• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (17 Viewers)

  • Chap-431




Chương 431: Cái kết của Owen (1)​




Sự nhẫn nhịn vừa rồi, chính là vì bà xã Triệu Lệ Lệ của mình.



Nhưng bây giờ, nếu còn nhịn tiếp, thì hắn ta chẳng còn đáng mặt đàn ông nữa.



Lý Đại Năng xuất thân từ phòng tập quyền anh Tứ Hải, vốn không đơn giản chỉ là một người bình thường, trước khi Vu Kiệt xuất hiện, giá trị của hắn ta trong phòng tập quyền anh Tứ Hải có thể sánh ngang với con đầu đàn của bầy chó hoang, chỉ cần hắn muốn, thì hắn chính là ông trời con ở Tứ Hải.



Một cú vừa rồi, trực tiếp thụi cực mạnh vào ót tên bảo vệ, khiến hắn văng ra ngoài, ngã sõng soài trên đất, chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu óc ong ong xoay vòng, đôi đồng tử nhất thời tụ máu đỏ bầm vì cú đấm, nhìn từ xa thôi đã thấy vô cùng kinh khủng!



Ngay lúc đó!



Ngoại trừ Vu Kiệt…



Mọi người đều chấn động kinh hoàng!



Bình thường khi bị Owen tát liên tục ba cái như trời giáng, tên nhãi giao hàng này còn không dám cả đánh rắm, sao bây giờ lại… ra tay?



Trong phút chốc, dường như có thứ gì đó đã khác đi!



Đôi mắt đó ngập tràn bộc phá, uy mãnh cực kỳ.



Thân thể vạm vỡ kia rốt cuộc cũng khiến cho đám bảo vệ quây kín hắn ta ý thức được, con trâu mộng này hoàn toàn không phải người bình thường!



Owen càng trợn trừng hai mắt, vẻ mặt không nói nên lời, có điều, lúc nhìn thấy mấy người còn lại không dám nhúc nhích nửa bước, hắn lập tức phản ứng kịp, gầm lên: “Sợ quái gì, lên! Nó chỉ có một mình, tụi bay bốn năm đứa lại đi sợ mình nó hả?”



“Bình thường khách sạn trả lương cho tụi bay để nuôi không một lũ vô tích sự à? Lên, lên ngay!”



“Lên ngay cho tao!”



Vừa là thúc giục, vừa là ép buộc!



Mấy tên bảo vệ quay sang nhìn nhau, rồi vội vã xông lên, một lần nữa vung nắm đấm về phía Lý Đại Năng.



Nhưng~



Vung nắm đấm ra với tay đấm hàng đầu phòng tập quyền anh Tứ Hải hả?



Đơn giản chỉ là một trò hề.



Quét mắt nhìn bốn nắm đấm đầy vẻ hung hăng khí thế đang hướng thẳng vào mình, Lý Đại Năng vẫn bình chân như vại, hai tay khuỳnh ra, ra tay với tốc độ sao xẹt.



Một giây sau!



“Binh!”



Lại hai tên bảo vệ bị hất văng ra.



Tất nhiên, việc này căn bản chưa kết thúc.



Hai tên bảo vệ còn lại thấy Lý Đại Năng ra tay xong mà chưa kịp hồi quyền, trong lòng mừng thầm, vội nhảy lên, đang định nhằm vào đầu hắn tống cho một cước.



Lý Đại Năng nghiêng người, đồng thời xoay một góc, một cú đá hung mãnh tung lên.



“Binh!”



Lại một âm thanh nặng nề nữa!



Hai tên bảo vệ còn lại ngã thẳng cẳng dưới đất, hai chân đau buốt, hệt như bị roi quất hết sức bình sinh, nằm vật ra đất không dậy nổi, luôn mồm gào rú kêu cha gọi mẹ.



Chỉ trong nháy mắt, vốn còn muốn ra tay hạ Lý Đại Năng, cho hắn ta biết sự lợi hại của nhóm bảo vệ này, vậy mà bây giờ ngay cả tư cách đứng bằng hai chân cũng không còn nữa!



Bọn họ bị choáng!



Owen cũng bị choáng!



“Cái… cái này… cái này… sao lại như thế được?”



Anh ta hoàn toàn không tin những gì đang xảy ra trước mắt mình là sự thật.



Đây rõ ràng không phải là kết quả mà anh ta có thể tưởng tượng.



Theo lý mà nói, bảo vệ cấp năm sao của khách sạn chẳng phải đều được huấn luyện chuyên nghiệp sao?



Cho dù thân thủ không thể lợi hại như quân đội, nhưng… nhưng cũng đâu thể trước một kẻ bình thường lại tỏ ra chẳng khác gì rác rưởi như vậy chứ!



Huống chi, tên giao hàng nhãi ranh kia vừa rồi mới ăn ba cái tát liên tiếp của anh ta, ngay cả nhúc nhích còn không dám!



Cái này chẳng phải là…



Anh ta kinh ngạc đơ người, nhưng còn hơn cả thế, là sợ hãi!



Trong lúc anh ta chuẩn bị mở miệng giục đám bảo vệ xông lên lần nữa, thì một ánh mắt lạnh lùng thẳng thừng nhìn xoáy vào mắt anh ta.



Vu Kiệt mở miệng, giọng lạnh băng: “Chơi chưa đã phải không?”



“Mày… mày… mày định làm gì tao?”



“Mày muốn làm gì?”, Owen luống cuống, giữa ban ngày ban mặt, anh ta cũng có thể cảm nhận một cách sâu sắc trong cú đá kia có bao nhiêu giận dữ, anh ta lắp bắp: “Tao cho mày biết, tao là người của gia tộc Lập Kiên, vua mới của Rothschild là anh em tao, mày chỉ cần đụng vào một sợi lông của tao thôi, tao… tao bảo đảm mày sống không bằng chết, mày…”



“Sống không bằng chết?”



Gia tộc Rothschild?



Lại một lần nữa nghe đến tên gia tộc này, Vu Kiệt vẫn không biến sắc mặt, ánh mắt nhìn Owen chẳng khác nào nhìn một thằng đần độn kém cỏi.



Nếu mà Owen biết được, đối với Vu Kiệt, thái độ của vua mới gia tộc Rothschild mà anh ta vừa nhắc đến kia là cam tâm tình nguyện dâng hiến toàn bộ tài sản của mình cho anh, đối xử với anh như một vị ân nhân, chỉ e là…



Anh ta sẽ sợ đến nỗi lập lức khuỵu gối xuống xin lỗi mất!



Tất nhiên là, Vu Kiệt hoàn toàn không có ý định nói ra, bởi vì không cần thiết phải làm thế.



Chỉ nghe anh thủng thẳng, từ tốn nói: “Được rồi, vậy thì tao lại muốn xem thử xem mày sẽ hành tao sống không bằng chết thế nào đấy, chỉ là, trước khi chết, mày còn phải làm một chuyện nữa!”



“Cái… cái gì cơ?”



Một thứ cảm giác bất an mãnh liệt không thể gọi tên chợt bùng lên trong ngực Owen.



Anh ta gồng cứng cơ mặt, hít sâu vào một hơi lấy bình tĩnh: “Mày… mày… mày muốn làm gì?”



“Binh!”



Lời vừa ra khỏi miệng, Vu Kiệt đã ra tay rồi.



Nâng chân lên, như nâng một cái búa, mạnh mẽ gõ vào đầu gối Owen.



Một cú gõ thôi, nhưng tựa như đầu kim nhọn hoắt xuyên qua da thịt, đi vào tận cốt tủy.



Tiếp đó, một cảnh tượng khiến người ta hãi hùng hiện ra trước mắt mọi người.



Vu Kiệt buông lỏng một tay, ấn đầu anh ta xuống với tốc độ nhanh không tưởng tượng nổi, bắt anh ta cúi gập người!



Hai đầu gối bị gập lại một góc 90 độ hoàn hảo nện xuống, tiếp xúc thân mật với mặt đất!



Anh ta khuỵu gối rồi!



Soạt!



Mấy tên bảo vệ bị quật ngã lăn ra đất vốn còn định thừa dịp gượng dậy nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, mặt mày hoàn toàn đơ ra vì kinh hãi, dáng vẻ thảm hại chẳng khác gì vừa gặp ma, thở không dám thở, nhúc nhích không dám nhúc nhích!



Tiền bạc, công việc quan trọng, hay là mạng sống quan trọng?



Còn phải chọn lựa nữa ư?



Trái lại, ngũ quan của Owen xoắn tít vào nhau.



Tất cả biểu cảm đều chỉ cần dùng một từ để miêu tả.



“Đau đớn”.



Cả người anh ta run lên bần bật.



Ngay lúc định ngẩng đầu lên, bên tai chợt vang lên giọng nói của Vu Kiệt: “Có một số người bẩm sinh đã ngứa đòn, ngày nào không ăn đòn thì ngày đó chịu không nổi, sáng nay tao chỉ trả lại mày một đá, coi như nể mặt mũi nhà họ Dương!”



“Nhưng không có nghĩa là tao tha thứ cho mày, mà mày, lại còn không biết hối cải, càng lúc càng quá đáng hơn, một thằng ngoại quốc, lại dám diễu võ dương oai trên đất Hoa Hạ chúng tao, làm nhục người dân nước tao, mày, phải cúi đầu xin lỗi!”



“Xin lỗi!”



Hai chữ này, nặng như núi đá đè đầu.



Xin lỗi Lý Đại Năng!



Xin lỗi những người đã bị mày xúc phạm!



Xin lỗi ngay lập tức!



Hai âm tiết như thể sấm giật chớp dồn, đâm vào hai tai Owen đau buốt, anh ta…



Anh ta nuốt nước bọt, trong cổ họng phát ra âm thanh gầm gừ, nghe rõ ràng một hai.



“Xin… Xin lỗi á?”



Buồn cười!



Thân là cậu ấm của gia tộc Lập Kiên, xưa nay chỉ có người khác khúm núm xin lỗi anh ta, làm gì có chuyện anh ta xin lỗi kẻ khác, huống hồ là một tay giao hàng nhãi nhép.



Cho nên, miệng anh ta vẫn khép chặt!



Owen không mở miệng ra được.



“Cậu Vu…”



Lý Đại Năng đứng sau lưng Vu Kiệt, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nước mắt cơ hồ đã làm vành mắt đỏ lên.



Cảm giác có người đứng ra bênh vực cho mình, hắn chưa bao giờ cảm nhận được!



Mấy tuần lễ liền, dường như đều là cảnh tượng như thế cả!



Nhưng, một giây sau!



Hắn trợn to mắt!



Hắn nhìn thấy một người trong đám bảo vệ lẹ làng rút một chiếc bộ đàm bên hông ra đưa lên miệng, sau đó…



Người đó rống lên: Mau, mau lên, cảnh báo cấp 1, lập tức thông báo cho Chủ tịch, lập tức kêu toàn bộ những người trực trong khách sạn đến đây cho tôi, có người gây rối, đánh người, còn đánh cả cậu Owen ở đại sảnh, mau đi thông báo cho Chủ tịch, mau lên…



“Không xong rồi!”



Lý Đại Năng biến sắc, vôi vàng quay phắt sang Vu Kiệt: “Cậu Vu… không… không xong rồi, mau chạy đi! Mau lên… để tôi ở lại chặn bọn chúng cho, có xảy ra chuyện gì tôi sẽ đến bồi tội sau!”



“Anh?”



Vu Kiệt bình chân như vại, tay hơi nâng lên, nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Lý Đại Năng.



Anh đương nhiên nghe thấy tên bảo vệ kia gào vào bộ đàm.



Nhưng mà, vậy thì đã sao?



Anh thủng thẳng rút di động ra, tìm số của ông cụ Dương.



“Alô…”



Anh biết rõ, giờ này ông cụ Dương đang rất buồn rầu vì tìm không thấy Owen đâu cả!



- ---------------------------
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom