• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (9 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chương 514: Tiếng sấm rền báo hiệu cơn bão đến

Hành động bắt giữ lần này không hề kinh động đến bất kỳ ai.



Bởi vì bản thân nó là một kế hoạch không thể để lộ ra ánh sáng.



Mang theo một chút sắc thái âm u.



Từ khi bắt đầu chấp hành đã khiến người ta cảm thấy không có gì là vinh quang.



Nhưng có đôi khi…



Trên thế giới này, không phải tất cả mọi thứ, tất cả mọi người đều hào nhoáng như vẻ ngoài mà họ thể hiện.



Những ngôi sao hàng đầu trong ngành giải trí đôi khi cũng ra vào mấy cái tiệm massage, hộp đêm,… làm một vài chuyện dơ bẩn, không thể để cho người khác biết. Sau đó, ban ngày, họ lại tiếp tục dùng khuôn mặt xinh đẹp của mình để kiếm thật nhiều tiền.



Không bị phát hiện thì vẫn tiếp tục làm.



Nếu bị phát hiện thì… cắn ngược lại kẻ đã tố cáo mình, tố hắn vu khống, song song đó, vận dụng mối quan hệ cá nhân để xóa bỏ những bài viết hoặc video có liên quan, rồi đăng đàn nói xin lỗi qua loa. Hôm sau, bọn họ lại tiếp tục cuộc sống mà với nhiều người có nằm mơ cũng không mơ thấy.



Đối với những hòa thượng ở chùa Hàn Sơn, ngôi chùa này vốn là một trong ba thánh địa lớn của Phật Môn, sức ảnh hưởng đủ để tất cả mọi người trong võ giới nghe theo quyết định của bọn họ.



Lại nói, giết một người bình thường…



Đối với người của võ giới, giết được thì giết, miễn không cho người khác biết là được, không phải sao?



Dương Cẩm Tú bị mang đi.



Thông qua con đường đặc thù, tất cả những dấu vết có liên quan đến cô và Tứ Thánh Tử đều bị giấu kín.



Chỉ có điều…



Ngay khi tất cả những người tham gia vào kế hoạch lần này cho rằng mọi chuyện sẽ lẳng lặng trôi qua, bọn họ chỉ cần đợi đến khi Vu Kiệt quay trở lại, bùng nổ thì sự xuất hiện của một người đã phá vỡ tất cả.



Nhìn thấy nhân viên giương cao biểu ngữ trước cửa bệnh viện, Lý Đại Năng nhíu chặt mày, anh ta đứng giữa đám người, ngước mắt nhìn về phía khoa điều trị nội trú, nghĩ đến Triệu Lệ Lệ…



Anh ta nắm chặt tay, nhanh chóng lách khỏi đám người vây quanh bệnh biện, tìm đến một bờ tường hẻo lánh, leo vào. Sau khi xác định không bị phát hiện, anh ta nhanh chóng đi đến phòng bệnh của Triệu Lệ Lệ.



Không bao lâu sau, Lý Đại Năng đã bước vào hành lang, đập vào mắt anh ta là thi thể của y tá nằm trong vũng máu.



Lý Đại Năng nhíu mày, cảm giác bất an trong lòng càng thêm dữ dội, anh ta nhấc chân chạy như điên về phía phòng bệnh của Triệu Lệ Lệ với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.



Hơi thở của anh ta trở nên gấp gáp.



“Lệ Lệ!”



Lý Đại Năng hô to một tiếng, xông vào phòng bệnh.



Tiếp đó…



Anh ta thấy được vết máu còn sót lại trên sàn nhà cạnh giường, cùng với bóng người ngồi trên giường đang không ngừng run rẩy, miệng lẩm bẩm mấy câu khó hiểu.



“Lệ Lệ!”



Chỉ mới cách xa có vài hôm mà đã như mấy năm rồi!



Nhìn thấy vẻ mặt Triệu Lệ Lệ tràn đầy hoảng sợ, Lý Đại Năng lập tức vọt đến trước mặt cô ta.



“Lệ Lệ!”



Triệu Lệ Lệ ngẩng đầu, động tác của cô ta có hơi chậm chạp.



Khi nhìn thấy Lý Đại Năng, Triệu Lệ Lệ vội giang tay ôm lấy cổ anh ta: “Đại Năng… Đại Năng… em sợ… em sợ…”



“Thật nhiều người… Thật nhiều máu… Đau quá… tai em đau quá…”



“Cô Dương… cô ấy… cô ấy…”



Cô Dương?



Dương Cẩm Tú!



Lý Đại Năng kịp phản ứng.



Dù mấy ngày nay anh ta không ở bên cạnh Triệu Lệ Lệ, nhưng anh ta biết rất rõ, ngoài y tá đã chết ở lối vào, thì Dương Cẩm Tú, cô chủ nhà họ Dương vẫn luôn làm bạn bên cạnh vợ mình.



Bạn gái của anh Vu.



Y tá đã ngã xuống bên ngoài.



Máu trong phòng không phải của Triệu Lệ Lệ…



Vậy thì chỉ còn một loại khả năng…



Đó là của Dương Cẩm Tú!



Dương Cẩm Tú đã xảy ra chuyện.



“Đã có chuyện gì xảy ra? Lệ Lệ, đừng sợ, đừng sợ, anh đã về, đừng sợ, ngoan, nói cho anh biết, cô Dương đã xảy ra chuyện gì?”



Lý Đại Năng cố gắng giữ bình tĩnh.



Liên tưởng đến thế trận gần như trước nay chưa từng xảy ra ở cổng bệnh viện, anh ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó.



Triệu Lệ Lệ run run giơ tay chỉ ra cửa: “Cô Dương… cô ấy… cô ấy bị bắt đi rồi! Là bốn tên hòa thượng của chùa Hàn Sơn… bọn họ… bọn họ nói… bản thân đến từ chùa Hàn Sơn!”



“Đại Năng… phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?”



“Đại Năng…”



“Chùa Hàn Sơn!”, Lý Đại Năng lẩm bẩm mấy chữ này, vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc.



Phải lập tức nói chuyện này cho ông cụ Dương.



Còn có… anh Vu!



Tuy Lý Đại Năng không biết rốt cuộc chùa Hàn Sơn ở đâu, vì sao bốn tên hòa thượng kia lại bắt Dương Cẩm Tú đi, nhưng anh ta biết rất rõ tính tình của Vu Kiệt, bất kể là ai, nếu dám ra tay với người thân của anh ấy, thì chắc chắn phải đối mặt với cơn giận khủng khiếp từ anh ấy. Thế nên chuyện này nhất định phải nói cho Vu Kiệt biết.



Nghĩ đến đây, Lý Đại Năng vội lấy điện thoại ra, gọi cho Vu Kiệt.



Nhưng vừa ấn phím gọi thì đầu dây bên kia liền vang lên âm thanh máy móc thông báo thuê bao không nằm trong vùng phủ sóng.



“Thuê bao không nằm trong vùng phủ sóng?”



“Việc này… Rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”



Vì sao lại không nằm trong vùng phủ sóng?



Không ai giải đáp nghi vấn trong lòng Lý Đại Năng.



Không được!



Lý Đại Năng lắc đầu, vội suy nghĩ cách liên hệ với Vu Kiệt.



Chắc chắn là có người có thể tìm được anh Vu…



Chắc chắn…



Tổ chức Đệ Nhất!



Đúng vậy!



Người mà lần đó đã đưa anh ta vào trại tập huấn của tổ chức Đệ Nhất.











Chẳng mấy chốc, tin tức này thông qua Lý Đại Năng truyền đến nội bộ của tổ chức Đệ Nhất.



Cùng lúc đó, ở thủ đô, từ sau chuyện ở khách sạn Holy Sky, gần như tất cả mọi người đều hiểu rõ một sự thật.



Tổ chức Đệ Nhất mặt sắt vẫn luôn ẩn mình trong bóng tối bảo vệ thủ đô có mối quan hệ nào đó với nhà họ Lý.



Hai mươi lăm năm trước, tiếc nuối trước cái chết của con dâu, ông không cách nào cứu vãn.



Hai mươi lăm năm sau, ông sẽ không cho phép bi kịch một lần nữa lặp lại.



“Truyền lệnh!”



Lão Ưng chắp tay, tỏ thái độ cung kính.



Gia chủ nhà họ Lý…



Ông cụ Lý, tay sừng sỏ từng đứng cạnh nhân vật vĩ đại đã qua đời ở thế kỷ trước, cả giận nói: “Bảo Lý Nam ra tay, diệt sạch… nhà họ Trần ở Thiên Thành!”



“Sống phải thấy người, chết phải thấy xác!”



“Mặt khác, viết một lá thư cho Quốc Phái, lấy danh nghĩa của tôi!”



“Bảo Quốc Phái nói với chùa Hàn Sơn rằng: Làm người, phải biết thẹn với lòng!”



“Ra tay với một cô gái, hỏi đám lừa trọc đó có biết xấu hổ hay không?”



“Có chuyện gì thì đến tìm tôi đây này!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom