• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (22 Viewers)

  • Chương 883-887

Chương 883 Cũng xứng đáng

Lâm Quân mới sáng sớm đã ra khỏi nhà. Hạ Linh dụi mắt đi ra khỏi phòng liền nhìn thấy cảnh cha đang ngồi trên sô pha cầm tách trà trầm tư.

“Cha!” Hạ Linh vẫy tay với Lê Vân Hàng.

“Làm sao vậy?” Lê Vân Hàng bây giờ mới phản ứng lại, cười nhìn cô: “Dậy sớm như vậy sao?”

“Con không phải con lợn lười biếng đâu” Hạ Linh bĩu môi, bất mãn phản bác lại.

“Chị gái tỉnh chưa?” Hạ Linh đột nhiên nhớ tới Lê Nhật Linh, vội hỏi.

Lê Vân Hàng thở dài lắc đầu: “Vẫn chưa, sao con lại hỏi như vậy?”

“Sớm như vậy Lâm Quân đã đi ra ngoài, không chăm sóc chị nên con nghĩ rằng chị ấy đã tỉnh dậy rồi.”

“Nhưng chị con vẫn chưa tỉnh dậy. Lâm Quân đi ra nị làm gì vậy cha?” Hạ Linh nhìn Lê Vân Hàng với vẻ mặt bối rối.

Mối quan hệ giữa Lê Nhật Linh và Lâm Quân tốt đến nỗi khiến người khác ghen ty. Lâm Quân sẽ không vô cớ để Lê Nhật Linh ở nhà một mình.

Lời của Hạ Linh tình cờ động đến chỗ đau của Lê Vân Hàng. Lê Vân Hàng sững sờ, sờ sờ tóc của Hạ Linh lắc đầu: “Đừng lo lắng nhiều như vậy, mau ăn sáng đi”

“Vâng” Hạ Linh cong môi, thấy cha không muốn trả lời liền không hỏi nữa, ngoan ngoãn chạy đi ăn sáng.

Trong một căn biệt thự khác.

Jackson đã ngồi trên ghế sofa chờ Lâm Quân đến.

“Ông Jackson”

“Tới rồi à?”

“Vâng, anh Quân đã ở ngoài cửa”

“Mời anh ta vào” Jackson mỉm cười, tháo nhẫn ra rồi xoay trong lòng bàn tay, miệng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.

Lâm Quân từ bên ngoài bước vào, mắt điều chỉnh trong chốc lát, căn phòng quá tối. Dù là ban ngày Jackson vẫn kéo chặt rèm cửa, chỉ có một ngọn đèn sợi đốt mơ hồ treo lủng lẳng khiến người khác khó chịu trong lòng.

Lâm Quân mím môi liếc Jackson trên ghế sô pha.

Jackson đứng dậy, đi đến chỗ Lâm Quân và đưa tay ra: “Anh Quân, tôi đợi anh lâu rồi”

Lâm Quân thản nhiên gật đầu, nắm lấy tay Jackson, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Jackson, hai người đều dùng lực, dường như đang ngấm ngầm tranh giành.

Một lát sau, hai người đồng thời buông ra: “Anh Quân quả nhiên danh bất hư truyền”

“Danh bất hư truyền? Không ngờ ông .Jackson đang ở thành phố Marseille mà vẫn cập nhật tin tức nhanh như vậy”

Lâm Quân chế nhạo.

883-chi-yeu-chieu.jpg


“Anh Quân còn trẻ và đầy triển vọng, hợp tác với tôi chắc chắn cả hai bên sẽ đều có lợi. Tại sao lại không làm chứ?”

“Hợp tác?” Lâm Quân cười khó hiểu: “Hợp tác như thế nào? Nếu ông Jackson thật lòng muốn hợp tác với tôi, e rằng đã không làm ra chuyện như vậy.”

Động tay động chân trên người Lê Nhật Linh để uy hiếp anh, sợ rằng chỉ có người như lão ta mới nghĩ ra được biện pháp đê hèn như vậy.

Nếu không phải vì Lê Nhật Linh, anh còn không có hứng thú ngồi đây nói chuyện với Jackson, chứ đừng nói là hợp tác.
Chương 884: Súng ở ngoài sáng thì dễ giấu còn mũi tên trong tối thì khó phòng thủ

“Không, không, người Việt Nam các anh không để ý tranh giành lừa gạt, lẽ nào tôi cũng phải nhập gia tùy tục thì mới khiến cho Lâm Quân hợp tác với tôi sao?”

“Đây là cách ông Jackson hợp tác trên thương trường sao?” Lâm Quân biết mình không cần nói chuyện vô nghĩa với lão ta quá nhiều, nhưng trong lòng không khỏi căm hận Jackson.

Jackson mỉm cười, không hề tức giận, từ trong miệng phun ra mấy câu: “những người khác không đáng để tôi cố gắng như vậy”

Lâm Quân nhướng mày, ý của Jackson là lão ta coi trọng anh nên mới làm như vậy, nhưng anh không cần sự coi trọng này.

“Tôi biết anh muốn gì” Jackson xua tay, quản gia lập tức đưa lên một lọ nhỏ..

“Đây là thuốc của cô Linh”

“Điều kiện của ông là gì?” Lâm Quân vẫn đề phòng Jackson, làm sao một con cáo già như lão ta lại có thể tự đưa thuốc giải cho mình một cách dễ dàng như vậy?

“Nói chuyện với những người thông minh đúng là dễ dàng.”

Jackson búng tay, vui vẻ nhìn Lâm Quân.

Lâm Quân không khỏi cười lạnh.

“Đây chỉ là một loại thuốc làm giảm các triệu chứng tạm thời. Tôi chỉ có một yêu cầu”

“Là gì?” Lâm Quân nắm chặt lọ thuốc, tạm thời giảm bớt triệu chứng? Có vẻ như .Jackson đã hạ quyết tâm dùng Lê Nhật Linh để khống chế anh.

884-chi-yeu-chieu.jpg


“Có phải con gái ruột không? Tôi nghĩ chúng ta đều biết rõ” Jackson nhìn thật sâu vào Lâm Quân, lão ta không tin rằng Lâm Quân không nhìn thấy tờ kết quả xét nghiệm mà mình gửi vào ngày hôm đó.

Trái tim Lâm Quân càng thêm chấn động, đến bệnh viện cũng có thuộc hạ của .Jackson sao?

€ó vẻ những bác sĩ đó cũng không thể hoàn toàn tin tưởng được.

“Tôi đồng ý thoả thuận, chỉ có thuốc giải này sao?”

“Anh Quân có thể yên tâm để cô Linh sử dụng nó. Dù gì thì bây giờ chúng ta cũng là bạn cùng chiến tuyến. Ngày tháng còn dài, tôi cũng không thể vì một chút chuyện cỏn con mà giở trò vào lọ thuốc này”

“hy vọng là vậy.”

“Nếu bây giờ anh Quân không tin tôi cũng không sao. Sau một thời gian, tôi tin rằng anh Quân sẽ sẵn lòng kết bạn với tôi” Jackson không chỉ có tham vọng mà còn rất tự phụ.

Lâm Quân nuốt không trôi cục tức này, kết bạn với anh ta?

Anh còn lâu mới có ý nghĩ này, súng ở ngoài sáng thì dễ giấu còn mũi tên trong tối thì khó phòng thủ, ai mà biết anh lúc nào sẽ chết trong tay lão già này.

Người duy nhất anh có thể tin tưởng trong cuộc đời này có lẽ chỉ có một mình Hà Dĩ Phong.

“Tôi cần phải về nhà với vợ tôi ngay bây giờ” Lâm Quân mỉm cười, anh ta không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa.

“Được rồi, dù sao tôi cũng đã tỏ rõ tấm lòng của mình rồi.

Anh Quân nếu đã hợp tác với tôi, hy vọng anh có thể để tôi nhìn rõ thái độ của anh. Về phần nhà, tôi sẽ để quản gia đưa chìa khóa cho anh”

Làm sao lão ta có thể để Lâm Quân tiếp tục sống trong nhà Lê Vân Hàng, sẽ chẳng hay ho gì nếu hai người họ tìm ra cách nào đó để đâm lén lão ta.

“Không cần, tôi sẽ chuyển đi” Lâm Quân gật đầu hiểu ý của .Jackson, nhanh chóng rời khỏi nhà của lão ta.

Bên ngoài một khoảng rộng lớn sáng sủa, hoàn toàn khác với khung cảnh tối tăm bên trong nhà .Jackson, khi nghĩ đến việc hợp tác với một con chuột sống trong cống như .Jackson, Lâm Quân không khỏi có chút buồn nôn.

Lâm Quân siết chặt vô lăng trong tay, nhưng vì Lê Nhật Linh, anh sẵn sàng chịu đựng tất cả, ngay cả nguyên tắc của bản thân cũng có thể từ bỏ.

Đối với anh, Lê Nhật Linh còn quan trọng hơn cả mạng sống.

Dẫm lên chân ga, xe vọt đi một đoạn đường dài, dường như chỉ có điều này mới có thể khiến anh cảm thấy tốt hơn.
Chương 885: Thuốc đắng giã tật

Lê Nhật Linh uống thuốc xong tỉnh lại, cơ thể vẫn còn rất yếu, ho khan vài tiếng, vừa mở mắt liền bị ánh nắng tràn vào trong phòng làm cay mắt.

Cô đưa tay lên che, nhìn thấy Lê Vân Hàng bê nước nóng đi vào.

€ô vùng vẫy một hồi muốn ngồi dậy nhưng thể trạng không cho phép.

“Đừng nhúc nhích, sức khỏe của con còn chưa tốt.”

Những ngày gần đây, Lê Vân Hàng đã quen với việc coi Lê Nhật Linh như con gái, lúc này tình cảm cha con cũng rất chân thực.

Ông đặt cốc nước trong tay xuống, lo lắng đi tới, đỡ Lê Nhật Linh ngồi dậy, kê gối phía sau để cô cảm thấy thoải mái hơn.

Rồi ông an tâm đặt những viên thuốc đã chuẩn bị sẵn vào tay cô.

“Đăng quá”

Lê Nhật Linh nhận lấy viên thuốc và cốc nước, cau mày, cổ họng khàn khàn chuyển động.

“Thuốc đẳng giã tật, cha đã chuẩn bị đồ ngọt. Lúc nhỏ mỗi lần Hạ Linh ốm không chịu uống thuốc, cha đều an ủi con bé là đăng trước ngọt sau.”

Nói đến đây, Lê Vân Hàng không khỏi thở dài, suy nghĩ của ông như bị cuốn vào khoảng không. Con gái lớn của bản thân không biết đã sống như thế nào? lúc ốm có ai mua thuốc cho cô, đưa cô đi bệnh viện, chuẩn bị đường cho cô không.

Còn Lê Nhật Linh hai mắt đỏ hoe, không biết lúc này Lê ‘Vân Hàng đang nghĩ gì. Ông là một người cha nhớ con gái, cô là một đứa con gái nhớ cha, cô thực sự ghen tị với Hạ Linh vì có một người cha yêu thương cô ấy như vậy.

Khao khát của cô với người thân cực kỳ mãnh liệt, không biết bao nhiêu lần cô ảo tưởng mình là một đứa trẻ trong lúc ốm, cũng không biết bao nhiêu lần nuốt thuốc đắng, mong sẽ có người đưa kẹo cho mình.

Nghĩ đến đây lòng cô chua xót, ngẩng đầu bỏ viên thuốc vào miệng, uống nửa cốc nước ấm nuốt hết thuốc vào bụng.

Lê Vân Hàng cảm giác được vừa rồi trong lúc mình thất thần đã làm cho Lê Nhật Linh cảm động, nghiêm mặt cầm lấy ly nước.

“Đừng lo lắng, từ nay con sẽ là con gái của cha, cha sẽ là cha của con”

Câu nói này xuất phát từ sự chân thành, mặc dù báo cáo.

ADN nói rằng Nhật Linh không phải là con gái ruột của ông, nhưng trong lòng Nhật Linh luôn có hình bóng của Hạ Linh và mẹ cô ấy hơn nữa tình cảm của Nhật Linh với họ vẫn luôn chân thực như vậy.

“Vâng, cảm ơn cha”

Lê Nhật Linh hai mắt đỏ hoe.

“Ừm”

Lê Vân Hàng rất hài lòng, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Thời tiết hôm nay rất tốt, con có muốn ra ngoài phơi nắng không?”

“Có” Lê Nhật Linh gật đầu, trên mặt tái nhợt nở nụ cười.

885-chi-yeu-chieu.jpg


thể nghĩ ra thứ gì quan trọng hơn bản thân mình đối với Lâm Quân.

Trong lòng cảm thấy hơi chán nản.

Được Lê Vân Hàng đỡ xuống giường, Lê Nhật Linh cảm thấy thân thể như dẫm phải bông, hoa mắt chóng mặt giống như không đủ máu cung cấp.

€ô đặt tay lên trán lắc lắc đầu.

“Sao vậy?” Lê Vân Hàng thấy cô khó chịu, lo lắng hỏi.
Chương 886: Thuốc giải tạm thời

Cô ngẩng đầu cười cười, rồi lại lắc đầu, tỏ ý bản thân không sao, sau đó đi ra ngoài phòng.

Trong lòng cô có chút nghi ngờ, sức khoẻ của mình thế nào bản thân mình biết rõ nhất, trạng thái hôm nay rõ ràng không giống trước đây.

Cửa vừa mở ra, Lâm Quân liền xuất hiện trong tâm mắt cô, đôi con ngươi tối màu của anh bắt gặp ánh mắt cô cũng đang nhìn lại, lập tức bèn trở nên ôn hoà như nước.

Một loại cảm xúc phức tạp không thốt nên lời xẹt qua mắt Lâm Quân, anh bỗng bước đến phía trước kéo cô ôm vào lòng.

Lê Vân Hàng thấy vậy bèn khế khàng rời đi, còn thở dài cảm thán sự thâm độc của .Jackson.

Lê Nhật Linh bị cái ôm bất chợt này của anh làm cho giật mình, bèn bối rối dựa vào lồng ngực anh. Lát sau, khi cảm nhận được nhịp tim anh đã đập bình thường trở lại, cô mới đưa tay lên võ nhè nhẹ vào lưng anh, Lâm Quân ôm một lúc liền buông cô ra.

“Sao vậy?” Cô không nói thì thôi, nhưng vừa mở miệng đã khiến trái tìm Lâm Quân đau thắt.

“Không sao, em thế nào rí Lâm Quân xoa đầu Lê Nhật Linh, anh nghĩ đến khuôn mặt độc ác của .Jackson liền thấy trái tim tê dại. Lê Nhật Linh không biết đã có chuyện gì xảy ra, nhưng khi nhìn vùng giữa trán anh nhăn thì cảm thấy xót xa cho anh. Cô đưa tay xoa xoa trán anh, muốn vuốt cho phẳng nếp nhăn giữa hai hàng lông mày, nhưng ngón tay cô lại như chưồn chuồn lướt nước, chẳng có chút lực nào.

Lê Nhật Linh chỉ ra phía ngoài cửa tỏ ý muốn đi dạo, Lâm Quân liền nói: “Em chờ chút đã”

Chẳng chờ Lê Nhật Linh phản ứng lại, Lâm Quân đã xoay người chạy vào phòng, lát sau lấy ra một chiếc áo khoác, chùm lên người Lê Nhật Linh, bọc người cô kín không kẽ hở mới vừa lòng dắt cô ra ngoài, hướng theo ánh sáng mặt trời mà bước đi.

Lê Nhật Linh để yên cho anh nắm tay mình, ngoan ngoãn như một con thú cưng.

Ánh sáng mặt trời ngày đông thật đáng quý biết bao, hai người dựa vào nhau ngồi ở ghế dài trong công viên, ánh nắng ấm áp xuyên qua tán cây chiếu lên người họ.

Lê Nhật Linh lười biếng dựa thân thể mềm mại vào người Lâm Quân, hai người đều không ai nói chuyện mà yên lặng lắng nghe tiếng hít thở của đối phương, thế giới dường như đã trở nên tĩnh lặng đi rất nhiều.

Cũng không biết qua bao lâu, Lâm Quân cảm thấy cơ thể đang dựa trên vai mình khẽ cử động, anh mới biết cô đã ngủ rồi.

Dạo gần đây Lê Nhật Linh ngủ rất nhiều, chắc có lẽ cũng là triệu chứng do trúng độc mà ra.

Anh cẩn thận đỡ cô nằm lên đùi mình để cô ngủ được thoải mái hơn. Ngắm cô, anh nhận ra cô gầy hơn trước nhiều lắm, vốn dĩ mặt đã không tròn, trước đây hai má hơi phúng phính như trẻ con, mà giờ đã thấy cả gò má hơi nhô lên.

Lâm Quân nhìn người đang ngủ trên đùi mình, anh thò tay lấy ra thuốc trong túi áo toan để cô nuốt xuống, chợt nghĩ đến câu nói chỉ có thể tạm duy trì thời gian của .Jackson, ngón tay anh không tự chủ mà nắm chặt hơn.

Lâm Quân ôm Lê Nhật Linh về phòng, anh đỡ cô nằm xuống và dém chăn cẩn thận, xong đâu vào đấy lại ngẩn ra nhìn cô vài giây rồi đặt một nụ hôn nhè nhẹ lên trán cô.

Đi ra khỏi phòng, Lê Vân Hàng đã ngồi ở ghế sô pha chờ anh.

Lâm Quân dường như chẳng ngạc nhiên chút nào, thong dong bước lại gần, ngồi xuống đối diện với Lê Vân Hàng.

“Thế nào rồi?”

Lê Vân Hàng vừa ngồi vừa loay hoay thu dọn bộ chén trà trước mặt, chẳng nhìn anh, cả câu hỏi vừa rồi cũng là nhìn cái bàn mà nói.

Lâm Quân không trả lời mà lấy ra một lọ thuốc đặt trước mặt ông. Lê Vân Hàng dừng lại động tác trong tay, nghi hoặc nhìn anh một cái.

“Đây là thuốc giải mà Jackson đưa” Lâm Quân nói.

Lâm Quân cố giấu đi ánh mắt mất mát của mình, nhưng Lê Vân Hàng vẫn nhìn ra.

“Chắc không đơn giản như vậy chứ?”

“Chú nói đúng, thuốc này chỉ có thể tạm thời ức chế độc để Nhật Linh dễ chịu hơn thôi, chứ không thể trị tận gốc”
Chương 887: Không có đường lui

Vừa nãy anh đã cho Lê Nhật Linh ăn một viên mới khiến cô tỉnh lại, hiện tại chỉ còn có hai ba viên nữa thôi.

“ Lê Vân Hàng vừa nói vừa đặt thật mạnh chén trà đang cầm trong tay xuống bàn.

“Điều kiện của anh ta là hợp đồng kia chuyển sang đứng tên ông ta” Lâm Quân nhìn thẳng vào Lê Vân Hàng, mang ý thăm dò nói ra câu này.

Lê Vân Hàng nhướng mắt nhìn, sự việc không ngoài dự đoán của ông, ông đã sớm đoán được .Jackson sẽ làm vậy.

Chỉ là mối quan hệ quan trọng trong chuyện này cả hai người họ đều không nói ra.

“Cháu định làm thế nào?

Lâm Quân nhìn sang lọ thuốc kia, ánh mắt trở nên tối đi: “Cháu đã không còn đường lui rồi”

“Chú tôn trọng quyết định của cháu” Lê Vân Hàng thở ra một hơi, cũng không biết nên làm gì.

“Jackson muốn cháu chuyển ra khỏi nhà này, nếu không có gì thay đổi thì mấy hôm nay bọn chái sẽ chuyển đi.

“Nhưng tình trạng của Nhật Linh như vậy rất cần có người chăm sóc”

“Cháu biết, cháu sẽ nhờ người đến chăn sóc cho cô ấy: “Ừm, chúa là một thanh niên trẻ có đầu óc, bây giờ sự việc đã đến bước này, cha cũng không tiện nói nhiều, chỉ là bây giờ cha đã nhận Nhật Linh là con gái rồi, nếu tên Jackson kia mặt người dạ thú kia đã không biết hối cải thì dù có phải đánh đổi cả cái LX cha cũng sẽ giúp con cứu Nhật Linh”

“Cảm ơn chú”

Lâm Quân đứng dậy, chân thành khom người cảm ơn Lê Vân Hàng.

“Vậy cháu sẽ rút lui trước, Jackson lần này đưa thuốc giải cho cháu là muốn hợp đồng chục nghìn tỷ kia, khả năng lão ta đã biết Nhật Linh chính là điểm yếu lớn nhất của cháu, về lâu về dài chắc chăn lão ta sẽ còn tiếp tục đe doạ cháu. Sau này khả năng lão sẽ còn gây ra chuyện bất lợi cho chú và cả LX, nhưng xin chú hãy tin cháu.” Lâm Quân đứng quay lưng lại với Lê Vân Hàng, nói xong câu này liền trở về phòng mình.

Lê Vân Hàng cầm chén trà lên, chậm rãi thưởng thức. Ẩn sâu trong đáy mắt ông là sự thong dong điềm đạm, dường như hết thảy mọi uy hiếp đều đã bị ông nắm trong lòng bàn tay, mà những gì ông đang chuẩn bị chưa biết chừng sẽ là một vở kịch lớn.

Lâm Quân về phòng bèn gọi điện cho Hà Dĩ Phong.

“A lô, Lâm Quân, cuối cùng cậu cũng nghĩ đến tôi rồi đấy à, bao lâu nữa thì cậu quay lại? Cậu có biết dạo gần đây tôi đã xảy ra chuyện gì không? Đợt vừa rồi Lê Minh Nguyệt bị bọn côn đồ bắt cóc, suýt chút nữa thì bị thương, tôi vừa mới giải quyết xong chuyện của bọn du côn đó rồi. Mẹ nó chứ, bọn này dám đụng vào người của tôi! Đúng là không muốn sống nữa”

Hà Dĩ Phong vừa mở miệng đã bô lô ba la nói một tràng dài, nghe đến mức Lâm Quân ù hết hai tai.

Hà Dĩ Phong nghĩ đến tên trùm của lũ du côn kia bị mình ép xử cho ngồi tù mấy năm mới thấy cơn tức dịu lại một chút.

“Lê Minh Nguyệt thế nào rồi?” Giọng nói mệt mỏi của Lâm Quân khiến Hà Dĩ Phong thấy khó hiểu.

Theo lí mà nói, Lê Nhật Linh đã tìm được cha mình, người cũng đã cứu được, nếu có chuyện xảy ra thì hẳn là chuyện của Jackson và LX. Nhưng đối với Lâm Quân mà nói thì có lẽ không cần phải như thế.

“Cô ấy không sao, chỉ là mấy vết thương ngoài da. Còn cậu ấy, có phải Lê Nhật Linh xảy ra chuyện gì không?” Hà Dĩ Phong vội vàng hỏi ngược lại.

Lê Minh Nguyệt ở một bên nghe thấy vậy cũng chen vào: “Nhật Linh sao rồi? Không phải có Lâm Quân ở bên cạnh ư? Sao lại có chuyện gì rồi?”

Thấy Lê Minh Nguyệt muốn hóng chuyện, Hà Dĩ Phong vội im lặng ra hiệu tay tỏ ý cô chờ chút nữa anh trả lời.

“Nhật Linh cô ấy..”

Qua một lúc sau, Lâm Quân vẫn không thể nào nói ra chuyện của Lê Nhật Linh với người bên kia điện thoại.

“Nhật Linh thế nào rồi? Anh mau nói đi!”

Lê Minh Nguyệt nghe thấy đầu dây bên kia cứ nói ngập ngừng bèn sốt ruột không thôi.

“Hiện tại tôi cần hai người giúp đỡ, hai người có thể qua giúp tôi chăm sóc Nhật Linh không?”

“Nhờ tôi chăm sóc cho Nhật Linh ư, Nhật Linh bị làm sao?

Vì sao phải nhờ tôi chăm sóc? Cậu đi đâu?”

Hàng loạt dấu chấm hỏi xuất hiện trong đầu Hà Dĩ Phong biến thành những câu nghỉ vấn dội liên tiếp vào tai Lâm Quân, làm anh như muốn bốc khói.

“Không thể nói rõ một hai câu qua điện thoại được, tôi chỉ có thể nói là tôi chỉ tin tưởng các cậu”

Hà Dĩ Phong quá hiểu Lâm Quân rồi, nếu như không phải lần này cậu ta đã gặp phải khó khăn quá lớn thì cũng không đời nào gọi cho mình nhờ giúp đỡ.

“Được, tôi biết rồi” Hà Dĩ Phong gật đầu, lập tức đồng ý giúp đỡ.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom