• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.INFO TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Đệ nhất Lang Vương - Vu Kiệt (14 Viewers)

Advertisement
Advertisement
  • Chap-181

Chương 181: Đàm phán bằng vũ lực




Trong văn phòng, tất cả thành viên Địa Ma vốn đang bận rộn thì lúc này đều dừng tất cả việc đang làm và đờ đẫn tại chỗ.



Chết rồi! Tất cả chết hết rồi!



Cũng giống như năm năm trước, ba mươi lính bắn tỉa của Địa Ma bị Lang Vương giết hết trong một khu rừng ngoài 5km ở biên giới Hoa Hạ.



“Lang Vương! Tao phải băm mày thành trăm mảnh!”, Thanh Xa phẫn nộ, dùng sức hét rống lên, toàn thân như rơi vào trạng thái điên loạn.



Mười lính đánh thuê của Địa Ma này đều là những người khá trẻ trong tổ chức. Mấy năm nay sở dĩ cô ta giúp tổ chức lớn mạnh như ngày hôm nay đều dựa vào đám người này. Nhưng hiện giờ vẫn chưa nhìn thấy Lang Vương mà người của cô ta đều chết cả.



Điều này làm sao cô ta không phẫn nộ cho được!



Một tên lính đánh thuê rút súng từ hông ra, nói: “Lang Vương đến rồi, phải không ạ?”



“Phái mười người đến trạm chốt cao tốc, đưa thi thể của họ về cho tôi”, Thanh Xa ra lệnh.



“Rõ!”, nói xong tên lính đánh thuê xoay người đi ra khỏi văn phòng, dẫn theo mười người rời đi.



Tất cả những người bố trí ở trạm chốt cao tốc đều đã thiệt mạng. Lang Vương đến lâu đài của gia tộc Rothschild chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Lúc này mà phái người đi tìm hắn thì đúng là lãng phí thời gian và mạng người.



Việc mà cô ta phải làm hiện giờ là đợi ở bên trong lâu đài. Đợi Lang Vương Vu Kiệt tự chui mình vào bẫy.



“Người đâu!”



“Có!”



“Đi liên hệ với Eisen, bảo ông ta quay về ngay, gác lại tất cả mọi chuyện, nhất định phải quay về lâu đài trong một tiếng đồng hồ”.



“Rõ!”



Nếu Địa Ma và tộc trưởng gia tộc Rothschild liên kết với nhau trên con đường muốn giết chết Vu Kiệt thì tất nhiên cũng phải thống nhất về hành động. Hiện giờ Vu Kiệt sắp đến, bất cứ ai trong hai người họ cũng đều không được sơ suất.



Thanh Xa rất hiểu Lang Vương! Lang Vương Hoa Hạ… Vu Kiệt là người duy nhất trong lịch sử được danh xưng này.



Sức chiến đấu của hắn mãi mãi khiến người khác bất ngờ. Nhưng lần này đối mặt với lính bắn tỉa và camera ở từng góc nhỏ trong rừng sâu thì Lang Vương có còn đường sống nữa không?







Ở bên kia, sau khi đi đoạn đường hết một tiếng rưỡi, Eisen dẫn theo hơn hai mươi hộ vệ đến quán bar Lion ở trung tâm thành phố, quán bar gia tộc Rothschild chuyên dùng để đàm phán kinh doanh ngầm.



Đây là con phố sầm uất, lượng xe đi lại vô cùng nhiều, dòng người đi lại hai bên đường cũng không đếm nổi. Nhìn từ bề ngoài, quán bar Lion không có gì đặc biệt nhưng chỉ có vào mới biết, bên trong đã tan nát hết rồi.



Eisen vừa xuống xe thì đã khí thế đùng đùng dẫn người đẩy cửa bước vào. Vừa vào cửa đã nhìn thấy ghế ngồi ở giữa có một ông lão tóc bạc vắt vẻo chân, miệng ngậm điếu xì gà.



Phía sau lưng ông ta có năm mươi vệ sĩ mặt đen đứng thành hàng. Trong tay ai cũng cầm súng đầy sát khí, đồng thời trên sàn nhà đổ đầy tiền mặt và thuốc lá lậu.



Eisen trợn trừng mắt, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ông lão kia, chất vấn: “Ông Moss! Ông làm như vậy là có ý gì?”



Ông lão này chính là Moss, người nắm quyền phía sau tập đoàn Tân Nhuệ từng có hợp tác mật thiết với gia tộc Rothschild trước đây.



“Không có ý gì cả, chỉ đơn giản là không muốn làm những chuyện xấu xa nữa, nhân tiện ‘dọn dẹp’ những đồ thấy ngứa mắt. Thật không ngờ làm phiền đến ông Eisen, thật lòng áy náy quá”, Moss cười như không cười mà đáp lại một câu, đặt điếu xì gà vào giữa ngón tay rồi thở ra ngụm khói.



Nghe thấy lời này, Eisen khinh bỉ, cười nói: “Áy náy? Ông cũng biết áy náy hả? Moss! Rốt cuộc ông có ý gì đây, đừng tưởng rằng tôi không biết ông cấu kết với hào môn ở thủ đô của Hoa Hạ. Đây là Lập Kiên, nếu như ông dám làm loạn thì có tin một câu nói của tôi có thể khiến tập đoàn Tân Nhuệ của ông bị đóng cửa không?”



“Eisen! Đừng nóng giận, có gì thì từ từ nói”.



Nói xong, Moss khoát tay, bảo thuộc hạ sau lưng bưng một hộp quà đến rồi đặt ở trên bàn, chỉ vào đó nói: “Thật ra, hôm nay tôi đến đây cũng là do người khác nhờ. Đầu tiên tôi cũng muốn nói lời xin lỗi với ông về việc tôi tự ý quyết định hủy bỏ hợp tác với gia tộc Rothschild. Tiếp đó là, ông là người thông minh, ông cũng biết nếu tôi dám đến đây mà không sợ ông uy hiếp, vì vậy…”.



“Rốt cuộc là ông muốn gì?”



Moss chỉ vào hộp quà, nói: “Ở bên trong có một lá thư gửi cho ông. Có một người khiến tôi vô cùng kính nể bảo tôi chuyển nó cho ông”.



“Thư?”, Eisen nheo mắt nhìn lại rồi liếc mắt ra hiệu với thuộc hạ.



Một hộ vệ của gia tộc bước lại rồi mở hộp quà ra. Quả nhiên bên trong đó có một lá thư, sau đó hắn cầm lại đưa cho Eisen.



Eisen nhìn Moss một cái, mở thư ra để trước mặt.



Ba phút sau, ông ta phẫn nộ chau mày.



“Đây là đang uy hiếp tôi sao? Moss! Ông Lý của ông đang cảnh cáo tôi là phải hạ mười thi thể trên cây thánh giá xuống sao?”



Moss nhún vai, nói: “Cái đó thì tôi không biết, tôi có được xem nội dung thư đâu. Nhưng Eisen à, ông là người thông minh, tôi nghĩ trong chuyện này ông sẽ đưa ra lựa chọn đúng, đúng không?”



“Ngoài ra, tôi nhắc nhở ông một câu, ông Lý đó không nói đùa với ông đâu. Nếu như ông ấy thật sự phẫn nộ thì gia tộc Rothschild của ông sẽ không còn quyền phát ngôn trong thế giới ngầm ở Lập Kiên nữa đâu”.



“Bụp”.



“Ha ha!”, là tộc trưởng của gia tộc Rothschild, có bao giờ ông ta bị cảnh cáo đâu. Một người ngoại tộc, bóng dáng còn không ở Lập Kiên mà dám dùng kiểu mệnh lệnh để ép ông ta?



Ông ta ném thư xuống đất rồi dùng sức giẫm mạnh lên.



Ông ta nghĩ không ra, mười thi thể kia thì có liên quan gì đến ông Lý đó?



Tại sao lại dùng thủ đoạn này để chọc giận mình?



Nhưng bất luận thế nào, bắt ông ta vứt bỏ sự kiêu ngạo của mình và nghe mệnh lệnh của người khác như một con chó thì không thể được.



“Ông Moss! Phiền ông chuyển lời đến ông Lý đó! Những thi thể đó tôi sẽ không bao giờ hạ xuống. Không chỉ thế, tôi sẽ để con kền kền ăn hết máu thịt của họ, nấu xương họ thành canh cho sói hoang trong núi ăn”, Eisen phẫn nộ quát rống lên.



“Thật sao?”, Moss có chút tiếc nuối, nói: “Tôi thật sự thấy quyết định của ông thật ngu xuẩn. Ông nên đồng ý với điều kiện đó, hiện giờ…”.



“Mời ông lập tức rời khỏi quán bar của tôi, nếu không thì đừng trách tôi khách khí”, Eisen tiếp tục nói.



“Không, không, không! Tôi không rời khỏi đây. Theo như quy định thì ai lấy được chỗ này thì chính là địa bàn của người đó”, Moss lắc đầu nói.



“Vậy sao? Vậy chúng ta thử đi”, nói xong Eisen lập tức lấy súng từ hông, hộ vệ gia tộc cũng giơ tay lên. Nhưng lúc họ chuẩn bị cầm súng nhắm chuẩn vào đám người trước mặt thì họng súng đen ngòm đột nhiên từ trên tầng chĩa thẳng vào đầu họ.



“Ông dám? Thử xem!”, một câu nói đầy uy hiếp từ trên tầng truyền xuống.



Một người đàn ông trung niên mặc đồ vest đi giày da đi xuống dưới sự bảo vệ của mấy người.



Vừa nhìn thấy ông ta, Eisen liền thay đổi sắc mặt.



“Ông… Ông là…”. .
ngôn tình hay



“Eisen! Lẽ nào ông không biết tôi sao?”, người đàn ông trung niên chậm rãi, hỏi.



“Ông… Ông là chủ tịch tập đoàn vệ sĩ Long Đàm đứng đầu Lập Kiên. Sao… Sao ông lại ở đây?”, Eisen hoảng loạn, đây là người có địa vị nhất trong thế giới ngầm và cũng là tập đoàn vệ sĩ hợp pháp.



Là kẻ địch không đội trời chung với gia tộc Rothschild.



Người đàn ông trung niên lạnh lùng cười nói: “Ông hại cháu ruột duy nhất của tôi phải lặn lội đường xa không màng nguy hiểm đến tận đây, vậy mà còn mặt mũi hỏi tôi câu này hả?”



Đây chính là Lý Mãnh, thế hệ thứ hai của nhà họ Lý.



- ---------------------------
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom