• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.ME SANG VIETWRITER.VIP TỪ NGÀY 1/4

Hot Truyện Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ (25 Viewers)

  • Chương 626-636

Chương 626: Nụ hôn của anh ta

Mặc dù cô ấy nghèo, nhưng Lê Minh Nguyệt vẫn có tự trọng, nhưng tức giận thì tức giận, làm sao lại thấy tủi thân được, Hà Dĩ Phong dù sao cũng chỉ là sếp của cô ấy.

Hà Dĩ Phong bị Lê Minh Nguyệt làm cho không nói nên lời, nhìn Lê Minh Nguyệt cởi tạp đề buộc ở thắt lưng, chuẩn bị rời khỏi nhà.

Cô ấy thực sự rời đi? Cô ấy đi rồi thì anh ta làm sao bây giờ? Trong lòng Hà Dĩ Phong hiện lên suy nghĩa này một cách khó hiểu.

Thôi bỏ đi, đàn ông thì co được dãn được.

626-1-2.jpg


Lê Nhật Linh đã đi rồi, anh không thể đánh mất người phụ nữ trước mặt này được.

Không biết cảm xúc của anh bắt đầu dao động vì cô ấy từ khi nào.

Lê Minh Nguyệt vấn đang há miệng, không khỏi khiến trái tìm của anh ta dao động, anh ta cúi đầu, ngậm lấy đôi môi nhỏ đỏ mọng, nhân cơ hội đưa chiếc lưỡi khéo léo của mình vào.

Môi và răng đan xen vào nhau, vô cùng khéo léo trêu chọc Lê Minh Nguyệt, miệng của Hà Dĩ Phong vẫn còn chút mùi máu. Lê Minh Nguyệt chưa từng hôn bao giờ, cô ấy không có vẻ chán ghét hành động của Hà Dĩ Phong…. Nhưng cô ấy không biết phải đáp lại như thế nào, phải một lúc lâu sau cô ấy mới hoàn hồn lại được, Hà Dĩ Phong đang làm gì vậy?!

Lê Minh Nguyệt đột nhiên đấy Hà Dĩ Phong ra, nhưng Hà Dĩ Phong có vẻ vẫn còn chưa thỏa mãn.

Mặt Lê Minh Nguyệt đỏ bừng, ánh mắt anh ta nhìn về phía cô, nhìn khuôn mặt hồng nhuận dịu dàng của nữ nhân trước mặt, đôi môi xinh đẹp ướt át ấy nhận thấy ánh mắt của Hà Dĩ Phong, khuôn mặt đỏ bừng, như thể sắp xuất huyết đến nơi.

Hà Dĩ Phong là một người đàn ông bình thường, mấy năm nay vì kết hôn với Lê Minh Nguyệt và cũng vì Lê Nhật Linh, tuy rằng chỉ là danh phận, nhưng vẫn rất ít khi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng anh ta không phải là Linh Dịch, nếu có nhu cầu vẫn sẽ đi ra ngoài, nhưng không bao giờ mang về nhà Mà hiện tại đã nếm được hương vị thơm ngon, làm sao có thể dễ dàng buông Lê Minh Nguyệt ra, anh ta dùng bàn tay to ôm lấy eo Lê Minh Nguyệt, lại muốn hôn Lê Minh Nguyệt đã hoàn hồn, nhìn ánh mắt như sói của Hà Dĩ Phong, cô quay đầu lại, chống cự, dùng tay đè cằm của anh ta lại, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Hà Dĩ Phong, anh tỉnh tỉnh! Muốn tìm người thì ra bên ngoài, em còn chưa nói chuyện yêu đương! “

Hà Dĩ Phong nhướng mày, ánh mắt như đuốc, khóe môi hơi cong lên: “Yêu đương? Ai lại muốn yêu đương với người có chồng như em? Em đã đăng ký kết hôn với anh rồi”

“Nhưng mà!”

“Không nhưng gì hết, đây không phải là nghĩa vụ làm vợ sao?”

Hà Dĩ Phong luôn không câu nệ tiểu tiết về chuyện giường chiếu, miễn đó là người phụ nữ mà anh ta không ghét, không bẩn, và nhìn vừa mắt là có thể.

Anh ta không ghét Lê Minh Nguyệt, vừa rồi nụ hôn với Lê Minh Nguyệt không có vẻ gì là phản cảm, vậy tại sao lại không?

Hà Dĩ Phong xoa tay lên eo Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt không gầy, có chút gợi cảm, nhưng vừa phải không béo, vừa vặn với sở thích của Hà Dĩ Phong.

Lê Minh Nguyệt đã làm bà Hà trong ba năm, thành thật mà nói, anh ta vẫn chưa chạm vào cô ấy.

Hơn nữa, Lê Minh Nguyệt không biết đã dùng âm mưu thủ đoạn gì để cho cha mẹ anh ta biết: chuyện, yêu cầu anh ta đưa cô ấy về nhà, hiện tại xem như đã hoàn thành tâm nguyện rồi, anh ta cũng không trách cô ấy, vậy còn không thể để anh ta có được chút lợi ích sao?
Chương 627: Thỏ nhỏ sợ hãi

Lê Minh Nguyệt bị Hà Dĩ Phong ép vào chân tường, cô ấy không ngu ngốc, cho dù cô ấy chưa bao giờ yêu đương đi nữa, cũng biết rõ ý tứ trong mắt người đàn ông này, nhưng cô ấy vẫn ngoan cố chống cự, cô ấy không ghét Hà Dĩ Phong, thậm chí còn thích một chút…

Nhưng, nhưng đây không phải là điều cô ấy muốn trong tình yêu, cô ấy là một cô gái lớn lên từ một vùng quê nhỏ bé nên có một ý thức sâu sắc về trinh tiết.

Ngay cả khi Hà Dĩ Phong đã là chồng của cô ấy, cô ấy cũng không thể có mối quan hệ không rõ ràng với anh ta như vậy.

“Hà Dĩ Phong!”

“Hả?” Hà Dĩ Phong cúi mặt lại gần, dục vọng trong mắt anh lướt qua ngực cô không chút che giấu. Tuy răng chả gì xem cả, nếu có thì cũng chỉ là hai cái bánh bao nhỏ.

Hơi thở nam tính kích thích phả vào mặt cô ấy, chặn lại hết những gì Lê Minh Nguyệt muốn nói ra Hà Dĩ Phong nắm lấy dái tai của cô ấy, Lê Minh Nguyệt run rẩy, trong lòng dâng lên một cảm giác tê dại, sau đó cô ấy mới hạ quyết tâm, mở miệng cản vào vai Hà Dĩ Phong không chút thương tiếc.

Hà Dĩ Phong chắc chẵn đã uống nhầm thuốc!

Hà Dĩ Phong bị đau, bàn tay đặt trên eo của Lê Minh Nguyệt cũng buông lỏng ra, dùng tay che vai Lê Minh Nguyệt nhân cơ hội thoát ra khỏi cánh tay còn lại của Hà Dĩ Phong, mở cửa phòng và bỏ chạy không quay lại Giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi Hà Dĩ Phong nhìn bóng lưng của Lê Minh Nguyệt, khóe miệng nở một nụ cười khó hiểu, “hừt” Vết thương trên vai đột nhiên đau nhức, Hà Dĩ Phong vén áo sơ mi trắng ra, thấy trên đó có một dấu răng ngay ngắn. Trên vết răng bén nhọn có máu đang dần chảy ra.

Hà Dĩ Phong nhướng mày, nhe răng cười, “Cô gái này xuống miệng thật độc ác!”

Lê Minh Nguyệt chạy ra khỏi biệt thự nhanh như chớp, sau khi dừng lại, cô ấy thở hổn hển, không biết vừa rồi là do chạy mệt hay là do căng thẳng.

Tâm trạng nặng nề của Hà Dĩ Phong sau bao nhiêu ngày được cải thiện, vừa rồi đã sờ sờ khắp nơi, Lê Minh Nguyệt không mang theo bất cứ thứ gì trên người, nhiều nhất là điện thoại di động, Lê Nhật Linh lại ra nước ngoài, cô ấy có thể chạy đi đâu?

Nhiều nhất là một giờ, bình tĩnh rồi sẽ trở lại Nghĩ đến đây, Hà Dĩ Phong bật cười, ngâm nga một bài hát và tìm một cây chổi để quét những mảnh vố thủy tỉnh mà Lê Minh Nguyệt chưa quét sạch vừa rồi cho vào thùng rác.

Nhìn cũng biết tâm trạng anh ta đang tốt như thế nào, nếu không, anh ta làm sao có thể hạ mình làm loại chuyện này?

Còn Lê Minh Nguyệt đi lang thang một lúc, bình tĩnh lại thì thấy cô ấy nhận ra mình không mang theo ví khi ra ngoài.

Sắc mặt đột nhiên trở nên đau khổ, bây giờ cô ấy không dám quay lại nữa, nếu không thì tên cầm thú kia không biết sẽ làm gì cô!

Lê Minh Nguyệt lấy điện thoại di động ra, lật xem danh bạ, có số của ba mẹ, Hà Dĩ Phong và Lê Nhật Linh, cô sao có thể thất bại nhiều như vậy?

Mấy năm nay ở thành phố A cô ấy chỉ có một người bạn là Lê Nhật Linh.

Đúng rồi, còn có Nhật Linh! May mắn Nhật Linh đã trở về Trung Quốc, Lê Minh Nguyệt rất vui, và nhanh chóng gọi điện.

“Alo! Nhật Linh, chị đang ở đâu? Chị đã xuất viện chưa!”

Một lúc lâu sau đầu bên kia điện thoại có một giọng nam truyền đến: ‘Là tôi “Lâm Quân? Sao điện thoại của Jing lại ở chỗ của anh? Không phải ngủ rồi chứ?” Lê Minh Nguyệt không thèm bận tâm, đã là vợ chồng, cho dù Lâm Quân trả lời điện thoại thì có gì lạ, chỉ cần đối mặt với Lâm Quân, cô ấy thực sự không tiện mở miệng.

“Ừ, Nhật Linh đi rồi” Mấy ngày nay Lâm Quân tính khí tốt hiếm thấy, Lê Minh Nguyệt bây giờ là bạn duy nhất của Lê Nhật Linh ở Trung Quốc, có lẽ Lê Minh Nguyệt có thể biết được tung tích của cô.

“Chị ấy đi đâu?”

“Đi nước ngoài”

“Sao lại bỏ đi!” Lê Minh Nguyệt lập tức khó cào tóc, Nhật Linh đi rồi thì cô ấy không thể tìm nơi nương náu được nữa, chẳng lẽ lại ngủ ngoài đường sao?

Lê Minh Nguyệt tưởng tượng ra cảnh mình đang ngồi xổm trên đường một cách đáng thương, mưa gió, thỉnh thoảng có vài người tốt bụng lắc đầu đánh rơi mấy đồng tiền trước mặt.

Cô ấy sợ hãi đến phát run lập tức ôm chặt lấy điện thoại, mặc kệ Lâm Quân vẫn luôn nhìn ở xa lạ không nên đến gần, đáng thương nói: “Anh Quân, anh có thể nể mặt Nhât Linh cho tôi lưu lai vài ngày không? Hà Dĩ Phong muốn khi dễ tôi.”

Lâm Quân giật giật khóe miệng, khi dễ? Lê Minh Nguyệt và Hà Dĩ Phong đã kết hôn nhiều năm như vậy, chẳng lẽ hai người không làm chuyện kia sao?

Lâm Quân đột nhiên cúi mặt xuống, những người khác không hiếu Hà Dĩ Phong, nhưng anh biết rất rõ. Hà Dĩ Phong không phải là một quý ông ngay thẳng, hoặc là Liễu Hạ Huệ có người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn. Anh ấy và Lê Minh Nguyệt đã kết hôn được ba năm… ba năm trước Hà Dĩ Phong cũng đang thích Lê Nhật Linh.

Hà Dĩ Phong thật sự có thể làm đến bước này sao?

Vậy tại sao bây giờ đột nhiên muốn chạm vào Lê Minh Nguyệt? Có phải vì Nhật Linh không?

Anh ta sao lại không thể? Không phải anh ta còn giúp đỡ mình trước mặt Lê Nhật Linh sao?

Lâm Quân cười lạnh, Hà Dĩ Phong là anh em tốt nhất của anh!

Làm sao lại những tâm tư khác với Lê Nhật Linh được chứ?
Chương 628: Đưa Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài

“Cô đang ở đâu?” Lâm Quân im lặng một lúc lâu mới lên tiếng.

“Bây giờ tôi đang ở bên ngoài…” Lê Minh Nguyệt thấy Lâm Quân thả lỏng ngữ điệu, còn hỏi mình ở đâu mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm Cũng may là cô ấy có quan hệ tốt với Nhật Linh, nếu không thì Lâm Quân làm sao có thể giúp cô ấy được.

Lâm Quân nhấp môi, trong đầu lại nảy ra một ý, “Gửi địa chỉ cho tôi, cô ở đó đợi tôi, tôi đến đón”

Nói xong, anh dứt khoát cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.

“May quá, may quá” Lê Minh Nguyệt vỗ ngực, Nhật Linh tính tình tốt như vậy mà sao lại gặp phải một người hung thần ác sát như Lâm Quân vậy chứ?

“Lên xe” Giọng điệu của Lâm Quân cứng đờ, xe dừng lại trước mặt Lê Minh Nguyệt, Lê Minh Nguyệt đang ngồi xổm trên mặt đất nhàm chán vẽ vòng tròn, bị Lâm Quân gọi sửng sốt suýt chút nữa ngã ra phía sau.

May mắn đã ổn định cơ thể kịp thời và ngoan ngoãn lên xe Cô ấy còn đang tìm cách làm sao chào hỏi Lâm Quân, Lâm Quân đã ném một tấm vé trước mặt Lê Minh Nguyệt.

Lê Minh Nguyệt cầm lên, thấy thời gian là một tiếng đồng hồ nữa, cô ấy chợt kinh ngạc, “Anh muốn tôi đi nước ngoài làm gï?!”

“Nhật Linh ở nước ngoài, không phải cô có mâu thuẫn với Hà Dĩ Phong nên muốn đi tìm cô ấy sao? Lâm Quân lái xe không liếc mắt, nhẹ giọng trả lời “Hơn nữa, cô cũng chưa từng đi nước ngoài, đi chơi mấy ngày, ở cùng Nhật Linh đi” Lâm Quân cong cong khóe môi.

Hà Dĩ Phong đưa vợ anh ra nước ngoài, anh cũng muốn đưa Lê Minh Nguyệt ra nước ngoài.

Lê Minh Nguyệt nhìn vé máy bay, trong lòng có chút hưng phấn, cô chưa từng ra nước ngoài nhưng đã từng nhìn thấy những anh chàng ngoại quốc đẹp trai mắt xanh tóc vàng.

Lòng chợt động, nhưng cô ấy vẫn do dự, ngập ngừng nhìn Lâm Quân: “Cái này…. vé máy bay…”

Lâm Quân giàu có như vậy, hẳn là sẽ không quan tâm những chuyện này đúng không? Nhưng Hà DĩPhong cũng có tiền mà còn cả ngày tính toán chỉ li, cho nên kẻ có tiền cũng không thể tin!c Lâm Quân cười lắc đầu, “Cô không cần trả lại, có thể quẹt thẻ này cho tất cả các chỉ phí ăn uống và quần áo của mình ở Mỹ, chơi vui vẻ lại trở về”

Lâm Quân lại đưa một thẻ đen cho Lê Minh Nguyệt, trong mắt anh hiện lên một tỉa kiêu ngạo.

“Oa!Thật hào phóng!” trong mắt Lê Minh Nguyệt lập tức hiện lên ngôi sao dành cho Lâm Quân, cũng là một người giàu có, sao có thể chênh lệch lớn như vậy!

Nhật Linh thật hạnh phúc! Sao lại gặp được Lâm Quân, người rất hào phóng, giàu có mà vẫn hết lòng vì Nhật Linh.

Không đúng! Cô và Lâm Quân không có tình cảm, Lâm Quân làm gì tốt bụng như vậy?

Lê Minh Nguyệt đột nhiên nghỉ hoặc, nhìn Lâm Quân phòng bị, suy nghĩ kỹ càng xem Lâm Quân coi trọng cái gì trên người mình, lại bỏ tiền cho mình ra nước ngoài chơi?

“Đời không có gì cho không cả!”

“Tôi không phải Hà Dĩ Phong, nhưng Nhật Linh và Hạ Ly ở đó nên tôi lo lắng, muốn cô sang đó với cô ấy” Lâm Quân dùng vài câu nói xua tan lo lắng của Lê Minh Nguyệt, Anh đương nhiên nhìn ra chút tâm tư này của Lê Minh Nguyệt, chưa kể anh là một doanh nhân, sẽ không kinh doanh thua lỗ Khụ khụ, biết nói sao đây, Lê Minh Nguyệt cười rạng rỡ, nghĩ đến Lâm Quân nói cô sang chơi với Lý Tịnh thì vui vẻ trở lại “Ừ!” Lê Minh Nguyệt nghĩ cũng đúng, cô nắm chặt tay, có thể đi du lịch nước ngoài ngắm cảnh, được đi thăm Nhật Linh và Hạ Ly, không phải tự mình bỏ tiền ra, càng không cần trở về đối mặt với Hà Dĩ Phong, tại sao không làm “Tôi sẽ đến chơi với Nhật Linh!” Lê Minh Nguyệt nheo mắt cười, vẻ mặt rất giống Lê Nhật Linh.

Lâm Quân không khỏi có chút thất thần.
Chương 629: Thỏa thuận của ZO

Lê Minh Nguyệt bị Lâm Quân làm cho ngây người vừa lừa lại gạt lên máy bay, đây là lần đầu tiên cô ấy đi máy bay, vậy mà lại bị say máy bay, cô ấy nôn mửa trên máy bay long trời lở đất, ngay cả tiếp viên hàng không cũng cảm thấy cô ấy không thể chịu đựng được nữa, tốt bụng đưa thuốc cho Lê Minh Nguyệt.

Thật vất vả mới đến Mỹ, Lê Minh Nguyệt ở nước ngoài lúc này mới chợt nhớ ra là Lâm Quân kêu cô đến nước Mỹ tìm Lê Nhật Linh, nhưng Linh Dịch lại cầm điện thoại của Lê Nhật Linh rồi, cô ấy làm sao có thể liên lạc với Lê Nhật Linh đây?

Lê Nhật Linh trở lại làm việc tại ZO, toàn bộ công ty bỗng trở nên bận rộn vì sự trở lại của c‹ mọi người đều biết hàng loạt bộ phim cao cấp được phát hành mỗi quý và được bán với số lượng có hạn.

Mặc dù đây không phải là một quy tắc sắt đá, nhưng cô ấy đã gần như trở thành một thỏa thuận khôn ngoan giữa ZO và khách hàng.

Lê Nhật Linh ở Hà Nội đã bị trì hoãn gần hai tháng, cũng sắp bước sang mùa thu rồi, quý cô khắp nơi đều mong chờ phong cách mới của Z0 .

Có thể có được một đôi giày giới hạn của nhà thiết kế nữ thần thiên tài không chỉ là biểu tượng của sự bắt kịp xu hướng và thời trang, mà còn là biểu tượng của địa vị giữa những người nổi tiếng.

“Phong cách mới mùa thu năm nay sử dụng lá phong làm chủ đề. Có một bài thơ cổ của Trung Quốc, đình xa tọa ái phong lâm vãn, sương diệp hồng vu nhị nguyệt hoa, vì vậy tôi quyết định sử dụng màu đỏ làm màu nền cho đôi giày này …

Lê Nhật Linh đứng trước phòng hội nghị, phía sau là một màn hình chiếu những hình vẽ khác nhau, đó là ý tưởng mà Lê Nhật Linh đột nhiên nghĩ ra khi trở lại lần này, nói ngoại ngữ vô cùng thông thạo.

“Hi, Bossl” Trần Hi Tuấn đột nhiên bước vào, trong tay cầm một túi giấy, dịu dàng nhìn Lê Nhật Linh, cảm giác sâu thẳm trong đôi mắt thâm tình của cậu ta lộ ra không chút che giấu, cậu ta vẫy tay với mọi người: “Không cần để ý đến tôi, cứ tiếp tục. “

“Ð ~” Mọi người bàn tán: “Khi nào thì Boss phát bao lì xì đây?”

“Chuyện này phải hỏi Tina của mọi người”

Trần Hi Tuấn ngồi xuống, nhưng ánh mắt không hề rời khỏi Lê Nhật Linh.

Trong công ty có tin đồn rằng Lê Nhật Linh là vợ chưa cưới của Trần Hi Tuấn. Mặc dù cả hai đều không thừa nhận nhưng họ cũng không giải thích Lần này từ Hà Nội trở về, không biết đã xảy ra chuyện gì, cả hai không hề né tránh, ngày nào Boss cũng nắm tay Tina đi làm, tình cảm thân thiết của hai người chói mù mắt một đám chó độc thân.

Lê Nhật Linh nhướng mày, có vài phần oán trách mà nhìn thoáng qua Trần Hi Tuấn, ở trước mặt mọi người mà lại làm nũng, “Ồ ~” Lại một trận náo động.

Lê Nhật Linh vỗ bàn nhướng mày, không có một chút nữ tính nào, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú cũng trở nên sắc bén: “Không muốn tan làm sao?”

Mọi người tức khắc ngồi nghiêm chỉnh, biết rằng mặc dù tính cách của Lê Nhật Linh dễ gần, nhưng cô rất tỉ mỉ trong công việc nên không còn bàn tán nữa, bắt đầu thảo luận về thiết kế của quý mới.

Trần Hi Tuấn vẫn luôn dịu dàng nhìn Lê Nhật Linh, đúng lúc đưa nước nóng và hồ sơ, đồng thời hung hăng phát một mớ thức ăn chó.

Lê Nhật Linh bị cậu ta làm phiền đến nỗi vội vàng kết thúc cuộc họp, giao nhiệm vụ cho mọi người.

Cuộc họp kết thúc nhưng không ai rời khỏi, mọi người vẫn hừng hực khí thế nhìn nhau.

Một người phụ nữ nước Mỹ với mái tóc thẳng đen cong môi đứng lên, dáng người nóng bỏng và đôi mắt màu vàng nhạt “Tina, nhìn xem Boss luôn mong vợ trở về, đã ba năm rồi, chúng tôi vẫn chờ Boss gửi phong bao đỏ. Khi nào thì cô nhận lời cầu hôn của Boss?”

“Jine, sếp của cô còn chưa cầu hôn, cô gấp gáp cái gì?” Lê Nhật Linh chớp chớp mắt, tránh nặng tìm nhẹ, đáp lại người phụ nữ trước mặt, cũng không tức giận.

“Tina, nếu cô không đem Boss về thì sẽ có người không thể ngồi yên được. Nhìn xem, Jine nhân lúc lúc cô đi vắng mà học theo cô, nhuộm tóc đen, còn duõi thẳng nữa!”

” Đúng vậy đúng vậy…..”
Chương 630: Ồn ào

Tuy nhiên, Lê Nhật Linh không nghĩ rằng trò đùa của họ có gì sai cả. Ở trong nước, cô đã chịu đủ đám phụ nữ lung tung bên cạnh Lâm Quân rồi Mặc dù Jine nói thích Trần Hi Tuấn, nhưng cô ấy cũng rất hào phóng. Ngoài ra, cô ấy thực sự có năng lực nên Lê Nhật Linh vấn lưu cô ấy lại trong nhóm.

Jine thậm chí còn coi Lê Nhật Linh như một thần tượng. Học những lời nói và việc làm của Lê Nhật Linh, còn cảm thấy rất thú vị. Đây có lẽ là điểm khác biệt của phụ nữ nước ngoài Trần Hi Tuấn lặng lẽ nhìn Lê Nhật Linh, hai mắt sáng ngời, đợi đám người không còn la ó nữa mới nói: “Ý của chị là, em có thể cầu hôn?”

Lê Nhật Linh định nói, nhưng điện thoại của Jine đổ chuông, cô ấy trìu mến kêu lên: “Honey!”

Không biết người đàn ông đầu dây bên kia nói gì, cô ấy hơi mỉm cười, dùng tai giữ điện thoại rồi vội vàng cất tập tài liệu đi, thủ thế chào tạm biệt mọi và bước ra ngoài trên đôi giày cao gót.

Vừa phải giải vây cho Lê Nhật Linh Lê Nhật Linh nhướng mày, cũng thu dọn tài liệu đặt ở trước mặt mình, “Chúng ta kết thúc cuộc họp!”

“Hầy~ chán quái” Mọi người bu môi, cũng ngừng dò hỏi, lần lượt bước ra khỏi hội trường, nhường không gian lại cho Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh.

Trần Hi Tuấn chưa kịp nói, Lê Nhật Linh đã mở túi giấy mà Trần Hi Tuấn mang theo, ôm bụng bĩu môi: “Tôi đói quá, cậu mang theo cái gì?”

630.jpg


Lê Nhật Linh có chút không thoải mái, cô muốn tự mình mang, nhưng lại bị ánh mắt của Trần Hi Tuấn ngăn lại, cô nhìn Trần Hi Tuấn làm xong, dùng lòng bàn tay ấm áp xoa xoa bàn chân đang đau “Từ nay về sau đừng đế bản thân mệt mỏi như vậy, mới trở về đã chạy đến công ty” Trần Hi Tuấn đau lòng nhìn Lê Nhật Linh, có chút trách cứ.

“Tôi đã hứa với cậu sẽ cùng nhau giúp cho ZO mạnh mẽ hơn. Đương nhiên, tôi không thể phá vỡ lời hứa của mình” Lê Nhật Linh ăn bánh rán, trong lòng không khỏi có chút ngọt ngào.

Ở bên cạnh Trần Hi Tuấn, có vẻ cũng không tôi “ZO ban đầu được tạo ra là vì chị. Chị có thể ở nhà nhiều hơn với Hạ Ly, em có thể nuôi hai người”

“Trần Hi Tuấn.

“Chị không cần phải nói cảm ơn với em, chị ở bên cạnh em là đủ rồi” Trần Hi Tuấn đứng dậy, nắm lấy tay Lê Nhật Linh, hôn lên mu bàn tay cô “Trần Hi Tuấn, cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi có chừng mực, nhưng cậu cũng biết thiết kế độc quyền của mỗi mùa hiện tại đều là chiêu bài của ZO, chuyện này không thể dừng lại được”

Lê Nhật Linh trở nên nghiêm túc, trong công việc cô cũng nghiêm khảc với chính mình. Ngay cả Trần Hi Tuấn khuyên cũng vô ích.

Trần Hi Tuấn bất lực gật đầu, Lê Nhật Linh nhìn thì hiền lành yếu ớt, nhưng thực ra cô cứng đầu hơn bất cứ ai “Sau này cậu không cần chạy đến đây họp nữa. Quá đẹp trai sẽ dễ ảnh hưởng đến tỉnh thần của quân đội” Lê Nhật Linh nói đùa với cậu ta “Hiếm khi chị khen em một lần” Trần Hi Tuấn cũng mỉm cười, nắm lấy tay Lê Nhật Linh: “Hạ Ly sắp tan học rồi, chúng ta cùng nhau đi đón bé”

Lê Minh Nguyệt ngẩn ra, lúc này mới nhận ra mình hình như bị Lâm Quân bán đi, cuối cùng cũng tìm được khách sạn quẹt thẻ, may mà Lâm Quân còn có chút lương tâm để lại cho cô ấy một số tiền, nếu không cô thật sự bị Lâm Quân hại thảm!

Dù sao thì đến đâu hay đến đó, Lê Minh Nguyệt từ trước đến nay luôn tùy tiện, không hiểu lời người khác, gật đầu lung tung, sau khi vào.

phòng mới nhận ra mình đã thuê một phòng tổng thống đặc biệt lớn.
Chương 631: Đã tới thì yên tâm ở lại

Lê Minh Nguyệt rất đau, nhưng nghĩ đến xe này là của Lâm Quân thì cũng thoải mái, Lâm Quân lừa dối cô ấy như vậy, cô ấy tiêu hết tiên của anh cũng là lẽ đương nhiên! Lê Minh Nguyệt nghĩ sôi máu, rồi đứng lên.

Đến tham quan căn nhà này, cô luôn thấy lạ, thế giới của người có tiền không giống nhau, tuy cô ấy gả cho Hà Dĩ Phong nhưng cũng chưa từng đến nơi như thế này.

Nhưng may mắn cũng được mở mắt, nếu không thì đó là bà Lục đã viên to lớn này.

Lê Minh Nguyệt thích thú đi rửa cánh hoa, tất cả căng thẳng và lo âu trước đây đều tan biến hết.

Còn Hà Dĩ Phong ở nhà chờ đợi, đợi rất lâu mà không thấy Lê Minh Nguyệt trở về, cũng lo lắng, lấy điện thoại mở âm lượng to nhất, vì nghĩ mình đã bỏ lỡ điện thoại của Lê Minh Nguyệt.

“Lê Minh Nguyệt, em giỏi thật!” Hà Dĩ Phong tức giận: “Cô ấy lại tự mình bỏ đi cơ chứ” Anh ta cũng không biết Lê Minh Nguyệt có thể trốn đi đi đâu khi không có một xu dính túi.

Chẳng lẽ ở Hà Nội ngoài Lê Nhật Linh ra cô còn người bạn nào khác? Sao trước nay chưa bao giờ nghe cô ấy nhắc đến?

Hà Dĩ Phong tiếp tục gọi điện thoại, vẫn là âm thanh lạnh lùng nhắc nhở tắt máy, chẳng lẽ lúc này Lê Minh Nguyệt đã lên máy bay bay sang Mỹ rồi “Không phải cô ấy bị bắt cóc chứ?” Hà Dĩ Phong bị suy nghĩ của mình doạ.

Nhưng cũng không phải không có khả năng này, cô ấy ngốc như thế, lại đơn giản, e là bị người khác bắt cóc lại còn giúp người ta trả tiền nữa!

Cũng không biết sao trước đây mình lại nghĩ cô ấy có mưu mô nữa.

“Ai mà muốn bắt cóc cô ấy chứ?” Hà Dĩ Phong nghĩ mà tức, cái não có vấn đề của đó sợ là không ai bắt cóc đâu? Cần tiền không có tiền mà muốn sắc cũng không có sắc.

“Bỏ đi, chắc chắn là tự Minh Nguyệt trốn đi rồi, giận dỗi không nghe điện thoại của mình, sớm muộn cũng phải về.” Hà Dĩ Phong cảm thấy mình nghĩ thông rồi, liền quay lại so-fa nằm, lấy cái điều khiển tivi mà lòng cứ để đâu đâu, nhưng nằm cả nửa giờ đồng hồ Hà Dĩ Phong cũng không biết tivi đang chiếu cái gì, trong đầu chỉ có hình bóng của Lê Minh Nguyệt.

Sao anh ấy lại lo lắng cho Minh Nguyệt như thế?

“Bố mẹt”, Hạ Ly trong công viên thiếu nhỉ chạy lại, giang rộng hai tay ôm lấy chân Trần Hi Tuấn cười tươi mặt đỏ bừng bừng, hôm nay bố mẹ có.

thời gian đến đón cô bé, cô bé tất nhiên rất vui rồi “Hạ Ly hôm nay có ngoan không nè?” Trần Hi Tuấn ngồi xổm, nhìn Hạ Ly hỏi giống như một cục thịt nhỏ dễ thương và một người đàn ông đang giao tiếp công bằng với nhau Hạ Ly liên tục gật đầu: “ Hạ Ly rất ngoan! Bố hôn Hạ Ly đi!” Một gương mặt mũm mỉm ngước lên nhìn Trần Hi Tuấn, cậu ta hôn Hạ Ly liền hai cái, cô bé cũng nghiêng mặt “chụp” một cái lên gò má của Trần Hi Tuấn.

Ngược lại, Lê Nhật Linh nở nụ cười hời hợt, nhìn bộ dạng thân thiết của họ, càng cảm thấy lựa chọn của bản thân là đúng đắn.

Cô đứng ở chỗ này, lại liên tục bị nhiều bạn nhỏ để ý: “Mẹ nhìn kìa! Mẹ của bạn kia xinh quái”

“Mẹ không xinh sao?”

“Mẹ rất xinh ạ” Cậu bé kia nhìn thấy mẹ mình đang cau mày liền đáp, nói xong thì lại nghĩ: “Nhưng dì ấy vẫn xinh hơn”

“Anh! Nhật Linh!” Trần Hi Lam nhìn có vẻ tức.

giận đùng đùng đến chỗ hai người họ, bỏ kính râm xuống, đôi môi mỉm cười: “Hai người đi nhanh thật đó, bỏ mặc em một mình ở Hà Nội, cô đơn lẻ loi”

“Khụ khụ khụ! Trần Hi Tuấn ho mấy tiếng, lúc đó Lê Nhật Linh gọi điện thoại có vẻ rất gấp, đến hành lý mà cậu ta còn không kịp sắp xếp liền nhanh chóng đến sân bay, làm gì còn thời gian chăm sóc cô em gái hành tung không ai biết này nữa.
Chương 632: Song Phi

“Cô Lam! Thế nào gọi là Song Phi ạ?” Cục bột nhỏ đáng yêu ngậm ngón tay, khuôn mặt tỏ vẻ tò mò.

Trần Hi Lam hôn một cái lên má Hạ Ly, lưu lại dấu môi rất to: “Là cô đơn lẻ loi đó! Nó có nghĩa là.. thôi cô giải thích cũng không rõ con hỏi mẹ con đi” Trần Hi Lam cố gắng nghĩ, nhưng phát hiện ra chính mình cũng không biết giải thích thế nào với cục thịt nhỏ, liền ném câu hỏi cho Lê Nhật Linh.

“Hạ Ly còn nhỏ, đừng nghe cô Lam của con nói linh tinh” Lê Nhật Linh thấy không có cách nào giải thích với Hạ Ly từ ngữ “cao siêu” như vậy.

Trần Hi Tuấn thấy Hi Lam cũng quên tìm rắc rối của mình, bế Hạ Ly dắt tay Nhật Linh: “Chị đừng dạy hư Hạ Ly, mau về nhà thô Trần Hi Lam nhìn hai người họ tay nắm tay, nhìn Trần Hi Tuấn ngạc nhiên nói: “Ôi trời ơi!”

“Anh, cuối cùng anh cũng ôm người đẹp về rồi à?” Trần Hi Lam cũng vô cùng kinh ngạc, cô hy vọng hai người họ ở bên nhau rất lâu rồi, không chờ Hi Tuấn trả lời thì đã tựa vào vai Nhật Linh: “Hai người phải mời tôi ăn cơm đấy! Suy cho cùng hai người về bên nhau công lao của tôi cũng không ít!

Lại có thể để tôi một mình ở hà Nội, làm tôi cả ngày trong căn phòng trống đợi hai người trở về”

Trần Hi Lam hôm nay mở lời toàn là thành ngữ, tuy nói có hơi kì lạ, nhưng rõ ràng là tiến bộ hơn trước rất nhiều.

“Không biết cả ngày nay em chạy đi đâu, vậy mà còn nói anh”

“ Trời ơi, anh à! Đừng nhỏ nhen như thế chứ!

Đến một bữa cơm cũng không nỡ sao” Trần Hi Lam nắm lấy tay áo Trần Hi Tuấn nũng nịu.

“Được được được, đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm?”

chẳng thế thì sao?” Mặt không đáng tin Trần Hi Tuấn nhìn Hi Lam, rồi nghiêm túc gật đầu, vẻ mặt rất thản nhiên: “Đồ ăn Trung Quốc mà Nhật Linh làm rất ngon, nếu em không đi thì bọn anh cũng về nhà”

Hi Lam trả lời iu xìu, vốn tưởng chơi Hi Tuấn một vố, bây giờ xem ra thật sự chẳng làm ăn được gì!

Trần Hi Tuấn liên tục nhìn bộ dạng thất vọng của Hi Lam, cậu ta cảm thấy Trần Hi Lam quấy rây thế giới hai người họ, ồ, không đúng, Trần Hi Tuấn đang sờ đầu cục thịt nhỏ.

Phải là thế giới của 3 người.

“Lâm Quân, Minh Nguyệt đâu? Cô ấy có tới tìm cậu không?” Hà Dĩ phong đợi ở nhà cả một đêm, lại là một đêm không ngủ, mong nửa đêm Minh Nguyệt- người không có lương tâm đó lặng lẽ đẩy cửa trở về Ai mà biết Minh Nguyệt rất mạnh mẽ, cũng không biết chạy đi đâu, đến trưa vẫn không thấy về Hà Dĩ Phong đứng ngồi không yên, cứ nghĩ đến Minh Nguyệt ở bên ngoài chịu khổ hoặc uất ức thì cảm thấy tim đau nhói Anh ta chạy ra ngoài với hai quầng thâm mắt.

“Lê Minh Nguyệt á? Làm sao, tôi biết cậu lo.

lắng rồi?” Lâm Quân lười quay chong chóng với anh ta, chớp chớp mắt, mệt mỏi dựa lên ghế so-fa ở phòng làm việc, từ sau khi xảy ra việc do dự lúc đó của Lê Nhật Linh, Hà Dĩ Phong đã rất lâu rồi không trực tiếp xông thẳng vào phòng làm việc của anh mà không gõ cửa.

“Tôi đã tra nhật ký điện thoại của cô ấy rồi, trước khi tắt máy Minh Nguyệt đã gọi cho cậu, cậu biết cô ấy đang ở đâu đúng không?”

âu đang hỏi tôi à?” Lâm quân xị mặt, thái độ của Hà Dĩ Phong như chất vấn khiến anh không thoải mái, đến trước mặt Hà Dĩ Phong nói: “Cậu cũng biết lo lắng à?”

Anh còn cho là Lê Nhật Linh thật sự ở vị trí nào đó trong lòng Hà Dĩ Phong cơ, chớp mắt cái đã vì một người phụ nữ mà chạy tới chất vấn anh?

Nhưng trong lòng Lâm Quân chỉ có mấy phần xót xa, đó là người anh em tốt nhất của anh, từ khi tiếp nhận tập đoàn Lâm Thị đến nay thì Hà Dĩ Phong luôn ở bên cạnh giúp đỡ anh.

Nói thật thì anh không thể không chấp thuận Hà Dĩ Phong tuy ngoài mặt là kẻ lãng tử trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng làm chính sự cũng mạnh mẽ vang dội lắm, nếu không có Hà Dĩ Phong, thì Lâm thị trong tay anh cũng không thể phát triển như hôm nay.
Chương 633: Quan hệ quyền lợi và nghĩa vụ

“Lâm Quân! Nhật Linh cũng là bạn tốt của Minh Nguyệt, nếu cô ấy vì cậu mà xảy ra chuyện gì, cau cảm thấy Nhật Linh có tha thứ cho cậu không?” Hà Dĩ Phong không biết vì sao, trong lòng lại thở phào, chỉ cần Minh Nguyệt thật sự là ở chỗ của Lâm Quân, anh ta tin chí ít thì Lâm Quân không hại cô ấy.

Hơn nữa Lâm Quân cũng không giận anh ta Hà Dĩ Phong không đoán sai Sự thật là như vậy, Lâm Quân bảo Minh Nguyệt ra nước ngoài là đúng, nhưng anh cũng đưa cho Minh Nguyệt một khoản tiền, còn cử: người có chuyên môn đi cùng cô ấy, nếu không cái gì Minh Nguyệt cũng không mang đi, một người không rõ lai lịch làm sao có thể mua nhà được?

“Ngay cả Nhật Linh ở đâu tôi còn không biết, thì nhắn nhủ thế nào? Huống hồ ban đầu cậu chỉ miễn cưỡng lấy cô ấy, bây giờ lại giả bộ tình cảm đậm sâu như thế cho ai xem” Lâm Quân lạnh lùng cười, anh biết Lê Nhật linh ra nước ngoài, nhưng đi nước nào thì không biết rõ.

Lời của Lâm Quân đâm Hà Dĩ Phong một nhát, đúng vậy, ban đầu anh ta chỉ là vì đối phú gia đình, càng vì khiến cho Lâm Quân hiểu anh ta và Nhật Linh không xảy ra bất cứ chuyện gi cả, mới tùy ý cưới cô ấy, Lê Minh Nguyệt chỉ là người phù hợp nhất mà thôi.

Nhưng anh ta lại không phát hiện ra, Lê Minh Nguyệt là một cô gái ngoan cường, từ lúc nào đã dừng lại trong lòng anh ta, nảy mầm. Có thể khiến anh ta sợ mất vía.

“Nói thế nào thì cô ấy cũng là vợ tôi”

“Vợ? Lê Nhật Linh cũng là vợ tôi!”

“Hai người đã ly hôn rồi, Nhật Linh không muốn ở bên cạnh cậu”

“Vậy sao cậu biết không phải Minh Nguyệt chủ động đến tìm tôi? Lế nào Minh Nguyệt thật sự đồng ý ở bên cạnh cậu? Ai có thể chịu đựng được trong lòng người chồng mình kết hôn 3 năm nhớ đến người phụ nữ khác? Hay là làm bạn tốt của Minh Nguyệt” Lâm Quân tiếp tục cười lạnh, mỗi câu mỗi lời nói ra như đâm thẳng vào tim Hà Dĩ Phong.

Lê Minh Nguyệt có đồng ý ở bên cạnh anh ta hay không, anh ta cũng không biết Anh 1a và Minh Nguyệt vẫn luôn là mối quan hệ quyền lợi và nghĩa vụ, anh ta có tiền, Minh Nguyệt vừa hay cần tiền, cho nên họ ở bên nhau.

Vậy nếu như Minh Nguyệt không cần nữa, thì cô ấy tìm công việc khác, cô ấy vắn muốn ở bên cạnh anh ta chứ?

Hà Dĩ Phong không biết, anh ta chỉ biết bây giờ anh ta có một tâm nguyện là tìm được Minh Nguyệt.

Con tìm hung hãn của Hà Dĩ Phong đập mạnh, anh ta hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng kiên định: “Lê Nhật Linh đã Đi Mỹ, nói tôi biết, Lê Minh Nguyệt đi đâu”

Lâm Quân vô cùng kinh ngạc, trước nay chưa từng nghĩ Hà Dĩ Phong lại dứt khoát trả lời như ậy, liền nói: “Minh Nguyệt cũng đi Mỹ”

Ngay tức khắc hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn nhau một cái, tia lửa điện trong mắt đã biến mất hết, hai tay đập một cái ngầm hiểu ý.

nhau, giống như động tác làm hòa xóa bỏ hiềm khích của hồi nhỏ sau khi hau người cãi nhau.

“A lô, trợ lý Lưu. Đặt cho tôi hai tấm vé đi Mỹ chiều nay… đúng, hai tấm!” Giọng nói của Lâm Quân nhẹ nhàng hơn rất nhiều, cúp điện thoại rồi nhìn Hà Dĩ Phong cười một cái.

Hai người vui vẻ rời khỏi công ty, chuẩn bị sắp xếp đồ đạc đi Mỹ bắt đầu chuyến đi theo đuổi vợ của hai người.

Lê Minh Nguyệt ở trong phòng tắm rửa xong ngủ một giấc thật ngon, cộng thêm thay đổi múi giờ, nên cô ngủ đến không còn biết trời đất, cho đến khi đói bụng kêu “ọc ọc” mới từ từ tỉnh dậy từ giấc mơ đẹp.

Lê Minh Nguyệt cầm điện thoại lên xem, thì mới biết hết pin rồi, chẳng trách lâu như thế mà không ai gọi điện cho cô ấy, lơ mơ nhưng cũng có chút kinh ngạc, còn nghĩ là Hà DĨ Phong quên cô, hóa ra là điện thoại hết pin…

Còn Trần Hi Tuấn và Lê Nhật Linh đi đón cục thịt nhỏ, lại dẫn thêm Trần Hi Lam về nhà, ở nhà nấu món hay thấy nhất của người Việt Nam – đó là món lẩu.

Nhưng Lê Nhật Linh cứ cảm thấy lần này Trần Hi Lam về có chút kỳ lạ, rất hay cười ngọt ngào với cái điện thoại, chẳng lẽ là yêu rồi?

Người trước đây, hay lại là ở Hà Nội, người Việt Nam?
Chương 634: Bữa cơm

Một bữa cơm rất vui vẻ, nhưng Trần Hi Tuấn không thể ăn cay, mới ăn mấy miếng mà mặt đỏ tía tai rồi, làm cho Hạ Ly cười “ha ha”

“Bố vụng quá! Hạ Ly có thể ăn được đấy!” Hạ Ly cầm đũa không linh hoạt lắm, lấy một đũa cơm †o và vào miệng.

Nói đến dùng đũa, thì nhắc đến Trần Hi Tuấn và Trần Hi Lam là rất đúng, dù gì cũng được.

James dạy từ nhỏ , cũng gọi là học nguyên bản gốc.

“Trẻ con khi ăn cơm không được nói chuyện!” Trần Hi Lam duỗi chân giả bộ hung dữ với Hạ Ly.

“Cô Lam hung dữ quá!” Hạ Ly nhìn cô lè lưỡi.

Ngược lại là Lê Nhật Linh càng tin chuyện vừa rồi, hầu như ở nước ngoài chưa từng nghe quy định khi ăn không được nói chuyện.

‘Vân là Trần Hi Tuấn hiểu em gái nhất, cậu ta uống một ngụm nước, vị cay cũng giảm đi một chút, mới từ từ hỏi: “Yêu rồi sao?”

“Đâu có!” Trần Hi Lam từ chối.

“Vậy em học câu đó của ai thế?” Trần Hi Tuấn chớp mắt, lại là bộ dạng nhìn chăm chăm.

Mặc dù Trần Hi Lam là người không sợ trời không sợ đất, bất cứ cái gì cô cũng không để tâm „nhưng Trần Hi Tuấn vẫn sợ Hi Lam bị người khác lừa Trước nay cũng không phải là chưa từng có, địa vị của Lâm Quân ở Hà Nội có rất nhiều cô gái dòm trước ngó sau, mà địa vị của nhà họ James tại Mỹ với Lâm Quân ở Hà nội là ngang tài ngang sức, khó tránh sẽ có một số người cố ý tiếp cận.

Hoặc cũng có thế là do nguyên nhân Trần Hi Tuấn thích Lê Nhật Linh, không kiêu không ngạo luôn là hình mẫu một mình đứng phía sau, cho dù là lúc cô gặp khó khăn cũng tự mình đối mặt, thậm chí là làm bố bản thân Sau đó dùng sự nồ lực của bản thân để nói với tất cả mọi người, cô cũng có thể làm vậy.

E là đến Lê Nhật Linh cũng không biết, cô có sức hút như nào, bề ngoài thì là người dịu dàng không tranh đua với thế giới ngoài kia, nhưng bên trong lại kiên cường khác thường, người càng hiểu cô thì cũng sẽ càng yêu cô.

Trần Hi Lam thấy ánh mắt dịu dàng của Trần Hi Tuấn, liền nũng nịu: “Anh đã đưa Nhật Linh về rồi còn không cho phép em yêu đương đàng hoàng à?”

“Thật là yêu rồi?=Lê Nhật Linh không ngạc nhiên chút nào, khả năng quan sát của cô không tệ, người đang yêu đều tỏa ra bóng hồng không giống nhau.

“Vâng!” Trên mặt Trần Hi Lam tỏ ra biểu cảm thẹn thùng, nép vào người Nhật Linh, hếch hếch mũi: “Vẫn là chị dâu hiếu em nhất, đợi mối quan hệ của chúng em xác định rồi em sẽ dẫn về cho chị gặp mặt”

“Em muốn chị xem mặt?” Lê Nhật Linh nghỉ ngờ hỏi lại.

“May mà chị dâu cũng đã kết hôn một lần rồi, người này lại là người Hà Nội nữa..” Trần Hi Lam nói được một nửa, cảm thấy không khí không đúng lắm, bỗng dừng lại, vì nhận ra mình đã nói sai Cô thật sự là không cố ý, chỉ là buột miệng nói ra thôi, Hơn nữa ở Mỹ cũng không phải là chuyện gì 1o tát?

Trần Hi Tuấn mặt tối sầm lại, nhăn mày nhìn Trần Hi Lam, gương mặt lạnh lùng khó chịu, cậu †a đúng là chủ tịch của ZO, tức giận lên vẫn có mấy phần dọa người, đến Trần Hi Lam cũng bị dọa phát khiếp.

“Anh..” Trần Hi Lam biết mình lỡ nói sai, oan ức nhìn dịch lại gần Trần Hi Tuấn mấy bước, ngậm miệng lại, không dám nói gì, cầu cứu sự giúp đỡ của Nhật Linh.

Lê Nhật Linh cười nói: “Hi Tuấn à?”

“Chị đừng nói giúp nó” Trần Hi Tuấn gằn giọng nói một câu, lúc đó Lê Nhật linh cũng không biết nên nói gì mới được, biết Hi Tuấn thích Hạ Ly, nhưng vẫn chưa đồng ý thay thế Lâm quân, đây có lẽ là mỗi người đàn ông đều có mơ ước riêng.

“Anh, em biết sai rồi…” Trần Hi Lam cúi mặt xuống, mếu miệng tỏ vẻ đáng thương. Có một dáng vẻ đánh mảng: “Bố giận rồi, Hạ Ly phải làm sao?” Lê Nhật Linh kéo Hạ Ly lùi về sau.
Chương 635: Cô Lam là đồ ngốc

Hạ Ly nghiêng đầu nhìn Trần Hi Tuấn, nũng nịu nói: “Bố đừng giận nữa, cô Lam là đồ ngốc mà!

Sắc mặt của Trần Hi Tuấn thư giãn hơn chút, lại cố nhịn cười, nhìn chăm chăm Trần Hi Lam.

“Anh, anh đẹp trai nhất, lợi hại nhất, giỏi nhất, anh và chị dâu đúng lí một cặp trời sinh, anh đáng yêu nhất!” Trần Hi Lam đặt hai bàn tay lên mặt, làm thành một đóa hoa ngốc nghếch cho Trần Hi Tuấn xem.

Ngay cả Lê Nhật Linh cũng không chịu được mà cười, nhưng Trần Hi Tuấn cũng không để ý đến, không nói gì cả.

“Anh..em sai rồi, lần sau em không dám nữa”

Trần Hi Lam cúi đầu khóc thảm nhận sai.

“Không dám nữa à? Nhận sai rồi sao? Trần Hi Tuấn thấy khá hơn rồi, mới mở miệng, nhìn Trần Hi Lam như muốn cười mà không cười.

“Dạ… anh, anh tha lỗi cho em đi.” Nét mặt chân thành Trần Hi Lam.

“Tha cho em cũng được, nhưng có một điều kiện”

“Vâng vâng!” Trần Hi Lam liên tục gật đầu đồng ý, mà Trần Hi Tuấn cũng không nỡ để cô nhảy lầu tự tử.

Nhưng Lê Nhật Linh nhìn dáng vẻ muốn cười mà không cười của Trần Hi Tuấn thì cảm thấy, có lẽ Trần Hi Lam đã lay động được Trần Hi Tuấn rồi Đúng là không ngoài dự đoán, Trần Hi Tuấn nghĩ một hồi, đặt bát đũa lên bàn rồi nói: “Bát hôm nay giao cho em rửa”

“Hả.. vâng” Trần Hi Lam nhìn đống đĩa lộn xôn , cảm thấy đau đầu, một đại tiểu thư mười đầu ngón tay không nhúng nước lạnh như cô từ lúc nào phải đi rửa bát chứ?

Đen rồi! Từ lúc nào mà Trần Hi Tuấn lại xấu xa như thết Trần Hi lam keo đầu, tiếp tục ăn cơm trong bất lực.

Sân bay nước Mỹ, Lâm Quân và Hà Dĩ Phong đã xuống máy bay rồi, hai người đều có dáng vẻ của người phương Đông, một người lạnh lùng anh ‘tuấn, một người lãng tử phong lưu, thu hút những người ở sân bay, họ còn tưởng là đoàn ngôi sao.

của Việt Nam đến mỹ nữa đấy.

Hà Dĩ Phong thỉnh thoảng bỏ điện thoại xuống, hôn gió, không giống người đàn ông đến Tìm vợ một chút nào.

Mấy cô gái nước ngoài có gan lớn cứ thử tiến lại gần, Lâm Quân thật sự không chịu nổi nữa: “Hà Dĩ Phong, nếu cậu còn như thế, một là cút về Hà Nội cho tôi, một là cách xa tôi một chút.

“Anh Lâm dẹp trai, cuộc sống phải có niềm vui, việc gì phải sống khổ như đi tu thế?” Hà Dĩ Phong gợi niềm vui cho Lâm Quân, “Cút!” Lâm Quân lạnh lùng nhìn cô gái rơi mất liêm sỉ đó, nói một cách không khách khí chút nào, cô gái này coi như không hiểu tiếng Việt thì cũng bị sự tức giận của Lâm Quân dọa phát khiếp.

Rời xa Lâm Quân mấy bước, lại giương mắt nhìn Lâm Quân, người đan ông nói với chính mình “cút’ sao đẹp như thết Lâm Quân lười để ý Hà Dĩ Phông, bước thật nhanh thật dài ra khỏi sân bay.

Hà Dĩ Phong cũng nhếch mày, nhanh chóng bước theo sau Lâm Quân.

“Hà Dĩ Phong, cậu thực sự đến tìm Lê Minh Nguyệt à? Sao tôi thấy bộ dạng cậu giống như đến cua gái Tây thế?”

Hà Dĩ Phong bịn rịn nhìn đẳng sau: “Vợ phải tìm, gái cũng có thể cua mà!”

“Ừ” Lâm Quân cười đáp lời Hà Dĩ Phong, cậu †a tưởng lâm Quân nghĩ thông rồi, dù sao từ sau khi Lê Nhật Linh và Lâm Quân ở bên nhau, thì anh cũng không chơi bời với họ nữa.

Rất giống người đàn ông tốt của gia đình, cả ngày giữ Lê Nhật Linh, ngay cả khi Lê Nhật Linh đi 3 năm nay thì cũng có 2 con đường là về nhà với con hoặc đến công ty, biệt hiệu mà bạn bè tặng anh là “tu khổ hạnh”.

Ai biết Lâm quân tlaays diện thoại từ bao quần ra, lướt lướt, rồi nhếch mày nhìn Hà Dĩ Phong.

Lập tức hà Dĩ Phong có dự cảm không lành Lâm Quân từ tốn nói với Hà Dĩ Phong: “Cậu đi cua gái đi, tôi đi tìm Minh Nguyệt thay cậu, tiện thể đem những lời này cho cô ấy nghe, xem cô ấy: có chịu về với cậu không?”

Cái gì! Quả nhiên anh ta bị Lâm Quân tính toán tỉnh bơ như không! Hà Dĩ Phong nghĩ mà tức.
Chương 636: IQ của Hà Dĩ Phong

Lâm Quân thấy bộ dạng tức tối của Hà Dĩ Phong, tâm trạng vui liền tốt hơn, lấy hộp dây chuyền trong túi áo ra, lần này đến Mỹ, cho dù thế nào anh cũng phải dẫn Lê Nhật Linh về cùng.

“Minh Nguyệt ở đâu?” Hà Dĩ Phong nghĩ vậy , nhưng vẫn quyết định tìm được Minh Nguyệt rồi tính sau, người đàn ông Lâm Quân đã thay đổi quá nhiều rồi, đặc biệt là gặp chuyện của Lê Nhật Linh thì sẽ biến thành một con gà trống nổi nóng, không có lời lẽ nào để nói nữa, anh ta không cần đối tốt với anh ta.

Chuyện gấp rút bây giờ là nhanh chóng tìm được Lê Minh Nguyệt đưa cô ấy về nước, tốt nhất là có thể tránh xa Lâm Quân càng xa càng tốt.

“Nhật Linh ở đầu chứ?” Lâm Quân vừa cười vừa nhìn anh ta, tên lừa đảo? Anh không biết Lê Nhật Linh ở đâu trên đất Mỹ này, sao có thể bỏ qua trợ thủ tốt như Hà Dĩ Phong chứ?

Hà Dĩ Phong tỏ vẻ khổ sở: “ Lâm đại thiếu gia của tôi, chủ tịch Lâm à, tôi thật sự hông biết Nhật Linh ở đâu! Tôi lại không ra nước ngoài cùng cô ấy Lời nói vừa rồi của anh ta là thật, anh ta thật sự không biết Lê Nhật Linh đi đâu.

“Cậu nghĩ thế à.” Lâm Quân nhìn theo anh ta, cũng không lo lẳng, Lê Nhật Linh ở Mỹ 3 năm, chắc chắn có Trần Hi Tuấn ở bên cạnh giúp đỡ, vấn đề an toàn hay là thói quen cũng không làm anh lo lắng, Tuy nói có chút không thoải mái, nhưng 3 năm cũng đã qua rồi, thì mấy ngày này có là gì, còn Hà Dĩ Phong, anh ta đang nghĩ cách xử lí Lâm Quân thế nào, lại dám để Nhật Linh đi.

636-1-2.jpg


Căn phòng 5 sao của tổng thống có khác, ăn uống gì cũng đều chu toàn, Lê Minh Nguyệt cá ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, cũng lười ra khỏi cửa, nhưng cô không quen ai ở đây cả, đến việc đi chơi cũng phải nghĩ cách, cô trước đây chưa từng ở căn phòng to đến vậy.

Hơn nữa tiền cô tiêu là của Lâm Quân, nên có chút áy náy, nhưng nghĩ đến Lâm Quân cố tình bảo cô ra nước ngoài, thì tiêu tiền của anh ta cũng không quá đáng mà?

Nhưng đợi thêm nữa thì sẽ mốc meo lên, Lê Minh Nguyệt nghĩ hay là thay đồ ra ngoài chơi Lâm Quân cũng không biết là vô tình hay cố ý, dẫn Hà Dĩ Phong đến khách sạn mà Minh Nguyệt đang ở.

“Hai phòng!” Hà Dĩ Phong nhanh miệng nói.

Cô gái ở quầy lễ tân thấy lạ, bèn hỏi: “Xin lỗi anh, hai người các anh rốt cuộc muốn mấy phòng 4”

“Một phòng” Lâm Quân nhắc lại lần nữa.

Ngay tức khắc Hà Dĩ Phong lộ ra vẻ kinh ngạc, che ngực lại, mấy năm nay Lâm Quân không tìm nữ nhân nào cả, đến Mỹ tìm Lê nhật Linh mà lại không gấp, lại dẫn anh ta đến khách sạn còn ở một phòng Lẽ nào.. lẽ nào Lâm Quân chuyển sang thích con trai rồi sao?

Trời ơi! Tuy nói Hà Dĩ Phong sinh hoạt có hơi bậy bạ một chút, nhưng nói thế nào thì cũng là trai thẳng chính hiệu, nếu Lâm Quân có ý gì với anh ta thì làm sao đây?

“Không không không! Hai phòng! Nghe tôi!

Hai phòng!” Hà Dĩ Phong gào thét với cô lễ tân, †âm trạng cực xung đột, anh ta tuyệt đối không nghe theo Lâm Quân, không thể vì Lâm Quân mà khí tiết tuổi già không còn.

Lâm Quân thấy Hà Dĩ Phong la hét ầm ï, lấy †ay bịt miệng Hà Dĩ Phong lại, rồi cười xác nhận lại lần nữa: “Một phòng!”

Cô lễ tân thấy Hà Dĩ Phong trắng nõn nà với bộ dạng lạnh lùng trầm tĩnh của Lâm Quân cũng đây là đang giận hờn nhau rồi.

Cô cười rồi nhanh chóng đưa thẻ phòng cho Lâm Quân, vẻ mặt rất “hiểu”.
 

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom