• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (30 Viewers)

  • Chương 416-420

Chương 416: Mang thai

Lâm Quân ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào Lâm Niệm Sơ, anh chậm rãi nói: “Cha hói con, lần trước con ngã như thế nào? Lại bị ai đánh cho một cái hả?”

Lâm Niệm Sơ sợ hãi không dám nói. Hoàng Anh nhíu mày: “Lê Nhật Linh vô tình đụng vào đứa nhỏ, không ai trách cô ta cả, bây giờ con hỏi vậy là có ý gì?”

Anh cười nhạo một tiếng, đứng lên nói: “Thế này đi, mẹ vào phòng giám sát với Lâm Thùy Ngọc đi.” Thái độ của con trai khiến cho Hoàng Anh vô cùng khó chịu. Bà vất vả nuôi anh lớn lên, kết quả anh lại quay lưng chống đối mọi chỗ chỉ vì một người phụ nữ.

“Mẹ không đi”

“Vậy con sẽ dẫn mẹ qua đây xem một đoạn video! “Quân, ý của con là gì?”

“Con chỉ muốn mẹ biết sự thật”

“Chỉ cần đứa nhỏ này có thể sống tốt, mẹ không quan tâm những thứ khác.”

“Mẹ, trước đây mẹ không như vậy”.

“Mẹ không quan tâm, mẹ chỉ muốn cháu của mình sống tốt” Hoàng Anh bảo vệ Lâm Niệm Sơ, vì đây là người cháu đầu tiên của nhà họ Lâm,

Lâm Quân lạnh lùng liếc nhìn Lâm Thùy Ngọc nói: “Cô đứng đây làm gì? Còn phải chờ tôi mời cô qua à?”

Lâm Thùy Ngọc rụt cổ nhìn về phía Hoàng Anh cầu cứu, Hoàng Anh cũng đang rối bời, chẳng quan tâm đến cô ta một chút nào cả. Lâm Thúy Ngọc không còn cách nào khác che mặt đi về phía phòng giám sát. Hoàng Anh đỡ lấy đứa cháu nhỏ đứng lên nói: “Mẹ đưa Niệm Sơ về phòng bệnh nghỉ ngơi” Lâm Quân không ngăn cản.

Bác sĩ đi tới, nói: “Hay là Tổng giám đốc Lâm đi vào phòng họp nghỉ ngơi đi, đứng ở cửa buồn như thế này, rất dễ ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của bà xã của anh, hiện tại tình trạng thai nhi của bà xã anh cực kỳ không ổn định.”

Tình trạng thai nhi? Hoàng Ánh dừng lại. Lâm Quân đột nhiên ngẩng đầu, hù dọa bác sĩ một trận: “Tình trạng thai nhi gì cơ?”

“Anh không biết sao? Bà chủ đang mang thai.” Bác sĩ thận trọng giải thích. Nhưng vì vừa rồi cô ấy bị va đập mạnh vào bụng nên suýt bị sẩy thai. Tốt nhất là nên nằm trên giường không được di chuyển lung tung.”

“Cô ấy đang mang thai, cô ấy đang mang thai .” Lâm Quần thì thào, cuối cùng vui mừng lao vào phòng bệnh. Lê Nhật Linh ngồi trên giường bệnh, ánh mắt vô hồn suy nghĩ điều gì đó. Anh vừa xông vào, vừa ôm chặt cô, vừa nói: “Thật tốt, tốt quá..” Cô đang mang thai, cô có con riêng của anh, cô sẽ không bỏ anh cũng sẽ không vứt bỏ cuộc hôn nhân này. Cho dù là vì bọn nhỏ, cô nhất định sẽ không rời đi.

“Lâm Quân, anh buông em ra, anh ôm chặt quá, em cảm thấy không thoải mái.”

“Tổng giám đốc Lâm, trước hết hãy bỏ bà xã anh ra, bà xã anh bây giờ rất yếu, không được gây sức ép. Anh không thể ôm chặt như vậy được.”

Lời nói của bác sĩ như thể làm người trong mộng bừng tỉnh, Lâm Quân vội vàng buông ra, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, anh không cố ý, chỉ là anh quá kích động thôi”

Đáy mắt Lâm Quân có một tia gần như điên cuồng, càng như thế này, Lê Nhật Linh càng rối loạn, môi mở ra, ngây ngốc hỏi: “Làm sao vậy?”

Anh nắm chặt tay cô, bàn tay to bao bọc chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô nói: “Chúng ta sẽ có thêm một đứa bé, Nhật Linh, em mang thai rồi” Lê Nhật Linh đột nhiên sửng sốt, cô có thai, lúc này lại mang thai.

Mấy ngày nay liên tiếp xảy ra chuyện, chu kỳ kinh nguyệt của cô vốn dĩ không chính xác, cũng không có thời gian để ý đến chuyện nhỏ này.

Bụng dưới quả nhiên có thêm một ít thịt, cô còn tưởng mình đang mập lên, không nghĩ tới là đang mang thai. Tại sao, lại có thai vào thời điểm này. Lệ Nhật Linh sững người, trên mặt không có một tia vui mừng.

Chương 417: Ra nước ngoài để dưỡng thai

Mấy tháng nay, Lâm Quân ngày nào cũng cố gắng làm mưa làm gió ở trên người cô, sau khi làm mưa làm gió xong còn chắn ở bên trong sống chết không chịu đi ra, anh nói là muốn có con.

Ngay cả khi có biện pháp tránh thai trước đó, anh vẫn luôn tìm mọi cách để không cho cô uống thuốc hoặc lén lút không mang bao cao su.

Cô bị chậm kinh, bác sĩ cũng nói cô có cơ địa lạnh không dễ có thai.

Thật không ngờ, cô có thai thật. Lê Nhật Linh cứng đờ, chậm rãi củi đầu, nhìn bụng dưới khá bằng phẳng của mình, trong lòng trở nên một quả bóng, “Em… có thai.”

Con của bọn họ, anh và những đứa trẻ khác cùng lúc xuất hiện trong thế giới của cô. Bây giờ cô phải làm sao đây? Con của cô phải làm sao giờ? Con của anh và Lâm Thùy Ngọc phải làm sao?

“Đúng vậy, em đang mang thai, chúng ta sẽ có em bé” Lâm Quân cố nén kích động trong lòng, không dám ôm chặt cô vì sợ cô và đứa bé bị thương..

“Nhóc con… Cánh tay từ từ buông xuống bụng dưới, biết mình còn chưa cảm nhận được sự tồn tại của nó, nhưng anh không thể không chạm vào cô.

Đây là con của cô và Lâm Quân, nhưng cũng là con của cô. Hoàng Anh đưa đứa bé về phòng rồi vội vàng chạy về, bà kéo bác sĩ với ánh mắt tràn đầy vui mừng: “Cô ta đang mang thai, Nhật Linh thật sự có thai?!”

“Vâng, thưa mợ chủ đã mang bầu” Bác sĩ cười nói: “Chúc mừng bà, đây là một chuyện rất vui ạ”.

“Tuyệt, tuyệt vời! Nhật Linh đang mang thai!” Hoàng Anh không nhịn được cười, ánh mắt dịu dàng nhìn Lê Nhật Linh.

Lê Nhật Linh sờ bụng, nhìn nụ cười yêu thương đến bất ngờ của Hoàng Anh, trong lòng càng thêm phức tạp.

Có vẻ như Hoàng Anh rất thích trẻ con, vừa mới mang thai, thái độ của bà đối với chính có thay đổi ngay lập tức. Sau khi sinh con xong, bà nhất định sẽ tập trung vào cháu trai, mối quan hệ mẹ chồng – con dấu nhanh chóng dịu đi.

Nhưng … đứa bé này đến không đúng lúc. Vấn đề của Lâm Niệm Sơ còn không được giải quyết, đứa trẻ đã đến rồi.

Lâm Niệm Sơ ở ngay phòng bệnh bên cạnh, lần nào gặp cô cũng chửi mắng như kẻ thù, cô thật sự không thể chấp nhận được đứa trẻ đó.

Cô vừa phải chăm sóc con mình, vừa phải canh chừng đứa trẻ đó, những ngày như vậy thật quá mệt mỏi.

Lê Nhật Linh suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chậm rãi ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt như thiêu đốt của Lâm Quân, bình thản, lãnh đạm nói: “Em muốn về nước Mỹ để dưỡng thai”

Cô học xong đại học ở nước Mỹ. Ở thành phố Hà Nội, nhà của cô và bạn bè của cô đã không còn nữa. Nước Mỹ là nơi duy nhất có thể mang lại cho cô cảm giác an toàn. Nụ cười của Lâm Quân trở nên cứng ngắc nói: “Đừng nói nhảm, em đang mang thai, anh nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt”

“Nhưng không phải chỉ có em, là anh phải chăm sóc, anh còn phải chăm sóc con trai của anh.” Tay cô xoa nhẹ bụng dưới: “Bây giờ em đang rất rối loạn, nhà họ Lâm, Lâm Niệm Sơ, cả thái độ của mẹ nữa, em cần phải đưa nhận định mới trong hôn nhân của chúng ta”

Giống như Hạ Lan Châu đã nói, hiện tại cô đang sống trong chiếc lồng chim bằng vàng mà anh đúc cho chính cô, anh là người duy nhất trong thế giới của cô, cô không thể nhận thức rõ ràng những gì đang xảy ra bên ngoài và cô không thể làm được cần phải nhận định chính xác.

Cô cần bình tĩnh. Mà có được sự bình tĩnh là tiền đề cô rời khỏi nơi đã trói buộc mình một cách vô hình, Lâm Quản trịnh trọng từ chối: “Nhật Linh, em không thể rời anh đi được, em càng không thể mang theo con chúng ta rời khỏi anh.”

Anh không thể chịu được việc cô bỏ đi một mình, chưa kể bây giờ cô còn đang mang thai đứa con của họ.

Chương 418: Có khuynh hướng sảy thai?

“Em chỉ muốn bình tĩnh lại. Sau khi đứa trẻ được sinh ra an toàn, em sẽ suy nghĩ đến chuyện khác. Chờ đến khi đứa trẻ ra đời, cho dù là có muốn ly hôn hay không thì em sẽ trở về nói rõ với anh.”

Lời nói của cô như những nhát dao sắc bén, tuy nhẹ nhàng nhưng chỉ cần rơi vào người anh sẽ khiến anh máu me đầm đìa. Ly hôn. Hai chữ nghiêm trọng như vậy nhưng cô lại nói ra một cách dễ dàng.

Ánh mắt của anh trở nên xót xa: “Em không thể tước đoạt đi quyền được sống cùng với vợ và con của anh, như vậy thật là quá tàn nhẫn. Anh cũng muốn được nhìn con mình lớn lên, cảm nhận cử động của thai nhi và là người đầu tiên ôm con khi con ra đời”

Lê Nhật Linh bắt gặp ánh mắt nặng nề của anh: “Lâm Niệm Sơ và Lâm Thùy Ngọc, anh định làm thế nào với họ? Hai gái cùng hầu một chồng? Hai đứa trẻ, và hai người mẹ của chúng nó, anh muốn sắp xếp như thế nào đây?”

Anh lo lắng giải thích: “Mẹ của Lâm Niệm Sơ là chị của Lâm Thùy Ngọc, Lâm Thùy Vân. Lâm Thùy Vân đã chết rồi, không có chuyện gì xảy ra giữa anh và Lâm Thủy Ngọc cả. Anh thề, giữa anh vào Lâm Thủy Ngọc hoàn toàn không có chuyện gì cả”.

Hai mắt Lệ Nhật Linh ấm áp, mùi chua xót: “Mặc dù vậy, Lâm Niệm Sơ cũng tồn tại. Đứa bé đó là người chứ không phải đồ vật. Dù không muốn, anh cũng không thể vứt bỏ”

Cho dù Lâm Quân không muốn nuôi nấng Lâm Niệm Sơn, thì Hoàng Anh chắc chắn sẽ không đồng ý. Hoàng Anh rất thích trẻ con…

“Đưa em đến nước Mỹ để dưỡng thai đi, em cần bình tĩnh, anh cũng cần” Tay của Lê Nhật Linh xoa nhẹ bụng dưới của cô, cho dù bây giờ cô không nghĩ cho bản thân cũng nên nghĩ cho con của mình.

Ngay cả khi đứa trẻ đến không đúng lúc, cô cũng sẽ không từ bỏ đứa trẻ. Đứa trẻ không chỉ là con của Lâm Quân, không chỉ là kết tinh của cuộc hôn nhân này mà còn là báu vật của riêng cô. Lâm Quần lắc đầu, không hề chấp nhận chuyện này: “Không, cả em và con của em đều không thể rời đi được.”

Cổ họng Lê Nhật Linh hơi nghẹn lại: “Nếu em không ra đi thì con em thật sự có thể an toàn đến lúc được sinh ra hay sao? Em còn không thể bảo vệ chính mình, con của tôi … em làm sao có thể giữ an toàn cho nó.”

Trái tim của Lâm Quân như bị thứ gì đó sắc nhọn đâm vào một cái: “Nhật Linh”

“Nếu anh thật sự muốn tốt cho em, tốt cho con và tốt cho cả tương lai sau này của chúng ta thì anh hãy đi em rời khỏi đây một thời gian. Hiện giờ tâm trí của em thật sự rất rối bời, em không dám tin tưởng bất kì điều gì. Cho dù là chuyện gì cũng làm em cảm thấy sợ hãi, Sợ mọi người có chuyện giấu diếm em, em không muốn tiếp tục sống như một con rồi nữa”.

Đôi mắt cô đỏ hoe: “Lúc trước tới đây cũng chỉ có mình em. Bị giấu giếm hay lừa dối cũng không sao cả, cùng làm thì em tự chịu đựng vết thương của chính mình, đó là do em tự làm tự chịu, nhưng bây giờ thì em không thể.”

Cô cố kìm nén sự nghẹn ngào: “Bây giờ em đã có con, em hy vọng con của em có thể được tự do và hạnh phúc. Ít nhất thì nó cũng có thể bình an”

Lê Nhật Linh chưa bao giờ nói những lời như vậy với anh, trong lòng của Lâm Quân cảm thấy đau đớn: “Được, em có thể ra nước ngoài, anh sẽ cùng đi với em”.

Hoàng Anh lo lắng ngắt lời: “Không, cả hai đều không được ra nước ngoài”.

“Ra nước ngoài thì có gì tốt? Nếu con không muốn nhìn thấy Niệm Sơ thì mẹ sẽ để cho người khác chăm sóc nó, không để nó xuất hiện trước mặt con”

Hoàng Anh kéo con trai mình: “Con còn định đi theo để gây thêm rắc rối à, làm sao có thể để con dâu đang mang thai mà ra nước ngoài một mình?”

Bác sĩ kịp thời nói: “Bà chủ nói không sai, tình trạng của mợ chủ thực sự không thích hợp với một chuyến bay đường dài ra nước ngoài. Mợ chủ đã nhận một cú đá vào bụng nên sẽ có khuynh hướng sẩy thai. Hiện giờ tình trạng của mẹ và thai nhi đều không ổn định, nếu vất vả quả độ thì nhất định sẽ không giữ được đứa trẻ”

Chương 419: Lấy máu cuống rốn

Lời nói của bác sĩ khiến cho ba người bọn họ trở nên bình tĩnh lại. Đầu ngón tay của Lê Nhật Linh lạnh buốt: “Tôi có khuynh hướng sảy thai?”.

“Đúng vậy, cô chủ quả yểu. Thời gian gần đây tốt nhất là cô nên nằm yên trên giường để dưỡng thai. Tốt nhất là đừng động đậy. Có muốn xoay người hay bước xuống giường cũng nên cẩn thận”

Bác sĩ lại nói: “Thai nhi vừa hơn hai tháng, mới được thành hình vốn dĩ rất yếu, cơ thể của cô chủ lại càng yếu ớt, nếu không chăm sóc chu đáo thì đứa trẻ chắc chắn không thể giữ được”

Trái tim cô đau nhói: “Con tôi…”

“Thưa cô, cô hãy chăm sóc nó. Vẫn còn 70% hy vọng để đứa trẻ có thể ra đời an toàn” Cô chớp mắt và nước mắt nhanh chóng trượt dài trên mả. Cô quả ngây thơ, ngây thơ đến độ trở nên ngốc nghếch, Nếu cô có thể thông minh hơn và tránh được đứa bé Lâm Niệm Sơ kia thì bây giờ con của cô không cần phải chịu đựng những đau khổ cùng với cô như thế này.

“Mợ chủ hãy nằm xuống đi, lần truyền thuốc tiếp theo của cô đã đến rồi. Cô cũng đừng cử động lung tung lúc đặt kim tiêm, nếu không đứa trẻ cũng sẽ bị ảnh hưởng

Lê Nhật Linh lau nước mắt rồi ngoan ngoãn nằm xuống. Bây giờ đứa trẻ là thứ quý giá nhất của cô, cô phải bảo vệ đứa con của mình.

Thấy tình hình của Lệ Nhật Linh đã ổn định, Hoàng Anh thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, hãy yên tâm ở bệnh viện dinh dưỡng, mẹ sẽ bố trí thêm y tá chăm sóc, chỉ cần con không nghĩ đến chuyện ra nước ngoài nữa thì con của con chắc chắn sẽ ổn định lại thôi.”

Lâm Quân nhìn chằm chằm: “Không cần, con sẽ chăm sóc Nhật Linh và đứa trẻ” Hoàng Anh biết ngay con trai mình đang định ngủ lại bệnh viện.

Bà ta ngẫm nghĩ lại cũng thấy bây giờ việc có thể giữ được đứa nhỏ trong bụng Lê Nhật Linh là điều quan trọng hơn bất cứ chuyện gì.

Hoàng Anh quay đầu lại hỏi bác sĩ: “Bác sĩ Lý, đứa con trong bụng của Nhật Linh cũng là con của Lâm Quân, anh nghĩ nếu làm phẫu thuật ghép tủy thì có bao nhiêu phần trăm thành công?”

“Cùng cha khác mẹ thì tỷ lệ thành công phải là 50%”

“Nếu đứa con trong bụng Linh sinh ra, nó có thể làm cấy ghép với Niệm Sơ ngay lập tức được không?” Hoàng Anh suy nghĩ một chút, nhưng lại cảm thấy không ổn, thể chất của Niệm SƠ quả yếu, bệnh tình cũng ngày càng chuyển biến xấu đi, cơ bản là không thể đợi được nữa rồi”. Hoàng Ánh suy nghĩ một hồi rồi tàn nhẫn nói: “Anh có thể chọc dò và lấy máu cuống rốn của đứa trẻ để xét nghiệm được không?”

Bác sĩ lắc đầu: “Tình huống của mợ chủ không thích hợp để chọc dò lấy máu cuống rốn. Mặc dù chỉ là một ca tiểu phẫu nhưng nó cũng có rủi ro. Đứa bé trong bụng của mợ chủ vẫn còn quá nhỏ, không những nó chưa phát triển mà còn có xu hướng sảy thai. nữa”

“Sau bao lâu thì có thể làm?” Không phải Hoàng Ánh, mà là Lâm Quận thanh âm nói. Đó là Lâm Quần! Bác sĩ suy nghĩ một hồi rồi nói: “Ít nhất phải mất một tháng nữa, tùy thuộc vào thể trạng của cô chủ”. Lâm Quân trầm giọng nói: “Tôi hiểu rồi, anh ra ngoài trước đi” Hoàng Anh bảo với bác sĩ: “Mau gọi y tá đến, truyền nước cho Nhật Linh thêm lần nữa”

“Bà chủ yên tâm, tôi sẽ cho người lại ngay”.

Lê Nhật Linh nằm úp sấp ở trên giường, nước mắt rốt cục không thể ngăn lại nữa, nó không ngừng trượt qua khoẻ mắt của cô rồi biến mất trên mặt gối: “Sao anh không hỏi ý kiến em? Đây là con của em, có muốn làm tiểu phẫu hay không chẳng phải nên hỏi em trước hay sao?”

Cô cho rằng Hoàng Anh rất vui khi biết tin cô có thai vì bà ấy thích trẻ con. Nhưng bây giờ thực chất có vẻ là không phải như vậy. Hoàng Anh và Lâm Quân đã rất mong đợi cô có thai, chỉ để tiến hành ghép tủy cho Lâm Niệm Sơ Lâm Niệm Sơ là con cháu của họ, vậy con của cô là gì? ! Một thiết bị điều trị hay là một công cụ lấy máu?!

Chương 420: Anh cũng nghĩ như vậy sao?

“Con không đồng ý làm tiểu phẫu lấy máu cuống rốn” Lê Nhật Linh nói.

“Nhật Linh, con không thể ích kỷ như vậy được. Dù nó không phải là con của con nhưng dù sao nó cũng là một sinh mạng. Con không thể thấy chết mà không cứu được.” Hoàng Anh trở nên lo lắng khi bị cô từ chối.

Lâm Quân cũng đã làm xét nghiệm với Lâm Niệm Sơ, nhưng không phù hợp. Bây giờ chỉ có đứa con trong bụng của Lê Nhật Linh là hy vọng duy nhất, bà ấy không bao giờ cho phép Lê Nhật Linh từ chối.

“Con không làm tiểu phẫu chọc dò” Hai tay Lê Nhật Linh nhẹ nhàng che trước bụng dưới của cô, thân hình mỏng manh nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định.

Cô cũng không phải máu lạnh đến mức không muốn cứu Lâm Niệm Sơ.

Nhưng mà bây giờ cơ thể của cô cũng chưa ổn định, vậy mà lúc này họ lại muốn chọc dò để lấy máu cuống rốn của con cô mang đi cứu người khác?

Nếu có chuyện gì xảy ra với con cô thì sao? Ai sẽ đảm bảo an toàn cho con cô khi làm phẫu thuật chọc dò cuống rốn?

“Mẹ nói rằng con máu lạnh cũng được, tàn nhẫn cũng được, nhưng con tuyệt đối sẽ không làm tiểu phẫu” Họ đều chỉ nghĩ đến Lâm Niệm Sơ, chỉ có mình cô mới có thể bảo vệ được con mình.

Lâm Quân sợ có kích động quá sẽ làm tổn thương đứa trẻ, trầm giọng giải thích: “Trước khi cơ thể em ổn định lại thì sẽ không làm tiểu phẫu chọc dò đầu”

Lời nói của Lâm Quân hoàn toàn khiến trái tim Lê Nhật Linh lạnh đi, cô nhìn Lâm Quân một cách hoài nghi: “Anh cũng nghĩ như vậy sao?” Lâm Niệm Sơ là con của anh, chẳng lẽ đứa con trong bụng cô không phải sao?

Lâm Quần nói: “Sức khoẻ của em và thai nhi sẽ là ưu tiên hàng đầu, chúng ta sẽ không làm xét nghiệm nếu như cơ thể của em không chịu đựng được.”

Lê Nhật Linh yếu ớt ôm lấy chính mình: “Anh nói sau khi thân thể ổn định. Vậy nếu như sức khỏe em không thể ổn định lại thì anh sẽ từ bỏ ý định lấy máu cuống rốn của con chúng ta sao?”

Từ trước đến nay Lê Nhật Linh luôn không có được cảm giác an toàn. Đặc biệt là khi biết mình chỉ là một đứa trẻ mồ côi, lại bị Hạ Huy Thành phản bội, tất cả những người cô có thể tin tưởng đều trở nên mơ hồ, cô không dám tin bất kỳ ai.

Cô muốn có câu trả lời chính xác cho tất cả những câu hỏi. Lâm Quân còn chưa nói gì thì người trả lời đầu tiên là Hoàng Ánh: “Đương nhiên là không rồi, nhất định phải lấy máu cuống rốn” Hoàng Anh hạ quyết tâm: “Chỉ cần con phối hợp với bác sĩ chăm sóc thân thể, chuyện lấy máu cuống rốn cũng không cần phải giải phẫu, cơ bản là không thể xảy ra vấn đề gì được

Lê Nhật Linh cứng rắn phản bác lại: “Con không muốn, con không muốn, không muốn!” Tại sao con của của lại bị bắt làm vật hy sinh cho đứa con ngoài giá thú của Lâm Quân? Cô không muốn!

*Nhật Linh, anh sẽ không ép em. Chuyện lấy máu cuống rốn đợi cơ thể em ổn định lại rồi nói sau” Lâm Quân ôm cô, cố gắng trấn an cố.

Nhưng mà lời nói của anh vừa rồi khiến cô càng lạnh sống lưng, rốt cuộc anh vẫn muốn lấy con của bọn họ để cứu Lâm Niệm So.

Tay chân của Lê Nhật Linh lạnh ngắt, cô nhìn Lâm Quân thất vọng: “Em đang hỏi anh, mấy ngày nay anh gấp gáp muốn em mang thai có phải là vì Lâm Niệm Sơ không? Đừng nói dối em, em muốn nghe sự thật”.

Lâm Quân bị câu hỏi của cô làm cho sững người. Anh rất nóng lòng muốn cô có thai vì muốn giữ cô lại bên cạnh anh. Nhưng không thể phủ nhận rằng anh cũng từng nghĩ đến chuyện làm xét nghiệm, Nếu như kết quả xét nghiệm của con bọn họ có thể phù hợp với Lâm Niệm Sơ thì sau này anh sẽ không nợ đứa trẻ kia cái gì cả.

Mặc kệ sau này đứa trẻ đó có sống hay là chết thì anh đều không nợ nó điều gì, anh có thể buông tay mà chẳng bận tâm gì.

Nếu như xét nghiệm thất bại thì cũng không sao…. Nhưng nếu kết quả xét nghiệm phù hợp thì chẳng phải mọi người đều vui mừng sao? Lâm Quân dừng lại một lát rồi gật đầu.

“Quả nhiên là như vậy, tôi hiểu… tôi hiểu rồi.” Lê Nhật Linh kéo chăn mền lên rồi xoay người về phía khác, không nhìn anh nữa.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom