• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cuồng thám 2022 (40 Viewers)

  • Chap-1484

Chương 1484 : Chương 1484








HẺM NÚI HỖN LOẠN



Thấy tên râu quai nón bỗng nhiên trở mặt, Triệu Ngọc vẫn không hề lộ ra chút hoảng sợ nào. Hắn trừng mắt nhìn râu quai nói, hỏi: “Sao nào, ông muốn lấy mạng đổi mạng với chúng tôi sao? Nếu như chúng tôi xảy ra chuyện gì thì nơi này sẽ bị san thành đất bằng ngay đấy!”



“Không, không, không... Ha ha...” Sau khi nghe phiên dịch xong, tên râu quai nón u ám cười nói: “Tao nói là chúng ta cần phải nói chuyện!”



Tên râu quai nón mới vừa nói một câu, binh lính thuộc hạ của gã đã bất ngờ dẫn theo mấy người tới.



Triệu Ngọc nhìn qua, những người đó đều là đội viên đội thăm dò đã mất tích, bao gồm cả Chử Bằng và hai đội viên nữ, mười hai thành viên đội thăm dò, đã chín người tập hợp đủ rồi.



“Ha ha ha...” Tên râu quai nón cười nói: “Mày nhìn xem, tao rất có thành ý thả con tin ra!” Vừa nói, gã chỉ vào mọi người rồi lại chỉ chỉ hố dầu ở phía xa xa: “Bọn tao hao phí sức lực nhiều như vậy chỉ vì muốn kiếm tiền thôi!



“Bây giờ, nếu bọn mày muốn bọn tao thả người ra thì đương nhiên phải bỏ ra một chút chi phí chứ!” Trong mắt tên râu quai nón lộ ra vẻ tham lam: “Cho nên, bọn tao đòi một chút thù lao cũng không phải là quá đáng đúng không?”



Ha... Hóa ra là muốn tiền...



“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói một cách chế giễu: “Học theo cướp biển Somalia đúng không? Muốn đục nước béo cò à?”



“Ha ha...” Tên râu quai nón mỉm cười: “Tao cũng chỉ là lo nghĩ cho các binh lính thôi! Chỉ có tiền mới có thể giúp cho bọn tao đứng vững gót chân trong khói lửa chiến tranh bay tán loạn ở Vaqueria. Vả lại, bọn tao đâu đòi hỏi nhiều như cướp biển Somalia.” Râu quai nói nói: “Yên tâm đi, tao nhất định sẽ đưa ra một giá cả hợp lý để cho cả hai bên chúng ta đều hài lòng! Chúng ta một tay giao tiền, một tay giao hàng, mày thấy thế nào?”



Sau khi nói xong, tên râu quai nón kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời của Triệu Ngọc. Gã biết, chỉ cần Triệu Ngọc vừa mở miệng hỏi giá thì chứng tỏ tính toán của mình đã sắp được như ý rồi.



Nhưng mà, Triệu Ngọc là xuất thân từ cái gì?



Đối phương vừa há miệng là trong lòng hắn đã hiểu rõ từ sớm rồi.



Lẽ ra tiền chỉ là vật ngoài thân, nếu thật sự có thể sử dụng tiền để hóa giải nguy cơ này thì vẫn có thể xem là một biện pháp. Nhưng mà Triệu Ngọc không thể nào đồng ý với vụ trao đổi không công bằng này!



Bởi vì, sau lưng hắn vốn không có máy bay không người lái và quân đội, toàn bộ hành động lúc này của hắn đều là lừa gạt thôi!



Nếu như một khi giao dịch theo ý đối phương thì chắc sẽ phải kéo dài thời gian; mà một khi kéo dài thời gian thì có thể hắn sẽ bị lộ tẩy!



Vì vậy, nếu như muốn mau chóng hóa giải nguy cơ thì hắn cần phải đánh nhanh thắng nhanh, nhất định không thể tranh luận với đối phương.



Vả lại, Triệu Ngọc cũng không chịu được loại uất ức này: Một thế lực ngoại quốc bắt cóc con tin chúng ta, còn bắt chúng ta chi tiền chuộc để đưa người về, đây rõ ràng là ức hiếp người quá đáng mà!



Ông đây còn chưa tìm các người đòi bồi thường cũng đã tốt lắm rồi, vậy mà còn dám cố ý đòi tiền với ông đây, nào có lý đó chứ!



“Ha ha, đối với các người thì chút tiền này chẳng tính là cái gì cả, nhưng với bọn tao thì lại có ý nghĩa rất quan trọng đó!” Tên râu quai nón còn đang cố gắng thuyết phục Triệu Ngọc: “Thấy thế nào? Chỉ cần các người chịu trả tiền thì bọn tao nhất định sẽ thả người! Nếu không thì... Không có nhân viên kỹ thuật lọc dầu thì bọn tao cũng không sống nổi nữa, vậy cũng chỉ có thể lấy mạng đổi mạng thôi!”



“Được!” Triệu Ngọc không đợi người phiên dịch nói chuyện đã lập tức gật đầu nói: “Vậy thì lấy mạng đổi mạng đi!”



Vừa nói xong, hắn đã bật bộ đàm lên, hô với đội trưởng Bộc Gia Hữu: “Sĩ quan Bộc, đàm phán không có kết quả, ném lựu đạn đi!”



“Ực...” Cách bộ đàm mà Triệu Ngọc cũng có thể nghe thấy tiếng cắn phải đầu lưỡi của của Bộc Gia Hữu.



Xôn xao...



Triệu Ngọc vừa nói như vậy, tại hiện trường cũng đã trở nên ồn ào, sắc mặt của các binh lính đều thay đổi.



“Đừng... Đừng để hắn dùng bộ đàm!” Lúc này, một người có vẻ là sĩ quan ở bên cạnh hô với tên râu quai nón: “Mau, mau cướp lại đi!”



“Cướp cái củ cà rốt á!” Triệu Ngọc cầm bộ đàm, hung ác hét lên: “Nếu như quân đội mất liên lạc với tôi thì sẽ lập tức phóng hỏa tiễn xuống, toàn bộ các người đều sẽ chết chắc!”



“Sĩ quan Bộc.” Triệu Ngọc lại hét về phía bộ đàm: “Điều khiển máy bay không người lái cho nổ tung lều trại ở phía Tây đi, để bọn chúng nhìn xem có phải là tôi đang đùa với bọn chúng hay không!”



“Ừm... Nhưng mà...” Trong bộ đàm, Bộc Gia Hữu ngổn ngang bốc khói...



“Không sao đâu, đừng lo lắng cho sự an toàn của tôi, ném lựu đạn đi!” Triệu Ngọc rống to: “Tôi là chỉ huy, có nghe hay không, tôi bảo anh ném lựu đạn ngay lập tức!!!”



“Đừng! Đừng, đừng, đừng...” Phiên dịch viên là người đầu tiên nghe hiểu ý của Triệu Ngọc cho nên vội vàng năn nỉ kêu gào ngừng lại, sau đó vội vã dịch lại lời Triệu Ngọc cho tên râu quai nón nghe, hắn ta gấp gáp đến nỗi nước bọt liên tục văng ra...



“Hả!?” Sau khi nghe xong, tên râu quai nón lập tức hoảng sợ đến nỗi mặt không còn chút máu, bên dưới lều trại phía Tây đều là hố dầu mỏ, nếu như cho nổ thì chẳng khác nào cắt đứt đường sống của bọn chúng cả. Gã vội vàng xua tay hô lên với phiên dịch viên: “Từ từ, từ từ từ từ... Có gì thì từ từ nói, có gì thì từ từ nói!”







“Còn cái gì có thể nói chứ?” Triệu Ngọc tức giận bất bình mà hét lên: “Tôi đã cho các người cơ hội rồi, nhưng các người không chấp nhận! Vậy thì tôi còn cần gì phải khách sáo với các người chứ?”



Vừa nói, hắn lại hít vào một hơi, cầm bộ đàm lên định hô tiếp.



Lần này, tên râu quai nón và các binh lính thật sự bị dọa sợ rồi, mặc dù bọn chúng có nhiều người nhưng vẫn bị khí thế của Triệu Ngọc đè ép hoàn toàn.



“Được... Được, được, được... Tao... Tao...”



Tên râu quai nón run rẩy chìa cánh tay ra, mắt thấy đã sắp thỏa hiệp rồi. Nhưng trong một khoảnh khắc mấu chốt như vậy thì hiện trường lại đột ngột xảy ra biến hóa bất ngờ!



Cùng với một tiếng xé gió sắc nhọn truyền từ trên sườn núi phía Nam tới, trên tường thành phía Nam của thôn xóm bỗng nhiên có một tiếng nổ vang động trời!!



Oành...



Cùng với một quả cầu lửa vô cùng to lớn vọt lên cao thì tường thành bằng gỗ đã lập tức bị nổ ra một cái lỗ thủng thật lớn, các binh lính đang tuần tra trên tường thành lập tức bị nổ bay, đốm lửa bay tán loạn, vỡ vụn rung trời!



Cho dù đang ở một vị trí khá xa trong lều trại nhưng mấy người Triệu Ngọc vẫn cảm nhận được luồng khí cuồn cuộn trào từ chỗ bị nổ lên, chỉ trong thoáng chốc mà mặt đất lung lay, lều trại lắc lư, vô cùng hỗn loạn!



Woa oh...



Triệu Ngọc nuốt nước miếng, cắn răng nói với bên trong bộ đàm: “Đội trưởng Bộc, có hơi quá tay rồi phải không? Tôi nói là lều trại phía Tây! Mấy anh nổ... Hả?”



Trong phút chốc, Triệu Ngọc đã phát hiện ra tình hình bất thường, hắn biết toàn bộ người của đội đặc công đều đang ở phía Đông, không thể nào gây nổ ở phía Nam của thôn xóm được!



Vậy thì...



“Cái gì... Tình huống gì vậy?” Tiếng nói lắp bắp của Bộc Gia Hữu lập tức truyền từ trong bộ đàm ra: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không phải là tôi...”



Thình lình nhìn thấy thôn xóm bất ngờ bị tấn công, toàn bộ họng súng của các binh lính đang có mặt tại đây đều chĩa về phía Triệu Ngọc lần nữa.



“Mày...” Tên râu quai nón giận dữ đến nỗi cả người run lẩy bẩy, gã chỉ cho rằng vụ nổ là do Triệu Ngọc ra lệnh cho nên tức giận chỉ thẳng vào Triệu Ngọc mà quát: “Bọn mày... Thật sự không muốn sống nữa sao?”



“Ừm... Chuyện này... Chuyện này hả...” Rốt cuộc thì lần này đến phiên Triệu Ngọc hoang mang, hắn cũng không biết vụ nổ này từ đâu mà tới?



Vù...



Nhưng, nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, ngay tại lúc mọi người vẫn còn đang sững sờ thì trên núi phía Nam lại có tiếng xé gió ác liệt truyền tới.



Chỉ thấy một viên đạn pháo từ trên núi rơi xuống, bắn trúng vị trí một ngôi nhà ở cổng Nam thôn xóm.



Oành!



Căn nhà bị nổ thành mảnh vụn, toàn bộ binh lính ở gần ngôi nhà đều bị che lấp dưới mảnh vụn...



Ồ...



Thấy có một luồng khí tấn công tới, Triệu Ngọc vội vàng che kín mặt lại.



Luồng khí thổi lều trại xiêu vẹo, lung lay không ngừng, có mấy binh lính không đứng vững, đều bị ngã nhào xuống đất...



“Á... Tao muốn... Tao muốn...” Tên râu quai nón chỉ vào Triệu Ngọc, giận dữ hét lên: “Tao muốn giết... bọn mày!!!”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom