• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (20 Viewers)

  • Chương 897-899

Chương 897: Chênh lệch múi giờ

Lê Nhật Linh nằm trên giường, cô yên lặng chìm trong giấc ngủ, Lê Minh Nguyệt nhẹ nhàng đi tới một bên ngồi xuống, cô ấy không khỏi cảm thấy có chút đau lòng, Lê Nhật Linh vốn dĩ đã không mập, bây giờ lại càng gầy đi.



Năm đó, Lê Minh Nguyệt rất hâm mộ cuộc sống của Lê Nhật Linh, có một người chồng yêu mình, không cần phải sầu não vì cuộc sống, Lê Nhật Linh tựa như một tiên nữ không vướng bụi trần, thế nhưng hiện giờ Lê Minh Nguyệt mới hiểu được, cuộc sống sau lưng mỗi người không giống như những gì mình tự tưởng tượng.

Nhất là Lê Nhật Linh, cô đã trải qua trăm đăng ngàn cay vẫn không thể có được một cuộc sống bình yên, nghĩ vậy Lê Minh Nguyệt cảm thấy vô cùng xót xa.

Lâm Quân và Hà Dĩ Phong cùng nhau thu dọn đồ đạc xong, chuẩn bị lên gọi Lê Minh Nguyệt và Lê Nhật Linh.

Không ngờ Lê Minh Nguyệt cũng dựa vào mép giường ngủ cùng Lê Nhật Linh luôn rồi.

Hà Dĩ Phong nhẽ nhếch khóe miệng cong lên một nụ cười, anh ta ho khan một tiếng rồi nói: “Có lẽ Lê Minh Nguyệt vẫn còn chưa quen giờ giấc ở đây, đúng vậy, chênh lệch múi giờ khá nhiều”

“Đúng vậy, chênh lệch múi giờ, mau đánh thức Lê Minh Nguyệt nhà cậu dậy đi” Lâm Quân nhướng mày, khóe miệng anh khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt, đôi vợ chồng Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt này đúng là…

Lê Minh Nguyệt tự nhiên bị người ta đánh thức, vẻ mặt có chút không vui, cô ấy bĩu bĩu môi, tức giận rời khỏi giường.

“Anh làm cái gì thế! Em vừa rồi đang mơ thấy Lê Nhật Linh!”“Lê Nhật Linh không phải đang ở trước mặt em sao?” Hà Dĩ Phong có chút bất lực với Lê Minh Nguyệt.

“Hả?” Lê Minh Nguyệt dụi mắt rồi gãi đầu, trước mắt cô ấy là một mảng mờ mịt, mơ hồ nói: “Ô, đúng nhỉ, chúng ta đã tới nước Pháp, em còn tưởng mình đang nằm mơ cơi”

“Được rồi, đi thôi, gọi Lê Nhật Linh dậy, chúng ta phải dọn đến nơi khác”

“Được” Lê Minh Nguyệt không hỏi vì sao, chỉ ngoan ngoãn gật đầu, đi theo phía sau Hà Dĩ Phong.

Suốt dọc đường đi, Lê Nhật Linh vẫn mơ mơ màng màng, cả người cô mệt rã rời, Lâm Quân nhìn mà đau lòng nhưng không còn cách nào khác, nhớ tới lọ thuốc Jackson đưa cho nhưng anh không dám đưa cho Lê Nhật Linh uống quá nhiều.

897-chi-yeu-chieu.jpg


cố tình ghi lại, còn bảo ba đứa trẻ chuyển lời tới Lâm Quân và Lê Nhật Linh.

“Hạ Ly hình như cao thêm một chút rồi” Lê Nhật Linh mím môi cười, trên mặt tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.

“Rõ ràng là Lâm Cảnh và Hòa Phong cũng cao lên, con trai và con gái phát triển tương đối nhanh” Lâm Quân và Lê Nhật Linh ghé sát đầu vào nhau, nghiêm túc thảo luận về mấy đứa con cưng của mình.

Lê Minh Nguyệt gật gật đầu: “Đúng vậy, Hạ Ly lớn nhanh quá, bụ bãm như một viên thịt viên nhỏ vậy”

“Hai người ở nước ngoài lâu như vậy, mấy đứa suốt ngày oe oe khóc đòi mẹ, khiến đầu tôi cũng choáng váng theo, vậy mà cũng đã lớn thế rồi” Lê Minh Nguyệt không khỏi nhớ lại, chỉ chỉ vào đầu mình nói: “Đúng vậy, khiến Lê Minh Nguyệt nhà tôi ngày nào cũng vô cùng mệt mỏi!” Hà Dĩ Phong nhịn không được cũng chen vào nói.

“Liên quan gì đến anh chứ” Lê Minh Nguyệt trợn mắt trêu đùa Hà Dĩ Phong, mấy người nhìn nhau vui vẻ cười nói.
Chương 898: Lo sợ bất an

“Đúng rồi, khi nào chúng ta về nhà?”

Trong lúc mọi người đang cười vui vẻ, Lê Minh Nguyệt chợt hỏi một câu, không khí đột nhiên lại trầm xuống, cả bốn người không ai nói gì.



Những người trong xe này, ngoại trừ Linh ra thì Lê Minh Nguyệt cũng không rõ ràng tình hình cho lắm, hai người Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đều che giấu hết những chuyện không hay nhưng thấy sắc mặt Lê Nhật Linh xấu đi, bọn họ lại lo lắng không biết có để lộ điều gì trước mặt cô không.

Vấn đề này đột nhiên được hỏi nên khiến mọi người nhất thời không biết nói gì. Lâm Quân bất đắc dĩ năm chặt bàn tay lại.

Lê Nhật Linh nhìn chăm chằm một bên mặt của Lâm Quân, có vẻ như cô dã nhìn ra điều gì đó khác thường trên khuôn mặt bình tĩnh của anh lúc này. Trong lòng cô vô cùng bất an, nhưng cô không thể biết rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Sao vậy, vừa mới tới đã muốn đi rồi”

Hà Dĩ Phong phá tan tình huống bế tắc, giọng nói anh có chút kỳ lạ, có điều rất khó để người khác chú ý tới.

“Đương nhiên là không phải rồi, còn không phải em lo Lê Nhật Linh nhớ bọn trẻ sao?”

Lê Minh Nguyệt ý thức được bản thân mình hỏi sai rồi, cô ấy xấu hổ vuốt vuốt tóc, sau đó bên trong xe lại rơi vào trầm mặc, không khí vô cùng không thoải mái.

“Tới rồi”

Lâm Quân có chút bất ngờ, một chân đạp phanh, chiếc xe đột ngột dừng lại khiến tất cả mọi người ngả về phía trước.

Cánh tay anh vẫn nắm chặt tay lái, phía trước bỗng trở nên mơ hồ.

Lê Nhật Linh duỗi cánh tay ra khẽ vỗ về bàn tay của Lâm Quân, ánh mắt Lâm Quân chậm rãi nhìn cô, Lê Nhật Linh nở một nụ cười trấn an nhìn Lâm Quân.

Nhận được sự an ủi của Lê Nhật Linh, Lâm Quân khôi phục lại tinh thần. Lâm Quân cười nhạt, ghé sát người tới giúp.

Lê Nhật Linh tháo dây an toàn.

“Căn hộ này rất thích hợp để em an tâm nghỉ ngơi dưỡng bệnh” Vẻ mặt Lâm Quân bình tĩnh, nhẹ nhàng nói với Lê Nhật Linh.

Mọi người đều đã xuống xe, Lê Minh Nguyệt vội vàng muốn chạy vào trong nhà, thoát khỏi cái không khí khó chịu bên ngoài này.



“Lê Minh Nguyệt, đợi một chút.” Đột nhiên Lâm Quân như nghĩ ra điều gì, gọi với Lê Minh Nguyệt lại, dặn dò cô vào câu: “Sau khi mang hành lý vào cô giúp tôi chăm sóc Lê Nhật Linh nhé. Tôi có chuyện muốn nói với Hà Dĩ Phong”

Lâm Quân di chuyển ánh mắt nhìn về phía Lê Minh Nguyệt, sau đó ánh mắt dừng trên người Hà Dĩ Phong. Trong lòng hai người rõ ràng đều đang cố kiềm chế cảm xúc, giấu giếm điều gì đó.

“Được, anh yên tâm đi”

Lê Minh Nguyệt ôm lấy Lê Nhật Linh, mọi việc đều đã chuẩn bị ổn thoả. Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ngồi trên xe, chiếc xe nhanh chóng rời đi. Cả hai đều nhíu mày, một lúc lâu không một ai lên tiếng.

“Nhật Linh, Nhật Linh,…”

Sắp xếp mọi thứ hẳn hoi, gọi Lê Nhật Linh vài lần cũng không thấy cô đáp lại, Lê Minh Nguyệt đi tới bên cạnh cô, nhìn về phía ánh mắt cô đang dõi theo.

“Em không cần phải lo lắng đâu, khả năng của Lâm Quân em còn không biết sao? Anh ấy quản lý Tập đoàn Lâm Thị nhiều năm như vậy đã bao giờ làm sai chuyện gì đâu. Huống hồ, Hà Dĩ Phong nhà em cũng có thể giúp anh ấy, hai anh em bọn họ hợp sức với nhau chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả đâu”

Quen biết Lê Nhật Linh lâu như vậy, Lê Minh Nguyệt ít nhiều cũng có thể hiểu được tâm tư của cô, tuy rằng hiện tại Lê Minh Nguyệt không hiểu rõ rốt cuộc đang có chuyện gì xảy ra nhưng chuyện Lê Nhật Linh gặp chuyện nguy hiểm ở nước ngoài, cô ấy cũng đã được nghe Hà Dĩ Phong nói qua.

Lê Minh Nguyệt hiểu rõ giờ phút này hẳn là trong lòng Lê Nhật Linh cảm thấy rất nặng nề, lần này tới nước Pháp, nhìn vẻ mặt của Hà Dĩ Phong và Lâm Quân, cô ấy cũng đoán được sự việc chắc hẳn phải rất nghiêm trọng.

Nếu không thì họ cũng sẽ không cần phải cố ý tránh mặt hai cô để nói chuyện, chắc chắn là vì không muốn Lê Nhật Linh và Lê Minh Nguyệt phải lo lắng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, sao họ có thể không lo lắng chứ. Có điều, điều quan trọng nhất bây giờ vẫn là Lê Nhật Linh, sức khỏe cô vốn đã không tốt, tinh thần còn không ổn định.

Nếu như lại xảy ra chuyện gì, e rằng tất cả mọi kế hoạch của Lâm Quân đều đổ sông đổ bể mất.

“Vâng”

Lời Lê Minh Nguyệt nói dường như có tác dụng, Lê Nhật Linh vốn dĩ đang uể oải, lúc này khóe môi cô khẽ cong lên, đáp lại lời Lê Minh Nguyệt.

“Vậy mới đúng chứ, cười như vậy mới xinh”

Lê Minh Nguyệt thấy Lê Nhật Linh cười, cuối cùng cô ấy cũng có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Mà bên kia, Lâm Quân đang lái xe vô cùng nhanh. Gió lạnh thỉnh thoảng hắt vào cửa sổ xe. Đây là thói quen của Lâm Quân, mỗi lần tâm trạng không tốt anh đều làm như vậy, để cửa sổ hơi mở ra, làn gió thổi vào khiến tâm tình anh ổn định hơn rất nhiều.

Hà Dĩ Phong cũng đã quen với tình hình như vậy, một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng, Hà Dĩ Phong đang đợi Lâm Quân chậm rãi bình tĩnh lại, thâm tâm Hà Dĩ Phong cũng có chút lo lắng.

Không biết bao lâu sau, chiếc xe mới ngừng lại.

Bên ngoài cửa sổ xe là một dòng sông, trông nó xơ xác như một nành cỏ cô, hiu quạnh khẽ lắc lư trong gió.

Ánh chiều tà dần buông xuống, đám chim cũng dần bay về tổ, xa tít tận chân trời.
Chương 899: Tiểu xảo và mưu kế

“Nói đi, xảy ra chuyện gì thế?”

Hà Dĩ Phong nhíu mày nhìn Lâm Quân, vô thức bẻ vài khớp ngón tay của chính mình.

Lâm Quân vẫn không nói lời nào, một lát sau anh mở cửa xe rồi bước xuống, Hà Dĩ Phong cũng đi theo anh xuống xe.



“Lần này có khả năng là gặp rắc rối lớn rồi”

Lâm Quân dựa cả người vào xe. Miệng anh thở ra một làn hơi trắng, trong chớp mắt đã tan biến trong không khí.

Hà Dĩ Phong đưa cho Lâm Quân một điếu thuốc, chắn gió lại rồi đưa bật lửa cho anh. Thấy Lâm Quân vẫn bất động như cũ, Hà Dĩ Phong lại tự châm cho chính mình một điếu.

“Để tôi đoán xem, có thể khiến cậu chủ Lâm Quân lo lắng đến mức này, chắc chắn không thể không liên quan tới Lê Nhật Linh đi.”

“Đúng là không thể qua được đôi mắt của cậu”

Lâm Quân rít một điếu thuốc, sau đó phun ra một làn khói trắng.

“Cái gì? Thật sự là có liên quan đến Lê Nhật Linh à, không phải cô ấy đã ở bên cậu rồi ư?”

Hà Dĩ Phong cũng chỉ là đoán mò, không ngờ là đúng thật, ngón tay anh ta không tự giác co lại. Chuyện này đúng là khiến anh ta có chút giật mình.

Ánh mắt Hà Dĩ Phong tràn đầy nghi hoặc nhìn Lâm Quân, điếu thuốc trong tay nhập nhòe, tiếng gió gào thét bên tai làm rối loạn tâm trí họ.

“Loại độc trên người Lê Nhật Linh, bác sĩ cũng không có cách nào để giải được” Lâm Quân bình tĩnh nói ra một câu, sau đó chậm rãi hít một hơi thuốc nữa: “Chỉ có Jackson mới có thuốc giải, lão ta dùng chuyện này để uy hiếp tôi”

So với khi vừa biết chuyện, lúc này anh bình tĩnh hơn rất nhiều, bình tĩnh tới nỗi khiến người ta có chút sợ hãi.

“Con mẹ nó chứ! Thứ khốn nạn”

Hà Dĩ Phong nắm tay thành quyền đấm một phát lên xe.

“Lão ta đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được, vậy cậu chuẩn bị đánh trả lão ta như thế nào? Chẳng lẽ cam tâm tình nguyện làm con rối trong tay lão ta, để lão ta tùy ý điều khiển sao?” Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Đương nhiên là không rồi!”

Lâm Quân nắm chặt tay lại, từng khớp sương phát ra âm thanh răng rắc. Nếu như có thể anh sẽ nghiền nát Jackson ngay lúc này.

“Có điều, hôm nay ông ta đã khiến tôi phải ký một hợp đồng chục nghìn tỷ mặt Lê Vân Hàng” Lâm Quân thở dài một hơi.


“Cái gì cơ, chục nghìn tỷ!”

“Chuyện này có thể là nguy cơ khiến Lê Vân Hàng mất chức, tạo ra lợi thế cho Jackson. Có điều tôi cũng sẽ không để lão ta dễ dàng thực hiện được đâu”

“không kí sao?” Hà Dĩ Phong có chút giật mình.

“Ký? Đây là hợp đồng hàng chục nghỉn tỷ đấy, bây giờ đã giấy trắng mực đen như vậy sao cậu có thể đấu cùng lão ta nữa!”

“Ai nói giấy trắng mực đen, rất nhanh thôi sẽ không phải như vậy nữa đâu” Ánh mắt Lâm Quân có chút kỳ lạ, con ngươi anh lóe lên khiến Hà Dĩ Phong không hiểu nổi.

“Ý cậu là sao?”

Hà Dĩ Phong nghi hoặc nhìn Lâm Quân nhưng Lâm Quân không trực tiếp trả lời anh ta. Lâm Quân móc một chiếc bút máy từ trong túi ra, chính là chiếc bút máy anh dùng để ký hợp đồng với Jackson.

“Tôi dùng nó để ký”

899-chi-yeu-chieu.jpg


“Ôi trời ạ, vậy cậu dùng cây bút này để ký thì một tháng nữa chữ ký sẽ biến mất trên hợp đồng rồi!”

“Đúng vậy”

“Mẹ nó chứ, vãi thật. Vậy thì không phải cái hợp đồng đó của Jackson sẽ mất hiệu lực sao”

Hà Dĩ Phong đấm nhẹ một cái lên ngực Lâm Quân. Khóe miệng Lâm Quân khế cong lên.

“Có điều, cái hợp đồng đó không phải có hiệu lực ngay trong ngày sao?”

“Tôi cũng không có ngốc, tôi nói là bản thân mình không ở trong nước, hợp đồng phải ba tháng sau mới có hiệu lực”

“Vậy chúng ta có thời gian ba tháng sao?”

“Không, chúng ta chỉ có thời gian là một tháng, một tháng sau chữ ký biến mất, Jackson chắc chắn sẽ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ không có khả năng lấy được thuốc giải cho nên một tháng ở đây nhất định phải tìm được thuốc giải, nhân tiện giúp Lê Vân hàng đạp đổ Jackson”

“Giúp Lê Vân Hàng? Ông ấy không phải là cha ruột của Lê Nhật Linh!”

“Đúng vậy, nhưng cũng chưa chắc chắn, vấn đề này để sau nói đi”

“Jackson có nền tảng vững chắc ở Pháp, nên nếu một tháng thì quá dễ dàng cho lão ta rồi”

“Chúng ta không còn lựa chọn nào khác”

Lâm Quân hút rít một hơi thuốc sau đó vứt tàn thuốc xuống đất, dùng chân nghiền nát.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom