đầy sát ý.

Anh tin chắc chỉ có lão già chưởng môn của Thiên Sơn mới có thể làm ra chuyện như vậy.

Đúng là già rồi cũng không cần mặt mũi nữa.

Vì mục đích của mình mà không từ thủ đoạn, đây chẳng phải Giang Hồ Truyền Thừa mặt ngoài thì huy hoàng đẹp đẽ nhưng bên trong đã sớm thối rữa đó sao?

Vu Kiệt không thể trơ mắt nhìn Ngô Tiểu Phàm chết trong tay bọn họ!

Nhưng nếu thật sự hiện thân, đối mặt với năm tên cường giả phong Thánh, nói thật Vu Kiệt cũng không biết nên đánh như thế nào. Đây là một trận chiến không cân sức, cũng là trận chiến mà anh cảm giác mình gần kề với cái chết nhất kể từ khi sinh ra cho đến nay.

Đứng ra chỉ có một con đường chết.

Mạng của anh!

Mạng của Ngô Tiểu Phàm!

Rất quan trọng, đều rất quan trọng!

Mâu thuẫn trong lòng anh tựa như sóng thần va chạm với lốc xoáy, từ tận sâu trong đáy lòng là một trời mưa bão.

Nhưng nhìn cơn mưa đang ào ào trút xuống, nhớ đến những người dân vô tội của núi Trường Mao chết trong vũng máu trước nhà mình, nhớ đến khoảnh khắc khi anh mở mắt ra lần đầu tiên sau vụ tai nạn máy bay ở Luân Thành và thấy được Ngô Tiểu Phàm cùng ông cụ Ngô… Mâu thuẫn lập tức biến mất.

Đáp án chỉ có một!

Vu Kiệt thu hồi súng bắn tỉa của mình, từ từ đứng dậy.

Trong đầu lại hiện lên những ký ức khi còn bé.

Đó là hình ảnh bố mẹ Vu cùng anh và anh trai ngồi trước cửa nhà nướng khoai lang.

Bố mẹ Vu tuy chỉ là những người nông dân còn chưa học hết tiểu học, điển hình mù chữ, không biết nhiều ký tự, ngay cả tên mình cũng viết ngoáy, nhưng chính bọn họ đã dạy Vu Kiệt nguyên tắc làm người cơ bản từ khi còn nhỏ.

“Bố Vu, theo bố thì người như thế nào mới thực sự là một người chân chính?”

Bố Vu: “Người có ơn tất báo mới thật sự là người, người khác cứu mạng con không chỉ là cứu con, mà còn cứu những người quan tâm con, yêu thương con. Trong xã hội đề cao lợi ích hiện tại, có người bằng lòng cứu con mà không mong được báo đáp thì đó chính là phúc phần mà con tu được từ mấy kiếp, cứu mạng của một người cũng chính là cứu được một gia đình, cho nên mới có câu nói, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ”.

“Bố mẹ Vu của con tuy không có học thức, nhưng làm người, chúng ta không thẹn với lương tâm. Tiểu Kiệt, con phải nhớ kỹ, nếu có một ngày có người cứu con thì con phải báo đáp họ, bất kể là sống hay chết, nếu ngay cả ân nhân cứu mạng mình mà cũng bỏ mặc thì cái mạng này của con không gọi là mạng!”

“Mà đó là… vong ân phụ nghĩa!”

“…”

Trong cơn mưa, trăm hoa đua nở.

Ngọn lửa bùng cháy trong mưa, tản ra một ít sương mù hóa thành mây, lượn lờ giữa không trung.

Trên thế giới này không thiếu người thông minh, kẻ ngu đần, tiểu nhân và quân tử, những người có chí hướng…

Nhưng lại thiếu người có thể đạp lên thế tục, thẳng bước đi đến cuối con đường mà mình đã chọn.

Bất kể phía trước là sống hay chết, bất kể ở cuối con đường có là bóng tối vô tận hay là một vùng đất đầy nắng ấm.

Vu Kiệt đứng lên.

Anh ném súng bắn tỉa và ba lô xuống, sau đó rút ra đao đốn củi giắt bên hông, nắm chặt trong tay.

Lúc này đây, anh đã hoàn toàn từ bỏ việc ẩn nấp, thoáng chốc xuất hiện trong tầm nhìn của vô số camera giám sát.

“Đã tìm được hắn, ở đằng kia, ngay trong sân của quán trà Long Môn”.

“Đã thấy, hắn ở góc đông nam!”

“Tất cả đệ tử nhà họ Thường nghe lệnh, lập tức bao vây quán trà Long môn, nhanh, nhanh lên…”

Ngay lúc đó, một tên đệ tử nhà họ Thường đứng sau lưng năm tên cường giả phong Thánh vốn đang chăm chú quan sát màn hình máy tính bảng trong tay, khi thấy bóng dáng Vu Kiệt, hắn ta lập tức ra lệnh.

Kết quả là…

Thông qua hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ có thể thấy…

Trên đường.

Trong hẻm nhỏ.

Xuyên qua hành lang Lục Dã.

Chạy qua đường nhỏ Trần ốc.

Một loạt tiếng bước chân dày đặc tựa như đàn thú đang di chuyển trong rừng từ bốn phương tám hướng vọng đến.

Đệ tử nhà họ Thường lăm le vũ khí lạnh trong tay, chỉ trong 10 phút ngắn ngủi bọn họ đã bao vây quán trà Long Môn lớp trong lớp ngoài.

Nhân số nhiều đến mức xếp hàng từ cửa kéo dài hơn 200 mét đến tận đầu cầu thông vào sân nhà họ Thường.

Bọn họ ngẩng đầu nhìn Vu Kiệt, không ai dám dẫn đầu xông vào quán trà.

Giờ phút này, Vu Kiệt đứng đơn độc ở đó.

Bóng lưng cô tịch mang đến cho người nhìn tác động thị giác cực kỳ mạnh mẽ.

Gió lạnh đìu hiu bên sông Dịch,

Tráng sĩ ra đi chẳng quay về!

Vu Kiệt nhếch miệng nở một nụ cười giễu cợt.

Anh nắm chặt đao đốn củi trong tay, cúi đầu nhìn một lượt đám đệ tử của nhà họ Thường.

Sau đó, anh bước xuống lầu.

Từng bước nặng nề giẫm lên bậc thang, đao đốn củi trong tay vẫn còn nhỏ máu, lưỡi đao dính máu vẫn sắc bén như trước.

Anh bước ra cửa chính.

Mở cửa.

Con đường đá phía trước cửa toàn người là người.

Tất cả bọn họ đều muốn giết anh.

Trong mắt bọn họ tràn đầy sát ý, tựa như một đám chó săn mới trưởng thành không lâu, đang chuẩn bị săn giết con mồi đầu tiên.

Thế nhưng, thứ bọn họ phải đối mặt là một con sói đã thân kinh bách chiến với vô số vết thương trên người.

Một con sói cô độc!

Vu Kiệt bước ra cửa, ngay bước đầu tiên, anh đã lạnh lùng hô to với chưởng môn Thiên Sơn ở cách đó hơn trăm mét: “Thả người vô tội!”

“Cô ấy không liên quan!”

Chưởng môn Thiên Sơn cười lạnh: “Vậy phải xem mày có đủ nhanh để đến trước mặt tao hay không?”

Vừa dứt lời, chưởng môn Thiên Sơn liền ném bó đuốc trong tay ra.

“Ầm!”

Ngay sau đó, bó đuốc rơi vào chồng đuốc tẩm đầy xăng.

Chỉ trong một nhịp thở, lửa đã cháy bùng lên cứ như có một đôi tay từ địa ngục duỗi ra, không ngừng hướng lên trên với ý đồ cắn nuốt thân thể Ngô Tiểu Phàm.

Khói cuồn cuộn bốc lên như đài phun nước.

“Không ổn!”

Vẻ mặt Vu Kiệt lập tức thay đổi.

Đúng lúc này, ông cụ nhà họ Thường tức giận quát lên: “Tất cả đệ tử nhà họ Thường nghe lệnh, giết hắn cho ta!”

“Vâng!”

“Hô…”

“Hô…”

“Hô…”

Trên con đường đá xanh chỉ rộng khoảng hai mét, hơn một trăm đệ tử nhà họ Thường hét lên một tiếng, sau đó giơ vũ khí lạnh trong tay lên, vọt về phía Vu Kiệt.

Lúc này, Vu Kiệt không tiếp tục ẩn mình nữa.

Anh siết chặt đao đốn củi trong tay, khí kình trong cơ thể bộc phát, giẫm chân lấy đà xông vào đám người.

Một tay anh cầm đao!

Một tay kết ấn!

Đao ấn giao nhau là vì nghĩa!





Ngay lúc này, khi trận chiến đang nổ ra một cách khốc liệt thì ở sân bay Lạc Thành, cuối cùng, chiếc máy bay đầu tiên cũng đến.

Trên bầu trời xuất hiện một chiếc máy bay màu trắng có in biểu tượng.

Nếu chụp lại hình ảnh biểu tượng kia và tra tìm trên Internet thì kết quả nhận được chỉ có một.

Thông tin mà bạn tìm kiếm không tồn tại!

Bởi vì… đó chính là một chiếc máy bay chuyên dụng.

Mạc Vãn Phong… đã đến!

 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom