• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (28 Viewers)

  • Chương 1367-1369

Nếu tiểu vương tử đã muốn ra ngoài, khẳng định là không phải tự lái xe tới, nếu muốn bắt taxi thì phải đi thêm một đoạn đường. Nhưng mà xe của bọn họ vẫn đợi ở đó, chỉ cần gọi điện là xe sẽ tới ngay.

Đường Lăng vốn định từ chối đề nghị của Nghiêm Vũ. Nói thật là anh sợ người của anh tới đón, Lâm Bối sẽ mặc kệ anh không lo, đi thẳng không quay đầu lại.

Nhưng hiện giờ anh thấy vẻ mặt mệt mỏi của Lâm Bối dưới ánh đèn, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.

Nghiêm Vũ lập tức gọi điện, chưa tới hai phút sau xe đã đến.

“Cậu Đường, cuối cùng cậu cũng tới.” Người phụ trách ở nước R – Mạnh Lâm thấy Đường Lăng thì thở phào nhẹ nhõm:“Cậu tới rồi tôi cũng được thả lỏng. Có cậu tới chỉ huy đại cục là bọn tôi yên tâm rồi.”

Người của Qủy Vực Chi Thành đột nhiên gây hấn với bọn họ, bọn họ lại không hề nhận được mệnh lệnh rõ ràng nào của cấp trên, nên đều không biết phải ứng phó ra sao.

Bọn họ cũng biết Qủy Vực Chi Thành quyền to thế mạnh, nhưng không phải bọn họ sợ đám người đó thật, chỉ là không có mệnh lệnh của cấp trên, bọn họ không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không dám manh động.

Cậu Đường nói sẽ tới đây giải quyết việc này, thế nên anh ta luôn đợi anh tới.

Lâm Bối ngước mắt liếc Đường Lăng, anh vừa nói không có sắp xếp gì, rõ ràng đều đã lo liệu ổn thỏa hết rồi.

Lừa gạt, Đường Lăng là một kẻ lừa gạt.

Đường Lăng nhìn thẳng vào đôi mắt đang nhìn anh của Lâm Bối, rõ ràng là anh nhìn thấu sự bất mãn của cô, thậm chí anh còn nghĩ tới cô còn đang mắng thầm anh trong lòng.

Đường Lăng không nhịn được cong khóe môi, có lẽ bản thân cô không biết, hành động vừa nãy của cô thật sự rất đáng yêu.

“Lên xe trước đi.” Đường Lăng xách hành lý của Lâm Bối, muốn nhấc lên xe giúp cô.

Nghiêm Vũ nhanh tay lẹ mắt đón lấy. Tuy rằng cậu ta cảm thấy cậu Đường xum xoe bợ đỡ một người đàn ông khác như vậy thật sự không thỏa đáng, nhưng giờ phút này cậu ta nhất định không thể nói linh tinh.

Lâm Bối định từ chối, nhưng lúc này cô thật sự rất mệt mỏi, không còn cả sức đi đường. Người của Đường Lăng đã để hành lý của cô lên xe rồi, hơn nữa đây cũng là việc anh cả dặn dò cô phải làm ổn thỏa.

Chí ít cô phải tận mắt nhìn Đường Lăng bước vào khách sạn mới được trở về.

Khi Mạnh Lâm thấy Đường Lăng cầm hành lý giúp Lâm Bối thì hơi ngạc nhiên, nhưng mà anh ta cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Lâm Bối đi cùng Đường Lăng. Có lẽ là do người anh em này quá gầy yếu cộng thêm mệt mỏi quá độ nên cậu Đường mới cầm hành lý giúp cậu ta.

Vì lúc này Lâm Bối hơi cúi đầu nên Mạnh Lâm không nhìn rõ khuôn mặt cô. Thế nhưng anh ta chưa từng thấy mặt tiểu vương tử, tin tức liên quan đến người này cũng ít nên dù anh ta có nhìn thấy mặt mũi tiểu vương tử, cũng chưa chắc có thể nhận ra cô chính là tiểu vương tử.

Đường Lăng mở cửa xe trước, sau đó rất tự nhiên vươn tay ôm vai Lâm Bối, muốn cô lên xe trước.

Hiện giờ Lâm Bối rất mệt, cơ thể rất mệt, cảm giác não bộ cũng tạm ngưng hoạt động trong chốc lát. Cho đến khi Đường Lăng đặt tay lên vai cô cô mới phản ứng lại, hơi giật mình. Cô muốn né tránh theo bản năng, nhưng có lẽ là do cả người không còn sức lực, hoặc là do Đường Lăng dùng lực giữ cô, cô không thể tránh thoát.

Lâm Bối thầm hít một hơi, sau đó nương theo sức đẩy của Đường Lăng ngồi vào trong xe. Bây giờ cô không có sức đấu đá với anh, hơn nữa với trạng thái hiện giờ của cô, hoàn toàn không phải đối thủ của anh, thế nên từ chối anh là chuyện vô ích.

Đường Lăng thấy cô ngoan ngoãn lên xe thì cảm thấy hài lòng, khóe môi lại cong lên mỉm cười khó mà khống chế.




Vừa khéo là Nghiêm Vũ đang nói chuyện với Mạnh Lâm nên hai người họ không hề nhìn thấy cảnh này. Chỉ có tài xế cảm thấy rất kỳ lạ, cậu Đường là người có thân phận, bình thường đều là người khác mở cửa xe cho cậu, sao người này lại dám lên xe trước cậu chủ?

Sau đó tài xế thấy Đường Lăng lên xe, ngồi cùng Lâm Bối ở ghế sau, đương nhiên là gã sẽ không lắm lời.

Mạnh Lâm nói xong với Nghiêm Vũ, khi hai người xoay người lại thì phát hiện cậu Đường đã lên xe rồi.

Mạnh Lâm cũng mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái.

Nghiêm Vũ chỉ có thể ngồi sau, đang lúc cậu ta định mở cửa xe thì Đường Lăng đột nhiên hạ cửa kính xe xuống nói: “Cậu tự bắt xe đi.”

Nghiêm Vũ ngớ người, cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là tình huống gì đây? Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?

Sao cậu ta lại bị cậu Đường vứt bỏ thế này?

Vì sao chứ?

Xe này rộng như vậy, ba người ngồi chung ở ghế sau cũng không thành vấn đề, vì sao không cho cậu ta lên xe?

Lúc này Nghiêm Vũ có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi bất cứ điều gì, cậu ta chỉ có thể gật đầu: “Được, tôi bắt xe tới đó.”

Mạnh Lâm cho rằng anh sắp xếp như vậy là có lý do đặc biệt nào đó nên cũng không hỏi nhiều.

Sau khi Mạnh Lâm lên xe thì nhớ đến kế hoạch ban đầu, sau khi gặp cậu Đường phải lập tức báo cáo tình hình nơi này với anh, để anh nhanh chóng nắm bắt tin mấu chốt.

Mạnh Lâm cho rằng Lâm Bối được Đường Lăng dẫn theo, mà nếu đã là người anh dẫn theo thì có thể tin tưởng được, thế nên sau khi xe hơi lăn bánh, anh ta bắt đầu báo cáo tình hình bên này.

“Chỉ trong ba ngày này, người của Qủy Vực Chi Thành đã tấn công chúng ta hai lần. Chỗ cậu ba Dương còn nghiêm trọng hơn, người của cậu ấy bị tấn công bốn lần rồi, cũng may chưa ai mất mạng.”

Lâm Bối không ngờ rằng người kia vừa lên xe đã lập tức báo cáo tình hình với Đường Lăng. Theo lý thì những chuyện này đều là chuyện cơ mật, người ngoài như cô không thích hợp nghe.

Lâm Bối chớp nhẹ mắt, cô lại không thể ngắt lời Mạnh Lâm, chỉ giương mắt nhìn Đường Lăng, tỏ ý nhắc nhở, nhắc anh rằng người ngoài này còn đang trên xe.

“Em bảo mệt mỏi còn gì? Tranh thủ chợp mắt một lát đi.” Đường Lăng cũng nhìn lại Lâm Bối, đương nhiên là anh hiểu ý cô, nhưng anh không để ý, không hề để ý chút nào.

Lâm Bối ngẩn người, thầm hít một hơi, nếu Đường Lăng đã không để ý thì cô còn e ngại làm gì nữa?

Ngược lại là Mạnh Lâm ngồi ghế trước nghe Đường Lăng nói vậy thì ngớ người, đồng thời dừng luôn không nói tiếp, vẻ mặt ngạc nhiên thấy rõ. Cậu Đường nhìn thì hiền hòa nhưng tác phong làm việc dứt khoát, cương quyết, không ngờ rằng anh cũng có lúc dịu dàng như vậy?

Chỉ là sao anh ta cứ cảm thấy có gì đó là lạ nhỉ?

Không phải sự dịu dàng này của cậu Đường nên dành cho phụ nữ sao? Bây giờ anh lại đối xử dịu dàng với một người đàn ông đúng là hơi....

“Nói tiếp.” Đường Lăng quét mắt về phía Mạnh Lâm. Sự dịu dàng anh dành cho Lâm Bối vừa nãy lập tức biến mất, hoàn toàn khôi phục dáng vẻ lạnh lùng ngày thường.




Mạnh Lâm không tự chủ giật giật khóe môi, được, phân biệt đối xử thế?

Đều là đàn ông với nhau, vì sao có thể phân biệt đối xử rõ ràng như vậy?

Bất công quá.

Đương nhiên Mạnh Lâm không dám nói lời này ra trước mặt Đường Lăng.

Anh ta tiếp tục nói tiếp lời chưa nói hết: “Sau này chúng ta cũng nghe được một vài lời giải thích cho chuyện này, vì cậu ba Dương đắc tội công chúa của Qủy Vực Chi Thành nên đám người Qủy Vực xả giận thay công chúa của bọn họ...”

Mạnh Lâm nói xong thì dừng lại, rõ ràng là muốn nghe ý kiến của Đường Lăng. Anh ta cũng biết lý do này không đúng 10 phần thì cũng đúng 8, 9 phần, điều quan trọng nhất hiện giờ là thái độ của Đường Lăng.

Đường Lăng cũng không vội trả lời Mạnh Lâm ngay. Lúc anh ta nhắc tới Dương Tầm Chiêu, anh nhìn về phía Lâm Bối trước tiên.

Sau khi chuyện kia xảy ra, Lâm Bối nói với anh, cô thích Dương Tầm Chiêu.

Lúc đó Lâm Bối còn “Mời” Dương Tầm Chiêu tới, thẳng thắn tỏ tình với Dương Tầm Chiêu, sau đó còn để anh nhìn thấy.

Tuy anh nghĩ cô lấy nó làm cái cớ để từ chối anh nhưng sâu trong lòng anh, anh vẫn còn để ý chuyện này.

Cho nên khi Mạnh Lâm nhắc tới Dương Tầm Chiêu, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn về phía Lâm Bối.

Lúc này Lâm Bối vừa đói vừa mệt, nào có dư sức nghĩ về chuyện khác. Cô và Dương Tầm Chiêu gặp nhau mấy lần, chẳng nói được mấy câu, hai người vốn chẳng có quan hệ gì hết.

Đương nhiên là cô không thể nào thích Dương Tầm Chiêu, lúc này cô đã quên chuyện khi xưa lợi dụng Dương Tầm Chiêu để từ chối Đường Lăng. Thế nên khi nghe thấy tên Dương Tầm Chiêu, cô cũng chẳng có phản ứng gì.

Cô hơi dựa người vào chiếc ghế sau lưng, lim dim sắp ngủ. Đừng nói là Dương Tầm Chiêu, hiện giờ có nhắc đến ba mẹ cô cô cũng chưa chắc sẽ phản ứng lại.

Đường Lăng thấy Lâm Bối chẳng hề phản ứng gì thì ánh mắt nháy mắt trở nên dịu dàng, sâu trong con ngươi còn ẩn chứa ý cười.

Người phụ nữ này nói thích Dương Tầm Chiêu, đúng là chỉ để lừa gạt anh!

Mạnh Lâm thấy cậu Đường không nói gì, chỉ nhìn người đàn ông ngồi cạnh thì nhất thời cảm thấy rất khó hiểu, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Sao anh ta cảm thấy ánh mắt cậu Đường nhìn người đàn ông này thật giống như đang nhìn người bản thân thích.

Nhưng người kia rõ ràng là một người đàn ông!!

Là đàn ông!!

Cậu Đường nhìn một người đàn ông bằng ánh mắt đó có bình thường không?

Bình thường không?
Cậu cả nhà họ Đường nhìn một người đàn ông như thế thì có bình thường không?

Bình thường không?

Mạnh Lâm thấy sắc mặt dần dần trở nên dịu dàng của cậu cả nhà họ Đường, còn có cả đôi môi mỉm cười rõ ràng của cậu cả nhà họ Đường. Nói thật, cậu cả nhà họ Đường như thế thật sự rất đẹp trai, đẹp trai chết đi, nhưng lúc này Mạnh Lâm lại thấy hơi sợ hãi khi thấy cậu cả nhà họ Đường như thế.

Lúc này Lâm Bối đang co người ngồi phía sau, phía sau hơi tối, lại được Đường Lăng che lại nên Mạnh Lâm không nhìn thấy tướng mạo của Lâm Bối, chỉ thấy người đàn ông này hình như gầy quá thể, ngồi co lại như thế nhìn giống như một cục nho nhỏ, giống như một cô gái.

Khóe môi Mạnh Lâm co giật mãnh liệt, chẳng lẽ đây là gu của cậu cả nhà họ Đường?

Cậu cả nhà họ Đường thích các cậu trai yếu ớt thế này?!

Nhưng có yếu ớt đi nữa thì cũng là đàn ông mà!!

Ông cụ Đường chỉ có một đứa cháu trai là Đường Lăng, chẳng lẽ nhà họ Đường sắp tuyệt...

Khả năng cuối cùng Đường Lăng đã cảm nhận được ánh mắt mà Mạnh Lâm nhìn anh nên anh mắt của Đường Lăng dời khỏi người Lâm Bối, sau đó nhìn Mạnh Lâm.

Mạnh Lâm nhìn thấy ánh mắt của Đường Lăng thì cả người bất giác cứng đờ, mấy suy nghĩ lung tung trong đầu lập tức mất tăm.

"Cậu Đường, chuyên ở Quỷ Vực Chi Thành là do cậu ba Dương gây ra sao?" Mạnh Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần và quay lại chuyện chính, hỏi lại câu hỏi ban nãy.

Sở dĩ Mạnh Lâm hỏi thế cũng là để thăm dò thái độ của Đường Lăng, muốn biết bây giờ đối mặt với cái phiền phức thế này của Quỷ Vực Chi Thành thì Đường Lăng sẽ lựa chọn thế nào?

Mạnh Lâm cảm thấy dù quan hệ giữa Đường Lăng và cậu ba Dương có tốt đi nữa thì chuyện thế này, ít nhất anh nên tránh đi mới phải, ít nhất là họ không nên đối đầu chính diện với Quỷ Vực Chi Thành.

Dù sao thì chuyện này có liên quan đến lợi ích của tám gia tộc lớn chứ không chỉ là chuyện của nhà họ Đường.

Tuy Đường Vân Thành sắp trở thành tông trưởng của tám gia tộc lớn nhưng nhà họ Đường không thể một tay che rời chuyện của tám gia tộc lớn được. Huống chi là lúc này, nhà họ Đường nên phải chú ý hơn.

Anh ta nghĩ cậu cả nhà họ Đường là người thông minh nên chắc sẽ biết sự thiệt hơn trong đó.

Đây cũng là lí do mà Mạnh Lâm vẫn đang chờ thời hành động chứ không trực tiếp đối đầu với Quỷ Vực Chi Thành. Nếu thật sự do cậu ba Dương chọc phải công chúa của Quỷ Vực Chi Thành thì tám gia tộc lớn bọn họ không cần phải cùng phe với cậu ba Dương.

"Là ai gây ra có quan trọng không?" Đường Lăng nhìn Mạnh Lâm, ánh mắt thâm thúy, đương nhiên anh ta đã nhìn lúc lúc này Mạnh Lâm có suy tính gì.

Mạnh Lâm là người phụ trách nước R của tám gia tộc lớn chứ không phải là người của Đường Lăng, thế nên Mạnh Lâm có suy tính đó, Đường Lăng có thể hiểu được.

Nhưng bây giờ anh đến đây, chuyện này đương nhiên do anh toàn quyền quyết định.




Tuy chuyện của Quỷ Vực Chi Thành lần này nhìn thì như do Dương Tầm Chiêu gây ra, nhưng trước đó Quỷ Vực Chi Thành vẫn luôn đối phó với nhà họ Đường, hơn nữa bây giờ Quỷ Vực Chi Thành đã phát động tiến công bọn anh rồi, còn khiến cho người bên anh thương vong, vậy thì chuyện này cần chú ý không thể bỏ dở không quản.

Đương nhiên Đường Lăn cũng biết chắc bên phía Quỷ Vực Chi Thành cũng không muốn bỏ dở không quản, nếu không Quỷ Vực Chi Thành cũng không phách lối khiêu khích họ như thế.

Nhưng Đường Lăng không hiểu, rõ ràng là chuyện xảy ra ở thành phố A, nghe nói thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành cũng ở thành phố A này, nhưng bên phía thành phố A lại chẳng có động tĩnh gì, tại sao cứ chỉ có mỗi nước R là động tĩnh lại lớn thế này?!

Mạnh Lâm nghe thấy lời nói của Đường Lăng thì sửng sốt, chuyện này mà không quan trọng sao?

Ý của cậu cả Đường là sao?

"Từ khi Quỷ Vực Chi Thành công kích chúng ta thì đã trở thành kẻ địch của chúng ta rồi." Giọng nói của Đường Lăng lạnh lùng hơn, nhưng rõ ràng là giọng nói của anh hơi nhỏ

"Ý của cậu Đường tức là chúng ta là kẻ địch của Quỷ Vực Chi Thành?" Mạnh Lâm sợ hãi, anh ta là người thông minh, đương nhiên hiểu ý trong lời nói của Đường Lăng, nhưng mà ý của Đường Lăng thật sự khiến anh ta quá ngạc nhiên.

Anh ta biết Đường Lăng không phải người xung động, nhưng anh ta cảm thấy quyết định này của Đường Lăng không thích hợp cho lắm.

"Là Quỷ Vực Chi Thành muốn làm kẻ địch của chúng ta." Đường Lăng híp mắt, bây giờ không phải họ muốn trở thành kẻ địch của Quỷ Vực Chi Thành, mà là người của Quỷ Vực Chi Thành cứ bám lấy bọn họ không chịu thả.

Tuy Quỷ Vực Chi Thành lợi hại đó, nhưng Đường Lăng anh lớn đến thế này rồi mà trước giờ vẫn chưa sợ ai. "Vậy chúng ta phải đối đầu với Quỷ Vực Chi Thành sao? Cần nổ súng luôn không?" Mạnh Lâm âm thầm thở phào, khi hỏi ra lời này, sắc mặt Mạnh Lâm hơi xoắn xuýt.

Nước R không thể so với nước họ được. Pháp chế của nước họ hoàn thiện, chế độ nghiêm khắc, nhiều phương diện đều bị quản lí rất nghiêm, thế nên trong nước của họ vẫn hòa bình, vẫn ổn định.

Trong nước họ không ai dám tùy tiện dùng dao dùng súng, nước họ quản lí vũ khí rất nghiêm, người bình thường không thể nào có vũ khí.

Thế nên ở nước họ không ai dám tùy tiện dùng vũ khí, nhưng đây là nước R, nơi này rất loạn, chuyện như nổ súng rồi ẩu đả rất bình thường. Chỉ cần không gây ầm ĩ quá thì sẽ không ai quản lí.

Đường Lăng nhíu mày, không nói gì, nổ súng không phải là lựa chọn tốt nhất. Tám gia tộc họ đến nước R là để kinh doanh, mà kinh doanh thì phải đối xử tử tế thì cái tài mới đến, huống chi nếu hai bên đánh nhau thật thì chắc chắn sẽ có thương vong. Nổ súng là hạ sách của hạ sách.

Hiện tại Đường Lăng không muốn dùng cách như thế để giải quyết vấn đề, vũ khí của Quỷ Vực Chi Thành rất tân tiến, nếu thật sự nổ súng luôn thì rất bất lợi cho bên anh.

Nếu thật sự muốn nổ súng với Quỷ Vực Chi Thành thì Đường Lăng chẳng cần phải đích thân đến đây. Sở dĩ Đường Lăng đến đây là để nghĩ những cách khác mà giải quyết.

"Không hẳn buộc phải đánh nhau." Đường Lăng nói, giọng nói phân tán trong xe, nghe như hơi nhẹ.

Mạnh Lâm ngây ra, ánh mắt sáng lên: “Cậu Đường có cách hay sao?"

Mạnh Lâm luôn phụ trách việc kinh doanh bên này, bên này đều là các anh em đi theo anh ta khá lâu, anh ta thật sự không muốn thấy anh em của mình xảy ra chuyện.

Họ đến làm ăn, đến để kiếm tiền chứ không phải đến để nộp mạng, đây là cũng nguyên nhân mà Mạnh Lâm muốn bo bo giữ mình.

Nhưng nếu cậu Đường có cách có thể giải quyết chuyện này khi không cần đánh nhau, vậy thì quá tốt.




Môi Đường Lăng hơi mím lại, nhất thời không nói gì.

"Cậu Đường, tối nay Đại vương tử tổ chức tiệc rượu chào đón anh, trong tình hình này mà Đại vương tử lại làm to tổ chức chào đón anh thì cũng đã tỏ thái độ nhất định rồi, chúng ta có thể nhờ họ..." Mạnh Lâm thấy Đường Lăng không nói gì bèn thử thăm dò đưa ra đề nghị.

Nếu họ có được sự ủng hộ rõ ràng của Đại vương tử, tin rằng đến lúc đó người của Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ e dè phần nào.

Đường Lăng nghe thấy lời nói của Mạnh Lâm thì theo bản năng nhìn sang Lâm Bối, Lâm Bối là Tiểu vương tử của nước R, hơn nữa Lâm Bối còn theo bên cạnh Đại vương tử. Lúc này họ nói thẳng muốn lợi dụng Đại vương tử, chẳng biết Lâm Bối sẽ có phản ứng gì.

Đường Lăng biết Đại vương tử rất tin tưởng Lâm Bối, mà Lâm Bối cũng một toàn tâm toàn ý giúp Đại vương tử, rất bảo vệ Đại vương tử.

Thế nên Đường Lăng cảm thấy khi Lâm Bối nghe thấy lời nói của Mạnh Lâm thì chắc sẽ tức giận, có khi phản ứng sẽ khá mạnh.

Nhưng khi Đường Lăng nhìn sang thì thấy Lâm Bối chẳng có phản ứng gì cả, lúc này hai mắt cô nhắm chặt, người co lại thành một cục, giống như đang ngủ.

Đường Lăng run run, lần trước tuy Lâm Bối ở lại nước Z không lâu, thời gian bọn họ ở chung cũng rất ngắn, nhưng anh biết được sự lãnh tĩnh và cơ trí của Lâm Bối, anh cũng biết Lâm Bối làm việc cẩn thận, cảnh giác rất cao.

Với tính cách của Lâm Bối thì không thể nào ngủ trên xe anh như thế được!!

Đường Lăng nhích lại gần Lâm Bối, cảm nhận được tiếng hít thở nhỏ bé đều đều của cô, thấy cô nhắm chặt mắt, môi hơi mím lại, ánh mắt Đường Lăng lóe lên.

Anh tiếp tục nhích lại gần cô. Không gian trong xe không rộng sẵn rồi, anh và Lâm Bối cũng chẳng ngồi xa gì, lúc này Đường Lăng cứ nhích lại gần, trông như sắp kề lên mặt Lâm Bối.

Nhìn từ hướng của Mạnh Lâm thì cảm thấy hình như cậu cả nhà họ Đường đang hôn "người đàn ông" đó.

Nhất thời Mạnh Lâm rất sợ kinh sợ, im lặng luôn, ánh mắt trợn tròn nhìn cậu cả nhà họ Đường chằm chằm, trợn mà sắp rớt cả mắt ra ngoài.

Cậu cả nhà họ Đường thật sự thích kiểu nam sinh yếu ớt này?!!!

Lúc này Đường Lăng cách Lâm Bối cực kì gần, gần đến mức chỉ cần anh nhích lên trước một chút xíu thôi là có thể hôn cô.

Dù là thế nhưng Lâm Bối vẫn chẳng có phản ứng gì.

Đường Lăng sững ra, thế nên cô đang ngủ thật?

Cứ thế mà ngủ bên cạnh anh, ngay trên xe anh sao?!!!

Người phụ nữ này cảnh giác cao thế, còn rất đề phòng anh thì sao lại dễ dàng thiếp đi bên cạnh anh như thế?

Đường Lăng chẳng hề thấy hơn một tháng chưa gặp thì Lâm Bối đã hết đề phòng anh, mà ngược lại hiển nhiên Lâm Bối vẫn muốn tránh anh, cách xa anh!!
Lâm Bối vẫn muốn tránh anh, cách xa anh!! Thế nên trong tình huống này mà Lâm Bối còn có thể ngủ bên người anh thì chỉ có một khả năng thôi, đó là cô thật sự rất mệt.

Sao cô lại mệt đến mức này.

Thời gian này cô đã làm gì mà lại khiến mình mệt mỏi đến thế?

"Gần đây cậu ta đang làm gì?" Đường Lăng đột nhiên ngồi thẳng, lại nhìn sang Mạnh Lâm, giọng nói lạnh lùng hơn hẳn, nhưng lúc này giọng nói của Đường Lăng đã nhỏ hơn.

"Hả, hả? Gì? Ai?" Vốn dĩ Mạnh Lâm đã ngạc nhiên đến mức sững ra khi bị Đường Lăng từ chối, nhưng lúc này lại nghe thấy câu hỏi không đầu không đuôi của Đường Lăng thì anh ta thật sự không phản ứng kịp, không hiểu ý của Đường Lăng.

Đường Lăng nhíu mày: “Gần đây Tiểu vương tử đang làm gì?"

Lúc nói lời này rõ ràng giọng nói của Đường Lăng càng nhỏ hơn, anh còn quay đầu lại nhìn Lâm Bối, thấy Lâm Bối vẫn không có phản ứng gì, chắc chắn cô đang ngủ thật, chẳng những ngủ mà còn ngủ rất say.

"Hả?" Mạnh Lâm càng bối rối hơn, tại sao đột nhiên chuyển sang hỏi chuyện Tiểu vương tử vậy. Nhưng mà Mạnh Lâm nhanh chóng lấy lại tinh thần: “Gần đây Tiểu vương tử chẳng hề xuất hiện, chỉ xuất hiện trong yến tiệc mấy hôm trước thôi, nhưng khi đó sắc mặt của Tiểu vương tử rất khó coi, tinh thần cũng không tốt..."

"Biết đã xảy ra chuyện gì không?" Ánh mắt của Đường Lăng rõ ràng chìm hẳn, rốt cuộc là chuyện gì lại khiến cô mệt đến mức này?

Trước đó ở bên ngoài anh đã phát hiện sắc mặt cô tái nhợt khó hiểu, anh còn tưởng là vì ánh đèn bên ngoài nữa, nhưng giờ xem ra cô thật sự khó chịu.

"Chuyện này thì tôi không rõ, với thân phận của Tiểu vương tử đâu phải chuyện gì chúng ta cũng tra ra được. Vị Tiểu vương tử này trước giờ khiêm tốn, đến tận bây giờ mà bên người vẫn không có ai, hơn nữa nghe nói bên người cậu ta chẳng hề có một người giúp việc nào, thế nên rất khó để sắp xếp tai mắt bên cạnh Tiểu vương tử. Nếu Tiểu vương tử không xuất hiện thì chẳng ai biết được tình hình của cậu ta. Yến tiệc lần trước chúng ta không được mời nên tôi không tham gia, tôi nghe được tin từ người khác đấy." Mạnh Lâm không hiểu tại sao cậu Đường lại để ý chuyện của Tiểu vương tử như thế. Nếu thật sự muốn tạo dựng mối quan hệ tốt với người nước R thì nên tìm đến Đại vương tử chứ nhỉ?

Anh ta ở nước R lâu thế rồi nên biết rõ cậu Tiểu vương tử đó chẳng hề được Quỷ Vực Chi Thành coi trọng, anh ta cảm thấy tìm đến Tiểu vương tử thì không có tác dụng mấy.

"Cậu Đường, hôm nay Đại vương tử đích thân mời khách anh, thế mà anh chẳng hề chú ý đến Đại vương tử nhiều hơn." Mạnh Lâm suy nghĩ rồi không nhịn được mà đề nghị, ý tứ trong mấy lời này của Mạnh Lâm đã rất rõ ràng rồi.

Đường Lăng nhìn Mạnh Lâm, nhất thời sắc mặt hơi kì lạ, bảo anh để ý đến Đại vương tử nhiều hơn?

Sao anh phải để ý đến Đại vương tử nhiều hơn?

Mạnh Lâm nhìn thấy sắc mặt kì lạ của anh, Mạnh Lâm cho rằng Đường Lăng không hiểu rõ về tình hình nước R lắm, nghĩ rồi không nhịn được mà giải thích thêm lần nữa: “Sau khi vị Tiểu vương tử về với hoàng thất thì không được Quỷ Vực Chi Thành coi trọng, người của hoàng thất cũng chẳng coi cậu ta ra gì. Nếu chúng ta muốn có được sự trợ giúp của hoàng thất thì việc tìm đến cậu Tiểu vương tử này là không có tác dụng."

Lần này Mạnh Lâm nói rõ ra.

Mạnh Lâm không biết chuyện Lâm Bối cứu Đường Lăng ở nước Z, bên phía nước R cũng không có tin tức liên quan, thế nên người bên này không mấy ai biết.

Đương nhiên, cho dù Mạnh Lâm biết Tiểu vương tử đã cứu Đường Lăng thì Mạnh Lâm vẫn sẽ đề nghị cậu Đường không nên tìm đến Tiểu vương tử, anh ta thật sự cảm thấy chẳng có ích gì.

Đường Lăng dời mắt sang nhìn Lâm Bối, lúc này Lâm Bối ngủ rất say nên chẳng nghe được lời họ nói, đôi môi Đường Lăng khẽ nhêch lên.

Tình hình của Lâm Bối ở nước R thế nào đương nhiên Đường Lăng biết rất rõ! Tình cảnh của cô trong hoàng thất đúng là rất khó khăn, hơn nữa cô còn là nữ đóng giả nam.




Nếu để người của hoàng thất biết cô là con gái thì chẳng biết người của hoàng thất sẽ đối xử với cô như thế nào nữa.

Chẳng trách lần trước cô lại sợ hãi như thế, lại vội vàng phủi sạch quan hệ với anh.

Bây giờ anh có thể hiểu được nỗi khổ của cô.

Nhưng mà, cô còn phải đóng giả thân phận này đến khi nào?

Trong hoàng thất đâu đâu cũng hiểm ác, bây giờ Lâm Bối càng lúc càng được Đại vương tử tin tưởng, chắc chắn rất nhiều người coi cô là cái gai trong mắt. Thân phận của cô như một quả bom không có giờ nổ cố định, lúc nào cũng có khả năng bị người ta phát hiện, đến khi đó cô…

Hiện tại cô mệt mỏi thế này, rất có khả năng là có liên quan đến thân phận mà cô đóng giả.

Bị người nghi ngờ sao? Hay là bị người bắt thóp gì rồi? Người tỉnh táo thông minh như cô, nếu không vì gặp phải phiền toái rất nghiêm trọng thì cô đã không biến mình thành thế này.

Chuyện nghiêm trọng nhất xảy ra với Lâm Bối mà Đường Lăng có thể nghĩ ra đó là thân phận của Lâm Bối bị bại lộ.

Một khi thân phận của Lâm Bối bị bại lộ thì thật sự rất nguy hiểm

Đường Lăng nghĩ đến mấy cái này thì lập tức nheo mắt lại, anh không thể để cho chuyện đó xảy ra.

Dù cô có nói chuyện hôm đó chỉ là ngoài ý muốn, dù cô có ghét anh, không muốn gả cho anh thì anh cũng không thể để cô gặp nguy hiểm

Đường Lăng nhìn Lâm Bối rồi thầm thở dài, nếu nguy hiểm như thế thì việc gì phải làm Tiểu vương tử vậy?

Theo anh không tốt sao?

Nếu người của hoàng thất chẳng nhận cô, đâu đâu cũng khiến cô oan ức, hơn nữa còn nguy hiểm như thế thì cô còn lưu luyến gì nữa?

"Anh vừa nói là bên cạnh Tiểu vương tử chẳng có một giúp việc nào sao? Cậu ta vẫn ở một mình sao?" Chẳng biết Đường Lăng nghĩ đến gì mà đột nhiên hỏi. Sau khi Đường Lăng hỏi câu này thì môi mím chặt, sắc mặt hơi nghiêm trọng.

"Tiểu vương tử còn có một người mẹ, cậu ấy ở với mẹ mình. Nhưng mà ở nơi ở của Tiểu vương tử không có người khác." Mạnh Lâm không biết tại sao cậu Đường lại đột nhiên hỏi chuyện này, nhưng mà chuyện này thì cũng dễ biết thôi. Anh ta ở nước R lâu thế, cũng đã nghe nói vài chuyện liên quan đến cậu Tiểu vương tử này: “Năm đó mẹ của Tiểu vương tử đưa Tiểu vương tử về hoàng thất nhận con, nhưng mà mẹ của Tiểu vương tử không được Quỷ Vực Chi Thành đón về, vẫn cứ ở cùng Tiểu vương tử."

Đôi mắt híp nhẹ của của Đường Lăng lóe sáng, mẹ của cô?

Thế nên, bây giờ người mà cô chú ý nhất chắc là mẹ của cô?!

"Cậu Đường, cậu Tiểu vương tử này thật sự không có..." Mạnh Lâm vẫn muốn khuyên Đường Lăng, chỉ là nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Đường Lăng thì ngậm miệng.

Tài xế vẫn cứ yên tĩnh lái xe, chỉ là dường như phía trước bỗng nhiên có một chiếc xe đột ngột vòng lại từ bên đường, tài xế kinh hãi, nhanh chóng phanh lại.




Ở ghế sau Lâm Bối ngủ mà chẳng nhận thấy gì, người nghiêng ra trước theo quán tính.

Đường Lăng nhanh chóng vươn tay ôm luôn cô vào trong ngực. Một tay Đường Lăng gắng sức chống lên mặt sau của chiếc ghế trước mặt, thay cô chặn hết mọi xung lực.

Nhưng mà Lâm Bối vẫn bị lắc tỉnh, cô mở hí mắt, nhìn Đường Lăng.

Đường Lăng thấy cô bị lắc tỉnh thì anh hơi nhíu mày, Đường Lăng nghĩ bây giờ cô tỉnh rồi thì chắc chắn lập tức tránh khỏi lồng ngực anh.

Đường Lăng biết rõ cô ghét mình nhiều thế nào, biết rõ cô muốn chạy trốn khỏi anh như thế nào.

Lúc trước nếu anh không lấy Đại vương tử ra để uy hiếp cô thì cô chẳng thèm phản ứng lại anh.

Lâm Bối mở mắt, nhìn Đường Lăng, sau đó cô chớp mắt rồi nhìn Đường Lăng thêm lần nữa.

Đôi môi Đường Lăng không nhịn được mà vểnh lên, dáng vẻ này của cô đúng là đáng yêu chết thôi. Nhưng mà Đường Lăng chờ cô lấy lại tinh thần, anh biết sau khi cô lấy lại tinh thần chắc chắn sẽ không hề do dự mà đẩy anh ra, đương nhiên có khi còn cho anh một tát.

Nghĩ đến khả năng này, môi Đường Lăng mím lại, biết rõ có thể sẽ ăn tát nhưng anh vẫn không biết tự buông ra trước mà còn ôm cô như thế.

Đường Lăng cảm thấy chẳng lẽ mình có thể chất M hay sao.

Ôi, dù có bị cô tát thì anh cũng chịu.

Ôm cô như thế, cảm nhận được sự mềm mại của cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng trên người cô, anh không nỡ buông tay.

Nhưng Đường Lăng cũng chẳng chờ được cái tát mà anh tưởng sẽ phải chịu, thậm chí cũng không thấy Lâm Bối đẩy anh ra.

Ngược lại sau khi Lâm Bối thấy anh xong thì lại nhắm mắt, hiển nhiên là định ngủ tiếp.

Không chỉ thế mà Lâm Bối còn nhích lại gần ngực anh, cứ như đang tìm một tư thế thoải mái, sao đó tựa vào ngực anh, nhắm mắt ngủ tiếp.

Dáng vẻ đó y như một con mèo lười biếng vùi trong lòng anh vậy.

Người Đường Lăng rõ ràng cứng đờ, cũng rất ngạc nhiên, tình hình gì thế này?

Yêu thương ôm ấp?

Cô lại chủ động yêu thương ôm ấp anh?

Chuyện gì đây? Đây là tuyết rơi giữa hè hay sao?

Không, Đường Lăng cảm thấy dù tuyết có rơi giữa hè thì cũng chẳng khiến anh ngạc nhiên bằng việc lúc này Lâm Bối chủ động yêu thương ôm ấp anh.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom