• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (23 Viewers)

  • Chương 1260-1271

“Đúng vậy, mấy năm nay cậu ba Dương dưới sự khống chế của ông bà cụ Dương thật sự quá khó khăn rồi, có thể nói là không còn chút tự do nào, ngay cả hôn nhân của mình cậu ấy cũng không thể tự quyết định, ông cụ Dương vì lợi ích mà đầu tiên là định hôn sự của nhà họ Cổ cho cậu ấy, bây giờ lại định hôn sự với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cậu ấy rõ ràng có người mình thích, lại phải bị hai người đó ép lấy người mình không yêu.”

“Bây giờ tốt rồi, cậu ba Dương cuối cùng đã thoát khỏi ma chưởng của ông bà cụ Dương rồi, sau này cậu ấy tự do rồi, muốn thích ai thì có thể thích người đó, muốn lấy ai thì có thể lấy người đó rồi.”

“Lần trước, cậu ba Dương mở buổi họp báo nói đời này không phải Hàn Nhã Thanh thì không gả, cậu ấy bây giờ tự do rồi, có phải sẽ lại kết hôn với Hàn Nhã Thanh không?”

“Nói thật lòng, Hàn Nhã Thanh thực sự không xinh đẹp, hơn nữa cũng không có điểm mạnh gì, nghe nói rất ngốc, không biết cậu ba Dương tại sao lại chỉ chung tình với mình cô ta, thật khiến người ta hâm mộ đố kỵ hận mà.”

“Bất kể thế nào, cậu ba Dương người ta thích là được, có lẽ Hàn Nhã Thanh có sức hút mà chúng ta không biết đi?”

“Vậy thì thật sự nhìn không ra, hình của Hàn Nhã Thanh tôi cũng từng xem, thực không dám khen tặng á!!”

“Tôi cũng không xinh đẹp, tôi thấy Hàn Nhã Thanh mặt đầy tàn nhang, khóe mắt xệ xuống, sắc mặt còn vàng vọt, thật một lời khó nói hết, cậu ba Dương rốt cuộc làm sao nhìn trúng cô ta?”

“Đừng ganh tị, mọi người đều đừng ganh tị, càng như vậy càng chứng minh cậu ba Dương yêu thật lòng, hơn nữa bây giờ cậu ấy vì Hàn Nhã Thanh mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, từ bỏ tất cả của Dương thị, xã hội ngày nay khó mà tìm được tình yêu chân thật như vậy, cho nên, chỉ phần chân tình này thôi thì chúng ta đã nên chúc phúc rồi.”

“Chúng ta cũng chỉ có thể chúc phúc, mặc dù tôi xinh đẹp hơn Hàn Nhã Thanh, nhưng cậu ba Dương cũng sẽ không nhìn trúng tôi, sẽ không lấy tôi, cho nên chúc phúc cho cậu ấy!!”

“Tôi cảm thấy kiếp trước Hàn Nhã Thanh nhất định là đã giải cứu dải ngân hà, kiếp này mới có thể gặp được cậu ba Dương, người đàn ông đẹp trai như vậy, có mị lực như vậy, năng lực như vậy, lại còn si tình như vậy, tôi vốn cho rằng đàn ông tốt như thế chỉ tồn tại trong mơ, thế mà lại để Hàn Nhã Thanh gặp được.”. Google ngay trang * trùmtruy ện. n e t *

“Tôi cảm thấy Hàn Nhã Thanh có thể đi phẫu thuật thẩm mĩ, đơn giản chỉ vì bản thân xinh đẹp, không có ý gì khác.”

“Cậu ba Dương không để ý là được rồi.”

“Tôi thật sự nghĩ không ra, nghĩ không ra tại sao? Tại sao người đàn ông ưu tú như cậu ba Dương lại thích Hàn Nhã Thanh, còn không phải cô ta thì không gả nữa chứ?”

“Có lẽ Hàn Nhã Thanh thật sự có chỗ hơn người.”

“Chỗ hơn người!! Lầu trên sợ là có hiểu lầm gì với từ chỗ hơn người này đi, không phải tôi có thành kiến với Hàn Nhã Thanh, mà là thực sự không tưởng tượng ra cô ta có chỗ nào hơn người, cô ta quay về nhà họ Hàn cũng mấy năm rồi, luôn ngu ngốc, đầu tiên là bị nhà họ Diệp từ hôn, sau đó ngất xỉu trên hôn lễ, nghe nói là bị bệnh, năm năm sau đó liền bị ông cụ Hàn đưa đến bệnh viện, người có mắt đều biết cô ta có tình huống gì, lầu trên không thể vì cậu ba Dương thích cô ta mà mê muội đi tô đẹp cho cô ta.”

“Nói không dễ nghe thì thực sự đầu óc Hàn Nhã Thanh vốn chính là có vấn đề, tục xưng bệnh thần kinh, cho nên hoàn toàn đồng ý với lầu trên, nếu Hàn Nhã Thanh thật sự có chỗ nào hơn người, tôi có thể bay lên vũ trụ.”




“Vậy thì, tại sao cậu ba Dương lại thích Hàn Nhã Thanh?”

“Tôi không muốn biết tại sao cậu ba Dương thích Hàn Nhã Thanh, tôi chỉ muốn biết bé đáng yêu là ai? Tôi chỉ muốn biết ba mẹ của bé đáng yêu rốt cuộc là ai?”

“Tôi cũng muốn biết bé đáng yêu là con nhà ai. Thật đáng yêu, thật thích!!”

“Trước đó ký giả hỏi bé đáng yêu có phải họ Dương không, lúc đó đầu tôi lóe lên, thoáng chốc còn cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Dương đâu.”

“Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy, dù sao thì bé đáng yêu hôm nay đến tìm ông cụ Dương chính là để đòi lại công bằng cho cậu ba Dương, trả lại trong sạch cho cậu ấy, cho nên lúc đó tôi thật sự cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Dương.”

“Lầu trên, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Dương, vậy mẹ của bé đáng yêu là ai? Cậu ba Dương mấy tháng trước vừa kết hôn với Hàn Nhã Thanh, hơn nữa hai người còn ly hôn rồi, cậu ba Dương mở cuộc họp báo nói không phải Hàn Nhã Thanh thì không lấy, cho nên bé đáng yêu tuyệt đối không thể nào là con của cậu ba Dương.”

“Tại sao không thể nào, nói không chừng bé đáng yêu thật sự là con của cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh, như vậy liền có thể giải thích tại sao cậu ba Dương không phải cô ta thì không lấy, có lẽ là vì đứa bé, cậu ba Dương là một người đàn ông tốt có trách nhiệm.”

Bình luận này vừa xuất hiện, khu bình luận liền yên tĩnh, khoảng hơn một phút không có bình luận mới, rất rõ ràng mọi người đều bị bình luận này khiến cho kinh ngạc.

“Lầu trên nói có lý, nói không chừng thật sự bị cô nói trúng sự thật.”

“Không phải đã nói là chân ái sao? Sao lại biến thành vì đứa bé rồi?”

“Không thể nào đi? Cậu ba Dương rõ ràng mấy tháng trước mới kết hôn với Hàn Nhã Thanh.”

“Có lẽ người ta sớm đã lén kết hôn rồi đi? Nhà giàu không phải đều thịnh hành lén kết hôn sao? Ban đầu cậu ba Dương lấy Hàn Nhã Thanh có lẽ là vì có được cổ phần Dương thị, nhưng sau này Hàn Nhã Thanh sinh con cho cậu ba Dương, cậu ấy nhất định phải chịu trách nhiệm rồi.”

“Không thể nào, bé đáng yêu trước đó nói nó không phải họ Dương, hơn nữa nó cũng không theo họ mẹ, cho nên chắc chắn không thể là con của cậu ba Dương.”

“Đúng, trước đây nguyên nhân quan trọng nhất mà bà cụ Dương không đồng ý Hàn Nhã Thanh ở cùng cậu ba Dương chính là cô ta không thể sinh con, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh, thì bà cụ Dương nhất định sẽ không có lý do như vậy.”

“Hơn nữa, bà cụ Dương rõ ràng không biết bé đáng yêu, nếu là con của cậu ba Dương, bà cụ Dương không thể nào không biết.”




Cộng đồng mạng lại lập tức đào lại bình luận trước đó của người kia.

Trải qua phân tích như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy không thể nào, quan trọng nhất là vừa rồi bé đáng yêu nói nó không phải họ Dương, hơn nữa cũng không theo họ mẹ.

Không theo họ mẹ, vậy nhất định là theo họ ba, nhưng bé đáng yêu người ta không phải họ Dương, không phải họ Dương, cho nên chắc chắn không phải con của cậu ba Dương.”

Trên mạng vì vấn đề này mà tranh cãi ồn ào, bầu không khí của nhà họ Đường lại cực kỳ tốt.

“Ta đã nói nhà họ Đường ta là lợi hại nhất, chắc chắn có thể vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Dương.” Bà cụ Đường lúc này trên mặt cuối cùng đã nở nụ cười, đối với kết quả như vậy, bà cụ Đường rõ ràng rất hài lòng.”

“Nghiệp này của ông bà cụ Dương cũng nên để họ thử hậu quả, hi vọng họ có thể tỉnh ngộ một chút.” Bà cụ Đường nghĩ tới những hành vi họ làm, không nhịn được lắc đầu.

“Hi vọng họ có thể biết khó mà lùi, đừng làm ra chuyện gì khác nữa, nếu không…” Ánh mắt ông cụ Đường khẽ híp lại, nếu ông bà ta lại gây ra chuyện, ông cũng sẽ không khách sáo nữa.

“Ông xem đám ký giả đó sắp ăn luôn bà cụ Dương rồi, trong tình huống này, ông bà ta nhất định sẽ nép lại một chút, gần đây hẳn sẽ không lại gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vẫn khá lạc quan, bà quen không nghĩ quá xấu cho người khác.

Ông cụ Đường nhìn bà, không nói gì nữa.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà cụ Dương trong live stream, đôi mắt khẽ trầm xuống, mấy năm nay anh quá hiểu họ, với tính cách của họ, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.

“Đúng rồi, Lăng rốt cuộc sao lại mời Cổ Vũ tới? Cổ Vũ luôn không cho ai mặt mũi, trước đó ông nói ông cũng không mời được ông ta, Lăng rốt cuộc là dùng cách gì?” Bà cụ Đường cực kỳ tò mò chuyện này.

Ông cụ Đường nghe thấy lời này của bà thì bật cười: “Tôi vừa thấy thái độ của Cổ Vũ đối với Đường Minh Hạo rất nhiệt tình.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, Cổ Vũ nổi tiếng tính tình cổ quái, bình thường gặp ai cũng xụ mặt, tại sao lại nhiệt tình với Minh Hạo của chúng ta? Mặc dù Minh Hạo của chúng ta rất đáng yêu, nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta hơi nhiệt tình quá, có chút quái, ông nói xem có phải ông ta muốn làm gì Minh Hạo của chúng ta không?”

“Vấn đề này bà có thể đợi lát nữa tự hỏi ông ta.” Ông cụ Đường không trực tiếp trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt lại đủ chứng mình ông đã biết đáp án.

Dù sao thì Cổ Vũ là do ông mời về, đối với chuyện của ông ta, ông là người rõ ràng nhất.

“Ông này, sao còn giả thần bí chứ, nếu ông biết thì nói đi.” Bà cụ Đường lườm ông.
“Đúng vậy, mấy năm nay cậu ba Dương dưới sự khống chế của ông bà cụ Dương thật sự quá khó khăn rồi, có thể nói là không còn chút tự do nào, ngay cả hôn nhân của mình cậu ấy cũng không thể tự quyết định, ông cụ Dương vì lợi ích mà đầu tiên là định hôn sự của nhà họ Cổ cho cậu ấy, bây giờ lại định hôn sự với công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, cậu ấy rõ ràng có người mình thích, lại phải bị hai người đó ép lấy người mình không yêu.”

“Bây giờ tốt rồi, cậu ba Dương cuối cùng đã thoát khỏi ma chưởng của ông bà cụ Dương rồi, sau này cậu ấy tự do rồi, muốn thích ai thì có thể thích người đó, muốn lấy ai thì có thể lấy người đó rồi.”

“Lần trước, cậu ba Dương mở buổi họp báo nói đời này không phải Hàn Nhã Thanh thì không gả, cậu ấy bây giờ tự do rồi, có phải sẽ lại kết hôn với Hàn Nhã Thanh không?”

“Nói thật lòng, Hàn Nhã Thanh thực sự không xinh đẹp, hơn nữa cũng không có điểm mạnh gì, nghe nói rất ngốc, không biết cậu ba Dương tại sao lại chỉ chung tình với mình cô ta, thật khiến người ta hâm mộ đố kỵ hận mà.”

“Bất kể thế nào, cậu ba Dương người ta thích là được, có lẽ Hàn Nhã Thanh có sức hút mà chúng ta không biết đi?”

“Vậy thì thật sự nhìn không ra, hình của Hàn Nhã Thanh tôi cũng từng xem, thực không dám khen tặng á!!”

“Tôi cũng không xinh đẹp, tôi thấy Hàn Nhã Thanh mặt đầy tàn nhang, khóe mắt xệ xuống, sắc mặt còn vàng vọt, thật một lời khó nói hết, cậu ba Dương rốt cuộc làm sao nhìn trúng cô ta?”

“Đừng ganh tị, mọi người đều đừng ganh tị, càng như vậy càng chứng minh cậu ba Dương yêu thật lòng, hơn nữa bây giờ cậu ấy vì Hàn Nhã Thanh mà cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, từ bỏ tất cả của Dương thị, xã hội ngày nay khó mà tìm được tình yêu chân thật như vậy, cho nên, chỉ phần chân tình này thôi thì chúng ta đã nên chúc phúc rồi.”

“Chúng ta cũng chỉ có thể chúc phúc, mặc dù tôi xinh đẹp hơn Hàn Nhã Thanh, nhưng cậu ba Dương cũng sẽ không nhìn trúng tôi, sẽ không lấy tôi, cho nên chúc phúc cho cậu ấy!!”

“Tôi cảm thấy kiếp trước Hàn Nhã Thanh nhất định là đã giải cứu dải ngân hà, kiếp này mới có thể gặp được cậu ba Dương, người đàn ông đẹp trai như vậy, có mị lực như vậy, năng lực như vậy, lại còn si tình như vậy, tôi vốn cho rằng đàn ông tốt như thế chỉ tồn tại trong mơ, thế mà lại để Hàn Nhã Thanh gặp được.”

“Tôi cảm thấy Hàn Nhã Thanh có thể đi phẫu thuật thẩm mĩ, đơn giản chỉ vì bản thân xinh đẹp, không có ý gì khác.”

“Cậu ba Dương không để ý là được rồi.”

“Tôi thật sự nghĩ không ra, nghĩ không ra tại sao? Tại sao người đàn ông ưu tú như cậu ba Dương lại thích Hàn Nhã Thanh, còn không phải cô ta thì không gả nữa chứ?”

“Có lẽ Hàn Nhã Thanh thật sự có chỗ hơn người.”

“Chỗ hơn người!! Lầu trên sợ là có hiểu lầm gì với từ chỗ hơn người này đi, không phải tôi có thành kiến với Hàn Nhã Thanh, mà là thực sự không tưởng tượng ra cô ta có chỗ nào hơn người, cô ta quay về nhà họ Hàn cũng mấy năm rồi, luôn ngu ngốc, đầu tiên là bị nhà họ Diệp từ hôn, sau đó ngất xỉu trên hôn lễ, nghe nói là bị bệnh, năm năm sau đó liền bị ông cụ Hàn đưa đến bệnh viện, người có mắt đều biết cô ta có tình huống gì, lầu trên không thể vì cậu ba Dương thích cô ta mà mê muội đi tô đẹp cho cô ta.”

“Nói không dễ nghe thì thực sự đầu óc Hàn Nhã Thanh vốn chính là có vấn đề, tục xưng bệnh thần kinh, cho nên hoàn toàn đồng ý với lầu trên, nếu Hàn Nhã Thanh thật sự có chỗ nào hơn người, tôi có thể bay lên vũ trụ.”




“Vậy thì, tại sao cậu ba Dương lại thích Hàn Nhã Thanh?”

“Tôi không muốn biết tại sao cậu ba Dương thích Hàn Nhã Thanh, tôi chỉ muốn biết bé đáng yêu là ai? Tôi chỉ muốn biết ba mẹ của bé đáng yêu rốt cuộc là ai?”

“Tôi cũng muốn biết bé đáng yêu là con nhà ai. Thật đáng yêu, thật thích!!”

“Trước đó ký giả hỏi bé đáng yêu có phải họ Dương không, lúc đó đầu tôi lóe lên, thoáng chốc còn cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Dương đâu.”

“Lúc đó tôi cũng nghĩ vậy, dù sao thì bé đáng yêu hôm nay đến tìm ông cụ Dương chính là để đòi lại công bằng cho cậu ba Dương, trả lại trong sạch cho cậu ấy, cho nên lúc đó tôi thật sự cho rằng bé đáng yêu là con của cậu ba Dương.”

“Lầu trên, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Dương, vậy mẹ của bé đáng yêu là ai? Cậu ba Dương mấy tháng trước vừa kết hôn với Hàn Nhã Thanh, hơn nữa hai người còn ly hôn rồi, cậu ba Dương mở cuộc họp báo nói không phải Hàn Nhã Thanh thì không lấy, cho nên bé đáng yêu tuyệt đối không thể nào là con của cậu ba Dương.”. Truyện Dị Giới

“Tại sao không thể nào, nói không chừng bé đáng yêu thật sự là con của cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh, như vậy liền có thể giải thích tại sao cậu ba Dương không phải cô ta thì không lấy, có lẽ là vì đứa bé, cậu ba Dương là một người đàn ông tốt có trách nhiệm.”

Bình luận này vừa xuất hiện, khu bình luận liền yên tĩnh, khoảng hơn một phút không có bình luận mới, rất rõ ràng mọi người đều bị bình luận này khiến cho kinh ngạc.

“Lầu trên nói có lý, nói không chừng thật sự bị cô nói trúng sự thật.”

“Không phải đã nói là chân ái sao? Sao lại biến thành vì đứa bé rồi?”

“Không thể nào đi? Cậu ba Dương rõ ràng mấy tháng trước mới kết hôn với Hàn Nhã Thanh.”

“Có lẽ người ta sớm đã lén kết hôn rồi đi? Nhà giàu không phải đều thịnh hành lén kết hôn sao? Ban đầu cậu ba Dương lấy Hàn Nhã Thanh có lẽ là vì có được cổ phần Dương thị, nhưng sau này Hàn Nhã Thanh sinh con cho cậu ba Dương, cậu ấy nhất định phải chịu trách nhiệm rồi.”

“Không thể nào, bé đáng yêu trước đó nói nó không phải họ Dương, hơn nữa nó cũng không theo họ mẹ, cho nên chắc chắn không thể là con của cậu ba Dương.”

“Đúng, trước đây nguyên nhân quan trọng nhất mà bà cụ Dương không đồng ý Hàn Nhã Thanh ở cùng cậu ba Dương chính là cô ta không thể sinh con, nếu bé đáng yêu là con của cậu ba Dương và Hàn Nhã Thanh, thì bà cụ Dương nhất định sẽ không có lý do như vậy.”

“Hơn nữa, bà cụ Dương rõ ràng không biết bé đáng yêu, nếu là con của cậu ba Dương, bà cụ Dương không thể nào không biết.”




Cộng đồng mạng lại lập tức đào lại bình luận trước đó của người kia.

Trải qua phân tích như vậy, mọi người cũng đều cảm thấy không thể nào, quan trọng nhất là vừa rồi bé đáng yêu nói nó không phải họ Dương, hơn nữa cũng không theo họ mẹ.

Không theo họ mẹ, vậy nhất định là theo họ ba, nhưng bé đáng yêu người ta không phải họ Dương, không phải họ Dương, cho nên chắc chắn không phải con của cậu ba Dương.”

Trên mạng vì vấn đề này mà tranh cãi ồn ào, bầu không khí của nhà họ Đường lại cực kỳ tốt.

“Ta đã nói nhà họ Đường ta là lợi hại nhất, chắc chắn có thể vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Dương.” Bà cụ Đường lúc này trên mặt cuối cùng đã nở nụ cười, đối với kết quả như vậy, bà cụ Đường rõ ràng rất hài lòng.”

“Nghiệp này của ông bà cụ Dương cũng nên để họ thử hậu quả, hi vọng họ có thể tỉnh ngộ một chút.” Bà cụ Đường nghĩ tới những hành vi họ làm, không nhịn được lắc đầu.

“Hi vọng họ có thể biết khó mà lùi, đừng làm ra chuyện gì khác nữa, nếu không…” Ánh mắt ông cụ Đường khẽ híp lại, nếu ông bà ta lại gây ra chuyện, ông cũng sẽ không khách sáo nữa.

“Ông xem đám ký giả đó sắp ăn luôn bà cụ Dương rồi, trong tình huống này, ông bà ta nhất định sẽ nép lại một chút, gần đây hẳn sẽ không lại gây ra chuyện gì nữa.” Bà cụ Đường vẫn khá lạc quan, bà quen không nghĩ quá xấu cho người khác.

Ông cụ Đường nhìn bà, không nói gì nữa.

Dương Tầm Chiêu nhìn bà cụ Dương trong live stream, đôi mắt khẽ trầm xuống, mấy năm nay anh quá hiểu họ, với tính cách của họ, tuyệt đối sẽ không dừng lại như vậy.

“Đúng rồi, Lăng rốt cuộc sao lại mời Cổ Vũ tới? Cổ Vũ luôn không cho ai mặt mũi, trước đó ông nói ông cũng không mời được ông ta, Lăng rốt cuộc là dùng cách gì?” Bà cụ Đường cực kỳ tò mò chuyện này.

Ông cụ Đường nghe thấy lời này của bà thì bật cười: “Tôi vừa thấy thái độ của Cổ Vũ đối với Đường Minh Hạo rất nhiệt tình.”

“Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, Cổ Vũ nổi tiếng tính tình cổ quái, bình thường gặp ai cũng xụ mặt, tại sao lại nhiệt tình với Minh Hạo của chúng ta? Mặc dù Minh Hạo của chúng ta rất đáng yêu, nhưng tôi cứ cảm thấy ông ta hơi nhiệt tình quá, có chút quái, ông nói xem có phải ông ta muốn làm gì Minh Hạo của chúng ta không?”

“Vấn đề này bà có thể đợi lát nữa tự hỏi ông ta.” Ông cụ Đường không trực tiếp trả lời, chỉ là nụ cười trên mặt lại đủ chứng mình ông đã biết đáp án.

Dù sao thì Cổ Vũ là do ông mời về, đối với chuyện của ông ta, ông là người rõ ràng nhất.

“Ông này, sao còn giả thần bí chứ, nếu ông biết thì nói đi.” Bà cụ Đường lườm ông.
Sau đó bà cụ Đường nhớ tới gì đó: “Ông nói là Cổ Vũ sẽ tới nhà chúng ta? Lần trước ông không thoải mái, tôi mời ông ta, ông ta cũng không tới, còn kêu chúng tôi đưa ông đến bệnh viện, bây giờ ông ta sẽ tự tới?”

Rất rõ ràng bà cụ Đường không tin điểm này lắm, tính tình cổ quái của tên đó bà cũng từng kiến thức rồi.”

“Bây giờ không giống vậy, tôi nghĩ, có lẽ sau này ông ta sẽ thường tới nhà họ Đường chúng ta.” Khóe môi ông cụ Đường thêm vài phần ý cười, cười có chút ý tứ sâu xa.

“Tại sao? Tại sao ông ta phải tới nhà họ Đường chúng ta? Nhà họ Đường chúng ta lại không ai bị bệnh, không cần ông ta, lúc cần ông ta mời ông ta tới thì ông ta không tới, bây giờ không ai bệnh, ông ta tới làm gì?” Bà cụ Đường khẽ hừ lạnh một tiếng, đương nhiên lời này cũng chỉ là đùa mà thôi, dù sao thì nếu Cổ Vũ tới, bà cũng không thể nào đuổi người ta đi.

Hàn Nhã Thanh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, đôi mắt khẽ lóe lên.

“Ông Cổ thích anh trai, cực kỳ cực kỳ thích anh trai, con nhìn ra.” Đường Vũ Kỳ luôn yên lặng bỗng mở miệng.

“Bảo bối Vũ Kỳ nhà ta làm sao biết?” Bà cụ Đường sững sốt, nhanh chóng quay sang Đường Vũ Kỳ.

“Vì ánh mắt ông ấy nhìn anh trai phát sáng, giống như…” Đường Vũ Kỳ ngẫm nghĩ, sau đó nhớ tới một ví dụ mình cảm thấy thích hợp nhất: “Giống như nhìn thấy cháu ruột của mình vậy.”

“Có sao?” Ánh mắt bà cụ Đường lóe lên, bà nhìn ra Cổ Vũ rất nhiệt tình với bảo bối Minh Hạo nhà bà, nhưng hai mắt phát sáng, như nhìn thấy cháu mình, lời này của Vũ Kỳ có phải hơi khoa trương không.

“Có, bà ơi, thật đó.” Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc gật đầu, rõ ràng bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng chắc chắn với phán đoán của mình.

“Năng lực quan sát của Vũ Kỳ thật tốt, còn nhỏ như vậy, thật lợi hại.” Ông cụ Đường nhìn Đường Vũ Kỳ mặt đầy tán thưởng. Ông cảm thấy lời của cô bé thật sự rất đúng, hình dung cũng rất chuẩn xác!

Nhưng Cổ Vũ không có cháu, đến bây giờ vẫn một mình, ngay cả vợ cũng không có, không con cái, cháu chắt càng không thể nào.

“Ý gì? Cổ Vũ muốn làm gì?” Bà cụ Đường nghe thấy lời của ông cụ Đường thì sắc mặt rõ ràng biến đổi: “Minh Hạo là người nhà họ Đường chúng ta.”

“Dù Cổ Vũ thật sự muốn làm gì thì cũng phải có được sự đồng ý của Minh Hạo, nhà họ Đường chúng ta trước nay luôn tôn trọng ý nguyện của bản thân đứa bé.” Ông cụ Đường thấy bà cụ Đường có chút nôn nóng liền lên tiếng an ủi.

Bà cụ Đường nhìn ông, mắt khẽ lóe, Minh Hạo nhà bà thật quá khiến người khác yêu thích rồi đi?!




Bà bỗng cảm thấy có rất nhiều người muốn tranh bảo bối Minh Hạo với bà!!

“Minh Hạo là con cháu nhà họ Đường ta, vĩnh viễn đều là vậy.” Ông cụ Đường rõ ràng nhìn ra tâm tư của bà, mỉm cười nhìn bà.

Tâm tư bị ông xé mở ngược lại có chút không tự nhiên.

“Minh Hạo bây giờ đã vạch trần bộ mặt giả tạo của ông cụ Dương rồi, bây giờ trên mạng hẳn không còn ai mắng Tầm Chiêu nữa đi?” Bà cụ Đường vội chuyển đề tài, trước đó bà cũng có nhìn thấy những lời trên mạng mắng Dương Tầm Chiêu, mắng kiểu gì cũng có, bà cũng xem không nổi nữa.

“Thưa bà, đã không còn ai mắng cậu ba Dương nữa, đều đang nói về ông bà cụ Dương.” Quản gia vội đáp, mặc dù ông ấy đã lớn tuổi, nhưng lại vẫn chơi điện thoại rất điệu nghệ.

“Thật sao? Vậy thì tốt, vậy thì tốt.” Bà cụ Đường rõ ràng thở phào một hơi, chỉ cần không mắng đứa nhỏ Dương Tầm Chiêu này nữa là tốt rồi, đứa nhỏ Tầm Chiêu này cũng khiến người ta rất đau lòng.

“Có rất nhiều người trên mạng đều đang khen cậu chủ nhỏ, muốn biết thân phận của cậu ấy.” Quản gia thấy bà cụ Đường vui vẻ, bèn lại nói thêm vài câu: “Bình luận trên mạng rất náo nhiệt.”

“Thật sao, mau đưa ta xem.” Bà cụ Đường lập tức hứng thú, đeo kính lão lên, sau đó cầm lấy điện thoại quản gia đưa tới.

Bình luận lúc này thật rất náo nhiệt, có một số người đang mắng ông bà cụ Dương, nhưng phần hơn lại đang nói về Đường Minh Hạo.

Bà cụ Đường thấy những người đó khen Đường Minh Hạo, tâm trạng vô cùng tốt, bà càng xem càng vui vẻ, thấy bình luận hơi thú vị, còn không nhịn được cười.

“Những người này làm sao vậy, sao có thể nói Thanh Thanh của chúng ta như vậy?” Bà cụ Đường kéo tới bình luận liên quan tới Hàn Nhã Thanh trước đó, sắc mặt lập tức trầm xuống: “Những người này chẳng biết gì cả, chỉ biết nói linh tinh, không xem nữa, không xem nữa.”

Bà cụ Đường trước nay bênh vực người nhà, vô cùng bảo vệ con cháu nhà mình, bà không nhìn nỗi người khác nói không tốt về con cháu nhà họ Đường.

“Bà ngoại, bà cũng biết họ không biết gì, cho nên bà cần gì tức giận với họ chứ?” Hàn Nhã Thanh thấy bà cụ Đường vì chuyện của cô mà tức giận, liền an ủi bà.

Hàn Nhã Thanh cầm điện thoại lên, tiện tay lướt một chút, lúc nhìn thấy những bình luận đó, cô lại chỉ cười nhạt, nói thật lòng, những bình luận này cũng không tính quá đáng, những người này thật ra không có bao nhiêu ác ý.

So với những bình luận về cô trước đây, những thứ này căn bản không tính là gì.




Dù sao cũng là cô luôn cố ý dùng dáng vẻ này để đối mặt với mọi người, hơn nữa cũng là cô cố ý giả ngốc, cho nên thật sự không thể trách những người này.

“Nhưng họ nói thật quá đáng, họ nói con, nói con…” Bà cụ Đường nghĩ tới những lời kia liền tức giận, quá đáng thật, sao có thể nói Thanh Thanh nhà bà như vậy.

Thanh Thanh nhà bà rõ ràng ưu tú như thế, xinh đẹp như thế, còn lợi hại như thế, sao lại bị họ nói thành như vậy.

“Bà ngoại, những bình luận này không có ác ý gì, hơn nữa cũng chỉ là ít ỏi những bình luận về con thôi, rất nhanh sẽ bị nhấn chìm, nếu không phải bà lướt nhiều thì căn bản sẽ không nhìn thấy, bà xem phía sau đều không có bình luận về con, cho nên bà thật sự không cần vì chuyện này mà tức giận.” Hàn Nhã Thanh nói là sự thật, chuyện hôm nay cô không phải trọng điểm, cho nên những bình luận về cô thực sự rất ít, chỉ là bà cụ Đường quá để ý tới cô, nên nhìn thấy những thứ này liền tức giận.

“Bây giờ Tầm Chiêu đã mở buổi họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, vậy mối hôn sự với Quỷ Vực Chi Thành mà ông cụ Dương định cho nó nó có thể không cần để ý nữa, vậy chuyện của Tầm Chiêu và Thanh Thanh có phải nên làm rồi không, còn có hai đứa bé, Tầm Chiêu và Thanh Thanh ở bên nhau, thân phận của hai đứa bé cũng có thể công khai rồi, cũng là lúc cho hai đứa bé một thân phận quang minh chính đại rồi.” Bà cụ Đường là kiểu người cực kỳ bênh người nhà, bà tuyệt đối không cho phép đứa bé nhà mình chịu bất kỳ ủy khuất nào.

Trước đây chuyện của Thanh Thanh và Tầm Chiêu không giải quyết hoàn toàn, thân phận của đứa bé không tiện công khai, bây giờ tình hình không vậy nữa, chỉ cần Thanh Thanh và Tầm Chiêu ở bên nhau, đứa bé liền có một thân phận quang minh chính đại.

“Còn có thân phận của Thanh Thanh, chúng ta cũng nên công khai với bên ngoài rồi, cũng để mọi người nhìn thấy dáng vẻ thật sự của Thanh Thanh chúng ta, chọc mù mắt họ.” Rất rõ ràng, bà cụ Đường vẫn rất để ý những bình luận trên mạng về Hàn Nhã Thanh.

Vừa rồi Thanh Thanh nói những bình luận về cô cực kỳ ít, nhưng dù ít cũng không được, sau này, những thứ ít ỏi này cũng không thể xuất hiện.

Thanh Thanh nhà bà ưu tú như vậy, lợi hại như vậy, dựa vào cái gì mà bị nói thành như thế.

Còn có những lời ông bà cụ Dương sỉ nhục Thanh Thanh nhà bà trước đây, bà phải khiến họ nhìn xem, Thanh Thanh là con cháu nhà họ Đường họ, bà phải xem xem họ còn dám bắt nạt Thanh Thanh nhà bà không?

“Chúng ta tìm một cơ hội, công khai thân phận của Thanh Thanh, công khai thân phận đứa bé, hơn nữa chuyện này phải càng nhanh càng tốt.” Bà cụ Đường trước nay tính tình nghe tiếng gió liền xem như đã mưa, bà nghĩ tới chuyện này liền lập tức muốn đi làm, bà không thể để đứa bé tiếp tục chịu ủy khuất nữa!!

“Tầm Chiêu, con có ý gì?” Ông cụ Đường nghe thấy lời của bà cụ Đường, ánh mắt khẽ lóe, không lập tức thể hiện thái độ, mà là hỏi ý của Dương Tầm Chiêu.

Dù sao thì đây cũng là chuyện của anh, đứa bé cũng là con anh, mặc dù ông cũng đồng ý với ý kiến của bà cụ Đường, nhưng vẫn phải trưng cầu sự đồng ý của anh.

Dương Tầm Chiêu hôm nay mới mở cuộc họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mặc dù Minh Hạo đã vạch trần sự giả tạo của ông cụ Dương, nhưng Dương Tầm Chiêu vẫn có khả năng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió bất cứ lúc nào.

Lúc này bất kể chuyện gì cũng có khả năng dẫn tới vấn đề khác, hơn nữa ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng tuyệt đối không phải người an phận, họ cực kỳ có khả năng sẽ lợi dụng tình hình nào đó để gây ra phiền phức cho Dương Tầm Chiêu.
Lúc này bất cứ chuyện gì cũng có thể dẫn đến nhiều vấn đề khác, hơn nữa ông cụ Dương và bà cụ Dương cũng tuyệt đối không yên phận, ông cụ Dương và bà cụ Dương rất có thể sẽ lợi dụng bất cứ tình huống nào để gây phiền phức cho Dương Tầm Chiêu.

"Con đồng ý." Dương Tầm Chiêu không do dự, không hề lưỡng lự, đồng ý một cách dứt khoát.

Anh đã sớm muốn làm như vậy, vừa rồi bà cụ Đường đã nói ra tiếng lòng của anh, đương nhiên anh sẽ đồng ý, hơn nữa vô cùng bằng lòng.

Anh nhất định phải danh chính ngôn thuận cưới người phụ nữ của mình về nhà, anh nhất định phải cho con của mình một thân phận quang minh chính đại.

"Nếu Tầm Chiêu đồng ý thì chuyện này cứ xử lý như vậy, đừng kéo dài nữa." Bà cụ Đường thấy Dương Tầm Chiêu đồng ý thì trên mặt lập tức cười tươi như hoa, trước kia bà cụ Đường không hài lòng Nhà họ Dương, cho nên ngăn cản Hàn Nhã Thanh và Dương Tầm Chiêu, hiện tại bà cụ Đường cũng là người sốt ruột nhất.

"Con cái cũng lớn như vậy, không nên tiếp tục kéo dài thêm." Bà cụ Đường nghĩ đến hai đứa nhỏ đã năm tuổi, Nhã Thanh và Tầm Chiêu cũng yêu nhau, chuyện này lập tức hoàn mỹ.

"Bà sẽ chọn ngày lành, có thể cùng làm cả hai việc." Trước đó bà cụ Đường còn tức giận, hiện tại mặt mày rạng rỡ, chuyện kết hôn của Nhã Thanh và Tầm Chiêu, thân phân của Nhã Thanh và đứa bé, hai việc này hoàn toàn có thể cùng làm chung, vậy thì mới náo nhiệt, vui mừng, hai chuyện tốt cùng một lúc.

"Tầm Chiêu và Nhã Thanh còn chưa kết hôn, có phải hai đứa nên đi đăng ký kết hôn trước hay không?" Ông cụ Đường nghĩ rất chu đáo, cho dù thế nào thì chắc chắn phải đăng ký kết hôn trước, đăng ký kết hôn xong mới thật sự là vợ chồng, còn hôn lễ gì đó cũng không quan trọng bằng đăng ký kết hôn.

"Không phải đăng ký kết hôn rất đơn giản sao? Hiện tại cũng có thể đi làm, Nhã Thanh, hiện tại con và Tầm Chiêu đi đăng ký kết hôn." Trước kia bà cụ Đường vẫn luôn đề phòng, sợ Dương Tầm Chiêu lừa gạt Hàn Nhã Thanh đi đăng ký kết hôn.

Hiện tại bà cụ Đường lại thúc giục bọn họ đi đăng ký kết hôn, bà cụ Đường không phải là người cổ hủ, cũng không phải là người nịnh bợ, bà cụ Đường thật sự suy nghĩ cho con cháu, chỉ cần hai người đồng ý, chỉ cần hai người hạnh phúc thì những chuyện khác không quan trọng.

"Bà ngoại, không cần gấp gáp như vậy chứ?" Hàn Nhã Thanh khiếp sợ, bà ngoại đúng là nói là làm, bây giờ Cục Dân Chính cũng đã tan làm, cho dù gấp gáp thế nào cũng không cần đến mức này!!

"Đi, hiện tại chúng ta đi ngay." Bà cụ Đường nói rất hợp ý của Dương Tầm Chiêu, anh chờ ngày này đã lâu, cho nên anh cảm thấy phải nhanh chóng làm xong chuyện này.

"Anh xem bây giờ là mấy giờ rồi, Cục Dân Chính đã sớm tan làm." Hàn Nhã Thanh nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Dương Tầm Chiêu thì không nhịn được cười, cô đã quyết định ở bên cạnh anh, hơn nữa bọn họ còn có hai đứa nhỏ, kết hôn là chuyện sớm hay muộn, anh có cần gấp gáp như thế không?

"Không sao, anh có cách." Một vấn đề nhỏ này chắc chắn không làm khó được cậu ba Dương, cậu ba Dương kéo Hàn Nhã Thanh muốn đứng dậy.

Nhưng đúng lúc này Đường Minh Hạo về nhà, đương nhiên còn có cậu hai Trác và giáo sư Cổ đi cùng Đường Minh Hạo về nhà.

"Anh trai đã về, anh trai đã về rồi." Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai nhà mình thì lập tức chạy tới: "Anh trai, em nhìn thấy anh trên tivi, anh trai đúng là lợi hại, anh trai có thể trả thù cho ba."




Lúc này trên mặt Đường Vũ Kỳ đầy sùng bái, anh trai nhà mình thật là lợi hại, anh trai nhà mình lợi hại nhất!!

Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai thì vô cùng vui vẻ, vô cùng kích động, nhưng Đường Vũ Kỳ không quên sự lễ phép, cô bé thấy cậu hai Trác và giáo sư Cổ ở phía sau thì lập tức chào hỏi: "Chào bác Trác, ông Cổ."

"Cô bé này thật ngoan, rất tốt." Cuối cùng giáo sư Cổ cũng chuyển ánh mắt nóng rực từ Đường Minh Hạo đến trên người Đường Vũ Kỳ.

Cô bé này có vẻ rất thông minh, hơn nữa ngoan ngoãn nói chuyện ngọt ngào như vậy, đúng là làm cho người ta càng nhìn càng vui vẻ.

"Đương nhiên là tốt rồi, con cháu nhà họ Đường chúng tôi có đứa nào không tốt chứ!!" Bà cụ Đường nổi tiếng bênh vực người của mình, người ta nói đến con cháu mình thì còn khiêm tốn một chút, nhưng từ trước đến này bà cụ Đường chưa bao giờ khiêm tốn chuyện khen ngợi con cháu nhà mình.

Đứa nhỏ nào của nhà bà cũng tốt, ai không phục thì có thể đến so tài.

"Đúng, con cháu nhà họ Đường đều tốt cả, gen nhà họ Đường đúng là tốt." Cổ Vũ nhìn Đường Vũ Kỳ, con ngươi càng phát ra ánh sáng, không hề thua kém so với lúc nhìn Đường Minh Hạo.

Lúc này tâm trạng của Cổ Vũ rất tốt, vô cùng dễ nói chuyện, tính tình cũng không kỳ lạ, bà cụ Đường nói gì cũng được.

"Ông Cổ, có phải ông vô cùng vô cùng thích con đúng không, thích con giống như anh trai sao?" Đường Vũ Kỳ đối diện với ánh mắt của ông Cổ thì cười vô cùng vui vẻ.

Ông Cổ sửng sốt, phản ứng của cô bé này làm cho ông ta có chút bất ngờ, lúc trước ông ta nhìn Đường Minh Hạo thì Đường Minh Hạo có chút ngây người, sững sờ.

Nhưng suy nghĩ của cô bé vô cùng đơn giản, vô cùng ngây thơ, đúng vậy, là thích, ông ta thể hiện sự yêu thích, vô cùng thích, mọi người có thể nhìn ra được.

Chẳng qua lần đầu tiên gặp mặt như vậy thì phản ứng của người bình thường là bị dọa sợ, không nghĩ tới cô bé này lại cười vui vẻ như thế.

Ánh sáng trong mắt ông Cổ càng thêm không bình thường, ông ta nhìn Đường Vũ Kỳ gật đầu: "Đúng, ông rất thích con, vô cùng vô cùng thích con."

"Ừm, con cũng thích ông Cổ." Đường Vũ Kỳ cười càng vui vẻ, cô bé cảm thấy ông Cổ kỳ này rất đáng yêu.

"Con, con nói con cũng thích ông?" Ông Cổ sửng sốt, con ngươi lóe lên, nhiều năm như vậy, ai cũng nói tính tình của ông ta kỳ lạ, rất nhiều người sợ ông ta, rất nhiều đứa nhỏ nhìn thấy ông ta thì bật khóc.

Mấy năm nay chưa từng có ai nói thích ông ta, ông ta cho rằng mình không quan tâm những điều này.

Không nghĩ tới hôm nay cô bé này nói thích ông ta, trong nháy mắt ông ta cảm giác có thứ gì đó nổ tung trong lòng mình, rất nhiều cảm xúc bùng nổ, đã lâu rồi cảm giác này mới có, cô bé này nói chuyện thật là ngọt!!




Lúc này giọng nói của ông Cổ mang theo sự run rẩy và kích động.

"Đúng vậy, con thích ông Cổ, con cảm thấy ông Cổ rất đáng yêu." Hai mắt của Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

"Vũ Kỳ, con không thích bác Trác sao?" Cậu hai Trác bị Đường Vũ Kỳ không quan tâm thì có chút không phục, anh ta lại thua một ông già sao?

"Con cũng thích bác Trác mà, bác Trác rất đẹp trai." Từ trước đến nay miệng nhỏ của Đường Vũ Kỳ rất ngọt.

"Cậu qua một bên đi, không thấy tôi và cô bé đang nói chuyện sao? Cậu xen vào làm gì?" Giáo sư Cổ đẩy cậu hai Trác qua một bên, tên họ Trác này đúng là không có mắt, xem trò hay cái gì.

Vẻ mặt của ông Cổ nhìn cậu hai Trác đầy ghét bỏ.

Khi ông Cổ nhìn Đường Vũ Kỳ thì trên mặt lập tức tràn đầy ý cười: "Con tên là Vũ Kỳ đúng không?"

"Đúng vậy, con tên là Đường Vũ Kỳ..." Đường Vũ Kỳ bỗng dừng lại, sau đó nhìn về phía Dương Tầm Chiêu: "Ba ơi, sau này con vẫn mang họ Đường sao? Có phải sửa lại họ hay không?"

Đường Vũ Kỳ nói xong thì mọi người ngây ra, bản năng nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, lúc này Đường Vũ Kỳ hỏi vấn đề này có chút nhạy cảm, dù sao hôm nay Dương Tầm Chiêu vừa tổ chức họp báo cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương.

"Chỉ cần con và anh trai thích là được, có sửa lại họ hay không thì hai đứa con tự quyết định." Dương Tầm Chiêu cũng không có nghĩ nhiều, lúc anh ở nhà họ Dương, từ nhỏ ông cụ Dương và bà cụ Dương khống chế mọi chuyện, anh không muốn con của mình giống như anh, cho nên anh tôn trọng ý kiến của con.

Cho dù hôm nay anh không tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì anh cũng sẽ không miễn cưỡng chuyện sửa lại họ.

"Anh trai, chúng ta có phải sửa lại họ hay không?" Đường Vũ Kỳ nhìn về phía anh trai nhà mình, hỏi ý kiến của anh trai.

"Nếu ba đồng ý thì con muốn sau này vẫn lấy tên là Đường Minh Hạo." Trước đó Đường Minh Hạo đã thấy được sự lợi hại của bà cụ Dương trong bệnh viện, hiện tại cậu vô cùng chán ghét nhà họ Dương, hơn nữa cậu đã quen với tên Đường Minh Hạo, cậu cảm thấy không tệ, cậu không muốn sửa, cảm thấy Dương Minh Hạo có chút là lạ.

"Vậy thì không đổi, em vẫn tên là Đường Vũ Kỳ." Từ trước đến nay Đường Vũ Kỳ luôn nghe lời anh trai, anh trai không thay đổi, cô bé cũng sẽ không đổi.

Bà cụ Đường ngẩn người nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, lại nhìn về phía Ông cụ Đường: "Sợ là không phù hợp lắm?"

Đó là con của Dương Tầm Chiêu, cho dù Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nhưng dù sao Dương Tầm Chiêu vẫn họ Dương, con mình không theo họ của mình, hình như có vẻ không tốt lắm?
Con mình không theo họ của mình, hình như có vẻ không tốt lắm? Đứa nhỏ họ Đường thì bọn họ đương nhiên vui vẻ, nhưng cũng phải nghĩ đến tâm trạng của Dương Tầm Chiêu.

Ông cụ Đường khẽ cười với bà cụ Đường: "Chuyện của bọn nhỏ thì cứ để chúng nó tự mình quyết định."

Từ trước đến nay ông cụ Đường luôn rất dân chủ, ông sẽ không quan tâm nhiều đến chuyện như vậy.

"Được, cứ quyết định như vậy." Dương Tầm Chiêu nhìn hai bé cưng thì trên mặt nở nụ cười, nếu đứa nhỏ không muốn sửa lại họ thì anh sẽ tôn trọng ý kiến của con, thật ra nếu có thể thì anh cũng không muốn mang họ Dương.

Tất cả mọi thứ của nhà họ Dương làm cho anh không còn lưu luyến, ông cụ Dương và bà cụ Dương làm những chuyện đó đã khiến trái tim anh nguội lạnh.

Nếu Dương Tầm Chiêu đã lên tiếng, hơn nữa có vẻ Dương Tầm Chiêu không quan tâm, bà cụ Đường cũng không nói cái nữa.

"Đường Vũ Kỳ, con nói thích ông Cổ, vậy con có muốn đi theo ông Cổ học tập không?" Ông Cổ thấy vấn đề của bọn họ đã giải quyết xong thì hai mắt lại sáng lên nhìn về phía Đường Vũ Kỳ.

Ông Cổ vô cùng hài lòng với Đường Minh Hạo, nhưng mặc dù Đường Minh Hạo còn nhỏ tuổi nhưng rất có lập trường, hơn nữa trên người của Đường Minh Hạo có hơi thở người ngoài đừng đến gần, có thể thấy được Đường Minh Hạo không dễ nói chuyện như vậy.

Mỗi lần lời nói của ông ta đến bên miệng nhưng phải nuốt vào bụng, cho nên dọc đường đi từ bệnh viện đến nhà họ Đường, ông ta không tìm được cơ hội nói chuyện này.

Nhưng ông Cổ thấy bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ vô cùng ngoan ngoãn, vô cùng đáng yêu, hơn nữa bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ còn nói thích ông ta, cho nên ông Cổ thật sự không nhịn được.

Hơn nữa chuyện nhận đồ đệ cũng không cần giấu giếm, hiện tại đúng lúc ở nhà họ Đường, ở trước mặt người nhà họ Đường và ba mẹ của đứa nhỏ này thì có thể từ từ bàn bạc về chuyện này.

Ông Cổ cảm thấy Đường Vũ Kỳ chắc chắn dễ nói chuyện hơn Đường Minh Hạo, thật ra ông Cổ hài lòng với cả hai đứa, đều muốn nhận hai đứa làm đồ đệ, ông ta nghĩ Đường Vũ Kỳ dễ nói chuyện hơn.

Mọi người nghe thấy ông Cổ nói thì lập tức hiểu được ý của ông ta, nhất là ông cụ Đường, lúc trước ông cụ Đường xem phát sóng trực tiếp thấy phản ứng của Cổ Vũ thì đã biết Cổ Vũ có suy nghĩ gì.

Nhưng từ trước đến nay nhà họ Đường bọn họ luôn tôn trọng ý kiến của con cháu, tuy rằng Vũ Kỳ mới chỉ có năm tuổi, nhưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không phải là người dễ dàng bị lừa gạt bởi mấy câu nói.

Đường Vũ Kỳ nhìn đơn giản, ngây thơ, so với Đường Minh Hạo suy nghĩ chu đáo thì Đường Vũ Kỳ chắc chắn là một đứa bé tinh ranh.

Ông Cổ muốn lừa gạt Đường Vũ Kỳ, đó là chuyện không thể nào.

Lúc này tất cả mọi người biết được sự thật, cho nên không có ai nói gì, ngay cả bà cụ Đường luôn gấp gáp nhất, thích lo lắng cho người khác nhất cũng im lặng.




Ông Cổ nhìn phản ứng của người nhà họ Đường thì có chút ngây người, ông ta biết nhà họ Đường tôn trọng ý kiến của đứa nhỏ, nhưng dù sao đứa nhỏ này mới chỉ có năm tuổi, ông ta muốn nhận cô bé làm đồ đệ cũng coi là một chuyện lớn, đây là chuyện liên quan đến tương lai sau này của đứa bé.

Nhà họ Đường lại phản ứng như thế? Cô cả nhà họ Đường và Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì?

"Ông Cổ, ông muốn con đi theo ông học cái gì?" Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, cười rất rạng rỡ, dáng vẻ đó rất đáng yêu.

"Ông Cổ là bác sĩ, ông Cổ muốn con đi theo ông học y." Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ chủ động hỏi thì rất hài lòng, cả nhà họ Đường không có ai hiểu chuyện cả.

"Nhưng con không thích làm bác sĩ." Đường Vũ Kỳ chớp chớp mắt, lại chớp chớp, sau đó rất thành thật lắc đầu.

"Vì sao Vũ Kỳ không thích làm bác sĩ?" Ông Cổ không nghĩ tới Đường Vũ Kỳ sẽ trả lời như vậy, từ chối trực tiếp chuyện này.

"Không thích là không thích, không có lý do gì cả, giống như thích là thích cũng không lý do, con thích ông Cổ cũng không có lý do." Hai mắt Đường Vũ Kỳ hơi cong lên, bởi vì mang theo ý cười nên càng lộ vẻ đáng yêu.

Hơn nữa Đường Vũ Kỳ nói xong làm cho ông Cổ Vũ giật mình, không thích là không thích, câu trả lời này quá thẳng thắn.

Hơn nữa Đường Vũ Kỳ bổ sung câu cuối cùng, nhất thời làm cho ông Cổ cũng không biết nói cái gì cho phải.

"Vậy Vũ Kỳ thích gì? Sau này Vũ Kỳ muốn làm gì?" Ông Cổ chắc chắn sẽ không từ bỏ như vậy, ông Cổ cảm thấy đứa nhỏ này chưa có kế hoạch về tương lai của mình, cô bé nói không thích làm bác sĩ, chắc chắn cũng chưa nghĩ tới sau này mình sẽ làm gì.

"Con thích làm nhà thiết kế giống như mẹ, con thích kinh doanh giống như ba." Nhưng ông Cổ vừa nói xong thì Đường Vũ Kỳ lập tức trả lời không cần suy nghĩ, hơn nữa trả lời vô cùng cụ thể.

"Ông Cổ, sau này có lẽ con rất bận, con muốn thiết kế thật nhiều thật nhiều trang sức đẹp cho mẹ, cho bà cố ngoại, cho bà mợ, ba con có rất nhiều sản nghiệp, con còn phải giúp ba quản lý những công ty đó, không thể để ba quá mệt mỏi, cho nên con không có thời gian học y với ông." Rõ ràng Đường Vũ Kỳ đã có kế hoạch cho tương lai của mình, hơn nữa cô bé nói rất rõ ràng.

Kế hoạch của Đường Vũ Kỳ đều liên quan đến người nhà của mình.

"Sao đứa nhỏ này lại ngoan như vậy chứ." Bà cụ Đường nghe vậy thì vừa vui vẻ vừa cảm động, Đường Vũ Kỳ nhà bà thật là ngoan ngoãn.

Ông Cổ choáng váng, ông ta vốn cho rằng Đường Vũ Kỳ sẽ nói khéo, ông ta không ngờ được Đường Vũ Kỳ từ chối mình một cách thẳng thắn và dứt khoát như thế.

"Cổ Vũ, chúng tôi sẽ không xen vào chuyện ông muốn nhận người nhà họ Đường chúng tôi làm đồ đệ, chúng tôi hoàn toàn tôn trọng ý kiến của con cháu, hiện tại đứa nhỏ không đồng ý, chuyện này cũng không còn cách nào khác." Ông cụ Đường cũng không nhịn được cười, ông biết bé cưng Vũ Kỳ là một đứa bé có lập trường, không dễ lừa gạt như thế.




Ông Cổ thở dài một hơi, con ngươi nhìn về phía Đường Minh Hạo đứng bên cạnh, nhưng Đường Minh Hạo lại dời ánh mắt, không cần hỏi cũng biết.

Sắc mặt của ông Cổ lập tức trầm xuống, ông ta dễ dàng lắm sao? Nhà họ Cổ chỉ có một đứa con trai là ông ta, ông ta không cưới vợ, không có con, cho nên mới muốn tìm đồ đệ, ông ta không thể để y thuật nhà họ Cổ đứt đoạn trong tay mình được.

Ông ta muốn tìm đồ đệ, sao lại khó như vậy chứ?

Ông ta đã tìm hai mươi mấy năm, vất vả lắm mới gặp được người hài lòng, lại còn gặp được hai người, ông ta vô cùng vô cùng hài lòng với hai đứa, ông ta vốn cho rằng cuối cùng nguyện vọng của mình cũng có thể thực hiện được.

Không ngờ niềm vui đến nhanh thì đi cũng nhanh, hai đứa bé đều từ chối ông ta.

Ông Cổ nhất thời quá mất mát, tâm trạng thay đổi rất lớn, cảm thấy chịu đả kích quá lớn nên ngồi dưới thảm, không ngừng than ngắn thở dài.

"Hay là con bớt chút thời gian đi theo ông học một chút?" Đường Vũ Kỳ nhìn thấy dáng vẻ của ông ta thì có chút không đành lòng.

"Bớt chút thời gian? Bớt chút thời gian thế nào?" Ông Cổ nghe Đường Vũ Kỳ nói thì sửng sốt, học y còn có thể bớt chút thời gian để học sao? Ông học từ nhỏ, hơn một nửa thời gian của ông ta dành cho việc học y.

"Khi nào con có thời gian thì sẽ đi theo ông học y." Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc nói ra suy nghĩ của mình, thật ra Đường Vũ Kỳ rất nghiêm túc, cũng không phải bởi vì cô bé không đành lòng nhìn dáng vẻ của ông Cổ.

Đường Vũ Kỳ cảm thấy hiện tại đi học quá đơn giản, học thiết kế cũng không khó, cô bé hoàn toàn có thể bớt chút thời gian đi theo ông Cổ học y.

Nếu nằm trong phạm vi năng lực của mình thì học thêm một số thứ cũng không có chỗ hại.

Ông Cổ hoàn toàn sửng sốt, còn có thể như vậy sao? Bớt chút thời gian để học?

"Nếu ông không đồng ý thì thôi." Đường Vũ Kỳ thấy ông ta không nói lời nào thì thở dài một hơi.

"Vậy khi nào con có thời gian?" Con ngươi của ông Cổ lóe lên, theo bản năng hỏi một câu, tuy rằng ông ta chưa chấp nhận được chuyện bớt chút thời gian học y này, nhưng ông ta vẫn không muốn bỏ qua cơ hội này.

Hiện tại đứa bé còn nhỏ, có rất nhiều thời gian để học, sau khi đứa nhỏ học được một thời gian thì có lẽ sẽ thích học Trung y, đến lúc đó đều không cần ông ta thúc giục, cô bé tự sẽ muốn học.

Nếu chỉ bớt chút thời gian học y thì chắc chắn học không tốt, nhất là Trung y, đó là một quá trình rất dài, yêu cầu cần nhiều thời gian và tinh thần thể lực.

"Thời gian cũng không phải quan trọng, mẹ con đã nói chỉ cần nghiêm túc học tập một thứ gì đó thì nhất định có thể học giỏi, thời gian cũng không hoàn toàn ảnh hưởng đến việc học, có người học một thứ gì đó cả đời cũng có thể học không tốt, có người dùng mấy năm học tập nhưng chỉ cần nghiêm túc thì nhất định có thể học giỏi." Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, đôi mắt long lanh có thể nhìn thấu lòng người!!
"Có người học một thứ gì đó cả đời cũng có thể học không tốt, có người dùng mấy năm học tập nhưng chỉ cần nghiêm túc thì nhất định có thể học giỏi." Đường Vũ Kỳ nhìn ông Cổ, đôi mắt long lanh có thể nhìn thấu lòng người!!

Lúc này Đường Vũ Kỳ đã nhìn ra suy nghĩ của ông Cổ.

Ông Cổ chóang váng, con ngươi nhìn chằm chằm vào Đường Vũ Kỳ, đứa nhỏ này thật sự chỉ có năm tuổi sao?

Đứa nhỏ này quá thông minh, ông Cổ đột nhiên thay đổi suy nghĩ của mình, cho dù cô bé này bớt chút thời gian để học cũng có thể học giỏi Trung y!!

Đúng như cô bé nói, quan trọng là phải nghiêm túc.

"Vũ Kỳ, mẹ nói làm việc gì thì quan trọng nhất phải nghiêm túc, nhưng muốn làm tốt chuyện gì cũng phải cần rất nhiều công sức và cố gắng, Trung y rất uyên thâm, muốn học giỏi Trung y thì càng phải cố gắng, càng tốn công sức, không thể bỏ dở nửa chừng." Hàn Nhã Thanh cảm thấy Đường Vũ Kỳ nghĩ chuyện học Trung y quá đơn giản, hơn nữa giáo sư Cổ thiệt lòng muốn nhận đồ đệ, nếu Đường Vũ Kỳ dùng suy nghĩ này học không giỏi là việc nhỏ, làm trì hoãn thời gian của giáo sư Cổ, làm trì hoãn chuyện của giáo sư Cổ mới không tốt.

Đường Vũ Kỳ nhìn về phía Hàn Nhã Thanh muốn nói chuyện.

"Không sao, không sao, cứ làm theo lời Vũ Kỳ nói, tôi cảm thấy có thể thực hiện được, có thể được." Nhưng giáo sư Cổ lại mở miệng trước, ông ta lo lắng mà Đường Vũ Kỳ thay đổi suy nghĩ vì lời Hàn Nhã Thanh nói, ông ta khó khăn lắm mới hài lòng một hạt giống tốt như thế, tuyệt đối không thể bỏ qua.

"Giáo sư Cổ, tôi sợ trì hoãn thời gian của ông." Hàn Nhã Thanh không nghĩ tới giáo sư Cổ đồng ý cách làm của Đường Vũ Kỳ, nhưng cô biết giáo sư Cổ rất bận, nghe nói người bệnh hẹn trước cũng rất nhiều.

"Thời gian của tôi không thành vấn đề, ít khám bệnh cho mấy người là được, không có chuyện gì quan trọng hơn việc tôi nhận đồ đệ, tôi đã hơn năm mươi tuổi, còn có thể chữa bệnh được mấy năm chứ, cho nên dạy dỗ đồ đệ mới là chuyện quan trọng nhất." Giáo sư Cổ ngăn lại lời Hàn Nhã Thanh nói, Hàn Nhã Thanh cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu hai Trác nhìn ông Cổ, vẻ mặt có chút kỳ lạ, cậu hai Trác cảm thấy hôm nay mình đã nhìn thấy một ông Cổ giả mạo, từ trước đến nay ông Cổ làm việc rất cẩn thận nghiêm khắc, nhất là trong phương diện y học, tuyệt đối không cho phép qua loa, hời hợt, hôm nay ông Cổ lại đồng ý với yêu cầu của bé cưng Vũ Kỳ, xem ra ông Cổ thật sự vô cùng hài lòng với bé cưng Vũ Kỳ.

Lúc này trong bệnh viện, bà cụ Dương vất vả lắm mới đuổi tất cả phóng viên ra ngoài, hiện tại thái độ của phóng viên với bà cụ Dương hoàn toàn khác biệt, lúc trước phóng viên kiêng dè nhà họ Dương, kiêng dè bà cụ Dương, không dám nói bậy, không dám hỏi lung tung, cũng không dám làm càn.




Nhưng hiện tại Đường Minh Hạo vạch trần ông cụ Dương giả vờ, ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn hãm hại cậu ba Dương nên lên kế hoạch diễn kịch lừa gạt mọi người, hiện tại mọi người trên mạng đang mắng chửi ông cụ Dương và bà cụ Dương.

Hình tượng bà cụ Dương vẫn luôn cố gắng duy trì đã lập tức bị phá hủy, có thể nói là mất hết danh tiếng.

Ông cụ Dương vẫn luôn nằm ở trên giường, cho nên không bị phóng viên ép hỏi, nhưng điều này làm cho mọi người không hài lòng với ông cụ Dương.

Ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu hãm hại cậu ba Dương, bị vạch trần như thế mà còn giả vờ, nằm ở trên giường không nhúc nhích, đúng là không biết xấu hổ, ông coi người khác là đồ ngốc sao?

Hiện tại hơn một nửa cổ phần của Dương Thị nằm trong tay ông cụ Dương, chuyện xấu của ông cụ Dương truyền ra ngoài, hơn nữa cậu ba Dương đã tuyên bố không quan tâm bất cứ chuyện gì của Dương Thị nữa, cổ phiếu Dương Thị lập tức giảm mạnh, còn có xu hướng giảm thêm, sợ là ngày mai giảm mạnh hơn.

Ông cụ Dương chờ phóng viên rời đi hết, lúc này mới mở mắt ra nhìn thấy phòng bệnh cũng chỉ có bà cụ Dương, ông nhanh chóng ngồi dậy từ trên giường: "Sao chuyện này lại biến thành như vậy?"

Trước đó ông cụ Dương vẫn luôn nằm im trên giường, một mình bà cụ Dương bị phóng viên ép hỏi, ông cụ Dương lập tức hỏi bà cụ Dương.

"Tôi cũng không biết vì sao lại biến thành như thế, đứa bé kia, do đứa bé kia giở trò, cũng không biết đứa nhỏ nghịch ngợm này từ đâu xuất hiện nữa." Bà cụ Dương đầy tức giận, lại không dám nổi giận với ông cụ Dương.

"Rốt cuộc đứa nhỏ kia có phải là con của Tầm Chiêu hay không?" Nhắc tới đứa nhỏ, con ngươi của ông cụ Dương lóe lên, nói thật đứa nhỏ rất lợi hại, còn nhỏ tuổi đã làm việc chu đáo như thế, không có một lỗ hổng, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của bọn họ.

"Hiện tại tôi cũng không biết rõ, lúc nãy nó nói trên người chảy dòng máu của nhà họ Dương, hơn nữa hình như thằng bé này và con nhóc kia bằng tuổi nhau, tôi cho rằng nó là con của Tầm Chiêu, tôi nghĩ nó và con nhóc kia là sinh đôi, nhưng sau đó nó nói mình không phải họ Dương, hơn nữa cũng không theo họ của mẹ, xem ra nó không giống nói dối, cho nên tôi cũng không rõ lắm." Bà cụ Dương nói đến chuyện này thì không nhịn được nhíu mày lại, cho dù đứa nhỏ này là con của Tầm Chiêu thì bà ta cũng không thích, quá nghịch ngợm, quá đáng ghét, không có quy tắc.

Hơn nữa cậu bé gian xảo giống như Hàn Nhã Thanh, hiện tại bà ta không thích nổi đứa bé kia.




"Đứa nhỏ này rất thông minh, nếu nó là con của Tầm Chiêu thì sau này vào công ty chắc chắn có thể đạt được thành tựu, có thể phát triển công ty tốt hơn." Ông cụ Dương vẫn nghĩ đến chuyện công ty: "Đứa nhỏ này so với Tầm Chiêu thì chỉ có hơn chứ không kém."

"Nhưng nó chưa chắc là con của Tầm Chiêu, hơn nữa nó không có quy tắc, không chịu sự khống chế, ông dám cho nó vào công ty sao?" Bà cụ Dương có thành kiến với Đường Minh Hạo rất lớn, mặc dù ông cụ Dương nghĩ cho lợi ích của Dương Thị nhưng bà cụ Dương phản bác theo bản năng.

"Tôi cảm thấy như vậy, nếu không thì vì sao nó lại quan tâm đến chuyện của Tầm Chiêu chứ, hôm nay nó đến đây để vạch trần chúng ta, trút giận cho Tầm Chiêu, nếu nó không phải là con của Tầm Chiêu thì sao một đứa nhỏ năm tuổi có thể làm như vậy." Ông cụ Dương nằm ở trên giường suy nghĩ chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, ông cảm thấy đứa nhỏ này là của nhà họ Dương, đương nhiên ông cụ Dương cũng hy vọng đứa nhỏ này là của nhà họ Dương.

Bởi vì ông cụ Dương biết đứa nhỏ này thật sự thông minh, rất lanh lợi, hơn nữa còn tuổi nhỏ đã làm việc cẩn thận, tương lai chắc chắn có thành tựu lớn, Dương Thị cần một người như vậy.

"Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì do Hàn Nhã Thanh sinh ta, nói không chừng Hàn Nhã Thanh sai khiến đứa nhỏ đến đây quấy rối chuyện ngày hôm nay." Bà cụ Dương nghe ông cụ Dương phân tích xong thì cũng cảm thấy chuyện này không phải không có khả năng, thật ra trong lòng bà ta cũng có suy nghĩ như vậy.

Nhưng nếu đó là con của Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh thì bà cụ Dương cảm thấy chuyện ngày hôm nay chắc chắn liên quan đến Hàn Nhã Thanh.

"Cho dù Hàn Nhã Thanh có nói nó đến đây hay không thì lúc nó ở bệnh viện, một mình làm mọi chuyện, cũng không chịu sự điều khiển của ai, cho nên đó là năng lực của nó." Lúc này ông cụ Dương và bà cụ Dương có ý kiến khác nhau, ông cụ Dương chỉ nghĩ đến năng lực của Đường Minh Hạo.

"Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì ông định làm gì?" Cuối cùng bà cụ Dương cũng nghe ra được ý của ông cụ Dương, bà ta nhìn về phía ông cụ Dương, vẻ mặt có chút phức tạp.

"Nếu nó thật sự là con của Tầm Chiêu thì đương nhiên phải mang về nhà họ Dương, tôi sẽ đào tạo nó thật tốt, tương lai cho nó quản lý Dương Thị, nó có thể phát triển Dương Thị ngày càng lớn mạnh." Ông cụ Dương luôn nghĩ về chuyện này, nhưng ông cụ Dương quên mất Dương Tầm Chiêu đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, con của Dương Tầm Chiêu cũng sẽ không có quan hệ nào với nhà họ Dương, làm gì đến lượt ông đào tạo.

"Đứa nhỏ này không dễ khống chế, ông không sợ dẫn sói vào nhà sao." Con ngươi của bà cụ Dương nhanh chóng lóe lên, bà tôi không đồng ý với đề nghị này của ông cụ Dương, có lẽ bà tôi thật sự không thích đứa bé kia.

"Yên tâm, tôi có cách khống chế nó, không phải năm đó Tầm Chiêu cũng không nghe lời sao, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn vào công ty, phát triển công ty tốt như vậy." Ông cụ Dương cười cười, rất có lòng tin: "Hơn nữa đứa nhỏ này còn nhỏ, chỉ cần hiện tại chúng ta để nó ở bên cạnh thì cũng không khó khống chế."

"Ông quên chúng ta đã quyết định chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành sao, nếu công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết Dương Tầm Chiêu có một đứa con trai thì ông nghĩ xem sẽ có hậu quả gì?!" Bà cụ Dương nhíu mày lại, bà ta rất hiểu ông cụ Dương!!
Cho nên bà cụ Dương biết ông cụ Dương đã quyết định chuyện gì thì khó có thể nói thẳng trực tiếp, nhưng hiện tại bà ta hoàn toàn có thể lấy chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành để thuyết phục ông cụ Dương.

Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì sắc mặt hơi trầm xuống, nhíu mày lại: "Hiện tại chuyện này đã ồn ào như vậy, không biết bên Quỷ Vực Chi Thành có ý gì?!"

"Bên Quỷ Vực Chi Thành không có bất cứ hành động gì, công chúa Quỷ Vực Chi Thành cũng không có phản ứng nào, chứng tỏ Quỷ Vực Chi Thành vẫn muốn liên hôn với nhà họ Dương chúng ta, cho nên hiện tại chuyện quan trọng nhất là làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, còn chuyện Tầm Chiêu có con thì không thể để người Quỷ Vực Chi Thành biết." Bà cụ Dương nghi ngờ thân phận của Đường Minh Hạo nhưng không nói ra bởi vì nguyên nhân này, bà ta còn mong muốn liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành.

"Nhưng đứa nhỏ kia..." Trên mặt ông cụ Dương khó xử, đứa nhỏ kia là người có năng lực, sau này có thể đạt được thành tựu lớn, nếu đó là con của Tầm Chiêu thì đương nhiên phải về nhà họ Dương, làm việc cho nhà họ Dương.

Đứa nhỏ thông minh lanh lợi như vậy cũng không có nhiều lắm, ông cụ Dương đối Đường Minh Hạo là thật sự thực vừa lòng, cho nên liền tính Đường Minh Hạo vạch trần ngụy trang của ông ta, ông ta cũng không có quá sinh khí, ngược lại nghĩ như thế nào làm Đường Minh Hạo về Nhà họ Dương.

Ông cụ Dương nhìn trúng năng lực của Đường Minh Hạo, đương nhiên điều quan trọng hơn, đó là con của Tầm Chiêu, người nhà họ Dương.

Người nhà họ Dương phải suy nghĩ cho nhà họ Dương, giống như Tầm Chiêu, tuy rằng anh không hài lòng với ông, thậm chí oán hận ông vì chuyện năm đó, nhưng Tầm Chiêu vẫn quản lý và phát triển công ty rất tốt.

Mà cho dù hiện tại Tầm Chiêu muốn cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương cũng sẽ không làm chuyện có hại cho Dương Thị.

Đây là sự khác nhau lớn nhất giữa người của mình và người ngoài!!. ngôn tình hay

Trong phương diện này, ánh mắt của ông cụ Dương tinh tường hơn bà cụ Dương.

"Hiện tại Tầm Chiêu náo loạn như vậy, cho dù Quỷ Vực Chi Thành không làm gì nhưng bọn họ chắc chắn không vui, nếu hiện tại bọn họ biết Tầm Chiêu có con, đến lúc đó chuyện kết hôn cũng không thành, nói không chừng chúng ta còn đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành, ông cũng biết thế lực của Quỷ Vực Chi Thành, nếu Quỷ Vực Chi Thành và chúng ta đối đầu thì nhà họ Dương của chúng ta không phải là đối thủ." Bà cụ Dương cắt ngang lời ông cụ Dương nói, bà không muốn đứa nhỏ kia quay về nhà họ Dương, càng không muốn đứa nhỏ kia vào Dương Thị.




Đó là con của Tầm Chiêu cũng là con của Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh gian xảo, nếu con của Hàn Nhã Thanh vào Dương Thị, đến lúc đó không biết Dương Thị còn mang họ Dương hay không.

Hơn nữa bà ta thật sự không thích đứa nhỏ kia!!

"Vậy bà có cách gì không?" Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói nghiêm trọng như vậy thì cũng không kiên trì ý kiến của mình, ông cũng không muốn từ bỏ chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa bọn họ đã ký giấy liên hôn, cũng công khai với bên ngoài, chắc chắn hông thể bỏ qua như thế.

"Chúng ta nhất định phải nghĩ cách làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, còn chuyện của đứa bé kia, nếu ông cảm thấy nó là một người tài giỏi thì chúng ta có thể đưa nó ra nước ngoài du học, chúng ta còn có thể tìm người dạy dỗ, đào tạo nó, chờ nó học thành tài thì gọi nó quay về, cho nó vào công ty, đến lúc đó Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành đã là vợ chồng già, cho dù công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết thân phận của đứa nhỏ cũng không có ảnh hưởng quá lớn." Bà cụ Dương là một người phụ nữ, bà ta hiểu rõ phụ nữ, nếu trước khi kết hôn biết được Tầm Chiêu có con thì chắc chắn sẽ làm ầm ĩ lên.

Nhưng nếu sau khi kết hôn, nhất là đã kết hôn nhiều năm, cho dù đến lúc đó công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết chuyện này thì cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở.

"Tôi rất muốn giữ đứa bé kia lại, tôi tự mình dạy dỗ nó, nó..." Ông cụ Dương vô cùng hài lòng với Đường Minh Hạo, ở trước mặt lợi ích này, ông lại không đồng ý để bà cụ Dương đưa người đi.

"Ông còn chưa biết rõ năng lực của Quỷ Vực Chi Thành, nếu ông giữ đứa nhỏ kia ở bên cạnh mình thì người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ biết được, đến lúc đó lỡ chọc giận thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thì chúng ta không gánh nổi hậu quả, lúc trước Đường Lăng xảy ra chuyện, Đường Vân Thành xảy ra chuyện cũng có liên quan đến Quỷ Vực Chi Thành, Quỷ Vực Chi Thành chỉ nhúng tay vào một chút đã suýt nữa huỷ hoại Đường Lăng và Đường Vân Thành, nếu không phải Nhà họ Đường vừa nhận lại cô cả kia về thì sợ là nhà họ Đường xong đời rồi, nhà họ Đường và Quỷ Vực Chi Thành là kẻ thù giống như lấy trứng chọi đá, ông cảm thấy nhà họ Dương chúng ta có thể đối đầu với Quỷ Vực Chi Thành sao?" Bà cụ Dương nói lời này cũng không phải nói quá mà là tình hình thực tế.

"Tôi cũng nghe nói chuyện này." Trên mặt ông cụ Dương thêm nghiêm túc, xem ra cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: "Không thể đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành."

"Đúng vậy, chúng ta tuyệt đối không thể đắc tội với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa chúng ta cũng nhất định phải liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, chờ Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành kết hôn, đến lúc đó tụi nó sẽ có con, Tầm Chiêu thông minh như vậy, chắc chắn sinh con ra cũng rất thông minh và lanh lợi, đến lúc đó ông còn sợ không có người nối nghiệp sao? Chúng ta có thể nói Tầm Chiêu sinh thêm mấy đứa, ông có thể tự mình đào tạo." Không thể không nói bà cụ Dương thật sự hiểu rõ ông cụ Dương, bà ta biết cách thuyết phục ông cụ Dương.

"Ừ, bà nói rất đúng, con của Tầm Chiêu chắc chắn rất tài giỏi, sau khi Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành kết hôn thì nói bọn nó sinh thêm mấy đứa." Ông cụ Dương thông suốt, cần gì phải rối rắm vì một đứa bé, Tầm Chiêu còn có thể sinh đứa bé khác.

"Để đảm bảo an toàn thì chúng ta nhất định phải nhanh chóng xử lý Hàn Nhã Thanh và hai đứa nhỏ kia, tuyệt đối không thể để người Quỷ Vực Chi Thành phát hiện." Bà cụ Dương nhìn thấy dáng vẻ của ông cụ Dương thì hài lòng, mục đích đã đạt được, tâm trạng của bà cụ Dương rất tốt, nhưng bà ta vẫn không quên chuyện phải xử lý Hàn Nhã Thanh và hai đứa nhỏ.

Đối với bà cụ Dương thì Hàn Nhã Thanh và hai đứa nhỏ là chướng ngại vật cản trợ bọn họ bám lấy Quỷ Vực Chi Thành, cần phải xử lý.




"Lúc trước bà nói đưa đứa bé đi, bán Hàn Nhã Thanh đến vùng núi, hiện tại có thêm một bé trai, bé trai này không giống như bé gái, sau này chúng ta còn nói nó quay về." Ông cụ Dương nhíu mày lại, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, mà có vẻ ý của bà cụ Dương là sau khi đưa Đường Vũ Kỳ đi thì không định cho Đường Vũ Kỳ quay lại.

"Tôi muốn chọn một chỗ tốt cho bé trai, chọn một trường tốt, không thể lãng phí tài năng của đứa bé." Ông cụ Dương vốn trọng nam khinh nữ, lại biết được năng lực của Đường Minh Hạo, cho nên ông cụ Dương vẫn còn nhân từ với Đường Minh Hạo.

"Vậy cũng được, khi nào nó học thành tài thì cho nó quay về." Lần này bà cụ Dương không phản bác lại, bây giờ đứa bé kia mới năm tuổi, chờ nó học xong cũng phải mất hai mươi năm, ai biết được tình hình của hai mươi năm sau thế nào chứ.

Sau này Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành kết hôn thì chắc chắn sẽ có con của mình, còn sinh thêm mấy đứa, bà ta không thiếu cháu chắt trai, hiện tại bà ta không thích con của Hàn Nhã Thanh.

"Đúng rồi, ông cho người đi tìm Hàn Nhã Thanh và con nhóc kia, bọn họ tìm đến đâu rồi?" Bà cụ Dương nhớ tới chuyện này thì sắc mặt hơi trầm xuống: "Đứa nhỏ kia náo loạn nửa ngày, phá hủy kế hoạch của chúng ta, cũng không có cách nào tìm hiểu chuyện kia."

"Tôi gọi điện thoại hỏi tình hình một chút." Ông cụ Dương cầm lấy điện thoại gọi đi.

Điện thoại vang lên mấy tiếng mới kết nối được.

"Tôi nói mấy người làm chuyện kia thế nào rồi? Đã tìm thấy người chưa?" Điện thoại vừa được kết nối thì ông cụ Dương trầm giọng hỏi.

"Vẫn chưa, chúng tôi đã tìm khắp thành phố A nhưng chưa tìm được người mà ông muốn tìm." Giọng của đối phương truyền tới, dường như có chút yếu ớt, có chút nhẹ nhàng, không biết có phải bởi vì không tìm được người cho nên không đủ tự tin hay không?

"Mấy người làm việc thế nào vậy? Thời gian dài như vậy nhưng không có một chút tin tức nào sao?" Ông cụ Dương nổi giận: "Không phải tôi nói mấy người đi tìm hai người thôi sao? Cũng không phải là người lợi hại, thần bí, khó tìm như thế sao?"

"Ông cụ Dương, chúng tôi đã cố gắng hết sức, thật sự không tìm thấy." Bên kia người nọ vô cùng cẩn thận, nhưng giọng điệu càng nhẹ nhàng hơn, hơn nữa tốc độ nói chuyện có chút chậm, giống như bị người ta khống chế...
"Tiếp tục tìm kiếm, tôi lại cung cấp cho mấy người một manh mối, vừa rồi mấy người có xem phát sóng trực tiếp trong bệnh viện không? Có thấy đứa bé kia không? Cậu bắt đầu tìm kiếm từ đứa bé đó, đúng rồi, cũng phải tìm được đứa bé đó, tôi có sự sắp xếp khác." Ông cụ Dương nói chuyện qua điện thoại nên không nghe ra được sự khác thường, cũng không nghĩ nhiều, lại ra lệnh.

"Còn phải tìm thêm một người?" Đối phương dừng một chút, sau đó giọng nói mới truyền đến, giống như khựng lại một chút.

"Đúng vậy, tìm thêm một người, là bé trai ở trong phòng bệnh của tôi lúc nãy, đứa bé đó vừa ra khỏi bệnh viện, mấy người đi theo đường này thì có thể nhanh chóng tìm được người." Trong giọng nói của ông cụ Dương có chút nặng nề, mặc dù lúc trước đã xảy ra chuyện như vậy nhưng giọng điệu của ông cụ Dương vẫn vênh váo hống hách.

"Ông cụ Dương, ông muốn xử lý bé trai kia thế nào?" Đối phương lại hỏi nhẹ một câu.

"Sau khi cậu tìm được người thì tìm một nơi cho nó ở hai ngày trước, bên tôi sẽ sắp xếp một nơi tốt, sau đó cậu lại đưa nó đi." Ông cụ Dương đối xử với Đường Minh Hạo không giống như Đường Vũ Kỳ, ông nói những người kia đưa Đường Vũ Kỳ đi cũng không quan tâm sẽ đưa đi đâu.

Nhưng ông muốn tự chọn một nơi tốt cho Đường Minh Hạo, dù sao ông còn muốn cho Đường Minh Hạo quay về.

Thật ra ông cụ Dương định chọn một nơi tốt, sau đó tự mình đưa Đường Minh Hạo qua đó, nhưng bà cụ Dương nói hiện tại Dương Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, mọi người đều biết chuyện này, người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn cũng biết, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì, không thể để Quỷ Vực Chi Thành phát hiện ra.

Cho nên ông cụ Dương chỉ có thể nói những người đó đưa Đường Minh Hạo đi.

Ông cụ Dương không biết lúc này ở bên kia người đó mở loa ngoài, mà Cố Ngũ đứng ở bên cạnh người đó, nghe rõ tất cả lời ông cụ Dương nói.

Khóe môi Cố Ngũ cười lạnh, nghe ông cụ Dương nói thì có lẽ đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, cho nên ông cụ Dương cũng muốn ra tay với cậu chủ nhỏ.

Cố Ngũ ở Diêm Môn nhiều năm như vậy, nhận đủ loại nhiệm vụ, anh ta nhìn thấy quá nhiều nên trong lòng cũng nguội lạnh, nhưng lúc này cách làm của ông cụ Dương làm cho anh ta khiếp sợ.

Anh ta chưa từng gặp ai nhẫn tâm như thế, bọn họ là con cháu nhà họ Dương, người thân của ông cụ Dương, ông cụ Dương vẫn muốn đưa bọn họ đi.

Ông cụ Dương muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi, đúng là quá can đảm, ông cho rằng mình là ai vậy?

Không có lão đại nhà anh ta thì ông cụ Dương cho rằng nhà họ Dương vẫn còn là nhà họ Dương sao? Ông cụ Dương đúng là nghĩ quá đơn giản, quá tốt đẹp rồi.

Chờ đi, ông cụ Dương sẽ nhanh chóng biết được sau khi lão đại rời đi thì nhà họ Dương sẽ biến thành thứ gì.




Nhưng chuyện của ông cụ Dương, hiện tại anh ta sẽ từ từ tính sổ với ông cụ Dương, dám động cậu chủ nhỏ, công chúa nhỏ nhà anh ta, dám động vào bà chủ bọn họ, ông cụ Dương ngại mình sống quá yên bình đây mà.

"Ông cụ Dương, ông muốn đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn chúng tôi đi đâu?" Cố Ngũ cầm điện thoại của người đó, lạnh lùng nói một câu.

Ở bên kia ông cụ Dương giật mình, sắc mặt nhanh chóng thay đổi: "Cậu là ai? Cậu là người nào?"

"Ông cụ Dương thật là dễ quên, chúng ta vừa gặp nhau, tôi đi cùng cậu chủ nhỏ nhà tôi đến bệnh viện." Cố Ngũ cũng không có che giấu, nói thẳng thân phận: "Cố Ngũ của Diêm Môn."

Môn chủ của Diêm Môn vô cùng thần bí, không có ai biết thân phận của môn chủ Diêm Môn, nhưng rất nhiều người biết Cố Ngũ phụ trách Diêm Môn, chẳng qua số người gặp Cố Ngũ cũng không nhiều lắm, người giống như bọn họ luôn không thích xuất đầu lộ diện.

"Cậu là Cố Ngũ, người phụ trách của Diêm Môn sao?" Con ngươi của ông cụ Dương lóe lên, rõ ràng ông cũng đã nghe qua danh tiếng của Cố Ngũ.

"Đúng vậy." Sắc mặt của Cố Ngũ trầm xuống, anh ta nghĩ đến những lời ông cụ Dương vừa nói thì thật sự muốn đưa ông cụ Dương đi, làm cho ông cụ Dương không thể quay về.

"Vừa rồi người đến bệnh viện là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn mấy người." Nếu không phải lúc này Cố Ngũ đột nhiên nghe điện thoại thì ông quên mất chuyện này, lúc bé trai kia vừa vào phòng bệnh đã nói mình là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn.

"Không phải ông cụ Dương đã biết rồi sao? Vừa rồi ông cụ Dương còn muốn cho người đưa cậu chủ nhỏ của Diêm Môn đi mà." Cố Ngũ nhắc tới chuyện này thì sắc mặt càng trầm xuống, giọng điệu nói chuyện cũng không được tốt.

"Nó có phải là con của Tầm Chiêu hay không?" Ông cụ Dương lại hỏi một câu, lúc ông hỏi câu này thì con ngươi lóe lên.

Ông cụ Dương suy đoán đứa bé kia là con của Tầm Chiêu, nhưng vẫn chưa thể chứng minh, nếu đứa nhỏ kia là con của Tầm Chiêu, vậy đứa nhỏ là cậu chủ nhỏ của Diêm Môn thì chẳng phải Tầm Chiêu là...

Ông cụ Dương nghĩ đến chuyện này thì sắc mặt thay đổi.

"Đúng vậy, tuy rằng đứa nhỏ không mang họ Dương, nhưng đứa nhỏ là con của lão đại chúng tôi, con ruột của lão đại chúng tôi, không phải ông cụ Dương đã biết chuyện này rồi sao?" Cố Ngũ cũng không giấu giếm chuyện này, bởi vì hiện tại lão đại và bà chủ đã ở bên nhau, vốn không cần giấu diếm nữa, huống chi ông cụ Dương cũng đã đoán được.

Ông cụ Dương nghe Cố Ngũ trả lời thì con ngươi lại lóe lên: "Cho nên, Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn mấy người sao?"




Mặc dù trước đó ông cụ Dương đã nghĩ tới điều này, nhưng vẫn có chút khó tin.

Tầm Chiêu lại là môn chủ của Diêm Môn, Diêm Môn là của Tầm Chiêu sao? Sao ông không biết một chút nào vậy, Dương Tầm Chiêu vẫn luôn giấu ông, còn giấu kín như thế.

Dương Tầm Chiêu còn có giấu ông chuyện gì nữa?

"Không sai, môn chủ của Diêm Môn chúng tôi là cậu ba Dương." Cố Ngũ cũng không giấu diếm chuyện này nữa, hiện tại lão đại đã tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, còn đến cục công an làm giấy chứng nhận, sau này lão đại và nhà họ Dương không còn bất cứ quan hệ gì.

Cho nên hiện tại Cố Ngũ nghĩ ông cụ Dương biết chuyện của lão đại cũng không sao, hơn nữa Cố Ngũ cố ý để ông cụ Dương biết được, Cố Ngũ muốn làm cho ông cụ Dương biết lão đại nhà bọn họ lợi hại thế nào, đối với lão đại thì một Dương Thị cũng chả là gì, lão đại không thèm.

"Đúng rồi, tôi thuận tiện nhắc nhở nhỏ với ông, lão đại của chúng tôi không chỉ là môn chủ của Diêm Môn, lão đại của chúng tôi còn có rất nhiều sản nghiệp, mỗi sản nghiệp của lão đại chúng tôi không hề thua kém Dương Thị, hiện tại lão đại của chúng tôi có sản nghiệp ít nhất hơn hai mươi Dương Thị, cho nên lão đại của chúng tôi thật sự không thèm Dương Thị." Cố Ngũ thật sự không nhìn nổi cách làm của ông cụ Dương, có một số việc lão đại không nói, cho nên anh ta mượn cơ hội này nói thay lão đại.

Anh ta muốn cho ông cụ Dương biết rõ mất đi lão đại thì có nghĩa mất đi thứ gì.

"Cậu, cậu nói quá lên." Ở bên kia ông cụ Dương hoàn toàn khiếp sợ, nhưng ông cảm thấy Cố Ngũ nói quá lên, nói Dương Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn, ông còn có thể tin tưởng chuyện này, có thể miễn cưỡng chấp nhận được, nhưng nói Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp hơn hai mươi Dương Thị, ông không tin điều này, không thể tin được!!

Sao Dương Tầm Chiêu có sản nghiệp lớn như thế, mấy năm nay Dương Tầm Chiêu vẫn luôn quản lý chuyện công ty, Dương Tầm Chiêu làm gì có thời gian, công sức phát triển nhiều sản nghiệp của mình như thế.

Ông cụ Dương không tin, không thể tin được!!

"Lời tôi nói không hề nói quá, hơn nữa chỉ có thể là nói ít đi chứ không thể nào nói quá được, lão đại của chúng tôi có sản nghiệp trải rộng khắp toàn cầu, cuối cùng có tổng cộng bao nhiêu sản nghiệp thì sợ là lão đại của chúng tôi cũng không nhớ rõ lắm, nếu ông cụ Dương muốn biết thì tôi có thể miễn cưỡng đi thống kê một chút, sau đó đưa tài liệu cụ thể cho ông xem." Từ trước đến nay Cố Ngũ không bỏ qua cho người kiêu ngạo, anh ta không nhìn nổi cách làm của ông cụ Dương, vì thế nói chuyện không hề nể mặt.

Ở bên kia ông cụ Dương thở dài một hơi, con ngươi lóe sáng lên, Cố Ngũ điều tra chuyện này thì ông không tin được, ông có thể tự mình đi điều tra, ông phải tự điều tra xem rốt cuộc Dương Tầm Chiêu có bao nhiêu sản nghiệp?!

Xem ra sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu còn nhiều hơn những gì ông biết, ít nhất là lúc trước ông không biết Diêm Môn là của anh!!

Nhưng ông cụ Dương vẫn cảm thấy Cố Ngũ nói quá, cho dù Dương Tầm Chiêu có nhiều sản nghiệp cũng không thể nào đến mức giống như Cố Ngũ nói.

Hai mươi mấy cái Dương Thị? Mấy năm nay Dương Thị vẫn luôn phát triển rất tốt, chi nhánh của Dương Thị cũng rải rác rất nhiều nơi, Dương Thị lớn nhất thành phố A, đứng số một số hai cả nước!
Hai mươi mấy cái Dương Thị? Mấy năm nay Dương Thị vẫn luôn phát triển rất tốt, chi nhánh của Dương Thị cũng rải rác rất nhiều nơi, Dương Thị lớn nhất thành phố A, đứng số một số hai cả nước!!

Có nhiều người không thể tưởng tượng được tài sản của Dương Thị, hiện tại Cố Ngũ nói với ông rằng Dương Tầm Chiêu có hai mươi mấy Dương Thị.

Hai mươi mấy cái Dương Thị, đó là con số khổng lồ cỡ nào chứ? Ngay cả ông cũng không thể tưởng tượng được con số đó!!

Không, không thể nào, tuyệt đối không thể nào.

"Ông cụ Dương, tôi khuyên ông nên yên phận một chút, đừng làm gì cậu chủ nhỏ và công chúa nhỏ của chúng tôi, còn có bà chủ của chúng tôi nữa, nếu không thì Diêm Môn chúng tôi sẽ không khách sáo." Cố Ngũ thấy ông cụ Dương không nói gì, cũng lười nói nhiều với ông cụ Dương, nhưng nếu ông cụ Dương còn dám làm bậy thì Diêm Môn tuyệt đối không khách sáo.

Cố Ngũ biết, lão đại cũng sẽ không lại đối ông cụ Dương khách khí.

Ông cụ Dương muốn đưa công chúa nhỏ đi, làm cho công chúa nhỏ mãi mãi không thể quay về, ông cụ Dương còn muốn bán bà chủ đến vùng núi, hiện tại ông cụ Dương đã biết thân phận của cậu chủ nhỏ, còn muốn đối phó với cậu chủ nhỏ.

Ai cũng không thể chịu đựng được những việc làm của ông cụ Dương.

Đây là chuyện con người có thể làm sao!!

Cố Ngũ uy hiếp thật, không phải chỉ nói đùa, nếu ông cụ Dương thật sự dám làm bậy, anh ta có thể xử lý ông cụ Dương.

"Cậu uy hiếp tôi, cậu dám làm gì tôi? Tôi là ông nội của lão đại mấy người." Mấy năm nay ông cụ Dương cũng là nhân vật muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, sao có thể chịu sụ uy hiếp của Cố Ngũ.

"Thôi đi, ông cụ Dương, ông lớn tuổi nên đúng là dễ quên, lão đại của chúng tôi đã cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, hiện tại lão đại của chúng tôi và nhà họ Dương không còn bất cứ quan hệ gì, lão đại của chúng tôi nhưng đã làm giấy chứng nhận ở cục công an, cho nên hiện tại lão đại của chúng tôi và ông không có bất cứ quan hệ gì, ông nên sớm nhận ra sự thật này mới được." Cố Ngũ cười nhạo ra tiếng, ông cụ Dương còn dùng điều này uy hiếp anh ta, đúng là buồn cười, ông cụ Dương cho rằng lão đại nhà anh ta cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương là đùa giỡn thôi sao?

"Tầm Chiêu là người nhà họ Dương, trên người nó mang dòng máu nhà họ Dương, không ai có thể thay đổi được điều này, cho nên nó mãi mãi không thể cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, nó chắc chắn phải quay về nhà họ Dương." Giọng của ông cụ Dương cao hơn, mang theo sự tàn nhẫn, cho dù thế nào thì ông nhất định phải làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương.

Trước kia ông chưa từng từ bỏ Tầm Chiêu, hiện tại càng không thể từ bỏ, cho dù Cố Ngũ nói quá lên nhưng sản nghiệp của Tầm Chiêu cũng chắc chắn không ít, còn nhiều hơn những gì ông biết trước đó, nếu những sản nghiệp đó là của Tầm Chiêu thì cũng là của nhà họ Dương, phải quay về nhà họ Dương.

"Ông cụ Dương, ông cứ nằm mơ đi." Cố Ngũ nghe ông cụ Dương nói cũng không biết nói gì, ông cụ Dương nằm mơ giữa ban ngày sao?




Còn nói lão đại nhất định sẽ quay về nhà họ Dương?!

Lão đại vất vả lắm mới thoát khỏi biển lửa nhà họ Dương, sao có thể lại nhảy vào chứ, lão đại cũng không ngốc.

Ông cụ Dương dựa vào cái gì cho rằng lão đại nhất định còn quay về nhà họ Dương? Chỉ với những chuyện ông cụ Dương và bà cụ Dương đã làm với lão đại lúc trước sao?

Hay là với những chuyện ông cụ Dương làm với cậu chủ nhỏ và công chúa nhỏ?

"Ông cụ Dương, ông cứ nằm mơ đi, nhưng tôi nhất định phải sớm nói rõ ràng với ông một chút, nếu ông còn dám ra tay với cậu chủ nhỏ và công chúa nhỏ thì Cố Ngũ này nhất định sẽ xử lý ông, Cố Ngũ nói được thì làm được, ông không tin thì có thể thử xem." Cố Ngũ lại cảnh cáo ông cụ Dương một lần nữa, lần này giọng của Cố Ngũ càng nghiêm túc, càng trịnh trọng, tuyệt đối không có chút nói giỡn.

Cố Ngũ nói vừa xong thì cúp điện thoại, bình thường Cố Ngũ là người nói nhiều, hiện tại anh ta không muốn nói nhiều với ông cụ Dương, bởi vì anh ta không nói nổi với người như ông cụ Dương.

"Này, đúng là quá đáng, dám cúp điện thoại của tôi." Cố Ngũ cúp điện thoại làm cho ông cụ Dương tức giận đến mức ném điện thoại đi.

"Sao lại thế này, xảy ra chuyện gì?" Bà cụ Dương vẫn luôn nghe ở bên cạnh, cũng nghe được một chút, nhưng không hiểu rõ một số chuyện.

"Là người của Diêm Môn, Cố Ngũ của Diêm Môn." Ông cụ Dương đang tức giận, lớn tiếng nói: "Nó dám uy hiếp tôi, hừ, sớm muộn gì cũng có một ngày, tôi muốn cho nó biết sự lợi hại của tôi."

"Tôi vừa nghe ông nói Tầm Chiêu là môn chủ của Diêm Môn, chuyện này là thật sao?" Bà cụ Dương nghe thấy vừa rồi ông cụ Dương nói, bà ta vô cùng quan tâm điều này.

"Phải, Diêm Môn là của Tầm Chiêu, Cố Ngũ còn nói Tầm Chiêu có rất nhiều sản nghiệp của mình, Cố Ngũ nói sản nghiệp của Tầm Chiêu bằng hai mươi mấy Dương Thị, Cố Ngũ nói quá lên rồi, nhưng có lẽ sản nghiệp của Tầm Chiêu còn nhiều hơn tôi nghĩ." Ông cụ Dương nói đến vấn đề sản nghiệp thì nhẹ nhàng hơn.

"Vậy ông mau cho người đi điều tra rõ ràng xem rốt cuộc Tầm Chiêu có bao nhiêu sản nghiệp." Hai mắt của bà cụ Dương sáng lên: "Một Diêm Môn có thể bằng Dương Thị, ít nhất hiện tại chúng ta có thể xác định được Diêm Môn là của Tầm Chiêu."

"Ừ, Diêm Môn là của Tầm Chiêu, hừ, Tầm Chiêu là người nhà họ Dương, cho nên tất cả thuộc về nhà họ Dương." Ông cụ Dương đã quen bá đạo, nói như vậy nói rất thuận miệng.

"Đó là đương nhiên, Tầm Chiêu là cháu trai của chúng ta, là người nhà họ Dương chúng ta, mọi thứ của Tầm Chiêu đều do chúng ta cho, nếu không có chúng ta đào tạo Tầm Chiêu, Tầm Chiêu không thể có thành tựu như thế, hơn nữa những sản nghiệp của Tầm Chiêu chắc chắn cũng lợi dụng quan hệ và tiền vốn của Dương Thị mới có được, cho nên những thứ đó vốn dĩ thuộc về nhà họ Dương chúng ta." Bà cụ Dương càng quá đáng hơn ông cụ Dương, càng không biết xấu hổ, ý của bà ta là cho dù Dương Tầm Chiêu cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, không trở về mhà họ Dương thì những sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu cũng thuộc sở hữu của nhà họ Dương.




Ích lợi và người thân đặt lên cân thì ông cụ Dương và bà cụ Dương mãi mãi chọn lợi ích trước.

Trước kia như thế, hiện tại cũng như thế, từ trước đến nay chưa từng thay đổi, hơn nữa bọn họ vẫn không cảm thấy mình làm sai.

Chiếm đoạt đồ của người khác cũng có thể cướp một cách đương nhiên.

"Đúng, bà nói rất đúng, nếu không có chúng ta thì không có Dương Tầm Chiêu ngày hôm nay, nếu không có Dương Thị đứng sau thì sao Dương Tầm Chiêu có thể tạo ra nhiều sản nghiệp như thế." Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói thì liên tục gật đầu, vô cùng tán thành.

"Hiện tại bà cho người đi điều tra tất cả sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu đi, sau khi điều tra rõ ràng thì tôi sẽ xử lý." Ông cụ Dương híp mắt lại, câu nói sẽ xử lý mang theo ý sâu xa.

"Đúng, đúng. Tôi sẽ cho người đi điều tra rõ." Bà cụ Dương liên tục gật đầu, đây mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ.

"Đương nhiên, chúng ta cũng nhất định phải nghĩ cách làm cho Tầm Chiêu nhanh chóng quay về." Lúc này bà cụ Dương càng gấp gáp muốn Dương Tầm Chiêu quay về.

"Nếu Tầm Chiêu thật sự có sản nghiệp lớn như thế thì sau này nhà họ Dương càng lợi hại hơn, không có ai dám lại bắt nạt nhà họ Dương chúng ta, ngay cả nhà họ Đường còn thua kém nhà họ Dương." Bà cụ Dương chỉ nghĩ đến đây thì không nhịn được vui vẻ, trước kia nhà họ Dương còn muốn nhìn sắc mặt nhà họ Đường, bà ta còn muốn nhìn sắc mặt của ông cụ Đường và bà cụ Đường.

Nếu sản nghiệp của nhà họ Dương lớn hơn mấy lần hiện tại, thậm chí mười mấy lần, lúc đó bà ta hoàn toàn không cần nhìn sắc mặt nhà họ Đường.

Hiện tại bà cụ Dương đã tự động xem những sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu biến thành của mình, những sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu tự động thuộc về nhà họ Dương.

"Ha ha ha, đó là đương nhiên." Ông cụ Dương không nhịn được đắc ý cười to: "Đến lúc đó cho dù Quỷ Vực Chi Thành ở trước mặt thì chúng ta cũng không sợ."

Ông cụ Dương chỉ nghĩ đến đây thì cảm thấy mình hoàn toàn có thể nở mày nở mặt, không phải sợ hãi bất cứ ai.

"Đến lúc đó Tầm Chiêu lại cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành, chờ những thế lực của Quỷ Vực Chi Thành trở thành của nhà họ Dương, nhà họ Dương chúng ta đứng đầu trong nước, à không, đứng đầu cả thế giới." Bà cụ Dương có dã tâm không hề nhỏ, chẳng những thèm muốn sản nghiệp của Dương Tầm Chiêu mà còn dòm ngó đến sản nghiệp của Quỷ Vực Chi Thành.

"Bà nói rất đúng, tôi nghĩ chúng ta nhanh chóng nhìn thấy ngày đó." Ông cụ Dương suy nghĩ lạc quan hơn bà cụ Dương, ông cụ Dương cảm thấy chuyện này không thành vấn đề.

Lòng tham không đáy, ông cụ Dương và bà cụ Dương là người như vậy, bọn họ quá tham lam, hận không thể cướp lấy mọi thứ trên đời này vào tay mình, nhưng bọn họ không biết quá tham lam sẽ phải trả giá rất lớn...
Lòng tham không đáy, ông cụ Dương và bà cụ Dương là người như vậy, bọn họ quá tham lam, hận không thể cướp lấy mọi thứ trên đời này vào tay mình, nhưng bọn họ không biết quá tham lam sẽ phải trả giá rất lớn...

Tất cả mọi chuyện đều có nhân có quả, người gieo nhân nào thì sẽ gặt được quả đó.

Ông cụ Dương không kéo dài nữa, lập tức gọi điện thoại nói người đi điều tra tất cả sản nghiệp của Tầm Chiêu.

Lần trước ông nói quản gia đi điều tra, nhưng hiện tại ông không tin tưởng quản gia nữa, ông cảm thấy có thể quản gia giấu giếm mình.

Trong chuyện này ông cụ Dương đã đổ oan cho quản gia, đó là tác phẩm của Mộ Dung Tri, không hề liên quan đến quản gia, mặc dù quản gia đau lòng cho cậu ba Dương, nhưng từ trước đến nay ông chưa từng phản bội ông cụ Dương.

Lần này ông cụ Dương mời người chuyên nghiệp đi điều tra, người này cũng là người ông cụ Dương tin tưởng nhất.

"Vậy chuyện của hai đứa nhỏ và Hàn Nhã Thanh thì sao?!" Bà cụ Dương thấy ông cụ Dương cúp điện thoại thì hỏi một câu.

"Những người đó quá vô dụng, hiện tại bọn họ nằm trong tay Diêm Môn nên chắc chắn không thể dùng được." Khi ông cụ Dương nhắc tới việc này thì nheo mắt lại: "Sau này người của Diêm Môn chắc chắn sẽ quan sát theo dõi, chúng ta tìm ai cũng không phải là đối thủ của Diêm Môn, cho nên chuyện này sợ là rất phiền phức, vừa rồi Cố Ngũ còn uy hiếp tôi!!"

"Diêm Môn là của Tầm Chiêu, sao bọn họ dám làm như vậy với ông chứ?" Bà cụ Dương trầm mặt xuống: "Đúng là coi trời bằng vung!!"

"Tầm Chiêu vừa tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, cho nên hiện tại người của Diêm Môn không nghe lời chúng ta, chờ đến khi Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương, Diêm Môn là của nhà họ Dương, đến lúc đó tôi sẽ dạy dỗ Cố Ngũ kia, lúc đó cũng có thể đổi người trong Diêm Môn thành người của chúng ta." Không thể không nói ông cụ Dương tính toán thật hay.

"Vậy chuyện của Hàn Nhã Thanh và hai đứa nhỏ cứ bỏ qua như vậy sao? Chuyện này cũng không thể kéo dài, lỡ người Quỷ Vực Chi Thành phát hiện thì rất phiền phức, hơn nữa ông cũng biết Hàn Nhã Thanh gian xảo, chắc chắn Hàn Nhã Thanh sai khiến đứa nhỏ kia làm chuyện hôm nay, ai biết Hàn Nhã Thanh sẽ còn làm ra chuyện gì nữa? Tôi sợ Hàn Nhã Thanh phá hủy chuyện kết hôn của Tầm Chiêu và công chúa Quỷ Vực Chi Thành." Bà cụ Dương nhíu mày lại, không cam lòng.

"Hhiện tại chúng ta tìm không thấy Hàn Nhã Thanh và hai đứa nhỏ, hơn nữa bây giờ tôi cho người đi tìm cũng chắc chắn bị Diêm Môn theo dõi, chắc chắn Rệp cũng rơi vào tay Diêm Môn, không tìm thấy bọn họ thì chúng ta có thể làm gì chứ? Bà có cách gì không?" Ông cụ Dương cũng vô cùng buồn rầu, chuyện này vốn đơn giản nhưng không nghĩ tới lại trở nên phiền phức như thế.




"Tôi có cách có thể làm cho Hàn Nhã Thanh tự mình xuất hiện." Hai mắt của bà cụ Dương lóe lên, khóe môi lộ ý cười.

"Cách gì?" Ông cụ Dương nghe nói có cách thì đôi mắt cũng sáng lên, ông có thể không buông bỏ được bé trai kia, nhưng ông cần phải nhanh chóng giải quyết Hàn Nhã Thanh và con nhóc đó.

Ông đã nhìn thấy Hàn Nhã Thanh gian xảo thế nào!!

"Không phải ông cụ Hàn còn ở trong bệnh viện sao? Nếu ông cụ Hàn xảy ra chuyện, Hàn Nhã Thanh có thể không xuất hiện sao?" Bà cụ Dương nói ra kế hoạch của mình, khóe môi nở nụ cười nham hiểm.

"Cách này hay." Ông cụ Dương lập tức tỉnh táo, kết hợp với bà cụ Dương: "Chúng ta vẫn luôn cho người theo dõi tình hình ở bệnh viện, nhưng mấy ngày nay Hàn Nhã Thanh vẫn luôn không đến bệnh viện, nghe bác sĩ nói ông cụ Hàn vẫn chưa tỉnh lại nhưng tình huống đã ổn định, chúng ta làm cho ông cụ Hàn xảy ra chút chuyện, đến lúc đó Hàn Nhã Thanh chắc chắn sẽ xuất hiện."

"Nếu chuyện quá nhỏ thì Hàn Nhã Thanh sẽ không xuất hiện, nếu đã làm thì phải là lớn một chút, lần này chúng ta tuyệt đối không thể để xảy ra bất cứ sai sót nào." Mấy năm nay bà cụ Dương đã luyện nhiều thủ đoạn độc ác.

"Được, bà làm chuyện này, nhất định phải cẩn thận, không thể để người khác nắm lấy nhược điểm." Ông cụ Dương không có ý kiến gì với đề nghị của bà cụ Dương, vô cùng tán thành.

"Yên tâm đi." Bà cụ Dương hơi gật đầu, con ngươi lóe lên: "Tôi đột nhiên nhớ tới, chúng ta có thể dùng cách như vậy làm cho Tầm Chiêu quay về nhà họ Dương."

"Hả? Bà có ý gì?" Ông cụ Dương nhất thời chưa lấy lại tinh thần, không hiểu ý của bà cụ Dương.

"Ý của tôi là có thể lợi dụng Bạc Vệ làm cho Tầm Chiêu trở về, hiện tại Bạc Vệ còn ở viện điều dưỡng, nếu Bạc Vệ xảy ra chuyện gì thì Tầm Chiêu chắc chắn không thể không quan tâm, đến lúc đó chỉ cần Tầm Chiêu trở về, chỉ cần Tầm Chiêu quan tâm đến chuyện của Bạc Vệ thì những lời nói của Tầm Chiêu trước đó sẽ không còn đáng tin nữa." Lúc này hai mắt của bà cụ Dương sáng lên, vẻ mặt vui mừng, nếu không có chuyện của Hàn Nhã Thanh thì bà ta không thể nghĩ ra được cách hay như thế.

"Bà định làm cho Bạc Vệ cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn?" Ông cụ Dương nhíu mày lại, hiếm khi không lập tức tán thành ý kiến của bà cụ Dương: "Bà cũng hiểu Tầm Chiêu, nếu nó đã tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương thì chắc chắn sẽ không dễ dàng trở về, trừ khi Bạc Vệ xảy ra chuyện lớn."

Xem ra ông cụ Dương có chút do dự, dù sao Dương Bạc Vệ cũng là con trai của ông, nếu là chuyện nhỏ thì thôi, nhưng trong lòng ông cụ Dương biết rõ nếu chuyện nhỏ thì không thể làm cho Dương Tầm Chiêu trở về.




Nếu làm ra chuyện lớn thì sao? Vậy phải làm đến mức độ nào, sức khỏe của Dương Bạc Vệ vốn không tốt, lỡ...

Bà cụ Dương hơi giật mình, dù sao cũng là con trai mình, chắc chắn không thể không quan tâm: "Chúng ta có thể phối hợp với bác sĩ ở viện điều dưỡng."

"Bà biết rõ năng lực của Tầm Chiêu mà, sợ là năng lực thật sự của Tầm Chiêu còn mạnh hơn chúng ta, hơn nữa từ trước đến nay Tầm Chiêu làm việc rất chu đáo, cẩn thận, Tầm Chiêu không dễ lừa gạt như thế." Ông cụ Dương chậm rãi lắc đầu, năng lực của Dương Tầm Chiêu quá mạnh, tuyệt đối không dễ lừa gạt như vậy, chuyện này không đơn giản như vậy.

"Vậy làm sao bây giờ? Ông còn có cách tốt hơn sao?" Bà cụ Dương nhìn ông cụ Dương, con ngươi lóe lên: "Nếu Tầm Chiêu không quay về thì chuyện kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành sẽ không thành, Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố không quan tâm đến Dương Thị nữa, nếu Tầm Chiêu không trở về thì không có ai quản lý Dương Thị, còn có những sản nghiệp của Tầm Chiêu, nếu Tầm Chiêu không trở về thì những sản nghiệp đó không thể trở thành của nhà họ Dương."

"Vậy bà muốn làm thế nào? Bà muốn làm gì Bạc Vệ?" Ông cụ Dương thở dài, con ngươi trầm xuống, đưa ra quyết định.

Sau khi xảy ra chuyện hai mươi năm trước thì Dương Bạc Vệ trở thành người tàn phế, không quan tâm, hờ hững với tất cả mọi chuyện, đừng nói đến chuyện nhà họ Dương và công ty, ngay cả con trai mình mà Bạc Vệ cũng mặc kệ, coi hai người già bọn họ trở thành không khí.

Có thể nói hai mươi năm qua, Dương Bạc Vệ không mang lại bất cứ lợi ích gì cho nhà họ Dương.

Mà hai năm trước Dương Bạc Vệ xảy ra tai nạn xe, thật sự biến thành người tàn phế, từ đó ông ta tự vào viện điều dưỡng, không gặp ai cả, đứa con trai này có cũng như không.

"Mấy năm nay Bạc Vệ quá khổ, chuyện hai mươi năm trước luôn tra tấn nó, làm cho nó đau đớn muốn chết, sau đó nó lại xảy ra tai nạn xe khiến hai chân tàn phế, càng sống không bằng chết, mấy năm nay tôi thấy nó như vậy cũng đau lòng, đôi khi tôi nghĩ nó sớm giải thoát đi cũng tốt." Bà cụ Dương thở dài một hơi, trên mặt tràn đày đau xót: "Nó sống như thế, ngoại trừ chịu sự tra tấn thì còn có ý nghĩa gì?"

Ông cụ Dương trợn mắt lên nhìn bà cụ Dương một cái, khóe môi của ông cụ Dương giật giật, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói lời nào.

"Lần trước Bạc Vệ về nhà ở một buổi tối lại quay về viện điều dưỡng, sau đó tôi đi thăm nó, nó vốn không muốn gặp tôi, tôi cũng không biết hiện tại nó thế nào, nhưng tôi biết trong lòng nó rất đau khổ, chẳng những trong lòng khổ, hiện tại cũng phải chịu sự tra tấn thể xác, tôi nghe bác sĩ nói bởi vì nó không vận động nên cơ bắp trên người cũng teo lại, hiện tại nó sống giống như cái xác không hồn." Bà cụ Dương thấy ông cụ Dương không nói gì thì nói thêm một câu: "Chẳng lẽ ông nhìn dáng vẻ của nó như thế lại không đau lòng sao?"

"Tùy bà vậy, bà muốn làm thế nào thì làm như thế." Ông cụ Dương là người thông minh, ông và bà cụ Dương là vợ chồng nhiều năm nên hiểu được ý của bà cụ Dương, nhưng ông vẫn tán thành cách làm của bà cụ Dương!!
Ông cụ Dương là người thông minh, ông và bà cụ Dương là vợ chồng nhiều năm nên hiểu được ý của bà cụ Dương, nhưng ông vẫn tán thành cách làm của bà cụ Dương!!

Rốt cuộc bởi vì đau lòng hay là điều gì khác thì chỉ có ông cụ Dương và bà cụ Dương biết rõ trong lòng, sợ là trong lòng của bọn họ chỉ có ích lợi mới là quan trọng nhất!!

"Hiện tại chúng ta về nhà, sau đó tôi sẽ sắp xếp một chút làm hai việc này cùng một lúc, tôi tốt nhất là hai việc cùng nhau làm, cứ như vậy thì Tầm Chiêu không rảnh lo chuyện của Hàn Nhã Thanh, đến lúc đó chúng ta sẽ ra tay với Hàn Nhã Thanh." Bà cụ Dương đã có ý tưởng và lên kế hoạch rồi.

"Ừ, cứ làm như vậy đi." Ông cụ Dương tán thành với cách làm của bà cụ Dương, nhưng ông cụ Dương nghĩ đến con trai mình thì không có quá vui mừng.

"Bệnh viện này làm việc như thế nào vậy? Bác sĩ cũng không biết đến đây khám bệnh, ngay cả y tá cũng không có, đúng là quá kỳ lạ." Bà cụ Dương cố ý chuyện chủ đề, nhưng bà cụ Dương cũng thật sự không hài lòng chuyện này.

Sau khi Đường Minh Hạo rời đi thì tất cả lãnh đạo của bệnh viện cũng rời đi, bác sĩ cũng ra ngoài, thời gian lâu như vậy cũng không có ai vào hỏi một chút, cố ý bắt nạt bọn họ sao?

"Được rồi, về nhà thôi, không có ai cũng tốt." Ông cụ Dương nghĩ đến hình ảnh phóng viên vây quanh bà cụ Dương trước đó thì có chút sợ hãi, lúc nãy chuyện ông giả vờ ngất xỉu bị vạch trần nên ông cụ Dương không hy vọng gặp nhiều người, cho dù là phóng viên hay là bác sĩ.

Nhà họ Đường.

Cuối cùng Đường Vân Thành trở về từ Hải Thành, sau khi ông trở về thì không đến công ty của tám gia tộc lớn mà vội vã về nhà, tuy rằng công ty có rất nhiều chuyện chờ ông xử lý, nhưng không có chuyện gì quan trọng hơn gia đình.

Đường Lăng nhận được tin tức cũng chạy về nhà họ Đường.

Cậu hai Trác định cho mình một ngày nghỉ ngơi, cho nên vẫn chưa rời đi, giáo sư Cổ cũng không quay về bệnh viện mà là vẫn luôn vây quanh Đường Vũ Kỳ, giáo sư Cổ thử nói một số kiến thức về Trung y cho Đường Vũ Kỳ, ông ta phát hiện chỉ cần mình nói một lần thì Đường Vũ Kỳ lập tức nhớ kỹ, giáo sư Cổ vừa mừng vừa sợ, lại thử cho Đường Vũ Kỳ nhớ một số vấn đề phức tạp, Đường Vũ Kỳ cũng nhớ ngay, hơn nữa có thể nói rất rõ ràng.

Giáo sư Cổ cảm thấy mình đã đào được một báu vật, hiện tại giáo sư Cổ càng tin tưởng Đường Vũ Kỳ chỉ bớt thời gian để học Trung y cũng nhất định có thể học giỏi.

Sau khi Đường Vân Thành trở về thì mọi người mới tập trung trong phòng khách.

Ngoại trừ giáo sư Cổ và Đường Vũ Kỳ ở trong sân thì những người khác tập trung đông đủ, bao gồm cả Đường Minh Hạo.

Bởi vì chuyện xảy ra trong bệnh viện trước đó, mọi người cũng không giấu giếm Đường Minh Hạo chuyện này nữa.




"Hiện tại tình hình thế nào?" Đường Vân Thành vừa trở về, vẫn không biết được tình huống cụ thể.

"Tình huống hiện tại là sáng nay Tầm Chiêu ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi cửa lớn Dương Thị, sau đó ông cụ Dương tuyên bố chuyện kết hôn với Quỷ Vực Chi Thành, tiếp theo Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, ông cụ Dương giả vờ ngất xỉu nằm bệnh viện nhưng bị Minh Hạo vạch trần." Đường Lăng nhanh chóng nói một chút tình huống hiện tại.

"Ông cụ Dương và bà cụ Dương đúng là không biết xấu hổ." Trước đó Phạm My đến sân bay đón Đường Vân Thành, cho nên không xem phát sóng trực tiếp, sau khi bà về nhà mới biết được những việc làm của ông cụ Dương và bà cụ Dương.

"Bên Quỷ Vực Chi Thành có hành động gì không?" Đường Vân Thành ngước mắt nhìn về phía Đường Lăng, vẻ mặt đầy nghiêm túc, hiện tại ông lo lắng nhất là tình huống bên Quỷ Vực Chi Thành.

"Ở thành phố A, Quỷ Vực Chi Thành không có bất cứ hành động gì, nghe nói thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành ở thành phố A nhưng không làm gì cả." Đường Lăng nhanh chóng trả lời, anh ta hơi tạm dừng một chút, nhìn Dương Tầm Chiêu một cái lại tiếp tục nói: "Nhưng tình huống bên nước D không tốt lắm, người Quỷ Vực Chi Thành tấn công người của chúng ta ở nước D, cũng tấn công người của Tầm Chiêu, tình huống rất nghiêm trọng, hơn nữa bọn họ không định dừng lại."

Đường Lăng đã sớm nhận được tin tức này, nhưng anh ta nói người đè tin tức này xuống, không được nói cho Dương Tầm Chiêu, bởi vì hôm nay Dương Tầm Chiêu xảy ra quá nhiều chuyện.

Dương Tầm Chiêu nghe Đường Lăng nói thì ngây ra: "Vì sao lại ở nước D?"

"Tôi không biết rõ cụ thể, nhưng chắc chắn người Quỷ Vực Chi Thành đã tấn công vào địa bàn của chúng ta ở nước D, nước của chúng ta theo chế độ pháp chế nghiêm khắc nên có nhiều hạn chế, bọn họ cũng không gây chuyện quá nhiều." Thời gian quá ngắn nên Đường Lăng chưa điều tra rõ ràng.

"Chúng ta có thiệt hại nghiêm trọng không?" Sắc mặt Đường Vân Thành hơi trầm xuống, ở nước D có rất nhiều sản nghiệp không chỉ của nhà họ Đường mà còn của tám gia tộc lớn, nếu bởi vì liên quan đến nhà họ Đường gây ra thiệt hại quá nghiêm trọng thì chuyện này càng phiền toái.

"Thiệt hại không nhỏ, lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành quá mạnh, hơn nữa bọn họ đột nhiên tấn công, chúng ta không có đề phòng." Đường Lăng không giấu diếm nữa, chỉ có thể ăn ngay nói thật.

"Nếu đã xảy ra chuyện như vậy thì phải có người đến nước D giải quyết, bởi vì nhà họ Đường chúng ta mới xảy ra chuyện này, nhà họ Đường nhất định phải giải quyết, Đường Lăng, con đến nước D một chuyến." Đường Vân Thành luôn làm việc quyết đoán, lập tức đưa ra quyết định.

Đường Lăng ngây ra một chút, con ngươi lóe lên, anh ta nghe ba nói, nghe thấy nước D thì trong đầu đột nhiên hiện lên một bóng người, đó là ‘tiểu vương tử’ của nước D, người phụ nữ tên là Lâm Bối.

Tối hôm đó xảy ra chuyện như vậy, anh ta thật sự muốn cưới cô, nhưng cô...

"Đường Lăng, có vấn đề gì sao?" Đường Vân Thành thấy Đường Lăng không nói gì thì hỏi một câu.

"Không thành vấn đề." Đường Lăng lấy lại tinh thần, trả lời một câu, có thể có vấn đề gì chứ, lúc trước người ta đã nói rõ ràng như vậy, người ta thích Dương Tầm Chiêu, tối hôm đó người ta nghĩ đó là phòng của Dương Tầm Chiêu, định đi tìm Dương Tầm Chiêu, chuyện xảy ra với anh ta là chuyện ngoài ý muốn.

Anh ta coi chuyện xảy ra tối hôm đó là thật, nhưng cô lại không thèm quan tâm chút nào.




Nhưng lúc này tám gia tộc lớn của bọn họ hợp tác làm ăn với chính phủ nước D, anh ta qua đó thì không tránh khỏi liên lạc với phía chính phủ, nhưng không biết còn có thể gặp được cô hay không.

Nhưng lúc trước cô đã nói đó là một chuyện ngoài ý muốn, sợ là cô đã sớm quên mất chuyện kia, cho dù bọn họ gặp lại thì có lẽ cô đã sớm quên anh ta, không nhận ra anh ta.

Đường Lăng nghĩ vậy thì khóe môi hơi cong lên cười tự giễu.

"Nếu đã như vậy thì ngày mai Đường Lăng lập tức lên đường." Đường Vân Thành thuộc phái hành động, nói xong thì lập tức hành động, bởi vì nhà họ Đường mới xảy ra chuyện này, cho nên cần phải nhanh chóng giải quyết.

"Nhanh như vậy sao?" Đường Lăng đang nghĩ ngợi chuyện của mình lại nghe Đường Vân Thành nói, theo bản năng nói một câu.

"Nhanh sao? Không phải trước kia cũng như vậy à?" Phản ứng của Đường Lăng làm cho Đường Vân Thành ngây ra, Đường Vân Thành khó hiểu nhìn Đường Lăng.

Hàn Nhã Thanh vốn đang lo lắng cho Đường Lăng, nhưng cô nhìn thấy phản ứng của Đường Lăng thì khóe môi lại không nhịn được giật giật, có lẽ phản ứng của Đường Lăng có liên quan đến ‘tiểu vương tử’ của nước D đúng không?

Cho nên Đường Lăng vẫn chưa quên ‘tiểu vương tử’ kia.

Hàn Nhã Thanh nghĩ ra được thì Dương Tầm Chiêu cũng nghĩ tới, con ngươi Dương Tầm Chiêu lóe lên một chút, sau đó nói: "Sau khi anh qua đó thì liên lạc với người của tôi, thuận tiện xử lý chuyện của tôi luôn."

Hắn ở Nước D bên là trực tiếp cùng phía chính phủ hợp tác, có rất nhiều chuyện phải bàn bạc với đại vương tử nước D, mà đại vương tử đi đâu cũng mang theo ‘tiểu vương tử’, nếu Đường Lăng còn chưa quên ‘tiểu vương tử’ kia thì anh cảm thấy mình phải tạo cho Đường Lăng một chút cơ hội.

Anh chắc chắn sẽ không đi nước D, cho dù ngày đó ‘tiểu vương tử’ diễn trò hay là thật thì anh tuyệt đối sẽ không nhảy vào vũng nước đục này.

Hơn nữa bên này có rất nhiều chuyện chờ anh giải quyết!!

Ở nước D, thế lực của anh rất mạnh, cho dù không thể hoàn toàn giải quyết sạch sẽ chuyện này, nhưng có thể bảo đảm Đường Lăng an toàn không xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn có thể đền bù những thiệt hại của tám gia tộc lớn, cho nên Dương Tầm Chiêu không quá lo lắng về chuyện này.

Dương Tầm Chiêu cảm thấy mình nên tạo cho Đường Lăng một chút cơ hội, đương nhiên anh chỉ có thể tạo cơ hội giúp Đường Lăng, còn kết quả thế nào thì phải xem thái độ của Đường Lăng và ý của ‘tiểu vương tử’ người ta.

Nói không chừng hành trình đi nước D của Đường Lăng lần này sẽ rất đặc sắc!! Nói không chừng mùa xuân của Đường Lăng đến rồi.
Nói không chừng hành trình đi nước D của Đường Lăng lần này sẽ rất đặc sắc!! Nói không chừng mùa xuân của Đường Lăng đến rồi.

"Sau khi anh đến nước D thì có thể liên lạc với đại vương tử, anh ta sẽ giúp anh." Dương Tầm Chiêu thuộc phái hành động, với tình bạn của anh và đại vương tử nước D, những lần hợp tác giữa anh và đại vương tử nước D thì Dương Tầm Chiêu vô cùng tin tưởng điều này.

Đường Lăng nghe Dương Tầm Chiêu nói thì ngẩng đầu lên nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu nói anh ta đi tìm đại vương tử nước D?

Dương Tầm Chiêu đang giúp anh ta sao?!

Anh giúp anh ta giải quyết vấn đề? Hay là giúp anh ta tạo ra phiền phức không cần thiết?

Đại vương tử đi đâu cũng mang theo ‘tiểu vương tử’.

Nếu anh ta đi tìm đại vương tử thì chắc chắn sẽ gặp được ‘tiểu vương tử’!!

Đường Lăng cảm thấy Dương Tầm Chiêu có ý định khác.

"Anh phải biết rằng nước D không giống như quốc gia chúng ta, bọn họ rất nhiều chuyện lộn xộn, không có phía chính phủ ủng hộ thì không dễ làm, mà đại vương tử có tiếng nói rất cao ở nước D, sức ảnh hưởng rất lớn, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì sau này đại vương tử là người lãnh đạo tiếp theo của nước D, anh đi tìm anh ta là cách tốt nhất." Dương Tầm Chiêu đối mặt với ánh mắt có phần nghi ngờ của Đường Lăng, tỏ vẻ rất nghiêm túc, thản nhiên giải thích.

"Tầm Chiêu nói rất đúng, đại vương tử kia làm việc cũng rất ổn thỏa, cũng là một người nghĩa khí, lần trước con xảy ra chuyện, đại vương tử đứng ra bảo lãnh cho con, nếu không thì chuyện đó cũng không dễ dàng điều tra rõ ràng được." Đường Vân Thành cũng không nghĩ nhiều, vô cùng tán thành với Dương Tầm Chiêu.




Trong chuyện của ‘tiểu vương tử’ lần trước, ngoại trừ ba người Đường Lăng, Hàn Nhã Thanh, Dương Tầm Chiêu thì những người khác cũng không biết ‘tiểu vương tử’ là phụ nữ, cho nên Đường Vân Thành chắc chắn không nghĩ đến phương diện khác, tuy rằng Đường Vân Thành cảm thấy có lỗi với ‘tiểu vương tử’ vì chuyện 'giải độc', nhưng chuyện đã trôi qua lâu như vậy, hơn nữa chuyện đó cũng không phải chuyện vẻ vang gì nên không nên nhắc lại.

Đường Lăng mấp máy môi nhưng không nói gì nữa, nhưng lông mày hơi nhíu lại lộ ra tâm trạng của anh ta vào lúc này.

Anh ta lại lo nghĩ không đâu, chuyện kia đã trôi qua, cô cũng nói rõ ràng với anh ta, nếu gặp lại thì sao chứ?

"Nếu có đại vương tử nước D giúp đỡ thì chúng ta có cơ hội thắng rất lớn, Tầm Chiêu, con chắc chắn đại vương tử sẽ giúp chúng ta sao? Dù sao thế lực của Quỷ Vực Chi Thành quá mạnh." Ông cụ Đường không nhịn được hỏi một câu, lúc này vẻ mặt của ông cụ Đường có chút nghiêm trọng.

"Ông ngoại Đường yên tâm đi, sẽ không có vấn đề gì đâu." Dương Tầm Chiêu trả lời rất nhanh cũng rất chắc chắn, anh biết rõ đại vương tử nước D, hơn nữa anh ở nước D nhiều năm như vậy, có rất nhiều chuyện quan trọng phải hợp tác với đại vương tử, vì thế có nhiều lợi ích của anh và đại vương tử dính chặt với nhau.

Cho nên, sợ là hiện tại đại vương tử còn sốt ruột hơn anh.

Dù sao nước D chỉ là một bộ phận nhỏ sản nghiệp của anh, mà đối với đại vương tử lại là tất cả.

Dương Tầm Chiêu cũng không lo lắng đại vương tử sẽ phản bội mình mà hợp tác với Quỷ Vực Chi Thành vào lúc này, đại vương tử biết rõ thế lực của anh, cũng hiểu rõ tính cách của anh, chỉ cần đại vương tử còn biết suy nghĩ thì sẽ không làm như vậy.

"Vậy thì chuyện này rất dễ giải quyết." Ông cụ Đường thở phào nhẹ nhõm một hơi, vẻ mặt thả lỏng.

Lực lượng của Quỷ Vực Chi Thành có mạnh đến đâu thì cũng chưa chắc trăm trận trăm thắng ở nước D, Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng cộng với lực lượng của đại vương tử nước D thì có thể chống lại Quỷ Vực Chi Thành ở nước D.

"Chúng ta cũng phải đề phòng ở thành phố A, xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu tiên là Tầm Chiêu ném công chúa Quỷ Vực Chi Thành ra khỏi cửa lớn Dương Thị, sau đó Tầm Chiêu tổ chức họp báo tuyên bố cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, đồng nghĩa với việc hủy hôn, nhưng Quỷ Vực Chi Thành lại không có bất cứ hành động nào, chuyện này có chút kỳ lạ, không biết thành chủ Quỷ Vực Chi Thành có ý gì, tôi lo lắng cậu ta đang âm mưu gì đó." Đường Vân Thành làm việc rất cẩn thận, chu đáo, chuyện này thật sự quá kỳ lạ.




"Tôi cũng thấy chuyện này rất kỳ lạ, thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vừa nhận công chúa, theo lý thuyết coi cô ta như bảo bối, hiện tại công chúa Quỷ Vực Chi Thành chịu thiệt thòi như vậy nhưng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành lại không làm gì, thậm chí cũng không cho người của Quỷ Vực Chi Thành nói giúp cho công chúa, đúng là không hợp lý." Ông cụ Đường cũng nghĩ tới chuyện này nhưng lại không hiểu được.

"Thật sự không hợp lý, nếu chuyện hôm nay rơi lên người Nhã Thanh nhà chúng ta thì tôi sẽ liều mạng với bọn họ." Bà cụ Đường là người thẳng thắn, đương nhiên bà cụ Đường cũng bao che con cháu nhất, cho nên bà cụ Đường không hề nói quá.

"Mẹ, mẹ so sánh như vậy không đúng lắm, sao Nhã Thanh có thể bị ném ra ngoài cửa được, Nhã Thanh càng sẽ không vội vàng muốn đính hôn với một người chán ghét mình, công chúa Quỷ Vực Chi Thành có thể so sánh với Nhã Thanh của chúng ta sao." Phạm My phản bác lời bà cụ Đường nói, Phạm My hiện tại bà cũng rất bảo vệ Hàn Nhã Thanh, tuyệt không cho phép bất cứ ai nói Hàn Nhã Thanh không tốt.

"Bà nội, nếu Tầm Chiêu dám ném Nhã Thanh ra khỏi công ty thì con là người đầu tiên xử lý cậu ta." Đường Lăng cười khẽ nói một câu, đương nhiên Đường Lăng biết chuyện này chắc chắn không thể xảy ra.

"Con đừng trêu chọc Tầm Chiêu, Tầm Chiêu làm như vậy là vì Nhã Thanh, Tầm Chiêu là người tốt, con đừng bắt nạt nó." Bà cụ Đường trừng mắt nhìn Đường Lăng một cái, hôm nay xảy ra những chuyện như vậy, bà cụ Đường phá lệ bảo vệ Dương Tầm Chiêu.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Lúc này mới nửa ngày thời gian, thái độ của bà nội thay đổi nhanh ghê, hiện tại bà thân thiết với người ngoài Dương Tầm Chiêu hơn cháu trai ruột nữa." Vẻ mặt Đường Lăng có chút làm quá, Đường Lăng muốn điều chỉnh bầu không khí, không khí của nhà họ Đường không nên nặng nề như vậy, hơn nữa Minh Hạo còn đang ở đây.

Cho dù chuyện lớn bằng trời thì chỉ cần bọn họ đồng lòng, không có gì không giải quyết được.

"Đứa nhỏ này." Bà cụ Đường lại trừng mắt nhìn Đường Lăng một cái: "Tầm Chiêu không phải là người ngoài, Tầm Chiêu và Nhã Thanh sắp kết hôn rồi, sau này chúng ta là người một nhà."

"Ừ, nên kết hôn, con cũng lớn như vậy, nếu không kết hôn thì cũng không ổn lắm." Đường Vân Thành rất nghiêm túc nói một câu: "Tầm Chiêu, cậu sắp xếp chuyện này cho tốt."

"Vâng, con biết rồi." Khóe môi của Dương Tầm Chiêu không nhịn được cong lên, trên mặt mang theo ý cười, tay anh nắm chặt lấy tay Hàn Nhã Thanh, mười ngón tay của hai người đan vào nhau, kết hôn với cô là việc anh muốn làm nhất cho tới bây giờ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom