• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (26 Viewers)

  • Chương 765-775

Chương 765: Hạ Huy Thành say rượu

Trần Hi Lam đứng bên ngoài một lát, để gió lạnh thổi qua cho đầu óc tỉnh táo, nhịp tim trở lại bình thường. Cô ta chỉnh lại tóc tai của mình rồi lại quay vào quán bar. Cô ta không ngờ là Hạ Huy.

Thành lại uống rượu một mình rồi say gục trên bàn.

Bên cạnh anh ta còn có một người phụ nữ xa lạ đang muốn đỡ anh ta dậy. Người phụ nữ kia có một mái tóc vàng, dáng người rất nóng bỏng, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông, nhưng tuổi tác… Sợ rằng người phụ nữ này còn lớn hơn Hạ Huy Thành.

Nhưng trong quán bar, một người phụ nữ xa lạ muốn đỡ anh ta như vậy, người đó có ý nghĩ gì cũng rất rõ ràng, trong lòng tất cả mọi người ở đây đều biết Trần Hi Lam bĩu môi, khí thế mạnh mẽ đi tới chỗ anh ta, nằm lấy cổ tay của người phụ nữ kia.

“Cô đang làm gì vậy?” Người phụ nữ nóng bỏng kia nhíu mày, khuôn mặt cô ta được trang điểm đậm, nhưng trên mặt đầy vẻ khó chịu. Cô ta đã nhìn thấy người đàn ông này trước, tại sao lại có người ra tay cản trở cô ta?

Trần Hi Lam kiêu ngạo vênh mặt: “Tôi còn chưa hỏi cô đấy! Cô muốn làm gì hả “Tôi nhìn thấy người đàn ông này trước!

Chuyện gì cũng phải xem xét thứ tự trước sau chứ!” Người phụ nữ kia cũng không cam lòng yếu thế, giọng nói phóng đại rất nhiều.

“Đây chính là bạn trai của tôi!” Khóe môi Trần Hi Lam nhẹ nhàng nhếch lên. Cô ta khoác lên cánh tay của Hạ Huy Thành, dáng vẻ vô cùng thân mật.

Cũng không biết Hạ Huy Thành đã uống bao nhiêu rượu, thân hình xiêu vẹo, ngay cả đứng cũng không đứng vững, ánh mắt cũng mơ mơ màng màng Trên mặt người phụ nữ kia đầy vẻ không tin

“Tôi đã quan sát anh ta một lúc lâu, không có bất kỳ ai bên cạnh anh ta cả. Tại sao vừa rồi cô không ở bên cạnh anh ta?”

Ai tin có người sẽ để một mình bạn trai đến quán bar chơi?

Trần Hi Lam lại kéo Hạ Huy Thành qua, trong ánh mắt cô ta thoáng qua vẻ giận giữ, người phụ nữ này lại dám có ý nghĩ không yên phận với Hạ Huy Thành: “Nhanh buông anh ấy ra!”

“Dựa vào cái gì chứ?”

765-chi-yeu-chieu.jpg


Trần Hi Lam cầm lấy nửa chai rượu trong tay, giơ giơ về phía gò má người phụ nữ kia, trên mặt đầy vẻ cười nhạo, nhẹ nhàng nhếch môi: “Nếu cô muốn thử một chút, tôi cũng không ngại đâu!”

“Không phải chỉ là một người đàn ông à! Xem cô quý báu đến mức nào kìa!” Người phụ nữ kia bĩu môi, trừng mắt liếc xéo Trần Hi Lam một cái rồi lắc mông đi xa.

Trần Hi Lam thật sự quá tức giận, tại sao cô †a lại dám nói Hạ Huy Thành như vậy? Cô ta dựa vào cái gì chứ?

Mấy người bên cạnh đều đang xem trò náo nhiệt, thấy người phụ nữ kia đã rời đi, nên tất nhiên không còn gì để xem, mọi người đều rối rít lắc đầu và tản ra.

Trần Hi Lam mím môi, đột nhiên trong lòng xuất hiện một ý tưởng. Cô ta gọi nhân viên phục vụ đang đứng bên cạnh qua.

Trần Hi Lam cố ý hạ thấp giọng, nhân viên phục vụ cũng thuận theo ý của cô ta, cúi đầu lắng, nghe cô ta dặn dò: Trong túi xách của tôi có thuốc trị tiêu chảy. Đợi lát nữa, anh cho vào ly rượu của người phụ nữ kia cho tôi, tôi…”

Nói tóm lại, chỉ cần để người phụ nữ kia uống thuốc là được rồi!

Hạ Huy Thành thật sự say nặng. Trần Hi Lam nhìn người phụ nữ kia đã uống xong ly rượu, hài lòng bật cười, đỡ Hạ Huy Thành ra khỏi quán bar.

Từ trước đến giờ, Trần Hi Lam chưa bao giờ chịu thua thiệt trong những chuyện này.

Hạ Huy Thành mơ mơ màng màng, không biết mình đang ở nơi nào. Dù gì anh ta cũng là một người đàn ông cao to, cao hơn một mét tám. Trần Hi Lam vẫn luôn đỡ anh ta, cô ta cũng rất mệt mỏi, chỉ có thể gọi xe taxi, dứt khoát đưa anh ta về nhà mình.

Cô ta thật sự cảm thấy khó chịu với Lê Mỹ Vân. Tối nay, cô ta đưa Hạ Huy Thành về nhà mình, để người phụ nữ kia đợi một cách vô ích, chọc giận cô ta một trận cho bỏ tức!

Hạ Huy Thành cũng ngoan ngoãn đi theo cô †a. Vừa vào cửa, anh ta lập tức nôn đầy ra sàn nhà.

Đã bao giờ Trần Hi Lam chăm sóc người say rượu đâu! Cô ta mặt ủ mày chau thay quần áo cho anh ta, vô cùng mệt mỏi.

Mấy cái ý tưởng kỳ kỳ quái quái cũng bị bỏ quên hết rồi, ngay cả khi Hạ Huy Thành đã trắng trẻo sạch sẽ, cô ta cũng lười quan tâm, chỉ mở điện thoại di động ra, tra cứu cách nấu canh giải rượu.
Chương 766: Canh giải rượu

Sau cô ta vất vả nấu xong canh giải rượu thì Hạ Huy Thành đã ngủ say như lợn chết, Trần Hi Lam không biết phải làm như thế nào nên cô ta chỉ còn cách lắc mạnh anh ấy, nhưng anh ấy vẫn nắm im, Trần Hi Lam tức giận muốn cào vào mặt anh ấy một phát.

Cô ta chưa bao giờ chăm sóc cho một người đàn ông khác từ khi cô ta lớn lên, người đầu tiên chính là anh ấy vậy mà anh ấy còn không cảm ơn cô ta.

Chính bản thân Trần Hi Lam cũng không biết được tại sao cô lại thích Hạ Huy Thành, cô ta là một cô gái không xấu, có rất nhiều người theo đuổi cô ta, nhưng cô ta lại không thích những người đàn ông đó.

Chẳng lẽ đây thật sự là một người đánh và một người thích bị đánh à.

Trần Hi Lam từ từ cúi đầu xuống, cô ta nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Hạ Huy Thành thì cảm thấy anh ấy rất đẹp trai, lúc ngủ trông anh ấy cũng quyến rũ hơn, không giống như lúc tỉnh, anh ấy luôn ngữ khoảng cachs với cô ta làm cho cô ta không có cơ hội nào đến gần anh ấy cả.

Cô ta sợ bây giờ đột nhân Hạ Huy Thành sẽ tỉnh dậy và đẩy cô ta ra, hoặc là sau này anh ấy sẽ không quan tâm để ý đến cô ta nữa, hiếm khi trong lòng cô ta lại khó chịu như này.

“Không muốn, em không cần đi, Nhật Linh, em đừng bỏ anh.

Đột nhiên trong lúc Trần Hi Lam muốn hôn xuống thì trong miệng Hja Huy Thành lại nói ra mấy câu nói mớ làm cho Tràn Hi Lam không còn ham muốn hôn xuống đôi môi này nữa, cô ta lạnh lùng nhìn Hja Huy Thành, trong lòng cô ta rất oan ức.

Đến tận bây giờ anh ấy vẫn không quên được Lê Nhật Linh, dựa vào cái gì chứ, cô ta có điểm nào không tốt, Lê Mỹ Vân có thể trở thành người vợ trên pháp luật của anh ấy mà cô ta chỉ có nhìn theo bóng lưng của Hạ Huy Thần.

Bây giờ trong lòng Trần Hi Lam dần dần cảm thấy tủi thân, cô ta thật lòng thích anh ấy nhưng anh ấy không thèm nhìn cô ta một cái, cho dù trong tình yêu không có sự công bằng nhưng anh ấy không thể thờ ở với cô ta như vậy.

Tròng lòng Trần Hi Lam cảm thấy rát khó chịu, nên cô ta không dịu dàng gọi anh ấy dậy nữa, mà trực tiếp dùng sức cấu Hạ Huy Thành, kế cả Hạ Huy Thành đang ngủ say thì vẫn nhận được cảm giác đâu mà cô ta cấu.

“Đau”

Hạ Huy Thành mơ màng mở mắt ra, anh ấy muốn nhìn xem người trước mặt mình là ai.

Nhưng mà anh ấy say quá rồi, nên khi nhìn chảm chằm về phía trước thì anh ấy thấy hoa mắt chóng mặt, hình như anh ta thấy ma nữ bé Trần Hi Lam kia.

“Anh đứng dậy, uống canh giải rượu đi, anh uống xong thì rời đi.”

Trong lòng Hạ Huy Thành đang suy nghĩ thì anh ấy nghe thấy giọng nói của Trần Hi Lam chuyền đến, giọng nói này làm anh ấy tỉnh rượu một chút.

Làm sao anh ấy lại có thể nghe giọng nói của người đàn bà đó ở đây nhỉ, chuyện này không thể nào xảy ra, không đúng!

“Anh nhanh đi!”

Bây giờ Trần Hi Lam vẫn còn đang ghen thì làm sao cô ta có thể dịu dàng với Hạ Huy Thành, nên giọng nói bay giờ của cô ta cũng khác giọng nói hàng ngày, trong lòng Hạ Huy Thành tự thôi miên bản thân là không phải, nhưng sự thật lại nhắc nhở anh ấy đúng là Trần Hi Lam đang ở bên cạnh anh ấy.

“Tại sao tôi lại ở đây, cô đưa tôi về?”

“Chẳng lẽ tôi trực tiếp vất anh ở quán bar?” Giọng “Nếu không thì làm sao? Anh say như vậy nói của Trần Hi Lam vẫn chưa dịu xuống, trên mặt cô ta rất khó chịu.

“Cám ơn cô.”

Nếu đây là sự thật không trốn thoát được thì Hạ Huy Thành mở mắt ra, nhìn về phía Trần Hi Lam nói cám ơn, anh ấy đang cố gắng suy nghĩ lại chuyện tối qua, nhưng trí nhớ rất mơ hồ, hôm qua anh ấy uống say ở trong quán bar, là Trần Hi Lam đưa anh ấy về nhà cô ta, ít nhất cô ta không vất anh ấy ở đầu đường xó chợ nào đó.

Giọng nói của anh ấy vẫn còn khàn, chuyện này làm cho người nghe cảm thấy không thỏai mái, Trần Hi Lam nhíu mày một cái, rốt cuộc cô a có nên dịu dàng chăm sóc anh ấy không.

Cô cầm bát canh giải rượu đến mép giường đưa cho Hạ Huy Thành, cô ta muốn anh ấy yoongs canh giải rượu để nhanh tỉnh táo lại, ít nhất lúc đó trong lòng cô ta sẽ cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

“Cám ơn!”

Hạ Huy Thành cũng không phải là người không hiểu chuyện, anh ấy nhận bát canh luôn và cầm lên uống, mặc dù vùi vị của bát canh không được ngon lắm nhưng anh ấy không định mở miệng làm cho Trần Hi Lam bưồn, dù sao người ta không dễ dàng chăm sóc anh ấy khi say rượu.

Hạ Huy Thành không muốn dây dưa nhieuf với cô ta, nên sau khi nghỉ ngơi một lúc cho tỉnh rượu thì anh ta xoay người đi ra cửa “Anh cứ đi về như vậy à?”

“Hôm nay tôi đã làm phiền đến cô, tôi rất cảm ơn cô, hẹ sau này này gặp lại!”

Trừ câu này ra thì Hạ Huy Thành không nói câu nào khác nữa, rồi anh ấy xoay người rời đi Trần Hi Lam nhìn bóng lưng đang dần bé lại của Hạ Huy Thành, trong lòng cô ta rất phức tạp, cô ta tự khuyên bản thân phải buông tay nhưng chính cô ta lại không làm được điều đó, cô ta không kiềm chế được bật khóc, nước mắt mặn chát chảy xuống khóe miệng cô ta.
Chương 767: Trần Hi Tuấn quay về Mỹ

“Anh, thật sự anh muốn về Mỹ à?”

Trong san bay, Trần Hi Lam kéo tay Trần Hi Tuấn, cô ta không nhịn được hỏi.

“Đúng vậy, anh ở đây chơi đã lâu rồi, việc của dòng họ chúng ta rất nhiều, anh phải trở về giải quyết, hơn nữa, thật sự em không muốn về với anh à? Trong lòng anh ấy không có em, hơn nữa anh ấy đã đính hôn với Lê Mỹ Vân, hai người không có khả năng ử bên nhau, em vẫn chưa nhìn thấy rõ sự thật này à?”

“Anh, vậy anh thì sao? Anh yêu một người không nên yêu, anh có hối hận không?”

“Được rồi, anh mặc kệ em, em thích làm thế nào thì làm.”

Cậu ta rất yêu thương chiều chuộng cô em gái này, lên lần này cậu ta không còn cách nào khác, chứ cậu ta không bao giờ cho cô ta đến Việt Nam.

Cậu ta cũng biết chuyện của Hạ Huy Thành Nhưng trên đời này có nhiều đàn ông giỏi để cô ta chọn như vậy, nhưng cô lại thích một người đàn ông không thích mình, đã thêm trong lòng người đàn ông này đã có một người khác lại còn dính hôn với một người đàn bà khác, làm sao cậu †a không tức giận.

Mỗi lần cậu ta nói đến chuyện này thì em gái cậu ta có rất nhiều lý do để phản bác, nhưng tất cả nhưng điều này đều nói cô ta không buông tay được, kể cả bây giờ cậu có bắt cô em gái này về thì cũng không thay đổi được trái tim của cô ta.

“ANh, em xin lỗi, em muốn cố gắng một lần nữa, mặc dù em biết chuyện này không thể nào.

thành công nhưng thật sự em vẫn chưa buông tay được, trong lòng em đã tự khuyên mình rất nhiều lần, nhưng chưa lần nào em thực hiện được”

Trong giọng nói của Trần Hi Lam hơi nức nở, người cô ta yêu lại không cô ta chính là vận mệnh của cô ta.

Cô ta vừa nghĩ đến thái độ tối hôm qua của Hạ Huy Thành thì trong lòng cô ta lại cảm thấy oan ức, mặc dù Lê Nhật Linh đã kết hôn rồi nhưng anh ấy vẫn chưa quên cô.

Trần Hi Tuấn cảm thấy rát đau lòng khi nhìn thấy khuôn mặt đau khổ khi yêu của em gái mình, cậu ta không có tư cách gì để xen vào chuyện của cô ta.

Vì chính bản thân cậu ta cũng vậy thì làm sao khuyên được người khác, trừ việc ủng hộ em gái thì cậu ta không biết làm gì nữa.

“Đây mới chính là con gái nhà chúng ta mà, chỉ cần anh ấy không hạnh phúc, thì anh vĩnh viễn ủng hộ em, nhưng em nhớ nếu ở Việt Nam bị ai bắt nạt thì cứ về nhà, anh sẽ mãi ở nahf chờ em về”

Suy nghĩ của Trần Hi Tuấn rất đơn giản, cậu ta đã bỏ lỡ người kia thì cũng không để cho em gái giống mình hối hận khi bỏ lỡ người mình thích và không vui vẻ gì giống như cậu ta.

“Anh”

Trần Hi Lam nhào vào trong ngực Trần Hi Tuấn, rồi bật khóc nức nở.

Từ nhỏ đến lớn anh trai là người thương cô ta nhất, kể cả cô ta muốn làm cái gì thì anh sẽ ủng hộ cô ta, bây giờ ngược lại cô ta còn tạo rắc rối cho anh trai, cô ta cảm thấy rát xấu hổ.

“Tốt lắm, cô công chúa nhỏ hà chúng ta đừng khóc nữa, em khóc trông xấu lắm”

“Ừ, chính là em không muốn anh về nước:”

Trần Hi Tuấn sờ đầu Trần Hi Lam một cái, cậu †a cũng không yên tâm cho em gái ở lại thành phố Hà Nội một mình.

Nhưng đây là lựa chọn của em gái nên cậu ta chỉ có thể đồng ý.

“Thời gian không còn nhiều, bây giờ anh cũng phải vào máy bay rồi, anh hỏi lại em một câu cuối cùng, em thật sự không về nước với anh?”

“Ừ, em không về, em không hối hận, anh ở nhà chờ em đi, em chắc chản sẽ về nhà.”

“Vậy em nhớ chăm sóc tốt bản thân, đúng giờ phải ăn cơm đó:”Vân, em sẽ mà”

Trần Hi Tuấn đi rồi, Trần Hi Lam vẫn đứng yên ở chỗ này, đây là lần đầu tiên cô ta phải sống một mình ở bên ngoài, chuyện này làm cô ta hơi sợ hãi Nếu Hạ Huy Thành không thích cô ta, thì cô ta sẽ làm gì bây giờ?

Đáp án này vẫn luôn được giấu Kĩ trong lòng Trần Hi Lam, nhưng cô không biết rõ kết quả vì ngay cả chính cô ta cũng không nói ra được”
Chương 768: Bí mật của LX

“Lâm Quân, anh nói xem rốt cuộc bí mật trong sợi dây chuyền này là gì vậy, sợi dây chuyền này em đã đeo từ khi còn bé, nhưng em không thấy phát hiện được cái gì ngoài hai chữ LX”

Lê Nhật Linh nẫm trong ngực Lâm Quân, cô cầm sợi dây chuyền bạch kim nên nghiên cứu, đúng là không phát hiện ra cái gì Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của đời mình, điều tiếc nuối duy nhất là cô không biết gia đình mình ở đâu, từ khi Lâm QUân đồng ý sẽ tìm lại cha mẹ cho cô thì bọn họ đã nghiên cứu sợi dây chuyền này rất ni “Có lẽ, đây là một cái tên khác.”

“Tên khác, vậy tên đó là gì?”

“Giống như có một số người thích đặt cho công ty mình một cái tên ý nghĩa, họ hay lấy tên người, địa danh hoặc những từ có nghĩa đẹp để đặt tên”

Lâm QUân suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

Loại chuyện này có thế xảy ra, trước đây anh đã từng thấy có người dùng tên vợ và con gái để đặt tên cho công ty, dù sao bây giờ bọn họ không có manh mối gì nên phải cố gắng tìm kiếm từng chút một, bao giờ lúc bắt đầu cũng khó khăn nhất.

Hơn nữa vướng mắc trong lòng Lê Nhật Linh chính là cha mẹ ruột của mình, kể cả vất vả như thế nào thì nhất định anh sẽ cố gắng tìm được bố mẹ ruột của cô “Vậy có phải là LX là đại diện cho một thứ gì đó”

“Anh nên google tra một chút”

Lê Nhật Ninh vừa nghĩ đến đây thì Lâm Quân đứng dậy đi đến máy vi tính, ngón tay anh nhanh nhẹn gõ bàn phím máy tính.

Nếu cô đã quyết tâm phải tìm được cha mẹ ruột thì dù chuyện này có khó khăn như thế nào thì anh sẽ tìm kiếm tung tích của họ cho Lê Nhật Linh, đây cũng là mong muốn của cô nên anh sẽ cố gảng hết sức để hoàn thành nó cho cô.

Thật lâu sau giọng nói của Lâm Quân vang lên.

“Em xem chỗ này, ở nước Pháp có một công ty như vậy, dùng hai chữ này để đặt tên”

“Ở đâu?”

“Em xem chỗ này, có phải là hai chữ LX đúng không, em xem logo này đi”

“Có, thật sự có người dùng hai chữ này, anh thật giỏi! Nhưng tại sao nó lại ở nước Pháp?”

Trong lời nói của Lê Nhật Linh tràn ngập sự vui mừng, thậm chí còn hơi hưng phấn, cô lại sợ tìm nhầm người nên không vui như vừa nấy nữa hoặc đay có thể nói sắp tìm thấy gia đình thì cô cảm thấy sợ sệt, Lâm Quân nhìn qua là biết ngay suy nghĩ bay giờ của cô, anh kéo Lê Nhật Linh vào trong ngực rồi ôm chặt cô.

“Anh sẽ đi với em! Xem đó có phải là sự thật hay không, nên em đừng lo lắng”

“Nhưng mà Lê Nhật Linh trong lòng anh không biết nên nói gì.

Đúng vậy, cô không muốn đi, cô đang sợ hãi, sợ nhố đây là giả hoặc là sợ nghe được nguyên nhân bọn họ không cần cô và cố tình vứt bỏ cô.

“Kể cả như thế nào thì anh sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em, đừng quên, Lê Nhạt Linh em chính là người đàn bà của anh, ai cũng không được làm embị thương”

“Lâm Quân, cám ơn anh.”

Trong giọng nói của Lê Nhật Linh tràn ngập sự cảm động Nếu nhà cô không phải ở đây, mf Lâm Quân lại nguyện ý tìm kiếm gia đình với cô, có anh ở bên cạnh thì làm sao cô phải sợ hãi nữa nghĩ đã bật thốt lên.

“Biết là thế, vậy em còn suy nghĩ lung tung cái gử Lâm QUân nhẹ nhàng xoa đầu Lê Nhật Linh, anh cố ý trêu ghẹo cô, anh biết chắc chẩn bây giờ cô rất hồi hộp, Lâm Quân mỉm cười, anh rất hài lòng với câu trả lời này của cô.

Không sai, bây giờ cô không còn phải là người cô độc, bây giờ cô là một người đã có chồng và ba đứa con đáng yêu, kể cả bố mẹ ruột của cô không cần cô thì cô vẫn có Lâm Quân ở bên cạnh mình.

Sau khi Lê Nhật linh suy nghĩ thông suốt thì cô cầm bàn tay của Lâm Quân, bàn với anh khi nào đi sang Pháp, nên căm theo quần áo gì, trên mặt cô lo lẳng vội vàng, Lâm Quân nhìn thấy cảnh này thì bật cười Chỉ cần có thể làm cho người đàn bà này vui vẻ thì muốn anh làm gì cũng được, huống chỉ là một chuyến du lịch nhỏ bé này.

Nhưng mà chắc ba đứa bé trong nhà phải nhờ Hà Dĩ Phong chăm sóc một lần nữa, dù sao Lâm Quân không còn phòng bị Hoàng Ánh như ngày trước.

Nhưng một lần bị rằn cản, thì mười năm sau cô cũng không dám tin tưởng, cô sợ mấy đứa nhỏ đến nhà cũ nhà họ Lâm sẽ bị bắt nạt.

Tình cảm giữa con người với nhau chính là như vậy, tuy cô, Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt không phải là người thân nhưng bọn họ lại thân thiết và tin tưởng nhau hơn cả người thân.

Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh bận rộn như vậy, thì anh lại kéo cô vào ngực ôm một lần nữa, vết thương trên tay anh đã tháo vải và khỏi hẳn rồi.

Mấy lần trước tay không được đụng vào nước, là Lê Nhật Linh vẫn luôn tắm rửa mặc quần áo giúp anh, chuyện này làm cho trái tim anh cảm thấy ngứa ngáy, bây giờ tay của anh đã khỏi hẳn, nên làm sao anh có thể bỏ qua “Món ngon” này trước mặt mình?

“Anh làm gì vậy?” Đột nhiên Lê Nhật Linh bị Lâm Quân kéo vào ngực, cô còn chưa kịp cho mấy bộ quần áo đang cầm trên tay vào vali, trên mặt cô tràn đầy sự sững sờ.

Lâm Quân nhíu mày, anh nhìn về phái Lê Nhật Linh rồi cười khểnh: “Làm em”
Chương 769: Thêm dầu vào lửa

Lê Nhật Linh ngẩn người, chợt nhận ra nghĩ câu anh nói, khuôn mặt của cô đỏ ửng, Lâm Quân ngoan ngoãn lâu như vậy, bây giờ anh định làm gì vậy?

Lâm Quân trực tiếp đấy Lê Nhật Linh xuống, kéo quần áo của Lê Nhật Linh ra ròi anh cắn vào xương quai xanh của cô.

Trong suy nghĩ của Lê Nhật Linh vẫn còn dừng lại ở mấy ngày trước, cô vội vàng ngăn cản lâm Quân: “Không được!”

“Tại sao?” Lâm Quân nhướng mày nhìn Lê Nhật Linh, anh hơi kinh ngạc vì bị cô từ chối.

“Tay của anh…”

“Tay của anh đã tháo vải, em xem đi, tay anh khôi phục tốt rồi này?” Lâm Quân giơ tay mình đến trước mặt lê Nhật Linh, để cho cô yên tâm, bây giờ Lê Nhật Linh mới ngoan ngoãn buông tay xuống, Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ ửng, cô rất thẹn thùng và e lệ.

Lâm Quân lại cảm thấy khó chịu, anh hũng hãn nói: “Em mở hai mắt ra.”

Lê Nhật Linh vừa nghe thấy anh nói thì mở hai mắt ra thì Lâm Quân đang hôn lên môi cô, khuôn mặt của anh phóng to trong mắt cô, trong mắt hai người chỉ nhìn thấy đối phương thôi.

Không khí ngọt ngào rần dân lên men, tay của Lâm Quân đã khỏi, mà Lê Nhạt Linh lại có vẻ mặt này, trong nháy mắt Lâm Quân biến thành cầm thú ăn sạch cô không chừa miếng sương nào.

“Khi nào chúng ta đến nước Pháp?” Lê Nhật Linh vùi mặt vào trong ngực Lâm Quân hỏi, mi mắt của cô cũng không muốn mở ra, rõ ràng bây giờ cô rất mệt mỏi nhưng cô vẫn nhớ chuyện này.

Lâm Quân bóp và nghịch tai của cô, khóe miệng của anh hơi nhếch lên nói: “Em gấp cái gì, nếu em thật sự lo lắng thì ngày mai chúng ta đi luôn”

“Vâng” Lê Nhật Linh nắm tay Lâm Quân, rất nhanh cô đã ngủ say.

Lâm Quần nhìn người đàn bà đang ngủ trong ngực mình, anh cảm thấy rất thỏa mãn.

Có Lê Nhật Linh và đứa con đáng yêu ở bên cạnh anh, Phan Kiều Như bị điên khùng đã được mang sang nước ngoài, còn Trần Hi Tuấn cũng đã trở về nước.

Cuối cùng sau này anh và lê Nhật Linh có thể’ trải qua cuộc sống của riêng hai người.

Bây giờ điều duy nhất là Lê Nhật Linh muốn thực hiện là tìm được bố mẹ ruột của mình.

Nhất định anh phải nhanh chóng hoàn thành nguyện vọng này.

Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt đã ở nhà mấy ngày, nhưng mà Hạ Huy Thành không rảnh rỗi như vậy, anh ấy đã cố gắng điều tra người đàn ông kia, cuối cùng cũng tra được một ít manh mối.

Nhưng mà người đàn ông kia rất kín tiếng, điều tra cũng không được bao nhiêu thông tin về ông ta, chỉ biết ông ta là tổng giám đốc của một công ty sản xuất da ở nước Pháp, tầm năm mươi tuổi, thậm chí tên ông ta cũng là tiếng anh.

‘Vê phần thông tin về vợ và con thì không ddieuf tra được cái gì cả, nhưng mà như vậy lại làm cho Hà Dĩ Phong cảm thấy rát có thể người đàn ông này có quan hệ nào đó với Lê Nhật Linh.

Nếu không thì tại sao một người bình thường khi mở công ty mà nhân viên trong công ty cũng không biết một tí gì về gia đình của ông chủ.

Nếu như Lâm Quân giúp anh ta thì không chừng có thể tìm được một chút manh mối, nhưng chưa tìm được manh mổi gì nên anh ta không dám nói cho Lâm Quân và Lê Nhật Linh biết.

Anh ta sợ chuyện này có thể làm cho Lê Nhật Linh thất vọng một trận.

Bây giờ Lê Minh Nguyệt đang ngồi ăn hoa quả sau lưng anh ta, trong miệng nhai đầy hoa qua, nó làm cho hai má của cô ấy phồng lên.

“Sao rồi? Anh đã điều tra được gì chưa?”

Lê Minh Nguyệt biết mấy hôm nay anh bận rộn ở nhà để làm việc gì, nên cô ấy nghiêng đầu nhìn anh ta.

Hà Dĩ Phong chán nản lắc đầu một cái: “Vẫn chưa.”

“Tôi đã nói cho anh rồi, có thể chuyện này chỉ là trùng hợp thôi, anh còn không chịu tin tôi” lê Minh Nguyệt bĩu môi một cái rồi chê tránh nhìn Hà Dĩ Phong nói.

Cô ấy cũng hy vọng Nhật Linh có thể nhanh chóng tìm được người nhà, nhưng Hà Dĩ Phong chỉ nhìn thấy một người đàn ông đã nghĩ ông ta có quan hệ với Nhật Linh, chuyện này không đáng tin cho lắm?

“Em nói chuyện không đau thất lưng à, em có thời gian nói chuyện như vậy thì em nghĩ cách giúp tôi đi”

Hà Dĩ Phong xoa xoa hai bên thái dương, giọng nói của anh ta không tốt lắm, vốn dĩ anh ta đang đau đầu mà Lê Minh Nguyệt lại như vậy, đây là cô ấy đang muốn thêm dầu vào lửa đúng không, chuyện này càng làm cho anh ta bực bội một cách khó hiểu.

“Anh có ý gì? Tôi nói lung tung! Anh nghĩ là tôi không muốn Nhật Linh có thể sớm tìm được cha mẹ ruột của mình à?” Lê Minh Nguyệt lập tức buồn bực, Hà Dĩ Phóng nói câu này là có ý gì? Anh 1a lại còn măng cô ấy.

Hà Dĩ Phong không muốn cãi nhau với cô ấy nên anh ta dứt khoát không trả lời Lê Minh Nguyệt, việc này càng làm cho Lê Minh Nguyệt tức giận, cô ấy không nhịn được đá hai phát vào chân anh.
Chương 770: Em, có muốn tôi giúp em nhớ lại chuyện hôm qua một chút không

“A!” Hà Dĩ Phong ngẩn người ngồi trên ghế sofa, khi anh ta nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy tới, anh ta nhìn thấy Lê Minh Nguyệt ngã lăn trên ghế đẩu, anh ta tức giận mắng: “Làm sao em vụng về như vậy, em không nhìn xung quanh à?”

“Anh còn mắng tôi, anh cút đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa” Lê Minh Nguyệt tức giận nhìn về phía Hà Dĩ Phong quát.

“Emim lặng đi, đừng gây chuyện nữa có được hay không, bây giờ tôi rất mệt mỏi!”

Trong khi Lê Minh Nguyệt đang tức giận thì Hà Dĩ Phong quát một tiếng, sau đó anh ta ôm cô ấy lên giường, rồi anh ta đi đến tủ lạnh lấy một quả trứng ra để chườm vết thương đang bị sưng trên chân của cô.

Anh ta không biết tại sao, hôm nay anh ta cảm thấy rất mệt mỏi, anh ta không muốn cãi nhau với Lê Minh Nguyệt, nhưng mà anh ta không kiềm chế được cơn tức của mình, vốn dĩ lúc đầu là tìm kiếm tin tức cha mẹ của Nhật Linh không, có manh mối gì đã làm cho anh ta cảm thấy đau đầu rồi, bây giờ cô ấy ở bên cạnh còn cãi nhau với anh ta.

“Tôi có làm phiền anh đâu, bây giờ tôi bị thương rồi, anh còn mắng tôi.”

Lê Minh Nguyệt oan ức nhếch miệng lên, nước mắt cô ấy rơi xuống như hạt đậu vàng, dáng vẻ nhỏ nhắn yếu đuối của cô ấy làm người ta yêu mến.

Hà Dĩ Phong thở dài một cái, anh ta thật sự không có cách nào để nói cô ấy.

770-chi-yeu-chieu.jpg


Người khác không nhìn ra nhưng làm sao cô ấy không nhìn ra được, kể cả bình thường cô ấy rất cẩu thả nhưng về chuyện tình cảm thì một người đàn bà nhỏ bé rất nhạy bén.

“Em nói lăng linh tinh gì vậy, nếu tôi thích Nhật Linh thì tại sao tôi lại ở bên em”

“Không đúng, tôi luôn cảm giác anh đang chơi đùa với tôi, hơn nữa, chúng ta chưa chính thức ở bên nhau” Lê Minh Nguyệt hơi đỏ mặt nói, từ lần cô ấy xảy ra quan hệ đó với Hà Dĩ Phong thì cách Hà Dĩ Phong đổi sử với cô ấy hơi thay đổi.

Nhưng từ đó đến bây giờ anh ta chưa nói thích cô ấy, nên cô ấy cũng không dám mơ mộng, sợ bản thân mình nghĩ quá nhiều nhưng sự thật không phải như cô ấy suy nghĩ.

“Em đừng nghĩ lung tung, Nhật Linh và Lâm Quân đã lấy nhau, làm sao anh co thể thích Nhật Linh”

Cho dù có thì đó cũng là chuyện trước đây, nhưng câu này Hà Dĩ Phong không nói ra, vì người đàn bà kia sống rất hạnh phúc với người anh em tốt của anh ta.

Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có người đàn bà bé nhỏ trước mắt mình, trong tim anh ta không chứa được một người khác nữa rồi “Nhưng vừa nấy anh vì Nhật Linh mà mắng tôi”

“Tôi không có, vợ của bạn không được đụng vào, hơn nữa em là người biết rõ nhất tôi thích ai mà?”

“Làm sao em biết được.”

“Vậy em có muốn tôi giúp em nhớ lại chuyện tối qua không, tôi nhớ tối ngày hôm qua, có người nắm dưới thân tôi kêu…”

“Dừng, anh có biết xấu hổ không”“

Trên mặt Lê Minh Nguyệt đỏ như một trái táo chín, cô ấy chôn mặt mình vào trong chăn, cô ấy không dám thò mặt ra ngoài nhìn Hà Dĩ Phong một cái, nên cô ấy đã bỏ lỡ vẻ mặt thả lỏng của Hà Dĩ Phong.

Cuối cùng cũng giải quyết xong bà cô này, thật vất vả Nếu tiếp tục như vậy nữa, có phải anh ta phải cởi quần áo ra chứng minh sự trong sạch thì cô ấy mới tin anh ta không.

“Được rồi, tôi không đùa em nữa, chân em còn đau không”

“Không đau”

“Vậy thì tốt, tôi đã bôi thuốc ở chỗ đó cho em rồi, chắc ngày mai vết thương sẽ khỏi hẳn”

“Vâng!”

Lê Minh Nguyệt nhìn theo bóng lưng của Hà Dĩ Phong, ngay cả cô ấy cũng không phát hiện được trong mắt cô ấy tràn ngập sự hạnh phúc, trong lòng cô ấy cảm thấy ấm áp, hình như có điều gì đó khác trước.
Chương 771: Gặp phải người đàn ông kia trên máy bay

Lê Nhật Linh đã thu thập hành lý xong, đợi Lâm Quân ra, là bọn họ có thể xuất phát.

Bây giờ cô rất phấn khởi, vừa nghĩ tới lập tức có thể sẽ tìm được cha mẹ ruột của mình, trong lòng cô ngoại trừ nỗi nhớ quê hương còn có một cảm giác mong đợi nhàn nhạt.

Lúc Lâm Quân đi ra, nhìn thấy bộ dạng thiếu nữ hoài xuân này của Lê Nhật Linh, ho nhẹ một tiếng, cắt đứt suy nghĩ của Lê Nhật Linh.

“Ông xã, chúng ta lên đường thôi Bây giờ miệng Lê Nhật Linh vô cùng ngọt, tâm trạng cũng tốt, hiếm khi cô chịu dỗ dành, toàn bộ đều là Lâm Quân lo trước lo sau, cô cần phải nịnh bợ anh thật tốt.

“Ừ”’ Ngay cả Lâm Quân cũng bị dáng vẻ nịnh hót này của Lê Nhật Linh chọc cười.

Khi bọn họ đến sân bay, còn một lúc nữa mới đến giờ máy bay cất cánh, Lâm Quân đi mua một ly trà sữa cho Lê Nhật Linh, cô thích nhất là vị khoai môn, còn cô ngồi chờ ở đây.

Đột nhiên, chuông điện thoại di động vang lên, Lâm Quân lấy ra xem, là Hà Dĩ Phong gọi, anh nghe điện thoại.

“Này, hai người đang ở đâu vậy?”

“Sân bay”

“Đến sân bay làm gì?”

Trong lòng Hà Dĩ Phong có một loại dự cảm không tốt, tuyệt đối đừng như anh ta nghĩ nhé, cho đến khi Lâm Quân trả lời xác nhận phỏng đoán của anh ta.

“Nước Pháp”

“Lão đại, trước hết cậu và Nhật Linh về đi, bên chỗ tôi tra được một chút tin tức, chờ hai người trở lại xem có giúp ích được gì không, chỉ là bây giờ còn chưa nói được”

“ừ Nhật Linh ở bên cạnh cũng nghe được lời của Hà Dĩ Phong, vì muốn biết rõ sự thật, trước tiên cô vẫn quyết định theo Lâm Quân trở về. Còn về chuyện đi nước Pháp, cứ dời lại cũng được, dù sao sớm muộn cũng phải đi, cũng đã chờ nhiều năm như vậy, không gấp gì chút thời gian này, nói không chừng, bên Hà Dĩ Phong thật sự có tin tức quan trọng gì đó cần cho bọn họ xem.

Lúc Lâm Quân và Lê Nhật Linh đến nhà Hà Dĩ Phong, anh ta đã đợi rất lâu, vừa nhìn thấy bọn họ, đã vội vàng ra đón.

“Lão đại, hai người đến rồi”

“Tài liệu ở đâu?”

“Hai người qua đây xem một chút”

Hà Dĩ Phong dẫn bọn họ đến trước máy vi tính, mở những tài liệu anh ta điều tra được ra và bắt đầu giải thích.

“Ở nước Pháp có một công ty da, vẫn luôn tôn tại một cách bí ẩn, ngoại trừ tên tiếng Anh của ông ta, cũng không tra được thêm tin tức gì, ngay cả ảnh chụp của vợ và con ông ta, cũng chưa ai từng thấy được”

“Không điều tra thêm được gì nữa không?”

Trên máy vi tính của Hà Dĩ Phong là ảnh chụp một người đàn ông, chính là người đàn ông mà Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt gặp được trên chuyến bay từ nước Pháp về đây.

Cũng không biết vì sao, lúc Lê Nhật Linh nhìn thấy tin tức của người kia, cô có một cảm giác xúc động muốn rơi nước mắt, hốc mắt đỏ lên, nước mắt đột nhiên rơi xuống.

“Sao lại khóc?” Lâm Quân nghe thấy tiếng khóc của Lê Nhật Linh, nhíu mày, đang yên đang lành sao lại khóc, ngay cả Dĩ Phong cũng thấy kỳ lạ nơi này trừ bọn họ ra thì không còn ai nữa.

“Lâm Quân, em cũng không biết tại sao, em vừa nhìn thấy những thứ đó, thì không nhịn được muốn khóc, trong lòng luôn cảm thấy đau xót”

“Được rồi đừng khóc nữa, dù có xảy ra chuyện gì, anh đều sẽ ở bên cạnh em” Lâm Quân vỗ nhẹ lên lưng an ủi Lê Nhật Linh.

Hà Dĩ Phong cũng cảm thấy kỳ lạ, Lê Nhật Linh không phải là kiểu người hay khóc, trên người của người đàn ông này nhất định có bí mật gìđó.

“Ừm” Lê Nhật Linh nhẹ gật đầu, đồng ý.

‘Vất vả an ủi Lê Nhật Linh xong, Lâm Quân và Hà Dĩ Phong ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu phân tích các sự kiện.

Đột nhiên Lê Nhật Linh lại khóc, chuyện này tuyệt đối không đơn giản, đoán chừng là thật sự có quan hệ gì với người kia, có lẽ là do cảm ứng giữa người thân với nhau.

Lâm Quân, cậu thấy chuyện này thế nào?”

“Vẫn phải đến nước Pháp, chỉ là tư liệu vẽ người này quá ít, tôi sợ sẽ gặp nguy hiếm, trước tiên phải điều tra xem có tìm được thêm các tin tức khác liên quan đến LX không, dù sao ra nước ngoài cũng là nơi chúng ta cũng không quen thuộc, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì”

Còn một câu anh không dám nói, đó là nếu như lúc trước người đàn ông lúc nấy quả thật đã bỏ rơi Lê Nhật Linh, vậy thì vẫn chưa biết được rốt cuộc là do nguyên nhân gì, anh không dám để cô mạo hiểm.

“Tôi sẽ cố gắng hết sức, nhưng mà cậu cũng lào?”

“đừng hi vọng nhiều quá, có lẽ sẽ có chút khó khăn”

“Được, tôi biết rồi”

Nói chuyện với Hà Dĩ Phong xong, Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh một chút.

Nếu như cô thật sự muốn biết người kia là ai, anh sẽ tự mình đi một chuyến, giúp cô điều tra rõ ràng, chỉ là không thể để cho cô đi được, nếu không lúc có nguy hiểm anh sợ là không thể bảo vệ Nhật Linh được.

Dường như Lê Nhật Linh cảm nhận được cái gì đó, ngơ ngác nhìn Lâm Quân, không nói lời nào


Chương 772: Đạt được ý kiến chung
“Lần này em cũng muốn đi” Lê Nhật Linh thản nhiên nhìn Lâm Quân rồi mở miệng.
Ánh mắt của bọn họ giao nhau một lúc thì ánh mắt Lê Nhật Linh đột nhiên trở nên kiên định.
Nếu như người đàn ông này thật sự có trăm ngàn liên quan tới mình, vậy thì dù cho lúc trước vứt bỏ mình vì lý do gì, hay là vì nguyên nhân nào đó mà không quan tâm mình, mình đã đợi nhiều năm như vậy, dù thế nào cũng phải tự mình đi hỏi cho ra đáp án.
Mà bản thân cô nhìn thấy ảnh của ông ta, loại cảm giác vô cùng đau lòng này lại giống như đang không ngừng ra sức vẫy gọi Lê Nhật Linh.
“Không được, em không thể đi. Em có bất cứ yêu cầu nào anh cũng có thể đáp ứng em, nhưng mà hành động lần này thật sự quá nguy hiểm”
Kết hôn với Lê Nhật Linh lâu như vậy rồi, Lâm Quân hiểu rõ tính cách của Lê Nhật Linh, cô là kiểu ngoài mềm trong cứng, từ ánh mắt vừa rồi của cô anh biết, cô không thể không đi.
Nhưng mà để người phụ nữ mình yêu lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, sao anh có thể làm được “Để em đi đi, em đã chờ ông ấy nhiều năm như vậy, em phải tự mình đi hỏi cho rõ, xin anh đó”
Con ngươi Lê Nhật Linh sâu thẳm, nước mắt lại lần nữa tràn đầy vành mắt đỏ đỏ, giống như chỉ cần Lâm Quân không đồng ý, nỗi uất ức này của cô sẽ biến thành nước mắt vô cùng sinh động.
Sao Lê Nhật Linh không hiểu được ý của Lâm Quân chứ, anh yêu cô tha thiết, nên mới sợ cô gặp nguy hiểm, mà cô yêu anh cũng không ít hơn bao nhiêu.
Trong lòng Lê Nhật Linh tình cảm này vô cùng sâu nặng, đến mức nhìn thấy người mình yêu khó xử, cô cũng cảm thấy khổ sở như vậy.
Nhưng cô lại tự nhủ, lần này, thật xin lỗi.
“Nhật Linh, mặc dù người đàn ông kia có thể là cha của em, nhưng chúng ta không biết chút gì về chuyện năm đó em bị vứt bỏ. Chúng ta cũng không quen thuộc với hoàn cảnh của nước Pháp, lần này qua đó phải đi đâu, chúng ta cũng chưa biết rõ, em hiểu không?”
Thấy Lê Nhật Linh cố chấp như vậy, điều mà Lâm Quân có thể làm, chính là tiếp tục khuyên nhủ.
Nếu như là sang nước Mỹ thì anh còn biết một chút, dù sao thì tập đoàn Lâm Thị cũng có công ty con ở bên đó, còn phát triển không tệ, mà nước Pháp, thì không có.
“Đúng vậy, Nhật Linh, chuyện lần này, để anh và Lâm Quân đi thay em được rồi. Hai người đàn ông bọn anh, tiến lùi cũng dễ dàng hơn một chút”
Hà Dĩ Phong ở bên cạnh nghe hai người họ nói chuyện, suy nghĩ trong lòng cũng giống với Lâm Quân Mặc dù có rất nhiều bằng chứng cho thấy người đàn ông thần bí kia có thể chính là cha ruột Linh, nhưng trong lòng luôn có một loại cảm giác không ổn mơ hồ. Cho nên luôn cảm thấy không nên dẫn Lê Nhật Linh theo.
Huống chỉ lỡ xảy ra chuyện gì thì sao? Bây giờ Lê Nhật Linh đã kích động như vậy rồi, nếu như là không phải, chẳng phải sẽ bị đả kích rất lớn sao?
“Hai người không cần phải nói gì nữa, chuyện này, em đã quyết định rồi, em phải đi. Nếu như hai người không cho em đi theo, chân ở trên người em, em cũng có thế tự đi”
Cảm giác mãnh liệt trong lòng Lê Nhật Linh không ngừng thúc giục cô, bây giờ ý tốt của Lâm Quân và Hà Dĩ Phong lại khiến cô hơi mất kiên nhãn Hà Dĩ Phong cũng nhìn Lâm Quân, bây giờ trong lòng anh ta cũng không nghĩ ra được chủ ý gì. Lâm Quân nhíu mày, nhìn chãm chảm Lê Nhật Linh mười mấy giây. Tựa như trong lòng đang đấu tranh gì đó để ra một quyết định quan trọng.
“Được, lần này cho em theo”
Dường như anh đã suy nghĩ rõ cái gì đó, thở dài một cái Hoàn toàn chính xác, cô nói không sai, theo tính cách của Lê Nhật Linh, đã quyết định chuyện gì rồi thì phải làm cho bằng được, cô sang nước.
Pháp một mình, chẳng những khiến anh không tìm được cô, thậm chí còn có thể gặp nguy hiểm.
Tìm lại người thân của mình đã là nguyện vọng của Nhật Linh, vậy thì anh lấy gì mà ngăn cản chứ.
Nếu như là cảnh sum họp đoàn viên, vậy anh sẽ vỗ tay cho cô, ôm cô. Nếu như là cảnh nguy hiểm núi đao biển lửa, vậy thì anh sẽ xông vào với cô. Anh tin chỉ cần ở cùng một chỗ, dù có khó khăn gì cũng đều có thể vượt qua.
Trái lại nếu không cho Nhật Linh đi theo, với tính cách của cô không nghĩ được cô sẽ gây ra chuyện nằm ngoài tầm khống chế của mình như thế nào.
“Thật sao? Cảm ơn anh, Lâm Quân”
Khuôn mặt Lê Nhật Linh lúc nấy còn nghiêm †úc quật cường đến khi nghe được Lâm Quân đồng ý, đột nhiên cười “Nhưng mà, nhớ kỹ qua đó tất cả đều phải nghe theo sự sắp xếp của anh, em không thể hành động một mình “
“Được”
Chỉ cần Lâm Quân cho mình đi, những chuyện khác sau này rồi tính.
“Lâm Quân!”
Trái lại là Hà Dĩ Phong đến lông mày cũng lo lắng, lời đã đến miệng muốn nói ra rồi lại thôi.
“Để cô ấy đi cùng đi. Cô ấy ở bên cạnh tôi, tôi mới có thể bảo vệ cô ấy: Dường như Lâm Quân hiểu được Hà Dĩ Phong lo lắng điều gì, bổ sung thêm một câu.
“Ừ, cũng đúng”
Thấy Lâm Quân cũng thả lỏng, Hà Dĩ Phong cũng không nói thêm gì nữa, nói cho cùng Lâm Quân là chồng của Lê Nhật Linh, là anh em của mình, anh ta hiểu rõ Lâm Quân, cũng biết rõ Lâm Quân yêu Lê Nhật Linh nhiều cỡ nào, anh ta không có tư cách nói gì thêm.
Bầu không khí lúng túng hòa hoãn lại sau khi đạt được ý kiến chung.
Chương 773: Kết nghĩa chị em

“Vậy thì khi nào chúng ta đi?”

Rõ ràng là Lê Nhật Linh không đợi được.

“Nếu không có vấn đề gì khác, sáng mai sẽ có một chuyến bay đến nước Phái Hà Dĩ Phong tùy ý lướt qua điện thoại và hỏi ý kiến hai người “Vậy thì ngày mai”

Lâm Quân nhìn Lê Nhật Linh lấy lại sức sống, háo hức như vậy, vì anh đã đồng ý dẫn theo cô thì nên để cô thực hiện mong muốn của mình càng sớm càng tốt.

“Được”

“Mà này, Lê Minh Nguyệt thì sao? Tại sao trường hợp này cô ấy không có mặt ở đây?”

Lúc này Lê Nhật Linh vui vẻ mới nhớ tới trong nhà thiếu một người, liền cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

“Ừ, nha đầu kia vừa bị ngã từ trên ghế băng xuống, bàn chân sưng tấy, hiện cô ấy đang năm nghỉ trong phòng”

Hà Dĩ Phong thở dài và lắc đầu, Lê Minh Nguyệt thật bất cẩn.

“Không có gì nghiêm trọng đúng không? Tôi vào xem thử” Lê Nhật Linh quan tâm hỏi, chẳng trách Lê Minh Nguyệt không có ở đây, cô còn tưởng rằng bọn họ lại cãi nhau.

“Đi đi” Hà Dĩ Phong gật đầu, nhân tiện, anh vẫn còn chuyện cần bàn với Lâm Quân.

Lê Nhật Linh mở cửa phòng, nhìn thấy Lê Minh Nguyệt nằm trên giường nghịch điện thoại di động.

Lê Minh Nguyệt nghe thấy tiếng mở cửa, nhìn thấy Lê Nhật Linh thì bỏ điện thoại xuống, ngồi dậy.

“Thế nào? Nghe nói chân em bị thương?”

Lê Nhật Linh Nghỉ tùy tiện ngồi ở mép giường, chống tay bên cửa sổ quay lưng về phía Lê Minh Nguyệt.

“Không sao, chỉ là hơi sưng, hai ngày nữa sẽ ổn”

Lê Minh Nguyệt tùy ý sờ sờ tóc Lê Nhật Linh “Em lớn như vậy sao còn bất cẩn có thể giống như một đứa trẻ vậy”

“Đừng nói em nữa, chuyện của chị thế nào?”

“Chị vẫn thế, lần này bọn họ có phát hiện lớn, nếu không có bất ngờ gì thì lần này chị có thể tìm thấy cha ruột của mình. Em có biết đó là ai không? Em có thể đã từng gặp”

Lê Nhật Linh giả vờ bí ẩn nhìn nghiêng về phía Lê Minh Nguyệt.

“Thật chứ, là ai thế? Em đã gặp sao? Ai? Ai?”

‘Vừa nghe nói có lẽ mình đã gặp qua, Lê Minh Nguyệt vốn đã quan tâm đến chủ đề này, lại càng phấn khích hơn.

“Chính là người đàn ông bí ẩn đã cho em một cái chăn”

Lê Nhật Linh dường như có chút mỏi tay, ngã vào trên người Lê Minh Nguyệt.

“Vui quá, nhưng người đàn ông đó thực sự rất kỳ quái và bí ẩn”

“Ừ, mặc kệ đi, nhưng cho dù ông ấy có bí ẩn đến đâu thì lần này chị sẽ tìm bằng được và mọi nghỉ ngờ của mình”

Mỗi khi nói về vấn đề này, ánh mắt Lê Nhật Linh đều trở nên kiên định.

“Như vậy thật tốt, cuối cùng thì chị cũng có thể đạt thành tâm nguyện, lần này em thực sự mừng thay cho chị.”

Ánh mắt Lê Minh Nguyệt dịu dàng, điềm tĩnh khiến trái tìm Lê Nhật Linh khẽ run lên “Cảm ơn em” Lê Nhật Linh nhìn Lê Minh Nguyệt, trong lòng không hiểu sao lại thấy cảm động.

“Cảm ơn em vì cái gì?”

“Cảm ơn vì bây giờ em vẫn còn có thế chân thành trêu chọc khổ sở thay chị”

“Ôi chao, có gì đâu, chúng ta là chị em tốt mà”

“Đúng, chị em tốt. Chờ lần này tìm được cha rồi chúng ta sẽ kết nghĩa chị em”

“Được chứ”

“Nhưng bây giờ em có thể nhờ chị một việc trước được không?”

“Gì thế?”

“Chị có thể đứng dậy được không, chân em tê quá” Lê Minh Nguyệt hét lên.

“Tê à? Nhưng chị rất thoải mái”

Lê Nhật Linh cố ý lăn lộn trên người Lê Minh Nguyệt.

“A, em sẽ đánh chị”

Một cái gối che mặt Lê Nhật Linh.

Hai người cười cười nói nói, bầu không khí trong phòng rất hài hòa, Lê Nhật Linh cũng cảm thấy ở bên Lê Minh Nguyệt khiến cả người cô dễ chịu hơn rất nhiều.
Chương 774: Lê Minh Nguyệt bùng nổ

Tuy nhiên, ngay khi Lê Minh Nguyệt nghe nói rằng Lê Nhật Linh và Hà Dĩ Phong mấy người bọn họ sẽ đến nước Pháp, cô ấy lập tức nói rằng sẽ đi theo.

Đương nhiên, Hà Dĩ Phong ngay lập tức từ chối, để Lê Nhật Linh đi đã là một sự nhượng bộ giữa anh và Lâm Quân rồi, nếu cả hai người phụ nữ cùng đi mà có chuyện gì xảy ra thì họ không thể chăm sóc nổi.

Lê Minh Nguyệt bĩu môi, rất bất mãn, nhưng cô cũng biết tâm quan trọng của chuyện này đối với Lê Nhật Linh cho nên không còn cố chấp đi theo, nhưng Lâm Quân lại từ từ cong môi Lê Minh Nguyệt nhìn vào mắt của Lâm Quân không hiểu sao lại có cảm giác không tốt, vội vã vào thế phòng thủ: “Anh muốn làm gĩ?”

Lâm Quân lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không làmgì cô”

“Vậy thì tại sao anh lại nhìn tôi với ánh mắt như vậy?” Lê Minh Nguyệt vẫn cảm thấy Lâm Quân hẳn là có ý xấu.

“Không phải, tôi chỉ là đang nghĩ, chúng ta đều đi rồi, sau đó còn Hòa Phong, Hạ Ly và Chí Linh, chẳng phải là sẽ không có người chăm sóc sao? Dù sao cô cũng rảnh rỗi”

Lê Minh Nguyệt lập tức hiểu ý của Lâm Quân, nhanh chóng vỗ ngực cam đoan: “Không sao, mấy đứa trẻ đó cứ giao cho tôi đi”

Cô ấy muốn đến nước Pháp cũng muốn giúp một tay, Lê Nhật Linh và cô có quan hệ tốt như vậy, nếu có thể giúp cô ấy tìm được cha mẹ ruột của mình thì cô sẽ mừng thay cho Lê Nhật Linh.

Vì bọn họ không cho đi nên việc chăm sóc mấy đứa trẻ cũng cần giúp một tay, cô rất vui lòng.

“Đừng vuốt”

Hà Dĩ Phong nhìn Lê Minh Nguyệt thề son sắt, không khỏi bật cười: “Vốn đã không có gì, em còn vuốt nữa thì nó sẽ lõm vào”

“Cái gì lõm vào?” Lê Minh Nguyệt hơi mờ mịt, không hiểu ý của Hà Dĩ Phong.

Nhưng cả Lê Nhật Linh và Lâm Quân đều không nhịn được cười, để lại mặt mũi cho Lê Minh Nguyệt Lê Minh Nguyệt đột nhiên hiểu rằng Hà Dĩ Phong lại dám đùa giỡn cô.

“Hà Dĩ Phong” Lê Minh Nguyệt tức giận giơ năm đấm lên, làm như muốn đánh xuống.

Hà Dĩ Phong nhanh chóng cầu xin sự tha thứ: “Tiểu tố tông, tôi sai rồi, tôi sai rồi”

“Hừ hừ” Lê Minh Nguyệt vẫn không buông tha cho anh ta, nhéo mạnh tay anh ta, đến khi anh †a đau đến mức nhe răng nhếch miệng mới bỏ tay xuống.

Hà Dĩ Phong giận mà không dám nói, xoa tay và đau khổ nhìn Lê Minh Nguyệt.

Còn Lâm Quân và Lê Nhật Linh thì không nhịn được cười khi nhìn hai kẻ dở hơi.

Nhưng đùa thì đùa, Lê Minh Nguyệt chợt nhớ ra một việc.

“Nếu ngày đó người đưa chăn cho em trên máy bay là chủ tịch LX, bây giờ không phải ôi đang ở thành phố Hà Nội sao? Sao chị lại phải tới nước Pháp tìm ông ấy?”

Hà Dĩ Phong nghe vậy không khỏi đổ mồ hôi lạnh thay cho chỉ số IQ của Lê Minh Nguyệt Một vấn đề đơn giản như vậy còn cô ấy nhắc nhở? Lâm Quân và anh ta tự nhiên nghĩ từ rất lâu rồi.

Người đưa chăn cho Lê Minh Nguyệt biến mất sau khi xuống máy bay, thành phố Hà Nội lớn như vậy, ai biết tìm ông ấy ở đâu.

Nhưng nếu đến nước Pháp lại khác, người Việt Nam xưa có câu là chạy được hoà thượng không chạy được miếu Trụ sở chính của LX ở đó, sớm muộn gì ông ấy cũng phải về chứ?

Lê Nhật Linh cũng đổ mồ hôi lạnh, cũng không biết nên nói cái gì.

Nhưng nói lời độc địa đương nhiên đều là do Hà Dĩ Phong làm.

Hà Dĩ Phong khế gật đầu: “Cái kia… Lê Minh Nguyệt…”

“Có chuyện gì vậy?” Lê Minh Nguyệt nhìn Hà Dĩ Phong, không đoán được rắng Hà Dĩ Phong sẽ “đả kích chính mình”

Hà Dĩ Phong ho khan một tiếng: “Em nghĩ chúng tôi là em sao?”

“Sao lại nói vậy?”

“Vậy em nghĩ chỉ số IQ của chúng tôi cũng sẽ giống như em sao?”

“Hà Dĩ Phong” Lần này Lê Minh Nguyệt lần này thực sự tức giận đến mức sắp bùng nổ.

Hà Dĩ Phong ngay lập tức đứng dậy, chạy vào phòng tắm và nhanh chóng khóa cửa lại Lâm Quân không thể nhịn được cười, Lê Minh Nguyệt trừng mắt.

Có khói từ lỗ mũi tức giận của cô ấy, may mắn mà Lê Nhật Linh nín cười và ngồi bên cạnh an ủi cô ấy.

Tuy nhiên, cơn giận của Lê Minh Nguyệt đến nhanh và đi cũng nhanh, khi Hà Dĩ Phong sợ hãi bước ra khỏi phòng tắm, Lê Minh Nguyệt đã quên mất những gì vừa xảy ra.
Chương 775: Gây chuyện trước cửa tập đoàn

Hà Gia Mẹ Lê và Lê Đức Dương không biết nghe tin Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt trở về từ đâu.

‘Vậy mà tới thẳng trước cửa tập đoàn Hà Gia gây chuyện, nhân viên của Hà Gia tự nhiên không thể để họ vào, nhưng mẹ Lê nào phải người nói đạo lý như vậy? Ngang ngược kinh khủng.

Nhiều nhân viên bảo vệ tập đoàn Hà Gia kéo bà ta ra ngoài, nhưng bà ta lại khóc ở cửa, la hét cái gì mà gia môn bất hạnh con gái bất hiếu.

Hà Gia nào đã từng có chuyện như vậy? Ngay sau đó, một nhóm lớn các phóng viên chạy đến và hỏi mẹ Lê.

Mẹ Lê đối mặt với những người này cũng không luống cuống, bà ta thao thao bất tuyệt liến thoảng nói về Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt.

Những phóng viên này như nhặt được bảo bối, chỉ thiếu vái bà ta, ngày càng có nhiều phóng viên tìm đến cửa tập đoàn Hà Gia.

Lễ tân tập đoàn Hà Gia không nhìn được, nhanh chóng gọi cho thư ký của Hà Dĩ Phong để báo cáo sự việc cho Hà Dĩ Phong, Hà Dĩ Phong đang cùng mấy người Lâm Quân đang ở nhà trò chuyện, nghe vậy thì cau mày.

Lâu như vậy không có tin tức gì, Hà Dĩ Phong bọn họ còn nghĩ rằng họ đã dừng lại. Ai biết rằng họ chỉ đang tìm cơ hội?

Lê Nhật Linh cũng rơi vào trầm tư, cô đã thấy được sự điêu ngoa của mẹ Lê, quả thật không phải người bình thường có thể chịu đựng được.

“Nói thế nào đi nữa, để bọn họ gây chuyện trước cửa Hà Gia cũng không phải là cách, hay là chúng ta đi xem trước đi” Lâm Quân đề nghị, bất kể mẹ Lê nói gì đó đúng hay sai thì chính các phóng viên lại là người tin Còn không biết sẽ viết cái gì, nó không tốt cho danh tiếng của công ty “Tôi cũng cảm thấy như vậ đầu đồng ý.

“Không được, mọi người ở nhà đi, em đi một mình” Lê Minh Nguyệt mím môi, cầm lấy điện thoại di động đứng dậy đi ra ngoài, nhưng lại bị Lê Nhật Linh giữ lại “Chị sẽ đi cùng em” Lê Nhật Linh bình thản nói, nhưng hai mất Lê Minh Nguyệt đã đỏ.

Tuy nhiên Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đồng thời đứng lên: “Không được”

Lần trước Lê Minh Nguyệt không cho anh ta ” Hà Dĩ Phong gật đi bệnh viện, sợ anh ta suy nghĩ, sợ mình vì gia đình mà coi thường cô ấy, nhưng loại chuyện này rõ ràng là hai chuyện khác nhau, anh ta phân biệt rõ ràng.

Hơn nữa, lần trước Lê Nhật Linh vì nhà họ Lê mà bị thương, Lâm Quân sao có thể để cô ấy đi lần nữa?

“Tại sao không? Đây là chuyện của gia định ê Minh Nguyệt mím môi, có chút khổ sở.

Cô ấy cũng cảm thấy cha mẹ mình quá đáng, nhưng còn có thể như thế nào đây? Mọi người đều không thể chọn xuất thân.

“Chuyện của em không phải chuyện của tôi sao?” Hà Dĩ Phong cũng tức giận, Lê Minh Nguyệt thường gây chuyện vô lý còn chưa tính, anh ta có thể chịu được, nhưng chuyện như vậy làm sao có thể giổ tính trẻ con?

“Không cần anh quan tâm” Lê Minh Nguyệt tức giận quát Hà Dĩ Phong.

“Không cần tôi quan tâm? Em quên mất lân trước Nhật Linh cùng em vào bệnh viện rồi bị thương sao?”

“Lê Minh Nguyệt, em có thể đừng có giở tính trẻ con như vậy được không? Em cho là chuyện này có đơn giản như cô nghĩ không? Em nghĩ là mình có thể tự giải quyết sao?” Hà Dĩ Phong ép hỏi Lê Minh Nguyệt Mắt Lê Minh Nguyệt càng đỏ hơn, cô ấy tôi”

không biết những chuyện này nhưng cô ấy thực sự không muốn liên lụy đến người khác, chưa kể gia cảnh của cô ấy và Lâm Quân Lê Nhật Linh Hà Dĩ Phong luôn khác nhau.

Thực lòng mà nói, cô ấy có chút tự tị, huống chỉ bây giờ đã xảy ra chuyện như vậy.

“Lê Minh Nguyệt, chuyện này quả thực không phải chuyện cô có thể giải quyết, cô nghĩ bọn họ.

quá đơn giản rồi” Lâm Quân không nhịn được nói Lê Minh Nguyệt đơn thuần thiện lương, quan trọng nhất là ngay thẳng, không bụng dạ hẹp hòi, mà người nhà họ Lê thì khác.

“Minh Nguyệt, em nghĩ thế nào?” Lê Nhật Linh vẫn lựa chọn tôn trọng nguyện vọng của Lê Minh Nguyệt, nếu Lê Minh Nguyệt kiên quyết muốn đi một mình, cô sẽ đi cùng cô ấy.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom