• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (29 Viewers)

  • Chương 1181-1186

“Hôm nay chúng tôi vô cùng thành ý đến đây, vốn dĩ chuyện này cũng không cần quá gấp gáp, đặc biệt là lấy thân phận địa vị của công chúa chúng tôi, hoàn toàn không cần phải nóng vội.” Bùi Doanh rất hiểu cách nói chuyện, bọn họ trực tiếp đến cửa cầu hôn như thế, vốn dĩ đã rất đường đột, nếu không có một lời giải thích hợp lý thì thật sự không thể nào nói nổi.

“Đúng, đúng, dựa vào điều kiện của công chúa thì không cần phải sốt ruột.” Lúc này bà cụ Dương cực kỳ dễ nói chuyện, liên tục gậ đầu đồng ý với những gì Bùi Doanh nói.

“Thật ra thành chủ chúng tôi cũng mới tìm được công chúa, không nỡ để công chúa lấy chồng nhanh như thế.” Lúc này Bùi Doanh lại cố ý nhắc đến công chúa, chủ yếu là để tỏ vẻ thành chủ cực kỳ yêu thương và để ý đến công chúa. ngôn tình sủng

Tất cả người trong Quỷ Vực Chi Thành đều biết cô công chúa này không hề được yêu thương chút nào, nhưng người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ không để lộ chuyện này ra ngoài, cho dù bên ngoài có đoán thì cũng không biết tình hình thực tế.

Cho nên Bùi Doanh mới nói với bà ta như thế.

“Đương nhiên.” Bà cụ Dương lại gật đầu phụ họa.

Bùi Doanh khẽ thở dài, hình như có hơi khó xử, có hơi bất đắc dĩ, cô dừng một chút mới nói tiếp: “Nhưng sáng hôm nay lại xảy ra chuyện như thế, ảnh hưởng rất xấu đến công chúa của chúng tôi, ý của thành chủ chúng tôi là muốn chúng ta giải quyết xong chuyện phiền phúc ban sáng một cách nhanh chóng, cho nên tôi nghĩ có thể thể quyết định chuyện hôn sự của hai nhà ra trước hay không, sau đó công khai với bên ngoài, như vậy thì chuyện lúc sáng cũng sẽ được giải quyết.”

“Chuyện này là do Tầm Chiêu gây ra, vốn dĩ phải do chúng tôi phụ trách, cho nên chúng tôi sẽ hết sức phối hợp, lấy lại hình tượng cho công chúa.” Bà cụ Dương nghe cuối cùng Bùi Doanh cũng chịu nhắc đến chuyện hôn sự, vô cùng vừa lòng, nhưng vẫn nói rất uyển chuyển, đương nhiên đây cũng không phải là bà cụ Dương muốn từ chối, chỉ là vì để ý đến hình tưởng của bà thôi.

Bà không thể để người ta nhận ra bà vội vàng muốn liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, không thể để người khác biết bà vội vàng muốn nịnh bợ bám lên Quỷ Vực Chi Thành.
Loading...

“Đúng vậy, đúng, chúng tôi chắc chắn sẽ làm được.” ông cụ Dương cũng vô cùng hài lòng, nhưng thái độ của ông cụ Dương càng đúng mực hơn bà cụ Dương.

“Nói thế, ông cụ Dương và bà cụ Dương đồng ý cho bọn họ đính hôn trước, cũng đồng ý công khai việc hôn nhân này đúng không?” Bùi Doanh cũng biết rõ kỹ xảo nói chuyện, ông cụ Dương và bà cụ Dương không muốn nói thẳng, vậy thì để cô nói.

“Công chúa không chê, chúng tôi đương nhiên đồng ý.” Bùi Doanh đã nói rõ ràng như thế, bà cụ Dương cũng không thể cứ nói bóng nói gió mãi dược.

Cuộc hôn nhân tốt như thế, bà đương nhiên sẽ không từ chối.

“Chuyện này có cần hỏi ý kiến của tổng giám đốc Dương trước không?” Bùi Doanh nhìn bà cụ Dương cố ý hỏi, Bùi Doanh cũng biết rất rõ Dương Tầm Chiêu không muốn cười Trình Nhu Nhu, ông cụ Dương và bà cụ Dương chắc chắn cũng biết rõ chuyện này, cho nên Bùi Doanh biết ông cụ Dương và bà cụ Dương chắc là sẽ không hỏi ý của Dương Tầm Chiêu vào lúc này.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương không hỏi thì còn có thể hiểu được, nhưng nếu bọn họ không nhắc đến thì không thể nào nói được.

Cho nên bây giờ Bùi Doanh cố ý hỏi như thế, đương nhiên Bùi Doanh cũng khẳng định ông cụ Dương và bà cụ Dương sẽ không hỏi ý của Dương Tầm Chiêu vào ngay lúc này.

Lần trước, chuyện Dương Tầm Chiêu đính hôn cùng Cổ Doanh Doanh, thật ra cũng chính là ông cụ Dương và bà cụ Dương lén giấu Dương Tầm Chiêu mà đưa ra quyết định.

Sau khi từ Cẩm Thành quay về, cô đã cho người điều tra một ít tình hình nhà họ Dương, cũng có hiểu biết nhất định về ông cụ Dương bà cụ Dương.

“Chúng tôi là ông bà của nó, chúng tôi có thể quyết định việc này được, Tầm Chiêu đều nghe lời chúng tôi.” Mắt bà cụ Dương hơi lóe lên, lại nở nụ cười, bà nói câu này một cách vô cùng tự nhiên, vô cùng chắc chắn.

“Đúng vậy, Tầm Chiêu chắc chắn sẽ nghe lời bọn tôi.” Ông cụ Dương cũng bồi thêm một câu.

“Vậy là tốt rồi.” Nụ cười trên mặt Bùi Doanh lúc này vô cùng sáng lạn, quả nhiên đúng như những gì cô đoán, cứ như vậy, chuyện này sẽ không có vấn đề gì.

“Ông cụ, bà cụ, cậu chủ thích mợ...” Quản gia nghe cô công chúa kia thích cậu chủ nhà ông thì luôn lo lắng đề phòng, bây giờ nghe được bọn họ chư lấy được sự đồng ý của cậu chủ mà đã định quyết định chuyện hôn nhân, lập tức sốt ruột.

Bình thường quản gia rất hiếm khi nói chen vào những lúc thế này, nhưng bây giờ chuyện này liên quan đến hạnh phúc của cậu củ, lúc này quản gia lại không bỏ đi ra ngoài được, không có cơ hội lén báo cáo với cậu chủ, cho nên bây giờ quản gia đành cắn răng nhắc nhớ ông cụ Dương bà cụ Dương, đương nhiên, quản gia nói những lời này cũng để cho công chúa của Quỷ Vực Chi Thành nghe.

Quản gia cảm thấy công chúa Quỷ Vực Chi Thành biết cậu chủ đã có người yêu thì chắc chắn sẽ tự biết khó mà lui, công chúa của Quỷ Vực Chi Thành cũng không thể mặt dày đến mức phá hoại tình cảm của người khác đúng chứ?

“Ai cho ông xen miệng vào, đây là nơi để ông lên tiếng sao?” ông cụ Dương lập tức trừng mắt nhìn quản gia, ngắt lời quản gia.

Quản gia sửng sốt, ông làm quản gia ở nhà họ Dương hơn bốn mươi năm, bình thường tuy tính tình của ông cụ Dương không tốt lắm, nhưng vẫn đối xử với ông khá tốt, lúc nãy ông cũng vì quá nóng vội nên nhịn không được lên tiếng, hơn nữa điều ông nói là sự thật, quản gia không ngờ rằng ông cụ Dương lại sẽ nói ra những lời này.


Bây giờ còn có người ngoài ở đây, quản gia cũng không tiện nói thêm gì nữa, ông chỉ có thể cúi đầu, tiếp tục pha trà.

Nếu không vì cậu chủ thì ông cũng chẳng muốn xen vào việc người khác.

Cậu chủ đáng thương thật, từ nhỏ cậu chủ đã bị ép phải xa mẹ, ba cũng không thèm quan tâm ngó ngàng gì, ông bà nội cũng chưa bao giờ thật lòng suy nghĩ vì cậu chủ.

Khó khăn lắm cậu chủ mới tìm được một người để yêu thương, ông cụ và bà cụ lại nghĩ đủ trăm phương ngàn kế để phá hư.

Mấy năm nay cậu chủ sống ở nhà họ Dương đúng là quá khổ.

Dạo gần đây, ông cụ Dương bà cụ Dương làm ra những chuyện đó càng làm cho cậu chủ thất vọng đau lòng hơn, quản gia nếu lần này ông cụ Dương bà cụ Dương lại giấu cậu chủ quyết định cuộc hôn nhân này, chỉ sợ lần này cậu chủ sẽ hoàn toàn hết hy vọng với nhà họ Dương.

Ông cụ Dương bà cụ Dương cho rằng cậu chủ là con cháu nhà họ Dương, chuyện này không thể nào thay đổi được, cho nên họ cứ dựa vào chuyện này mà làm rất nhiều chuyện quá đáng với cậu chủ, một ngày nào đó, ông cụ Dương và bà cụ Dương chắc chắn sẽ hối hận.

“Quản gia có ý gì thế?” Bùi Doanh nhìn quản gia, cố ý làm ra vẻ khó hiểu: “Không lẽ còn có vấn đề gì sao?”

Bùi Doanh hiểu rõ chuyện của Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh hơn ai hết, Bùi Doanh cũng biết rõ Dương Tầm Chiêu chỉ thích Hàn Nhã Thanh hơn bất kỳ ai, lúc này cô lại cố ý vờ như không biết.

“Cô đừng nghe ông ta nói bậy, không có việc gì, không có vấn đề gì cả.” Bà cụ Dương rất khó chịu vì quản gia đi ăn nói lung tung, nhưng vẻ mặt bà cũng không có chút khác thường nào.

“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, bởi vì công chúa chúng tôi thích tổng giám đốc Dương, cũng vì chuỵene buổi sáng mà dẫn đến ảnh hưởng không tốt, chúng tôi mới đến tận cửa để bàn chuyện liên hôn, nếu tổng giám đốc Dương đã có người yêu, công chúa chúng tôi chắc chắn sẽ không phá hoại cuộc sống của anh ấy.” Bùi Doanh rõ ràng là mang theo mục đích phá hoại Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh mà đến đây, nhưng bây giờ lại vờ như thanh cao lắm.

“Không có, cô nghe nhầm rồi, Tầm Chiêu nhà chúng tôi từng kết hôn với Hàn Nhã Thanh, nhưng bọn họ đã ly hôn từ lâu, đã không còn quan hệ gì với nhau từ lâu rồi.” Lúc trước chuyện Dương Tầm Chiêu kết hôn cùng Hàn Nhã Thanh đã gây ra rúng động lớn, cho nên bà cụ Dương cảm thấy chuyện này không cần phải cố ý giấu diếm, người Quỷ Vực Chi Thành chắc chắn sẽ biết chuyện này.

“Đúng vậy, bọn họ đã ly hôn từ lâu, Hàn Nhã Thanh không sinh con được, nếu Hàn Nhã Thanh tiếp tục chung sông với Tầm Chiêu, nhà họ Dương chúng tôi sẽ bị tuyệt hậu, cho nên chúng tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho hai người bọn họ ở bên nhau.” Ông cụ Dương cũng liên tục thể hiện thái độ, ông cụ Dương lại nhắc lại chuyện Hàn Nhã Thanh không thể sinh con.

Vốn dĩ đây cũng là một nguyên nhân quan trọnh nhất.

Nếu Hàn Nhã Thanh có thể sinh con, có lẽ bọn học cũng sẽ đồng ý, dù sao Dương Tầm Chiêu có thái độ rất kiên quyết, bọn họ cũng không muốn làm mối quan hệ với Dương Tầm Chiêu trở nên quá căng thẳng.

Đương nhiên, lúc này ông cụ Dương tự động xem nhẹ chuyện Đường Vũ Kỳ, trong mắt ông cụ Dương, một đứa cháu gái thì chẳng có tác dụng gì.

Mà đứa cháu gái kia là do Hàn Nhã Thanh sinh vào lúc trước, bây giờ Hàn Nhã Thanh đã không thể sinh tiếp được nữa, nhà họ Dương bọn họ vẫn sẽ bị tuyệt hậu.

“Đúng đó, thật ra lúc trước chúng tôi cũng đối xử rất tốt với Hàn Nhã Thanh, cô ấy là con dâu nhà họ Dương chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không để cô ấy phải chịu khổ, nhưng Hàn Nhã Thanh lại không sinh con được, chuyện này lập tức trở nên rất khó xử, chúng tôi thật sự không còn cách nào khác.” Bà cụ Dương bắt đầu đi theo phong cách kể khổ, đương nhiên cùng lúc đó bà cụ Dương vẫn không quen tự khen bản thân.
‘Chúng tôi cũng có nghe nói đến chuyện này, công chúa của chúng tôi cũng biết.” Bùi Doanh cũng biết chuyện này, hơn nữa cô còn biết rất rõ.

“Công chúa chúng tôi không ngại việc tổng giám đốc Dương đã từng ly hôn, bởi vì công chúa thật lòng thích tổng giám đốc Dương, nhưng nếu đã quyết định xong chuyện hôn nhân của công chúa và tổng giám đốc Dương rồi, chúng tôi hy vọng tổng giám đốc Dương có thể cắt đứt toàn bộ liên lạc với vợ củ của anh ấy, không tiếp tục tiếp xúc gì nữa.” Bùi Doanh muốn nhìn thấy cảnh này nhất, quyết định xong việc hôn nhân của Dương Tầm Chiêu và Trình Nhu Nhu, sau đó lập tức đá Hàn Nhã Thanh đi nơi khác.

“Đương nhiên rồi, chúng tôi chắc chắn sẽ không cho phép Tầm Chiêu có bất cứ tiếp xúc nào với Hàn Nhã Thanh nữa.” ông cụ Dương gật đầu lia lịa, không hề do dự.

Mắt bà cụ Dương lại hơi lóe lên, cô bé bọn họ gặp được ở công ty lần trước, bọn họ đã đi xét nghiệm DNA, kết quả xét nghiệm DNA chúng minh đứa bé kia là con của Tầm Chiêu.

Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh có một đứa con, tuy chỉ là một đứa con gái, loại gia đình như nhà họ Dương chắc chắn không thể chỉ có một đứa con gái thôi, nhưng vì sự tồn tại của đứa bé này, chỉ sợ Dương Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ được.

Không được, bà nhất định phải nghĩ cách đón đứa bé kia về, sau đó đưa đi nơi khác nuôi lớn, như vậy Hàn Nhã Thanh sẽ không thể lấy con cái làm cớ để đi tìm Dương Tầm Chiêu nữa.

Nhưng không biết Hàn Nhã Thanh đã giấu cô bé kia ở nơi nào rồi? Sau khi bọn họ xét nghiệm DNA xong thì vẫn luôn tìm cô bé đó, nhưng vẫn không tìm được, thậm chí dạo gần đây bọn họ còn không tìm được Hàn Nhã Thanh.

“Nếu ông cụ Dương đã nói thế thì công chúa của chúng tôi cũng yên tâm rồi, tôi cũng có thể đi về báo cáo lại với thành chủ.” Bùi Doanh vô cùng hài lòng với thái độ của ông cụ Dương, chỉ cần có ông cụ Dương và bà cụ Dương ở đây, Dương Tầm Chiêu không thể nào hoàn toàn bỏ mặc bọn họ, đến lúc đó cô sẽ đứng xem Hàn Nhã Thanh xấu mặt.”

“Cô cứ bảo thành chủ của cô yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có vấn đề gì.” Ông cụ Dương lập tức cam đoan, rõ ràng ông cụ Dương cũng tự cho rằng ông có đủ khả năng đó, ông cho rằng Dương Tầm Chiêu sẽ nghe lời ông.
Loading...


Bà cụ Dương dời mắt sang nhìn ông cụ Dương, trong lòng có hơi lo lắng, nhưng dưới loại tình huống này, bà cụ Dương chắc chắn sẽ không để lộ ra ngoài.

“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, vậy chuyện hôm nay, hai ông bà xem nên làm thế nào là tốt nhất?” Bùi Doanh cũng vô cùng hài lòng, hôm nay Bùi Doanh đến đây với mục đích là quyết định cuộc hôn nhân này, sau đó lập tức công khai ra bên ngoài.

Đương nhiên bây giờ Bùi Doanh sẽ không nói thẳng ra ngoài, lần này cô muốn để ông cụ Dương bà cụ Dương chủ động làm.

Chuyện này, chỉ cần ông cụ Dương và bà cụ Dương chủ động làm thì hiêu quả mới có thể tốt hơn.

“Vì giải quyết chuyện lúc sáng, vì lấy lại hình tượng cho công chúa, bây giờ chúng ta có thể quyết định cuộc hôn nhân này, sau đó chúng ta sẽ triệu tập các phóng viên đến, mở một cuộc họp báo, trịnh trọng thông báo chuyện này ra bên ngoài.” Bà cụ Dương là người rất khôn khéo, đương nhiên hiểu rõ ý của Bùi Doanh, lập tức thể hiện thái độ theo ý của Bùi Doanh.

“Như thế là tốt nhất, tôi thay mặt công chúa cảm ơn hai ông bà, sau khi về, tôi chắc chắn sẽ báo cho thành chủ chúng tôi biết, để thành chủ cũng biết rõ hai ông bà là người biết phải trái lý lẽ như thế nào.” Bùi Doanh nghe được kết quả mà cô mong muốn, cười híp cả mắt, cô không ngờ chuyện hôm nay lại dễ dàng đến thế.

Bà cụ Dương còn nói muốn tổ chức một họp báo, công khai chuyện hôn nhân này ra ngoài, vậy thì không còn gì tốt hơn nữa.

Một khi ông cụ Dương bà cụ Dương tổ chức cuộc họp báo, chuyện này sẽ càng trở nên trịnh trọng, nghiêm cẩn hơn, không còn cơ hội để đổi ý nữa.

Chắc chắn không cần lo nhà họ Dương sẽ hối hôn.

“Được, được, cô đúng là một cô gái khôn khéo, có cô làm việc bên cạnh công chúa đúng là làm người ta yên tâm.” Bà cụ Dương vô cùng hài lòng về Bùi Doanh.

“Vậy chuyện này cứ quyết định thế đi.” Lúc này bà cụ Dương đang cười thật tươi, bà nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt vô cùng hiền hòa: “Công chúa có ý kiến gì về sắp xếp của chúng tôi không?”

“Không, tôi không có ý kiến gì, mọi người sắp xếp như thế, tôi vô cùng hài lòng.” Từ sau khi Trình Nhu Nhu bước vào nói chuyện hai lần đều bị Bùi Doanh ngắt lời, cho nên bây giờ đang nhịn đến khó chịu, bây giờ nghe bà cụ Dương hỏi cô, cô đương nhiên phải tỏ rõ suy nghĩ của bản thân.

Cô thật sự rất hài lòng, hài lòng ngoài dự đoán, cô thật sự không ngờ chuyện này lại thuận lợi như thế, ông cụ Dương bà cụ Dương chẳng những đồng ý cuộc hôn nhân này, lại còn muốn mở cuộc họp ký giả.

Mở cuộc họp báo thì tầm ảnh hưởng sẽ rộng lớn hơn, đến lúc đó Dương Tầm Chiêu chắc chắn không có cơ hội đổi ý nữa.

Bây giờ cô hài lòng đến không thể hài lòng hơn nữa.

“Nếu công chúa không có ý kiến, việc này cứ quyết định vậy đi, bây giờ chúng tôi lập tức đi sắp xếp.” Bà cụ Dương nghe Trình Nhu Nhu trả lời, cũng vô cùng hài lòng.


Xem ra cô công chúa này có tính tình vô cùng nhu nhược, như vậy là tốt nhất, sau này cưới vào rồi cũng dễ làm khó dễ hơn.

“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, trước giờ Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi rất để ý đến quy tắc, những chuyện quan trọng như hôn nhân thế này, Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi đều có hôn thư để làm chứng.” Bùi Doanh lại gọi bà cụ Dương đang định đứng lên đi chuẩn bị.

“Hôn thư?” Bà cụ Dương sửng sốt, bà chỉ từng nghe nói đến thứ như hôn thư, chỉ có thời xưa mới có, bây giờ chắc là đã không còn tồn tại thứ này từ lâu rồi nhỉ.

“Có lẽ hai ông bà vẫn chưa biết, Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi có lịch sử hơn một nghìn năm, cho nên có rất nhiều lễ nghi đều được truyền lại, chuyện hôn nhân của công chúa chúng tôi đương nhiên là phải tuân theo lễ tiết của Quỷ Vực Chi Thành, hôn thư chính là điểm quan trọng nhất trong đó, thật ra cũng chỉ là một hình thứ, ký hôn thư thì có vẻ cuộc hôn nhân này đã được quyết định, cho dù thế nào thì hai bên cũng không thể đổi ý.” Bùi Doanh sợ đến lúc đó Dương Tầm Chiêu lại đổi ý, nếu Dương Tầm Chiêu đổi ý, vậy chẳng phải cô uổng công sao.

Nhưng Quỷ Vực Chi Thành cũng thật sự có loại lễ tiết lập hôn thư đính hôn nay, nhưng quản lý cấp cao của Quỷ Vực Chi Thành cũng luôn tuân theo những lễ tiết đó.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương đều ngẩn ra, ông cụ Dương lăn lộn ở giới thương trường nhiều năm như vậy, đã quen với việc gió chiều nào ngả theo chiều ấy, cho nên cũng không muốn hứa chắc một việc gì cả.

Lần này cũng vì thân phận của công chúa Quỷ Vực Chi Thành, cho nên mới vội vã muốn quyết định chuyện hôn nhân này, nhưng mà lập hôn thư? Ông cụ Dương theo bản năng có hơi mâu thuẫn, vì một khi đã lập chứng từ rồi, chuyện này chắc chắn không thể có bất cứ sai lầm gì.

Lỡ như đến lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn...

“Hôn thư là chuyện của mấy nghìn năm trước rồi, bây giờ chúng ta cũng đã không chú trọng đến những thứ này, không cần thiết phải làm vậy đi?” Bà cụ Dương cũng có hơi do dự, bà cũng biết rõ viết chứng từ đồng nghĩa với cái gì.

“Bà cụ Dương, thành chủ chúng tôi cực kỳ chú trọng những thứ này, nếu lần này tôi quay về mà không mang theo hôn thư về cùng, chỉ sợ thành chủ sẽ không nhận cuộc hôn nhân này, lỡ như đến lúc đó thành chủ cảm thấy hai ông bà không chân thành, không đồng ý việc hôn nhân này nữa thì sẽ không tốt lắm.” Lúc này Bùi Doanh lại nhắc đến thành chủ, có một câu Bùi Doanh nói không sai, thành chủ đúng là rất để ý đến những thứ này, nhưng thành chủ lại không thèm để ý đến chuyện của Trình Nhu Nhu.

Cho nên cho dù Trình Nhu Nhu làm gì, cho dù làm như thế nào thì thành chủ cũng mặc kệ.

Thật ra trong lòng Bùi Doanh hiểu rất rõ điểm này, cũng làm khó cô có thể không đỏ mặt, không thở gấp mà lừa gạt ông cụ Dương và bà cụ Dương.

“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, chúng tôi mang theo thành ý đến đây, tin chắc hai ông bà cũng thật lòng muốn liên hôn cùng Quỷ Vực Chi Thành, nếu đã như thế, giấy hôn thư này là một sự bảo đảm dành cho tất cả mọi người, đây vốn dĩ là chuyện tốt, ông cụ Dương và bà cụ Dương còn do dự gì nữa chứ?” Bùi Doanh hiểu rõ suy nghĩ của ông cụ Dương và bà cụ Dương, cho nên cô cũng biết rất rõ phải khuyên họ như thế nào.

“Nếu chỉ vì một vấn đề nhỏ này mà lại làm cho thành chủ chúng tôi không hài lòng, dẫn đến việc hôn nhân không thành công thì cũng rất đáng tiếc, bây giờ thành chủ của chúng tôi cũng vì thương công chúa, chiều theo ý công chúa, nhưng mà sau này thành chủ chưa chắc sẽ tiếp tục chiều theo tính tình của công chúa.” Bùi Doanh nhìn thấy vẻ mặt do dự của ông cụ Dương và bà cụ Dương, lại bổ sung thêm một đòn, thậm chí trong câu nói này còn có chút ý muốn uy hiếp.

Không ký hôn thư thì thành chủ sẽ không đồng ý việc này, đến lúc đó việc hai nhà liên hôn có khả năng sẽ thất bại.

Bùi Doanh biết bây giờ ông cụ Dương và bà cụ Dương rất hài lòng về việc hôn nhân này, ông cụ Dương và bà cụ Dương muốn liên hôn cùng Quỷ Vực Chi Thành, cho nên ông cụ Dương bà cụ Dương chắc là càng không muốn chuyện này có bất cứ ngoài ý muốn nào.
Đương nhiên lý do lúc này Bùi Doanh nhất định phải để ông cụ Dương, bà cụ Dương ký vào giấy kết hôn, còn là vì không tin hai ông bà, cô ta đã cho người điều tra rất rõ ràng chuyện của Cố Doanh Doanh trước đây.

Những lịch sử đen tối của cô Đường đều là thật, nhưng chuyện huỷ hôn cũng do hai ông bà Dương lên kế hoạch.

Khi đó, ông cụ Dương và bà cụ Dương vì muốn trèo lên cành cao là nhà họ Đường nên mới nghĩ cách giải trừ hôn ước với nhà họ Cố, vì để đạt được mục đích, hai ông bà không ngần ngại cho người tìm lịch sử đen tối trước đây của Cố Doanh Doanh, phơi bày trước giới truyền thông.

Vậy nên cô ta nhất định phải đề phòng hai ông bà già này.

Mặc dù nói ra thì không ai có thể so sánh với thân phận công chúa Quỷ Vực Chi Thành, nhưng dù sao Trình Nhu Nhu cũng không phải công chúa thật sự. Vả lại, bây giờ Trình Nhu Nhu ở Quỷ Vực Chi Thành cũng không có địa vị gì, cô ta cũng không được cưng chiều, thành chủ thậm chí còn chẳng chủ động gặp Trình Nhu Nhu một lần.

Nếu để ông bà Dương biết những chuyện này, chỉ sợ họ sẽ lại có ý nghĩ khác, vậy nên Bùi Doanh cảm thấy mình phải đề phòng trước khi nó xảy ra.

Ông cụ Dương và bà cụ Dương đưa mắt nhìn nhau, hai người không nói gì.

“Chuyện này, hai ông bà có thể cân nhắc, không vội. Chúng tôi về nói với thành chủ một tiếng.” Bùi Doanh thấy hai người không tỏ thái độ gì thì giả vờ đứng dậy ra về.

“Cô làm gì vậy? Cô…” Trình Nhu Nhu đang mơ tưởng có thể kết hôn với Dương Tầm Chiêu, bây giờ thấy Bùi Doanh định đi, hơn nữa còn dường như không để ý, cô ta lo lắng kéo góc áo Bùi Doanh.
Loading...


Bùi Doanh thầm thở dài, tức đến mức tim phổi đều đâu, vừa rồi cô ta chỉ cố ý thôi, thế mà tên ngốc này lại kéo cô ta lại? Sao không ngốc chết luôn đi!!!

Lúc này Bùi Doanh đang tức gần chết, nhưng ngoài mặt vẫn không thể hiện ra, còn phải kiên nhẫn nhìn Trình Nhu Nhu: “Công chúa, tôi hiểu ý cô, nhưng dưới tình hình hiện nay, tôi chắc chắn phải về báo cáo thành chủ, nếu không thành chủ trách tội thì tôi thật sự không kham nổi.”

“Thành chủ thương công chúa, sẽ không cho phép công chúa chịu uất ức, vậy nên nếu không có giấy hôn thú, thành chủ nhất định sẽ không để cô lấy tổng giám đốc Dương đâu. Công chúa yên tâm, khi đó thành chủ chắc chắn sẽ chọn cho cô người tốt hơn.” Bùi Doanh hơi dừng lại, ánh mắt nhanh chóng loé lên, nhân cơ hội này tiếp tục cố ý nói cho ông bà Dương nghe.

“Nhưng tôi thích Dương Tầm Chiêu, tôi muốn lấy anh ấy.” Trình Nhu Nhu nghe thấy lời này của Bùi Doanh, suýt nữa cho là thật. Nhưng lần này Trình Nhu Nhu phản ứng khá nhanh, cô ta lập tức nghĩ tới chuyện thành chủ sẽ không quan tâm tới mình, vậy nên bây giờ cô ta nhất định phải được kết hôn với Dương Tầm Chiêu.

Trong nhận thức của cô ta. Không ai có thể tốt hơn Dương Tầm Chiêu!!!

Bùi Doanh khá hài lòng về câu này của Trình Nhu Nhu, dù sao Bùi Doanh cũng cố ý diễn cho ông bà cụ Dương xem, chứ không thật sự muốn đi.

Lời nói của Trình Nhu Nhu cũng cho Bùi Doanh một bậc thang đi xuống.

“Tôi biết công chúa thích tổng giám đốc Dương, thành chủ cũng vì biết công chúa thích tổng giám đốc Dương nên mới đồng ý cho chúng ta tới đây. Nhưng nếu không có giấy chứng nhận kết hôn, dù công chúa có thích hơn nữa cũng vô dụng, thành chủ sẽ không đồng ý gả công chúa đi đâu. Thành chủ không dễ gì mới tìm lại được công chúa, thành chủ coi công chúa còn quan trọng hơn chính con mắt của mình nữa, sao có thể để công chúa chịu thiệt thòi được?” Câu này Bùi Doanh nói với Trình Nhu Nhu, nhưng thực chất lại để cho ông cụ Dương và bà cụ Dương nghe.

Trình Nhu Nhu hơi sững sờ khi nghe Bùi Doanh nói, nếu những điều cô ta nói là thật thì tốt biết mấy!

Nếu thành chủ thật sự thương yêu cô ta thì tốt quá. Cô ta cũng không cần phải lo lắng tìm cho mình một con đường.

Bùi Doanh thấy Trình Nhu Nhu không nói nhiều, còn tưởng cuối cùng cô ta cũng thông minh một lần, trong lòng cũng khá hài lòng.

“Công chúa, chúng ta về nói chuyện với thành chủ đi, còn về việc thành chủ có đồng ý hay không, chỉ có thể đến lúc đó rồi nói thôi.” Bùi Doanh cố ý éo tay Trình Nhu Nhu, giả vờ đưa cô ta đi.

Trình Nhu Nhu vẫn chưa hoàn hồn, vẫn còn chút sững sờ, vậy nên nhất thời cũng không nói được lời từ chối, nhưng đã bị Bùi Doanh kéo về phía trước một bước.

Ông cụ Dương thấy công chúa thật sự định đi thì cũng hơi sốt ruột, đẩy bà cụ Dương một cái.

“Công chúa, đợi đã.” Bà cụ Dương bị ông ta đẩy, lập tức gọi Bùi Doanh và Trình Nhu Nhu lại: “Hôn nhân là chuyện lớn, không phải trò đùa, đương nhiên cần phải bàn bạc kỹ lưỡng, còn về giấy chứng nhận kết hôn này, chúng ta cũng có thể bàn bạc.”

“Bà cụ Dương, đây là nghi thức của Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi, là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, nhất định phải tuân theo. Vậy nên tôi sợ rằng chuyện này không có thể bàn bạc, nếu ông bà không đồng ý ký tên thì coi như cuộc hôn nhân này không thành.” Bùi Doanh thấy ông bà ta sốt sắng thì trong lòng cũng thầm đắc ý, nhưng lại buông lời từ chối.


Bùi Doanh hiểu, càng là lúc này lại càng không thể nhượng bộ, vì một khi nhượng bộ, sau này rất khó nói chuyện.

“Chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng giải quyết chuyện buổi sáng.” Bà cụ Dương cố ý nhắc đến chuyện công chúa Quỷ Vực Chi Thành bị ném ra khỏi cửa Dạ Thị sáng nay, câu này cũng mang theo một chút ý đe doạ.

“Bà cụ Dương, tôi nghĩ có thể bà hiểu lầm ý chúng tôi rồi, với năng lực của Quỷ Vực Chi Thành, chút chuyện nhỏ này chẳng lẽ chúng tôi lại không giải quyết được? Vậy nên chuyện liên quan đến công chúa, chưa chắc đã cần nhà họ Dương giúp đỡ.” Bùi Doanh nói rất hống hách, đương nhiên những lời này của cô ta không sai, đúng là chuyện này chẳng là gì, không cần thành chủ lên tiếng, dù người phía dưới cũng có thể giải quyết.

Nhưng mấu chốt là Trình Nhu Nhu không có địa vị gì ở Quỷ Vực Chi Thành, vậy nên Quỷ Vực Chi Thành sẽ không quan tâm những chuyện này.

Tất nhiên ông bà Dương không biết chuyện này, Bùi Doanh lừa họ cũng không sao.

Ông cụ Dương, bà cụ Dương nghe Bùi Doanh nói lời này, vẻ mặt đều có chút thay đổi.

“Sở dĩ chúng tôi tới nhà họ Dương bàn chuyện hôn nhân là vì công chúa chúng tôi thích tổng giám đốc Dương, nên thành chủ chúng tôi mới miễn cưỡng đồng ý. Tôi nghĩ có thể tiện thể giải quyết luôn chuyện sáng nay, nếu ông bà Dương không muốn nói bây giờ thì chúng tôi sẽ về, coi như chúng tôi chưa tới đi. Còn chuyện sáng nay, tôi tin thành chủ chắc chắn cũng sẽ xử lý tốt.” Bùi Doanh nói mấy chữ ‘xử lý tốt’ cực kỳ nặng, ý uy hiếp có thể nói là không thể rõ ràng hơn nữa.

Nếu kết hôn không thành công thì chắc chắn sẽ tính sổ!!!

Ông cụ Dương nháy mắt với bà cụ Dương.

“Hầy, đương nhiên chúng tôi bằng lòng nói rồi, bây giờ chúng ta ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng, nếu giấy đăng ký kết hôn là nghi thức của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên làm công chúa thì phải tuân theo rồi, chúng tôi hiểu, chúng tôi hiểu mà.” Bà cụ Dương lập tức hiểu ý ông cụ Dương, thái độ thay đổi ngay tức khắc.

Nếu đã quyết định liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa họ còn quyết định tổ chức buổi họp báo thì thêm một tấm giấy đăng ký cũng chẳng là gì.

Tại sao lại phải so đo vì một vấn đề nhỏ nhặt này.

“Chỉ cần ông bà Dương đồng ý, chắc chắn chuyện này sẽ dễ xử lý.” Bùi Doanh là người thông minh, đương nhiên biết ông bà ta đã đồng ý.

“Chúng tôi chưa nhìn thấy giấy đăng ký kết hôn mà cô nhắc đến, không biết phải làm thế nào?” Bà cụ Dương nhìn Bùi Doanh, vẻ mặt có chút khó xử.

“Quỷ Vực Chi Thành chúng tôi đã chuẩn bị sẵn, vừa nãy khi ông bà đồng ý cuộc hôn nhân này, tôi đã gửi tin nhắn cho người mang tới, chắc cũng sắp đến rồi.” Hiển nhiên Bùi Doanh không phải nhất thời nổi hứng, mà đã được lên kế hoạch từ rất lâu.

Ông bà Dương nghe Bùi Doanh nói thế, mặc dù có hơi bất mãn, nhưng lúc này cũng không nói được gì.

Dù sao họ cũng đã đồng ý hôn sự giữa nhà họ Dương và Quỷ Vực Chi Thành, họ cũng hài lòng về công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, đương nhiên cũng không thể vì một tờ giấy đăng ký kết hôn mà để bên kia cụt hứng bỏ về.
“Ông cụ, lúc nãy có người tới đưa một thứ giống y như vậy.” Đúng lúc này, bảo vệ nhà họ Dương cầm một lá thư đi vào phòng khác.

Quản gia nhìn bảo vệ đó bằng ánh mắt u ám, trong lòng càng thâm trầm hơn, xem ra hôm nay thật sự phải định đoạt chuyện này, ông chỉ là một quản gia, hoàn toàn không ngăn cản nổi.

“Ừm, cậu mang vào đây.” Ông cụ Dương vừa nhìn là biết chắc chắn là giấy đăng ký kết hôn mà Bùi Doanh mới nói, đến nước này rồi, ông cụ Dương cũng không muốn nói gì nữa, mà chỉ hy vọng chuyện này mau chóng định đoạt.

Thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, cưới được công chúa, là chuyện cực kỳ có lợi cho nhà họ Dương bọn họ.

Hơn nữa chỉ cần Dương Tầm Chiêu cưới được công chúa Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó anh sẽ tự khắc cắt đứt mọi quan hệ với Hàn Nhã Thanh.

Còn nhà họ Đường? Giờ ông cụ Dương không muốn nghĩ tới nữa, dù gì lần trước Đường Vân Thành xảy ra chuyện, ông tưởng nhà họ Đường không thể vực dậy được nữa, nên đã đắc tội thẳng thừng với ông cụ Đường, mà ông bà cụ Đường vốn chẳng ưa gì bọn họ.

Nên e rằng ông đã mất hết hy vọng thông gia với nhà họ Đường, huống chi cô cả nhà họ Đường cũng không có thân phận cao quý như công chúa Quỷ Vực Chi Thành.

Chắc chắn thế lực nhà họ Đường sẽ không lớn mạnh như Quỷ Vực Chi Thành.

Bảo vệ giao thẳng lá thư cho ông cụ Dương, Bùi Doanh ngồi bên cạnh, không nói gì.
Loading...

Ông cụ Dương nhận lấy lá thư rồi mở ra ngay, quả nhiên bên trong là giấy đăng ký kết hôn, hơn nữa còn là hai bản.

“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, đây là giấy đăng ký kết hôn của Quỷ Vực Chi Thành, phía trên còn có con dấu của chúng tôi, chỉ cần ông bà cụ Dương ký tên vào đây là được.” Bùi Doanh liếc nhìn giấy đăng ký kết hôn, rồi mỉm cười giải thích.

“Đây chỉ là một hình thức, nhưng nó có thể làm cho mối quan hệ giữa nhà họ Dương và Quỷ Vực Chi Thành càng thêm vững chắc.” Bùi Doanh thật sự rất thông minh, biết lúc này không thể cứng rắn được nữa, mà thái độ phải mềm mỏng thỏa đáng, hơn nữa cô cảm thấy giờ phải cho ông bà cụ Dương nhận ra một số lợi ích khi cưới công chúa bọn họ.

“Ông cụ Dương, bà cụ Dương, nếu hai nhà sắp thành thông gia với nhau, thì tôi cũng có một chuyện muốn nói thẳng hai người, thật ra giờ nội bộ Quỷ Vực Chi Thành hơi hỗn loạn, dù gì thành chủ cũng bỏ bê công việc rất nhiều năm rồi, sở dĩ thành chủ đồng ý cho chúng tôi tới đây bàn chuyện kết hôn, là vì ông ấy xem trọng năng lực của tổng giám đốc Dương, thành chủ chúng tôi hy vọng tổng giám đốc Dương có thể giúp công chúa chúng tôi giành lại một số quyền lợi trong Quỷ Vực Chi Thành.”

Ông cụ Dương nghe Bùi Doanh nói thế, thì nhất thời sáng mắt, thật ra ông vốn có chủ ý này, nhưng trước đó ông vẫn hơi lo lắng, nếu là ý của thành chủ, thì chuyện này hoàn toàn không thành vấn đề.

“Tất nhiên rồi, năng lực của Tầm Chiêu nhà chúng tôi thì rõ như ban ngày, nên thành chủ cứ yên tâm.” Ông cụ Dương vốn hơi buồn bực bỗng cười nói.

Trên mặt bà cụ Dương cũng nở nụ cười hài lòng.

“Chúng ta ký tên vào giấy đăng ký kết hôn này trước, thì chuyện này xem như đã được định đoạt, chúng tôi sẽ liên hệ với phóng viên, để tổ chức buổi họp báo, công khai chuyện kết hôn.” Giờ ông cụ Dương chẳng còn bất mãn nữa, ngược lại còn tích cực hơn Bùi Doanh, cầm thẳng cây bút trên bàn lên, ký tên mình vào giấy đăng ký kết hôn.

Quản gia thầm lắc đầu, thở dài trong lòng, cậu chủ thật đáng thương, cứ thế bị ông cụ bán đi, nếu cậu chủ biết được, chắc chắn sẽ rất đau lòng và khổ sở.

Nhưng ông không biết đến lúc đó cậu chủ sẽ làm thế nào? Liệu anh có thật sự kết hôn với công chúa Quỷ Vực Chi Thành không?

Quản gia cực kỳ lo lắng, nhưng ông cụ Dương thì chẳng hề để tâm, bởi vì ông ta thật sự chưa từng nghĩ cho Dương Tầm Chiêu, lúc nào ông ta cũng chỉ nghĩ đến lợi ích nhà họ Dương.

Ông cụ Dương ký tên xong, thì đẩy giấy đăng ký kết hôn tới trước mặt Bùi Doanh: “Tôi ký xong rồi, chẳng phải cô cũng nên đưa cho thành chủ các cô ký tên à?”

“Giờ thành chủ chúng tôi không có ở đây, đợi tôi cầm về rồi, sẽ đưa cho thành chủ ký tên, sau đó sẽ gửi một bản cho ông.” Bùi Doanh nhìn chữ ký của ông cụ Dương trên giấy đăng ký kết hôn, trong lòng vô cùng mãn nguyện, vì ông cụ Dương là người ký tên, nên bên Quỷ Vực Chi Thành cũng phải do phải do bề trên ký, cô biết chắc chắn thành chủ sẽ không ký.

Hơn nữa bọn cô cũng không thể gặp được thành chủ, Bùi Doanh nghĩ đợi bọn cô quay về rồi, sẽ tùy tiện ký vào đây, rồi gửi một bản tới nhà họ Dương, dù gì ông bà cụ Dương cũng không biết chữ ký của thành chủ.

Ngay cả Trịnh Hùng cũng chưa nhìn thấy chữ ký của thành chủ, huống chi là người ngoài.

Sở dĩ Bùi Doanh để ông cụ Dương ký tên vào giấy đăng ký kết hôn, là vì lo sợ ông cụ Dương sẽ hối hận, nên muốn dùng nó để hạn chế ông, xem như là một công cụ dùng để uy hiếp.

“Được, nếu chuyện kết hôn giữa hai nhà chúng ta đã được định đoạt, không bằng tìm một cơ hội, để tôi gặp mặt thành chủ các người, rồi bàn bạc kỹ lưỡng chuyện kết hôn.” Ông cụ Dương nhắc đến chuyện gặp mặt thành chủ.

Trình Nhu Nhu vừa nghe vậy thì cực kỳ chột dạ, nhưng cô đang cúi đầu nhìn giấy đăng ký kết hôn, nên không ai nhìn thấy vẻ khác thường của cô.



“Sau khi quay về, chắc chắn tôi sẽ nói lại ý của ông cụ Dương cho thành chủ chúng tôi.” Thật ra trong lòng Bùi Doanh cũng rất chột dạ, nên trong tình huống này, cô chỉ có thể trả lời mập mờ như thế.

Ông cụ Dương cũng không nghĩ nhiều, dù gì lời nói của Bùi Doanh cũng rất bình thường.

Bùi Doanh cất giấy đăng ký kết hôn, rồi đứng dậy nói: “Giờ tôi sẽ quay về báo cáo với thành chủ ngay, việc thu xếp những chuyện liên quan phía sau phải làm phiền ông bà cụ Dương rồi.”

Bùi Doanh biết giờ cô cũng nên rời đi rồi.

“Được, cô bảo thành chủ cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ thu xếp ổn thỏa.” Ông cụ Dương mỉm cười đồng ý rất sảng khoái.

Bùi Doanh rất hài lòng, Trình Nhu Nhu định nói gì đó, nhưng bị Bùi Doanh kéo đi ngay.

“Cô ký vào giấy đăng ký kết hôn làm gì, còn nói phải đưa cho thành chủ ký tên, tôi còn chẳng gặp được thành chủ, thì cô định đi đâu để có chữ ký của ông ấy?” Vừa rời khỏi nhà họ Dương, Trịnh Hùng đã cực kỳ bất mãn với chuyện Bùi Doanh tự ý đề xuất việc ký vào giấy đăng ký kết hôn, thật ra lúc nãy ở nhà họ Dương, anh đã hơi lo lắng khi cô nhắc đến chuyện này, sau đó Bùi Doanh còn nói sẽ mang về đưa cho thành chủ ký tên, rồi mang tới cho nhà họ Dương?

Đây hoàn toàn là chuyện không thể.

“Chúng ta không cần tìm thành chủ để ký, anh cứ tùy tiện ký vào đó, rồi đưa giấy đăng ký kết hôn cho nhà họ Dương là được, dù gì ông bà cụ Dương cũng không biết chữ ký của thành chủ.” Bùi Doanh nói thẳng ra ý định của mình, giờ trên xe chỉ còn lại ba người bọn họ, chứ không có người ngoài.

Giờ ba người đang ngồi cùng một thuyền, nên Bùi Doanh cũng chẳng có gì phải giấu giếm.

“Cô điên rồi, cô bảo tôi giả mạo chữ ký của thành chủ? Nếu để thành chủ biết được chuyện này, thì chúng ta chết chắc.” Trịnh Hùng nhất thời không thể lái xe được, mà đậu thẳng bên đường, trừng mắt nhìn chằm chằm Bùi Doanh.

“Anh yên tâm đi, thành chủ sẽ không biết chuyện này, sở dĩ tôi bảo ông cụ Dương ký vào giấy đăng ký kết hôn này, là vì sợ đến lúc đó khi biết công chúa không có địa vị trong Quỷ Vực Chi Thành, bọn họ sẽ nuốt lời, rồi giở mấy mánh khóe hãm hại chúng ta.” Nếu Bùi Doanh đã quyết định làm như vậy, tất nhiên trong lòng đã sớm có dự tính.

“Không đến mức đó đâu? Ông cụ Dương đã đồng ý chuyện kết hôn rồi, hơn nữa ông ta còn định tổ chức họp báo nữa.” Rõ ràng lửa giận trong lòng Trịnh Hùng đã tiêu tan hơn phân nửa, giọng nói cũng dịu đi rất nhiều.

“Vậy thì chưa chắc, chuyện nhà họ Cổ lần trước, vì ông cụ Dương muốn bám vào cành cây cao nhà họ Đường, mà tính toán Cổ Doanh Doanh, làm cô ta mất hết danh tiếng.” Bùi Doanh đã điều tra rất rõ ông cụ Dương, nên mới không tin ông.

“Nếu đã như thế thì chúng ta nhất định phải đề phòng, nhưng cô không sợ đến lúc đó bọn họ sẽ nói chuyện giấy đăng ký kết hôn ra à?” Giờ thái độ của Trịnh Hùng đã thay đổi rất rõ rệt.

“Ông bà cụ Dương đều là người thông minh như thế, trước đó bọn họ không hề muốn ký vào giấy đăng ký kết hôn, nên chắc chắn sẽ không chủ động nói chuyện này ra ngoài, chỉ cần chúng ta giữ lời, thì ông cụ Dương sẽ không bao giờ nhắc đến chuyện này, chúng ta thì càng không được nói ra ngoài, nên chắc chắn thành chủ sẽ không biết gì.” Giờ giọng điệu Bùi Doanh chắc như đinh đóng cột, cực kỳ tự tin.

“Tất nhiên, để phòng ngừa vạn nhất, chúng ta đừng vội gửi giấy đăng ký kết hôn cho họ, đợi kết thúc buổi họp báo rồi hẵng nói sau.” Bùi Doanh luôn làm việc thận trọng, tính toán chu toàn.

“Chỉ cần tổ chức buổi họp báo, thì chuyện này sẽ được định đoạt, vậy thì Dương Tầm Chiêu sẽ không thể nuốt lời được nữa.” Trình Nhu Nhu vừa nghĩ đến việc mình sắp được gả cho Dương Tầm Chiêu, thì không khỏi phấn khích, vui mừng, hơn nữa càng nghĩ càng hưng phấn, cô đã cướp được anh từ tay Hàn Nhã Thanh rồi.
Chỉ cần Trình Nhu Nhu vừa nghĩ đến việc mình sắp được gả cho Dương Tầm Chiêu, thì không khỏi phấn khích, vui mừng, hơn nữa càng nghĩ càng hưng phấn, cô đã cướp được anh từ tay Hàn Nhã Thanh, chỉ riêng điều này cũng đủ để cô đắc ý, khoe khoang rồi.

Lần sau, nếu còn gặp lại Hàn Nhã Thanh, cô có thể khoe khoang thẳng trước mặt cô ta, đến lúc đó chắc chắn cô sẽ chọc cô ta tức gần chết.

Bùi Doanh dời mắt nhìn Trình Nhu Nhu, thấy nụ cười si mê của cô ta thì càng cười khẩy chế giễu, con ngốc này thật ngu xuẩn.

Nhưng con ngốc này rất may mắn, đầu tiên là được cô tìm về, trở thành công chúa Quỷ Vực Chi Thành, giờ còn có thể gả cho Dương Tầm Chiêu, người đàn ông mà toàn bộ phụ nữ trong thành phố A đều muốn gả.

Nhưng vừa nghĩ tới chuyện này có thể khiến Hàn Nhã Thanh khó chịu, trong lòng Bùi Doanh lại thoải mái hơn một chút.

Mọi chuyện cô làm đều chỉ vì đả kích Hàn Nhã Thanh, chỉ cần có thể đả kích cô ta, là cô mãn nguyện rồi.

“Nhưng nói thế nào, thì chuyện này cũng được giải quyết rất suôn sẻ, chỉ cần ông cụ Dương tổ chức họp báo, công khai tin kết hôn, thì sẽ chẳng còn ai so đo chuyện cô bị bảo vệ Dương thị ném ra ngoài vào lúc trước, ngược lại nhờ chuyện này, mà danh tiếng của cô sẽ tăng vọt, có Dương Tầm Chiêu ủng hộ phía sau cô, nói không chừng người trong Quỷ Vực Chi Thành cũng sẽ kiêng kỵ, tôn trọng cô hơn, đây đúng là một mũi tên trúng tới mấy đích.” Trịnh Hùng rất hài lòng với chuyện này, rõ ràng anh ta không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ đến thế.

“Tôi không ngờ ông bà cụ Dương lại đồng ý sảng khoái như thế.” Trước khi tới đây Trịnh Hùng luôn rất lo lắng, anh thật sự không ngờ ông bà cụ Dương chưa hề hỏi han Dương Tầm Chiêu đã định đoạt chuyện kết hôn ngay.
Loading...

Bùi Doanh mỉm cười, nhưng rõ ràng nụ cười hơi sâu xa: “Chắc chắn bọn họ sẽ đồng ý.”

Trước khi tới đây cô đã chuẩn bị đầy đủ rồi, nên cô chắc chắn ông bà cụ Dương sẽ đồng ý.

“Ông bà cụ Dương rất dễ nói chuyện, đợi tôi gả cho Dương Tầm Chiêu rồi, chắc cũng có thể sống tốt với họ.” Trình Nhu Nhu nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, thì cũng không nhịn được xen vào một câu, lúc nãy ở nhà họ Dương, vừa nhắc đến chuyện kết hôn, ông bà cụ Dương liền đồng ý, làm Trình Nhu Nhu cảm thấy bọn họ rất dễ nói chuyện.

Trịnh Hùng và Bùi Doanh cùng liếc nhìn Trình Nhu Nhu, ánh mắt hai người đều hiện rõ vẻ ngạc nhiên, người phụ nữ này ngu xuẩn đến mức nào vậy, không ngờ cô ta lại cảm thấy ông bà cụ Dương là người dễ nói chuyện?

Nếu không phải ông bà cụ Dương cảm thấy, để Dương Tầm Chiêu cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành sẽ có lợi hơn nhà họ Đường, thì làm sao bọn họ có thể đồng ý?

Người như Trình Nhu Nhu mà cũng muốn chung sống yên ổn với ông bà cụ Dương? Đến lúc đó chỉ sợ cô ta sẽ bị bán đi để giúp họ kiếm tiền ấy chứ?

Hai người đó là cáo già chính hiệu.

“Sao thế? Hai người nhìn tôi như vậy làm gì?” Trình Nhu Nhu vẫn chưa nhận ra vấn đề, nhìn hai người với vẻ mặt ngây thơ rồi dò hỏi.

Bùi Doanh khẽ nhếch miệng cười, không nói gì, chỉ dời ánh mắt sang chỗ khác ngay, Trịnh Hùng cũng quay đầu lại, tiếp tục lái xe của mình.

Rõ ràng hai người đều không muốn phí lời với Trình Nhu Nhu, dù họ có nói ra, thì cô ta cũng chẳng hiểu.

Nhà họ Dương.

“Giờ tôi sẽ liên lạc với phóng viên ngay, để tổ chức buổi họp báo, công khai chuyện kết hôn.” Ông cụ Dương đợi bọn họ rời đi rồi, mới đi gọi điện.

Bà cụ Dương nghĩ tới lúc nãy bọn họ đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, trực tiếp định đoạt hôn sự này, đối phương còn là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, hai người đã hứa sẽ tổ chức họp báo công khai chuyện kết hôn, tất nhiên giờ phải làm rồi.

“Tầm Chiêu vẫn chưa biết chuyện này, tôi hơi lo rằng thằng bé sẽ không đồng ý, đến lúc đó nó lại trách chúng ta.” Bà cụ Dương ngồi im ở đó, vẻ mặt hiện rõ sự phiền muộn, giờ bà mới nghĩ tới việc Dương Tầm Chiêu không đồng ý à, chẳng lẽ lúc bà đồng ý hôn sự này lại không hề nghĩ đến?

“Chúng ta làm vậy là muốn tốt cho nó, nó có tư cách gì mà trách chúng ta, đối phương là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, người có thân phận hiển hách như vậy, cả thành phố A, thậm chí là cả nước cũng chẳng tìm ra người thứ hai, nó nên cảm kích chúng ta mới phải.” Ông cụ Dương dùng cách nghĩ của mình để suy xét Dương Tầm Chiêu như một lẽ đương nhiên.


“Tôi nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành luôn độc thân, chưa từng kết hôn, đến giờ mới tìm lại được cô công chúa này, cô ta là con nối dõi duy nhất của thành chủ, đến lúc đó chắc chắn toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành sẽ thuộc về cô ta, công chúa ngây thơ, yếu đuối như thế, đến lúc đó toàn bộ Quỷ Vực Chi Thành sẽ thuộc về Dương Tầm Chiêu và nhà họ Dương chúng ta.” Rõ ràng ông cụ Dương đã sớm suy nghĩ ổn thỏa, nên trước đó mới đồng ý sảng khoái cuộc hôn nhân này.

“Ông nói rất đúng, nhưng giữa Tầm Chiêu và Hàn Nhã Thanh vẫn còn vương vấn chưa dứt ra được, hơn nữa bọn chúng còn có một cô con gái, chúng ta phải xử lý chuyện này thế nào?” Rõ ràng điều bà cụ Dương thật sự lo lắng không phải Dương Tầm Chiêu, mà là mấy chuyện khác.

“Chuyện này có gì khó, cứ bắt đứa nhỏ đó về đây, tách triệt để con bé khỏi Hàn Nhã Thanh, sau này không cho bọn chúng gặp mặt nhau nữa.” Ông cụ Dương cảm thấy chuyện này chẳng là gì cả, chia cắt mẹ con người khác, mà ông nói như một lẽ đương nhiên.

Dù gì ông cụ Dương cũng từng làm chuyện này rồi, năm đó, là do ông ép mẹ Dương Tầm Chiêu phải rời đi, còn không cho phép hai mẹ con gặp mặt nhau.

Mà lúc đó, mẹ Dương Tầm Chiêu là vợ được Dương Bạc Vệ cưới hỏi đàng hoàng.

Huống chi là Hàn Nhã Thanh đã ly hôn với Dương Tầm Chiêu.

“Nhưng giờ chúng ta không tìm được đứa trẻ đó, tôi nghi ngờ Hàn Nhã Thanh đã giấu con bé đi rồi, có lẽ cô ta định dùng đứa bé để ép Tầm Chiêu, hôm đó ở công ty, tôi đã nhìn thấy thằng bé rất xem trọng đứa trẻ đó, nên tôi rất lo lắng.” Trên mặt bà cụ Dương hiện rõ sự nghiêm nghị, khẽ nhíu mày lại, rồi từ tốn bổ sung: “Nếu giờ để lộ chuyện đứa trẻ, e rằng sẽ ảnh hưởng đến việc chúng ta thông gia với Quỷ Vực Chi Thành, không dễ gì thanh chủ mới tìm lại được một cô con gái như vậy, chắc chắn ông ta sẽ xem cô ta như bảo bối, nếu ông ta biết Tầm Chiêu có một đứa con gái, nói không chừng sẽ không đồng ý gả công chúa cho nhà họ Dương.”

“Chúng ta đã ký vào giấy đăng ký kết hôn rồi, nên không sợ bọn họ thất hứa.” Ông cụ Dương sửng sốt một lát, rồi chợt nhớ ra chuyện này, ông cảm thấy giấy đăng ký kết hôn thật sự rất hữu ích.

“Nhưng thành chủ Quỷ Vực Chi Thành vẫn chưa ký vào giấy đăng ký kết hôn, nếu giờ chúng ta tổ chức họp báo, liệu Hàn Nhã Thanh biết được Tầm Chiêu sắp kết hôn, rồi đến lúc đó ngộ nhỡ cô ta dẫn đứa bé đến phá rối thì làm thế nào?” Bà cụ Dường càng nhíu chặt mày, rõ ràng đây mới là điều bà lo lắng nhất.

“Cô ta dám, nếu cô ta dám tới phá rối, chắc chắn tôi sẽ sai người trừ khử cô ta.” Sắc mặt ông cụ Dương u ám, giọng điệu hung tàn đó đã nói rõ ông không nói đùa.

“Nếu chúng ta đợi tới khi cô ta thật sự tới phá rối, thì e rằng đã muộn rồi, không còn kịp nữa.” Bà cụ Dương khẽ híp mắt lại, vẻ mặt hơi u ám.

“Vậy bà nói thử xem chúng ta phải làm thế nào? Chẳng lẽ chúng ta không tổ chức họp báo? Không công khai chuyện kết hôn? Lúc nãy tôi đã đồng ý với Quỷ Vực Chi Thành rồi, nếu chúng ta không làm mấy chuyện này, e rằng bên đó sẽ có ý kiến, hơn nữa chúng ta phải tổ chức họp báo công khai, đến lúc đó Quỷ Vực Chi Thành muốn nuốt lời cũng phải cân nhắc đến hậu quả.” Rõ ràng giờ ông cụ Dương hơi tức giận: “Hàn Nhã Thanh này đúng là yêu tinh hại người âm hồn không tan.”

“Chúng ta nhất định phải nghĩ cách mau chóng tìm ra Hàn Nhã Thanh.” Bà cụ Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ một lúc, sắc mặt cũng thâm trầm hơn: “Ông phái nhiều người ra ngoài tìm kiếm khắp nơi đi, một khi tìm được Hàn Nhã Thanh, thì bắt thẳng cô ta về đây, tất nhiên nếu có thể tìm thấy đứa trẻ kia, thì cùng dẫn về đây luôn.”

“Được, tôi sẽ làm theo lời bà.” Ông cụ Dương không hề do dự, đồng ý ngay.

Ông cụ Dương ngừng một lát, thấy trong phòng không có người ngoài, thì nói nhỏ: “Bà nói thử xem, lần này chúng ta có nên giải quyết thẳng Hàn Nhã Thanh không?”

“Chuyện này vẫn chưa đến mức gây ra án mạng.” Bà cụ Dương khẽ mím môi, ngẫm nghĩ một lúc, rồi trầm giọng nói: “Chẳng phải trong các ngôi làng nhỏ ở vùng núi xa xôi có rất nhiều người mua bán phụ nữ à? Không bằng chúng ta nghĩ cách bán cô ta tới mấy nơi đó, để cô ta không bao giờ quay lại được nữa! Chỉ như vậy mới có thể diệt trừ hậu hoạ mãi mãi!”
“Hàn Nhã Thanh xấu xí như vậy, e là không có ai cần đâu.” Ông Dương nhếch môi, lời nói có sự chế giễu không thể rõ ràng hơn nữa.

“Yên tâm, sẽ có người cần thôi, những người đó mua phụ nữ về đều là để nối dõi tông đường, không cần xinh đẹp đâu.” Lúc này giọng của bà Dương rõ ràng có hơi thấp, nhưng vẫn rất rõ ràng.

Vì vậy, như này là bà Dương hoàn toàn không quan tâm đến việc Hàn Nhã Thanh còn sống hay đã chết, bà Dương biết rõ đám người hung tàn trên núi đó mua phụ nữ về là để nối dõi tông đường, Hàn Nhã Thanh không thể sinh con, nếu đến lúc đó mà Hàn Nhã Thanh không sinh được, vậy hậu quả chắc chắn sẽ rất thảm, rất thảm.

Không thể không nói, nói về độ ác độc, bà Dương hơn ông Dương là điều không thể nghi ngờ, quả thực là rất ác độc, quá ác độc rồi!!

“Nhưng Hàn Nhã Thanh không thể sinh con mà.” Ông Dương ngơ ra, vô thức nói một câu, ông Dương đã nghĩ đến cả hậu quả của việc này rồi.

“Việc không thể sinh con không thể nhìn vẻ bề ngoài mà phán đoán được, chỉ cần tìm một nơi đáng tin, không để nó chạy về là được rồi.” Lúc này ánh mắt bà Dương rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như không thể tìm ra điểm khác thường nào, rất rõ ràng bà Dương không hề cảm thấy mình làm chuyện này quá đáng đến nhường nào, chỉ e là trong mắt bà ta còn sẽ cảm thấy là do Hàn Nhã Thanh tự mình chuốc lấy.

“Được, vậy cứ làm theo lời bà nói.” Lúc ông Dương nói lời này lại còn mỉm cười, cũng không biết là đã nghĩ đến chuyện vui gì.

“Vậy bé gái đó ông tính làm thế nào?” Bà Dương nghĩ đến đứa bé kia, chuyện của đứa bé cũng buộc phải giải quyết nhanh chóng.

“Đưa con bé về nước đi, rồi tìm người chăm sóc cho nó, đừng để nó tiếp xúc với người khác.” Ông Dương gần như không nghĩ nhiều, nói thẳng ra quyết định của mình, trực tiếp đưa đứa bé đi, sau đó tìm người chăm sóc, còn không để đứa bé tiếp xúc với người ngoài, vì vậy sự chăm sóc mà ông Dương nói thật ra cũng chỉ là giám sát mà thôi.

“Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy, như vậy đối với Tầm Chiêu, đối với đứa bé đều là tốt nhất.” Bà Dương khẽ thở dài một hơi.
Loading...


Đó là con của Tầm Chiêu, cũng là con cháu của nhà họ Dương bọn họ, nói thật bà ta cũng có chút không nỡ, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, có một số chuyện bọn họ bắt buộc phải làm.

Đợi Tầm Chiêu cưới được công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, đến lúc đó tự nhiên sẽ có con của hai đứa, lúc đó cháu trai cháu gái bọn họ cũng sẽ không thiếu.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà ông Dương và bà Dương đã thay người khác quyết định số mệnh của họ.

Lúc này quản gia đứng ở bên ngoài cửa, giọng nói của ông Dương và bà Dương tuy không lớn, nhưng quản gia vẫn nghe được chút ít, nội dung đại khái đều đã nghe rõ rồi.

Quản gia chỉ cảm thấy sợ hãi, toàn thân lạnh lẽo, không ngờ ông chủ và bà chủ lại muốn hại mợ chủ, hơn nữa còn đưa cô chủ nhỏ đi?

Chuyện của cô chủ nhỏ, bây giờ quản gia cũng mới biết, nhất thời quản gia không dám tin vào tai của mình, sao lại có người tàn nhẫn như vậy, cô chủ nhỏ là con của cậu chủ, là dòng máu của nhà họ Dương, ông chủ và bà chủ sao có thể tàn nhẫn với cô chủ nhỏ như vậy?

“Bây giờ tôi sẽ cho người đi tìm bọn họ, một khi tìm được sẽ đưa thẳng về đây, bất kể là người lớn hay đứa bé.” Ông Dương thương lượng với bà Dương xong, bèn lấy điện thoại gọi điện.

“Chuyện này nhất định không được để Tầm Chiêu biết, vì vậy ông phải tìm người đáng tin nhất bên cạnh ông đấy.” Bà Dương không kìm được mà nhắc nhở một tiếng.

“Cái này đương nhiên là tôi biết rồi, tôi sẽ không để Tầm Chiêu biết chuyện này đâu.” Ông Dương rất tự tin mà đáp, rồi bắt đầu gọi điện thoại.

Sau khi kết nối máy, ông Dương lập tức dặn dò đối phương đi tìm người, tìm Hàn Nhã Thanh và cả con của Hàn Nhã Thanh.

Quản gia đứng ngoài cửa muốn lặng lẽ rời đi, gọi điện thoại cho cậu Dương, bảo cậu Dương nhắc nhở mợ chủ và cô chủ nhỏ phải chú ý an toàn.

Chỉ là có thể do ban nãy quản gia bị cuộc trò chuyện của ông Dương và bà Dương dọa sợ, lúc quay người không chú ý đến tình hình ở phía sau, lập tức chạm phải bình hoa ở đằng sau.

Lúc quản gia tỉnh táo lại thì đã xong chuyện rồi, bình hoa rơi thẳng xuống đất, vỡ tan tành.

Bình hoa vỡ không phải vấn đề nghiêm trọng nhất, bây giờ vấn đề nghiêm trọng nhất là tiếng bình hoa vỡ quá lớn, đã làm kinh động đến ông Dương và bà Dương ở bên trong.

“Ai đó? Ai đang ở ngoài?” Lúc này ông Dương gần như đã gọi xong điện thoại rồi, những điều nên dặn dò thì đều đã dặn dò, đột nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài, sắc mặt của ông Dương lập tức thay đổi.

Ánh mắt của bà Dương cũng thay đổi rõ ràng.

Chuyện ban nãy bọn họ bàn luận, nếu bị người khác nghe thấy, vậy thì không hay rồi.

“Là tôi.” Quản gia biết mình không thể rời đi được, tay chân ông ta đã già nua cả rồi, không thể đi nhanh được, hơn nữa khắp nơi nhà họ Dương đều có camera giám sát, cho dù bây giờ ông ta rời đi, cũng sẽ bị bắt lại nhanh thôi.


Quản gia đành phải miễn cưỡng bước vào phòng khách.

“Ông ở bên ngoài làm gì? Ông qua đây bao lâu rồi?” Ông Dương nhìn quản gia, ánh mắt rõ ràng có vẻ lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh lẽo.

“Tôi mới tới, không cẩn thận làm vỡ bình hoa rồi.” Lúc này quản gia vẫn còn sợ hãi với chuyện ban nãy mình nghe được, nên đã vô thức nói dối.

“Không phải bảo ông đi tiễn khách sao? Tiễn khách cũng không cần lâu đến vậy chứ?” Ông Dương lạnh lùng nhìn thẳng vào quản gia, rõ ràng không tin lời quản gia nói.

“Tôi tiễn khách xong có đi dạo trong vườn một lúc.” Quản gia thầm hít sâu một hơi, khống chế lại sự hoảng loạn trong lòng, ban nãy ông ta đi tiễn khách, vốn định nhân cơ hội gọi điện cho cậu chủ, nhưng ông ta không mang theo máy, điện thoại của ông ta ở phòng khách, nên tiễn khách xong ông ta đã lập tức quay trở về, muốn về phòng khách lấy điện thoại… rồi gọi điện cho cậu chủ

Nhưng quản gia không thể ngờ được, ông ta lại nghe được một cuộc nói chuyện đáng sợ đến vậy.

“Ông Mạnh, ông làm ở nhà họ Dương được hơn bốn mươi năm rồi nhỉ? Chúng tôi cũng hiểu ông, ông nói dối tôi vẫn luôn nhìn ra, ban nãy ông nghe thấy cả rồi đúng không?” Bà Dương lại nói thẳng ra, hiển nhiên bà ta cũng rất nghi ngờ ban nãy quản gia đã nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Tôi, tôi không…” Quản gia cúi thấp đầu, không dám nhìn bà Dương, có lúc bà Dương còn tinh tế và thông minh hơn ông Dương.

Quản gia thật sự sợ bị bà Dương nhìn thấu.

“Được rồi, tôi thấy ông cũng mệt rồi, mấy ngày sau ông cứ ở trong phòng nghỉ ngơi đi.” Bà Dương nhìn lúc vẻ lúc này của quản gia, càng thêm chắc chắn ban nãy quản gia đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, chuyện ban nãy tuyệt đối không thể truyền ra ngoài, tuyệt đối không thể để Tầm Chiêu biết, vì vậy ý của bà Dương có nghĩa là sẽ giam lỏng quản gia.

Tâm trạng quản gia trùng xuống, ông ta làm ở nhà họ Dương bao nhiêu nam, đương nhiên biết lời nói của bà Dương lúc này có ý gì.

Quản gia biết trong tình huống như vậy cũng không tới lượt ông ta từ chối, chỉ là ông ta không thể gọi điện cho cậu chủ, không thể thông báo cho cậu chủ nữa.

“Chắc chắn ban nãy ông ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của hai chúng ta, không thể cứ nhốt ông ta lại được chứ?” Sau khi quản gia bị đưa đi, sắc mặt ông Dương lập tức trầm xuống.

“Giải quyết xong chuyện này đã rồi tính tiếp.” Bà Dương không trả lời thẳng, bà Dương cũng biết không thể cứ nhốt quản gia lại được, nhưng bây giờ là thời điểm quan trọng, tuyệt đối không thể có bất cứ điều ngoài ý muốn gì được.

“Bây giờ tôi đã cho người đi tìm Hàn Nhã Thanh và đứa bé đó rồi, đợi bọn họ tìm được sẽ lập tức đưa về đây, vì vậy phía bên Hàn Nhã Thanh chúng ta không cần lo lắng nữa.” Ông Dương cũng không nói thêm về chuyện của quản gia nữa, dù sao cũng đã nhốt lại rồi, không có gì phải lo lắng nữa cả, bây giờ chuyện quan trọng nhất vẫn là phải liên hôn với Quỷ Vực Chi Thành.

Bất kể như thế nào, chuyện liên hôn này tuyệt đối không thể bị ảnh hưởng được.

“Vậy bây giờ chúng ta gọi phóng viên tới, mở họp báo công bố hôn sự đi, trước đó chúng ta đã đồng ý với Quỷ Vực Chi Thành, hơn nữa chuyện công chúa buổi sáng bị Dương thị ném ra khỏi cửa cũng cần giải quyết nhanh chóng, vì vậy chuyện mở họp báo không thể chậm trễ, chúng ta buộc phải để Quỷ Vực Chi Thành nhìn thấy thành ý của chúng ta.” Lúc này bà Dương giống hệt với ông Dương, đều lo chuyện của Quỷ Vực Chi Thành nhất.

“Đúng, bà nói đúng, chuyện này tuyệt đối không thể kéo dài, nhất định phải khiến thành chủ của Quỷ Vực Chi Thành thấy được thành ý của chúng ta, hơn nữa vừa mở họp báo thì công bố hôn sự luôn, chuyện này cũng xem như được định xong rồi, tránh để đến lúc đó thành chủ không muốn còn gây thêm chuyện khác nữa.” Ông Dương gật đầu lia lịa đáp, chuyện này ông ta cũng sốt ruột giống bà Dương.

Có lẽ ông ta còn sốt ruột hơn bà Dương, sốt cuộc có được mọi thứ của Quỷ Vực Chi Thành.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom