• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (28 Viewers)

  • Chương 636-640

CHƯƠNG 636: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (3)

Cô ta muốn xem xem đến lúc đó Hàn Nhã Thanh sẽ khống chế thế nào?

Hôm nay Hàn Nhã Thanh chết chắc rồi!

"Nghe nói nhà họ Hàn phá sản, Hàn thị đã sớm bị Dương thị thu mua lại, giờ cậu ba Dương sắp kết hôn với chị tôi, không còn bất cứ quan hệ gì với cô Hàn, cho nên cô Hàn đây là nghèo đến độ bắt đầu đi vơ vét rồi." Cổ Linh Linh nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cố ý kinh ngạc kêu lên, cô ta cố tình cao giọng, âm lượng đủ để đám người xung quanh nghe được.

Mới nghe đến vơ vét đồ, mọi người đều vây xung quanh.

"Đây là Hàn Nhã Thanh? Cô tiểu thư nhà họ Hàn đó hả? Trời ạ, đúng là xấu thật, xấu như vậy còn mặt mũi đòi lấy cậu ba Dương?" Hàn Nhã Thanh gần đây quá nổi tiếng, rất nhiều người nhận ra cô.

"Chẳng thế, cô ta như vậy, ai mà dám cưới chứ, nửa đêm đang ngủ tỉnh dậy nhìn thấy chắc tưởng mình gặp ma."

"Cậu ba Dương chọn Cô Cổ là đúng, việc này không thể trách cậu ba Dương được."

"Đã xấu rồi, còn trộm đồ, trời ạ, người như vậy sao còn để cô ta sống trên đời."

Mọi người nói ngày một khó nghe.

Nhưng Hàn Nhã Thanh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không hề bị ảnh hưởng.

"Cô ta trộm cái gì thế?" Có người thấy trong tay Hàn Nhã Thanh không có bất cứ thứ gì, không kìm được hỏi một câu.

"Là..." Cổ Linh linh nghe thấy có người hỏi, đang định đáp lời thì Cổ Doanh Doanh đã giữ cô ta lại: "Em cũng không biết rõ thì đừng nói lung tung."

Tình cảnh này, có những lời không cần bọn họ phải mở miệng.


"Một chiếc vòng ngọc, trị giá hơn 60 tỷ." Người bán hàng lúc này lại càng cho rằng Hà Nhã Thanh đã trộm mất chiếc vòng ngọc cho nên nói rất chắc chắn.

"Ý của cô là, tôi trộm vòng ngọc của các cô?" Hàn Nhã Thanh hơi ngước mắt lên, nhìn về phía người bán hàng, khóe môi mấp máy, gằn từng chữ nói.

Lúc này, giọng nói của cô không lớn nhưng lại đủ để tất cả mọi người nghe thấy.

"Có đúng hay không, kiểm tra sẽ biết." Người bàn hàng kia đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, thân thể cứng đờ, bèn sửa miệng lại.

"À, vậy cô nói xem kiểm tra thế nào?" Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm người bán hàng, giọng nói nhẹ nhàng mà thản nhiên.

"Lục soát người, nếu cô trộm, nhất định sẽ giấu trên người, chỉ cần lục soát người của cô sẽ rõ." Người bán hàng cảm thấy việc này thực ra rất đơn giản.

"Soát người? Cô có tư cách?" Hàn Nhã Thanh nhìn cô ta, ánh mắt trầm xuống, soát người cô? Thật bạo dạn.

"Hàn Nhã Thanh, cô trộm đồ nên mới không dám cho người ta lục soát người đúng không?" Cổ Linh Linh không nhịn được kêu lên.

Cô ta vừa nói vậy, mọi người lại bắt đầu bàn tán tiếp.

"Đúng rồi, nhất định là cô ta trộm, cho nên mới không dám cho soát người, nếu cô ta không trộm thì cần gì phải sợ."

"Soát đi, soát người cô ta, để tất cả mọi người thấy Cô Hàn này không biết xấu hổ đến mức nào."

"Trong cửa hàng các người không có camera à?" Đối diện với những lời mắng chửi khó nghe, Hàn Nhã Thanh vẫn không hề bị ảnh hưởng, lúc nói những lời này, Hàn Nhã Thanh liếc nhìn Cổ Doanh Doanh một cái.

Bắt được vẻ đắc ý nơi khóe môi Cổ Doanh Doanh, Hàn Nhã Thanh âm thầm cười khẽ trong lòng, xem ra, camera của cửa hàng này có lẽ đã xảy ra chuyện gì.

"Camera của chúng tôi vừa hay bị hỏng, mới báo nhân viên đến sửa." Người bán hàng liền giải thích một câu.

Khóe môi Hàn Nhã Thanh hơi nhếch lên, được lắm, đã vậy, cô sẽ khiến chuyện này càng đặc sắc hơn.

Chuyện sáng nay, cô còn chưa tìm Cổ Doanh Doanh tính sổ, giờ bọn họ lại định gài bẫy cô tiếp, vậy thì đừng trách cô.

Chỉ hy vọng tiếp sau đây, bọn họ có thể chịu đựng được.

"Cô Hàn, xin lỗi, bọn tôi cũng chỉ là người làm thuê thôi, giờ không còn cách nào khác, mong cô Hàn có thể hiểu cho." Thái độ của một nhân viên rõ ràng đã mềm mỏng hơn nhiều.

"Cô nói nhảm với cô ta nhiều thế làm gì, cứ lục soát thẳng đi, cái vòng nhất định còn ở trong người cô ta." Hai nhân viên khác nói, đi thẳng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, định lục soát cô.

Hàn Nhã Thanh đảo mắt nhìn hai người kia, đối diện với ánh mắt của cô, hai người kia rõ ràng đờ ra.

Sau khi họ dừng lại, Hàn Nhã Thanh liền bước thẳng vào bên trong, ngồi lên một chiếc ghế cao, liếc mắt nhìn người nhân viên đang đứng trong quầy, trầm giọng nói: "Báo cảnh sát."

"Hả?" Người nhân viên kia rõ ràng sửng sốt, có chút kinh ngạc nhìn Hàn Nhã Thanh, cô ta trộm đồ còn muốn báo cảnh sát?

"Trường hợp này theo tình tự bình thường không phải các người nên báo cảnh sát à?" Hàn Nhã Thanh nhìn bộ dạng ngẩn ra của cô ta, cũng tốt bụng nói thêm một câu.

"Đúng rồi, mất đồ thì nên báo cảnh sát chứ, tự khám xét người là không đúng, huống hồ, trong cửa hàng có bao nhiêu người như vậy, camera của các cô lại hỏng, làm sao các cô khẳng định là cô Hàn trộm?" Trong đám người vây xem cuối cùng cũng có người nói một câu phải trái.

"Không phải cô ta trộm chẳng nhẽ là Cô Cổ trộm? Nhà họ Cổ giàu như vậy, cô Cổ sắp gả vào nhà họ Dương, chẳng lẽ còn đi trộm một chiếc vòng?" Có điều, lập tức có người phản bác lại lời nói của người kia.

"Cô Cổ là thiên kim nổi danh ở thành phố A này, sao có thể đi trộm linh tinh được."

"Tôi cũng đề nghị báo cảnh sát." Cổ Doanh Doanh đương nhiên mong việc này càng ầm ĩ càng tốt, Hàn Nhã Thanh sẽ càng mất mặt.

Hàn Nhã Thanh khẳng định không biết, chiếc vòng ngọc kia đang ở trong túi xách của mình.

Chờ cảnh sát tới, chỉ cần lục soát là có thể tìm thấy chiếc vòng tay trong túi Hàn Nhã Thanh, đến lúc đó sẽ rất đặc sắc.

Một chiếc vòng hơn 60 tỷ, đủ để ngồi tù.

Hàn Nhã Thanh có vết nhơ này, Dương Tầm Chiêu sẽ càng không cần đến cô ta nữa.

Cổ Doanh Doanh càng nghĩ càng đắc ý, càng nghĩ càng hài lòng.

"Được, báo cảnh sát, mau báo cảnh sát." Cổ Linh Linh cầu còn không được, dù sao chiếc vòng ngọc kia cũng là do tự tay cô ta bỏ vào trong túi Hàn Nhã Thanh.

"Chị Lưu, làm thế nào bây giờ?" Hai nhân viên đang định xoát người Hàn Nhã Thanh đều nhìn về phía người nhân viên đứng trong quầy.

Kỳ thực, họ cũng không định làm to chuyện, chỉ cần lấy lại đồ là được.

"Cô Hàn, cô thực sự muốn báo cảnh sát ư?" Chị Lưu nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt có chút phức tạp, vừa nãy trong cửa hàng chỉ có mấy người bọn họ, ba nhân viên là họ chắc chắn sẽ không lấy, hai vị tiểu thư họ Cổ kia nhất định cũng sẽ không.

Cho nên người bị tình nghi nhiều nhất chính là Hàn Nhã Thanh.

Nếu báo cảnh sát, thực ra sẽ vô cùng bất lợi cho cô.

"Cô báo cảnh sát đi, cảnh sát tới, tôi sẽ phối hợp." Hàn Nhã Thanh liếc cô ta một cái, vẫn nhẹ nhàng thản nhiên, giọng nói không có bất cứ điểm gì khác lạ.

"Nếu cô Hàn đã kiên quyết muốn báo cảnh sát thì chúng tôi cũng đành phải báo thôi." Chị Lưu thấy Hàn Nhã Thanh kiên quyết như vậy cũng không nói thêm gì nữa, đành cầm điện thoại lên báo cảnh sát.
CHƯƠNG 637: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (4)

Gọi điện xong, chị Lưu có chút bất an nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, lại thấy cô đang cầm di động nghịch.

Hàn Nhã Thanh cầm di động, soạn một tin nhắn, nhanh chóng gửi đi.

Cũng không lâu lắm, Hàn Nhã Thanh liền nhận được một tin nhắn, sau khi đọc nội dung, cô ngẩn người, không nhịn được bật cười.

Cái này lợi hại đấy!

Những người khác thấy dáng vẻ của Hàn Nhã Thanh lúc này đều lấy làm lạ, những người kêu Hàn Nhã Thanh trộm đồ lúc trước đến giờ đều không dám lên tiếng.

Nhưng Cổ Doanh Doanh thì cho rằng Hàn Nhã Thanh không biết trong túi xách của mình có vòng ngọc nên mới trấn định như vậy, mới kiên trì báo cảnh sát.

Chờ đến lúc cảnh sát tới, Hàn Nhã Thanh e là không còn chỗ mà khóc.

Cổ Doanh Doanh nghĩ vậy, khóe môi không nhịn được tràn ra một nụ cười khẩy.

Quản lý nghe chuyện cũng chạy tới hỏi thăm tình huống.

Chị Lưu kể rõ tình hình cho quản lý nghe, anh ta nhíu mày.

"Cô Hàn, hay là cô đến phòng làm việc của tôi, chuyện này chúng ta xử lý riêng." Quản lý muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, dù sao bọn họ cũng làm ăn, làm lớn chuyện cũng không tốt.

"Không cần, tôi ở đây chờ." Hàn Nhã Thanh cự tuyệt, thái độ vô cùng kiên định.

Quản lý thấy cô cự tuyệt cũng không tiện nói gì nữa. Có điều anh ta không rời khỏi đây, xảy ra chuyện như vậy, anh ta đương nhiên không thể không quan tâm.



Tốc độ của cảnh sát cũng khá nhanh, chỉ nửa tiếng đã tới nơi.

Người xung quanh thấy cảnh sát tới, tất cả đều tránh ra, đã hơn nửa tiếng mà không ai bỏ đi, trái lại còn tụ tập đông hơn.

Nhiều chuyện là bản tính của con người.

"Là mấy người báo cảnh sát?" Một người cảnh sát chừng bốn mươi tuổi bước vào cửa hàng, cặp mắt nhanh chóng đảo qua mọi người, giọng nói đầy nghiêm khắc.

Một người cảnh sát tầm hai mươi tuổi đi theo sau ông ta.

Cổ Doanh Doanh thấy cảnh sát tới liền không kìm được sự hưng phấn trong lòng, tốt quá, sắp náo nhiệt rồi.

Vừa nãy cô ta vẫn luôn chú ý đến Hàn Nhã Thanh, cô ta chưa phát hiện ra chiếc vòng ở trong túi mình, cho nên hiện giờ cái vòng ngọc kia nhất định vẫn nằm trong túi Hàn Nhã Thanh!

Hàn Nhã Thanh không để cho nhân viên lục soát, kiên trì muốn báo cảnh sát, cảnh sát tới, để xem Hàn Nhã Thanh cự tuyệt thế nào.

"Đúng vậy, là tôi báo cảnh sát." Chị Lưu đáp lời, vẻ mặt có chút căng thẳng.

"Mất thứ gì vậy?" Cảnh sát đương nhiên phải làm rõ tình hình nên hỏi thẳng.

"Mất một cái vòng ngọc trị giá hơn 60 tỷ." Lúc chị Lưu nói lời này, đôi mắt không kìm được nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, mặc dù không nói rõ nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.

"Tình hình lúc đó thế nào?" Vị cảnh sát cũng liếc nhìn Hàn Nhã Thanh, thấy cô đang nghiêm túc chơi di động, lông mày ông ta hơi nhíu lại.ngôn tình hay

Ông ta làm cảnh sát nhiều năm, đã gặp vô số kẻ trộm, đây là lần đầu tiên thấy một kẻ trộm điềm tĩnh, tựa như không có chuyện gì xảy ra như vậy.

"Lúc đó, cô Cổ đến mua vòng ngọc, bọn tôi lấy mấy chiếc ra cho cô ấy xem, trong lúc đấy thì cô Hàn vẫn luôn đứng xem, sau đó chúng tôi liền phát hiện thiếu mất một cái vòng ngọc." Chị Lưu nói qua tình hình cho cảnh sát.

"Khi ấy trong cửa hàng trừ ba nhân viên chúng tôi, hai tiểu thư nhà họ Cổ và cô Hàn ra thì không có ai khác, mà mấy người chúng tôi vẫn đi cùng cô Cổ..." Chị Lưu suy nghĩ một chút, lại bồi thêm một câu, câu này rất có trình độ, ý tứ là bọn họ có thể làm chứng cho Cổ Doanh Doanh.

Lúc cảnh sát đối thoại với chị Lưu, Hàn Nhã Thanh vẫn chơi di động, không hề có phản ứng gì, thậm chí đến đầu cũng không buồn nâng lên.

"Cô Hàn, tôi có thể hỏi cô vài câu không?" Cảnh sát quay ra nhìn Hàn Nhã Thanh, ánh mắt thoáng lóe lên, có điều vẫn lên tiếng hỏi.

"Chờ một chút, chờ tôi đánh xong ván này đã." Hàn Nhã Thanh vẫn không ngẩng đầu, chỉ nhanh chóng đáp lại.

"Cô?" Cảnh sát sửng sốt, hiển nhiên không ngờ ông ta đã chính miệng hỏi mà cô vẫn còn tiếp tục chơi game.

Tình hình này thích hợp để làm vậy ư?

"Cô Hàn, xin cô hãy phối hợp với công việc của chúng tôi, bằng không, chúng tôi sẽ đưa cô về đồn." Cảnh sát lặng lẽ hít một hơi, giọng nói thoáng chốc biến thành nghiêm khắc.

Hàn Nhã Thanh bấy giờ mới ngẩng đầu, nhìn về phía ông ta, cười cười: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ phối hợp với cảnh sát."

Cảnh sát nhìn nụ cười trên gương mặt cô, lại sửng sốt.

"Vậy thì phiền cô Hàn trả lời mấy câu hỏi giúp tôi." Sắc mặt ông ta thoáng dịu đi.

"Ngài cảnh sát, có thể chờ một lát không?" Hàn Nhã Thanh nhìn ông ta, lại mỉm cười, trong giọng nói cũng mang theo ý cười.

"Chờ cái gì?' Ông ta hoàn toàn ngẩn ra, tình hình này cô ta còn định chờ cái gì.

"Chờ thêm một chút nữa, rồi ngài sẽ biết." Hàn Nhã Thanh không hề cố ý không phối hợp với việc điều tra của cảnh sát, mà là vì có tình hình đặc biệt.

Cô cần thêm một chút thời gian.

Cô phải chờ...

"Hàn Nhã Thanh, cô không phải đang cố ý kéo dài thời gian đây chứ?" Cổ Linh Linh không nhịn được tiếp tục nói: "Hàn Nhã Thanh, là cô bảo báo cảnh sát đấy, cảnh sát đến cô lại không phối hợp, không phải cô đang làm chậm trễ thời gian của chúng tôi à?"

"Tôi làm lỡ thời giờ của cô? Tôi bắt cô ở lại đây à?" Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cổ Linh linh, vẻ mặt kia cực kỳ vô tội.

"Lúc đó chúng tôi đều ở đây, mọi chuyện còn chưa tra rõ, chúng tôi đi làm sao được?" Cổ Linh Linh sửng sốt một chút, sau đó phản bác theo bản năng.

"Ý của cô là, các cô cũng đáng nghi, vòng ngọc thực ra là do các cô..." Hàn Nhã Thanh mở tròn hai mắt, vẻ mặt tựa như bừng tỉnh.

"Hàn Nhã Thanh, cô nói bậy bạ gì đó. Chúng tôi sao có thể trộm đồ được? Nhà họ Cổ của chúng tôi không phải nhà họ Hàn các người, đừng nói là sáu mươi tỷ, hay sáu trăm tỷ, chúng tôi cũng mua nổi." Cổ Linh Linh dù sao cũng có tật giật mình, nghe Hàn Nhã Thanh nói, có chút nóng nảy liền gào lên.

Tình trạng hiện tại của Hàn thị rất nhiều người biết, đều biết cậu ba Dương đã vung rất nhiều tiền để cứu Hàn thị, Hàn thị bây giờ rất đáng giá, nhưng không ai biết hiện giờ chín mươi ba phần trăm cổ phần công ty của Hàn thị đang nằm trong tay Hàn Nhã Thanh, tất cả mọi người đều cho rằng Hàn thị đang thuộc về Dương Tầm Chiêu.

Hiện giờ cậu ba Dương muốn kết hôn với cô Cổ, nhất định không còn quan hệ gì với Hàn Nhã Thanh.

Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Nhã Thanh không có tiền, nghĩ rằng Hàn Nhã Thanh rất nghèo.

"Linh Linh, đừng nói lung tung." Cổ Doanh Doanh lại kéo áo của Cổ Linh Linh.

"Chị, sợ gì chứ, em nói đâu có sai, với tình hình của cô ta bây giờ, đừng nói là 60 tỷ, dù sáu tỷ cô ta cũng không có, Hàn Nhã Thanh đây là nghèo đến mờ mắt, cho nên mới tới đây trộm đồ." Cổ Linh Linh nghĩ chiếc vòng ngọc do cô ta tự tay bỏ vào túi Hàn Nhã Thanh, chưa từng lấy ra, cho nên cô ta căn bản không sợ.

Cô ta đang chờ xem kịch vui!
CHƯƠNG 638: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (5)

“Linh Linh.” Cổ Doanh Doanh nhìn về phía Cổ Linh Linh, có chút bất mãn hô lên một tiếng.

Lúc này còn cần nói mấy lời thừa thãi với Hàn Nhã Thanh làm gì nữa chứ !

“Chị, chị đừng cản em, em nói có sai đâu, ai chẳng biết Tân Thế Niệm là trung tâm thương mại cao cấp nhất thành phố A này chứ, mỗi một món đồ trong đây đều rất đắt đỏ, thứ người nghèo rớt mùng tơi như Hàn Nhã Thanh làm sao mà mua được, thế nên rõ ràng cô ta cố tính tới đây để trộm đồ mà.” Cổ Linh Linh càng nói càng khó nghe.

Cổ Linh Linh không phải Cổ Doanh Doanh, không có được tâm kế như cô ta.

“Linh Linh, có một số việc nói phải sách mách phải có chứng.” Cổ Doanh Doanh lời này giống như đang phê bình Cổ Linh Linh, nhưng đồng thời cũng nhắc nhở mọi người, chuyện này rốt cuộc cũng phải có chứng cứ mới được.

Mà lúc này, chứng cứ lại ở ngay trên người Hàn Nhã Thanh ! !

“Đơn giản thôi mà, soát người cô ta là được, cô ta trộm vòng ngọc xong vẫn chưa có cơ hội bỏ trốn, nên vòng ngọc chắc chắn còn ở trên người cô ta.” Cổ Linh Linh nghe Cổ Doanh Doanh nói xong, đảo mắt một cái, gấp gáp nói.

“Vừa rồi Hàn Nhã Thanh nói nhân viên bán hàng không có tư cách soát người cô ta, bây giờ cảnh sát đến rồi, hẳn là có tư cách soát rồi đi.” Cổ Linh Linh lúc này chỉ hận không thể trực tiếp xông lên, mở túi của Hàn Nhã Thanh, lấy vòng ngọc ra thôi.

Nhưng mà, cô ta vẫn nhịn xuống.

“Cô Hàn, vòng ngọc có phải cô lấy không?” Cảnh sát nghe Cổ Linh Linh nói vậy, chân mày hơi hơi nhăn lại, trầm giọng hỏi Hàn Nhã Thanh.

“Anh cảnh sát, anh hỏi như thế, cô ta chắc chắn không thừa nhận đâu, các anh cứ trực tiếp soát người cô ta là được mà.” Cổ Linh Linh nghe cảnh sát hỏi như vậy xong, lại nhịn không được hô lên một câu.

“Anh cảnh sát, tôi dám bảo đảm vòng ngọc chắc chắn là do cô ta trộm đấy.” Cổ Linh Linh sợ cảnh sát không tin tưởng, lại bổ sung thêm một câu.ngôn tình hay

“Cô Cổ muốn dùng cái gì để bảo đảm đây?” Hàn Nhã Thanh vốn dĩ không định để ý đến cô ta, nhưng nghe cô ta nói vậy, khóe miệng lại nhịn không được khẽ cong lên: “Không lẽ cô Cổ biết được nội tình gì?”

Trong lòng Cổ Linh Linh đã hơi hoảng hốt, trên mặt cũng nhiều thêm mấy phần căng thẳng, để che giấu sự căng thẳng của mình, cô ta lại lần nữa hét lớn: “Nếu như vòng ngọc không phải do cô ta trộm, thì tôi sẽ......”

Cổ Linh Linh đang nói thì lại hơi ngập ngừng.

Hàn Nhã Thanh cười như không cười nhìn cô ta: “Cô Cổ nếu đã muốn cược, thì cược cho lớn vào, chứ dễ dàng quá thì còn gì thú vị nữa chứ.”

Lúc Hàn Nhã Thanh nói lời này, trên mặt rõ ràng hiện ra mấy phần trào phúng.

Cổ Linh Linh trộm thở dài một hơi, mắt liếc nhanh qua cái túi Hàn Nhã Thanh đang cầm một cái, sau đó cười nói: “Nếu vòng ngọc không phải là do cô trộm, thì tôi sẽ ăn beep trước mặt mọi người, còn nếu đúng là cô trộm thì cô phải ở trước mặt mọi người ăn beep, Hàn Nhã Thanh, cô có dám cược không?”

Cổ Linh Linh muốn nhìn Hàn Nhã Thanh xấu mặt, Hàn Nhã Thanh xấu mặt bao nhiêu, cô ta càng vui bấy nhiêu.

Dù sao thì vòng ngọc cũng đang ở trong túi của Hàn Nhã Thanh mà, cô ta việc gì phải sợ chứ.

“Được, hy vọng cô Cổ đây nói được làm được, chỉ là lúc này ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, tin rằng cô Cổ cũng không định nuốt lời đâu nhỉ.” Khóe miệng Hàn Nhã Thanh rõ ràng nhiều thêm mấy phần ý cười.

Hừ, cô không ngại cho thêm vài tình tiết nhỏ vào trong vở diễn này đâu.

“Được thôi, vậy giờ cô phải để cho cảnh sát soát người trước mặt mọi người.” Cổ Linh Linh thấy Hàn Nhã Thanh đáp ứng thì càng thêm đắc ý, đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là lập tức soát người, soát ra được tang chứng vật chứng mới là chuyện chính.

Cổ Doanh Doanh vốn dĩ còn cảm thấy Cổ Linh Linh có chút càn quấy, bây giờ thấy Hàn Nhã Thanh thế mà lại đồng ý, thiếu chút nữa nhịn không được bật cười thành tiếng.

Con nhỏ Hàn Nhã Thanh này đúng là tự tìm đường chết mà, không thể trách cô ta được.

Xem ra, sự việc tiếp theo sẽ càng lúc càng náo nhiệt đây.

Viên cảnh sát nhìn Hàn Nhã Thanh, đi vài bước đến trước mặt cô, có vẻ thật sự định soát người Hàn Nhã Thanh.

Có điều, đúng lúc này, cách đó không xa truyền tới một trận tiếng bước chân.

Mọi người nghe thấy tiếng chân, đều vô thức quay đầu lại nhìn, sau đó liền thấy mấy người đàn ông mặc Âu phục đi giày da đang tiến về phía này.

Một đoàn năm người, tuy không nhiều, nhưng khí thế phát ra đủ khiến người kinh sợ.

Rất nhiều người đều nhận ra cái người đi trước nhất kia là ai, người nào người nấy sợ đến hít một hơi thật sâu.

Người đi trước nhất ấy chính là Tư Đồ Không ! !

Hàn Nhã Thanh trông thấy Tư Đồ Không thì cũng có chút kinh ngạc, cô không ngờ anh ta lại tự mình ra mặt.

Người vây xem xung quanh đều sôi nổi tự giác nhường ra một con đường, để mấy người Tư Đồ Không đi qua.

“Chị ơi, đây là cậu Tư Đồ đúng không? Trời ơi, đẹp trai quá đi mất !” Cổ Linh Linh tức khắc hóa thân thành hoa si, đầy mặt si mê nhìn Tư Đồ Không, hận không thể dán lên người Tư Đồ Không, đương nhiên, lúc này, không chỉ có mình Cổ Linh Linh, mà rất nhiều cô nàng ở đây cũng đều biến thành hoa si rồi.

Hai mắt Cổ Doanh Doanh cũng đang dán chặt lên người Tư Đồ Không, nhìn đến ngây người, nhìn đến mê mẩn.

Chỉ mình Hàn Nhã Thanh là vẫn mang vẻ mặt bình tĩnh không chút thay đổi, cô cảm thấy Tư Đồ Không làm sao mà đẹp trai được bằng cậu ba Dương nhà mình được, hừ, kém nhiều là đằng khác ấy ! !

“Tổng, tổng giám đốc, tổng quản lý, sao các ngài lại tới đây vậy?” Vị quản lý vừa rồi ra đây giải quyết sự việc hít một hơi thật sâu, lấy lại được phản ứng thì vội vã chạy tới đón tiếp.

Việc này kinh động đến tổng quản lý thì thôi đi, giờ đến cả tổng giám đốc cũng bị kinh động, tổng giám đốc còn tự mình ra mặt là thế nào?

Ông ta đã làm việc ở trung tâm thương mại này gần mười năm rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được tổng giám đốc ở trung tâm đấy.

Sự việc lần này nghiêm trọng đến thế cơ à?

Lời quản lý nói đánh thức mấy người Cổ Doanh Doanh, Cổ Linh Linh.

“Chị ơi, chuyện có vẻ càng lúc càng náo nhiệt nhỉ, cậu Tư Đồ, rồi cả tổng quản lý trung tâm thương mại cũng đều đã đến, nhất định là vì việc Hàn Nhã Thanh trộm đồ đây mà, để xem lần này cô ta còn thoát được bằng cách nào nữa.” Cổ Linh Linh cho rằng bọn họ đến là để bắt Hàn Nhã Thanh, nụ cười hưng phấn trên mặt làm sao cũng không giấu đi được: “Hàn Nhã Thanh đúng là nghèo đến mờ mắt, nên mới đến Tân Thế Niệm trộm đồ mà, bị vậy là đáng lắm.”

Cổ Linh Linh dù đã cố hạ thấp giọng, nhưng những lời cô ta nói vẫn bị rất nhiều người nghe được.

Cổ Doanh Doanh lúc này lại cảm thấy có chút kì quặc, một cái vòng ngọc thôi mà, chuyện nhỏ như vậy sao có thể kinh động đến Tư Đồ Không được?

Tư Đồ Không người ta bận rộn tới cỡ nào chứ ! !

Trông thấy Tư Đồ Không xuất hiện, trong lòng Cổ Doanh Doanh nảy lên dự cảm không quá tốt.

Chẳng qua, nghĩ đến chiếc vòng ngọc đang nằm trong túi Hàn Nhã Thanh, rất nhanh sẽ bị người phát giác, Cổ Doanh Doanh lại cảm thấy chẳng việc gì mà phải lo lắng cả.

Tư Đồ Không không nói gì, chỉ lẳng lặng đứng một bên, một dàn phụ nữ xung quanh càng nhìn anh ta càng thêm chết mê chết mệt.

Cổ Linh Linh nếu không phải còn đang mải lo nghĩ chuyện của Hàn Nhã Thanh, thì e rằng đã hận không thể bổ nhào lên người Tư Đồ Không rồi.

Tổng quản lý không để ý tới vị quản lý nhỏ kia, chỉ liếc mắt nhìn Cổ Linh Linh một cái, có điều cái gì cũng không nói, mà lại đi thẳng đến trước mặt Hàn Nhã Thanh, đưa cho Hàn Nhã Thanh một tập tài liệu.

“Cô Hàn, xin cô ký tên giùm.” Thái độ của tổng quản lý rất nghiêm túc, giọng điệu nghe có vẻ cực kỳ khách khí.

Mọi người trông thấy hành động của tổng quản lý, đều không hiểu ra sao, rốt cuộc là tình huống gì đây?

Tập tài liệu đó là gì? Vì sao lại cần Hàn Nhã Thanh ký tên?


CHƯƠNG 639: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (6)

“Đó chắc chắn là giấy tờ muốn Hàn Nhã Thanh nhận tội. Đây là ngay cả lục soát cũng không lục soát, điều tra cũng chẳng điều tra đã trực tiếp định tội Hàn Nhã Thanh, vậy cũng quá lợi hại, quá mạnh mẽ rồi, không hổ là cậu chủ Tư Đồ.” Sau khi lấy lại tinh thần Cổ Linh Linh trực tiếp reo hò lên tiếng.

Cổ Linh Linh tự nhận định giấy tờ mà Tổng quản lí muốn Hàn Nhã Thanh ký chính là đơn nhận tội.

Khi nói, đôi mắt Cổ Linh Linh nhìn qua Tư Đồ Không, dáng vẻ nhìn si mê kia khiến cho người ta buồn nôn.

Khi mọi người nghe thấy những lời này của Cổ Linh Linh thì đều hiểu rõ và cũng cho rằng tình huống chính là như vậy.

Hàn Nhã Thanh nhận tài liệu trong tay Tổng quản lí, không cần nhìn một chút nào đã trực tiếp ký tên.

Chuyện Đường Lăng thu xếp thì tuyệt đối sẽ không có gì sai sót cho nên cô hoàn toàn không cần thiết phải lãng phí thời gian để xem xét kỹ.

Tư Đồ Không thấy cô ký tên nhanh chóng như vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, người phụ nữ này cũng thật là vô tâm, cô không sợ bị người ta bán sao.

Đương nhiên mọi người thấy Hàn Nhã Thanh ký tên sảng khoái như vậy thì cũng đều kinh sợ. Sao Hàn Nhã Thanh không đấu tranh một chút? Cô cứ nhận tội như thế à?

“Cảm ơn cô Hàn đã hợp tác với công việc của chúng tôi.” Tổng quản lí nhận tài liệu Hàn Nhã Thanh đã ký tên rồi khẽ cười nói một câu.

Lời này nếu là bình thường thì sẽ rất bình thường, nhưng trong tình huống hiện tại thì nghe có vẻ rất dễ khiến người ta liên tưởng đến một ý nghĩa khác.

Hợp tác trong công việc? Có nghĩa là thái độ nhận tội của Hàn Nhã Thanh rất tốt?

Xem ra vị lãnh đạo cấp cao này có ý không muốn làm cho mọi chuyện quá khó coi?


Chẳng lẽ Hàn Nhã Thanh vẫn luôn kéo dài thời gian chính là vì nguyên nhân này?

Tất cả mọi người đều cảm thấy hơi thất vọng, họ vẫn còn chưa được xem trò vui.

Hàn Nhã Thanh khẽ gật đầu lễ phép với Tổng quản lí, sau đó đứng lên đi ra ngoài. Khi cô đi ra ngoài, đúng lúc đi qua bên cạnh Cổ Doanh Doanh.

Cổ Doanh Doanh thấy cô muốn rời đi như thế thì ánh mắt nhanh chóng lóe lên, chuyện này vẫn chưa lục soát, vẫn chưa tìm thấy tang vật trên người Hàn Nhã Thanh đâu đấy.

Việc này nếu cứ giải quyết như vậy thì sẽ khiến Hàn Nhã Thanh không bị bêu xấu trước mặt mọi người.ngôn tình hay

Kết quả mà cô ta muốn vẫn chưa đạt được, sao có thể để Hàn Nhã Thanh đi như vậy?

“Cậu chủ Tư Đồ, việc này vẫn chưa điều tra rõ ràng, thật ra có thể không phải cô Hàn ăn trộm đồ, tôi cảm thấy hẳn là nên điều tra rõ ràng việc này, không thể khiến cô Hàn bị oan uổng được.” Cổ Doanh Doanh không cam lòng buông tha Hàn Nhã Thanh như vậy, cô ta muốn khiến Hàn Nhã Thanh xấu mặt trước mặt mọi người, muốn khiến Hàn Nhã Thanh mất hết mặt mũi, cho nên nhất định phải tìm ra tang vật trên người Hàn Nhã Thanh trước mặt mọi người mới được.

Nhưng những lời của Cổ Doanh Doanh nói rất hay, nghe giống như là biện bạch cho Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh nghe cô ta nói vậy thì dừng bước, chậm rãi quay người nhìn Cổ Doanh Doanh một cái, môi hé nở một nụ cười đầy ẩn ý.

Vừa rồi cô cố ý giả vờ như muốn rời khỏi đây, cô đã lường trước là Cổ Doanh Doanh sẽ không để cho cô rời đi như thế, ừ, cô Cổ thật sự là không làm cô thất vọng.

Như vậy tiếp theo chuyện này sẽ chơi rất vui.

“Đúng rồi, việc này hẳn là nên điều tra rõ ràng, để chúng ta đều nhìn thấy rõ sự thật, kết thúc không rõ ràng như thế rốt cuộc là thế nào?” Đám đông hóng hớt xem trò vui cũng không hài lòng.

“Đúng vậy, đúng vậy, chúng tôi muốn thấy rõ sự thật.”

“Việc này hẳn là nên điều tra rõ ràng, mất vòng ngọc hơn sáu mươi tỷ, các anh bỏ qua cho kẻ trộm như vậy thì sẽ nuôi hổ gây họa.” Đương nhiên Cổ Linh Linh lại càng không muốn việc này không giải quyết được gì như thế.

“Có một số người chính là chó không đổi được tính thích ăn phân, lần này các anh bỏ qua cho cô ta thì lần sau cô ta sẽ còn tới trộm, dù sao đồ ở đây đều đắt như vậy, đối với những kẻ nghèo túng mà nói thì quá hấp dẫn.” Những lời này của Cổ Linh Linh đặc biệt thấp kém, nhưng rõ ràng chính cô ta không ý thức được lại còn vô cùng đắc ý, hiển nhiên bình thường cô ta chính là như vậy.

Một vị thiên kim tiểu thư giống như một kẻ côn đồ lưu manh, trông thật nực cười.

“Tổng quản lí, tôi cảm thấy chuyện này các anh hẳn là nên điều tra rõ ràng, xử lý cẩn thận, không thể xử oan cho người khác.” Vẻ mặt Cổ Doanh Doanh nghiêm nghị và chính nghĩa khuyên Tổng quản lí, so ra thì Cổ Doanh Doanh đúng là thông minh hơn nhiều so với Cổ Linh Linh.

“Ừ, xử lý thì chắc chắn phải xử lý thật tốt, về phần xử lý như thế nào...” Tổng quản lí hơi gật đầu, nói một nửa lại dừng lại.

Mọi người nghe thấy anh ta nói nửa chừng thì mỗi một người lại càng tò mò hơn, thế là định xử lý như thế nào đây?

Cổ Doanh Doanh nghe nói vẫn sẽ xử lý thì trong lòng cũng thầm vui mừng hơn một chút, chỉ có điều cô ta chịu đựng chứ không thể hiện ra, nhưng vẻ mặt Cô Linh Linh thì rõ là tươi cười hơn và còn thêm cả sự đắc ý nữa!

Dưới ánh mắt tràn đầy nghi ngờ của mọi người, Tổng quản lí lần nữa đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh, đứng thẳng người, sau đó cung kính nói ra từng chữ một: “Cô Hàn, vừa rồi cô đã ký hợp đồng chuyển nhượng, hiện tại cửa hàng này đã là của cô. Cái cửa hàng này và tất cả mọi thứ trong cửa hàng đều là của cô, cho nên cô xem việc này nên xử lý như thế nào?”

Mọi người nghe thấy Tổng quản lí nói vậy thì cả đám đều sững sờ, choáng váng.

Tình huống gì đây?

Đây là tình huống gì?

Vừa rồi không phải Hàn Nhã Thanh ký đơn nhận tội mà là hợp đồng chuyển nhượng?

Trong chớp mắt cửa hành này đã trở thành của Hàn Nhã Thanh đúng không?

Trời!

Mỗi một thứ ngọc trong cửa hàng này đều quý đến đáng sợ, nhiều sản phẩm bằng ngọc như thế, lại còn một cửa hàng lớn như vậy, giá bao nhiêu chứ?

Giờ phút này sự việc phát triển hoàn toàn vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người.ngôn tình hay

Xin hỏi, rốt cuộc đây là kiểu thao túng gì vậy?

Cổ Doanh Doanh cũng chóang váng, cô ta không bao giờ nghĩ mọi chuyện lại thành ra như thế này. Nhưng trung tâm thương mại này là của Tư Đồ Không, Tư Đồ Không và Hàn Nhã Thanh hẳn là không quen biết nhau, vì sao Tư Đồ Không lại muốn chuyển cho Hàn Nhã Thanh một cửa hàng lớn như thế?

Hơn nữa trong đó còn có nhiều sản phẩm bằng ngọc như vậy.

Những sản phẩm bằng ngọc kia cô ta có thể mua một hoặc hai chiếc. Toàn bộ cửa hàng có cả ngàn sản phẩm, cô ta tuyệt đối không mua nổi.

Bây giờ những thứ này lại trở thành của Hàn Nhã Thanh.

Cổ Doanh Doanh rất không cam lòng.

Nhưng điều khiến cô ta không cam lòng hơn là chuyện hôm nay vẫn không thể khiến Hàn Nhã Thanh bị mất mặt. Nếu cửa hàng này trở thành của Hàn Nhã Thanh vậy thì coi như tìm thấy vòng ngọc trên người Hàn Nhã Thanh cũng không có gì đáng nói, Hàn Nhã Thanh hoàn toàn có thể nói đó là lấy đồ của chính bản thân mình.

Những điều Cổ Doanh Doanh nghĩ tới thì những người khác cũng đều nghĩ tới.

“Vậy, vậy rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Vì sao? Vì sao đột nhiên cửa hàng này lại trở thành của Hàn Nhã Thanh như thế?” Cổ Linh Linh thật sự nghĩ không ra, đương nhiên không chỉ Cổ Linh Linh nghĩ không ra mà tất cả mọi người ở đây xem trò vui đều nghĩ không ra.

“Chẳng lẽ Hàn Nhã Thanh lại không biết xấu hổ quyến rũ...” Giờ phút này Cổ Linh Linh quá không cam lòng, cô ta muốn làm nhục Hàn Nhã Thanh, nhưng đột nhiên cô ta nghĩ đến cửa hàng tổng hợp này là của Tư Đồ Không, mà giờ phút này Tư Đồ Không vẫn còn đang ở đây, cho nên lời nói của cô ta đột ngột dừng lại.

CHƯƠNG 640: HÀN NỮ THẦN RA TAY CHẮC CHẮN LÀ LONG TRỜI LỞ ĐẤT (7)

Cho cô ta mượn mười lá gan cô ta cũng không dám chọc vào Tư Đồ Không.

Hai nhân viên bán hàng vừa rồi muốn lục soát Hàn Nhã Thanh kia giờ phút này sắc mặt rõ ràng cũng trở nên rất xấu.

Họ không thể ngờ rằng kẻ trộm mà họ vừa xác định lại lập tức biến thành bà chủ của họ.

Tiếp theo không biết bà chủ mới này sẽ tính sổ với các cô như thế nào?

“Nếu không có việc gì thì chúng tôi đi về.” Cảnh sát nhìn tình huống này tưởng là chuyện đã được giải quyết, cảm thấy không có chuyện gì nên muốn rời khỏi đây.

Nhưng...

“Cảnh sát, xin anh chờ một chút.” Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên gọi cảnh sát đang định rời đi lại.

“Cô Hàn còn có chuyện gì sao?” Vị cảnh sát hơn bốn mươi tuổi mở to đôi mắt sắc, dưới tình huống này anh ta biết rõ cô Hàn này tuyệt đối không đơn giản, nếu không thì không thể chỉ trong chớp mắt một cửa hàng trực tiếp biến thành của cô.

Hơn nữa bây giờ Tư Đồ Không còn tự mình tới.

Tư Đồ Không chính là một nhân vật oai phong lẫm liệt ở Thành phố A, có thể mời được vị đại phật Tư Đồ Không này đến thì không có mấy ai.

Nhưng hôm nay rõ ràng Tư Đồ Không đến là vì cô Hàn.

Cho nên cô Hàn là người tuyệt đối không thể đắc tội được.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Hàn Nhã Thanh, cũng muốn biết cô gọi lại cảnh sát vào lúc này là muốn làm gì?

Khóe môi Tư Đồ Không hơi nhếch lên, dĩ nhiên việc này không thể cứ kết thúc như vậy được.

Đắc tội với người phụ nữ này thì chắc chắn là phải trả giá lớn.

Người phụ nữ này là người yêu thương nhất trong lòng cậu ba Dương, cô cả nhà họ Đường, đương nhiên cô không dựa vào cậu ba Dương, không dựa vào nhà họ Đường, chỉ với chính thực lực của cô thì người bình thường chắc chắn cũng không phải là đối thủ của cô.

Nhìn kết cục của nhà họ Cố hiện tại là có thể hiểu rõ đắc tội với người phụ nữ này chắc chắn không có kết cục tốt đẹp.

Nói thật là ngay cả anh ta cũng không dám đắc tội cô, không thể không nói hai vị tiểu thư nhà họ Cổ này thật can đảm.

Cho nên hiện tại hai vị tiểu thư nhà họ Cổ cần vì “sự can đảm” của mình mà gánh chịu một chút hậu quả.

Giờ đây Tư Đồ Không cũng có chút mong đợi, không biết tiếp theo Hàn Nhã Thanh sẽ làm thế nào?

Anh ta nhớ cách làm của cô chắc chắn sẽ siêu trần thoát tục, làm cho người ta ngạc nhiên, Tư Đồ Không im lặng đứng ở một bên chờ xem trò vui.

“Cửa hàng của chúng tôi bị mất vòng ngọc, nên phiền cảnh sát giúp chúng tôi tìm ra.” Hàn Nhã Thanh nói rất khiêm nhường, giọng nói rất nhẹ nhàng và chậm rãi, nhưng câu nói đó của cô lại làm cho sắc mặt Cổ Doanh Doanh nhanh chóng thay đổi.

Cổ Doanh Doanh nhìn Hàn Nhã Thanh, trong lòng bắt đầu có chút căng thẳng, Hàn Nhã Thanh muốn làm gì?

Tuy nhiên vòng ngọc ở ngay trong túi Hàn Nhã Thanh, camera trong cửa hàng này lại hỏng, chuyện này dù thế nào cũng không rơi vào người cô ta.

“Hàn Nhã Thanh, cô vừa ăn cắp vừa loa làng sao? Rõ ràng vòng ngọc là do chính cô trộm.” Cổ Linh Linh tính tình nóng vội, đầu óc ngu xuẩn, trực tiếp rống lên, đương nhiên giờ phút này cô ta cũng hơi chột dạ.

Dù sao vòng ngọc kia là do cô ta bỏ vào trong túi Hàn Nhã Thanh.

“Cô Cổ, có muốn tôi nhắc nhở cô một câu hay không? Cửa hàng này là của tôi.” Hàn Nhã Thanh nhìn về phía Cổ Linh Linh, môi khẽ nở một nụ cười.

“Lúc trước cửa hàng này không phải là của cô.” Đối diện với vẻ mặt tươi cười của Hàn Nhã Thanh, đột nhiên Cổ Linh Linh có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy, nhưng vẫn cố gắng đáp lại một câu.

“Ý của cô Cổ là tôi đã trộm một chiếc vòng ngọc ở đây trước khi biến cửa hàng này thành của tôi?” Hàn Nhã Thanh nhướng mày, lời đáp trả phải gọi là tuyệt cú mèo.

Cho dù lúc trước cửa hàng này chưa phải của Hàn Nhã Thanh nhưng Hàn Nhã Thanh đã có thể biến toàn bộ cửa hàng này thành của cô trong thời gian ngắn như vậy thì chắc chắn cô không có lý do gì đi trộm một cái vòng ngọc sáu mươi tỷ.

Điều này tất cả mọi người đều hiểu.

“Vậy chắc chắn cũng không phải chúng tôi trộm.” Cổ Linh Linh bị cô chặn họng im lặng phản bác, dù sao vòng ngọc cũng không ở trên người cô ta cho nên giờ phút này Cổ Linh Linh vẫn còn một chút khí thế như vậy.

“Tôi cũng chưa hề nói là các cô trộm.” Hàn Nhã Thanh liếc cô ta một cái, hơi dừng lại một chút rồi lại chậm rãi nói: “Nhưng cửa hàng là của tôi, nhân viên bán hàng đều là người trong cửa hàng, hình như cũng chỉ có hai cô Cổ là người ngoài, cho nên hai vị quả thật là đáng ngờ nhất.”

“Hàn Nhã Thanh, cô đừng có vu khống hãm hại người tốt.” Cổ Linh Linh lại lần nữa không nhịn được rống lên.

Cổ Linh Linh cũng có mặt mũi để nói mình là người tốt một cách cây ngay không sợ chết đứng như thế? Mặt thật sự rất dày.

“Cô Hàn, chuyện này không thể nói lung tung, cần phải có chứng cứ, nếu cô Hàn không có chứng cứ mà vu khống hãm hại chúng tôi thì chúng tôi có thể tố cáo cô Hàn.” Cổ Doanh Doanh quả thực coi như thông minh, giờ phút này cô ta vẫn còn có thể giữ vững tỉnh táo, bình tĩnh đối đáp với chuyện này.

“Ừ, cô Cổ nói có lý, cho nên tôi mời cảnh sát ở lại giúp tôi điều tra rõ ràng.” Hàn Nhã Thanh nhìn Cổ Doanh Doanh một cái rồi nghiêm túc gật đầu.

“Cô muốn điều tra như thế nào?” Cổ Doanh Doanh híp mắt, giọng nói rõ ràng là trầm xuống.

“Rất đơn giản, cứ theo lời cô Cổ nói vừa nãy thôi, lục soát, lục soát một cái là sẽ rõ ràng, cảnh sát ở đây cho nên mọi chuyện sẽ rất dễ làm.” Khi Hàn Nhã Thanh nói những lời này thì vẻ mặt rất tự nhiên, không có chút bất thường nào.

Cổ Doanh Doanh nghe thấy những lời này của cô thì thở phào nhẹ nhõm, đồ không ở trên người cô ta cho nên cô hoàn toàn không sợ bị lục soát.

Chiếc vòng ngọc kia bây giờ còn đang ở trong túi Hàn Nhã Thanh, trong lòng Cổ Doanh Doanh thầm nghĩ làm thế nào mới có thể khiến Hàn Nhã Thanh bị mất mặt.

“Lục soát thì lục soát, tôi trong sạch không sợ các người lục soát.” Cổ Linh Linh hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu lên rất kiêu ngạo.

“Để chứng minh sự trong sạch của chúng tôi, chúng tôi bằng lòng phối hợp với công việc của cảnh sát.” Cổ Doanh Doanh cũng đi về phía trước, dáng vẻ quang minh lẫm liệt, ý tứ rất rõ ràng là đồng ý để cảnh sát lục soát.

“Hiếm khi cô Cổ biết điều như thế.” Hàn Nhã Thanh đưa mắt nhìn về phía Cổ Doanh Doanh, sau khi đối diện với đôi mắt của Cổ Doanh Doanh, ánh mắt Hàn Nhã Thanh lại cố ý nhìn xuống phía dưới, sau khi chuyển đến túi xách của Cổ Doanh Doanh thì khóe môi cô lộ rõ một nụ cười khẽ.

Nụ cười đó mang theo một chút ẩn ý...

Sau đó Hàn Nhã Thanh lại ngước mắt lên nhìn vào mặt Cổ Doanh Doanh, lông mày rõ ràng hơi nhướng lên, trên mặt cố ý lộ ra một chút đắc ý.

Cổ Doanh Doanh là người thông minh, vừa rồi biểu cảm của Hàn Nhã Thanh rất rõ ràng, dĩ nhiên cô ta đều thấy được.

Lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên chùng xuống, con ngươi của cô ta nhanh chóng chuyển sang phía Hàn Nhã Thanh, trước đó cô ta bảo Cổ Linh Linh lén lút bỏ vòng ngọc vào trong túi Hàn Nhã Thanh.

Không biết bây giờ vòng ngọc còn ở trong túi Hàn Nhã Thanh hay không?

Có hay không?

Trong lòng Cổ Doanh Doanh đột nhiên có linh cảm thật sự không tốt.

Hàn Nhã Thanh thấy Cổ Doanh Doanh nhìn sang thì khẽ cười với Cổ Doanh Doanh, sau đó Hàn Nhã Thanh cố ý đưa tay sờ về phía miệng túi của mình, túi của cô bình thường không có gì.

Dường như là để Cổ Doanh Doanh “yên tâm”, Hàn Nhã Thanh còn lật túi lên, lắc lắc, trong túi thật sự rất sạch sẽ, không có thứ gì.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom