• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (35 Viewers)

  • Chương 1477-1480

Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh từ từ cong lên từng chút một, độ cong kia trông rất đẹp, nhưng trong mắt cậu Hàn không biết tại sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, cậu Hàn đột nhiên có một linh cảm rất không tốt!! Luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, hơn nữa là một chuyện vô cùng không tốt.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Quy tắc rất nghiêm….”

Lời nói của Hàn Nhã Thanh cố ý dừng một chút, sau đó lại từ từ bổ sung: “Nghe anh nói như vậy, tôi lại nhớ đến….”

Lời nói của Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa cố ý dừng lại, cậu Hàn chỉ cảm thấy một khẩu khí nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, thấy Hàn Nhã Thanh dường như không có ý nói tiếp, cậu Hàn có chút gấp gáp: “Cô nhớ đến cái gì?”

Lúc cậu Hàn nói câu này, dùng lực nuốt nước bọt, cổ cũng duỗi ra theo, đôi mắt rất đẹp nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh, cảm giác dáng vẻ giống như đang đợi tuyên hình phạt.

Tiểu Cửu rất xem thường liếc nhìn cậu Hàn, cô ta phát hiện cậu Hàn bây giờ đã ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa, mỗi câu nói đều để lộ ra.

Cô chủ nhà họ Đường quá thông minh, một câu nói nghe có vẻ bình thường lại có thể phát hiện ra đạo lý huyền diệu mà người khác không thể phát hiện ra, cậu Hàn sai ở chỗ quá nhiều lời.

Nhưng Hàn Nhã Thanh chỉ cười, không nói gì nữa, có một vài lời không cần nói quá rõ ràng, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt.

“Rốt cuộc cô nghĩ đến cái gì? Cô nói đi? Nói có một nửa, cô muốn tôi nghẹn chết sao?” Bình thường tính hiếu kỳ của cậu Hàn không nặng, bình thường không có chuyện gì có thể khiến anh ta tò mò, bởi vì bình thường chuyện anh ta muốn biết thì không thể không biết, nếu như đổi lại là người khác nói với anh ta một nửa, giữ lại một nửa, anh ta tuyệt đối có thể đánh người đó nửa sống nửa chết trước sau đó bắt người ta nói hết.

Nhưng cô chủ nhà họ Đường, cậu Hàn không dám đánh, cô chủ nhà họ Đường nói nửa vời với anh ta, anh ta hoàn toàn không thể cáu kỉnh, anh ta chỉ có thể nhịn, mà càng nhịn, càng tò mò, hơn nữa anh ta cũng thật sự muốn biết cô chủ nhà họ Đường rốt cuộc có đoán được không.

Hàn Nhã Thanh không thèm nhìn anh ta, trực tiếp đứng lên, từ trên giường đẩy bệnh nhân nhảy xuống, cô nằm một lúc như vậy, cơ thể đã phục hồi hoàn toàn rồi, không hề còn cảm giác không thoải mái.

“Nhã Thanh, bác sĩ nói…” Phạm My nhìn cô nhảy xuống như vậy, đã bị dọa sợ, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng vì nóng lòng, quên vấn đề tên gọi, trực tiếp gọi Nhã Thanh.

Lúc đầu Đường Thấm Nhi là tên của mẹ Hàn Nhã Thanh, vì vậy mọi người nhà họ Đường đều gọi cô là Nhã Thanh, chỉ có ở bên ngoài lúc ở trước mặt người khác mới gọi Thấm Nhi.

Nhưng lúc nãy Phạm My quá nóng lòng, nên theo thói quen gọi Nhã Thanh.

Phạm My gọi xong mới chú ý đến vấn đề, bà vội vàng dừng lại.

Lúc Phạm My gọi, Hàn Nhã Thanh vốn dĩ quay đầu lại, ánh mắt đúng lúc rơi trên mặt của cậu Hàn và Tiểu Cửu, từ khuôn mặt của cậu Hàn và Tiểu Cửu, Hàn Nhã Thanh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc khác biệt nào, một chút bất ngờ và kinh ngạc đều không có.

Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, không khỏi bật cười: “Một chút cũng không ngạc nhiên! Xem ra, mấy người đều biết rồi.”

Hàn Nhã Thanh biết hai người trước mặt chắc chắn không phải là người bình thường, chắc chắn còn nhạy bén hơn người bình thường, sự cảnh giác chắc chắn cũng cao hơn người bình thường, phản ứng chắc chắn cũng nhanh hơn người bình thường.




Lúc trước Phạm My gọi cô là Thấm Nhi, lúc nãy lại gọi là Nhã Thanh, hai người bọn họ không thể không nghe ra, nhưng nghe ra lại không hề ngạc nhiên, chỉ có một khả năng.

Đó chính là bọn họ biết cô chính là Hàn Nhã Thanh.

Xem ra, điều biết được không ít, sợ là đào hết ra được tất cả những tin tức có thể đào về cô.

Hàn Nhã Thanh không hề thích người khác lén lút điều tra cô, đôi mắt hơi tối lại, trên mặt cũng có chút lạnh lùng.

“Hả? A!” Cậu Hàn hoàn hồn lại, đối diện với ánh mắt mang theo sự lạnh lùng của Hàn Nhã Thanh, trên mặt vội vàng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ là nhìn có chút khoa trương.

“Đừng giả vờ nữa.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn anh ta: “Lúc này mới giả bộ, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.”

Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy cậu Hàn ở trước mặt này không phải đầu óc không tốt chứ?

Tiểu Cửu lại nhìn cậu Hàn với ánh mắt xem thường, hơn nữa Tiểu Cửu còn từ từ nhấc chân, kéo dài một chút khoảng cách với cậu Hàn.

Cậu Hàn hôm nay chắc chắn ra khỏi nhà mà không mang theo não, cô ta muốn giả vờ không quen anh ta.

“Hôm nay anh thật ngốc!!” Tiểu Tân không tinh tế được như Tiểu Cửu, Tiểu Tân cười chế nhạo một cách trần trụi, cậu Hàn hôm nay thật sự quá ngốc, nói một câu sai một câu, sai ngày càng nhiều.

“Ngứa đòn đúng không? Đợi đấy cho tôi.” Tâm trạng của cậu Hàn lúc này đang không được tốt, Tiểu Tân còn đụng vào họng súng, cậu Hàn lườm Tiểu Tân, không hề che giấu ‘ý định giết người’ của anh ta.

Anh ta không có cách nào nắm được cô chủ nhà họ Đường, lẽ nào còn không thể chỉnh đốn được cái tên quỷ Tiểu Tân này?

Tiểu Tân bĩu môi, sau đó trốn sau lưng Hàn Nhã Thanh: “Cô chủ xinh đẹp cứu tôi.”

Tiểu Tân có thể nhìn ra cậu Hàn không sợ trời không sợ đất, trước đây chỉ sợ một mình chú Lương lúc này đã bị cô chủ nhà họ Đường trị, cậu Hàn ở trước mặt cô chủ nhà họ Đường ngay cả chỉ số IQ còn không có, chứ đừng nói đến sự bình tĩnh và cơ trí lúc bình thường.

Vì vậy, Tiểu Tân cảm thấy tìm cô Đường để bảo vệ cậu ta, cậu Hàn chắc chắn không dám làm loạn, chỉ có thể trừng mắt.

Quả nhiên, đôi mắt của cậu Hàn trừng lớn, hận không thể lập tức tóm lấy Tiểu Tân, sau đó đánh cho một trận, nhưng nhìn cô chủ nhà họ Đường đứng phía trước, lại chỉ dám tức giận mà không dám nói gì, chỉ có thể nhẫn nhịn.

“Nhã Thanh, bây giờ chúng ta…” Lúc nãy Phạm My lỡ miệng, nghe ý của Nhã Thanh là những người này đều biết thân phận của Nhã Thanh, Phạm My cũng không tận lực thay đổi nữa, bên này cũng không có người khác.




“Về nhà.” Hàn Nhã Thanh rất tự nhiên trả lời một câu, bây giờ cô đã kiểm tra sức khỏe xong, máu cũng truyền rồi, người cũng cứu rồi, không về nhà thì ở lại bệnh viện làm cái gì?

“Ồ, được.” Phạm My có chút sững sờ trả lời lại, đôi mắt theo bản năng nhìn về phía ba người còn lại, bây giờ bà và Nhã Thanh về nhà, ba người này thì sao?

Ba người này hình như vẫn luôn đi theo Nhã Thanh, bọn họ sẽ không cùng theo về nhà họ Đường đấy chứ?

“Về nhà? Như vậy đã về rồi?” Cậu Hàn nghe thấy Hàn Nhã Thanh muốn về nhà, cũng không quan tâm đến việc xử lý Tiểu Tân nữa, Thành thiếu chủ vẫn còn kế hoạch khác, bây giờ cô chủ nhà họ Đường rời đi, vậy kế hoạch của Thành thiếu chủ phải làm sao?

“Anh có thể nói bớt mấy câu được không?” Tính tình Tiểu Cửu tốt như thế nào cũng không chịu được nữa, anh ta cứ lo lắng, phấn khích như vậy, sợ người khác không biết bọn họ còn có việc khác sao.

Hàn Nhã Thanh không khỏi mỉm cười, nhưng trước đó từ trong lời nói của anh ta cô biết được một số thông tin, phản ứng thái quá của anh ta lúc này ngược lại không có gì!

Hàn Nhã Thanh không quan tâm đến bọn họ nữa, mà kéo Phạm My đi thẳng về phía trước.

Tiểu Cửu đứng nguyên tại chỗ, nhìn bóng lưng của Hàn Nhã Thanh, vẻ mặt dường như mang theo chút do dự, do dự bọn họ đi theo hay không đi theo.

“Cô còn ngây người ở đó làm gì? Đi thôi.” Cậu Hàn lại rất tự nhiên đi theo sau Hàn Nhã Thanh, dường như không hề cảm thấy không đúng.

Tuổi Tiểu Tần còn nhỏ, thích náo nhiệt, cậu Hàn đi theo, đương nhiên cậu ta cũng đi theo.

Tiểu Cửu cũng nhấc chân đi theo.

“Chị Tiểu Cửu, chúng ta cứ đi theo như vậy sao?” Tiểu Tân rõ ràng đi bên cạnh cậu Hàn, nhưng lại quay qua hỏi Tiểu Cửu, bây giờ Tiểu Tân đã hoàn toàn không còn tin tưởng cậu Hàn nữa.

Tiểu Cửu không trả lời, nói thật, cô ta cũng không biết nên làm thế nào, cứ rời đi như vậy, hình như không được tốt, dù sao trước đây bọn họ cũng làm một số chuyện xấu với cô chủ nhà họ Đường, lúc trước cô chủ nhà họ Đường còn nói muốn nhốt bọn họ lại, bây giờ bọn họ cứ lặng lẽ đi như vậy, giống như là lén lút rời đi.

Cứ đi theo như vậy cũng không thích hợp, dù sao cô chủ nhà họ Đường cũng không bảo bọn họ đi theo, cô chủ nhà họ Đường muốn về nhà, bọn họ đi theo cô chủ nhà họ Đường về nhà cũng không thích hợp.

Nếu như cô chủ nhà họ Đường thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, bọn họ đi theo đương nhiên không có gì, nhưng bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của cô chủ nhà họ Đường!

Cậu Hàn dường như không hề xoắn xuýt và phiền não về chuyện này, anh ta đi theo sau, đi một cách nghênh ngang, bước chân đi sinh ra gió, rất vui vẻ.

“Chúng ta cứ đi theo như vậy cũng không quá thích hợp đúng không?” Cuối cùng Tiểu Cửu không kiềm chế được nữa, khẽ hỏi cậu Hàn.

“Có gì mà không thích hợp, rất thích hợp, tiếp theo Thành thiếu chủ vẫn còn kế hoạch khác.” Cậu Hàn dừng lại, quay về phía Tiểu Cửu, cố gắng hết sức đè giọng nói xuống, âm lượng kia chỉ có một mình Tiểu Cửu có thể nghe thấy, ngay cả Tiểu Tân đứng bên cạnh anh ta cũng không thể nghe thấy!
Âm lượng kia chỉ có một mình Tiểu Cửu có thể nghe thấy, ngay cả Tiểu Tân đứng bên cạnh anh ta cũng không thể nghe thấy!

“Có liên quan gì đến chúng ta?” Tiểu Cửu lườm anh ta: “Cái chúng ta nhận được chỉ có kế hoạch A, kế hoạch khác đều không liên quan đến chúng ta, chúng ta đi theo chỉ sợ sẽ làm hỏng kế hoạch của Thành thiếu chủ.”

“Sao có thể? Đến lúc đó chúng ta có thể phối hợp với kế hoạch của Thành thiếu chủ.” Cậu Hàn có lý chả sợ trả lời một câu, tóm lại anh ta không muốn rời đi.

“Hừ.” Tiểu Cửu không nhịn được lạnh lùng hừ một tiếng: “Ngay cả kế hoạch của Thành thiếu chủ anh cũng không biết, phối hợp thế nào, chi bằng anh cứ nói thẳng anh muốn ở lại để xem náo nhiệt.”

Tiểu Cửu sao có thể không nhìn ta cái tâm tư nhỏ của anh ta.

“Tốt nhất anh nên nghĩ rõ ràng, nếu như làm hỏng kế hoạch của Thành thiếu chủ, Thành thiếu chủ sẽ không bỏ qua cho anh.” Tiểu Cửu nghĩ đến giao tình bao nhiêu năm qua vẫn muốn nhắc nhở anh ta mấy câu.

“Vậy chúng ta chỉ xem thôi, không phối hợp, đương nhiên sẽ không phá hỏng.” Lúc này cậu hàn cũng không che đậy mục đích của mình nữa, đúng, anh ta muốn ở lại để xem náo nhiệt.

Anh ta muốn xem xem, kế hoạch A của anh ta hoàn mỹ như vậy, không chút lỗ hổng như vậy cũng thất bại.

Anh ta muốn xem xem kế hoạch B của Thành thiếu chủ có thể xuất sắc đến mức nào? Có thể thành công không?

Tiểu Cửu không còn gì để nói, hôm nay người này thật sự không đáng tin, anh ta không sợ chơi đến mức bị hư sao?

Nhưng, Tiểu Cửu cũng có thể hiểu được một nguyên nhân quan trọng nhất mà anh ta làm như vậy vẫn là vì chuyện này không có bất kỳ sự nguy hiểm nào, cho dù anh ta chơi như thế nào, làm náo loạn như thế nào, tóm lại vẫn sẽ không có nguy hiểm.

Hơn nữa Tiểu Cửu biết, có lẽ lúc này cậu Hàn cũng rất hi vọng cô chủ nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.

Lúc trước khi cậu Hàn cầm súng nhắm vào cô chủ nhà họ Đường làm động tác muốn nổ súng, cô chủ nhà họ Đường không hề hoảng loạn, ngược lại còn cười với cậu Hàn.

Lúc đó, rõ ràng Tiểu Cửu nhìn thấy sự chấn động, không thể tin được, còn có sự tán thưởng không hề che đậy của cậu Hàn, thậm chí còn có kính nể.

Cô ta và cậu Hàn cũng xem như là lớn lên cùng nhau, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy biểu cảm này trên khuôn mặt của cậu Hàn.

Vì vậy, Tiểu Cửu có thể chắc chắn, từ giây phút đó sâu thẳm trong lòng cậu Hàn hi vọng cô chủ nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành.

Cũng giống như cô ta, lúc cô chủ nhà họ Đường bắt được cô ta, hiểu rõ thân phận của cô ta, từ sâu thẳm trong lòng cô ta cũng hi vọng cô chủ nhà họ Đường chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ.

Cậu Hàn nhất định muốn ở lại xem náo nhiệt, trừ khi muốn nhanh chóng xác định được thân phận của cô chủ nhà họ Đường.

Thực ra cô ta cũng như vậy!

Vì vậy Tiểu Cửu không nói gì nữa, không khuyên cậu Hàn rời đi nữa.




Ra khỏi đại sảnh, Hàn Nhã Thanh và Phạm My đi thẳng về vị trí xe của họ đang dừng, ba người ở phía sau vẫn đi theo từng bước từng bước một.

“Mấy người, tình huống gì đây? Đây là định đi theo chúng tôi về nhà?” Phạm My dừng lại quay người nhìn bọn họ, lúc này lông mày của Phạm My hơi cau lại, ba người này đúng là kỳ lạ.

Mặc dù bọn họ không hại Nhã Thanh, nhưng rất rõ ràng bọn họ tiếp cận Nhã Thanh là có mục đích, trong lòng Phạm My vẫn có chút đề phòng bọn họ.

“Lúc trước không phải cô chủ nhà họ Đường nói là muốn nhốt chúng tôi lại sao? Vì vậy, đương nhiên chúng tôi không thể cứ rời đi như vậy.” Cậu Hàn không hề cảm thấy ngại ngùng, trả lời một cách có lý chả sợ.

Phạm My sững sờ, nhất thời cảm thấy anh ta nói cũng rất có đạo lý.

“Mấy người có thể đi rồi.” Mặc dù lúc này Hàn Nhã Thanh vẫn chưa đoán ra được mục đích thực sự của bọn họ, nhưng Hàn Nhã Thanh đã nắm được một số thông tin, Hàn Nhã Thanh biết, có đem ba người này nhốt lại để thẩm vấn, cũng không thể hỏi ra được nhiều thông tin hơn những thứ bây giờ cô biết được.

Tuổi Tiểu Tân còn nhỏ, có lẽ còn có thể khai ra một hai câu, nhưng Hàn Nhã Thanh nhìn ra, Tiểu Tân không biết nhiều về chuyện này, có lẽ còn không nhiều bằng thông tin cô có được lúc này.

Mà hai người còn lại, sợ là cho dù có dùng cực hình, bọn họ cũng sẽ không nói nhiều hơn nửa chữ, vì vậy cô cũng không muốn lãng phí thời gian với bọn họ.

Dù sao nghe ý của bọn họ thì bọn họ còn có kế hoạch khác, vậy tìm manh mối từ trong kế hoạch tiếp theo của bọn họ, như vậy chắc chắn sẽ nhanh và trực tiếp hơn việc thẩm vấn bọn họ.

“Đừng mà, không phải cô vẫn còn muốn hỏi chúng tôi sao? Chúng tôi rời đi như vậy, cô hỏi ai?” Lúc này cậu Hàn đã quyết định phải ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh, nói gì cũng không rời đi. . ngôn tình ngược

Hàn Nhã Thanh đảo mắt thờ ơ liếc nhìn anh ta, người này còn không biết xấu hổ bảo cô hỏi anh ta?

Lúc trước cô hỏi anh ta nhưng một cái cũng không trả lời, tất cả manh mối đều là cô tự mình đoán được từ trong lời nói của anh ta.

“Haha…” Cậu Hàn đối diện với ánh mắt của Hàn Nhã Thanh, rõ ràng cũng nhìn ra ý của Hàn Nhã Thanh, trong tiếng cười của anh ta cuối cùng cũng có một chút xấu hổ.

Nhưng cho dù cậu Hàn xấu hổ, cũng tuyệt đối không rời đi như vậy, dù có vô lại anh ta cũng phải ở lại!

Hàn Nhã Thanh phát hiện da mặt của người này thật dày, anh ta muốn đi theo, Hàn Nhã Thanh biết nói gì cũng không có tác dụng.

Phía trước không xa chính là chỗ cô dừng xe, Hàn Nhã Thanh không tin, ba người bọn họ còn có thể ngồi lên xe của cô?

Hàn Nhã Thanh không quan tâm đến bọn họ nữa, tiếp tục đi về phía trước, đi qua chỗ rẽ phía trước, cũng sắp đến chỗ cô dừng xe rồi.

Lúc Hàn Nhã Thanh đi qua chỗ rẽ, đã nhìn thấy xe của cô, nhưng… Hàn Nhã Thanh phát hiện phía trước xe của mình bị đâm lõm rất to….

Xe của cô dừng hẳn hoi ở đây vậy mà lại bị đâm, hơn nữa còn bị đâm nghiêm trọng như vậy, đây là bệnh viện, trong bãi để xe của bệnh viện, xe của cô thuộc loại rất chắc chắn, đối phương rốt cuộc lái xe như thế nào, lái với tốc độ như thế nào mới có thể đâm xe cô thành như thế này?




Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, có đánh chết cô cũng không tin đây là sự trùng hợp.

“Đó là xe của chúng ta đúng không? Sao lại bị đâm thành thế này?” Phạm My kinh hãi: “Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, lại có thể đâm xe của chúng ta thành như thế này?”

Rất rõ ràng Phạm My cũng không thể giải thích.

Hàn Nhã Thanh không nói gì, chỉ là đôi mắt thờ ơ nhìn cậu Hàn đi phía sau cô.

“Chuyện không liên quan đến tôi? Tôi không biết gì cả, thật đó, tôi thật sự không biết gì hết.” Cậu Hàn vội vàng xua tay giải thích cho mình, chuyện này anh ta thật sự, thật sự không biết, anh ta thật sự rất oan ức.

Nhưng trong lòng cậu Hàn thầm nghĩ lẽ nào đây chính là kế hoạch B của Thành thiếu chủ?

Trực tiếp như vậy? Thô bạo như vây sao?

Như vậy đối với cô chủ nhà họ Đường thật sự tốt sao?

Cậu Hàn cẩn thận liếc nhìn cô chủ nhà họ Đường, phát hiện sắc mặt của cô chủ nhà họ Đường hình như có chút khó coi.

Ừm, bất luận là ai nhìn thấy tình huống này có lẽ tâm trạng đều không được tốt.

Cậu Hàn cảm thấy Thành thiếu chủ làm như vậy không được tốt, có chút quá đáng.

Nhưng, quá đáng hay không quá đáng vẫn chỉ là thứ hai, điều quan trọng nhất là có tác dụng hay không, có thể thành công không?

Trong lòng cậu Hàn rất mong đợi, mặc dù lúc này anh ta đã cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn không có cách nào che giấu hoàn toàn sự phấn khích của anh ta.

Hàn Nhã Thanh nhìn Tiểu Cửu, Tiểu Cửu không nói gì, chỉ từ từ cúi đầu xuống, hoàn toàn từ chối trả lời, cũng hoàn toàn từ chối cùng với Hàn Nhã Thanh mắt nhìn nhau, bởi vì Tiểu Cửu biết rõ, một ánh mắt của cô ta cũng có thể khiến cô chủ nhà họ Đường nhìn ra được rất nhiều thông tin.

Tiểu Cửu cũng muốn nói không liên quan gì đến cô ta, nhưng Tiểu Cửu cũng đang nghĩ có phải là kế hoạch của Thành thiếu chủ không, mặt của Tiểu Cửu không dày như cậu Hàn, vì vậy không thể có lý chẳng sợ vất bỏ quan hệ giống như cậu Hàn.

Hàn Nhã Thanh thầm thở dài, được rồi, đã phản ứng như vậy, hỏi cũng mất công, Hàn Nhã Thanh đi thẳng đến bên cạnh xe của mình, sau khi một người phụ nữ nhìn thấy cô, vội vàng đi đến.

“Đây là xe của cô sao? Thật sự xin lỗi, lúc nãy tôi không cẩn thận đâm phải xe của cô.” Người phụ nữ khuôn mặt tràn đầy sự áy náy, thái độ nhận sai cũng rất thành khẩn.

“Cô à, cô lái xe tăng sao? Ở bãi để xe của bệnh viện mà có thể đâm xe chúng tôi thành như thế này?” Khóe miệng Phạm My không khỏi giật giật, mặc dù thái độ nhận sai của cô gái này rất thành khẩn, nhưng Phạm My thật sự có chút không thể hiểu được.

Cô gái chỉ vào chiếc xe dừng bên cạnh, là một Volvo, phía trước xe cũng có một chỗ lõm, giống với chỗ lõm ở đầu xe của Hàn Nhã Thanh.

“Cô gái, cô dùng bao nhiêu sức lực để đâm vậy?” Khóe miệng của Phạm My không khỏi giật giật, chiếc xe của Nhã Thanh đủ cứng, chiếc xe của cô gái này cũng cứng, hai chiếc xe như vậy, một trong hai còn đang dừng, còn dừng ở bãi gửi xe, mà có thể bị cô gái này đâm thành như thế này, cô gái này cũng thật lợi hại.
Chiếc xe của Nhã Thanh đủ cứng, chiếc xe của cô gái này cũng cứng, hai chiếc xe như vậy, một trong hai còn đang dừng, còn dừng ở bãi gửi xe, mà có thể bị cô gái này đâm thành như thế này, cô gái này cũng thật lợi hại.

“Cái đó, sau lần đầu tiên tôi đâm phải, vốn dĩ muốn quay xe, nhưng tôi làm sai, lại đâm liên tiếp mấy lần, húc mấy cái.” Rõ ràng cô gái có chút ngượng ngùng, giọng nói ngày càng nhỏ, đến cuối cùng gần như không nghe thấy.

Phạm My: “….”

Phạm My nhìn cô ta, đã không biết phải nói gì, tình huống như thế này có lẽ cũng rất ít khi gặp, nhưng bọn họ lại gặp phải.

“Cô gái, phải quý trọng tính mạng, sau này cố gắng đừng lái xe nữa.” Cuối cùng Phạm My vẫn tình ý sâu xa nói một câu, xe của bọn họ dừng ở bãi gửi xe mà cô gái này có thể đâm thành như thế này, nếu như thật sự đi trên đường, vậy thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

“Ừm, ừm, tôi biết rồi.” Thái độ nhận sai của cô gái rất tốt, gật đầu thật mạnh: “Tôi đã gọi điện thoại thông báo với công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông rồi, bọn họ rất nhanh sẽ đến, mấy người yên tâm, đây là trách nhiệm của tôi, tôi nhất định sẽ phụ trách.”

“Được rồi.” Phạm My thấy thái độ của cô gái này tốt như vậy, thực sự không tiện nói gì nữa.

"Mợ gọi người qua xử lý, chúng ta đi về trước.” Mặc dù Phạm My không nhẫn tâm tính toán với cô gái có thái độ nhận sai vô cùng tốt này, nhưng Phạm My cũng biết chuyện này quá trùng hợp, ai cũng không nói ra được chuyện này có phải có người tính toán hay không.

Vì vậy Phạm My không muốn Hàn Nhã Thanh ở lại đây.

“Vâng.” Hàn Nhã Thanh không có ý kiến gì với lời đề nghị của Phạm My, chuyện này khắp nơi đều để lộ là không thường, nhưng chuyện này quá rõ ràng, rõ ràng đến mức không có cơ hội giở trò.

Hàn Nhã Thanh không thể xác định chuyện này có phải là có người tính kế hay không.

Lúc nãy có để ý biểu cảm của ba người kia lúc cô ta đi qua, không hề phát hiện bất kỳ sự khác thường nào, ngay cả biểu cảm của Tiểu Tân cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào, chứng minh ba người bọn họ không hề quen biết người phụ nữ đâm vào xe cô.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy nếu tiếp tục ở lại đợi công ty bảo hiểm và người của bên cảnh sát giao thông đến cũng không có ý nghĩa gì, không thể bảo công ty bảo hiểm và người bên cảnh sát giao thông động thủ với cô ta?

Hàn Nhã Thanh cảm thấy, nếu như vụ đâm xe này thật sự có người tính kế, vậy thì kế hoạch này thật sự rất vô bổ.

Hàn Nhã Thanh cảm thấy trọng điểm có lẽ không phải ở đây, vì vậy không cần thiết phải lãng phí thời gian ở đây.

“Cứ kết thúc như vậy sao? Cứ rời đi như vậy?” Cậu Hàn có chút trợn tròn mắt, vốn dĩ anh ta đã ôm rất nhiều hi vọng, nhưng chẳng thể ngờ đến ngay cả một chút gợn cũng không bắn ra đã kết thúc rồi.

Cái này quả thật còn thất bại nhanh hơn kế hoạch lúc nãy của bọn họ.

“Cậu còn muốn như thế nào?” Lần này, không đợi Hàn Nhã Thanh lên tiếng, Phạm My đã lườm cậu Hàn: “Tôi phát hiện tên tiểu tử nhà cậu chính là sợ thiên hạ không đủ loạn, nhìn thế nào cũng thấy giống một phần tử khủng bố.”

“Oan ức, dì à, dì thực sự xử oan cho cháu rồi, thực ra cháu vô cùng lương thiện, vô cùng yên tĩnh.” Lúc cậu Hàn nói câu này mặt không đỏ hơi thở không gấp gáp, nói vô cùng tự nhiên.

Chỉ là Tiểu Cửu đứng bên cạnh anh ta lại cảm thấy đỏ mặt cho anh ta, trước tiên không nói đến lương thiện hay không lương thiện, an tĩnh là cái quỷ gì?

Trong từ điển của cậu Hàn có từ an tĩnh này sao?




Xin hỏi sao anh ta có thể mở to mắt nói ra lời trái với lương tâm như vậy?

Phạm My đột nhiên lườm cậu Hàn, trong ánh mắt kia rõ ràng mang theo sự tức giận.

“Dì à, cháu nói thật, dì phải tin cháu.” Cậu Hàn cho là bà Đường không tin cậu ta, vì vậy lại giải thích một lần nữa.

“Tiểu Tân 14 tuổi, gọi tôi là chị, cậu gọi tôi là dì? Dựa vào điều này, tôi không thể tin tưởng cậu.” Phạm My lại lườm cậu Hàn, câu nói này có chút nghiến răng nghiến lợi để nói, mặc dù tuổi của bà thật sự có thể làm dì của anh ta, con gái của bà còn lớn tuổi hơn anh ta.

Nhưng lúc nãy bà Đường được Tiểu Tân gọi là chị có chút không muốn chấp nhận việc cậu thiếu gia này gọi bà là dì.

Hơn nữa, bà trông già như vậy sao? Gọi bà là dì?

Đứa trẻ này quá không lịch sự rồi!!

Cậu Hàn sững sờ, rõ ràng có chút lờ mờ, tình huống gì đây? Đây là tình huống gì?

Đây là trọng điểm sao? Không phải chỉ là vấn đề xưng hô sao?

Hơn nữa, bà Đường là mợ của cô chủ nhà họ Đường, nếu như cô chủ nhà họ Đường là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, vậy thì bà Đường chắc chắn là trưởng bối của bọn họ.

Lẽ nào, anh ta còn có thể cao hơn công chúa của Quỷ Vực Chi Thành một hàng sao?

Nếu như anh ta thật sự cao hơn công chúa của Quỷ Vực Chi Thành một hàng, vậy không phải anh ta cùng một hàng với Thành chủ sao?

Anh ta không muốn chết!

Bà Đường này sao có thể như vậy?

“Haha…” Tiểu Tân không nhịn được mà cười lớn, trước đây không có cơ hội nhìn thấy cậu Hàn xấu mặt, hôm nay xem như là một lần để cậu ta nhìn thấy đủ tiết tấu sao?

Quá đã, thật sự quá đã.

“Tiểu quỷ, đừng đắc ý, sẽ có lúc cậu hối hận.” Cậu Hàn lườm Tiểu Tân, khóe miệng hơi nhếch lên, nếu như cô chủ nhà họ Đường thật sự là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ, đến lúc đó chuyện Tiểu Tân gọi bà Đường là chị coi như là xong…

Tiểu Tân không biết những điều phức tạp trong đó, Tiểu Tân không biết gì về chuyện công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vì vậy lúc này hoàn toàn không hiểu ý của cậu Hàn, Tiểu Tân cho là cậu Hàn đang thẹn quá hóa giận!

“Chị gái xinh đẹp, anh ta ức hiếp em, chị phải bảo vệ em.” Tiểu Tân quay sang xin bà Đường bảo vệ, mặc dù là cầu xin bảo vệ, nhưng lại cười vô cùng ngông cuồng, vô cùng đắc ý.

“Được, cậu ta sẽ không dám ức hiếp cậu.” Phạm My thực sự không nhẫn tâm từ chối sự yêu cầu của cậu bé chỉ có 14 tuổi, hơn nữa bà cũng vì câu dì mà bất mãn với cậu Hàn, vì vậy lúc này đương nhiên sẽ che chở Tiểu Tân ở bên cạnh.




Khóe miệng cậu Hàn giật giật, ánh mắt nhìn Tiểu Tân mang theo mấy phần đồng cảm, tên tiểu tử này thật sự đang tìm cái chết mà.

Tiểu Cửu muốn nhắc nhở Tiểu Tân mấy câu, nhưng Tiểu Cửu nghĩ đến dù sao bây giờ vẫn chưa xác định được thân phận của cô chủ nhà họ Đường, nếu như cô ta nói ngược lại sẽ không được tốt.

Tiểu Tân đối diện với ánh mắt của cậu Hàn, chỉ cảm thấy vô cùng kỳ lạ, có sai không, bây giờ rõ ràng người thắng là cậu ta, cậu Hàn dựa vào cái gì mà dùng ánh mắt thương hại để nhìn cậu ta?

“Cô gái, cô ở đây đợi công ty bảo hiểm và cảnh sát giao thông đến, tôi sẽ kêu người qua xử lý chuyện này.” Phạm My nhìn cô gái đã đâm hỏng xe của Hàn Nhã Thanh đang trợn tròn mắt nhìn bà, dặn dò mấy câu.

“Ồ, được, được, mấy người yên tâm, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm.” Cô gái gật đầu liên tục, thái độ vô cùng thành khẩn, cô gái không hề ngăn cản Hàn Nhã Thanh và Phạm My rời đi.

Hàn Nhã Thanh biết cho dù vụ đâm xe này là người kia đứng đằng sau sắp đặt, kế hoạch này cũng không phải là trọng điểm, nhiều nhất có thể xem như là một bước chuyển biến.

Cậu Hàn không nhịn được mà nhìn cô gái kia, cô ta cứ để cho bọn họ đi như vậy?

Thật sự kết thúc như vậy sao? Không có cái gì cả?

Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Bởi vì xe của Hàn Nhã Thanh bị đâm, không thể lái, Hàn Nhã Thanh và Phạm My chỉ có thể đi bộ ra khỏi bệnh viện, sau khi ra khỏi bệnh viện thì gọi xe.

Chỉ là, Hàn Nhã Thanh vừa ra đến cổng bệnh viện đã bị người khác kéo lại.

Hàn Nhã Thanh chỉ có thể dừng lại, nhìn về phía góc áo đang bị kéo, là một cô bé cao vừa đến eo cô, cô bé này trông có vẻ khoảng bảy, tám tuổi, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, đang giương mắt nhìn cô.

“Bạn nhỏ, sao vậy?” Đối với trẻ con, từ trước đến giờ Hàn Nhã Thanh rất nhẫn nại, Hàn Nhã Thanh nhìn cô bé, trên mặt hiện lên ý cười.

Cô bé này cũng bằng với Vũ Kỳ nhà cô, khoảng 2,3 tuổi.

Sau khi làm mẹ, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy trẻ con vô cùng dễ mềm lòng.

Đôi mắt cô bé này rất sáng, rất sạch sẽ, khiến cô không khỏi yêu thích!

“Chị gái, chị có muốn kẹp tóc không? Rất đẹp, chị xinh đẹp như vậy, cài kẹp tóc của em chắc chắc rất xinh đẹp.” Cô bé từ trong cái giỏ nhỏ treo trên cổ tay lấy ra một chiếc kẹp tóc màu tím, đưa đến trước mặt Hàn Nhã Thanh.

Chiếc kẹp tóc thật sự rất đẹp, nhưng từ trước đến nay Hàn Nhã Thanh chưa từng cài thứ này, nhưng, Hàn Nhã Thanh nhìn đôi mắt tràn đầy sự mong đợi của cô bé, cuối cùng cũng không nhẫn tâm từ chối.

“Bạn nhỏ, mẹ cháu đâu?” Hàn Nhã Thanh thấy cô bé chỉ có một mình, có chút không yên tâm.

“Mẹ cháu ở bên kia bán đồ, mẹ bảo cháu ở bên này bán đồ.” Cô bé chỉ về phía bên kia của cổng bệnh viện.

Hàn Nhã Thanh nhìn theo hướng ngón tay cô bé chỉ, sau đó nhìn thấy trong đám đông ở phía bên kia bệnh viện có một người phụ nữ cầm theo chiếc giỏ lớn hơn, trên lưng cô ta còn cõng một đứa nhỏ, lúc này cũng đang bán hàng cho người đi đường.
Bên ngoài bệnh viện không cho phép bày quầy hàng, vì vậy bọn họ chỉ có thể dùng cách này để bán hàng.

“Chị gái, chị có muốn mua một cái không?” Cô gái thử thăm dò lại hỏi một câu, giọng nói có chút nhỏ, có chút ngại ngùng, rõ ràng vẫn không quá quen làm việc như này, nhưng bởi vì cuộc sống đưa đẩy, không thể không làm!

“Được, vậy chị mua một cái.” Hàn Nhã Thanh nghĩ chẳng qua chỉ là một cái kẹp tóc, đứa bé nhỏ như vậy ở đây bán kẹp tóc, điều kiện gia đình chắc chắn không tốt, cô chú ý đến quần áo đứa bé này mặc rất cũ, hơn nữa còn không vừa, rõ ràng có chút bé.

Hàn Nhã Thanh không hỏi giá, mà lấy ra 500 nghìn đưa đến trước mặt cô bé: “Có đủ không?”

Hàn Nhã Thanh chưa từng mua mấy đồ như kẹp tóc, Vũ Kỳ nhà cô cũng không thích cài kẹp tóc, nói là cài không thoải mái.

Nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ có lẽ là không đắt, 500 nghìn có lẽ là đủ rồi.

“Không cần nhiều như vậy, chỉ cần 50 nghìn là được rồi, em tìm tiền trả lại chị.” Cô bé sững sờ, vội vàng lắc lắc, rút ra một tờ, sau đó lại cúi đầu tìm tiền trả lại Hàn Nhã Thanh.

“Bỏ đi, không cần tìm nữa.” Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ của cô bé càng không kiềm chế được mà nghĩ đến bảo bối nhà cô, cô bé này sấp xỉ tuổi bảo bối nhà cô, nhưng đã một mình bán hàng kiếm tiền ở đây.

Cô bé sững sờ, đôi mắt to tròn nhìn Hàn Nhã Thanh.

“Tiền thừa dì mời con ăn kem.” Hàn Nhã Thanh nhìn cô bé, mỉm cười, Vũ Kỳ nhà cô thích nhất là ăn kem.

“Cảm ơn chị gái.” Cô bé dường như cuối cùng cũng hiểu lời của Hàn Nhã Thanh, cười ngọt ngào.

“Không cần khách khí.” Hàn Nhã Thanh không nhịn được mà giơ tay lên xoa đầu cô bé, tóc của cô bé rất đen, rất dày, chất tóc rất tốt, nhưng vì dính nhiều bụi, nên sờ có chút cứng.

“Chị gái, chị ngồi xổm xuống đi.” Cô bé có thể cảm nhận được sự ân cần của Hàn Nhã Thanh, rõ ràng lớn mật hơn một chút, thử yêu cầu Hàn Nhã Thanh.

“Hả? Sao vậy?” Lông mày Hàn Nhã Thanh hơi nhướng lên, có chút không hiểu.

“Chị ngồi xổm xuống, em cài kẹp tóc cho chị.” Cô bé cười lên mang theo hai núm đồng tiền vô cùng ngọt ngào, ngây thơ, vô hại.

Hàn Nhã Thanh nhìn khuôn mặt cô bé tràn đầy sự mong đợi, thực sự không nhẫn tâm từ chối, mặc dù Hàn Nhã Thanh không thích cài, cô vẫn từ từ ngồi xổm xuống, ngồi xuống trước mặt cô bé.

Cô bé lấy kẹp tóc cài lên mái tóc dài của Hàn Nhã Thanh.

Đôi mắt của cậu Hàn đứng phía sau Hàn Nhã Thanh nhanh chóng lóe lên, đây là một cơ hội tốt, cơ hội tuyệt vời.

Vốn dĩ cậu Hàn không nghĩ nhiều, dù sao chỉ là một đứa bé bảy, tám tuổi, Thành thiếu chủ không thể tìm một đứa bé để tiến hành kế hoạch của anh ta?

Một đứa bé bảy, tám tuổi, căn bản không hiểu che giấu cảm xúc, nếu như thật sự mang theo mục đích, chắc chắn sẽ căng thẳng, chắc chắn sẽ bại lộ, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị phát hiện đều khác thường.




Cậu Hàn vẫn luôn nhìn đứa bé kia, từ đầu đến cuối, anh ta không nhìn ra sự khác thường trên khuôn mặt của cô bé.

Vì vậy, anh ta cho rằng đứa bé này không có vấn đề, có thể chỉ là một đứa bé bán kẹp tóc, sau đó đúng lúc kéo cô chủ nhà họ Đường lại.

Nhưng lúc cậu Hàn nhìn thấy cô bé cài kẹp tóc lên cho cô chủ nhà họ Đường, tâm tình đột nhiên thay đổi, ánh mắt cũng có chút thay đổi, nếu như đứa bé này thật sự là Thành thiếu chủ phái đến, vậy thì bây giờ muốn lấy tóc của cô chủ nhà họ Đường thật sự quá dễ dàng.

Nhìn dáng vẻ của cô chủ nhà họ Đường có lẽ cũng không nghi ngờ đứa bé này.

Cậu chủ Hàn đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn, thậm chí bắt đầu có chút căng thẳng.

Ngay cả vẻ mặt của Tiểu Cửu cũng có chút thay đổi, dù sao nhiệm vụ ban đầu của cô ta chính là nhân lúc rối loạn tiếp cận cô chủ nhà họ Đường, sau đó nghĩ cách thần không biết quỷ không hay lấy được mấy sợi tóc trên đầu của cô chủ nhà họ Đường.

Nhưng kế hoạch của cô ta đã thất bại, cô chủ nhà họ Đường không hề hoảng loạn, cô ta cũng không có cơ hội chạm vào cô chủ nhà họ Đường. Càng không thể có cơ hội chạm vào tóc của cô chủ nhà họ Đường.

Nhưng bây giờ cô bé này lại làm được!!

Tiểu Cửu đột nhiên cũng cảm thấy mình bắt đầu trở nên căng thẳng!

Cô bé rất nghiêm túc giúp Hàn Nhã Thanh cài kẹp tóc, cài mấy lần mới cài lên được, sau đó có thể là cảm thấy cài lệch, cô bé lại tháo kẹp xuống muốn cài lại.

Lúc cô bé lấy kẹp xuống, trên kẹp tóc kẹp mấy sợi tóc của Hàn Nhã Thanh, lúc cô bé kéo xuống, đã đem mấy sợi tóc của Hàn Nhã Thanh cùng kéo xuống.

Hàn Nhã Thanh khẽ uh một tiếng.

“Xin lỗi, xin lỗi, em làm chị đau rồi, lúc nãy em cài lệch, em sẽ cẩn thận một chút.” Cô bé liên tục nói xin lỗi, trong lời nói còn mang theo một chút căng thẳng.

“Không sao, không đau.” Hàn Nhã Thanh ngẩng đầu lên nhìn cô bé, mỉm cười, sự đau đớn này không tính là gì, chỉ là lúc nãy quá đột nhiên, cô mới theo bản năng kêu lên.

Cậu Hàn nhìn thấy trên kẹp tóc của cô bé có mấy sợi tóc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào, lúc này cậu Hàn rất muốn được mà đi thẳng đến cướp lấy chiếc kẹp tóc kia, sau đó lấy mấy sợi tóc bên trên mang đi giám định AND với thành chủ.

Nhưng cuối cùng cậu Hàn vẫn nhịn được, nói không chừng thật sự là kế hoạch cuả Thành thiếu chủ, nếu như anh ta đột nhiên ra tay, chỉ sợ sẽ phá hỏng kế hoạch của Thành thiếu chủ, phá hỏng chuyện lớn.

Dù sao bị một đứa bé kéo xuống mấy sợi tóc, Hàn Nhã Thanh cũng không thể quay đầu lại, vì vậy cho dù có phải là kế hoạch của Thành thiếu chủ hay không, đến lúc đó Thành thiếu chủ chắc chắn có cách lấy được tóc.

“Chị gái, em sợ làm chị đau, hay là chị tự mình cài lên đi.” Rõ ràng cô bé bị lúc nãy dọa sợ, không dám cài loạn cho Hàn Nhã Thanh nữa.

“Trước tiên chị có thể không cài lên không? Chị gái đưa về rồi cài có được không?” Hàn Nhã Thanh nhìn đôi mắt đơn thuần của cô bé, khóe miệng cong lên, lại mỉm cười. . Đam Mỹ Hài

“Được, được.” Cô bé liên tục đồng ý, sau đó đưa chiếc kẹp tóc trong tay cho Hàn Nhã Thanh.




Hàn Nhã Thanh đưa tay nhận lấy, nhận lấy cả mấy sợi tóc ở trên kẹp tóc.

Cậu Hàn trợn tròn mắt, tình huống gì đây? Đây là tình huống gì?

Tóc đã đến tay rồi sao có thể lại quay lại tay của cô chủ nhà họ Đường chứ?

Sao lại như vậy?

Lẽ nào lúc nãy anh ta nghĩ sai, cô bé này không phải là do Thành thiếu chủ sắp xếp?

Nếu không phải do Thành thiếu chủ sắp xếp, bây giờ tóc lại ở trên tay của cô chủ nhà họ Đường, vậy lúc nãy không phải mừng hụt sao.

Bây giờ cậu Hàn thật sự rất muốn đi “giúp” cô chủ nhà họ Đường kéo mấy sợi tóc trên chiếc kẹp tóc xuống, nhưng cậu Hàn không dám làm quá rõ ràng.

Cậu Hàn chỉ có thể trơ mắt nhìn cô chủ nhà họ Đường cầm chiếc kẹp tóc trong tay, sau đó di chuyển đến miệng túi, nhìn chiếc kẹp tóc mang theo mấy sợi tóc sắp bị cô chủ nhà họ Đường đặt vào trong túi.

Cậu Hàn gấp đến mức hai mắt sắp phát hỏa, nếu như có thể anh ta thật sự rất muốn trực tiếp ra tay cướp lấy.

Lúc này tâm trạng của Tiểu Cửu cũng vô cùng xoắn xuýt, vô cùng phức tạp, thực ra lúc này cô ta cũng kích động như cậu Hàn, cũng muốn “giúp” cô chủ nhà họ Đường kéo mấy sợi tóc trên kẹp tóc xuống.

Nhưng Tiểu Cửu biết rất rõ mình không thể làm như vậy, cô chủ nhà họ Đường thông minh như vậy, cô ta không dám bảo đảm lúc cô ta làm những việc này tâm tư của cô ta có thể giấu được cô chủ nhà họ Đường không.

“Thấm Nhi, trên kẹp tóc có tóc, lấy tóc xuống trước đã.” Phạm My nhìn thấy tóc ở trên kẹp tóc, Phạm My đưa tay lên, muốn lấy sợi tóc trên kẹp tóc xuống.

Câu nói này của Phạm My lúc này ở trong tai của cậu Hàn giống như âm thanh của tự nhiên, vô cùng dễ nghe, vô cùng êm tai.

Lúc này Phạm My ở trong lòng của cậu Hàn quả thật đã trở thành Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.

Trong lòng cậu Hàn vô cùng cảm kích Phạm My, thật tốt, thật sự quá tốt rồi!

Nếu như anh ta và Tiểu Cửu lên tiếng, cô chủ nhà họ Đường chắc chắn sẽ nghi ngờ, như bà Đường lên tiếng, cô chủ nhà họ Đường chắc chắn sẽ không nghi ngờ điều gì.

Chỉ cần bà Đường lấy mấy sợi tóc xuống, cho dù tiện tay ném xuống đất, cậu Hàn tin, bọn họ vừa rời đi giây trước, giây sau Thành thiếu chủ có thể lấy được sợi tóc.

Về điều này, cậu Hàn không hề nghi ngờ năng lực của Thành thiếu chủ.

Mà cậu Hàn biết từ trước đến nay Thành thiếu chủ làm việc không hạn chế một kiểu, vì vậy chắc chắn Thành thiếu chủ sẽ không ghét bỏ cách thức này.

Trong lòng Tiểu Cửu cũng không khỏi nhảy nhót, thật sự là tìm được con đường trong hoàn cảnh khốn khó, như vậy, việc đã được giải quyết, chỉ cần lấy được tóc của cô chủ nhà họ Đường là có thể làm xét nghiệm AND, rất nhanh có thể biết được rốt cuộc cô chủ nhà họ Đường có phải là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành bọn họ không!
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom