• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Full Hot Truyện Cô Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu - Hàn Thanh Nhã (31 Viewers)

  • Chương 1152-1156

Lúc này giọng của cậu ba Dương trầm thấp, thậm chí làm cho người ta cảm giác áp lực.

Mà hiện tại trong mắt cậu ba Dương vô cùng phức tạp, có rất nhiều cảm xúc, có biết ơn, có vui vẻ, có kích động, cũng có áy náy.

Lúc này trong mắt anh có rất nhiều tình cảm cho nên vô cùng phức tạp.

Mấy năm nay một mình cô mang theo hai đứa nhỏ, hơn nữa cô còn chăm sóc hai đứa nhỏ tốt như thế, dạy dỗ hai đứa nhỏ rất tài giỏi, mà anh lại hoàn toàn không biết chuyện gì, mấy năm nay một mình cô rất vất vả.

Sau này anh sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cô, ở bên cạnh bọn họ, anh sẽ che mưa che gió cho bọn họ, anh sẽ cho bọn họ một cuộc sống bình an.

Đường Minh Hạo nghe Dương Tầm Chiêu mấy câu này thì khuôn mặt nhỏ vốn bình tĩnh cũng thay đổi.

Thật ra cậu không quá bài xích Dương Tầm Chiêu, ngược lại đáy lòng rất khao khát tình yêu của Dương Tầm Chiêu —— Tình thương của ba.

Từ nhỏ cậu biết mình không có ba, nhưng cậu rất hiểu chuyện, cũng không sẽ làm phiền mẹ vì chuyện này, cậu cũng chưa bao giờ hỏi những chuyện liên quan đến ba ở trước mặt mẹ, cậu sợ mẹ sẽ đau lòng.

Cậu vẫn luôn giả vờ không thèm để ý, không quan tâm, cậu nói mình không có ba cũng không sao, cậu vẫn có thể sống tốt, rất tốt, thậm chí tốt hơn người khác.

Không có ba, cậu vẫn có thể chăm sóc cho em gái, vẫn có thể bảo vệ mẹ.

Mặc dù bên ngoài cậu giả vờ kiên cường, nhưng lúc cậu nhìn thấy đứa trẻ khác được ba nắm tay, hoặc là ôm, cậu nhìn thấy đứa trẻ khác có ba yêu thương thì trong lòng vẫn khao khát, khao khát tình thương của ba.

Nhưng cậu biết mình không có, hơn nữa cũng sẽ không có, cho nên cho dù cậu hâm mộ, khao khát, cậu vẫn muốn giả vờ không để ý.
Loading...

Lúc cậu biết được người mẹ kết hôn là ba ruột của mình thì trong lòng cậu rất vui vẻ, cũng rất kích động, cậu cũng có ba, hơn nữa đó là ba ruột, cho nên cậu không cần lo lắng ba sẽ không chấp nhận mình.

Nhưng sau đó cậu nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói không thích trẻ con trên tivi, thậm chí Dương Tầm Chiêu còn nói chán ghét trẻ con, còn nói nhà họ Dương không có trẻ con.

Lúc ấy bạn học nhỏ Đường Minh Hạo có tâm trạng phức tạp, có thất vọng, có tức giận, nhưng càng lo lắng, thậm chí có chút sợ hãi, cậu sợ ba không thích mình, cậu sợ ba sẽ vứt bỏ bọn họ.

Cho nên cậu mới cố ý nói muốn thử thách Dương Tầm Chiêu, hiện tại Dương Tầm Chiêu đã hoàn toàn thông qua thử thách của cậu.

Dương Tầm Chiêu yêu mẹ, Dương Tầm Chiêu cũng thật sự thương mẹ.

Chỉ cần Dương Tầm Chiêu đối xử tốt với mẹ là được, Dương Tầm Chiêu không nhận cậu cũng không quan trọng, cậu cũng có thể tự nuôi sống bản thân!!

Đường Minh Hạo dời tầm mắt đi chỗ khác, sau đó chậm rãi cúi đầu xuống.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy phản ứng của Đường Minh Hạo thì con ngươi hơi lóe lên, đối với đứa con trai này thì anh thật sự không biết nên làm gì bây giờ.

"Được rồi, anh nghĩ cách giải quyết vấn đề với con trai đi, con trai đã tố cáo với em, chuyện này rất nghiêm trọng." Hàn Nhã Thanh nghe anh những lời này thì trong lòng rất cảm động, hiếm khi Dương Tầm Chiêu nói mấy lời như thế, nhưng hiện tại chuyện của con trai vẫn chưa được giải quyết.

Hiện tại Đường Minh Hạo ở bên cạnh Dương Tầm Chiêu, Dương Tầm Chiêu cứ trò chuyện với cô cũng không thích hợp, nên giải quyết vấn đề với con trai trước.

"Ừ, anh biết rồi." Dương Tầm Chiêu thở dài một hơi, từ trưc" đến nay cậu ba Dương luôn làm mưa làm gió trên thương trường phát hiện mình đối diện với con trai lại có chút luống cuống, không biết bắt đầu từ đâu.

Nhưng đây là con trai của anh, con trai ruột, mà lúc trước dưới tình huống chưa biết rõ anh đã bắt cóc con trai mình, cho nên anh phải tự mình nghĩ cách giải quyết.

Dương Tầm Chiêu cúp máy xong thì nhìn về phía Đường Minh Hạo, anh thấy Đường Minh Hạo đang cúi đầu, vô cùng yên tĩnh ngồi ở đó, điều này làm cho Dương Tầm Chiêu có chút đau lòng, cũng làm cho Dương Tầm Chiêu càng luống cuống.

Đường Minh Hạo nhìn thấy Dương Tầm Chiêu cúp máy thì cũng chỉ nhìn anh như vậy, không nói lời nào, Đường Minh Hạo không nhịn được mím môi.

Đường Minh Hạo còn cố ý hơi xoay người, từ đối mặt với Dương Tầm Chiêu thành đứng quay lưng với Dương Tầm Chiêu, hành động này của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo mang theo sự ghét bỏ và bài xích.

Dương Tầm Chiêu thầm thở dài trong lòng, xem ra đứa con trai này rất bài xích anh.

Trong tình huống như vậy, thái độ bài xích của bạn học nhỏ Đường Minh Hạo chứng tỏ đây không phải là lúc thích hợp giải quyết, hơn nữa cũng không thích hợp nói chuyện.

"Ba đưa con về nhà họ Đường?" Dương Tầm Chiêu suy nghĩ, sau đó mới thử hỏi, anh cho người bắt cóc Đường Minh Hạo ở nhà họ Đường đến đây, nhà họ Đường vẫn chưa biết chuyện gì, đương nhiên quan trọng nhất là cậu ba Dương cảm thấy Đường Minh Hạo muốn quay về nhà họ Đường.

Đối mặt với chuyện đột nhiên có thêm một đứa con trai, cậu ba Dương nghĩ cần phải đi từng bước một, không thể quá vội vàng, dù sao đứa con trai này của anh không dễ dỗ giống như đứa trẻ khác, đứa con trai này của anh rất thông minh, rất có lập trường lại còn có rất nhạy cảm.

Dương Tầm Chiêu thấy đến bây giờ đứa con trai này vẫn chưa chấp nhận anh.

Chuyện này không thể gấp gáp, anh cũng không vội vàng, con trai là của anh, con trai ruột, anh sẽ làm cho bạn học nhỏ Đường Minh Hạo tâm phục khẩu phục chấp nhận anh.

Đường Minh Hạo nhanh chóng ngước mắt nhìn Dương Tầm Chiêu một cái, khóe môi hơi mím lại không nói gì.

Dương Tầm Chiêu ngầm cho rằng cậu đồng ý: "Đi thôi, ba đưa con trở về."


Lúc này Đường Minh Hạo không nhìn Dương Tầm Chiêu mà cất bước đi ra ngoài, quả nhiên Dương Tầm Chiêu không thích cậu.

Nếu Dương Tầm Chiêu ghét bỏ cậu như vậy, vội vàng muốn đưa cậu đi thì cậu cũng không thể tiếp tục ở lại chỗ này làm phiền người ta.

"Cứ đi như vậy sao? Không chơi thêm một chút?" Cố Ngũ có chút ngây người, lúc trước anh ta dùng hết mọi cách cầu xin muốn đưa nhóc con này về, nhưng nhóc con này không hề nể mặt anh ta.

Hiện tại cứ trở về như thế? Hơn nữa cậu chủ nhỏ ngoan ngoãn như thế?

Quả nhiên vẫn là lão đại lợi hại.

Đường Minh Hạo đúng lúc đi đến cửa nghe thấy Cố Ngũ nói thì nhanh chóng nhìn qua, tức giận trừng mắt nhìn Cố Ngũ một cái, Đường Minh Hạo thông minh thế nào cũng chỉ là một đứa trẻ, vẫn có tính cách trẻ con.

"Sao vậy? Tôi nói sai gì sao?" Cố Ngũ đột nhiên bị cậu trừng mắt thì ngây người, vừa rồi anh ta nói sai gì sao?

Vì sao cậu chủ nhỏ trừng mắt với anh ta như thế? Nói thật cậu chủ nhỏ trừng mắt với anh ta làm cho trong lòng anh ta rất lo lắng.

"Tôi vẫn chưa tha thứ cho chú, chuyện chú bắt cóc tôi vẫn chưa xong đâu." Trong lòng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo rất buồn bực, lửa giận không có chỗ thoát ra, Cố Ngũ lại đâm đầu vào.

"Không phải, chuyện này không liên quan đến tôi, không phải nói oan có đầu nợ có chủ sao?" Cố Ngũ trợn mắt, rất khiếp sợ, không phải vừa rồi mọi chuyện đã sáng tỏ rồi sao, lão đại giao cho anh ta làm, anh ta vô tội.

Sao cậu chủ nhỏ có thể đẩy toàn bộ trách nhiệm lên đầu anh ta chứ?

Cậu chủ nhỏ không dám tính sổ với lão đại, cho nên chỉ có thể trút giận lên anh ta sao?

Vì sao người xui xẻo luôn là anh ta chứ?

Không công bằng!

Cố Ngũ vừa định kháng nghị, sau đó anh ta đối diện với ánh mắt của lão đại nhà mình, mặc dù lão đại không trừng mắt giống như cậu chủ nhỏ, nhưng ánh mắt của lão đại còn đáng sợ hơn cậu chủ nhỏ gấp mười lần, Cố Ngũ chỉ có thể nuốt lời muốn nói xuống bụng.

Anh ta không thể đắc tội với cậu chủ nhỏ, anh ta cũng không thể đắc tội với lão đại, cho nên anh ta vẫn nên im lặng. Xui xẻo thì xui xẻo, còn tốt hơn là mất mạng!!

Dương Tầm Chiêu đưa Đường Minh Hạo đến trước xe của mình, Dương Tầm Chiêu mở khóa, Đường Minh Hạo đứng trước xe nhưng không lên xe cũng không nói lời nào.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nhớ tới lúc em gái và Dương Tầm Chiêu nhận nhau, lúc đó Dương Tầm Chiêu vẫn luôn ôm em gái, Dương Tầm Chiêu đưa em gái lên xe.

Khi đó Dương Tầm Chiêu vô cùng dịu dàng cũng rất vui vẻ, không hề giống như bây giờ.

Cho nên Dương Tầm Chiêu không phải không thích trẻ con, Dương Tầm Chiêu thích em gái, chỉ không thích cậu.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì tâm trạng càng không tốt.

"Sao vậy? Không phải về nhà sao? Lên xe." Dương Tầm Chiêu đứng ở bên cạnh nhìn cậu, cậu ba Dương đối xứ với con trai không hề nhẹ nhàng và tinh tế giống như với công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ.

Trong mắt cậu ba Dương, con trai và con gái không giống nhau, có thể cưng chiều vô bờ bến con gái, nhưng không thể quá nuông chiều con trai.

Cho nên lúc này cậu ba Dương không những không đối xử dịu dàng giống như công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, mà giọng nói của anh còn có chút nghiêm khắc, sự uy nghiêm của người làm ba.
Đường Minh Hạo chỉ có năm tuổi, nhưng suy nghĩ của cậu đã vượt xa đứa bé năm tuổi, hơn nữa vừa rồi Đường Minh Hạo còn cho người Diêm Môn đào hố bẫy anh, năng lực của Đường Minh Hạo thật sự rất lớn, vì thế trong tiềm thức của Dương Tầm Chiêu không xem Đường Minh Hạo là đứa trẻ năm tuổi.

Dương Tầm Chiêu công nhận năng lực của Đường Minh Hạo, cũng là sự tôn trọng của Dương Tầm Chiêu đối với Đường Minh Hạo.

Nếu là ngày thường, Đường Minh Hạo chắc chắn hiểu được, nhưng lúc này trái tim của cậu chủ nhỏ Đường Minh Hạo trở thành thủy tinh, còn có bệnh công chúa, cho nên Đường Minh Hạo nghe thấy giọng điệu nghiêm khắc của Dương Tầm Chiêu thì vô cùng tủi thân.

"Tôi không cần ông đưa tôi về nhà." Đường Minh Hạo chỉ là một đứa bé năm tuổi, cũng sẽ có tính cách của trẻ con, nhưng từ trước đến nay Đường Minh Hạo luôn hiểu chuyện, cậu chưa từng ầm ĩ như vậy ở trước mặt Hàn Nhã Thanh.

"Tôi nói chú đưa tôi về." Đường Minh Hạo nhìn thấy Cố Ngũ đang xem náo nhiệt thì nói với Cố Ngũ: "Chú, chú đưa tôi về nhà."

"Hả? À..." Cố Ngũ không nhịn được tò mò đi ra xem náo nhiệt, Cố Ngũ không nghĩ tới xảy ra chuyện như vậy, hai ba con này đang giận dỗi? Sau đó anh ta lại trở thành nơi trút giận, anh ta rảnh rỗi đi xem náo nhiệt làm gì?

Nhưng vừa rồi cậu chủ nhỏ ngoan như vậy, nghe lời lão đại như thế, vì sao lúc này lại ầm ĩ khó chịu?

Cố Ngũ nhìn về phía lão đại nhà mình, không hề bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh băng đông cứng chết người của lão đại nhà mình, Cố Ngũ theo bản năng bắt đầu lùi về phía sau, sớm biết rằng có tình huống này thì đánh chết anh ta cũng sẽ không đến xem náo nhiệt.

Hy vọng hiện tại rời đi vẫn còn kịp.
Loading...


"Chú đừng đi, chú đưa tôi về, chú cho người bắt cóc tôi đến đây, chú có trách nhiệm đưa tôi về." Đường Minh Hạo nhìn Cố Ngũ muốn chạy đi thì gọi anh ta lại, thật ra trong lòng Đường Minh Hạo cũng không phải muốn Cố Ngũ đưa cậu về nhà, Đường Minh Hạo đang giận dỗi Dương Tầm Chiêu nên lúc Đường Minh Hạo nói lời này còn lặng lẽ nhìn về phía Dương Tầm Chiêu.

"Đây là ý của lão đại, lão đại nói tôi làm, cho nên cậu phải tìm lão đại tính sổ." Cố Ngũ nói xong thì lập tức rời đi, anh ta không ngốc, lúc này anh ta không rời đi thì sẽ gặp xui xẻo.

"Lên xe đi." Dương Tầm Chiêu lại nhìn về phía Đường Minh Hạo, lúc này giọng nói dịu lại một chút, nhưng so với lúc cậu ba Dương đối xử với công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ thì vẫn kém rất nhiều!!

Cố Ngũ đã đi rồi, Đường Minh Hạo cũng không thể trông chờ ai khác, tuy rằng lúc này trong lòng Đường Minh Hạo rất không vui cũng không thể không lên xe.

Thật ra trong lòng Đường Minh Hạo cũng muốn Dương Tầm Chiêu đưa mình trở về, Đường Minh Hạo tức giận là vì thái độ của Dương Tầm Chiêu đối với cậu, Dương Tầm Chiêu dịu dàng với em gái như thế, lúc đó Dương Tầm Chiêu vẫn luôn ôm em gái không buông tay.

Vì sao anh đối với cậu lại khác hoàn toàn như thế?!

Đường Minh Hạo ngồi ở ghế sau, khuôn mặt nhỏ nặng nề, khóe môi mím chặt, không nói lời nào, ai cũng thấy được cậu đang không vui.

Dương Tầm Chiêu không nói gì cũng không dỗ cậu, cậu ba Dương vẫn không biết cách dỗ dành trẻ con.

Không, phải nói là cậu ba Dương không biết cách dỗ dành bé trai, cậu ba Dương biết rõ cách đối xử với công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ, lần đầu tiên gặp mặt cậu ba Dương đã lừa Đường Vũ Kỳ đứng về phía mình.

Đương nhiên quan trọng là công chúa nhỏ Đường Vũ Kỳ vốn không bài xích, không mâu thuẫn với anh.

Dương Tầm Chiêu không lái xe đến cửa sau mà chạy đến cửa trước, vừa rồi Cố Ngũ nói những người mai phục đã rút lui, nếu bọn họ đã rút lui thì chắc chắn không để lại hố bẫy, cho nên Dương Tầm Chiêu có thể yên tâm rời đi.

Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu lái xe đến cửa chính thì có chút bất ngờ cũng có chút lo lắng, cậu sợ hố bẫy vẫn còn ở đó.

Nhưng sự thật chứng minh sự lo lắng của Đường Minh Hạo là dư thừa, sự thật chứng minh hiệu suất làm việc của người Diêm Môn rất cao, giống như lúc đào bẫy thì lấp lại càng nhanh hơn.

Bạn học nhỏ Đường Minh Hạo thấy chạy qua an toàn thì thở phào nhẹ nhõm.

"Đây là kế hoạch của con sao? Do con sắp xếp?" Dương Tầm Chiêu nhìn qua kính chiếu hậu xem phản ứng của Đường Minh Hạo, khóe môi anh cong lên.

Thật ra Dương Tầm Chiêu đã sớm chắc chắn đây là kế hoạch của Đường Minh Hạo, Dương Tầm Chiêu chỉ muốn tìm đề tài nói chuyện mà thôi.


Cậu ba Dương nghĩ mình và Đường Minh Hạo không nên nói lời yêu thương giống như ba con bình thường khác, nói chuyện đó thật sự rất buồn nôn, cậu ba Dương cảm thấy mình và con trai nói chuyện có chiều sâu thì tốt hơn.

Nói thật một đứa bé năm tuổi có thể nghĩ như vậy, lại còn có thể sắp xếp tốt như thế làm cho anh rất bất ngờ.

Đương nhiên đứa bé năm tuổi này là con của anh, vì thế anh càng thêm kiêu ngạo.

Dương Tầm Chiêu đã quen không thể hiện cảm xúc ra ngoài, cho nên mặc dù trong lòng anh kiêu ngạo nhưng giọng nói lại không lộ vẻ khác thường.

Đường Minh Hạo cho rằng Dương Tầm Chiêu đang chất vấn mình, Đường Minh Hạo cho rằng Dương Tầm Chiêu muốn tính sổ mình.

Nhưng cậu đã lầm, Dương Tầm Chiêu muốn tìm cậu tính sổ thì cậu cũng sẽ không lùi bước, không sợ hãi, cậu làm nên nhất định sẽ nhận.

"Phải." Đường Minh Hạo ngẩng đầu, con ngươi nhìn về phía Dương Tầm Chiêu, trong giọng nói mang theo sự kiên cường.

Dương Tầm Chiêu ngẩn người, sau đó khóe môi hơi cong lên, ý cười thoáng qua trên môi: "Làm không tệ."

Dương Tầm Chiêu không hề che giấu sự khen ngợi trong lời nói, hơn nữa Dương Tầm Chiêu nói thật lòng, cho nên không mang theo một chút dối trá nào.

Tuy rằng Đường Minh Hạo sắp xếp mọi chuyện đối phó anh, nhưng anh không thể không thừa nhận Đường Minh Hạo sắp xếp mọi thứ thật sự rất lợi hại.

Đường Minh Hạo lập tức sửng sốt, cậu mở to mắt nhìn Dương Tầm Chiêu, có chút kinh ngạc, có chút bất ngờ, cậu vốn cho rằng Dương Tầm Chiêu muốn tính sổ với mình, đương nhiên bởi vì mẹ nên Dương Tầm Chiêu chắc chắn không dám làm gì mình.

Nhưng cậu cảm thấy rất có thể Dương Tầm Chiêu mắng mình một trận, cậu đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.

Nhưng cậu không ngờ được Dương Tầm Chiêu không những không mắng cậu mà còn nói cậu làm không tệ?!

Trong nháy mắt cậu cảm giác Dương Tầm Chiêu đang nói dối, nhưng dáng vẻ của Dương Tầm Chiêu không giống như nói dối.

Đường Minh Hạo kinh ngạc, trong lòng không nhịn được vui sướng, Dương Tầm Chiêu khen cậu?

Dương Tầm Chiêu lại khen cậu sao?

Dương Tầm Chiêu khen cậu thì có phải Dương Tầm Chiêu thừa nhận năng lực của cậu đúng không? Có phải chứng tỏ Dương Tầm Chiêu công nhận cậu đúng không?!
Sự kinh ngạc qua đi là niềm vui sướng làm cho tâm trạng lập tức tốt hơn, nhưng bạn học nhỏ Đường Minh Hạo kiêu ngạo, tuy rằng lúc này tâm trạng của cậu không tệ nhưng cũng không lộ ra ngoài, không muốn để Dương Tầm Chiêu biết.

Cậu không thể hoàn toàn chấp nhận Dương Tầm Chiêu bởi vì một câu khen ngợi của Dương Tầm Chiêu được, hơn nữa Dương Tầm Chiêu khen cậu làm không tệ chỉ có thể chứng minh Dương Tầm Chiêu công nhận năng lực của cậu, không có nghĩa Dương Tầm Chiêu thích đứa con trai này.

"Hừ." Đường Minh Hạo nghĩ vậy thì không nhịn được khẽ hừ một tiếng, sau đó còn cố ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn Dương Tầm Chiêu.

Nhưng lúc Đường Minh Hạo quay đầu qua chỗ khác thì khóe môi vẫn không nhịn được cong lên.

Dương Tầm Chiêu nhìn dáng vẻ của Đường Minh Hạo thì ngẩn người, sau đó khóe môi càng cong lên, trẻ con vẫn là trẻ con, cho dù thông minh hay lợi hại thế nào cũng vẫn có tính trẻ con.

Nhưng Đường Minh Hạo như vậy làm cho cậu ba Dương càng hài lòng, tuy rằng anh công nhận năng lực của con trai, tuy rằng anh vô cùng kiêu ngạo với năng lực xuất sắc của con trai.

Nhưng cậu ba Dương vẫn hy vọng con trai mình có thể vui vẻ giống như đứa trẻ khác, cậu ba Dương càng hy vọng con trai mình không buồn không lo như bao đứa nhỏ khác, chỉ làm chuyện mình thích, không cần miễn cưỡng bản thân, càng không nên ép buộc mình.

Trong lòng cậu ba Dương hiểu rõ, lý do Đường Minh Hạo trưởng thành sớm và sự kiên cường và kiên trì kia hơn các đứa trẻ khác là vì từ trước đến nay anh luôn vắng mặt.

Bởi vì người ba này vắng mặt, một đứa bé vốn không buồn không lo lại vô cùng hiểu chuyện, chẳng những cậu tự chăm sóc mình mà còn muốn bảo vệ mẹ và em gái, cho nên cậu biến mình trở nên kiên cường, hơn nữa vẫn luôn kiên cường.
Loading...

Dương Tầm Chiêu nghĩ vậy thì trong lòng nhói đau.

Nhưng hiện tại trong lòng Đường Minh Hạo còn có chút mâu thuẫn với anh, Đường Minh Hạo vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận anh.

Cho nên chuyện này phải từ từ, không thể gấp gáp, cũng không vội vàng được, anh cần từ từ tháo bỏ khúc mắc của Đường Minh Hạo, làm cho Đường Minh Hạo cam tâm tình nguyện hoàn toàn chấp nhận mình.

Dương Tầm Chiêu không nói nữa, Đường Minh Hạo vẫn luôn giữ im lặng, nhưng bầu không khí giữa hai người dịu đi không ít, không còn cứng nhắc như lúc vừa lên xe.

Khi đến ngoài cửa nhà cũ họ Đường, Đường Minh Hạo tự mình mở cửa xuống xe, nhưng Đường Minh Hạo không vội vàng rời đi, cậu đi tới phía trước nhìn Dương Tầm Chiêu, suy nghĩ một chút vẫn không nhịn được hỏi một câu: " Ông sẽ kết hôn với mẹ sao?"

"Đương nhiên." Dương Tầm Chiêu nhìn về phía cậu, chậm rãi cười: "Chuyện này còn cần hỏi sao?"

Vấn đề này còn cần hỏi sao? Anh đã sớm chắc chắn là cô, đã sớm định không cưới ai ngoài cô, huống chi hiện tại anh còn biết chuyện hai đứa nhỏ, cô sinh hai đứa nhỏ cho anh.

"Ba và mẹ con kết hôn, con có ý kiến gì không?" Dương Tầm Chiêu biết Đường Minh Hạo hỏi điều này chắc chắn là có nguyên nhân, anh muốn biết Đường Minh Hạo nghĩ về chuyện này thế nào.

Đường Minh Hạo nhìn Dương Tầm Chiêu, khuôn mặt nhỏ mang theo rối rắm, cậu mím môi mấy cái, do dự vài lần, sau đó mới nói: " Ông chăm sóc tốt cho mẹ và em gái tôi là được, không cần phải để ý đến tôi."

Dương Tầm Chiêu rất yêu mẹ, cậu biết chuyện này, Dương Tầm Chiêu rất thích em gái, cậu cũng biết điều này.

Chỉ có cậu giống như người ngoài, Dương Tầm Chiêu không thích cậu, nhưng không sao, chỉ cần Dương Tầm Chiêu đối xử tốt với mẹ và em gái là được, cậu có thể tự chăm sóc mình giống như trước kia.

Trước kia cậu có thể tự chăm sóc bản thân, sau này đương nhiên cũng có thể.

Dù sao cậu cũng sẽ lớn lên.

Đường Minh Hạo nói xong thì không chờ Dương Tầm Chiêu trả lời, cậu xoay người chạy về nhà cũ họ Đường, Đường Minh Hạo nói rất tự nhiên, nhưng trong lòng lại có chút sợ hãi, cậu sợ nghe thấy tiếng thoải mái đồng ý của Dương Tầm Chiêu.

Cậu biết Dương Tầm Chiêu không thích mình, cho nên cậu không muốn nghe đáp án của Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu ngây người, rốt cuộc đứa nhỏ này nghĩ gì vậy?

Chỉ cần chăm sóc tốt cho mẹ và em gái tôi là được, không cần phải để ý đến nó?


Anh có thể mặc kệ sao? Thằng bé là con trai của anh? Con trai ruột!

Sau khi Dương Tầm Chiêu lấy lại tinh thần thì phát hiện Đường Minh Hạo đã chạy đến cửa nhà cũ họ Đường, anh không gọi Thằng bé lại cũng không nói gì nữa.

Trong lòng Đường Minh Hạo có khúc mắc, khúc mắc này chắc chắn không dễ xử lý, cho nên cần có thời gian từ từ giải quyết.

Đường Minh Hạo không muốn nghe đáp án của Dương Tầm Chiêu, nhưng cậu chạy đến cửa nhà cũ họ Đường, Dương Tầm Chiêu không gọi cậu lại, Dương Tầm Chiêu cũng không nói gì với cậu.

Tâm trạng của Đường Minh Hạo lại trở nên nặng nề, xem ra Dương Tầm Chiêu thật sự cũng thích cậu một chút, xem ra đề nghị của cậu hợp ý với Dương Tầm Chiêu, cho nên Dương Tầm Chiêu giữ im lặng, không nói gì.

Đường Minh Hạo chạy vào nhà cũ họ Đường nhanh hơn, chạy một mạch đến phòng khách.

"Minh Hạo, không phải cháu ở trong phòng sao? Sao cháu chạy vào từ bên ngoài?" Phạm My trong phòng khách nhìn thấy Đường Minh Hạo chạy vào thì có chút ngốc: "Cháu đi đâu vậy? Sao còn thở dốc như thế?"

"Bà mợ, cháu không sao, cháu chỉ chơi bên ngoài một chút thôi." Lúc này tâm trạng của Đường Minh Hạo không tốt, không muốn giải thích nhiều, Đường Minh Hạo cũng không quên sự lễ phép cơ bản: "Bà mợ, cháu lên lầu đi ngủ trước đây."

"À, được được." Phạm My là người cẩn thận, bà thấy tâm trạng của Đường Minh Hạo không tốt, cho nên cũng không hỏi nhiều.

Đường Minh Hạo nhanh chóng lên lầu, nhưng khi cậu đi đến trước cửa phòng thì tốc độ chậm lại, cậu đứng ở ngoài cửa phòng, do dự một chút, sau đó mới mở cửa phòng đi vào, Đường Minh Hạo vừa đi vào vừa cố gắng che giấu cảm xúc của mình. truyện ngôn tình

Đường Minh Hạo biết em gái chắc chắn đang chờ cậu ở trong phòng, cậu không muốn để em gái nhìn thấy mình không vui, cậu không nghĩ để em gái lo lắng.

Quả nhiên cửa phòng vừa mở, Đường Vũ Kỳ nhìn thấy cậu thì vui vẻ chạy tới: "Anh trai, cuối cùng anh cũng trở về."

"Anh trai, anh có gặp ba không? Anh và ba ở chung thế nào?" Đường Vũ Kỳ quan tâm nhất là chuyện anh trai nhà mình và ba ở chung với nhau, bởi vì điều này quyết định thời gian cả nhà bọn họ có thể ở bên nhau.

"Anh gặp rồi." Đường Minh Hạo nhắc tới Dương Tầm Chiêu thì cảm xúc trầm xuống, nhưng cậu không lộ ra nhiều ở trước mặt em gái nhà mình.

"Vậy anh và ba đã nhận nhau rồi." Hai mắt Đường Vũ Kỳ lập tức sáng lên, trong giọng nói tràn đầy vui vẻ.

Nếu anh trai và ba gặp mặt thì chắc chắn đã nhận ra nhau.

Đường Minh Hạo: "..."

Cậu và Dương Tầm Chiêu đã gặp mặt, nhưng với tình huống trước đó của cậu và Dương Tầm Chiêu xem như đã nhận nhau sao?
Mặc dù Dương Tầm Chiêu đã biết thân phận của cậu nhưng cũng không thừa nhận cậu, thậm chí không hề gọi cậu.

Đương nhiên cậu cũng không gọi Dương Tầm Chiêu.

Tình huống như vậy thật sự không coi là nhận nhau, hơn nữa Dương Tầm Chiêu không thích cậu, chỉ sợ Dương Tầm Chiêu vốn không muốn nhận đứa con trai này.

Nhưng Đường Minh pHạo nhìn ánh mắt mong chờ của Đường Vũ Kỳ thì thật sự không muốn em gái thất vọng, cậu vẫn chậm rãi gật đầu.

Ít nhất Dương Tầm Chiêu đã biết sự tồn tại của cậu, cậu và Dương Tầm Chiêu cũng đã gặp mặt, miễn cưỡng xem như đã nhận nhau.

"Thật là tốt quá, thật là tốt quá, nếu anh trai và ba cũng đã nhận nhau thì cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau rồi." Đường Vũ Kỳ nhìn thấy anh trai gật đầu thừa nhận thì reo lên, cô bé đã mong chờ điều này rất lâu, rất lâu rồi.

Đường Minh Hạo nghe thấy Đường Vũ Kỳ nói câu cả nhà chúng ta có thể ở bên nhau thì con ngươi nhanh chóng lóe lên, khuôn mặt nhỏ trầm xuống, cho dù Dương Tầm Chiêu đã biết sự tồn tại của cậu, nhưng Dương Tầm Chiêu không thích cậu, cho nên cả nhà chúng ta không bao gồm cậu.

"Được rồi, không còn sớm nữa, em mau ngủ đi." Đường Minh Hạo không muốn nói chuyện này, bởi vì chuyện này làm cho tâm trạng của cậu không tốt, cậu sợ mình không nhịn được để em gái phát hiện sự khác thường.

"Vâng, vâng." Đường Vũ Kỳ liên tục gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn đồng ý, bây giờ đã khuya rồi, cô bé cũng chỉ muốn chờ anh trai trở về, nếu không thì cô bé đã sớm ngủ rồi.
Loading...

"Em muốn gọi điện thoại cho ba trước." Đường Vũ Kỳ xoay người, sau đó dừng lại, cô suýt nữa quên mất một chuyện quan trọng nhất, cô bé muốn gọi điện thoại cho anh, lúc trước bởi vì cô bé muốn giấu chuyện anh trai nên không nói chuyện với ba.

"Hiện tại ba đang trên đường về, còn đang lái xe, không tiện nghe điện thoại." Con ngươi Đường Minh Hạo hơi lóe lên, cậu nhớ đến chuyện Dương Tầm Chiêu vừa đưa mình về, nhất định cần một chút thời gian mới về đến nhà, hiện tại chắc chắn anh đang lái xe.

"Đúng, đúng, anh trai nói rất đúng, lúc lái xe không thể nghe điện thoại, em sẽ gửi tin nhắn thoại cho ba." Đường Vũ Kỳ lập tức gật đầu đồng ý.

"Ba, con là bé cưng Vũ Kỳ, ba và anh trai đã nhận nhau, Vũ Kỳ rất vui vẻ, ba nhất định cũng rất vui vẻ, Vũ Kỳ không cố ý giấu ba, chỉ là..." Đường Vũ Kỳ hơi dừng lại, cô bé nghĩ không thể nói là anh trai không cho cô bé nói được, dù sao anh trai và ba mới nhận nhau, cô bé cũng không thể để ba và anh trai xảy ra hiểu lầm.

"Vũ Kỳ và anh trai muốn tạo bất ngờ cho ba, ba có bất ngờ không? Có vui vẻ không?" Bạn học nhỏ Đường Vũ Kỳ rất thông minh, cho nên ăn nói lưu loát.

Đường Minh Hạo ngước mắt nhìn về phía Đường Vũ Kỳ, trong lòng khẽ nhúc nhích, em gái vẫn luôn hiểu chuyện và quan tâm người khác như thế, hơn nữa chỉ cần có em gái ở đâu thì bầu không khí rất hòa thuận, làm cho mọi người thỏa mái vui sướng.

Cậu không bằng em gái về điểm này!

Đường Minh Hạo cũng rất muốn biết Dương Tầm Chiêu sẽ trả lời thế nào?

Dương Tầm Chiêu có bất ngờ không? Có vui vẻ không?

Nhưng Đường Minh Hạo nghĩ đến chuyện Dương Tầm Chiêu đang lái xe, có lẽ không thể trả lời nhanh như thế.

"Vũ Kỳ, đi trước ngủ đi." Đường Minh Hạo nhìn đồng hồ, thật sự đã rất muộn, lúc cậu về nhà không thấy ông cố và bà cố, có lẽ ông bà cố đã ngủ rồi.

"Em chờ ba trả lời." Đường Vũ Kỳ cầm điện thoại, hai mắt cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại.

"Ba đang lái xe, chắc chắn không thể trả lời được, em ngủ trước đi, đã khuya lắm rồi." Đường Minh Hạo cũng nhìn điện thoại của Đường Vũ Kỳ một cái, cậu cũng muốn nghe Dương Tầm Chiêu sẽ trả lời thế nào, nhưng...

Nhưng đúng lúc này, điện thoại của Đường Vũ Kỳ đột nhiên vang lên, đó là âm thanh thông báo.

"Ba trả lời rồi." Đường Vũ Kỳ nở nụ cười, cô bé nhanh chóng mở điện thoại nhìn thấy tin nhắn giọng nói của Dương Tầm Chiêu thì cười càng vui vẻ.

Hai mắt Đường Minh Hạo nhanh chóng lóe lên, tốc độ Dương Tầm Chiêu trả lời tin nhắn đúng là rất nhanh, không phải Dương Tầm Chiêu đang lái xe sao?

Đường Vũ Kỳ mở tin tức giọng nói của Dương Tầm Chiêu.

"Ba rất bất ngờ, ba cũng rất vui vẻ, cảm ơn bé cưng, cảm ơn hai đứa đã tạo bất ngờ cho ba." Giọng Dương Tầm Chiêu rất nhẹ nhàng, nhưng nếu nghe kỹ thì không khó nghe ra được trong giọng nói có rất nhiều cảm xúc.



"Anh trai, ba nói ba rất bất ngờ, rất vui vẻ." Đường Vũ Kỳ nghe tin nhắn xong thì nhìn về phía anh trai nhà mình: "Anh trai, ba nói ba và anh nhận nhau rất vui, cho nên ba rất thích anh trai đó."

Đường Vũ Kỳ cười rất vui vẻ, rất rạng rỡ, nụ cười của cô bé rất có sức hấp dẫn, tâm trạng của Đường Minh Hạo vốn không vui cũng tốt hơn rất nhiều.

Hơn nữa vừa rồi Đường Minh Hạo cũng nghe thấy tin nhắn giọng nói của Dương Tầm Chiêu, cậu cũng nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói rất bất ngờ, rất vui vẻ, tuy rằng cậu biết Dương Tầm Chiêu không phải nói với mình, nhưng trong lòng cũng không còn khó chịu như thế.

Mà lúc này lời nói của Đường Vũ Kỳ an ủi cậu, em gái nhà cậu rất biết an ủi người khác.

Chỉ cần em gái nhà cậu muốn thì có thể lừa người khác bán đi, còn có thể làm cho người khác cảm động đến rơi nước mắt.

"Ừ, anh biết rồi." Đường Minh Hạo nhiễm sự vui vẻ của em gái, trên mặt cũng cười khẽ, cậu tạm thời trở thành xem Dương Tầm Chiêu vui vẻ bởi vì biết sự tồn tại của cậu.

Lúc này Dương Tầm Chiêu dừng xe ở ven đường, Hàn Nhã Thanh vẫn còn ở Cẩm Thành chưa trở về, vừa rồi anh đưa con trai về nhà họ Đường, hiện tại anh về nhà cũng ngủ không được, bởi vì anh không thể bình tĩnh nổi, anh cần tìm một chút chuyện để làm mới giảm bớt sự kích động trong lòng.

Anh làm ba, hơn nữa anh có một đôi nam nữ.

Anh cảm thấy mình phải chia sẻ chuyện này với người khác, lúc trước anh và Đường Vũ Kỳ nhận nhau nhưng phải giấu Hàn Nhã Thanh, cho nên không thể công khai, thật ra trong lòng anh kìm nén rất khó chịu, hiện tại anh và Đường Minh Hạo đã nhận nhau, Hàn Nhã Thanh cũng biết, chuyện này không cần giấu giếm nữa.

Cho nên lúc này cậu ba Dương hận không thể cho toàn thế giới biết.

Anh lấy điện thoại ra, tìm kiếm trong danh bạ, sau đó bắt đầu gọi điện thoại. Truyện Cung Đấu

"Ra ngoài uống rượu." Đầu tiên anh gọi cho Tịch Xuyên, điện thoại vừa được kết nối thì anh lập tức nói một câu, thậm chí anh không cho cậu tư Tịch có cơ hội từ chối: "Mau lên, nửa tiếng sau gặp ở chỗ cũ."

Sau đó cậu ba Dương cúp điện thoại.

Cậu tư Tịch nhìn đồng hồ, tuy rằng hiện tại anh ta chưa ngủ, nhưng vẻ mặt lại mờ mịt, đã trễ thế này anh ba gọi bọn họ đi uống rượu?

Hơn nữa anh ba còn cố ý gọi điện thoại cho anh ta, cố ý gọi điện thoại gọi anh ta đi uống rượu?!

Vừa rồi anh ba thật sự gọi đến sao?

Đương nhiên cậu tư Tịch vẫn chưa biết chuyện anh ba nhà mình không chỉ gọi cho anh ta mà còn gọi cho rất nhiều.

Cậu ba Dương cố tình muốn khoe khoang...
Đương nhiên cậu tư Tịch vẫn chưa biết chuyện anh ba nhà mình không chỉ gọi cho anh ta mà còn gọi cho rất nhiều.

Cậu ba Dương cố tình muốn khoe khoang!!

Cậu tư Tịch vẫn không quá tin tưởng, cho nên anh ta cố ý nhìn nhật ký cuộc gọi, sau khi cậu tư Tịch thật sự xác nhận cậu ba dương gọi điện thoại đến thì khóe môi giật giật, rốt cuộc hôm nay là ngày đặc biệt gì, anh ba lại tự mình gọi điện thoại gọi bọn họ đi uống rượu?

Bình thường Tào Du là người gọi điện thoại cho bọn họ, đôi khi anh ba còn vắng mặt, trước kia anh ba tuyệt đối sẽ không tích cực như thế.

Cho nên Tịch Xuyên chắc chắn đã xảy ra chuyện vô cùng nghiêm trọng. Xin ủng hộ chúng tôi tại { T RÙMtruyện. COM }

Tuy rằng hiện tại trời đã khuya nhưng cậu tư Tịch không hề do dự, anh ta đứng lên tiện tay cầm theo áo khoác rồi ra ngoài. Đúng lúc hôm nay anh ta có chuyện phải xử lý, không đến chỗ Hứa Dinh Dinh.

Sau đó cậu ba Dương lại gọi cho cậu hai Trác, cậu năm Tào, thậm chí cậu ba Dương còn gọi cho cậu bảy, nói cậu bảy cũng đi uống rượu.

Cậu sáu Lam đang ở nước ngoài nên không đến được, cậu ba Dương mới không gọi cho cậu sáu Lam.
Loading...


Đương nhiên cậu ba Dương cũng không gọi cho Đường Lăng, bởi vì Đường Minh Hạo và Đường Vũ Kỳ vẫn luôn ở nhà họ Đường, Đường Lăng chắc chắn biết chuyện này, Đường Lăng vẫn không nói cho anh biết, anh nhất định sẽ từ từ tính chuyện này với Đường Lăng.

Đương nhiên Đường Lăng đã biết chuyện nên cậu ba Dương không có gì để khoe khoang ở trước mặt Đường Lăng.

Tốc độ của Tịch Xuyên rất nhanh, không đến nửa tiếng đã đến Danh Tước, bọn họ thường xuyên tụ tập ở chỗ này, đây là địa bàn của Tào Du nên rất an toàn và yên tâm.

Lúc Tịch Xuyên đến thì gặp cậu hai Trác, Tịch Xuyên nhìn thấy cậu hai Trác thì khiếp sợ, không phải chứ? Chuyện gì đã xảy ra?

Anh ba còn cố ý gọi anh hai đến đây?

"Anh hai, anh cũng đến sao? Anh ba gọi cho anh sao?" Tịch Xuyên cảm thấy chuyện hôm nay thật sự rất kỳ lạ, anh ba đột nhiên là nổi điên gì vậy?

Trước kia anh ba không hề tích cực với mấy buổi tụ tập như vậy, trong khoảng thời gian này anh ba liên tục vắng mặt, rất ít có mặt tụ tập với bọn họ, đây là lần đầu tiên anh ba chủ động tụ tập mọi người.

"Phải, thằng ba đột nhiên gọi điện thoại nói tôi đến đây, không nói gì cả, không thể hiểu được, cũng không biết là chuyện gì?" Cậu hai Trác hơi nhíu mày, có vẻ mệt mỏi, có lẽ anh ta đang ngủ bị đánh thức, nhưng cậu hai Trác vẫn không chút do dự chạy tới.

Bởi vì cậu hai Trác và cậu tư Tịch giống nhau, cậu ba Dương đột nhiên gọi điện thoại gọi mọi người đến, chuyện này thật sự quá kỳ lạ, cậu hai Trác cũng nghĩ có thể đã xảy ra chuyện nghiêm trọng gì đó.

"Hiếm khi hôm nay tôi không phẫu thuật nên tan làm sớm, muốn nghỉ ngơi một chút, kết quả bị thằng ba đánh thức, điện thoại của tôi đã mở chế độ im lặng, thằng ba vẫn gọi đến, tôi quen biết thằng ba lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết thằng ba lại kiên nhẫn như thế, tôi nghĩ thằng ba có chuyện lớn, cho nên đến đây xem sao." Bình thường cậu hai Trác bận phẫu thuật nên không thể tan làm đúng giờ, hơn nữa danh tiếng của cậu hai Trác vang dội, người tìm anh ta phẫu thuật rất nhiều, cậu hai Trác hiếm khi được nghỉ ngơi một ngày, không ngờ cậu ba Dương lại phá hủy nó.

"Em cũng thấy anh ba có chuyện lớn, nhưng em thật sự nghĩ không ra được anh ba có chuyện gì? Chẳng lẽ anh ba phá sản?" Tịch Xuyên thật sự tò mò, rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Anh ta nghĩ chuyện nghiêm trọng của anh ba thì chỉ có phá sản thôi đúng không? Lần trước anh ta chuyển cổ phần qua cho Hứa Dinh Dinh, gần đây anh ta luôn ở bên cạnh Hứa Dinh Dinh, không quan tâm chuyện công ty, chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh ba làm cho công ty phá sản?

"Làm cho cậu ta phá sản? Sợ là không phải một việc dễ dàng? Cậu cảm thấy ai có năng lực đó chứ?" Cậu hai Trác nhìn Tịch Xuyên một cái, khóe môi không nhịn được cong lên, nếu thằng ba phá sản thì thật sự là chuyện nghiêm trọng, nhưng quan trọng là ai có thể làm cho thằng ba phá sản?

"Vậy cũng đúng." Tịch Xuyên liên tục gật đầu, với năng lực của anh ba, với thực lực và thế lực của anh ba thì người bình thường rất khó làm cho anh ba phá sản.



"Chẳng lẽ chị dâu không cần anh ba nữa?" Hai mắt Tịch Xuyên lóe lên, đột nhiên lại nghĩ tới một khả năng khác, chuyện này nghiêm trọng không thua kém với việc anh ba phá sản!!

Cậu hai Trác hơi giật mình, nhíu mày lại: "Nếu thật sự như vậy thì đáng đời cậu ta, ai bảo cậu ta rảnh rỗi ly hôn chứ."

"Anh hai, ly hôn không phải ý của anh ba, là chị dâu, chị dâu thừa dịp anh ba không ở đây đã đi tìm thư ký Lưu xử lý việc ly hôn." Tịch Xuyên nghe cậu hai Trác nói thì không nhịn được giải thích cho cậu ba Dương, anh ta biết rõ chuyện anh ba ly hôn nhất, thật sự không phải ý của anh ba.

"Vậy cũng do thằng ba làm." Trong chuyện này, thái độ của cậu hai Trác và Đường Lăng giống nhau, tuy rằng lúc trước Hàn Nhã Thanh thừa dịp Dương Tầm Chiêu không ở thành phố A làm thủ tục ly hôn, nhưng nếu trước đó Dương Tầm Chiêu không làm những chuyện đó thì Hàn Nhã Thanh có thể ly hôn sao?

Nếu không phải Dương Tầm Chiêu tự mình làm thì sao Hàn Nhã Thanh có thể ly hôn được?!

Cho nên chuyện này vẫn phải trách Dương Tầm Chiêu.

Tịch Xuyên im lặng, anh ta ngầm thừa nhận lời anh hai nói.

"Anh hai, anh nói xem có phải chị dâu thật sự không cần anh ba đúng không? Nếu thật sự như vậy, anh ba phải làm sao bây giờ?" Tịch Xuyên càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này rất cao.

"Có thể làm gì chứ? Hiện tại cô ấy là em gái của anh cả, cô cả nhà họ Đường, vừa có ngoại hình lẫn tài năng, gia thế hiển hách, nếu cô ấy không cần thằng ba thì thằng ba còn có thể ép buộc cô ấy sao?" Giọng điệu của cậu hai Trác nói vô cùng chắc chắn, trước kia Dương Tầm Chiêu còn có thể ép buộc Hàn Nhã Thanh, nhưng hiện tại với thân phận của Hàn Nhã Thanh thì Dương Tầm Chiêu có thể ép buộc sao?

"Anh hai, sao em cảm thấy anh giống như cười trên nỗi đau của người khác vậy?" Tịch Xuyên nhìn cậu hai Trác, khóe môi giật giật, không phải anh hai nên nghĩ cách giúp đỡ anh ba sao, ngược lại còn cười trên nỗi đau của người khác?

"Ừ, cậu nói không sai, hiếm khi thằng ba ăn quả đắng, chẳng lẽ cậu không muốn xem trò hay sao?" Cậu hai Trác cũng không phủ nhận, ngược lại trực tiếp thừa nhận.

Lúc này cậu hai Trác và Tịch Xuyên đi vào phòng, cậu năm Tào và cậu bảy đã ở trong phòng, chỉ có cậu ba Dương chưa tới.

Cậu bảy nghe nói trò hay nên tinh thần lập tức tỉnh táo: "Anh hai, xem trò hay gì? Chỗ nào có trò hay?"

"Chẳng lẽ hơn nửa đêm anh ba gọi chúng ta đến đây để xem trò hay sao? Anh hai nói nhanh lên, rốt cuộc có trò hay gì?" Cậu năm Tào đầy tò mò: "Em muốn xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì mà anh ba cố ý gọi điện thoại nói chúng ta đến đây?"
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom