• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (22 Viewers)

  • Chương 670-679

Chương 670: Thời gian thử.

Lê Nhật Linh mím môi, cô cũng không muốn đâu, còn làm được gì nữa bây giờ? Chẳng lẽ lại cả người trần truồng đi ra ngoài à?

Trên người Lâm Quân cũng chỉ mặc một cái khăn tấm, lộ ra cơ bắp cường tráng, làn da màu đồng cổ, trên thân lại tỏa ra một mùi thơm quen thuộc.

Suy nghĩ của Lê Nhật Linh cũng theo đó vọt ra ngoài: “Cái sữa tắm này của anh nhấn hiệu gì vậy?”

Lâm Quân nhíu mày: “Trước kia em cũng hay dùng cái này”

Thế mà anh vẫn luôn không đổi? Nơi đầu quả tim của Lê Nhật Linh giống như bị anh nhẹ nhàng đâm vào, tựa hồ hôm nay anh vẫn luôn cố gắng nói với cô, mọi nơi trong cuộc sống của anh đều là nhưng vết tích mà cô đã từng lưu lại.

Lâm Quân thấy cô còn có thể đỏ mặt cũng có thể nghĩ ngợi, có vẻ như không có chuyện gì cả, hơi hơi yên tâm, vừa rồi trong bồn tắm còn có nước che canh lại, anh còn nhìn không rõ ràng lắm, bây giờ cả người đều lộ ra rõ ràng trước mắt anh .

670-3.jpg


Giường ở phòng khách so với phòng chính hơi nhỏ hơn một chút, nhưng mà cũng đủ dùng rồi “Nhật Linh, vì con, chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không?” Anh ghé vào tai của cô thở, thân mật gọi tên của cô.

“Em..”

“Anh sẽ không lừa em nữa, anh thề. Coi như là cũng vì Hòa Phong, Hạ Ly, ban đầu là do em đặt tên. Em không thể tàn nhắn đem anh em các con tách ra như vậy được” Lâm Quân nói rất vội vã, anh thật sự rất muốn Lê Nhật Linh trở về, không một giây phút nào là không nghĩ đến.

Đặc biệt là tất cả những chuyện mà Tiểu Cảnh với cả Hòa Phong làm hôm nay càng làm anh hiểu ra được rằng, các con cũng như anh, hi vọng Lê Nhật Linh trở về Lê Nhật Linh mím môi, những giọt mồ hôi tỉnh tế chảy từ trán xuống, cô vẫn không nói ra.

“Lê Nhật Linh, em đừng tàn nhẫn như vậy.”

Giọng nói của Lâm Quân đã mang theo mấy phần cầu xin, anh vốn dĩ là người rất kiêu ngạo.

Huống chỉ còn có những đứa con của bọn họ.

Cô yêu Lâm Quân, cô đã sáng suốt cảm thấy được, từ khi cô đi khách sạn tìm Lâm Quân cô đã tự hỏi trái tìm cô rồi.

“Cô gái ở khách sạn nước Mỹ…”

“Đó là ngoài ý muốn, anh căn bản không có đụng vào cô ta, cũng sẽ không đụng vào cô ta, mấy năm nay em đi, anh không có đụng vào bất cứ người phụ nữ nào..”Lâm Quân càng nói về sau càng cảm thấy có chút tủi thân, anh vì cô mà giữ gìn như vậy, cô lại đi nước Mỹ tự do tự tại Cuối cùng Lê Nhật Linh cũng mềm lòng, gật đầu, nhưng lại chật vật dưới thế công của anh, dưới người anh đứt quãng nói: “Chỉ là, lần này mới là thử thôi”

Lâm Quân vui vẻ ra mặt, đồng ý luôn, chỉ là động tác dưới thân càng thêm gắng sức hơn.

Quay cuồng trên giường với Lê Nhật Linh, một lần lại thêm lần nữa, cuối cùng anh cũng cảm nhận được nhiệt độ cơ thế của cô, biết là Lê Nhật Linh đã quá mệt mỏi, ngủ quên mất thì anh mới dừng lại, ôm Lê Nhật Linh vào trong ngực, vững vàng ngủ thật say.
Chương 671: Trả lại dây chuyền cho cô.

Khi Lê Nhật Linh tỉnh lại đã không còn nhìn thấy ở bên người cô, một tia năng xuyên qua màn của từ ngoài khung của sổ chiếu vào, ở trên giường trống trải, chỉ có cả người đâu đâu cũng thấy đau nhức đã nhắc nhở cô đêm qua đã xảy ra chuyện gì.

Cửa phòng khách hé ra một khe nho nhỏ, Lê Nhật Linh nắm ở trên giường không thấy ai hết, còn tưởng lúc Lâm Quân rời đi không đóng cửa lại bị gió thổi mở ra, không có để ở trong lòng, nghiêng người sang suy tư.

Giọng nói giòn vang của Hòa Phong vang lên sau lưng: “Mẹ ơi! Cha bảo con tới mời mẹ ra ăn cơm!”

Khóe môi của Lê Nhật Linh nhấc lên một biên độ rất xinh đẹp: “Cha con đâu?”

“Cha vừa mới đi bệnh viện về, bây giờ đang nấu cơml”

Lâm Quân biết nấu cơm à? Trong đầu Lê Nhật Linh hiện lên vô số dấu chấm hỏi, sao cô chưa chao giờ nghe nói qua.

Sửa soạn xong rồi Lê Nhật Linh đi xuống tầng, Lâm Quân thực sự còn đang ở trong bếp.

Tiểu Cảnh đã ngồi ở trên ghế, cầm chiếc muỗng nhỏ chờ lấy đồ ăn Lâm Quân làm ở trong bếp.

Nhìn thấy Lê Nhật Linh ôm Hòa Phong vào trong lòng cũng cười tủm tỉm giang tay ra: “Mẹ ôm!”

Lâm Quân cũng đúng lúc đi ra, trong tay mang lên một bát canh trứng rong biển, những vụn trứng còn nổi ở trên tô canh, nhìn cũng có vẻ khác ngon đấy.

Lê Nhật Linh gật đầu khen ngợi, Lâm Quân liền nghiêng mặt qua một bên, bộ dáng đòi hỏi được thưởng Lê Nhật Linh nháy nháy mắt, ôm Hòa Phong ở trong lòng qua, tiểu Hòa Phong cong miệng lên, hôn một cái ‘bẹp’ ngay trên mặt của Lâm Quân.

Tiểu Cảnh ngồi trên ghế bị chọc đến cười toe †oét, Lâm Quân quay đầu, sờ sờ dấu nước Mỹiếng còn dính lại trên mặt mình, nhéo tai nhỏ của Hòa Phong: “Xuống dưới, ngồi cùng với em”

Tiểu Hòa Phong không đồng ý, uốn éo người, quệt miệng nhỏ nhìn qua Lâm Quân, chớp chớp đôi mắt to long lanh, Lâm Quân mới không bị mắc bẫy, nhóc này mới có mấy tuổi còn muốn cướp vợ anh!”

Ôm Tiểu Hòa Phong từ trong lòng Lê Nhật Linh đặt xuống đất, Tiểu Cảnh ở một bên võ tay, bi bô gọi Hòa Phong: “Anh ơi mau lại đây!”

Lê Nhật Linh dịu dàng nhìn cảnh tương tác giữa hai cha con, trong lòng mềm nhữn đến rối bời Nhận lái cái tô trong tay của Lâm Quần đặt trên bàn, dặn dò hai đứa bé đi rửa tay ăn cơm.

“Má Trần đâu rồi? Làm sao lại phiền đến Lăng đại sư của chúng ta phải xuống bếp đây?”.

Lâm Quân nhìn cô bày biện bát đũa, từ phía sau ôm lấy cô, nhẹ nhàng tựa cảm vào đầu vai Lê Nhật Linh: “Má Trần hôm nay nghỉ, anh cho bà ấy nghỉ phép.”

“Tốt bụng vậy luôn?” Lê Nhật Linh kinh ngạc, không phải Lâm Quân là giai cấp chủ nghĩ tư bản độc ác à?

Lâm Quân nhướng nhướng mày, tham lam ngửi mùi tỏa ra từ trên người Lê Nhật Linh, khóe miệng chứa đựng ý cười: “Em cũng về đây rồi, còn cần má Trương làm việc gì nữa?

“Vậy sao anh không gọi em đi nấu cơm ?”

“Không phải là do sợ em đêm qua mệt quá à, để em nghỉ ngơi thêm một lúc” Lâm Quân nịnh nọt nói, từ trong ngực lấy ra một sợi dây chuyền đưa cho Lê Nhật Linh.

“Dây chuyền của em?” Gần đây cô suýt chút nữa quên đi chuyện về sợi dây chuyền này, hình như từ sau khi có con, cô cũng không khát vọng biết về thân thế của mình như vậy nữa.

Năm đó bọn họ ném cô vào trong trại trẻ mồ côi, nếu như không phải xảy ra chuyện gì lớn thì chính là không muốn nhận cô, cuộc sống bây giờ của cô rất tốt, có Hòa Phong Hạ Ly, còn có Lâm Quân, cô cần gì phải tốn nhiều tâm tư đi tìm bố mẹ mà có lẽ mãi mãi đều không thể tìm ra.

“Ừm” Giọng nói của Lâm Quân trầm thấp, mang theo chút ấm áp: “Vẫn luôn không có cơ hội trả lại cho em, em định lúc nào đón Hạ Ly về đây?

Anh và em cùng tìm cha mẹ ruột của em, để một nhà chúng ta được đoàn viên”


Chương 672: Đón Hạ Ly về.
Động tác trên tay Lê Nhật Linh dừng một chút, lập tức trở lại như cũ nhưng vẫn bị Lâm Quân nhạy bén thấy được.
“Qua thời gian này đã đi, Hạ Ly cũng vừa trở về không bao lâu” Lê Nhật Linh còn không có nghĩ rõ ràng, làm sao để giải thích với Trần Hi Tuấn, cảm giác áy náy của Cô đối với Trần Hi Tuấn càng tăng thêm, ngay cả làm sao đối mặt với sự thất vọng anh cũng không biết.
Nhưng mà không hối hận, Cô không hối hận trở về cùng Lâm Quân, cũng không hối hận đồng ý ở cùng với anh, Cô coi Trần Hi Tuấn là em trai, nhưng đây không phải là yêu, nếu như không phải là bởi vì con, từ đầu đến cuối người trong lòng Cô cũng đều là Lâm Quân.
Chỉ là lúc rời đi, Cô thất vọng về anh quá lớn, đến mức lòng của Cô vẫn luôn cố gắng ẩn giấu đi “Em không nhớ Hạ Ly sao?”
“Sao có thể chứ?”
“Vậy sao lại không đón con bé vẽ?” Lâm Quân buông đôi tay to đang ôm lấy cô, chất vấn.
“Em..” Lê Nhật Linh bị anh hỏi đến không biết nên nói gì mới phải, cô chỉ là nghĩ để qua khoảng thời gian, để Trần Hi Tuấn từng chút từng chút chấp nhận, cô thật sự không muốn làm tổn thương đến em ấy.
“Bởi vì Trần Hi Tuấn à?’Lâm Quân nhíu mài con ngươi tính mịch nhìn qua đôi mắt của cô, môi mỏng hơi mím lại, siết chặt nằm tay lại, ba năm Lê Nhật Linh ở cùng Trần Hi Tuấn, anh không phải là không để ý đâu, anh ghen ghét muốn chết!
Anh chàng này đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Hòa Phong và Tiểu Cảnh chạy ra, những đôi †ay nhỏ còn đang ướt sũng: “Cha mẹ! Bọn con rửa sạch rồi”
“Ừm!”Lê Nhật Linh vội vàng lại đón.
“Lê! Ngọc! Linh!”Lâm Quân kéo cô lại, anh cần cô cho anh một lời giải thích, dù cho chỉ là mở miệng phủ định rằng không phải vì Trần Hi Tuấn cũng được rồi, như vậy chí ít trong lòng anh cũng dễ chịu thêm một chút.
Thế mà Lê Nhật Linh còn không cho bản thân cơ hội để lừa gạt anh, trong lòng anh rất là không thoải mái Hòa Phong và Tiểu Cảnh bị Lâm Quân dọa đến dừng cả động tác, không dám nhúc nhích, trẻ con là đơn thuần và nhạy cảm nhất, bọn trẻ phát hiện ra rằng Lâm Quân đang tức giận, mà hình như còn giận không nhẹ, ngay cả trước kia bọn trẻ nghịch ngợm gây sự, cha cũng không có giận giữ mạnh như vậy.
“Chuyện của chúng ta nói sau đi” Lê Nhật Linh nhỏ giọng, thấy Lâm Quân vẫn trầm mặc không nhúc nhích, Lê Nhật Linh hít sâu một hơi:”
Ăn cơm trước đi, chiều em sẽ nói cho anh biết, anh đừng có dọa bọn trẻ”
Lâm Quân trầm mặt, vẻ mặt ảm đạm, nhưng vẫn buông Lê Nhật Linh ra, rầu rĩ không vui ngồi xuống.
Lê Nhật Linh lại nhấc miệng cười, vẫn có một chút miễn cường, cô đúng là đang cân nhắc mấy chuyện này, tạm thời không đem Hạ Ly về cũng là vì Trần Hi Tuấn, vậy thì lấy gì để phản bác lại Lâm Quân chứ? Cô không muốn lừa anh, giữa hai vợ chồng quan trọng nhất vắn là… thẳng tanh đối đãi với nhau.
“Đến ăn cơm thôi” Lê Nhật Linh nhìn Hòa Phong vàTiểu Cảnh dịu dàng nói.
Hai đứa bé gật gật đầu, nghe lời leo lên ghế ngồi.
Lâm Quân không muốn nói, lại còn giận Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh cũng chỉ cố gắng chăm sóc hai đứa bé, thỉnh thoảng lấy đồ ăn cho anh còn bị Lâm Quân không lưu tình vứt qua bát bên cạnh.
Chỉ có điều làm Lê Nhật Linh kinh ngạc chính là kinh ngạc chính là tay nghề Lâm Quân thế mà cũng không tệ lắm, nhưng Cô nhớ rõ ràng, trước đây anh không biết nấu cơm “Cha kén ăn không tốt” Hòa Phong lắc đầu cẩn thận nói, học dáng vẻ của Lê Nhật Linh dùng múc cho Lâm Quân một chút đồ ăn.
Lâm Quân đem đồ ăn nuốt vào, còn hờn dỗi nhìn về phía Lê Nhật Linh, trông như một bé trai lớn bị tủi thân làm cho Lê Nhật Linh dở khóc dở cười, cũng lười để ý đến anh Lê Nhật Linh xoa đầu Hòa Phong, cậu bé đã giảm sốt hơn một chút, trẻ con cứ truyền dịch mãi đối với cơ thể cũng không tốt, uống thuốc thì tác dụng phụ ít hơn một chút, Lê Nhật Linh cân nhắc, nghiêng đầu mở miệng hỏi: ” Buổi chiều, mẹ đem các con đi sân chơi có được không?”
Hai đứa bé còn chưa kịp phấn khởi mở miệng đồng ý, lại bị Lâm Quân không chút do dự ngắt lời: “Không được!”
Cuối cùng anh cũng mở miệng nói chuyện với cô, khóe miệng Lê Nhật Linh giương lên, cũng tiếp tục hứng thú nhìn về phía Lâm Quân.
“Vì sao?”
“Tối qua em ngất xỉuLâm Quân ngẩng đầu lên, nhìn cô thật sâu, ngữ khí kiên định: “Anh đã liên hệ với họ rồi, hôm nay em phải đi bệnh viện với anh!”
Lê Nhật Linh bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, trong lòng lại có chút ấm áp, hóa ra buối sáng Lâm Quân dậy sớm như thế là để đi bệnh viện, phương thức quan tâm này của Lâm Quân đúng là có chút đặc biệt… đặc biệt cứng nhắc.
Chương 673: Việc vợ chồng nên làm.

“Nhật Linh?” Giọng của Trần Hy Lam vang lên trong điện thoại, đã là buổi trưa nhưng giọng cô vẫn còn ngái ngủ, hình như vẫn đang năm “Tối hôm qua sao chị không về?” Hy Lam lười biếng vươn vai một cái, hôm qua lúc cô ấy trở về đã khuya nên không để ý tới Nhật Linh, sáng nay mới nhận ra Nhật Linh không có ở đây.

Nhưng Lê Nhật Linh không phải là người ham chơi, ở thành phố A cũng không quen nhiều người, lại càng không có khả năng cô ấy trở về nhà mẹ đẻ nên Hy Lam có chút hiếu kì Lê Nhật Linh mím môi, nhẹ nhàng đáp: “Tối hôm qua tôi ở Đào Lan Uyển Chuyện này sớm muộn gì cũng phải cho Trần Hi Tuấn biết, đã như vậy đế Trần Hy Tuấn biết sớm hơn cũng tốt.

“Ö…” Nhưng điều mà Lê Nhật Linh không ngờ là Trần Hy Lam thế mà không có phản ứng, “ð”

một tiếng liền cúp điện thoại Trái tìm Lê Nhật Linh hơi trâm xuống, cất điện thoại đi, bất kế là thế nào thì chuyện này là lỗi của cô, lương tâm cần rứt cũng là chuyện bình thường, cô làm sao luôn cảm thấy như mình đã đùa giỡn với tình cảm của Trần Hy Tuấn?

Lâm Quân ngẩng đầu, dùng ánh mắt hỏi xem Lê Nhật Linh đang gọi ai “Trần ..” Lê Nhật Linh còn chưa kịp nói xong thì chuông điện thoại lại vang lên, ánh mắt Lâm Quân dừng lại giật lấy điện thoại trên tay Lê Nhật Linh.

Bên trong truyền tới giọng nữ đang gào thét: “Nhật Linh! Đào Lan Uyển không phải là nhà trước kia của ngươi cùng Lâm Quân sao? Chị cùng Lâm Quân…

“Cô ấy ở đây với tôi” Giọng nói nặng nề của Lâm Quân truyền vào tai Trần Hy Lam qua điện thoại, nó giống như một quả bom nguyên tử làm cho Trần Hy Lam hồn bay phách loạn. Có điều Lê Nhật Linh đã ở cùng một chỗ với Lâm Quân, theo lý mà nói cô hẳn là có quyền chất vấn Lâm Quân nhưng trước mặt Lâm Quân cô luôn cảm thấy rụt rè, hoảng sợ Hy Lam phồng má cố gắng cổ vũ bản thân phấn chấn, vừa rồi cô còn chưa tỉnh ngủ liên không có phản ứng mà cúp máy, ai ngờ gọi lại Lâm Quân liền nghe máy.

“Anh! Anh mau đem Nhật Linh trở về!”

“Tại sao?” Lâm Quân nhướn mày sau đó hỏi ngược lại Hy Lam ở đầu dây bên kia, ánh mắt nhìn chäm chẩm vào Lê Nhật Linh “Cô ấy là bạn gái của anh trai tôi!”

“Bạn gái của anh trai cỡ? Cô ấy là vợ tôi và là mẹ của con tôi” Giọng nói của Lâm Quân trầm thấp khế truyền qua loa điện thoại khiến Hy Lam thậm chí còn không nói lên lời.

Lê Nhật Linh sợ bọn họ thật sự cãi nhau, vội vàng bật dậy giật lấy điện thoại của Lâm Quân “Hy Lam, hôm khác tôi sẽ giải thích với cô, cô không cần lo lắng cho tôi…

Lê Nhật Linh cúp điện thoại liền đối diện với ánh mắt tối sâm đầy bão táp của Lâm Quân Nhật Linh kiên cường đi về phía trước, nhẹ nhàng lắc tay Lâm Quân, nói: “Chúng ta không phải đi bệnh viện sao?”

Lâm Quân hừ lạnh một tiếng, gọi Hòa Phong và Tiểu Cảnh lên xe chở họ đến nhà của Hà Dĩ Phong sau đó lái xe đến bệnh viện.

Lê Minh Nguyệt ngồi trong phòng khách nhìn hai hoàng tử nhỏ của Nhật Linh đầy xúc động. Hà Dĩ Phong gần đây đều đùa nghịch lưu manh với cô. Cô tránh không được, ra ngoài tìm việc cũng vì Hà Dĩ Phong mà không một công ty nào dám nhận cô. Cô đành phải mặt dày tiếp tục ở lại tong nhà của Hà Dĩ Phong.

“Hà Dĩ Phong?”

“Hả?” Hà Dĩ Phong dắt hai đứa trẻ đi chơi trò chơi, vẻ mặt tập trung và nghiêm túc thậm chí còn không thèm quay đầu nhìn lại “Anh nói không thể để em ra ngoài tìm việc sao? Ở nhà cả ngày cũng chán”

“Em dù sao cũng là vợ của Hà Dĩ Phong, em ra ngoài tìm việc thì mặt mũi anh biết để đi đâu.

Mọi người sẽ nói rằng Hà Dĩ Phong thậm chí còn không thể nuôi được vợ mình.”

“Nhưng chúng ta rõ ràng là kết hôn giả”

“Đây còn không phải kết hôn tư, những chồng nên làm cũng làm rồi, chẳng lẽ em còn muốn tái hôn sao?

“hay là..” Hà Dĩ Phong dừng lại, tiến lại gần Minh Nguyệt liếc mắt nhìn Hòa Phong và Tiểu Cảnh nói: “Em nghĩ ở nhà chán quá, muốn sinh con sao?”.
Chương 674: Không muốn sinh con cho anh.

“Ô!” Hòa Phong Tiểu Cảnh phấn khích nói “dì Minh Nguyệt sắp có em bé?” Hai đứa nhỏ nghiêng đầu vui mừng: “Chúng ta sắp có em gái?”

“Tại sao lại là em gái? Hà Dĩ Phong véo má Hòa Phong, rõ ràng em trai cũng không tệ mà.

“Bởi vì em gái rất dễ thương, em ấy sẽ mũm mĩm giống Tiểu Hy Vũ”

Tiểu Cảnh ở bên cạnh cũng gật đầu đáp lại “Chuyện này chú phải hỏi dì Minh Nguyệt” Hà Dĩ Phong vẻ mặt vô tội nhìn khuôn mặt đang tối sầm của Lê Minh Nguyệt, tại sao trước đây anh không nhận ra việc trêu đùa Minh Nguyệt cũng rất thú vị?

Lê Minh Nguyệt cả kinh, “Anh yêu ai thì sinh con với người đó đi! Em không thể sinh con!” Lần trước Lê Nhật Linh mang thai Hòa Phong và Hy Vũ có thể nói là mất đi nửa mạng người, thật sự là lưu lại trong cô một bóng ma tâm lý vô cùng lớn sinh con.

“Hơn nữa, xung quanh anh có nhiều phụ nữ như vậy, anh tìm ai sinh con chẳng được?” Lê Minh Nguyệt nhẹ giọng lẩm bẩm.

Hà Dĩ Phong khoanh chân dịch về phía Minh Nguyệt: “Hà phu nhân vẫn còn ở đây, anh thực không có hứng thú với việc một đám con hoang. Sau này chia tài sản sẽ rất phiền phức”

“Em sẽ không sinh con!” Lê Minh Nguyệt khoanh tay, hung dữ nhìn Hà Dĩ Phong, anh cười †ủm tỉm nắm lấy tay Minh Nguyệt, dùng hai tay xoa xoa lòng bàn tay của cô: “Cái này chỉ sợ em cũng không làm chủ được. “

“Dì Minh Nguyệt không muốn sinh con cho chú.” Hòa Phong nhìn hồi lâu, đăm chiêu gật đầu tổng kết mọi suy nghĩ, vừa vặn đánh vào tâm lý của Minh Nguyệt, cô ôm lấy Hòa Phong, mạnh mẽ gật đầu: “Chú ấy đúng là ông chú kỳ lạ! “

“Đừng dạy con bừa bãi” Dĩ Phong véo mặt Tiểu Cảnh ở bên cạnh, ôm lên, nói lần này trở về từ Quốc gia M cùng Lâm Quân, anh ấy giống như’ đã lâu rồi không được gặp Nhật Linh vậy.

Cả ngày giống như mèo vờn chuột với Lê Minh Nguyệt, thậm chí hộp đêm cũng lười đi. Tại sao trước đây anh không thấy Minh Nguyệt thú vị như vậy? Chỉ sợ Hà Hy Nhiên trước đây thích cô ấy không phải vì cô ấy là bạn gái của anh.

“Bố mẹ con đi đâu vậy? Sao không mang theo hai con?” Lê Nguyệt lười tranh luận với Dĩ Phong, cúi đầu hỏi Tiêu Cảnh và Hòa Phong, Lê Nhật Linh không phải là nguyện ý sống ở Đào Lan Uyến sao? Sao lại quay trở về.

Hà Dĩ Phong bên cạnh chỉ thở dài cảm khái hiệu suất làm việc của Lâm Quân quá hiệu quả Tiểu Cảnh rụt rè khi nghĩ đến bộ dạng hung dữ của Lâm Quân vào buổi sáng: “Bố buổi sáng ã vô cùng tức giận sau đó nói đưa mẹ đến bệnh iện, đợi một chút sẽ quay lại đưa anh trai và con đến sân chơi”

“Sân chơi?” Hà Dĩ Phong hai mắt sáng lên, tại sao anh lại không nghĩ tới? Con gái không phải là thích sân chơi nhất sao?

Anh có thể dùng cách này để thúc đẩy tình cảm với Minh Nguyệt: “Chúng ta cũng đi chứ?” Hà DĩPhong hỏi, nhưng Minh Nguyệt lại phớt lờ anh.

“Tại sao Nhật Linh lại đến bệnh viện? Chẳng lẽ sức khỏe lại xảy ra chuyện gì sao?” Minh Nguyệt lo lắng nhìn Tiểu Cảnh và Hòa Phong, cô đối với Lê Nhật Linh hết mực quan tâm, tựa như người trong một gia đình.

“Con không biết” Hai đứa trẻ đồng loạt lắc đầu, chúng muốn đến bệnh viện cùng mẹ nhưng Lâm Quân không chịu và gửi chúng đến đây.

“Đừng lo, nếu Nhật Linh xảy ra chuyện gì thì Lâm Quân so với em khẳng định là lo lắng hơn gấp vạn lần”

Hà Dĩ Phong nói sự thật, anh chưa bao giờ thấy Lâm Quân sỉ tình với một người phụ nữ nào như vậy, nhưng đó là Lê Nhật Linh…. Cô có khả năng khiến đàn ông đổ xô vì vẻ xinh đẹp của mình, cô sinh ra trong một gia đình như vậy nhưng vẫn vô cùng trong sáng, lương thiện.

Lâm Quân có lẽ thích Lê Nhật Linh là vì thế, ngay cả Hà Dĩ Phong anh cũng phải thừa nhận là rất thích Nhật Linh, nhưng thân phận anh không, cho phép anh nói ra điều đó bởi vì Lê Nhật Linh trong lòng căn bản không có anh.

Lúc này, anh mới đột nhiên phát hiện ra răng Lê Minh Nguyệt có vẻ thích hợp với anh hơn Lê Minh Nguyệt được Dĩ Phong an ủi, cô cảm thấy cũng có lí nên nhẹ nhõm hơn một chút, Lâm Quân vấn chưa gọi chắc chắn Nhật Linh sẽ không có vấn đề gì lớn, có lẽ cô ấy chỉ trở lại để khám sức khỏe đơn giản.
Chương 675: Bệnh viện tâm thần

Trong bệnh viện, Trưởng khoa Từ vội vàng chào hỏi khi nghe thấy Lâm Quân sắp tới, trên mặt lộ ra ý cười, giống như nhìn thấy một vị phật lớn biết đi, trong lòng không khỏi vui mừng, nhưng cũng không nhịn được.

“Tôi nói ông kiểm tra là có chuyện gì?” Lâm Quân lạnh lùng hỏi.

Sau đó Trưởng khoa Từ vội vàng gật đầu: “Tôi tìm được rồi, nhưng chuyện này có chút kì lạ”

“Không cần thừa nước đục thả câu. Lâm Quân mím môi nhìn Trưởng khoa Từ với vẻ mặt thiếu kiên nhân, anh vẫn đang chờ để đưa Lê Nhật Linh đi khám, không có thời gian nhàn rỗi mà ở đây nghe ông ta nói nhảm “Vâng, vâng! Chúng tôi phát hiện ra rằng cô y †á đó từng làm việc trong bệnh viện tâm thần và chỉ mới đến bệnh viện chúng tôi làm được hai tháng gần đây”

Sau đó thì sao?” Lâm Quân liếc mắt ra vẻ đã hiểu: “Ông nói cô y tá đó cũng họ Lâm?” Lâm Thùy Ngọc cũng họ Lâm, cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần, nhưng không thể là cô ấy, hai tay của Lâm Thùy Ngọc đã bị mất, làm sao có thể đến bệnh viện để làm việc.

Lâm Quân đang cân nhắc, nhưng Lê Nhật Linh cười lắc đầu: “Quên đi, có lẽ cô ta chỉ là dưới sự xui khiến của người nào đó, nếu không chúng tôi cũng không biết cô ta, vậy thì làm sao có thể làm ra chuyện như vậy”

Cô không quan tâm, nhưng cô không biết phải bắt đầu từ đâu bây giờ, Lâm Quân không thể làm cho bệnh viện xấu hổ được vì bọn họ cũng có thể là nạn nhân.

“Xui khiến?”Lê Nhật Linh nói một tiếng như vừa bị đánh thức khỏi giấc mộng, đúng vậy, tay của Lâm Thùy Ngọc không còn, nhưng không có nghĩa là không thế nói chuyện được.

Có vẻ như cô ta nên đến bệnh viện tâm thần chứ?

“Mang cho tôi tất cả thông tin của cô ta, sau đó đưa Nhât Linh kiểm tra” Lâm Quân nói “Bà chủ bị làm sao vậy ạ?” Trưởng khoa Từ gật đầu liên tục, sắp xếp người đi tìm thông tin sau đó thận trọng mời Lê Nhật Linh qua.

Sau khi có kết quả kiểm tra, Lâm Quân thở phào nhẹ nhõm, Lê Nhật Linh chỉ là bị tụt đường huyết bình thường, do bị ngâm mình trong phòng †âm quá lâu nên mới gây hôn mê, sau này cứ mang theo một ít đường theo thì cũng không có vấn đề gì lớn Lâm Quân nắm lấy tay Lê Nhật Linh, nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng vẫn còn tức giận, nhưng không khỏi nhếch miệng, nhìn Lê Nhật Linh: “Vẽ Trần Hi Tuấn, em nói muốn giải thích cho anh đúng không?”

Hóa ra mấy hôm nay vì chuyện này nên anh mới lo lắng sao? Lê Nhật Linh nghĩ thật buồn cười, khuôn mặt chìm nghỉm hóa ra là ghen với Trần Hi Tuấn sao?

Lâm Quân dường như càng ngày càng trẻ con “Chà” Lê Nhật Linh trầm ngâm gật đầu giải thích: “Em không hề có tình cảm gì với Trần Hi Tuấn cả, chỉ là xem cậu ta như người nhà thôi. Vì cậu ta đã giúp đỡ em và Hạ Ly suốt ba năm qua, ngay cả cô bé cũng rất phụ thuộc vào cậu ta. Nếu không nhờ cậu ta thì em cũng không thể sống ăn ngày hôm nay ở nước Mỹ. Mặc dù em cảm thấy có lỗi với cậu ta nhưng em không muốn làm cậu ta tổn thương”

Lê Nhật Linh kiên nhắn giải thích, tình cảm của cô đối với Trần Hi Tuấn rất đơn giản, nhưng hiện tại lại có quá nhiều lỗi lầm và ân tình cần phải trả.

“Em và cậu ta… đã xảy ra chuyện gì chưa?”

Đôi mắt sâu thắm của Lâm Quân như một cái giếng sâu, không thể nhìn thấy đáy cũng như nhìn ra cảm xúc của anh, anh muốn biết những gì Lê Nhật Linh nói trong quán cà phê lần trước có phải là thật không. Nói thật ra, anh rất để ý, anh hy vọng Lê Nhật Linh là của anh, chỉ của riêng mình anh.

“Không” Lê Nhật Linh lắc đầu, cô và Trần Hi Tuấn thật sự chưa làm gì cả, cô luôn không để ý gì kỳ lạ giữa họ, chưa kể, cô chỉ tập trung vào Hạ Ly và ZO, làm gì có thời gian rảnh rỗi như vậy.

Lâm Quân khẽ thở phào nhẹ nhõm, tâm trạng chán nản cũng được cải thiện, dùng ngón tay gõ vào vô lăng dưới tay, cuối cùng khóe miệng cũng có thể nở một nụ cười.

Lê Nhật Linh đột nhiên nhìn chäm chảm anh; “Lâm Quân”

“Sao?” Lâm Quân ôn nhu nhìn cô.

“Vết bớt hình trái tim trên gáy Lâm Thùy Ngọc là sao?”
Chương 676: Giữ mình trong sạch

“Vết bớt trái tim gì chứ?” Lâm Quân nhẹ nhàng chau mày, nghỉ ngờ nhìn Lê Nhật Linh, mặt không hiểu gì.

Lê Nhật Linh nhếch miệng, nhìn thẳng vào mắt Lâm Quân nhưng lại phát hiện anh cũng đang nhìn thẳng vào mình, ánh mắt sẽ không lừa dối, cô nhìn ra được Lâm Quân thật sự không biết chuyện này.

“Trên người Lâm Thùy Ngọc có 1 vết bớt hình trái tim ở ngay sau gáy:”

Lâm Quân lắc đầu, ánh mắt đầy nghỉ ngờ hơn, anh và Lâm Thùy Ngọc chỉ là tình 1 đêm, ai sẽ để ý nhìn cô ta chứ, hơn nữa chuyện đã qua lâu vậy rồi, cho dù có thật thì anh cũng không nhớ, nhưng hình như sau gáy Lâm Thùy Ngọc có 1 vết bớt hình trái tim thật.

Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, cố gắng áp chế cảm xúc lẫn lộn trong cô: “Anh rất thích hôn chỗ đó, có phải vì sau gáy em cũng có 1 vết bớt như vậy không?”

“Anh còn không nhớ dáng vẻ Lâm Thùy Ngoc như thế nào, gáy Lâm Thù Ngọc có vết bớt gì anh càng không nhớ.”

Giọng điệu Lâm Quân rất thành thật, còn có 1 chút ngạc nhiên, e rằng là Lâm Thùy Ngọc nói cho Lê Nhật Linh biết, cô ta cố tình làm cho Lê Nhật Linh suy nghĩ sai lệch đi, trước đây anh không hề quan tâm, ai ngờ Lê Nhật Linh đã hiểu lầm chuyện này rất lâu rồi “Em không phải người thay thế của Lâm Thùy Ngọc” Lê Nhật Linh nhìn Lâm Quân, cô không biết có nên tin anh không, cô có thể chấp nhận trước đây anh qua lại với người phụ nữ khác, nhưng chuyện của Lâm Thùy Ngọc khiến cô vô cùng khó chịu, nghĩ đến là cảm thấy vô cùng kinh tởm.

“Đương nhiên không phải rồi, mọi thứ trên người em anh đều thích” Ánh mắt Lâm Quân chân thành tha thiết, ôm Lê Nhật Linh và hôn tóc cô.

Người Lê Nhật Linh có lúc cứng đơ nhưng rất nhanh cô lại thả lỏng, nhẹ nhàng đứng dậy, không làm gì “Em ghen sao?” Lâm Quân nhướng mày, ngẩng mặt Lê Nhật Linh lên, trán anh chạm vào rán cô: “Sao em không hỏi anh từ sớm chứ, trước đây cũng không nghe anh giải thích”

“Em hỏi qua rồi..là anh cứ nói quanh co, chưa từng thành thực trả lời em” Ánh mắt Lê Nhật Linh buồn bã “Là lỗi của anh, do anh không hề để tâm”

676-1-2.jpg


Cô hiếu lầm, cô ghen nhưng cũng đau lòng, cô là 1 người mẹ cho nên muốn bảo vệ con mình. Đây là chuyện thường tình, cho nên cô chỉ muốn đưa 2 đứa con trong bụng rời đi nhưng không có cách nào cả.

“Em tha thứ cho anh được không? Trước đây là do anh cứ dính líu không rõ ràng nhưng từ khi có emrồi, anh đều luôn giữ mình trong sạch”

“Giữ mình trong sạch?” Lê Nhật Linh bật cười vì lời nói này của Lâm Quân, : “Lời này anh cũng nói được sao? Lê Nhật Linh nhướng mày.

Lâm Quân nắm tay cô đặt vào ngực mình, hơi ẩm từ ngực qua sơ mi truyền vào tay của Lê Nhật Linh, Lê Nhật Linh muốn bỏ tay ra nhưng bị Lâm Quân giữ chặt tay lại.

Lâm Quân cười: “Có phải anh giữ mình trong sạch…hay là em tự mình kiểm hàng đĩ? Xem rốt cuộc anh có giữ mình như ngọc vì em không”

Lê Nhật Linh không nói nổi gì vì lời nói của Lâm Quân, cô lườm anh nói: “Không phải anh muốn đưa con đi khu vui chơi sao?”
Chương 677: Muốn có đứa con

Trần Hi Lam ở trong khách sạn, từ sau khi gọi điện cho Lê Nhật Linh xong, cô ta đã hết buồn ngủ rồi, trong đầu hỗn độn, không phải Nhật Linh đã đồng ý ở bên cạnh anh trai mình rồi sao, tại sao lại liên quan đến Lâm Quân.

Nếu thật sự là như vậy, chẳng phải Trần Hi Tuấn biến thành công tử Bạc Liêu sao? Lê Nhật Linh là cái gì chứ? Còn dám bắt cá?

Chuyện của cô với Hạ Huy Thành giấu cô ta, cô ta đã không tính toán rồi nhưng đây là anh trai cô ta.

Trần Hi Lam càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng không gọi được cho Lê.

Nhật Linh, e rằng Lâm Quân đang cầm rồi Cô ta gọi điện thoại cho Hạ Huy Thành thăm nh?”

“Sao?” Giọng Hạ Huy Thành truyền đến qua điện thoại, giống như đang ngái ngủ. Trần Hi Lam rất thông minh, Hạ Huy Thành không giống như người lười nhác như vậy, nhưng cô ta quá gấp gáp nên quên mất sự chênh lệch thời gian!

“Anh đang ngủ sao?”

“Đúng vậy” Hạ Huy Thành cố ý nói nhỏ, giống như sợ ảnh hưởng đến ai đó.

“Cô bé Hạ Ly đâu?” Trần Hi Lam cẩn thận từng tí một, Hạ Huy Thành coi Hạ Ly như con gái ruột, nếu Hạ Huy Thành biết hết những chuyện này không biết sẽ buồn như thế nào.

“Đang nằm cạnh anh, con bé ngủ rất ngon”

Hạ Huy Thành bất giác mỉm cười. Mấy ngày Lê Nhật Linh về nước, tuy Hạ Ly không khóc không quấy nhưng ngày nào cfïng bám lấy anh ấy, anh.

ấy biết Hạ Ly rất ý lại vào anh, cho nên lúc Lê Nhật Linh không có nhà, Hạ Ly phải ở cạnh anh ấy thì con bé mới có cảm giác an toàn.

“Sao thế?” Bình thường Trần Hi Lam sẽ không gọi cho anh ấy nhưng hôm nay lại gọi lúc nửa đêm chắc chẩn là có chuyện muốn nói cho anh ấy biết. Hạ Huy Thành có chút lo lắng, anh ấy cảm giác sẽ có chuyện xảy ra nhưng lại không nói ra được chỗ nào không đúng.

Trần Hi Lam căn môi, lắc đầu: “Không có gì, chỉ là nhớ đến anh thôi, anh ngủ ngon nhé!”

“Được” Mắt Hạ Huy Thành không mở nổi, cúp máy rồi ngủ tiếp.

Tìm Trần Hi Lam đập rất nhanh, chuyện này cô ta thực sự không biết nên nói như thế nào với Hạ Huy Thành và Lê Nhật Linh. Rõ ràng là chuyện của hai người họ mà giống như bản thân cô ta làm chuyện gì sai trái vậy.

Lê Nhật Linh và Lâm Quân đã đi xe sắp đến nhà Hà Dĩ Phong rồi. Lê Nhật Linh thấy có chút kì lạ, Lâm Quân lại yên tâm giao con cho bọn họ, trong mắt cô, Lê Minh Nguyệt vẫn chỉ là một đứa trẻ.

Đứa trẻ lớn trông đứa trẻ nhỏ…cảnh tượng này thực sự khó tưởng tượng Có điều Hòa Phong, Tiểu Cảnh lại chơi không được vui cho lắm, bọn nó thấy Hà Dĩ Phong cãi nhau với Lê Minh Nguyệt lại nói thêm vào vài câu.

Lê Minh Nguyệt bĩu môi, ánh mắt tức giận bất mãn nhìn Hà Dĩ Phong nói: “Hà Dĩ Phong, rốt cuộc anh mua chuộc bọn nó như thế nào, sao bọn nó suốt ngày nói đỡ cho anh thế”

Hà Dĩ Phong cười không nói gì, sờ đầu Tiểu Cảnh và Hòa Phong, anh ấy dựa vào ghế sô pha: “Mắt của trẻ con rất sáng, điều nay chứng minh rằng bọn nó cảm thấy anh đúng”

Tiểu Cảnh và Hòa Phong tủm tim cười vô đáng yêu: “Cô Lê Minh Nguyệt bị bắt nạt ‘Đúng vậy!”

“Ai dám bắt nạt cô! Cháu và anh sẽ đi giúp cô báo thù!” Tiểu Cảnh với dáng vẻ tức giận, tay nằm thành nắm đấm, vẻ mặt như cùng chung kẻ thù, nói với Lê Minh Nguyệt, nắm đấm nhỏ xinh đần đẫn thịt vẫn nắm chặt.

Lê Minh Nguyệt cúi đầu xuống: “Chính là mấy chú cháu nhà cháu đấy!” Bọn nó vẫn còn dáng vẻ chính nghĩa như vậy.

Miệng Hà Dĩ Phongmim cười càng rộng hơn, đột nhiên anh ấy muốn có đứa con với Lê Minh Nguyệt, chame anh ấy cứ giụcanh ấy sinh con mãi, để nối dõi dòng tộc, sau này tiếp quản xí nghiệp nhà họ Hà.

Trước giờ anh ấy đều cảm thấy con cái là gánh nặng, bị giục đến nỗi ghét trẻ con, nhưng bây giờ nhìn Lê Minh Nguyệt và hai đứa trẻ nhà Lâm Quân, anh ấy dường như không còn ghét trẻ con như vậy nữa rồi.

Nếu anh ấy và Lê Minh Nguyệt có một đứa con thuộc về hai người, nhìn đứa bé dần dần lớn lên hiểu chuyện, rồi chúng ôm lấy cổ bọn họ gọi cha mẹ, dường như rất tuyệt vời.
Chương 678: Công viên giải trí

Anh ta nhướng mày, để lại Lê Minh Nguyệt và hai đứa trẻ trên sạp lông bên vỉa hè.

“Mẹ! Mẹ!” Khi Hòa Phong và Tiểu Cảnh thấy Lê Nhật Linh và Lâm Quân bước đến, chúng tự động bỏ qua Lâm Quân đứng bên cạnh và vây tay với Lê Nhật Linh.

“Xem ra vị trí của anh ở nhà không tốt lắm”

Hà Dĩ Phong nhìn Lê Nhật Linh ôm hai đứa nhỏ, nhìn Lâm Quân khiêu khích.

Lâm Quân tùy ý liếc mắt nhìn Lê Nhật Linh, Hà Dĩ Phong cứng họng chỉ nói vài câu: “Còn tốt hơn cậu, một người đã kết hôn hơn ba bốn năm mà vẫn không có con”

Mẹ kiếp! Hà Dĩ Phong thầm nguyền rủa trong lòng và hạ quyết tâm phải quay về nhà cày cấy chăm chỉ trên người Lê Minh Nguyệt để có thể nhanh chóng có con.

Lê Minh Nguyệt nào có biết tâm tư của Hà Dĩ Phong, vui vẻ ra hiệu với anh ta: “Lại đây ngồi! Sao anh lại đứng ngẩn người ra như thế?”

Lâm Quân gật đầu nhìn Hà Dĩ Phong đang ủ rũ, anh ta rời khỏi chỗ đang đứng rồi bước tới.

Trong khi hai đứa nhỏ vẫn đang quấy rầy Lê Nhật Linh làm nũng, đòi mẹ dần đi chơi công viên giải trí vào buổi chiều và ăn một bữa thịnh soạn thì Lê Nhật Linh liền cười đồng ý rồi thơm mỗi đứa một cái.

Hai mắt Lê Minh Nguyệt sáng lên: “Công viên giải trí sao? Chị cũng muốn đi!”

“Được rồi” Hà Dĩ Phong đi tới, thân mật ôm vai Lê Minh Nguyệt: “Anh đưa em đi cùng bọn họ”

Lê Minh Nguyệt đảo mắt, thầm than: Rõ ràng đó là dành cho Lê Nhật Linh vậy mà anh ta lại sử dụng cô ấy như một lá chắn.

Hai đứa trẻ reo hò rồi cả đám bọn họ khởi hành về phía công viên giải trí Trong trí nhớ của Lê Nhật Linh có lẽ đã rất lâu rồi cô mới trở lại công viên giải trí. Ngay khi ở nước Mỹ khi Trần Hi Tuấn đưa Hạ Ly đi chơi. Lúc mới đến đó, cô bận học rồi sau đó thì bận thiết kế cho Z0 nên không có chút thời gian rảnh rỗi nào, thật may mắn khi Trần Hi Tuấn đã ở bên cạnh cô và Hạ Ly.

Vì vậy không có gì ngạc nhiên khi Hạ Ly phụ thuộc rất nhiều vào James.

Lê Nhật Linh không khỏi bắt đầu ngây người, mãi cho đến khi tay của Lê Minh Nguyệt quơ trước mặt cô thì cô mới tỉnh táo lại.

“Nghĩ gì thế? Sao mà ngơ ngẩn như vậy?”

“Không có, chỉ là em cảm thấy có chút xúc động. Khi còn bé lúc còn ở Hà Nội cũng không được đến công viên giải trí nhiều như vậy”

Trước khi Lê Nhã Tuyết được sinh ra, Lê Hải Thiên và Viên Vũ tốt với cô đến mức không có gì để phàn nàn. Họ hoàn toàn coi cô như con gái ruột của mình.

Nhưng dù gì họ cũng chẳng phải là cha mẹ ruột của cô nên sau khi em gái của cô được sinh ra, thì tất cả sự chú ý trước giờ họ giành cho cô sế được đặt toàn bộ vào cơ thể của Lê Nhã Tuyết.

Nhưng thực sự cô cũng không thể trách họ, vì dù gì họ cũng có công dạy dỗ cô rất nhiều…

Lê Minh Nguyệt thực sự rất thích những thứ này nhưng khi cô ấy mới chuyển đến Hà Nội, cô ấy không có tiền để chơi nên dần dà về sau cô ấy cũng quên mất. Bây giờ, bất kể nó là gì thì cô ấy cũng cảm thấy vô cùng mới lạ Cô ấy cứ quay đầu nhìn xung quanh, Hà Dĩ Phong ôm đầu cô ấy nói: “Đừng nhìn nữa, đi vào nói chuyện, thật xấu hổi”

“Hừ” Lê Minh Nguyệt đột nhiên nổi giận: “Nếu anh cho rằng đi cùng em xấu hổ thì việc gì anh phải đưa em đến đây, nếu không muốn thì cứ về trước đi”

“Anh ta chỉ đùa với chị thôi” Lê Nhật Linh nằm tay Lê Minh Nguyệt, liếc nhìn Hà Dĩ Phong với ánh mắt trách móc, Lê Minh Nguyệt tuy đã kiềm lại nhưng cô ấy vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu, làm sao không tức giận cho được khi cô ấy bị khinh thường như vậy chứ, đã thế người đó còn là Hà Dĩ Phong nữa Hà Dĩ Phong nhìn thấy Lê Minh Nguyệt có vẻ thực sự vô cùng tức giận nên nhanh chóng đáp lại những lời Lê Nhật Linh nói và cúi đầu nhận lỗi của mình.
Chương 679 : Không muốn sống nữa

‘Vẻ mặt của Lê Minh Nguyệt dịu đi một chút nhưng cô ấy vẫn không muốn để ý tới anh ta.

Cô ấy quả thật rất thấp kém, thậm chí còn cảm thấy bản thân vô cùng thấp kém trước mặt bọn họ nhưng như vậy không có nghĩa là người khác có quyền sỉ nhục cô ấy như thế này.

Đặc biệt là Hà Dĩ Phong, cô ấy không thế chịu được việc anh ta coi thường cô, mặc dù cô ấy cảm thấy điều đó có lẽ là do môi trường anh ta tiếp xúc đã quen rồi nhưng mỗi gia đình và mỗi người đều sinh ra và xuất thân khác nhau và hoàn toàn không có quyền chọn lựa, Hà Dĩ Phong sẽ đầu thai!

Lê Nhật Linh lúng túng nhìn đôi vợ chồng trẻ, nhìn Hà Dĩ Phong, cô cảm thấy chắc Lê Minh Nguyệt không phải là người giận dõi vì vậy chỉ cần dỗ dành họ, nhường chỗ cho hai người họ có không gian riêng tư, cô đi về phía Lâm Quân.

“Anh biết thực sự mình đã sai” Hà Dĩ Phong đáng thương kéo áo Lê Minh Nguyệt “Hừm” Lê Minh Nguyệt hừ lạnh một tí quay mặt bất đắc đĩ nhìn anh ta.

Thay vào đó, muốn đuối theo Lê Nhật Linh, cô ấy muốn cố gắng đuổi kịp nhưng Hà Dĩ Phong vội vàng kéo cô ấy lại. Nhưng anh ta lại cảm thấy kì quái, từ khi nào mà anh ta lại quan tâm đến cảm xúc của Lê Minh Nguyệt như vậy?

Thấy cô ấy giận và không muốn chăm sóc cho anh ta nữa, anh ta cảm thấy hoảng sợ.

Trước kia là khi anh ta đi dỗ dành phụ nữ thì bọn họ đều bày ra vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng bây giờ khi anh ta thực sự đi dỗ dành Lê Minh Nguyệt thì cô ấy không cảm kích cũng không sao nhưng còn trưng ra vẻ mặt đó cho anh xem.

Tội lỗi có thể được Chúa tha thứ, tự chuốc lấy thì không thể sống! Hà Dĩ Phong lắc đầu, sao lại hèn hạ như vậy!

Lê Minh Nguyệt hiển nhiên là không còn tức giận nữa nhưng cô ấy lười không muốn nói chuyện với anh ta, cũng lười xem Hà Dĩ Phong dỗ mình, không hưởng thụ thì làm sao có thể bù vào những hôm bị anh †a hành hạ ở nhà.

Những người này đều là tầng lớp tư bản độc ác, “Anh dần em đi ăn kem nhé!” Hà Dĩ Phong nhìn thấy một cái lều nhỏ bán kem liền nhanh chóng kéo Lê Minh Nguyệt đến. Chẳng phải các cô gái đều thích thứ này sao?

Lê Minh Nguyệt cong môi giữ chặt quần áo, cửa tiệm kem này ở bậc thềm, bây giờ là mùa thu, đông cũng sắp tới rồi, còn ai đi mua kem nữa đâu Hà Dĩ Phong phải có chủ ý và không có sự chân thành nhận lỗi.

“Anh chắc chản đang định làm em đóng băng!” Lê Minh Nguyệt lắc đầu dùng giọng điệu tuyên bố nói.

“Làm sao có khả năng? Nhìn anh giống kẻ xấu xa như vậy sao?” Hà Dĩ Phong kinh ngạc, anh 1a có nhã ý mời Lê Minh Nguyệt ăn kem sao cô ấy có thể nói anh ta như vậy, căn bản cô ấy quá đáng.

Lê Minh Nguyệt lắc đầu phủ nhận: “Trông anh không giống người hung ác như vậy à? Anh à, ngày lạnh giá như thế này ai mà đi mua kem chứ?”

“Anh!” Hà Dĩ Phong biện minh và cho rằng Lê Minh Nguyệt chỉ đơn giản cố tình gây khó dễ cho anh ta mà thôi.

“Có ăn không?”

“Lấy cái này! Mà thôi, ông chủ cho tôi hai vị sô cô la” Hà Dĩ Phong lấy ví tiền của mình thanh toán.

Em đã nói em không muốn ăn “Ai nói mua cho em? Anh tự mình ăn hết, em đừng có tưởng bở” Hà Dĩ Phong trợn tròn mắt, người phụ nữ này quả thật càng ngày càng giống một bà me chồng

. “Hừ” Lê Minh Nguyệt buồn cười, liếc mắt nhìn Hà Dĩ Phong nói: “Vậy thì anh ăn hết đi”

Ông chủ không khỏi run sợ, trong ngày lạnh giá như thế này, cửa hàng bán trà sữ và kẹo dẻo ở bên cạnh làm ăn không tốt, mấy ngày nay cửa hàng của ông ta không mở cửa, vậy mà không ngờ hôm nay lại gặp một tên đàn ông vẻ ngoài đẹp trai nhưng lại ngốc như vây.

Hà Dĩ Phong nhận cây kem mà cảm thấy tay mình lạnh như băng, nhưng anh ta vẫn nhất quyết cắn một miếng thật to nhưng lại bị lạnh đến mức cảm giác như răng sắp rụng.

Anh ta hối hận, tại sao phải kênh kiệu với Lê Minh Nguyệt làm gì, để rồi cuối cùng anh ta mới là người bị hại…

Lê Minh Nguyệt nhìn biểu hiện kỳ quái của anh ta, nghĩ hoặc cắn một miếng kem, há miệng có vẻ hư nước miếng sắp chảy, cô ấy không thể nhịn được cười, Hà Dĩ Phong bị chọc càng tức giận, ném cây kem trên tay đi rồi đột nhiên vươn tay quàng qua cổ cô ấy.

Lê Minh Nguyệt lúc này không thể cười được nữa, vẻ mặt đờ đắn, mất một lúc mới phản ứng lại được, gắt gỏng nhìn Hà Dĩ Phong: “Hài Dĩ! Phong!

Anh không muốn sống nữa đúng không?”
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom